Chương 17: Đánh mất ngọc bội?
Nghệ Cẩn Thiên Sứ
18/04/2015
Đang suy tư, trước mắt Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tối sầm lại!
Mang theo mùi thơm nhàn nhạt lạnh lùng, bóng dáng cao lớn đột nhiên từ phía sau bao phủ cả người cô, áo sơ mi màu trắng bị gió nơi cửa sổ thổi phất phới, khẽ cuốn lên lộ ra đường cong xinh đẹp, vạt áo tùy ý thổi qua bên mắt của cô, phản xạ có điều kiện, cô thối lui ra phía sau, phần lưng lại bị thân thể rắn chắc ngăn trở, giọng nói thật thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến.
". . . . . . Còn đang suy nghĩ làm thế nào để trốn sao?"
Cả người Lâm Nhược Kỳ cứng ngắc. . . . . .
Không cần nói, cô cũng biết rõ đối phương là ai. Kiểu nói chuyện này. . . . . . và mùi thơm này, cô nhớ mới lúc nảy ở trong phòng ngủ người nào đấy, trên chiếc giường lớn rộng hơn 2 mét, lúc anh ta ôm cô ngủ, đã ngửi được mùi thơm nhàn nhạt này.
Có chút giống mùi dâu, lại có một chút giống mùi Bạc Hà. . . . . . Tóm lại, rất dễ chịu.
Hơn nữa, hiện tại tư thế của đối phương giống như ôm chằm lấy cô, môi sát ở bên tai cô, tình huống dường như có chút không ổn!
Cô không hiểu tại sao anh ta lại chọn lựa một loại tư thế "Tấn công" xuất hiện ở phía sau cô, khẽ nghiêng mặt, tránh thoát bờ môi của anh . Cô vẫn còn nhớ rõ ràng lúc ở bên trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, hành vi ác liệt của anh ta, dùng đôi môi xẹt qua bên gò má của cô. . . . . .
"Ách. . . . . . Tôi. . . . . .tôi không muốn trốn" Việc quá gấp, trước tiên phải ăn vạ, "Tôi chỉ muốn đi ra ngoài dạo. . . . . ."
"Bây giờ?" Cơ Liệt Thần ngửa đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ một chút, dường như đang suy nghĩ khả năng "Đi ra ngoài".
Anh nghi ngờ, khiến cho Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy lý do này có chút gượng ép.
Lắc đầu liên tục chối bỏ: "Không, không phải. . . . . . Thật ra thì cũng không cần đi ra ngoài dạo, ách. . . . . . chẳng qua tôi cảm thấy ở bên ngoài rất đẹp. . . . . ." Cô vội vàng chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Người đàn ông cao quý từ trên cao nhìn xuống dường như không để ý đến lời nói của Lâm Nhược Kỳ, chỉ nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: "Cô mặc quần áo ít như vậy, không cảm thấy lạnh sao?"
Cảm thấy lạnh? Thật đúng là có chút lạnh, anh không nói, cô còn chưa chú ý tới. Không ngờ, anh tỉ mỉ như vậy, cho nên chú ý tới điểm này. . . . . .
(Sự thật là: mấy người giúp việc đi qua bên cạnh, không nhịn được quan sát Lâm Nhược Kỳ mặc váy ngủ hơi trong suốt một chút, ở giữa ngực trống không, bị ánh mắt của Cơ Liệt Thần mãnh liệt ném tới, run rẩy rối rít tránh ra. . . . . . )
Lâm Nhược Kỳ không nhịn được, hai tay đan lên trước ngực, bỗng dưng phát hiện một chuyện, trước ngực trống rỗng, lúc này mới giật mình.
Hỏng bét! Ngọc bội của cô đâu?
Sau khi nhận thức, dây thần kinh dễ dàng bị chập mạch, lúc này bạn học Lâm Nhược Kỳ mới phát hiện ra ngọc bội của mình đã mất! Mà cô hoàn toàn không nghĩ ra, mình đánh mất ngọc bội ở đâu!
Cơ Liệt Thần nhìn vẻ mặt cô đột nhiên căng thẳng, buồn bực hỏi "Thế nào? Khó chịu chỗ nào?"
Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, chối bỏ: "Không phải, là . . . . ."
"Là cái gì?" Anh nhíu mày đẹp, hỏi.
"Là ngọc bội của tôi. . . . . . Không thấy đâu"
"Ngọc bội gì ?"
"Là một khối ngọc bội từ nhỏ tôi đã đeo ở trên người. Anh có nhìn thấy không? Một khối màu vàng, có lẽ lớn thế này. . . . . . chính giữa có một con chim, giống như là hoa văn Phượng Hoàng" Lâm Nhược Kỳ bắt đầu hoảng hốt.
Thân thế của mình vẫn là bí mật, mà khối ngọc bội kia đối với cô, giống như chiếc chìa khóa mở ra thân thế mờ mịt của cô. Mặc dù, cô cũng không thể xác định khối ngọc bội kia có giá trị, nhưng từ khối ngọc bội nhỏ này đã đeo ở trên người, tầm quan trọng của nó không thua gì thẻ căn cước!
Cơ Liệt Thần ngớ người, anh rất chắc chắn, tối qua lúc thay quần áo cho cô, không nhìn thấy một khối ngọc bội như vậy.
"Cô chắc chắn, trước lúc tới nhà của tôi, cô đã có đeo ở trên người sao?"
"Tôi chắc chắn!" Lâm Nhược Kỳ hơi không vui, dường như anh đang nghi ngờ cô nói thật hay không.
Cơ Liệt Thần nhíu mày, nhìn khuôn mặt Lâm Nhược Kỳ bởi vì tức giận, hơi ửng hồng một chút, anh tin cô nói thật.
Sau khi suy nghĩ một chút, làm ra quyết định.
Vì vậy, cả tòa thành bắt đầu nhốn nháo, tất cả bọn người làm cũng bị triệu tập đến đại sảnh, Heber tuyên bố lệnh của cậu chủ Cơ.
Nội dung chỉ có một: tìm kiếm ngọc bội của Lâm Nhược Kỳ.
Về phần Lâm Nhược Kỳ, thừa cơ hội này lại bị Cơ Liệt Thần mang ra bên ngoài tòa thành, chống một cây dù bước chậm trong mưa. . . . . .
Nói ra cho oai: tìm ngọc bội!
"Cho nên, ý của cô nói, ngọc bội có thể rớt ở trong hốc núi dưới chân núi sao?" Cơ Liệt Thần nhíu mày rậm hỏi.
". . . . . . Có lẽ là vậy, tôi. . . . . . Không xác định". Lâm Nhược Kỳ nhớ lại một chuyện ngày hôm qua khi rơi vào trong khe nước, suy đoán có thể là rớt ở đó, dĩ nhiên cô cũng không nói cặn kẽ, nhất là không nói chuyện gặp phải một người đàn ông.
Dường như Cơ Liệt Thần có điều suy nghĩ, nhìn cô một cái, cũng không nói gì, bảo Heber lái xe đến dưới chân núi, che dù cho cô, bởi vì cô nhảy vào trong mương nước tìm kiếm. Mà Heber láy chiếc Rolls-Royce, ở xa xa chờ đợi.
Tìm hồi lâu cũng không có kết quả, thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ từ trong mương nước đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sương mù che phủ xung quanh ở xa xa một lần nữa, hiểu rất rõ, hiện tại mình chạy trốn cái gì, đều là vô nghĩa.
Vì vậy, có chút nổi giận. Thật là xui xẻo, tới chỗ này, ngay cả ngọc bội bảo bối nhiều năm cũng bị mất. . . . . .
Trong lòng bắt đầu oán giận người đàn ông đứng kế bên, mặc dù lúc nào anh cũng đi theo bên cạnh che dù cho cô. . . . . .
Cô dứt khoát đi ra bên ngoài cây dù Cơ Liệt Thần đang chống, đạp vũng nước ven đường, làm cho bọt nước văng khắp nơi, dưới đường đi, hễ chỗ nào có cô đi qua, cũng bắn lên bọt nước giống như hoa sen.
"Cô qua đây, đừng để dính ướt" Anh nói ở xa xa.
Cô lại như đứa bé, phối hợp đi về phía trước, bước đi không chút nào để ý ánh mắt khác thường của Cơ Liệt Thần.
Mưa phùn vẫn bay phất phới, giống như bông tuyết, rơi vào trên tóc của cô, trên mặt, trên quần áo, giống như từng viên một pha lê nhỏ thấm vào người.
Cô đột nhiên xoay người lại, xa xa đưa tay khua thành vòng tròn, nhìn về phía anh la hét: "Gà 16, anh có biết hay không, anh rất ngang ngược! Nếu không phải vì anh, tôi cũng sẽ không đánh mất ngọc bội của tôi! Anh trả lại ngọc bội cho tôi . . . . ."
Dường như la hét đã mệt, cô ngồi xổm xuống, quấn chặt lấy quần áo ướt nhẹp, co rúc thành một khối, càng cảm thấy hối hận. . . . . .
Mang theo mùi thơm nhàn nhạt lạnh lùng, bóng dáng cao lớn đột nhiên từ phía sau bao phủ cả người cô, áo sơ mi màu trắng bị gió nơi cửa sổ thổi phất phới, khẽ cuốn lên lộ ra đường cong xinh đẹp, vạt áo tùy ý thổi qua bên mắt của cô, phản xạ có điều kiện, cô thối lui ra phía sau, phần lưng lại bị thân thể rắn chắc ngăn trở, giọng nói thật thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến.
". . . . . . Còn đang suy nghĩ làm thế nào để trốn sao?"
Cả người Lâm Nhược Kỳ cứng ngắc. . . . . .
Không cần nói, cô cũng biết rõ đối phương là ai. Kiểu nói chuyện này. . . . . . và mùi thơm này, cô nhớ mới lúc nảy ở trong phòng ngủ người nào đấy, trên chiếc giường lớn rộng hơn 2 mét, lúc anh ta ôm cô ngủ, đã ngửi được mùi thơm nhàn nhạt này.
Có chút giống mùi dâu, lại có một chút giống mùi Bạc Hà. . . . . . Tóm lại, rất dễ chịu.
Hơn nữa, hiện tại tư thế của đối phương giống như ôm chằm lấy cô, môi sát ở bên tai cô, tình huống dường như có chút không ổn!
Cô không hiểu tại sao anh ta lại chọn lựa một loại tư thế "Tấn công" xuất hiện ở phía sau cô, khẽ nghiêng mặt, tránh thoát bờ môi của anh . Cô vẫn còn nhớ rõ ràng lúc ở bên trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, hành vi ác liệt của anh ta, dùng đôi môi xẹt qua bên gò má của cô. . . . . .
"Ách. . . . . . Tôi. . . . . .tôi không muốn trốn" Việc quá gấp, trước tiên phải ăn vạ, "Tôi chỉ muốn đi ra ngoài dạo. . . . . ."
"Bây giờ?" Cơ Liệt Thần ngửa đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ một chút, dường như đang suy nghĩ khả năng "Đi ra ngoài".
Anh nghi ngờ, khiến cho Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy lý do này có chút gượng ép.
Lắc đầu liên tục chối bỏ: "Không, không phải. . . . . . Thật ra thì cũng không cần đi ra ngoài dạo, ách. . . . . . chẳng qua tôi cảm thấy ở bên ngoài rất đẹp. . . . . ." Cô vội vàng chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Người đàn ông cao quý từ trên cao nhìn xuống dường như không để ý đến lời nói của Lâm Nhược Kỳ, chỉ nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: "Cô mặc quần áo ít như vậy, không cảm thấy lạnh sao?"
Cảm thấy lạnh? Thật đúng là có chút lạnh, anh không nói, cô còn chưa chú ý tới. Không ngờ, anh tỉ mỉ như vậy, cho nên chú ý tới điểm này. . . . . .
(Sự thật là: mấy người giúp việc đi qua bên cạnh, không nhịn được quan sát Lâm Nhược Kỳ mặc váy ngủ hơi trong suốt một chút, ở giữa ngực trống không, bị ánh mắt của Cơ Liệt Thần mãnh liệt ném tới, run rẩy rối rít tránh ra. . . . . . )
Lâm Nhược Kỳ không nhịn được, hai tay đan lên trước ngực, bỗng dưng phát hiện một chuyện, trước ngực trống rỗng, lúc này mới giật mình.
Hỏng bét! Ngọc bội của cô đâu?
Sau khi nhận thức, dây thần kinh dễ dàng bị chập mạch, lúc này bạn học Lâm Nhược Kỳ mới phát hiện ra ngọc bội của mình đã mất! Mà cô hoàn toàn không nghĩ ra, mình đánh mất ngọc bội ở đâu!
Cơ Liệt Thần nhìn vẻ mặt cô đột nhiên căng thẳng, buồn bực hỏi "Thế nào? Khó chịu chỗ nào?"
Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, chối bỏ: "Không phải, là . . . . ."
"Là cái gì?" Anh nhíu mày đẹp, hỏi.
"Là ngọc bội của tôi. . . . . . Không thấy đâu"
"Ngọc bội gì ?"
"Là một khối ngọc bội từ nhỏ tôi đã đeo ở trên người. Anh có nhìn thấy không? Một khối màu vàng, có lẽ lớn thế này. . . . . . chính giữa có một con chim, giống như là hoa văn Phượng Hoàng" Lâm Nhược Kỳ bắt đầu hoảng hốt.
Thân thế của mình vẫn là bí mật, mà khối ngọc bội kia đối với cô, giống như chiếc chìa khóa mở ra thân thế mờ mịt của cô. Mặc dù, cô cũng không thể xác định khối ngọc bội kia có giá trị, nhưng từ khối ngọc bội nhỏ này đã đeo ở trên người, tầm quan trọng của nó không thua gì thẻ căn cước!
Cơ Liệt Thần ngớ người, anh rất chắc chắn, tối qua lúc thay quần áo cho cô, không nhìn thấy một khối ngọc bội như vậy.
"Cô chắc chắn, trước lúc tới nhà của tôi, cô đã có đeo ở trên người sao?"
"Tôi chắc chắn!" Lâm Nhược Kỳ hơi không vui, dường như anh đang nghi ngờ cô nói thật hay không.
Cơ Liệt Thần nhíu mày, nhìn khuôn mặt Lâm Nhược Kỳ bởi vì tức giận, hơi ửng hồng một chút, anh tin cô nói thật.
Sau khi suy nghĩ một chút, làm ra quyết định.
Vì vậy, cả tòa thành bắt đầu nhốn nháo, tất cả bọn người làm cũng bị triệu tập đến đại sảnh, Heber tuyên bố lệnh của cậu chủ Cơ.
Nội dung chỉ có một: tìm kiếm ngọc bội của Lâm Nhược Kỳ.
Về phần Lâm Nhược Kỳ, thừa cơ hội này lại bị Cơ Liệt Thần mang ra bên ngoài tòa thành, chống một cây dù bước chậm trong mưa. . . . . .
Nói ra cho oai: tìm ngọc bội!
"Cho nên, ý của cô nói, ngọc bội có thể rớt ở trong hốc núi dưới chân núi sao?" Cơ Liệt Thần nhíu mày rậm hỏi.
". . . . . . Có lẽ là vậy, tôi. . . . . . Không xác định". Lâm Nhược Kỳ nhớ lại một chuyện ngày hôm qua khi rơi vào trong khe nước, suy đoán có thể là rớt ở đó, dĩ nhiên cô cũng không nói cặn kẽ, nhất là không nói chuyện gặp phải một người đàn ông.
Dường như Cơ Liệt Thần có điều suy nghĩ, nhìn cô một cái, cũng không nói gì, bảo Heber lái xe đến dưới chân núi, che dù cho cô, bởi vì cô nhảy vào trong mương nước tìm kiếm. Mà Heber láy chiếc Rolls-Royce, ở xa xa chờ đợi.
Tìm hồi lâu cũng không có kết quả, thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ từ trong mương nước đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sương mù che phủ xung quanh ở xa xa một lần nữa, hiểu rất rõ, hiện tại mình chạy trốn cái gì, đều là vô nghĩa.
Vì vậy, có chút nổi giận. Thật là xui xẻo, tới chỗ này, ngay cả ngọc bội bảo bối nhiều năm cũng bị mất. . . . . .
Trong lòng bắt đầu oán giận người đàn ông đứng kế bên, mặc dù lúc nào anh cũng đi theo bên cạnh che dù cho cô. . . . . .
Cô dứt khoát đi ra bên ngoài cây dù Cơ Liệt Thần đang chống, đạp vũng nước ven đường, làm cho bọt nước văng khắp nơi, dưới đường đi, hễ chỗ nào có cô đi qua, cũng bắn lên bọt nước giống như hoa sen.
"Cô qua đây, đừng để dính ướt" Anh nói ở xa xa.
Cô lại như đứa bé, phối hợp đi về phía trước, bước đi không chút nào để ý ánh mắt khác thường của Cơ Liệt Thần.
Mưa phùn vẫn bay phất phới, giống như bông tuyết, rơi vào trên tóc của cô, trên mặt, trên quần áo, giống như từng viên một pha lê nhỏ thấm vào người.
Cô đột nhiên xoay người lại, xa xa đưa tay khua thành vòng tròn, nhìn về phía anh la hét: "Gà 16, anh có biết hay không, anh rất ngang ngược! Nếu không phải vì anh, tôi cũng sẽ không đánh mất ngọc bội của tôi! Anh trả lại ngọc bội cho tôi . . . . ."
Dường như la hét đã mệt, cô ngồi xổm xuống, quấn chặt lấy quần áo ướt nhẹp, co rúc thành một khối, càng cảm thấy hối hận. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.