Chương 5
Hoàng Vân Di
22/10/2024
Ăn sáng xong.
Quỳnh Chi phụ giúp bé Hân quét dọn nhà cửa.
Khi nhìn thấy chậu hoa lan được đặt ở trong góc nhà, cô mới ngẩn người nhìn nó một lúc lâu.
Bé Hân thấy vậy liền hỏi : “ Mợ thích hoa lan à ?”
“ Sao em biết ?” Quỳnh Chi hỏi.
Bé Hân nhanh nhẹn trả lời : “Thì tại em thấy từ hồi hôm qua tới giờ, hễ đi ngang qua chỗ chậu lan là mợ lại ngẩn người nhìn nó một lúc rồi mới đi.”
Quỳnh Chi mỉm cười, rồi bảo : “ Hân, em lấy giúp chị cây kéo đi, để chị cắt bỏ mấy lá bị hư.”
Nghe vậy, bé Hân liền lật đật chạy vào trong nhà bếp tìm cây kéo, sau đó chạy ra : “ Em không thấy kéo, mợ dùng dao được không mợ ?”
Quỳnh Chi gật đầu nói : “ Được”
Sau đó cô nhận con dao từ trong tay bé Hân.
Ngồi chăm chú cắt tỉa mấy lá lan hư, Quỳnh Chi chợt nhớ đến điều gì đó, trong phút chốc hai mắt của cô đã đỏ hoe lên.
Bé Hân thấy vậy thì hốt hoảng hỏi : “ Mợ ! Mợ khóc à ?”
Quỳnh Chi kìm nén cảm xúc trong lòng lại, vội vàng lắc đầu.
Trong lúc luống cuống cô vô tình rạch một đường vào tay mình, vết thương khá sâu, máu chảy ra rất nhiều.
Nhưng lạ là cô lại không cảm thấy đau, bởi vì trong người cô có chỗ còn đang đau đớn hơn vết thương này gấp nhiều lần.
Bé Hân thấy cô như vậy thì sợ hãi hét lên : “ Bà ơi, mợ bị đứt tay chảy máu rồi.”
Quỳnh Chi định ngăn còn bé lại, đứt tay có một chút thôi mà có phải chuyện lớn gì đâu, nhưng cô ngăn không kịp, con bé chạy quá nhanh.
Mẹ chồng cô liền bước ra, sau khi nhìn cô thì vội vàng nói với bé Hân : “ Con đi lấy hộp thuốc ra sơ cứu vết thương cho mợ đi.”
Bé Hân dạ một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Lúc này, Minh Triết từ lầu thang bước xuống.
Anh đã thay bộ quần áo ở nhà ra, trên người mặc một chiếc áo thun ba lỗ, có thêm áo khoác da ở bên ngoài, phía dưới mặc một chiếc quần jeans rách te tua.
Phải nói rằng, bộ dạng của anh ta y hệt như mấy tên du côn, thật sự không ai nghĩ đây là một thiếu gia nhà giàu.
Vừa nhìn thấy Minh Triết, mẹ chồng liền hỏi : “ Đi đâu đó ?”
“ Con đi chơi.” Minh Triết nói.
Mẹ chồng lớn tiếng bảo : “ Ở nhà !”
Gương mặt của Minh Triết tỏ vẻ bất mãn thấy rõ, không nghe lời đó lọt lỗ tai, anh cứ tiếp tục bước ra phía cửa.
Mẹ chồng tức giận quát : “ Mày đi thêm bước nữa thì tháng sau đừng hòng tao đưa cho mày một đồng nào. Một hồi công an có điện tới, tao cũng không đi bảo lãnh cho mày đâu. Tưởng tao không biết mày đi chơi cái gì à ? Toàn là tụ tập với mấy thằng chẳng ra gì rồi đua xe, nhậu nhẹt. Nhắm không cần tiền xài nữa thì đi đi, đi luôn đi. Đồ khó dạy !”
Bước chân của Minh Triết lúc này đã khựng lại.
Thấy bé Hân cầm hộp thuốc bước ra, mẹ chồng cô liền nói : “ Hân, đưa hộp thuốc cho cậu.”
Minh Triết nhìn hộp thuốc trước mặt mà ngơ ngác : “ Cái gì vậy ?”
Mẹ chồng mới nói : “ Vợ mày bị đứt tay chảy máu kìa, qua bôi thuốc cho nó.”
Minh Triết nhăn mặt phản đối : “ Sao con phải làm ?”
“ Chứ con người ta cưới mày về để trưng à ? Đã không làm được cái tích sự gì thì làm ơn có ích một chút đi ! Từ bây giờ bắt đầu ra dáng người chồng giùm cái đi ! ”
Minh Triết đứng đó mà chỉ biết cạn lời, không biết ai mới là con ruột của mẹ nữa.
Mẹ chồng liền hối thúc : “ Nhanh nhanh đi ! Còn đứng ở đó nữa ? Nó đang đau kìa.”
Minh Triết tặc lưỡi, miễng cưỡng bước lại ngồi đối diện cô.
Anh hằn học ra lệnh cho cô : “ Đưa tay ra !"
Dù rất muốn tự mình làm, nhưng Quỳnh Chi thấy ánh mắt của mẹ chồng đang chăm chú nhìn về phía hai người, biết có từ chối cũng không được gì nên chỉ đành đưa tay mình ra.
Mẹ chồng bây giờ đã ngồi xuống uống trà quan sát quan sát đôi vợ chồng sắp cưới này.
Minh Triết cầm lấy tay cô, sau đó trực tiếp đổ thẳng chai cồn sát trùng lên miệng vết thương.
Quỳnh Chi nhìn cái cách anh ta cầm chai cồn lên là cô nghi rồi, nhưng chưa kịp ngăn lại thì đã bị anh ta đổ lên một phát làm cô đau đến điếng người, mặt mày tái nhợt.
Cô nhanh chóng rút tay về, không nhịn được mà hỏi : “ Anh có biết làm không vậy ?”
Mẹ chồng thấy cảnh như thế thì không khỏi cảm thấy mất mặt khi sinh ra thằng con trai này, sau khi lắc đầu ngao ngán, bà mới buông ra một câu : “ Đúng thật là vô dụng.”
Quỳnh Chi phụ giúp bé Hân quét dọn nhà cửa.
Khi nhìn thấy chậu hoa lan được đặt ở trong góc nhà, cô mới ngẩn người nhìn nó một lúc lâu.
Bé Hân thấy vậy liền hỏi : “ Mợ thích hoa lan à ?”
“ Sao em biết ?” Quỳnh Chi hỏi.
Bé Hân nhanh nhẹn trả lời : “Thì tại em thấy từ hồi hôm qua tới giờ, hễ đi ngang qua chỗ chậu lan là mợ lại ngẩn người nhìn nó một lúc rồi mới đi.”
Quỳnh Chi mỉm cười, rồi bảo : “ Hân, em lấy giúp chị cây kéo đi, để chị cắt bỏ mấy lá bị hư.”
Nghe vậy, bé Hân liền lật đật chạy vào trong nhà bếp tìm cây kéo, sau đó chạy ra : “ Em không thấy kéo, mợ dùng dao được không mợ ?”
Quỳnh Chi gật đầu nói : “ Được”
Sau đó cô nhận con dao từ trong tay bé Hân.
Ngồi chăm chú cắt tỉa mấy lá lan hư, Quỳnh Chi chợt nhớ đến điều gì đó, trong phút chốc hai mắt của cô đã đỏ hoe lên.
Bé Hân thấy vậy thì hốt hoảng hỏi : “ Mợ ! Mợ khóc à ?”
Quỳnh Chi kìm nén cảm xúc trong lòng lại, vội vàng lắc đầu.
Trong lúc luống cuống cô vô tình rạch một đường vào tay mình, vết thương khá sâu, máu chảy ra rất nhiều.
Nhưng lạ là cô lại không cảm thấy đau, bởi vì trong người cô có chỗ còn đang đau đớn hơn vết thương này gấp nhiều lần.
Bé Hân thấy cô như vậy thì sợ hãi hét lên : “ Bà ơi, mợ bị đứt tay chảy máu rồi.”
Quỳnh Chi định ngăn còn bé lại, đứt tay có một chút thôi mà có phải chuyện lớn gì đâu, nhưng cô ngăn không kịp, con bé chạy quá nhanh.
Mẹ chồng cô liền bước ra, sau khi nhìn cô thì vội vàng nói với bé Hân : “ Con đi lấy hộp thuốc ra sơ cứu vết thương cho mợ đi.”
Bé Hân dạ một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Lúc này, Minh Triết từ lầu thang bước xuống.
Anh đã thay bộ quần áo ở nhà ra, trên người mặc một chiếc áo thun ba lỗ, có thêm áo khoác da ở bên ngoài, phía dưới mặc một chiếc quần jeans rách te tua.
Phải nói rằng, bộ dạng của anh ta y hệt như mấy tên du côn, thật sự không ai nghĩ đây là một thiếu gia nhà giàu.
Vừa nhìn thấy Minh Triết, mẹ chồng liền hỏi : “ Đi đâu đó ?”
“ Con đi chơi.” Minh Triết nói.
Mẹ chồng lớn tiếng bảo : “ Ở nhà !”
Gương mặt của Minh Triết tỏ vẻ bất mãn thấy rõ, không nghe lời đó lọt lỗ tai, anh cứ tiếp tục bước ra phía cửa.
Mẹ chồng tức giận quát : “ Mày đi thêm bước nữa thì tháng sau đừng hòng tao đưa cho mày một đồng nào. Một hồi công an có điện tới, tao cũng không đi bảo lãnh cho mày đâu. Tưởng tao không biết mày đi chơi cái gì à ? Toàn là tụ tập với mấy thằng chẳng ra gì rồi đua xe, nhậu nhẹt. Nhắm không cần tiền xài nữa thì đi đi, đi luôn đi. Đồ khó dạy !”
Bước chân của Minh Triết lúc này đã khựng lại.
Thấy bé Hân cầm hộp thuốc bước ra, mẹ chồng cô liền nói : “ Hân, đưa hộp thuốc cho cậu.”
Minh Triết nhìn hộp thuốc trước mặt mà ngơ ngác : “ Cái gì vậy ?”
Mẹ chồng mới nói : “ Vợ mày bị đứt tay chảy máu kìa, qua bôi thuốc cho nó.”
Minh Triết nhăn mặt phản đối : “ Sao con phải làm ?”
“ Chứ con người ta cưới mày về để trưng à ? Đã không làm được cái tích sự gì thì làm ơn có ích một chút đi ! Từ bây giờ bắt đầu ra dáng người chồng giùm cái đi ! ”
Minh Triết đứng đó mà chỉ biết cạn lời, không biết ai mới là con ruột của mẹ nữa.
Mẹ chồng liền hối thúc : “ Nhanh nhanh đi ! Còn đứng ở đó nữa ? Nó đang đau kìa.”
Minh Triết tặc lưỡi, miễng cưỡng bước lại ngồi đối diện cô.
Anh hằn học ra lệnh cho cô : “ Đưa tay ra !"
Dù rất muốn tự mình làm, nhưng Quỳnh Chi thấy ánh mắt của mẹ chồng đang chăm chú nhìn về phía hai người, biết có từ chối cũng không được gì nên chỉ đành đưa tay mình ra.
Mẹ chồng bây giờ đã ngồi xuống uống trà quan sát quan sát đôi vợ chồng sắp cưới này.
Minh Triết cầm lấy tay cô, sau đó trực tiếp đổ thẳng chai cồn sát trùng lên miệng vết thương.
Quỳnh Chi nhìn cái cách anh ta cầm chai cồn lên là cô nghi rồi, nhưng chưa kịp ngăn lại thì đã bị anh ta đổ lên một phát làm cô đau đến điếng người, mặt mày tái nhợt.
Cô nhanh chóng rút tay về, không nhịn được mà hỏi : “ Anh có biết làm không vậy ?”
Mẹ chồng thấy cảnh như thế thì không khỏi cảm thấy mất mặt khi sinh ra thằng con trai này, sau khi lắc đầu ngao ngán, bà mới buông ra một câu : “ Đúng thật là vô dụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.