Chương 53
Hoàng Vân Di
08/11/2024
Lúc bấy giờ, Quỳnh Chi mới để ý để đến tay của Minh Triết đang bị chảy máu.
Cô không khỏi lo lắng, cầm tay anh lên xem thử, sau đó cau mày nói : “ Anh bị thương rồi này.”
Cô đứng dậy, định đi tìm hộp thuốc để xử lý vết thương cho anh.
Nhưng anh vội vàng giữ chặt cô lại, hỏi : “ Em đi đâu vậy ?”
Quỳnh Chi đáp : “ Em đi tìm hộp thuốc để xử lý vết thương cho anh.”
Minh Triết liền nói : “ Anh cũng đi nữa.”
Cô khẽ thở dài một hơi : “ Em đi lấy hộp thuốc thôi, anh đòi theo làm gì ? Ngồi yên ở đây đi !”
Anh thật sự sợ Quỳnh Chị sẽ lại chạy mất giống như tối hôm qua nữa.
Dù cho anh có đuổi theo như thế nào cũng không thể tìm thấy cô.
Nhưng mà lúc này, anh lại không dám làm trái ý cô để cho cô tức giận nữa, mặc dù sợ hãi trong lòng thì cũng đành phải ngậm ngùi ngồi yên.
Vì đồ đạc trong nhà bây giờ khá lộn xộn, Quỳnh Chi phải đi tới đi lui khắp nơi để tìm kiếm.
Minh Triết thì ngồi đó, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ là một giây.
Ít phút sau, cô mới tìm thấy cái hộp thuốc đang nằm ngổn ngang trong đống mảnh vỡ của bình hoa.
Cô bước đến trước mặt anh, ngồi xuống cẩn thận xử lý mấy vết thương trên tay giúp anh.
Sau một lúc thì cũng xong xuôi.
Quỳnh Chi nhìn thấy vẻ mặt có chút tiều tụy đi của anh thì không khỏi đau lòng, mới chỉ qua một đêm thôi mà nhìn anh đã thảm hại như thế này rồi.
Cô khẽ nói : “ Anh đi lên phòng tắm rửa, rồi nghỉ ngơi đi.”
Minh Triết nắm lấy tay cô, dáng vẻ hệt như đứa trẻ đang nhõng nhẽo : “ Tay anh đang bị thương.."
Anh vừa nói vừa đưa tay lên cho cô xem, ý muốn nói với cô là, đang bị thương nên không tự tắm được.
Quỳnh Chi thật sự cũng không đành lòng mà bỏ mặc anh, cô khẽ thở dài một hơi rồi nói : “ Được rồi, em giúp anh”
Vào trong phòng tắm.
Quỳnh Chi xả nước đầy bồn tắm, cẩn thận xem nước đã đến độ ẩm vừa đủ chưa mới quay qua nói với Minh Triết.
“ Nước ấm rồi đấy, anh tắm đi.”
Cô nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng bất ngờ bị Minh Triết kéo lại : “ Em không ở đây sao ?”
Quỳnh Chi có chút bất lực mà lên tiếng : “ Anh đi tắm, em ở đây làm cái gì ?”
“ Tắm chung được không ?”
Quỳnh Chi cảm thấy Minh Triết càng lúc càng được voi đòi tiên.
Khi cô vừa mở miệng định mắng anh một trận thì cả người đã bị kéo vào trong bồn tắm cùng với anh.
Nước trong bồn lập tức tràn ra ngoài, văng lên tung loé.
Cả hai người đều bị nước làm cho ướt sũng, quần áo vẫn còn chưa cởi bị dính sát vào người, từng đường cong trên cơ thể không thể che giấu được, cứ thế mà phơi bày ra.
Minh Triết hôn lên môi cô, tham lam mút lấy vị ngọt vươn trên đầu lưỡi.
Quỳnh Chi bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, vòng tay ôm lấy cổ anh, yếu ớt dựa vào người anh.
Một lúc sau, hai đôi môi mới tách nhau ra.
Minh Triết để hai chóp mũi khẽ chạm vào nhau, hối lỗi với cô : “ Quỳnh Chi ..là lỗi của anh đã không biết giữ thân mình cho em”
Quỳnh Chi mới nhíu mày bảo : “ Đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Nhưng Minh Triết lại lắc đầu nói : “ Có phải em ghét bỏ anh rồi đúng không ? Em không cần anh nữa, không muốn chạm vào anh nữa ?”
Không phải” Cô khẽ nói.
Giọng Minh Triết khàn khàn vang lên: “ Quỳnh Chi, vậy em hôn anh đi, hôn lên người anh được không ?”
Quỳnh Chi nhìn anh một lúc.
Giống như thể đang bị anh mê hoặc mà từ từ đến gần, hôn nhẹ lên yết hầu đang chuyển động lên xuống.
Chiếc áo sơ mi bị cô cởi ra, quăng xuống dưới sàn.
Minh Triết cũng giúp cô cởi quần áo bị ướt trên người.
Không ai chỉ dẫn cho nhau, nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý.
Trong phút chốc, quần áo trên người cả hai đã không còn nữa.
Lúc này, Quỳnh Chi đưa tay lên chậm rãi sờ nắn khuôn ngực rắn chắc của anh.
Cô nhận ra, hễ mỗi lần bàn tay cô di chuyển là tiếng thở dốc của anh lại vang lên, từng hơi thở hỗn loạn xen lẫn sung sướng không thể tả thành lời.
Phía bên dưới dường như cũng đang thức tỉnh vì cô.
Minh Triết nâng mông cô lên, hung hăng cắm vào bên trong.
Mặt nước vốn chẳng hề yên tĩnh bây giờ lại không ngừng dậy sóng.
Ban đầu nước trong bồn vốn rất đầy, nhưng bây giờ đều bị trào hết ra ngoài, chẳng còn lại bao nhiêu.
Minh Triết nắm lấy eo cô, ép người cô xuống sâu hơn, bao nhiêu cũng không đủ, như muốn cả thân thể của mình đều vùi vào bên trong cô.
Giọng của Minh Triết khàn khàn vang lên, có chút nỉ non và nghẹn ngào : “Vợ ơi ... Em đừng ghét bỏ anh !”
Kích thích kéo đến quá dồn dập, Quỳnh Chi không chịu nổi, bấu chặt lấy vai anh, cả người run rẩy : “ Ưm ....sâu quá, Minh Triết anh đi ra !”
Minh Triết lại ôm chặt lấy cô vào lòng, khuôn mặt vùi vào hõm cổ trắng nõn của cô, khoé mắt đã ửng hồng.
“ Vợ ơi...anh là của em !”
Quỳnh Chi không biết anh nghĩ cái gì mà càng lúc càng hung hăng hơn.
Eo cô bị anh nắm lấy, nâng lên hạ xuống một cách vừa nhịp nhàng lại vừa mạnh bạo.
Trán bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi, ánh nhìn của cô trở nên mờ mịt, cố gắng nuốt lấy cây gậy thịt dữ tợn đang hừng hực ở bên dưới, cả người đều mềm nhũn, hoàn toàn chìm vào trong cơn khoái cảm tê dại.
Trong phòng tắm lúc này là một mớ hỗn độn.
Tiếng nước chảy xen lẫn với những tiếng “bạch bạch” không ngừng vang lên, và còn có cả tiếng thở dồn dập ngấm ngùi dục vọng của người đàn ông.
Cô không khỏi lo lắng, cầm tay anh lên xem thử, sau đó cau mày nói : “ Anh bị thương rồi này.”
Cô đứng dậy, định đi tìm hộp thuốc để xử lý vết thương cho anh.
Nhưng anh vội vàng giữ chặt cô lại, hỏi : “ Em đi đâu vậy ?”
Quỳnh Chi đáp : “ Em đi tìm hộp thuốc để xử lý vết thương cho anh.”
Minh Triết liền nói : “ Anh cũng đi nữa.”
Cô khẽ thở dài một hơi : “ Em đi lấy hộp thuốc thôi, anh đòi theo làm gì ? Ngồi yên ở đây đi !”
Anh thật sự sợ Quỳnh Chị sẽ lại chạy mất giống như tối hôm qua nữa.
Dù cho anh có đuổi theo như thế nào cũng không thể tìm thấy cô.
Nhưng mà lúc này, anh lại không dám làm trái ý cô để cho cô tức giận nữa, mặc dù sợ hãi trong lòng thì cũng đành phải ngậm ngùi ngồi yên.
Vì đồ đạc trong nhà bây giờ khá lộn xộn, Quỳnh Chi phải đi tới đi lui khắp nơi để tìm kiếm.
Minh Triết thì ngồi đó, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ là một giây.
Ít phút sau, cô mới tìm thấy cái hộp thuốc đang nằm ngổn ngang trong đống mảnh vỡ của bình hoa.
Cô bước đến trước mặt anh, ngồi xuống cẩn thận xử lý mấy vết thương trên tay giúp anh.
Sau một lúc thì cũng xong xuôi.
Quỳnh Chi nhìn thấy vẻ mặt có chút tiều tụy đi của anh thì không khỏi đau lòng, mới chỉ qua một đêm thôi mà nhìn anh đã thảm hại như thế này rồi.
Cô khẽ nói : “ Anh đi lên phòng tắm rửa, rồi nghỉ ngơi đi.”
Minh Triết nắm lấy tay cô, dáng vẻ hệt như đứa trẻ đang nhõng nhẽo : “ Tay anh đang bị thương.."
Anh vừa nói vừa đưa tay lên cho cô xem, ý muốn nói với cô là, đang bị thương nên không tự tắm được.
Quỳnh Chi thật sự cũng không đành lòng mà bỏ mặc anh, cô khẽ thở dài một hơi rồi nói : “ Được rồi, em giúp anh”
Vào trong phòng tắm.
Quỳnh Chi xả nước đầy bồn tắm, cẩn thận xem nước đã đến độ ẩm vừa đủ chưa mới quay qua nói với Minh Triết.
“ Nước ấm rồi đấy, anh tắm đi.”
Cô nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng bất ngờ bị Minh Triết kéo lại : “ Em không ở đây sao ?”
Quỳnh Chi có chút bất lực mà lên tiếng : “ Anh đi tắm, em ở đây làm cái gì ?”
“ Tắm chung được không ?”
Quỳnh Chi cảm thấy Minh Triết càng lúc càng được voi đòi tiên.
Khi cô vừa mở miệng định mắng anh một trận thì cả người đã bị kéo vào trong bồn tắm cùng với anh.
Nước trong bồn lập tức tràn ra ngoài, văng lên tung loé.
Cả hai người đều bị nước làm cho ướt sũng, quần áo vẫn còn chưa cởi bị dính sát vào người, từng đường cong trên cơ thể không thể che giấu được, cứ thế mà phơi bày ra.
Minh Triết hôn lên môi cô, tham lam mút lấy vị ngọt vươn trên đầu lưỡi.
Quỳnh Chi bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, vòng tay ôm lấy cổ anh, yếu ớt dựa vào người anh.
Một lúc sau, hai đôi môi mới tách nhau ra.
Minh Triết để hai chóp mũi khẽ chạm vào nhau, hối lỗi với cô : “ Quỳnh Chi ..là lỗi của anh đã không biết giữ thân mình cho em”
Quỳnh Chi mới nhíu mày bảo : “ Đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Nhưng Minh Triết lại lắc đầu nói : “ Có phải em ghét bỏ anh rồi đúng không ? Em không cần anh nữa, không muốn chạm vào anh nữa ?”
Không phải” Cô khẽ nói.
Giọng Minh Triết khàn khàn vang lên: “ Quỳnh Chi, vậy em hôn anh đi, hôn lên người anh được không ?”
Quỳnh Chi nhìn anh một lúc.
Giống như thể đang bị anh mê hoặc mà từ từ đến gần, hôn nhẹ lên yết hầu đang chuyển động lên xuống.
Chiếc áo sơ mi bị cô cởi ra, quăng xuống dưới sàn.
Minh Triết cũng giúp cô cởi quần áo bị ướt trên người.
Không ai chỉ dẫn cho nhau, nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý.
Trong phút chốc, quần áo trên người cả hai đã không còn nữa.
Lúc này, Quỳnh Chi đưa tay lên chậm rãi sờ nắn khuôn ngực rắn chắc của anh.
Cô nhận ra, hễ mỗi lần bàn tay cô di chuyển là tiếng thở dốc của anh lại vang lên, từng hơi thở hỗn loạn xen lẫn sung sướng không thể tả thành lời.
Phía bên dưới dường như cũng đang thức tỉnh vì cô.
Minh Triết nâng mông cô lên, hung hăng cắm vào bên trong.
Mặt nước vốn chẳng hề yên tĩnh bây giờ lại không ngừng dậy sóng.
Ban đầu nước trong bồn vốn rất đầy, nhưng bây giờ đều bị trào hết ra ngoài, chẳng còn lại bao nhiêu.
Minh Triết nắm lấy eo cô, ép người cô xuống sâu hơn, bao nhiêu cũng không đủ, như muốn cả thân thể của mình đều vùi vào bên trong cô.
Giọng của Minh Triết khàn khàn vang lên, có chút nỉ non và nghẹn ngào : “Vợ ơi ... Em đừng ghét bỏ anh !”
Kích thích kéo đến quá dồn dập, Quỳnh Chi không chịu nổi, bấu chặt lấy vai anh, cả người run rẩy : “ Ưm ....sâu quá, Minh Triết anh đi ra !”
Minh Triết lại ôm chặt lấy cô vào lòng, khuôn mặt vùi vào hõm cổ trắng nõn của cô, khoé mắt đã ửng hồng.
“ Vợ ơi...anh là của em !”
Quỳnh Chi không biết anh nghĩ cái gì mà càng lúc càng hung hăng hơn.
Eo cô bị anh nắm lấy, nâng lên hạ xuống một cách vừa nhịp nhàng lại vừa mạnh bạo.
Trán bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi, ánh nhìn của cô trở nên mờ mịt, cố gắng nuốt lấy cây gậy thịt dữ tợn đang hừng hực ở bên dưới, cả người đều mềm nhũn, hoàn toàn chìm vào trong cơn khoái cảm tê dại.
Trong phòng tắm lúc này là một mớ hỗn độn.
Tiếng nước chảy xen lẫn với những tiếng “bạch bạch” không ngừng vang lên, và còn có cả tiếng thở dồn dập ngấm ngùi dục vọng của người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.