Chương 57
Hoàng Vân Di
14/11/2024
Bỗng nhiên lúc này lại có một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào, chưa thấy người nhưng đã nghe tiếng : "Nghe nói có người muốn làm con dâu của tôi à ?"
Mẹ chồng chậm rãi bước vào trong nhà.
Cả Quỳnh Chi và Minh Triết đều không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy mẹ.
Minh Triết liền hỏi : "Mẹ, không phải mẹ nói đi du lịch mấy tháng với về sao ?"
Mẹ liếc nhìn thằng con trai một cái : " Nhà cửa có chuyện như thế này, con nghĩ mẹ còn tâm trạng đi du lịch nữa à ?"
Minh Triết mới nhìn ra đằng sau rồi hỏi : " Vậy ba đâu rồi ?"
" Ba con đi giải quyết cái đống tin tức tràn lan trên mạng cho con rồi chứ đi đâu. Nhắc tới vụ này, để mẹ giải quyết con nhỏ kia xong rồi sẽ tính sổ mày sau."
Nói xong, mẹ liền nắm lấy tay Quỳnh Chi kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà.
Tiếp theo, mẹ lại thong thả rót một cốc trà, nhâm nhi một chút cho thông cổ họng.
" Con chào bác." Cô gái kia lên tiếng.
Mẹ chồng liền ngắt lời cô ta : " Tôi và cô có quen biết gì à, mà chào với hỏi."
Rồi mẹ nhướng mày hỏi :" Nghe nói cô muốn làm con dâu của tôi à ?"
"Bác à, con đã thích anh Triết từ rất lâu rồi, giữa con và anh ấy cũng đã lỡ xảy ra chuyện đó với nhaau...."
"Dừng !" Mẹ chồng không thể nghe nổi nữa mà ngắt lời cô ta.
Rồi mẹ nói : " Hồi lúc trước, thằng Triết nó ăn chơi phá của ấy, sao lúc đó tôi không nghe cô nói thích nó ? Bây giờ nó mới chín chắn, nên người hơn một chút thì lại thích đó ? Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà tôi có qua hỏi cưới cô một lần rồi mà, nhưng cô không chịu, còn nói cái gì, thứ như con trai tôi chỉ biết ăn chơi phá của, cưới về thì có ngày cũng chết đói thôi."
Cô ta định mở miệng giải thích cái gì đó thì bị mẹ dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt bắt cô ta nín.
Rồi mẹ đặt tay lên đùi Quỳnh Chi, nhẹ nhàng hỏi một câu :" Cô có biết đây là ai không ?"
Ánh mắt của mẹ ánh lên tia lửa, khiến người ta không rét mà run.
Đương nhiên, khí thế của mẹ quá áp đảo khiến cô ta không dám lớn giọng trả lời : Biết..."
Mẹ chồng " Ồ" lên một tiếng rồi nói : " Vậy là biết à? Đây là con dâu mà tôi đã chọn cho con trai của tôi đấy, hai đứa nó đã đính hôn với nhau rồi. Cô biết như vậy mà vẫn còn muốn chen vào cho bằng được à? Cô có liêm sỉ không vậy ?"
Bà nội lúc này đã lên tiếng : " Nếu con đã biết hết rồi thì mẹ cũng nói thẳng, thằng Triết và con bé Nhi đã gạo nấu thành cơm với nhau rồi, bây giờ mọi người đều biết hết. Thăng Triết phải chịu trách nhiệm với con bé, không thể để con bé chịu thiệt thòi."
Mẹ chồng càng nghe càng không chịu nổi, tức giận nói: " Con bé đó thiệt thòi, vậy thì con dâu của con không thiệt thòi à ?"
Bà nội cau mày nói : " Bây giờ cô dám cãi lại lời của tôi à ?"
Mẹ chồng lúc này đã tức nước vỡ bờ mà nói :" Mẹ à, từ khi con về làm dâu cho mẹ, mẹ luôn gây khó dễ chì chiết con đủ điều, nhưng con không dám lên tiếng, cũng không dám cãi lại lời mẹ, bởi vì con nghĩ cho chồng của con, cho con của con, con muốn gia đình mình được êm ấm hòa thuận. Một mình con chịu đựng đã quá đủ rồi, vậy tại sao bây giờ con dâu của con cũng phải chịu đựng mẹ ?"
Quỳnh Chi ở bên cạnh nắm lấy tay mẹ, cô có thể cảm nhận được mẹ rất tức giận, đang dần mất bình tĩnh.
Cô thật sự muốn an ủi mẹ.
Mẹ chồng vỗ vỗ tay cô, nói không sao rồi quay sang nhìn bà nội nói tiếp : " Nếu con dâu của con có điểm gì khiến mẹ không vừa ý, thì mẹ cứ nói thẳng với con, con sẽ dạy lại con dâu của con, chứ mẹ đừng sử dụng mấy cái thủ đoạn cũ giống như đã dùng với chồng của con năm xưa nữa."
Bà nội bây giờ cũng chẳng vòng vo nữa mà nói thẳng : "Được, vậy thì tôi nói luôn, đứa con dâu mà cô chọn đấy, xuất thân thấp kém, không xứng đáng trở thành cháu dâu của Trần gia."
"Xuất thân thấp kém ?" Mẹ cau mày hỏi lại.
Sau đó mẹ khẽ mỉm cười, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất mà nói: " Dạ thưa mẹ, trước khi nhà họ Nguyễn của con có được như ngày hôm nay, thì cũng từng ở dưới quê làm thuê làm mướn, sau đó ba của con dắt cả nhà lên thành phố lập nghiệp. Lúc con chín, mười tuổi đã phải đi làm thuê, ra đường kiếm tiền phụ giúp gia đình, cũng may được trời thương nên nhà con mới làm ăn phất lên. Bây giờ, mẹ nói con dâu của con có xuất thân thấp kém thì chẳng khác gì mẹ đang nói xéo con và cả nhà họ Nguyễn của con cũng là xuất thần thấp kém từ dưới quê lên. "
Mẹ nhìn bà nội rồi nói tiếp : " Mẹ à, mẹ nên nhớ lúc trước khi khách sạn Trần gia gặp khó khăn là ba của con đã không tiếc tiền mà ra tay giúp đỡ Trần gia vượt qua khó khăn. Tuy vài căn bất động sản đó với ba con không là cái gì, nhưng dù sao ông ấy cũng đã dùng nó để giúp đỡ Trần gia, mà bây giờ Trần gia lại nói như vậy đó sao, đây là cách trả ơn của Trần gia à ?"
Bà nội tức giận đập tay xuống bàn : " Hôm nay cô dám lên mặt với tôi à ?"
Mẹ liền đáp :" Con không dám !"
Lúc này, ba chồng bước vào nhìn thấy cuộc khẩu chiến giữa mẹ chồng nàng dâu thì không khỏi căng thẳng.
Ông liền chạy lại ngăn cản, sợ là chỉ cần chậm vài giây nữa thôi thì hai người này sẽ lao vào đánh nhau mất.
Mẹ chồng chậm rãi bước vào trong nhà.
Cả Quỳnh Chi và Minh Triết đều không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy mẹ.
Minh Triết liền hỏi : "Mẹ, không phải mẹ nói đi du lịch mấy tháng với về sao ?"
Mẹ liếc nhìn thằng con trai một cái : " Nhà cửa có chuyện như thế này, con nghĩ mẹ còn tâm trạng đi du lịch nữa à ?"
Minh Triết mới nhìn ra đằng sau rồi hỏi : " Vậy ba đâu rồi ?"
" Ba con đi giải quyết cái đống tin tức tràn lan trên mạng cho con rồi chứ đi đâu. Nhắc tới vụ này, để mẹ giải quyết con nhỏ kia xong rồi sẽ tính sổ mày sau."
Nói xong, mẹ liền nắm lấy tay Quỳnh Chi kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà.
Tiếp theo, mẹ lại thong thả rót một cốc trà, nhâm nhi một chút cho thông cổ họng.
" Con chào bác." Cô gái kia lên tiếng.
Mẹ chồng liền ngắt lời cô ta : " Tôi và cô có quen biết gì à, mà chào với hỏi."
Rồi mẹ nhướng mày hỏi :" Nghe nói cô muốn làm con dâu của tôi à ?"
"Bác à, con đã thích anh Triết từ rất lâu rồi, giữa con và anh ấy cũng đã lỡ xảy ra chuyện đó với nhaau...."
"Dừng !" Mẹ chồng không thể nghe nổi nữa mà ngắt lời cô ta.
Rồi mẹ nói : " Hồi lúc trước, thằng Triết nó ăn chơi phá của ấy, sao lúc đó tôi không nghe cô nói thích nó ? Bây giờ nó mới chín chắn, nên người hơn một chút thì lại thích đó ? Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà tôi có qua hỏi cưới cô một lần rồi mà, nhưng cô không chịu, còn nói cái gì, thứ như con trai tôi chỉ biết ăn chơi phá của, cưới về thì có ngày cũng chết đói thôi."
Cô ta định mở miệng giải thích cái gì đó thì bị mẹ dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt bắt cô ta nín.
Rồi mẹ đặt tay lên đùi Quỳnh Chi, nhẹ nhàng hỏi một câu :" Cô có biết đây là ai không ?"
Ánh mắt của mẹ ánh lên tia lửa, khiến người ta không rét mà run.
Đương nhiên, khí thế của mẹ quá áp đảo khiến cô ta không dám lớn giọng trả lời : Biết..."
Mẹ chồng " Ồ" lên một tiếng rồi nói : " Vậy là biết à? Đây là con dâu mà tôi đã chọn cho con trai của tôi đấy, hai đứa nó đã đính hôn với nhau rồi. Cô biết như vậy mà vẫn còn muốn chen vào cho bằng được à? Cô có liêm sỉ không vậy ?"
Bà nội lúc này đã lên tiếng : " Nếu con đã biết hết rồi thì mẹ cũng nói thẳng, thằng Triết và con bé Nhi đã gạo nấu thành cơm với nhau rồi, bây giờ mọi người đều biết hết. Thăng Triết phải chịu trách nhiệm với con bé, không thể để con bé chịu thiệt thòi."
Mẹ chồng càng nghe càng không chịu nổi, tức giận nói: " Con bé đó thiệt thòi, vậy thì con dâu của con không thiệt thòi à ?"
Bà nội cau mày nói : " Bây giờ cô dám cãi lại lời của tôi à ?"
Mẹ chồng lúc này đã tức nước vỡ bờ mà nói :" Mẹ à, từ khi con về làm dâu cho mẹ, mẹ luôn gây khó dễ chì chiết con đủ điều, nhưng con không dám lên tiếng, cũng không dám cãi lại lời mẹ, bởi vì con nghĩ cho chồng của con, cho con của con, con muốn gia đình mình được êm ấm hòa thuận. Một mình con chịu đựng đã quá đủ rồi, vậy tại sao bây giờ con dâu của con cũng phải chịu đựng mẹ ?"
Quỳnh Chi ở bên cạnh nắm lấy tay mẹ, cô có thể cảm nhận được mẹ rất tức giận, đang dần mất bình tĩnh.
Cô thật sự muốn an ủi mẹ.
Mẹ chồng vỗ vỗ tay cô, nói không sao rồi quay sang nhìn bà nội nói tiếp : " Nếu con dâu của con có điểm gì khiến mẹ không vừa ý, thì mẹ cứ nói thẳng với con, con sẽ dạy lại con dâu của con, chứ mẹ đừng sử dụng mấy cái thủ đoạn cũ giống như đã dùng với chồng của con năm xưa nữa."
Bà nội bây giờ cũng chẳng vòng vo nữa mà nói thẳng : "Được, vậy thì tôi nói luôn, đứa con dâu mà cô chọn đấy, xuất thân thấp kém, không xứng đáng trở thành cháu dâu của Trần gia."
"Xuất thân thấp kém ?" Mẹ cau mày hỏi lại.
Sau đó mẹ khẽ mỉm cười, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất mà nói: " Dạ thưa mẹ, trước khi nhà họ Nguyễn của con có được như ngày hôm nay, thì cũng từng ở dưới quê làm thuê làm mướn, sau đó ba của con dắt cả nhà lên thành phố lập nghiệp. Lúc con chín, mười tuổi đã phải đi làm thuê, ra đường kiếm tiền phụ giúp gia đình, cũng may được trời thương nên nhà con mới làm ăn phất lên. Bây giờ, mẹ nói con dâu của con có xuất thân thấp kém thì chẳng khác gì mẹ đang nói xéo con và cả nhà họ Nguyễn của con cũng là xuất thần thấp kém từ dưới quê lên. "
Mẹ nhìn bà nội rồi nói tiếp : " Mẹ à, mẹ nên nhớ lúc trước khi khách sạn Trần gia gặp khó khăn là ba của con đã không tiếc tiền mà ra tay giúp đỡ Trần gia vượt qua khó khăn. Tuy vài căn bất động sản đó với ba con không là cái gì, nhưng dù sao ông ấy cũng đã dùng nó để giúp đỡ Trần gia, mà bây giờ Trần gia lại nói như vậy đó sao, đây là cách trả ơn của Trần gia à ?"
Bà nội tức giận đập tay xuống bàn : " Hôm nay cô dám lên mặt với tôi à ?"
Mẹ liền đáp :" Con không dám !"
Lúc này, ba chồng bước vào nhìn thấy cuộc khẩu chiến giữa mẹ chồng nàng dâu thì không khỏi căng thẳng.
Ông liền chạy lại ngăn cản, sợ là chỉ cần chậm vài giây nữa thôi thì hai người này sẽ lao vào đánh nhau mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.