Chương 44: Người đàn ông làm cho người ta phun máu mũi
Nghệ Cẩn Thiên Sứ
18/04/2015
Ngày đó gần tối, Lư Đăng Bảo số 1.
Tang Tuyết Phù băng bó một vết thương cuối cùng cho Cơ Liệt Thần, ngẩng đầu, nhìn về phía hỏi anh: "Làm thế nào? Anh tính giải thích với cô ấy thế nào?"
Ánh mắt hẹp dài xinh đẹp của người đàn ông cũng đóng chặt lại, có lẽ là bởi vì chịu đựng vết thương làm đau đớn, môi thật mỏng khẽ nhếch, tao nhã nói: "Tôi không có ý định giải thích bất kỳ cái gì."
Tang Tuyết Phù cau mày, thì thào nói: "Làm như vậy không tốt lắm đâu? Cô ấy lại không phải người ngu, làm sao không nhìn ra manh mối trong đó? Hơn nữa, vẫn gạt cô ấy như vậy, đợi đến ngày nào đó, cô ấy phát hiện chân tướng, nhất định sẽ hận chết chúng ta."
Cặp mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, hai tròng mắt đoạt hồn thâm thúy như đầm, mặc dù toàn thân bị quấn từng đường băng vải, thế nhưng khí thế vẫn mãnh liệt.
Lạnh lùng nói: "Vậy thì cưới cô ấy, sau đó để cho cô trở thành người của chúng ta."
Nghe vậy, Tang Tuyết Phù hít vào một ngụm khí lạnh: "Anh muốn cưới cô ấy? ! Anh họ, anh nói đùa chứ? Anh cần phải suy nghĩ kỹ, người giống như chúng ta, muốn kết hôn phải yêu . . . . . ."
Tròng mắt vừa nhấc lên, lập tức phát hiện nét lạnh lùng trên gương mặt của Cơ Liệt Thần.
Trong lòng Tang Tuyết Phù rất rõ ràng, anh họ tức giận.
Nhưng không có vẻ sợ hãi chút nào, tiếp tục nói, "Anh họ, anh muốn cưới những cô gái khác, em không xen vào. Nhưng Nhược Kỳ là chị em tốt của em, em chỉ nhắc nhở anh một câu, không nên hại cô ấy . . . . . ."
Cơ Liệt Thần đột nhiên vung tay lên, cắt đứt lời nói của Tang Tuyết Phù.
Mắt sáng như đuốc, đáy mắt có mấy phần không kiên nhẫn, Cơ Liệt Thần nhìn về phía cô nói: "Mang quần áo cho tôi."
Tang Tuyết Phù biết anh không muốn nói nhiều những chuyện này, thở dài, cầm quần áo đưa cho anh : "Thật không biết anh nghĩ như thế nào. . . . . . Anh đã muốn làm như vậy, vậy em sẽ để cho người trông chừng cô ấy nhiều hơn một chút. Aiz, hiếm thấy anh có hứng thú đối với cô ấy. . . . . ."
Cô đã từng tưởng rằng anh họ là GAY, nhưng lần này xem ra, anh họ đối với Nhược Kỳ để ý hơn so với tưởng tượng của mình a. . . . . .
Sau khi Tang Tuyết Phù đi, Cơ Liệt Thần như có điều suy nghĩ ngửa đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng nhô lên cao, ở trong rừng rậm cũng không nhìn thấy được ánh trăng như vậy.
Nghiêng đầu nhìn một chút cái tủ âm tường thật to cách đó không xa, trầm mặc hai giây, anh đứng dậy đi tới, “phịch” một tiếng mở ra, chân dài bước vào, lại “phịch” một tiếng đóng.
Nhẹ nhàng đi tới bên giường, cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường lớn rộng hai mét, cánh tay trắng như trẻ con nhưng lộ ra da thịt bị trầy xước, mái tóc dài đen nhánh, mềm mại cuồng loạn tản ra. Có lẽ cả người cũng quá mệt mỏi, cộng thêm chất độc vẫn chưa hoàn toàn mất đi, cho nên cô vẫn ngủ say cho đến bây giờ chưa tỉnh lại.
Trong bóng tối, đôi mắt xinh đẹp, sắc bén, thâm thúy của người đàn ông, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Nhược Kỳ ngủ say trên giường. . . . . .
Cô gái càng hồn nhiên, tự nhiên như vậy, càng có một sức hút chết người, giống như một đóa hoa anh túc nở rộ, không nếm mùi vị kia thì thôi, một khi đã nếm đến sự xinh đẹp của cô thì càng muốn ăn vào trong xương tủy, cho dù là một ngụm nhỏ mà thôi!
Nghĩ đến đây, anh cổ họng căng thẳng, sau khi khẽ thở dài một tiếng, đắp chăn xong cho cô, cúi người khe khẽ hôn lên trán cô một cái.
Dường như cô đột nhiên cảm nhận được anh hôn, trán và môi ướt dính làm cho cô buồn buồn rên rỉ một tiếng, uốn éo thân thể của mình một cái, lật người lại ngủ tiếp.
Người đàn ông rũ mắt yên lặng nhìn cô, môi hình cung cong lên, đuôi mắt phượng thật dài, đáy mắt mang theo một tia dịu dàng chưa từng có. . . . . .
Khi Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, đã là nửa đêm khuya yên tĩnh rồi.
Ngồi dậy, phát hiện sát vách phòng của Cơ Liệt Thần vẫn sáng đèn, liền muốn đi qua xem vết thương của anh ta một chút.
Vốn là muốn đi từ cửa chính, suy nghĩ một chút lười phải đi vòng ra, đi thẳng tới cái tủ âm tường thật to, gõ ba tiếng cốc cốc cốc . . . . . .
Chỉ chốc lát sau, giọng nói trong vắt trả lời: "Vào đi."
Hắc, một cậu chủ quả nhiên không ngủ, còn cho phép cô gõ "Cửa"!
Cô hơi hưng phấn mở cửa tủ âm tường, sau một tiếng phịch vang lên, cửa tủ bị mở ra. Ánh sáng chói mắt thiếu chút nữa làm cô hoa mắt, vội vàng nhắm hai mắt lại, thật vất vả thích ứng mới chậm rãi mở ra.
Vừa nhìn, thiếu chút nữa phun máu mũi !
Một cậu chủ nào đó đang để trần nửa người trên, ách. . . . . . Cũng không coi là hoàn toàn trần trụi, còn quấn băng vải, nhưng nửa người dưới của anh chỉ mặc một cái quần dài tơ lụa màu tím, thắt lưng căn bản là không có cài, nới lỏng lộ ra quần xi-líp, nằm nghiêng ở bên mép ghế dựa, lười biếng lơ đãng xem tin tức ban đêm!
Nhìn dáng dấp anh đã tắm, tóc hơi ươn ướt, lười biếng xốc xếch rũ xuống hai bên tai, che lại hai mày kiếm cao lớn, gò má sáng bóng lóa mắt giống y hệt pho tượng, nghe cô đi vào cũng không ngẩng đầu lên một chút, cả người như yêu nghiệt tồn tại a!
Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim đập như sấm, trong lúc bối rối cô còn dùng mu bàn tay quệt lỗ mũi một cái, lo lắng cho mình thật sự bị chảy máu mũi.
Hoàn hảo cũng may, không có chảy. . . . . .
Thật vất vả mới trấn định tiếng lòng, hắng giọng nói: "Vết thương của anh khá hơn chút nào không? Là biểu tiểu thư xử lý cho anh sao?"
Cơ Liệt Thần mấp máy môi, không có quay đầu, hỏi ngược lại: "Cô ngủ ngon chứ?"
Mặt cô đỏ một chút, gật đầu một cái: "Ừ."
Tròng mắt trắng đen rõ ràng, vô ý thức lại nghiêng mắt nhìn đến cánh tay trần trụi rắn chắc của anh , nhất thời trừng mắt thật to, vội vàng dời đi tầm mắt, "Cái gì kia, anh có thể mặc quần áo vào hay không. . . . . ." Chớp mắt nhìn, thốt ra lời nói dối, "Trời đã bắt đầu lạnh, cẩn thận bị cảm."
Rốt cuộc, Cơ Liệt Thần ngẩng đầu lên, mặc dù là từ bên dưới ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo ưu nhã làm cho cô cảm thấy cả người nóng lên.
Anh khẽ cười nói: "Được, cô mặc cho tôi"
Lâm Nhược Kỳ đầu đầy vạch đen, người này cũng quá lười biếng đi!
Nhưng dường như Cậu chủ Cơ người ta có lý do đàng hoàng, chỉ thấy anh im lặng giơ lên cánh tay của mình, vẻ mặt giống như hết sức khổ sở, khóe miệng giựt giựt, Lâm Nhược Kỳ phát hiện lúc Cậu chủ Cơ người ta khổ sở hút không khí, gương mặt đó vẫn đẹp trai bức người như vậy.
Sau đó, lại nhìn thấy anh chỉ chỉ xương sườn và vùng ngực bụng của chính mình, cô lập tức hiểu, có lẽ bởi vì anh bị thương có chút nghiêm trọng, nên không thể làm động đến vết thương.
Chẳng những anh cứu cô, mà còn bị thương, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy.
Nghĩ đến đây, cho dù cô muốn cứng rắn chút cũng không còn biện pháp. Vì vậy, ngoan ngoãn cầm quần áo lên mặc vào cho anh .
Bởi vì cách quá gần, có thể ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt đã lâu từ trên người anh tản mát ra, mùi thơm làm tim cô đập nhanh không dứt. Cô cảm thấy tim của mình khẽ run, trên mặt đã sớm ửng hồng, sức tay cũng vô tình mạnh hơn mấy phần, tay chân cũng càng lúc càng cứng ngắc. . . . . .
Bởi vì cô buộc chặt, Cơ Liệt Thần nhẹ chau lông mày kiếm một chút.
Bất đắc dĩ cười nói: "Có lúc, tôi thật sự vô cùng nghi ngờ, đến cùng cô có phải là y tá hay không, tại sao chân tay vụng về như vậy?"
Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ mới vừa dâng lên một cỗ mềm mại liền biến mất trong nháy mắt.
Người đàn ông này, đang vùi dập cô!
Liếc anh một cái, "Tôi không phải là y tá, ở trong bệnh viện không phải anh đã biết sao? ! Thế nào, còn ngại bị ghim không đủ đau? !"
Tang Tuyết Phù băng bó một vết thương cuối cùng cho Cơ Liệt Thần, ngẩng đầu, nhìn về phía hỏi anh: "Làm thế nào? Anh tính giải thích với cô ấy thế nào?"
Ánh mắt hẹp dài xinh đẹp của người đàn ông cũng đóng chặt lại, có lẽ là bởi vì chịu đựng vết thương làm đau đớn, môi thật mỏng khẽ nhếch, tao nhã nói: "Tôi không có ý định giải thích bất kỳ cái gì."
Tang Tuyết Phù cau mày, thì thào nói: "Làm như vậy không tốt lắm đâu? Cô ấy lại không phải người ngu, làm sao không nhìn ra manh mối trong đó? Hơn nữa, vẫn gạt cô ấy như vậy, đợi đến ngày nào đó, cô ấy phát hiện chân tướng, nhất định sẽ hận chết chúng ta."
Cặp mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, hai tròng mắt đoạt hồn thâm thúy như đầm, mặc dù toàn thân bị quấn từng đường băng vải, thế nhưng khí thế vẫn mãnh liệt.
Lạnh lùng nói: "Vậy thì cưới cô ấy, sau đó để cho cô trở thành người của chúng ta."
Nghe vậy, Tang Tuyết Phù hít vào một ngụm khí lạnh: "Anh muốn cưới cô ấy? ! Anh họ, anh nói đùa chứ? Anh cần phải suy nghĩ kỹ, người giống như chúng ta, muốn kết hôn phải yêu . . . . . ."
Tròng mắt vừa nhấc lên, lập tức phát hiện nét lạnh lùng trên gương mặt của Cơ Liệt Thần.
Trong lòng Tang Tuyết Phù rất rõ ràng, anh họ tức giận.
Nhưng không có vẻ sợ hãi chút nào, tiếp tục nói, "Anh họ, anh muốn cưới những cô gái khác, em không xen vào. Nhưng Nhược Kỳ là chị em tốt của em, em chỉ nhắc nhở anh một câu, không nên hại cô ấy . . . . . ."
Cơ Liệt Thần đột nhiên vung tay lên, cắt đứt lời nói của Tang Tuyết Phù.
Mắt sáng như đuốc, đáy mắt có mấy phần không kiên nhẫn, Cơ Liệt Thần nhìn về phía cô nói: "Mang quần áo cho tôi."
Tang Tuyết Phù biết anh không muốn nói nhiều những chuyện này, thở dài, cầm quần áo đưa cho anh : "Thật không biết anh nghĩ như thế nào. . . . . . Anh đã muốn làm như vậy, vậy em sẽ để cho người trông chừng cô ấy nhiều hơn một chút. Aiz, hiếm thấy anh có hứng thú đối với cô ấy. . . . . ."
Cô đã từng tưởng rằng anh họ là GAY, nhưng lần này xem ra, anh họ đối với Nhược Kỳ để ý hơn so với tưởng tượng của mình a. . . . . .
Sau khi Tang Tuyết Phù đi, Cơ Liệt Thần như có điều suy nghĩ ngửa đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng nhô lên cao, ở trong rừng rậm cũng không nhìn thấy được ánh trăng như vậy.
Nghiêng đầu nhìn một chút cái tủ âm tường thật to cách đó không xa, trầm mặc hai giây, anh đứng dậy đi tới, “phịch” một tiếng mở ra, chân dài bước vào, lại “phịch” một tiếng đóng.
Nhẹ nhàng đi tới bên giường, cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường lớn rộng hai mét, cánh tay trắng như trẻ con nhưng lộ ra da thịt bị trầy xước, mái tóc dài đen nhánh, mềm mại cuồng loạn tản ra. Có lẽ cả người cũng quá mệt mỏi, cộng thêm chất độc vẫn chưa hoàn toàn mất đi, cho nên cô vẫn ngủ say cho đến bây giờ chưa tỉnh lại.
Trong bóng tối, đôi mắt xinh đẹp, sắc bén, thâm thúy của người đàn ông, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Nhược Kỳ ngủ say trên giường. . . . . .
Cô gái càng hồn nhiên, tự nhiên như vậy, càng có một sức hút chết người, giống như một đóa hoa anh túc nở rộ, không nếm mùi vị kia thì thôi, một khi đã nếm đến sự xinh đẹp của cô thì càng muốn ăn vào trong xương tủy, cho dù là một ngụm nhỏ mà thôi!
Nghĩ đến đây, anh cổ họng căng thẳng, sau khi khẽ thở dài một tiếng, đắp chăn xong cho cô, cúi người khe khẽ hôn lên trán cô một cái.
Dường như cô đột nhiên cảm nhận được anh hôn, trán và môi ướt dính làm cho cô buồn buồn rên rỉ một tiếng, uốn éo thân thể của mình một cái, lật người lại ngủ tiếp.
Người đàn ông rũ mắt yên lặng nhìn cô, môi hình cung cong lên, đuôi mắt phượng thật dài, đáy mắt mang theo một tia dịu dàng chưa từng có. . . . . .
Khi Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, đã là nửa đêm khuya yên tĩnh rồi.
Ngồi dậy, phát hiện sát vách phòng của Cơ Liệt Thần vẫn sáng đèn, liền muốn đi qua xem vết thương của anh ta một chút.
Vốn là muốn đi từ cửa chính, suy nghĩ một chút lười phải đi vòng ra, đi thẳng tới cái tủ âm tường thật to, gõ ba tiếng cốc cốc cốc . . . . . .
Chỉ chốc lát sau, giọng nói trong vắt trả lời: "Vào đi."
Hắc, một cậu chủ quả nhiên không ngủ, còn cho phép cô gõ "Cửa"!
Cô hơi hưng phấn mở cửa tủ âm tường, sau một tiếng phịch vang lên, cửa tủ bị mở ra. Ánh sáng chói mắt thiếu chút nữa làm cô hoa mắt, vội vàng nhắm hai mắt lại, thật vất vả thích ứng mới chậm rãi mở ra.
Vừa nhìn, thiếu chút nữa phun máu mũi !
Một cậu chủ nào đó đang để trần nửa người trên, ách. . . . . . Cũng không coi là hoàn toàn trần trụi, còn quấn băng vải, nhưng nửa người dưới của anh chỉ mặc một cái quần dài tơ lụa màu tím, thắt lưng căn bản là không có cài, nới lỏng lộ ra quần xi-líp, nằm nghiêng ở bên mép ghế dựa, lười biếng lơ đãng xem tin tức ban đêm!
Nhìn dáng dấp anh đã tắm, tóc hơi ươn ướt, lười biếng xốc xếch rũ xuống hai bên tai, che lại hai mày kiếm cao lớn, gò má sáng bóng lóa mắt giống y hệt pho tượng, nghe cô đi vào cũng không ngẩng đầu lên một chút, cả người như yêu nghiệt tồn tại a!
Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim đập như sấm, trong lúc bối rối cô còn dùng mu bàn tay quệt lỗ mũi một cái, lo lắng cho mình thật sự bị chảy máu mũi.
Hoàn hảo cũng may, không có chảy. . . . . .
Thật vất vả mới trấn định tiếng lòng, hắng giọng nói: "Vết thương của anh khá hơn chút nào không? Là biểu tiểu thư xử lý cho anh sao?"
Cơ Liệt Thần mấp máy môi, không có quay đầu, hỏi ngược lại: "Cô ngủ ngon chứ?"
Mặt cô đỏ một chút, gật đầu một cái: "Ừ."
Tròng mắt trắng đen rõ ràng, vô ý thức lại nghiêng mắt nhìn đến cánh tay trần trụi rắn chắc của anh , nhất thời trừng mắt thật to, vội vàng dời đi tầm mắt, "Cái gì kia, anh có thể mặc quần áo vào hay không. . . . . ." Chớp mắt nhìn, thốt ra lời nói dối, "Trời đã bắt đầu lạnh, cẩn thận bị cảm."
Rốt cuộc, Cơ Liệt Thần ngẩng đầu lên, mặc dù là từ bên dưới ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo ưu nhã làm cho cô cảm thấy cả người nóng lên.
Anh khẽ cười nói: "Được, cô mặc cho tôi"
Lâm Nhược Kỳ đầu đầy vạch đen, người này cũng quá lười biếng đi!
Nhưng dường như Cậu chủ Cơ người ta có lý do đàng hoàng, chỉ thấy anh im lặng giơ lên cánh tay của mình, vẻ mặt giống như hết sức khổ sở, khóe miệng giựt giựt, Lâm Nhược Kỳ phát hiện lúc Cậu chủ Cơ người ta khổ sở hút không khí, gương mặt đó vẫn đẹp trai bức người như vậy.
Sau đó, lại nhìn thấy anh chỉ chỉ xương sườn và vùng ngực bụng của chính mình, cô lập tức hiểu, có lẽ bởi vì anh bị thương có chút nghiêm trọng, nên không thể làm động đến vết thương.
Chẳng những anh cứu cô, mà còn bị thương, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy.
Nghĩ đến đây, cho dù cô muốn cứng rắn chút cũng không còn biện pháp. Vì vậy, ngoan ngoãn cầm quần áo lên mặc vào cho anh .
Bởi vì cách quá gần, có thể ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt đã lâu từ trên người anh tản mát ra, mùi thơm làm tim cô đập nhanh không dứt. Cô cảm thấy tim của mình khẽ run, trên mặt đã sớm ửng hồng, sức tay cũng vô tình mạnh hơn mấy phần, tay chân cũng càng lúc càng cứng ngắc. . . . . .
Bởi vì cô buộc chặt, Cơ Liệt Thần nhẹ chau lông mày kiếm một chút.
Bất đắc dĩ cười nói: "Có lúc, tôi thật sự vô cùng nghi ngờ, đến cùng cô có phải là y tá hay không, tại sao chân tay vụng về như vậy?"
Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ mới vừa dâng lên một cỗ mềm mại liền biến mất trong nháy mắt.
Người đàn ông này, đang vùi dập cô!
Liếc anh một cái, "Tôi không phải là y tá, ở trong bệnh viện không phải anh đã biết sao? ! Thế nào, còn ngại bị ghim không đủ đau? !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.