Chương 33: Môi của cô, hôn lên nghiện (mê người)
Nghệ Cẩn Thiên Sứ
18/04/2015
Không ngờ cậu chủ Cơ người ta thả chậm bước chân, cuối cùng dứt khoát dừng lại, cô mới đuổi theo kịp người ta, chỉ tiếc bởi vì anh đột nhiên dừng lại như vậy, chóp mũi xinh xắn đáng thương của cô liền gặp họa.
"Ôi chao. . . . . . Đau quá!"
Cô che chóp mũi bị đụng đau, ai oán nhìn Cơ Liệt Thần đã xoay người lại, lỗ mũi trong nháy mắt trở nên hồng hồng, đau đến khó chịu, trong hốc mắt cũng đong đầy nước mắt, xem ra làm cho đôi mắt to ngập nước của cô càng thêm mê người.
Cơ Liệt Thần nhìn vào mắt to đầy nước mắt của cô, suy nghĩ bị dừng lại một giây, vẻ tức giận trong đáy mắt dần dần mất đi.
Đáy mắt từ từ hiện lên một nụ cười, hai tay anh ôm ngực đứng ở cửa thư phòng, hỏi "Cô muốn hỏi cái gì, hỏi đi"
Cơ Liệt Thần từ trên cao nhìn xuống cô, một đôi tròng mắt đen như mục, cao ngạo lỗi lạc.
Lâm Nhược Kỳ chợt nhớ tới Tiểu Ngôn nói anh ta là ác ma máu lạnh nuôi quái vật, nhưng cô nhìn anh ta thế nào đi nữa, cũng cảm thấy chẳng qua là một cậu chủ kiêu ngạo.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, khinh thường nói: "Nghe nói ở cái gì cốc, anh nuôi rất nhiều quái vật, còn nắm trong tay sống chết của người ta, tôi thấy là giả, phải không?" Ngược lại, giết một con chó ngao Tây Tạng là thật, nhưng muốn nắm giữ sống chết của người ta, cái này cũng quá mơ hồ, ai tin? Dù sao cô không tin!
Anh nhìn chăm chú vào cô, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng loáng, dường như muốn cười nhưng lại không cười. Tóm lại, khóe môi nhếch lên một đường cong không rõ, làm cô sợ sệt. Phục hồi lại tinh thần, phát hiện dường như anh đang cười, nhưng nụ cười kia làm cho trong lòng cô sợ hãi một hồi lâu.
Quay mặt qua chỗ khác, nói: "Tôi biết ngay những chuyện kia là tin vỉa hè, anh xem anh đi, toàn thân có vẻ ốm yếu, còn nuôi quái vật, nắm sự sống chết cái gì, tám phần là Heber sợ người khác khi dễ anh, mới thay anh tung tin đồn, cố ý làm cho anh thần thần bí bí như vậy. Tôi nói không sai chứ?"
Cơ Liệt Thần nhìn đôi mắt to đầy linh động của cô chớp chớp, ánh mắt trong trẻo như viên ngọc đen, muốn thu hút tâm thần người ta, anh cảm giác dường như mình bị đầu độc, bật thốt lên: "Nếu tôi nói là thật, cô sẽ nghĩ sao?"
Lâm Nhược Kỳ sững sờ, không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của mình.
Sau đó, cô nghĩ: anh ta nhất định là cố ý nói như vậy, nguyên nhân chỉ có một, chiến thuật tâm lý mà thôi, làm cho cô sợ, dùng cái này để chứng minh so với anh , cô là đồ bỏ. Hừ, cô sẽ không sợ đâu.
Nhẹ hừ một tiếng, trả lời: "Không nghĩ nữa, mặc kệ người ta nói thế nào, ở trong mắt tôi, anh chính là Gà 16 ...!" Dứt lời, trong đầu của một cô gái nào đó bắt đầu YY hình ảnh hai người ở trong bệnh viện, mình ghim vào của quý của anh.
Mà Cơ Liệt Thần cũng ngẩn ra, suy nghĩ bị đình trệ.
"Cô. . . . . ." Anh nhìn cô, trong mắt dường như có chút do dự, lại có chút nghi ngờ, "Cô thật nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy" Cô gật đầu một cái, hết sức xác định nói: "Tôi nói cho anh biết trước a, không quan tâm thân phận cậu chủ tôn quý của anh, hay là lão đại giới hắc đạo, dù sao ở trong mắt của Lâm Nhược Kỳ tôi, anh chính là người bệnh của tôi . . . . . .Gà 16!"
Anh ngạc nhiên, suy nghĩ khựng lại.
Một giây kế tiếp, anh nghe theo đại não chỉ huy, đưa bàn tay vuốt sau đầu cô, đôi môi mềm mại, nóng bỏng hôn xuống.
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt thật lớn, lại chớp mắt, nhìn vào tròng mắt đen đầy dịu dàng tới mức muốn thiêu cháy.
Trái tim chợt ở trong lồng ngực không thể khống chế, thình thịch nhảy loạn, gần như có thể nghe được tiếng đập thình thịch mãnh liệt, trực giác muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt lấy. . . . . .
Trên người anh có mùi hương vô cùng dễ chịu không ngừng bao phủ cô, dựa vào trong ngực anh tự nhiên như thế, không thể hình dung cảm giác vui vẻ từ môi của anh êm ái truyền đến trên môi cô, vô cùng kỳ diệu, làm cho cô không còn ý thức, nhắm mắt lại, cả người ấm áp giống như đứng trên khối bông, nhẹ nhàng bị nóng bỏng của anh làm cho hòa tan. . . . . .
"Reng, reng. . . . . ."
"Điện thoại. . . . . ." Cô mềm lẩm bẩm, hơi thở dốc muốn rời khỏi anh.
"Phải tập trung. . . . . ." Anh đem lấy cô thở dốc, lại mút vào trong môi cô, để cho cô nuốt vào bụng.
"Reng, reng. . . . . ."
"Nhưng, nhưng nó cứ vang lên. . . . . ." Một luồng hơi thở nóng bỏng xông thẳng vào nơi cổ họng, nóng bỏng làm cô bắt đầu chống cự, lại biểu hiện có chút muốn từ chối, lại ra vẻ mời chào.
"Đã nói phải tập trung . . . . . ." Anh tiếp tục hôn cô, không để ý tới cô giãy giụa.
Không chỉ có như thế, cậu chủ này càng được một tấc, muốn tiến thêm một thước, dùng tay ôm lấy eo thật chặt, thậm chí, hai cây ngón tay thon dài đã vén váy của cô, xoa qua da thịt mềm mại. . . . . .
"Đợi một chút. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tỉnh táo.
Hả, tại sao phải có điện thoại? Trong tòa thành bảo này không phải là không có tín hiệu điện thoại sao? Chẳng lẽ điện thoại cố định, ở chỗ này có thể sử dụng được? Điện tín Trung Quốc a, công ty di động a, bây giờ Lâm Nhược Kỳ tôi rất nhớ các người!
Kích tình bị cắt đứt, Cơ Liệt Thần không thu "Miệng" cũng không được rồi, phản ứng đầu tiên chính là mắng một câu "Đáng chết". Là ai sát phong cảnh như vậy! Nhằm lúc này gọi điện thoại tới đây? Bất quá phải nói, cũng có chút may mắn, nếu tiếng chuông điện thoại này không kịp thời vang lên, nói không chừng anh sẽ nổi lên lửa dục. Nếu thật là như vậy, cũng không biết làm sao để dập tắt ngọn lửa dục đấy. . . . . .
Môi của cô, thật là hôn lên nghiện, không, phải nói cái này căn bản cũng không đã nghiền. Nếu không phải bây giờ anh vẫn là "Người bị ", thật muốn tiến thêm một bước nữa đấy. . . . . .
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ở phía dưới thân đã sớm mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu hồng như trái cà chua Heber trồng trong vườn rau.
Nhất thời lại vui vẻ, trêu chọc nói: "Được rồi, xem nụ hôn này, chuyện lúc nãy cô mắng tôi, sẽ xóa bỏ, không truy cứu cô nữa. Nhưng nếu cô còn ý nghĩ này, tôi sẽ đem miệng cô, hôn đến sưng lên, ăn không ngon, cũng uống không được nước!"
Cuối cùng, lại hôn một hớp trên cái trán nhỏ của cô. Sau đó đẩy cửa đi vào thư phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ngoài thư phòng, Lâm Nhược Kỳ ước chừng ngây người khoảng mười giây mới phục hồi lại tinh thần.
Trời ạ, cô đối với thành tích ngôn ngữ của anh ta thật bội phục sát đất a, lời nói mới vừa rồi của anh ta, rốt cuộc là đùa giỡn trần trụi, lại còn hung hăng uy hiếp sao? ! Ai có thể nói cho cô biết a. . . . . .
Bên trong thư phòng.
Cơ Liệt Thần sải bước đi đến bên cạnh bàn làm việc, cầm điện thoại lên, đặt vào bên tai, lạnh lùng hỏi: "Này, là tôi. Tại sao, không hiểu quy củ!"
Giọng nói không còn êm ái, ngược lại trầm ổn mạnh mẽ, bình tĩnh truyền đến đầu điện thoại bên kia, trong không khí như mê hoặc lòng người, lại có cảm giác áp bức mãnh liệt.
Điện thoại này, cho tới bây giờ chỉ dùng để gọi ra ngoài, không nhận vào, anh đương nhiên biết rõ đối phương nhất định là vạn bất đắc dĩ mới có thể làm như vậy, nhưng quở trách và trừng phạt là cần thiết. Không thể bởi vì một lần đặc biệt, phá hư quy củ tổ chức, đây đối với "Liệt Diễm" không có chỗ tốt.
"Xin lỗi lão đại, có việc gấp muốn thông báo cho ngài, Diêm Hạo bằng lòng chịu phạt" Đối phương tay nắm điện thoại khẽ rịn mồ hôi hột, đối với lời nói của Cơ Liệt Thần, không dám xem thường chút nào.
"Nói, chuyện gì?" Một câu nói đơn giản, đã thể hiện đầy đủ, Cơ Liệt Thần không kiên nhẫn.
"Ôi chao. . . . . . Đau quá!"
Cô che chóp mũi bị đụng đau, ai oán nhìn Cơ Liệt Thần đã xoay người lại, lỗ mũi trong nháy mắt trở nên hồng hồng, đau đến khó chịu, trong hốc mắt cũng đong đầy nước mắt, xem ra làm cho đôi mắt to ngập nước của cô càng thêm mê người.
Cơ Liệt Thần nhìn vào mắt to đầy nước mắt của cô, suy nghĩ bị dừng lại một giây, vẻ tức giận trong đáy mắt dần dần mất đi.
Đáy mắt từ từ hiện lên một nụ cười, hai tay anh ôm ngực đứng ở cửa thư phòng, hỏi "Cô muốn hỏi cái gì, hỏi đi"
Cơ Liệt Thần từ trên cao nhìn xuống cô, một đôi tròng mắt đen như mục, cao ngạo lỗi lạc.
Lâm Nhược Kỳ chợt nhớ tới Tiểu Ngôn nói anh ta là ác ma máu lạnh nuôi quái vật, nhưng cô nhìn anh ta thế nào đi nữa, cũng cảm thấy chẳng qua là một cậu chủ kiêu ngạo.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, khinh thường nói: "Nghe nói ở cái gì cốc, anh nuôi rất nhiều quái vật, còn nắm trong tay sống chết của người ta, tôi thấy là giả, phải không?" Ngược lại, giết một con chó ngao Tây Tạng là thật, nhưng muốn nắm giữ sống chết của người ta, cái này cũng quá mơ hồ, ai tin? Dù sao cô không tin!
Anh nhìn chăm chú vào cô, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng loáng, dường như muốn cười nhưng lại không cười. Tóm lại, khóe môi nhếch lên một đường cong không rõ, làm cô sợ sệt. Phục hồi lại tinh thần, phát hiện dường như anh đang cười, nhưng nụ cười kia làm cho trong lòng cô sợ hãi một hồi lâu.
Quay mặt qua chỗ khác, nói: "Tôi biết ngay những chuyện kia là tin vỉa hè, anh xem anh đi, toàn thân có vẻ ốm yếu, còn nuôi quái vật, nắm sự sống chết cái gì, tám phần là Heber sợ người khác khi dễ anh, mới thay anh tung tin đồn, cố ý làm cho anh thần thần bí bí như vậy. Tôi nói không sai chứ?"
Cơ Liệt Thần nhìn đôi mắt to đầy linh động của cô chớp chớp, ánh mắt trong trẻo như viên ngọc đen, muốn thu hút tâm thần người ta, anh cảm giác dường như mình bị đầu độc, bật thốt lên: "Nếu tôi nói là thật, cô sẽ nghĩ sao?"
Lâm Nhược Kỳ sững sờ, không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của mình.
Sau đó, cô nghĩ: anh ta nhất định là cố ý nói như vậy, nguyên nhân chỉ có một, chiến thuật tâm lý mà thôi, làm cho cô sợ, dùng cái này để chứng minh so với anh , cô là đồ bỏ. Hừ, cô sẽ không sợ đâu.
Nhẹ hừ một tiếng, trả lời: "Không nghĩ nữa, mặc kệ người ta nói thế nào, ở trong mắt tôi, anh chính là Gà 16 ...!" Dứt lời, trong đầu của một cô gái nào đó bắt đầu YY hình ảnh hai người ở trong bệnh viện, mình ghim vào của quý của anh.
Mà Cơ Liệt Thần cũng ngẩn ra, suy nghĩ bị đình trệ.
"Cô. . . . . ." Anh nhìn cô, trong mắt dường như có chút do dự, lại có chút nghi ngờ, "Cô thật nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy" Cô gật đầu một cái, hết sức xác định nói: "Tôi nói cho anh biết trước a, không quan tâm thân phận cậu chủ tôn quý của anh, hay là lão đại giới hắc đạo, dù sao ở trong mắt của Lâm Nhược Kỳ tôi, anh chính là người bệnh của tôi . . . . . .Gà 16!"
Anh ngạc nhiên, suy nghĩ khựng lại.
Một giây kế tiếp, anh nghe theo đại não chỉ huy, đưa bàn tay vuốt sau đầu cô, đôi môi mềm mại, nóng bỏng hôn xuống.
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt thật lớn, lại chớp mắt, nhìn vào tròng mắt đen đầy dịu dàng tới mức muốn thiêu cháy.
Trái tim chợt ở trong lồng ngực không thể khống chế, thình thịch nhảy loạn, gần như có thể nghe được tiếng đập thình thịch mãnh liệt, trực giác muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt lấy. . . . . .
Trên người anh có mùi hương vô cùng dễ chịu không ngừng bao phủ cô, dựa vào trong ngực anh tự nhiên như thế, không thể hình dung cảm giác vui vẻ từ môi của anh êm ái truyền đến trên môi cô, vô cùng kỳ diệu, làm cho cô không còn ý thức, nhắm mắt lại, cả người ấm áp giống như đứng trên khối bông, nhẹ nhàng bị nóng bỏng của anh làm cho hòa tan. . . . . .
"Reng, reng. . . . . ."
"Điện thoại. . . . . ." Cô mềm lẩm bẩm, hơi thở dốc muốn rời khỏi anh.
"Phải tập trung. . . . . ." Anh đem lấy cô thở dốc, lại mút vào trong môi cô, để cho cô nuốt vào bụng.
"Reng, reng. . . . . ."
"Nhưng, nhưng nó cứ vang lên. . . . . ." Một luồng hơi thở nóng bỏng xông thẳng vào nơi cổ họng, nóng bỏng làm cô bắt đầu chống cự, lại biểu hiện có chút muốn từ chối, lại ra vẻ mời chào.
"Đã nói phải tập trung . . . . . ." Anh tiếp tục hôn cô, không để ý tới cô giãy giụa.
Không chỉ có như thế, cậu chủ này càng được một tấc, muốn tiến thêm một thước, dùng tay ôm lấy eo thật chặt, thậm chí, hai cây ngón tay thon dài đã vén váy của cô, xoa qua da thịt mềm mại. . . . . .
"Đợi một chút. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tỉnh táo.
Hả, tại sao phải có điện thoại? Trong tòa thành bảo này không phải là không có tín hiệu điện thoại sao? Chẳng lẽ điện thoại cố định, ở chỗ này có thể sử dụng được? Điện tín Trung Quốc a, công ty di động a, bây giờ Lâm Nhược Kỳ tôi rất nhớ các người!
Kích tình bị cắt đứt, Cơ Liệt Thần không thu "Miệng" cũng không được rồi, phản ứng đầu tiên chính là mắng một câu "Đáng chết". Là ai sát phong cảnh như vậy! Nhằm lúc này gọi điện thoại tới đây? Bất quá phải nói, cũng có chút may mắn, nếu tiếng chuông điện thoại này không kịp thời vang lên, nói không chừng anh sẽ nổi lên lửa dục. Nếu thật là như vậy, cũng không biết làm sao để dập tắt ngọn lửa dục đấy. . . . . .
Môi của cô, thật là hôn lên nghiện, không, phải nói cái này căn bản cũng không đã nghiền. Nếu không phải bây giờ anh vẫn là "Người bị ", thật muốn tiến thêm một bước nữa đấy. . . . . .
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ở phía dưới thân đã sớm mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu hồng như trái cà chua Heber trồng trong vườn rau.
Nhất thời lại vui vẻ, trêu chọc nói: "Được rồi, xem nụ hôn này, chuyện lúc nãy cô mắng tôi, sẽ xóa bỏ, không truy cứu cô nữa. Nhưng nếu cô còn ý nghĩ này, tôi sẽ đem miệng cô, hôn đến sưng lên, ăn không ngon, cũng uống không được nước!"
Cuối cùng, lại hôn một hớp trên cái trán nhỏ của cô. Sau đó đẩy cửa đi vào thư phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ngoài thư phòng, Lâm Nhược Kỳ ước chừng ngây người khoảng mười giây mới phục hồi lại tinh thần.
Trời ạ, cô đối với thành tích ngôn ngữ của anh ta thật bội phục sát đất a, lời nói mới vừa rồi của anh ta, rốt cuộc là đùa giỡn trần trụi, lại còn hung hăng uy hiếp sao? ! Ai có thể nói cho cô biết a. . . . . .
Bên trong thư phòng.
Cơ Liệt Thần sải bước đi đến bên cạnh bàn làm việc, cầm điện thoại lên, đặt vào bên tai, lạnh lùng hỏi: "Này, là tôi. Tại sao, không hiểu quy củ!"
Giọng nói không còn êm ái, ngược lại trầm ổn mạnh mẽ, bình tĩnh truyền đến đầu điện thoại bên kia, trong không khí như mê hoặc lòng người, lại có cảm giác áp bức mãnh liệt.
Điện thoại này, cho tới bây giờ chỉ dùng để gọi ra ngoài, không nhận vào, anh đương nhiên biết rõ đối phương nhất định là vạn bất đắc dĩ mới có thể làm như vậy, nhưng quở trách và trừng phạt là cần thiết. Không thể bởi vì một lần đặc biệt, phá hư quy củ tổ chức, đây đối với "Liệt Diễm" không có chỗ tốt.
"Xin lỗi lão đại, có việc gấp muốn thông báo cho ngài, Diêm Hạo bằng lòng chịu phạt" Đối phương tay nắm điện thoại khẽ rịn mồ hôi hột, đối với lời nói của Cơ Liệt Thần, không dám xem thường chút nào.
"Nói, chuyện gì?" Một câu nói đơn giản, đã thể hiện đầy đủ, Cơ Liệt Thần không kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.