Chương 32
Tả Tình Hữu Ái
26/10/2017
Edit: Thanh Hưng
Thay cho Từ Thuần đang ăn cơm, Tiểu Hồng ngồi trực ở trước quầy đang lật quyển "Chân dung người mẫu nam nổi danh quốc tế" thì đột nhiên có cảm giác bị một bóng đen che khuất, ngẩng đầu lên mới thấy ở trước quầy có một người đàn ông cao lớn mặc quần áo thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt rực rỡ như ánh nắng mặt trời, đang lộ nguyên hàm răng trắng cười với cô ấy. Tiểu Hồng lập tức đứng lên, nhìn người mẫu nam châu Âu trong tay một chút, lại nhìn người đàn ông cao lớn có thể so với người mẫu nam trước mặt một chút, trong đôi mắt đã bắt đầu tỏa ra bong bóng, vừa dùng nụ cười quyến rũ thay cho nụ cười nghề nghiệp phóng điện với người đàn ông vừa nói: "Ôi, tiên sinh, anh tới tập thể dục sao? Không phải là hội viên đúng không? Tôi như chưa từng thấy anh bao giờ."
Người đàn ông cười hì hì nháy mắt nói: "Chính là không phải mới đến, có thể đăng ký không?"
Tiểu Hồng đắc ý, cố ý vui mừng nói: "Dĩ nhiên có thể a, ở đây chúng tôi có hội viên phổ thông, hội viên cao cấp, hội viên vip bạch kim, anh xem anh muốn đăng ký loại nào đây?"
Người đàn ông suy nghĩ một chút nói: "Không bằng như vậy đi, tôi muốn gặp bà chủ của các cô, để cô ấy giới thiệu cho tôi một chút, có được không?"
Trong lòng Tiểu Hồng có chút kỳ quái, con ngươi đảo một vòng, nhưng vẫn cười hì hì nói với người đàn ông: "Thật xin lỗi nha, bà chủ của chúng tôi nhật lý vạn cơ, không rảnh, không bằng để tôi giới thiệu cặn kẽ cho anh nhé?"
Người đàn ông sờ cằm một cái, nhìn Tiểu Hồng rất xinh đẹp một chút, gật gật đầu nói: "Cũng được, cô tên gì vậy? Tôi nên xưng hô với cô như thế nào đây?"
"Nơi này mọi người đều gọi tôi là chị Hồng, anh có thể gọi tôi là Tiểu Hồng."
"À ——" Quách Bách Vĩ sờ cằm nhìn Tiểu Hồng gật đầu, nghĩ thầm, thì ra cô chính là Tiểu Hồng, đã từng nghe Mễ Tiệp không ít lần nhắc tới cô. "Vậy, bà chủ của các cô đâu?"
Tiểu Hồng lại càng kỳ quái, nghĩ thầm người này sao lại nhắc tới chị Mễ rồi, chẳng lẽ có quen biết sao? "Ôi, không khéo rồi, bà chủ của chúng tôi vừa mới đi, nhưng là nếu anh muốn đăng ký làm hội viên tôi cũng có thể làm giúp anh, không cần bà chủ phải tự mình làm đâu."
Quách Bách Vĩ nghiêng đầu quan sát thiết bị sang trọng được lắp đặt trong phòng tiếp khách, hai bên còn có khu nghỉ ngơi có thể cung cấp cho hội viên tạm thời chờ đợi, lại nhìn thông báo trên tường, bên trên viết chỉ cần khách hàng tới khu nghỉ ngơi chờ đợi, thì sẽ có cà phê, nước trà miễn phí lại còn có một ít điểm tâm. Hiện giờ trong khu nghỉ ngơi cũng có mấy người đang lật xem tạp chí nam, mỗi một người đều là thân thể cường tráng , xem ra tập luyện không ít. "Ai, tôi biết bà chủ của các cô, tôi đã gọi điện thoại tới cho cô ấy rồi, cô ấy nói ở chỗ này chờ tôi, cũng không nói sẽ đi ra ngoài nha, có phải là cô nhớ nhầm hay không? Nếu không cô lại vất vả đi nhìn một lần nữa đi?"
Tiểu Hồng vừa nghe vừa đánh giá Quách Bách Vĩ từ trên xuống dưới một phen, nghĩ thầm, chị Mễ khi nào lại quen biết một người đàn ông đẹp mắt như vậy nha, nhìn dáng người này một chút, chậc chậc, có thể so sánh với người mẫu châu Âu rồi, nhưng chị Mễ cũng không dặn là có người tìm mà, nhìn Quách Bách Vĩ một chút nói: "Thật xin lỗi, ha, xin lỗi, bà chủ thật sự là vừa mới đi, nếu không, anh lại gọi thêm cho chị ấy một cuộc điện thoại?"
Quách Bách Vĩ nghĩ thầm nếu cô ấy nhận điện thoại của tôi, tôi còn chạy tới nơi này làm cái gì, cái người phụ nữ hẹp hòi này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tính tình thật mâu thuẫn, biết rõ hôm nay mình xuất viện lại nói không không phải nhiệm vụ của mình nên không đi, mình tại sao lại tìm một người cứng đầu như vậy chứ. Nhìn Tiểu Hồng bộ dáng gian xảo, không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái, làm bộ lấy điện thoại ra, chỉ chỉ khu nghỉ ngơi nói: "Ha ha, tôi sang bên kia "
Tiểu Hồng nhìn Quách Bách Vĩ đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lại tự mình pha ly cà phê bưng qua, Quách Bách Vĩ vội vàng đứng lên nói cám ơn, Tiểu Hồng uốn éo người đi đến trước quầy len lén quan sát Quách Bách Vĩ, nhìn tới nhìn lui sinh ra cảm khái, chị Mễ thật đúng là tốt số, nhìn người đàn ông này một chút đi, cực phẩm nha.
Quách Bách Vĩ ngồi ở chỗ đó rầu rĩ, nếu Mễ Tiệp còn không nghe điện thoại thì làm thế nào? Dứt khoát lấy điện thoại, rút bút điện tử ra bắt đầu viết:
Gấu có thể nói với nhau: người anh em, sao lại nghèo thành như vậy rồi hả? Đem cả bốn chân đi bán?
Phả nói với khu: lại bán rượu giả rồi hả? Bị ngành công thương niêm phong chứ?
Những người lính nói với đồi: tại sao lại giẫm lên mìn hả? Hai chân đều bị nổ?
Khẩu nói với hồi: em yêu, mang thai lâu như vậy cũng không nói cho anh biết?
Vai hề nói cô gái: ai, em xem anh nhiều tuổi như thế này, cũng không dễ dàng tìm được phụ nữ, em phải theo anh chứ sao.
Mới vừa cất điện thoại uống một hớp cà phê, điện thoại lập tức vang lên, Quách Bách Vĩ vừa thấy là Mễ Tiệp gọi tới, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhận: "Mễ Tiệp à?"
"Ừ."
"Em ở đâu vậy?"
". . . . . . Em ở đâu cũng phải báo với anh sao?"
"Không phải, anh tới câu lạc bộ tìm em, nhưng Tiểu Hồng nói em mới vừa ra ngoài, em đi đâu vậy?"
"Tiểu Hồng? Cô ấy đâu?"
"Ở đằng kia, em đang ở đâu vậy? Anh đi đón em nhé?"
"Anh vẫn ở câu lạc bộ sao?"
"Ừ."
"Vậy được, anh chờ một chút ."
Bên này mới vừa cúp, điện thoại trước quầy Tiểu Hồng đã vang lên, Tiểu Hồng nghe, vừa nhìn Quách Bách Vĩ vừa "Ừ, à, ha, nha", Quách Bách Vĩ nhìn Tiểu Hồng cười híp mắt đi tới nói với anh: "Bà chủ chúng tôi nói rồi, anh tới phòng làm việc đi."
Quách Bách Vĩ gật đầu một cái nhưng mà trong lòng lại oán hận Tiểu Hồng, nghĩ thầm nha đầu chết tiệt kia dám gạt ông đây. Nhìn Tiểu Hồng phía trước vừa dẫn đường vừa uốn éo thắt lưng, lại nghĩ tới thời điểm mình cùng Mễ Tiệp ân ái, thắt lưng Mễ Tiệp có thể xoay khiến cho anh kinh ngạc, cũng có thể thỏa mãn bất kỳ tư thế nào mà anh yêu cầu. Nghĩ đến sẽ lập tức gặp được Mễ Tiệp, trong lòng lại ngứa một chút. Tối qua chính mình một người ngủ không ngon, trong đầu đều là dáng vẻ quyến rũ của Mễ Tiệp, tiếng cô thở dốc, tiếng thét chói tai lúc đến cao triều, còn có mình dùng lực đụng thân thể cô "Bành bạch" một tiếng, hành hạ anh không ngủ được, đặc biệt là nghĩ tới trong nháy mắt mình tiến vào trong thân thể Mễ Tiệp chiếm lấy cô, cảm giác này tuyệt vời đến nỗi Quách Bách Vĩ trên da nổi lên từng trận da gà, thân thể vừa nóng vừa đổ mồ hôi, anh em mình ở giữa háng như một thanh trường thương ngẩng cao đầu, sừng sững không ngã, thế nhưng anh lại chỉ có thể ở trên giường lăn qua lộn lại, chỉ có thể dùng chăn cọ xát, nửa đêm thật sự không chịu nổi ở phòng tắm nhỏ trong phòng bệnh tắm nước lạnh, thật vất vả mới đem anh em mình trấn an được, vừa nhìn, trời đã sáng, thiếu chút nữa làm anh tức chết, càng thêm đòi mạng anh chính là Mễ Tiệp thậm chí cũng không tới bệnh viện, anh lại càng thêm uất ức, cắn răng nghiến lợi nghĩ, nhìn một chút xem cô gái này hành hạ ông đây như thế nào, máu lạnh! Nhưng anh thật sự là không nhịn được khát vọng đối với Mễ Tiệp, nhớ nhung, nhớ tới Mễ Tiệp dùng ánh mắt tức giận nhìn anh chằm chằm, lại không khỏi an ủi mình nói, ai, nếu là Mễ Tiệp không yêu mình cô ấy có thể như vậy sao, thôi, cô ấy không tìm đến mình thì mình đi tìm cô ấy, có gì đâu, đại trượng phu co được dãn được, cúi đầu với vợ mình cũng không mất mặt.
Nhưng anh cũng không chịu nổi "Kiểu tóc quốc tế mới" này, dứt khoát đi cửa hiệu cắt tóc cạo trọc cả đầu, đội mũ nên cũng không nhìn thấy, lập tức vội vội vàng vàng tới câu lạc bộ, ngẩng đầu nhìn "Phòng làm việc của quản lý" ở lầu năm, Tiểu Hồng chỉ chỉ cửa nói: "Ai, tự anh vào đi." Nói xong uốn éo một cái bỏ đi.
Quách Bách Vĩ quay về phía cửa thở ra một hơi, đưa tay gõ gõ lên cửa, bên trong truyền ra âm thanh trong trẻo của Mễ Tiệp: "Mời vào."
Quách Bách Vĩ đẩy cửa ra, liếc mắt liền nhìn thấy Mễ Tiệp ngồi ở phía sau bàn giám đốc, mặc đồ công sở, tóc dài búi lên đỉnh đầu, nhìn có cảm giác như thành phần trí thức, anh cười hì hì nhìn Mễ Tiệp nói: "Ơ, bà chủ lớn, muốn gặp em thật đúng là khó khăn, qua năm ải chém sáu tướng nha."
Mễ Tiệp đứng lên liếc anh một cái, xoay người đi rót nước, Quách Bách Vĩ đóng cửa lại, đi tới sau lưng Mễ Tiệp ôm cổ cô, tay kia trực tiếp liền từ cổ áo mở rộng của Mễ Tiệp đưa vào, cầm vú của cô, nhỏ giọng rên rỉ: "Mễ Tiệp, Mễ Tiệp, biết anh nghĩ tới em nhiều như thế nào không?"
Mễ Tiệp ra sức tránh ra ma trảo của anh, tức giận nói: "Cút ngay, cợt nhả, không biết xấu hổ, cũng không nhìn xem đay là đâu."
Quách Bách Vĩ "Chậc chậc" hai tiếng, liếc mắt nói: "Còn tức giận sao? Lòng dạ hẹp hòi."
Mễ Tiệp giận, đặt chén trà lên bàn, thở hổn hển nói: "Anh tới nghe mắng sao?"
Quách Bách Vĩ làm mặt dày cười hì hì nói: "Anh tới tìm vợ anh mà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên này, hôn một cái." Nói xong lập tức lại gần phía trước muốn hôn miệng Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp một chưởng đẩy Quách Bách Vĩ ra, trong lòng giận anh đùa cợt không đứng đắn, nhớ tới tối qua ở trong siêu thị thấy ánh mắt nhìn người đẹp kia của anh, liền hận không thể lột da anh, người đàn ông này chẳng lẽ không thể không nhìn người đẹp sao? Suy nghĩ một chút là tự mình thương anh, quả thật uất ức chết rồi. Nhìn gương mặt cười đùa của Quách Bách Vĩ, oán hận nói: "Anh cút ngay, em không phải người đẹp, em là vật tham chiếu, anh nếu không mù thì hãy đi tìm người đẹp, hôn người đẹp đi."
Quách Bách Vĩ thu hồi cười đùa, nghiêm chỉnh nói: "Ai nói? Ai nói em là vật tham chiếu? Anh thấy anh ta chán sống rồi, dám nói vợ anh là vật tham chiếu? Đây là người mù nào nói? Để anh đi thu thập anh ta."
Mễ Tiệp trợn mắt một cái mặc kệ anh, vừa mới xoay người muốn đến sau bàn ngồi xuống, không nghĩ tới lại bị Quách Bách Vĩ từ phía sau ôm lấy: "Vợ, anh nhớ em lắm."
Mễ Tiệp giơ cánh tay lên lui về phía sau hung ác thúc cho anh một cái, tức giận nói: "Ai là vợ anh."
Quách Bách Vĩ tay lại bắt đầu không thành thật, ở trong ngực Mễ Tiệp cọ tới cọ lui, dùng anh em đã thức tỉnh chọc chọc vào mông Mễ Tiệp, kẻ ngu cũng biết đây là đói khát rồi, anh còn dùng âm thanh ai oán nhỏ giọng nói: "Vợ, vợ, em thương anh đi, nhé? Nhìn anh nơi này cứng rắn, không chịu nổi."
Mễ Tiệp gấp đỏ mặt, vừa tránh ra vừa vội vàng nói: "Quách Bách Vĩ, đây là phòng làm việc của em, chỗ làm việc của em, sẽ có người tới."
Quách Bách Vĩ một phen bỏ qua Mễ Tiệp vội vàng đi vài bước "Cùm cụp" một tiếng khóa trái cửa, Mễ Tiệp thấy vẻ mặt đói khát của Quách Bách Vĩ không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Anh...Anh muốn làm thật?"
Quách Bách Vĩ cũng là một phen nhấc váy của cô lên đẩy tới ngang hông, vừa dùng ngón tay đẩy ra quần lót của Mễ Tiệp sang một bên vừa nói: "Anh còn chưa từng làm ở trong phòng làm việc đâu, ân ái ở trong phòng làm việc suy nghĩ một chút cũng thật kích thích." Ngón tay của anh đã duỗi đến trong khe rãnh ướt át của Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ rên rỉ một tiếng vội vàng hôn miệng Mễ Tiệp, vừa dùng lực mút vào vừa mơ hồ nói: "Mẹ nó, anh mới sờ đã ướt thành như vậy rồi."
Mễ Tiệp muốn thoát ra gông cùm xiềng xích của Quách Bách Vĩ, bất đắc dĩ lại bị Quách Bách Vĩ làm cho nảy mầm ham muốn khiến tâm thần hoảng loạn, một tay chống đỡ trên bàn để tránh mình trượt chân, một tay nắm vai Quách Bách Vĩ thở hổn hển nói: "Quách, Quách Bách Vĩ, đừng ở chỗ này, sẽ có người. . . . . ."
Quách Bách Vĩ lại một phen nâng hông của Mễ Tiệp lên, để cô ngồi lên bàn làm việc, bộ dạng gấp gáp bắt đầu cởi quần áo của Mễ Tiệp, cho tới khi cởi sạch Mễ Tiệp, anh mới cởi quần thể thao và dây lưng, thả ra vật đã sớm nóng rực gắng gượng không dằn nổi cương (trạng thái), dùng tay lên xuống 撸 撸, lại nắm tay Mễ Tiệp đặt lên, thở hổn hển nói: "Ngoan, bảo bối, hiện tại nó là của em, tùy em chơi đùa như thế nào cũng được. . . . . ."
Mễ Tiệp đã quên mới vừa rồi mình vẫn còn phản đối không thể ở chỗ này hồ đồ, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vật to lớn trong tay Quách Bách Vĩ, bởi vì sung huyết nên màu sắc của nó xem ra có chút tối, trên da có mạch máu nổi lên, mà ở đỉnh có chút phấn mượt mà mềm mại như nhung, cô dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ sát, nghe thấy Quách Bách Vĩ hít vào một ngụm khí lạnh, trong cổ họng phát ra 嗬嗬 rên rỉ, chịu đựng động tác nuốt làm cho hầu kết cao thấp lên xuống, cơ ngực bền chắc cùng cơ bụng kéo căng thật chặt, bắp thịt rối rắm, giống như là Liệp Báo vận sức chờ phát động. Quách Bách Vĩ cố gắng hết sức đứng thẳng hai chân, cố gắng hết sức chịu đựng Mễ Tiệp vỗ về chơi đùa vật ở trong quần anh, anh cúi đầu nhìn ngón tay trắng mịn mềm mại của Mễ Tiệp quấn quanh ở tính khí thượng triệt của mình mà chuyển động, lấy tay nâng lên tinh hoàn nặng trịch lại mềm mại, nhìn Mễ Tiệp bởi vì động tác rất nhẹ mà vú rung động, Quách Bách Vĩ không nhịn được cúi đầu dùng miệng ngậm, đầu lưỡi của anh thô lỗ đè ép nụ hoa của Mễ tiệp kịch liệt mút, lúc rời đi một bên nụ hoa của Mễ Tiệp đã dựng thẳng đứng, đỏ bừng như một bông hoa hồng nở rộ.
Hai người thở hổn hển dây dưa cùng một chỗ, xoa nắn qua lại chỗ hấp dẫn của mình, Quách Bách Vĩ ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, cảm thụ Mễ Tiệp bao bọc mà nhanh chóng đạt khoái cảm, cho đến khi chính anh cảm giác cả người tê dại anh mới ngăn Mễ Tiệp lại nhẹ giọng nói: "Lại làm nữa thì anh sẽ lập tức bắn ra đấy, hiện tại tới lượt anh." Anh tách chân Mễ Tiệp ra, lấy tay lướt qua bên hông ướt át của cô, chăm chú nhìn vào mắt Mễ Tiệp, càn rỡ đem ngón tay từ từ bỏ vào trong miệng mút vào.
Sắc mặt Mễ Tiệp ửng hồng nhìn Quách Bách Vĩ khêu gợi lấy tay đỡ cương (trạng thái) chống đỡ ở lối vào, Mễ Tiệp không nhịn được giãy dụa cái mông muốn tiếp nhận, lại bị Quách Bách Vĩ cười xấu xa tránh ra, anh dùng của mình trêu đùa Mễ Tiệp, cúi người lại gần Mễ Tiệp hỏi: "Có muốn anh đi vào không?"
Mễ Tiệp “Ưm” một tiếng gật đầu, trong đôi mắt tràn ngập ham muốn tình dục, lại đem chân mình mở rộng thêm, Quách Bách Vĩ chợt vọt vào, "Có phải hay không nghĩ tới anh như vậy?" Nhưng anh lại rất nhanh lui ra ngoài.
Mễ Tiệp chợt ngửa đầu, cái gáy đụng vào mặt bàn "Đông" một tiếng, thân thể cong lên, giữa hai chân ướt át tràn ra, cô vong tình nhắm nửa con mắt, cắn thật chặt môi dưới để ngăn mình kêu lên tiếng.
Hai tay Quách Bách Vĩ cắm ở hai bên bắp đùi Mễ Tiệp, xoay người đón ánh mắt của Mễ Tiệp, dùng chính mình mê hoặc Mễ Tiệp cười cười hỏi: "Vẫn là như vậy?" Động tác của anh lại càng nhanh hơn miệng lưỡi của anh, còn chưa hỏi xong phân thân cường tráng đã đâm vào trong mềm mại của Mễ Tiệp, vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ ra vào, anh nửa lui, đầu dây lưng trên quần đụng trên mép bàn, có tiết tấu "Bịch bịch" vang lên. Mễ Tiệp chỉ cảm thấy vật trong cơ thể mình càng lúc càng lớn, càng lúc càng cường tráng hơn, ma sát thật chặt chẽ với mình, mà cô vì sợ bên ngoài nghe được nên không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể khổ sở chịu đựng. Quách Bách Vĩ bất chấp tất cả mạnh mẽ đâm tới, đột nhiên cúi đầu xuống ồ ồ thở gấp ngậm môi Mễ Tiệp, hàm hồ hỏi: "Bảo bối, nói, có yêu anh không?"
". . . . . ."
"Nói mau, nếu không anh...anh làm em như vậy đến mai. . . . . ."
"Em. . . . . ."
"Có yêu hay không?" Quách Bách Vĩ lại điên cuồng mãnh liệt đội lên mấy cái.
"Em. . . . . . Em yêu. . . . . ." Mễ Tiệp còn chưa nói hết, lại nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, lập tức vang lên mấy tiếng tiếng gõ cửa. Lần này hai người bị sợ đến vội vàng im lìm bất động, lẳng lặng nghe tiếng vang. Mễ Tiệp muốn Quách Bách Vĩ lui ra ngoài, vừa động một cái, Quách Bách Vĩ dùng một ngón tay đặt ở bên môi lắc lắc: "Hư. . . . . ."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của nam huấn luyện viên: "Không có ai sao? Chị Hồng bảo ở đây mà."
Một người khác: "Có phải lại đi ra ngoài rồi hay không?"
"Không biết, tôi mới vừa hỏi chị Hồng mà."
Lại gõ gõ cửa.
Quách Bách Vĩ chậm rãi cúi người xuống, dùng khuỷu tay đỡ ở trên bàn, hai tay nâng khuôn mặt khẩn trương của Mễ Tiệp lên, ở bên tai cô nhẹ nói: "Ngoài cửa có người nghe lén. . . . . . Có phải hay không rất kích thích? Nếu em muốn bị người khác biết anh đang làm em, em cứ lớn tiếng gọi ra." Nói xong bắt đầu co rút hạ thể, xương mu hai người dán chặt vào nhau bắt đầu ma sát. Mễ Tiệp bị lời nói của Quách Bách Vĩ làm cho một loạt ảo tưởng, cửa mở ra, tất cả mọi người thấy Quách Bách Vĩ thân thể trần truồng nằm ở trên người của mình, đang làm pit-tông vận động. . . . . . Mễ Tiệp chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên một đạo kim quang lóe lên, sét đánh, từ trên không hung rơi xuống bổ vào trên người của cô, dũng đạo đột nhiên không bị khống chế run rẩy, lan đến tứ chi, cô chợt nâng nửa người trên lên kéo đầu Quách Bách Vĩ xuống, hung hăng hôn, gặm nhấm môi Quách Bách Vĩ, trong cổ họng phát ra từng đợt tiếng kêu "Chi, chi" yếu ớt, Quách Bách Vĩ biết Mễ Tiệp đã đến cao triều, anh dùng lực lượng điên cuồng giống nhau hành hạ Mễ Tiệp, ngón tay véo nụ hoa Mễ Tiệp, hạ thể rất nhanh bị kích thích.
Mễ Tiệp chỉ cảm giác lần cao triều này kéo dài lâu như một thế kỷ vậy, cuối cùng tất cả lực lượng trên người đều biến mất, xụi lơ, tiếp theo là đến mệt lả, Quách Bách Vĩ vẫn còn đang cố gắng chạy nước rút, chân mày càng chau càng chặt, hô hấp càng ngày càng gấp rút, động tác càng lúc càng lớn, cuối cùng ý loạn tình mê nhỏ giọng khàn khàn: "Mễ Tiệp. . . . . . Mễ Tiệp. . . . . ."
Mễ Tiệp nằm ở trên bàn làm việc giống như một mảnh cây nhỏ trôi lơ lửng ở bên trong sóng cuồng, bị Quách Bách Vĩ ném lên ném xuống, rốt cuộc thấy Quách Bách Vĩ đột nhiên vội vàng hấp tấp rút người ra, lấy tay đỡ vật ướt dầm dề khàn khàn khẽ kêu một tiếng: "A. . . . . ." Ngay sau đó một dòng chất lỏng màu trắng sền sệt bắn ra, nóng hầm hập bắn ở trên bụng Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, gương mặt anh tuấn thống khổ vặn chung một chỗ, mà vật của anh vẫn còn nhảy lên. Mễ Tiệp cũng bị sợ đến một cử động cũng không dám, chăm chú nhìn chằm chằm chất lỏng vẩn đục trên bụng mình càng ngày càng nhiều. . . . . . Cô là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông xuất tinh, nhìn mồ hôi trên mặt Quách Bách Vĩ một dòng lại một dòng chảy xuống giống như dòng suối nhỏ, còn có ngũ quan nhíu chung một chỗ. Mễ Tiệp thật tò mò, đàn ông lúc này không phải là cao triều sao, nên tuyệt vời giống như lúc cao triều của phụ nữ mới đúng, tại sao Quách Bách Vĩ lại giống như khổ sở muốn chết vậy?
Qua thật lâu Quách Bách Vĩ mới nhắm hai mắt thở phào một hơi, cúi đầu nhìn bụng Mễ Tiệp, xoay người rút ra mấy tờ giấy từ bên cạnh bàn nhẹ nhàng lau chất lỏng trên bụng cho Mễ Tiệp, lại bắt đầu lau sạch giữa hai chân giúp Mễ Tiệp, sau đó vịn vào bàn nhẹ nhàng cười nói: "Ai, em mau dậy đỡ anh đi...anh không cử động được."
Mễ Tiệp kéo chân đau nhức khó nhịn, gian nan trượt từ trên bàn xuống, mới vừa chạm đất hai chân đã bắt đầu run. Quách Bách Vĩ ngay cả hơi sức kéo quần cũng không có liền "Xuy" một tiếng bật cười, chỉ vào Mễ Tiệp nhỏ giọng nói: "Eva, Adam của em thế nào?"
Mễ Tiệp lườm anh một cái, gian nan đi tới ghế sa lon, không còn hơi sức rơi vào trong ghế sofa, yếu đuối nói: "Tiểu súc sinh, em hận anh chết đi được."
Quách Bách Vĩ cười hì hì kéo quần lên đi tới, cường ngạnh chen vào trên sô pha ôm vai Mễ Tiệp, hôn lên khuôn mặt ướt mồ hôi của cô nhỏ giọng dịu dàng nói: "Đùng giận anh nữa, được không?"
"Anh tìm em sẽ không có chuyện tốt, sẽ bắt nạt em, trong đầu đều là tình dục, trừ cái này anh sẽ không làm chuyện tốt gì, em biết rõ."
Quách Bách Vĩ dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi Mễ Tiệp, ôm chặt hơn một chút, "Ai nói? Em cũng không biết anh rất nhớ em, không nhận điện thoại của anh lại còn trở mặt với anh, em nói một chút xem, haizz, chuyện này có gì không tốt mà phải cãi nhau với anh."
"Hừ hừ, anh lại nghĩ đến phụ nữ đi, chuyện anh cùng em làm bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể thỏa mãn anh."
"Chậc chậc, nói chuyện nhảm nhí gì vậy. Anh mới không phải loại người như vậy, nếu không yêu em anh còn tìm em làm gì, sớm phong lưu khoái hoạt đi, còn ngốc nghếch chạy tới đấy nghe em trách mắng à?"
"Nhìn dáng vẻ đắm đuối không biết xấu hổ của anh tối qua, vừa nghĩ tới em ngay cả cơm đều nuốt không trôi, ghê tởm."
"Ai mê đắm hả? Không phải là nhìn phụ nữ mấy lần thôi sao? . . . . . . Được, được, được, về sau ai anh cũng không nhìn, chỉ nhìn em, có được không?"
"Đây chính là anh nói đấy, haizz, nếu như bị em phát hiện đôi mắt anh gian tà không thành thật, em sẽ moi nó ra cho chó ăn."
"Nhìn xem, nhìn vợ ngoan của anh đây xem, số của anh thật là khổ mà, làm sao anh lại thua bởi tay em cơ chứ."
"Không phục có phải không?"
"Phuc, phục, rất phục, hoàn toàn phục rồi, anh phục em."
"Ba hoa vừa thôi. . . . . . Cái mũ kia của anh là mượn sao?"
"Ha ha, em nhìn một chút."
Quách Bách Vĩ lấy mũ xuống, đầu có thể so với bóng đèn hai ngàn oát.
Mễ Tiệp "Nha" một tiếng, đưa tay sờ sờ vết thương trên đỉnh đầu anh, nhìn vết sẹo dữ tợn đau lòng hỏi: "Cắt chỉ có đau không?"
Quách Bách Vĩ hôn nhẹ chân mày nhíu chặt của Mễ Tiệp nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không đau, chẳng qua nơi này của anh đau." Anh nhẹ nhàng kéo tay Mễ Tiệp đặt trên ngực, "Em thật ác độc, anh bị như vậy em cũng không tới thăm anh, còn không nghe điện thoại của anh, có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy sao?"
Vành mắt Mễ Tiệp đỏ lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên vết sẹo trên đầu Quách Bách Vĩ, ôm đầu Quách Bách Vĩ vào trong ngực, "Quách Bách Vĩ, sau này anh đừng tức giận em, em rất khó chịu."
Thay cho Từ Thuần đang ăn cơm, Tiểu Hồng ngồi trực ở trước quầy đang lật quyển "Chân dung người mẫu nam nổi danh quốc tế" thì đột nhiên có cảm giác bị một bóng đen che khuất, ngẩng đầu lên mới thấy ở trước quầy có một người đàn ông cao lớn mặc quần áo thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt rực rỡ như ánh nắng mặt trời, đang lộ nguyên hàm răng trắng cười với cô ấy. Tiểu Hồng lập tức đứng lên, nhìn người mẫu nam châu Âu trong tay một chút, lại nhìn người đàn ông cao lớn có thể so với người mẫu nam trước mặt một chút, trong đôi mắt đã bắt đầu tỏa ra bong bóng, vừa dùng nụ cười quyến rũ thay cho nụ cười nghề nghiệp phóng điện với người đàn ông vừa nói: "Ôi, tiên sinh, anh tới tập thể dục sao? Không phải là hội viên đúng không? Tôi như chưa từng thấy anh bao giờ."
Người đàn ông cười hì hì nháy mắt nói: "Chính là không phải mới đến, có thể đăng ký không?"
Tiểu Hồng đắc ý, cố ý vui mừng nói: "Dĩ nhiên có thể a, ở đây chúng tôi có hội viên phổ thông, hội viên cao cấp, hội viên vip bạch kim, anh xem anh muốn đăng ký loại nào đây?"
Người đàn ông suy nghĩ một chút nói: "Không bằng như vậy đi, tôi muốn gặp bà chủ của các cô, để cô ấy giới thiệu cho tôi một chút, có được không?"
Trong lòng Tiểu Hồng có chút kỳ quái, con ngươi đảo một vòng, nhưng vẫn cười hì hì nói với người đàn ông: "Thật xin lỗi nha, bà chủ của chúng tôi nhật lý vạn cơ, không rảnh, không bằng để tôi giới thiệu cặn kẽ cho anh nhé?"
Người đàn ông sờ cằm một cái, nhìn Tiểu Hồng rất xinh đẹp một chút, gật gật đầu nói: "Cũng được, cô tên gì vậy? Tôi nên xưng hô với cô như thế nào đây?"
"Nơi này mọi người đều gọi tôi là chị Hồng, anh có thể gọi tôi là Tiểu Hồng."
"À ——" Quách Bách Vĩ sờ cằm nhìn Tiểu Hồng gật đầu, nghĩ thầm, thì ra cô chính là Tiểu Hồng, đã từng nghe Mễ Tiệp không ít lần nhắc tới cô. "Vậy, bà chủ của các cô đâu?"
Tiểu Hồng lại càng kỳ quái, nghĩ thầm người này sao lại nhắc tới chị Mễ rồi, chẳng lẽ có quen biết sao? "Ôi, không khéo rồi, bà chủ của chúng tôi vừa mới đi, nhưng là nếu anh muốn đăng ký làm hội viên tôi cũng có thể làm giúp anh, không cần bà chủ phải tự mình làm đâu."
Quách Bách Vĩ nghiêng đầu quan sát thiết bị sang trọng được lắp đặt trong phòng tiếp khách, hai bên còn có khu nghỉ ngơi có thể cung cấp cho hội viên tạm thời chờ đợi, lại nhìn thông báo trên tường, bên trên viết chỉ cần khách hàng tới khu nghỉ ngơi chờ đợi, thì sẽ có cà phê, nước trà miễn phí lại còn có một ít điểm tâm. Hiện giờ trong khu nghỉ ngơi cũng có mấy người đang lật xem tạp chí nam, mỗi một người đều là thân thể cường tráng , xem ra tập luyện không ít. "Ai, tôi biết bà chủ của các cô, tôi đã gọi điện thoại tới cho cô ấy rồi, cô ấy nói ở chỗ này chờ tôi, cũng không nói sẽ đi ra ngoài nha, có phải là cô nhớ nhầm hay không? Nếu không cô lại vất vả đi nhìn một lần nữa đi?"
Tiểu Hồng vừa nghe vừa đánh giá Quách Bách Vĩ từ trên xuống dưới một phen, nghĩ thầm, chị Mễ khi nào lại quen biết một người đàn ông đẹp mắt như vậy nha, nhìn dáng người này một chút, chậc chậc, có thể so sánh với người mẫu châu Âu rồi, nhưng chị Mễ cũng không dặn là có người tìm mà, nhìn Quách Bách Vĩ một chút nói: "Thật xin lỗi, ha, xin lỗi, bà chủ thật sự là vừa mới đi, nếu không, anh lại gọi thêm cho chị ấy một cuộc điện thoại?"
Quách Bách Vĩ nghĩ thầm nếu cô ấy nhận điện thoại của tôi, tôi còn chạy tới nơi này làm cái gì, cái người phụ nữ hẹp hòi này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tính tình thật mâu thuẫn, biết rõ hôm nay mình xuất viện lại nói không không phải nhiệm vụ của mình nên không đi, mình tại sao lại tìm một người cứng đầu như vậy chứ. Nhìn Tiểu Hồng bộ dáng gian xảo, không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái, làm bộ lấy điện thoại ra, chỉ chỉ khu nghỉ ngơi nói: "Ha ha, tôi sang bên kia "
Tiểu Hồng nhìn Quách Bách Vĩ đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lại tự mình pha ly cà phê bưng qua, Quách Bách Vĩ vội vàng đứng lên nói cám ơn, Tiểu Hồng uốn éo người đi đến trước quầy len lén quan sát Quách Bách Vĩ, nhìn tới nhìn lui sinh ra cảm khái, chị Mễ thật đúng là tốt số, nhìn người đàn ông này một chút đi, cực phẩm nha.
Quách Bách Vĩ ngồi ở chỗ đó rầu rĩ, nếu Mễ Tiệp còn không nghe điện thoại thì làm thế nào? Dứt khoát lấy điện thoại, rút bút điện tử ra bắt đầu viết:
Gấu có thể nói với nhau: người anh em, sao lại nghèo thành như vậy rồi hả? Đem cả bốn chân đi bán?
Phả nói với khu: lại bán rượu giả rồi hả? Bị ngành công thương niêm phong chứ?
Những người lính nói với đồi: tại sao lại giẫm lên mìn hả? Hai chân đều bị nổ?
Khẩu nói với hồi: em yêu, mang thai lâu như vậy cũng không nói cho anh biết?
Vai hề nói cô gái: ai, em xem anh nhiều tuổi như thế này, cũng không dễ dàng tìm được phụ nữ, em phải theo anh chứ sao.
Mới vừa cất điện thoại uống một hớp cà phê, điện thoại lập tức vang lên, Quách Bách Vĩ vừa thấy là Mễ Tiệp gọi tới, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhận: "Mễ Tiệp à?"
"Ừ."
"Em ở đâu vậy?"
". . . . . . Em ở đâu cũng phải báo với anh sao?"
"Không phải, anh tới câu lạc bộ tìm em, nhưng Tiểu Hồng nói em mới vừa ra ngoài, em đi đâu vậy?"
"Tiểu Hồng? Cô ấy đâu?"
"Ở đằng kia, em đang ở đâu vậy? Anh đi đón em nhé?"
"Anh vẫn ở câu lạc bộ sao?"
"Ừ."
"Vậy được, anh chờ một chút ."
Bên này mới vừa cúp, điện thoại trước quầy Tiểu Hồng đã vang lên, Tiểu Hồng nghe, vừa nhìn Quách Bách Vĩ vừa "Ừ, à, ha, nha", Quách Bách Vĩ nhìn Tiểu Hồng cười híp mắt đi tới nói với anh: "Bà chủ chúng tôi nói rồi, anh tới phòng làm việc đi."
Quách Bách Vĩ gật đầu một cái nhưng mà trong lòng lại oán hận Tiểu Hồng, nghĩ thầm nha đầu chết tiệt kia dám gạt ông đây. Nhìn Tiểu Hồng phía trước vừa dẫn đường vừa uốn éo thắt lưng, lại nghĩ tới thời điểm mình cùng Mễ Tiệp ân ái, thắt lưng Mễ Tiệp có thể xoay khiến cho anh kinh ngạc, cũng có thể thỏa mãn bất kỳ tư thế nào mà anh yêu cầu. Nghĩ đến sẽ lập tức gặp được Mễ Tiệp, trong lòng lại ngứa một chút. Tối qua chính mình một người ngủ không ngon, trong đầu đều là dáng vẻ quyến rũ của Mễ Tiệp, tiếng cô thở dốc, tiếng thét chói tai lúc đến cao triều, còn có mình dùng lực đụng thân thể cô "Bành bạch" một tiếng, hành hạ anh không ngủ được, đặc biệt là nghĩ tới trong nháy mắt mình tiến vào trong thân thể Mễ Tiệp chiếm lấy cô, cảm giác này tuyệt vời đến nỗi Quách Bách Vĩ trên da nổi lên từng trận da gà, thân thể vừa nóng vừa đổ mồ hôi, anh em mình ở giữa háng như một thanh trường thương ngẩng cao đầu, sừng sững không ngã, thế nhưng anh lại chỉ có thể ở trên giường lăn qua lộn lại, chỉ có thể dùng chăn cọ xát, nửa đêm thật sự không chịu nổi ở phòng tắm nhỏ trong phòng bệnh tắm nước lạnh, thật vất vả mới đem anh em mình trấn an được, vừa nhìn, trời đã sáng, thiếu chút nữa làm anh tức chết, càng thêm đòi mạng anh chính là Mễ Tiệp thậm chí cũng không tới bệnh viện, anh lại càng thêm uất ức, cắn răng nghiến lợi nghĩ, nhìn một chút xem cô gái này hành hạ ông đây như thế nào, máu lạnh! Nhưng anh thật sự là không nhịn được khát vọng đối với Mễ Tiệp, nhớ nhung, nhớ tới Mễ Tiệp dùng ánh mắt tức giận nhìn anh chằm chằm, lại không khỏi an ủi mình nói, ai, nếu là Mễ Tiệp không yêu mình cô ấy có thể như vậy sao, thôi, cô ấy không tìm đến mình thì mình đi tìm cô ấy, có gì đâu, đại trượng phu co được dãn được, cúi đầu với vợ mình cũng không mất mặt.
Nhưng anh cũng không chịu nổi "Kiểu tóc quốc tế mới" này, dứt khoát đi cửa hiệu cắt tóc cạo trọc cả đầu, đội mũ nên cũng không nhìn thấy, lập tức vội vội vàng vàng tới câu lạc bộ, ngẩng đầu nhìn "Phòng làm việc của quản lý" ở lầu năm, Tiểu Hồng chỉ chỉ cửa nói: "Ai, tự anh vào đi." Nói xong uốn éo một cái bỏ đi.
Quách Bách Vĩ quay về phía cửa thở ra một hơi, đưa tay gõ gõ lên cửa, bên trong truyền ra âm thanh trong trẻo của Mễ Tiệp: "Mời vào."
Quách Bách Vĩ đẩy cửa ra, liếc mắt liền nhìn thấy Mễ Tiệp ngồi ở phía sau bàn giám đốc, mặc đồ công sở, tóc dài búi lên đỉnh đầu, nhìn có cảm giác như thành phần trí thức, anh cười hì hì nhìn Mễ Tiệp nói: "Ơ, bà chủ lớn, muốn gặp em thật đúng là khó khăn, qua năm ải chém sáu tướng nha."
Mễ Tiệp đứng lên liếc anh một cái, xoay người đi rót nước, Quách Bách Vĩ đóng cửa lại, đi tới sau lưng Mễ Tiệp ôm cổ cô, tay kia trực tiếp liền từ cổ áo mở rộng của Mễ Tiệp đưa vào, cầm vú của cô, nhỏ giọng rên rỉ: "Mễ Tiệp, Mễ Tiệp, biết anh nghĩ tới em nhiều như thế nào không?"
Mễ Tiệp ra sức tránh ra ma trảo của anh, tức giận nói: "Cút ngay, cợt nhả, không biết xấu hổ, cũng không nhìn xem đay là đâu."
Quách Bách Vĩ "Chậc chậc" hai tiếng, liếc mắt nói: "Còn tức giận sao? Lòng dạ hẹp hòi."
Mễ Tiệp giận, đặt chén trà lên bàn, thở hổn hển nói: "Anh tới nghe mắng sao?"
Quách Bách Vĩ làm mặt dày cười hì hì nói: "Anh tới tìm vợ anh mà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên này, hôn một cái." Nói xong lập tức lại gần phía trước muốn hôn miệng Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp một chưởng đẩy Quách Bách Vĩ ra, trong lòng giận anh đùa cợt không đứng đắn, nhớ tới tối qua ở trong siêu thị thấy ánh mắt nhìn người đẹp kia của anh, liền hận không thể lột da anh, người đàn ông này chẳng lẽ không thể không nhìn người đẹp sao? Suy nghĩ một chút là tự mình thương anh, quả thật uất ức chết rồi. Nhìn gương mặt cười đùa của Quách Bách Vĩ, oán hận nói: "Anh cút ngay, em không phải người đẹp, em là vật tham chiếu, anh nếu không mù thì hãy đi tìm người đẹp, hôn người đẹp đi."
Quách Bách Vĩ thu hồi cười đùa, nghiêm chỉnh nói: "Ai nói? Ai nói em là vật tham chiếu? Anh thấy anh ta chán sống rồi, dám nói vợ anh là vật tham chiếu? Đây là người mù nào nói? Để anh đi thu thập anh ta."
Mễ Tiệp trợn mắt một cái mặc kệ anh, vừa mới xoay người muốn đến sau bàn ngồi xuống, không nghĩ tới lại bị Quách Bách Vĩ từ phía sau ôm lấy: "Vợ, anh nhớ em lắm."
Mễ Tiệp giơ cánh tay lên lui về phía sau hung ác thúc cho anh một cái, tức giận nói: "Ai là vợ anh."
Quách Bách Vĩ tay lại bắt đầu không thành thật, ở trong ngực Mễ Tiệp cọ tới cọ lui, dùng anh em đã thức tỉnh chọc chọc vào mông Mễ Tiệp, kẻ ngu cũng biết đây là đói khát rồi, anh còn dùng âm thanh ai oán nhỏ giọng nói: "Vợ, vợ, em thương anh đi, nhé? Nhìn anh nơi này cứng rắn, không chịu nổi."
Mễ Tiệp gấp đỏ mặt, vừa tránh ra vừa vội vàng nói: "Quách Bách Vĩ, đây là phòng làm việc của em, chỗ làm việc của em, sẽ có người tới."
Quách Bách Vĩ một phen bỏ qua Mễ Tiệp vội vàng đi vài bước "Cùm cụp" một tiếng khóa trái cửa, Mễ Tiệp thấy vẻ mặt đói khát của Quách Bách Vĩ không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Anh...Anh muốn làm thật?"
Quách Bách Vĩ cũng là một phen nhấc váy của cô lên đẩy tới ngang hông, vừa dùng ngón tay đẩy ra quần lót của Mễ Tiệp sang một bên vừa nói: "Anh còn chưa từng làm ở trong phòng làm việc đâu, ân ái ở trong phòng làm việc suy nghĩ một chút cũng thật kích thích." Ngón tay của anh đã duỗi đến trong khe rãnh ướt át của Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ rên rỉ một tiếng vội vàng hôn miệng Mễ Tiệp, vừa dùng lực mút vào vừa mơ hồ nói: "Mẹ nó, anh mới sờ đã ướt thành như vậy rồi."
Mễ Tiệp muốn thoát ra gông cùm xiềng xích của Quách Bách Vĩ, bất đắc dĩ lại bị Quách Bách Vĩ làm cho nảy mầm ham muốn khiến tâm thần hoảng loạn, một tay chống đỡ trên bàn để tránh mình trượt chân, một tay nắm vai Quách Bách Vĩ thở hổn hển nói: "Quách, Quách Bách Vĩ, đừng ở chỗ này, sẽ có người. . . . . ."
Quách Bách Vĩ lại một phen nâng hông của Mễ Tiệp lên, để cô ngồi lên bàn làm việc, bộ dạng gấp gáp bắt đầu cởi quần áo của Mễ Tiệp, cho tới khi cởi sạch Mễ Tiệp, anh mới cởi quần thể thao và dây lưng, thả ra vật đã sớm nóng rực gắng gượng không dằn nổi cương (trạng thái), dùng tay lên xuống 撸 撸, lại nắm tay Mễ Tiệp đặt lên, thở hổn hển nói: "Ngoan, bảo bối, hiện tại nó là của em, tùy em chơi đùa như thế nào cũng được. . . . . ."
Mễ Tiệp đã quên mới vừa rồi mình vẫn còn phản đối không thể ở chỗ này hồ đồ, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vật to lớn trong tay Quách Bách Vĩ, bởi vì sung huyết nên màu sắc của nó xem ra có chút tối, trên da có mạch máu nổi lên, mà ở đỉnh có chút phấn mượt mà mềm mại như nhung, cô dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ sát, nghe thấy Quách Bách Vĩ hít vào một ngụm khí lạnh, trong cổ họng phát ra 嗬嗬 rên rỉ, chịu đựng động tác nuốt làm cho hầu kết cao thấp lên xuống, cơ ngực bền chắc cùng cơ bụng kéo căng thật chặt, bắp thịt rối rắm, giống như là Liệp Báo vận sức chờ phát động. Quách Bách Vĩ cố gắng hết sức đứng thẳng hai chân, cố gắng hết sức chịu đựng Mễ Tiệp vỗ về chơi đùa vật ở trong quần anh, anh cúi đầu nhìn ngón tay trắng mịn mềm mại của Mễ Tiệp quấn quanh ở tính khí thượng triệt của mình mà chuyển động, lấy tay nâng lên tinh hoàn nặng trịch lại mềm mại, nhìn Mễ Tiệp bởi vì động tác rất nhẹ mà vú rung động, Quách Bách Vĩ không nhịn được cúi đầu dùng miệng ngậm, đầu lưỡi của anh thô lỗ đè ép nụ hoa của Mễ tiệp kịch liệt mút, lúc rời đi một bên nụ hoa của Mễ Tiệp đã dựng thẳng đứng, đỏ bừng như một bông hoa hồng nở rộ.
Hai người thở hổn hển dây dưa cùng một chỗ, xoa nắn qua lại chỗ hấp dẫn của mình, Quách Bách Vĩ ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, cảm thụ Mễ Tiệp bao bọc mà nhanh chóng đạt khoái cảm, cho đến khi chính anh cảm giác cả người tê dại anh mới ngăn Mễ Tiệp lại nhẹ giọng nói: "Lại làm nữa thì anh sẽ lập tức bắn ra đấy, hiện tại tới lượt anh." Anh tách chân Mễ Tiệp ra, lấy tay lướt qua bên hông ướt át của cô, chăm chú nhìn vào mắt Mễ Tiệp, càn rỡ đem ngón tay từ từ bỏ vào trong miệng mút vào.
Sắc mặt Mễ Tiệp ửng hồng nhìn Quách Bách Vĩ khêu gợi lấy tay đỡ cương (trạng thái) chống đỡ ở lối vào, Mễ Tiệp không nhịn được giãy dụa cái mông muốn tiếp nhận, lại bị Quách Bách Vĩ cười xấu xa tránh ra, anh dùng của mình trêu đùa Mễ Tiệp, cúi người lại gần Mễ Tiệp hỏi: "Có muốn anh đi vào không?"
Mễ Tiệp “Ưm” một tiếng gật đầu, trong đôi mắt tràn ngập ham muốn tình dục, lại đem chân mình mở rộng thêm, Quách Bách Vĩ chợt vọt vào, "Có phải hay không nghĩ tới anh như vậy?" Nhưng anh lại rất nhanh lui ra ngoài.
Mễ Tiệp chợt ngửa đầu, cái gáy đụng vào mặt bàn "Đông" một tiếng, thân thể cong lên, giữa hai chân ướt át tràn ra, cô vong tình nhắm nửa con mắt, cắn thật chặt môi dưới để ngăn mình kêu lên tiếng.
Hai tay Quách Bách Vĩ cắm ở hai bên bắp đùi Mễ Tiệp, xoay người đón ánh mắt của Mễ Tiệp, dùng chính mình mê hoặc Mễ Tiệp cười cười hỏi: "Vẫn là như vậy?" Động tác của anh lại càng nhanh hơn miệng lưỡi của anh, còn chưa hỏi xong phân thân cường tráng đã đâm vào trong mềm mại của Mễ Tiệp, vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ ra vào, anh nửa lui, đầu dây lưng trên quần đụng trên mép bàn, có tiết tấu "Bịch bịch" vang lên. Mễ Tiệp chỉ cảm thấy vật trong cơ thể mình càng lúc càng lớn, càng lúc càng cường tráng hơn, ma sát thật chặt chẽ với mình, mà cô vì sợ bên ngoài nghe được nên không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể khổ sở chịu đựng. Quách Bách Vĩ bất chấp tất cả mạnh mẽ đâm tới, đột nhiên cúi đầu xuống ồ ồ thở gấp ngậm môi Mễ Tiệp, hàm hồ hỏi: "Bảo bối, nói, có yêu anh không?"
". . . . . ."
"Nói mau, nếu không anh...anh làm em như vậy đến mai. . . . . ."
"Em. . . . . ."
"Có yêu hay không?" Quách Bách Vĩ lại điên cuồng mãnh liệt đội lên mấy cái.
"Em. . . . . . Em yêu. . . . . ." Mễ Tiệp còn chưa nói hết, lại nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, lập tức vang lên mấy tiếng tiếng gõ cửa. Lần này hai người bị sợ đến vội vàng im lìm bất động, lẳng lặng nghe tiếng vang. Mễ Tiệp muốn Quách Bách Vĩ lui ra ngoài, vừa động một cái, Quách Bách Vĩ dùng một ngón tay đặt ở bên môi lắc lắc: "Hư. . . . . ."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của nam huấn luyện viên: "Không có ai sao? Chị Hồng bảo ở đây mà."
Một người khác: "Có phải lại đi ra ngoài rồi hay không?"
"Không biết, tôi mới vừa hỏi chị Hồng mà."
Lại gõ gõ cửa.
Quách Bách Vĩ chậm rãi cúi người xuống, dùng khuỷu tay đỡ ở trên bàn, hai tay nâng khuôn mặt khẩn trương của Mễ Tiệp lên, ở bên tai cô nhẹ nói: "Ngoài cửa có người nghe lén. . . . . . Có phải hay không rất kích thích? Nếu em muốn bị người khác biết anh đang làm em, em cứ lớn tiếng gọi ra." Nói xong bắt đầu co rút hạ thể, xương mu hai người dán chặt vào nhau bắt đầu ma sát. Mễ Tiệp bị lời nói của Quách Bách Vĩ làm cho một loạt ảo tưởng, cửa mở ra, tất cả mọi người thấy Quách Bách Vĩ thân thể trần truồng nằm ở trên người của mình, đang làm pit-tông vận động. . . . . . Mễ Tiệp chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên một đạo kim quang lóe lên, sét đánh, từ trên không hung rơi xuống bổ vào trên người của cô, dũng đạo đột nhiên không bị khống chế run rẩy, lan đến tứ chi, cô chợt nâng nửa người trên lên kéo đầu Quách Bách Vĩ xuống, hung hăng hôn, gặm nhấm môi Quách Bách Vĩ, trong cổ họng phát ra từng đợt tiếng kêu "Chi, chi" yếu ớt, Quách Bách Vĩ biết Mễ Tiệp đã đến cao triều, anh dùng lực lượng điên cuồng giống nhau hành hạ Mễ Tiệp, ngón tay véo nụ hoa Mễ Tiệp, hạ thể rất nhanh bị kích thích.
Mễ Tiệp chỉ cảm giác lần cao triều này kéo dài lâu như một thế kỷ vậy, cuối cùng tất cả lực lượng trên người đều biến mất, xụi lơ, tiếp theo là đến mệt lả, Quách Bách Vĩ vẫn còn đang cố gắng chạy nước rút, chân mày càng chau càng chặt, hô hấp càng ngày càng gấp rút, động tác càng lúc càng lớn, cuối cùng ý loạn tình mê nhỏ giọng khàn khàn: "Mễ Tiệp. . . . . . Mễ Tiệp. . . . . ."
Mễ Tiệp nằm ở trên bàn làm việc giống như một mảnh cây nhỏ trôi lơ lửng ở bên trong sóng cuồng, bị Quách Bách Vĩ ném lên ném xuống, rốt cuộc thấy Quách Bách Vĩ đột nhiên vội vàng hấp tấp rút người ra, lấy tay đỡ vật ướt dầm dề khàn khàn khẽ kêu một tiếng: "A. . . . . ." Ngay sau đó một dòng chất lỏng màu trắng sền sệt bắn ra, nóng hầm hập bắn ở trên bụng Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, gương mặt anh tuấn thống khổ vặn chung một chỗ, mà vật của anh vẫn còn nhảy lên. Mễ Tiệp cũng bị sợ đến một cử động cũng không dám, chăm chú nhìn chằm chằm chất lỏng vẩn đục trên bụng mình càng ngày càng nhiều. . . . . . Cô là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông xuất tinh, nhìn mồ hôi trên mặt Quách Bách Vĩ một dòng lại một dòng chảy xuống giống như dòng suối nhỏ, còn có ngũ quan nhíu chung một chỗ. Mễ Tiệp thật tò mò, đàn ông lúc này không phải là cao triều sao, nên tuyệt vời giống như lúc cao triều của phụ nữ mới đúng, tại sao Quách Bách Vĩ lại giống như khổ sở muốn chết vậy?
Qua thật lâu Quách Bách Vĩ mới nhắm hai mắt thở phào một hơi, cúi đầu nhìn bụng Mễ Tiệp, xoay người rút ra mấy tờ giấy từ bên cạnh bàn nhẹ nhàng lau chất lỏng trên bụng cho Mễ Tiệp, lại bắt đầu lau sạch giữa hai chân giúp Mễ Tiệp, sau đó vịn vào bàn nhẹ nhàng cười nói: "Ai, em mau dậy đỡ anh đi...anh không cử động được."
Mễ Tiệp kéo chân đau nhức khó nhịn, gian nan trượt từ trên bàn xuống, mới vừa chạm đất hai chân đã bắt đầu run. Quách Bách Vĩ ngay cả hơi sức kéo quần cũng không có liền "Xuy" một tiếng bật cười, chỉ vào Mễ Tiệp nhỏ giọng nói: "Eva, Adam của em thế nào?"
Mễ Tiệp lườm anh một cái, gian nan đi tới ghế sa lon, không còn hơi sức rơi vào trong ghế sofa, yếu đuối nói: "Tiểu súc sinh, em hận anh chết đi được."
Quách Bách Vĩ cười hì hì kéo quần lên đi tới, cường ngạnh chen vào trên sô pha ôm vai Mễ Tiệp, hôn lên khuôn mặt ướt mồ hôi của cô nhỏ giọng dịu dàng nói: "Đùng giận anh nữa, được không?"
"Anh tìm em sẽ không có chuyện tốt, sẽ bắt nạt em, trong đầu đều là tình dục, trừ cái này anh sẽ không làm chuyện tốt gì, em biết rõ."
Quách Bách Vĩ dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi Mễ Tiệp, ôm chặt hơn một chút, "Ai nói? Em cũng không biết anh rất nhớ em, không nhận điện thoại của anh lại còn trở mặt với anh, em nói một chút xem, haizz, chuyện này có gì không tốt mà phải cãi nhau với anh."
"Hừ hừ, anh lại nghĩ đến phụ nữ đi, chuyện anh cùng em làm bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể thỏa mãn anh."
"Chậc chậc, nói chuyện nhảm nhí gì vậy. Anh mới không phải loại người như vậy, nếu không yêu em anh còn tìm em làm gì, sớm phong lưu khoái hoạt đi, còn ngốc nghếch chạy tới đấy nghe em trách mắng à?"
"Nhìn dáng vẻ đắm đuối không biết xấu hổ của anh tối qua, vừa nghĩ tới em ngay cả cơm đều nuốt không trôi, ghê tởm."
"Ai mê đắm hả? Không phải là nhìn phụ nữ mấy lần thôi sao? . . . . . . Được, được, được, về sau ai anh cũng không nhìn, chỉ nhìn em, có được không?"
"Đây chính là anh nói đấy, haizz, nếu như bị em phát hiện đôi mắt anh gian tà không thành thật, em sẽ moi nó ra cho chó ăn."
"Nhìn xem, nhìn vợ ngoan của anh đây xem, số của anh thật là khổ mà, làm sao anh lại thua bởi tay em cơ chứ."
"Không phục có phải không?"
"Phuc, phục, rất phục, hoàn toàn phục rồi, anh phục em."
"Ba hoa vừa thôi. . . . . . Cái mũ kia của anh là mượn sao?"
"Ha ha, em nhìn một chút."
Quách Bách Vĩ lấy mũ xuống, đầu có thể so với bóng đèn hai ngàn oát.
Mễ Tiệp "Nha" một tiếng, đưa tay sờ sờ vết thương trên đỉnh đầu anh, nhìn vết sẹo dữ tợn đau lòng hỏi: "Cắt chỉ có đau không?"
Quách Bách Vĩ hôn nhẹ chân mày nhíu chặt của Mễ Tiệp nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không đau, chẳng qua nơi này của anh đau." Anh nhẹ nhàng kéo tay Mễ Tiệp đặt trên ngực, "Em thật ác độc, anh bị như vậy em cũng không tới thăm anh, còn không nghe điện thoại của anh, có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy sao?"
Vành mắt Mễ Tiệp đỏ lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên vết sẹo trên đầu Quách Bách Vĩ, ôm đầu Quách Bách Vĩ vào trong ngực, "Quách Bách Vĩ, sau này anh đừng tức giận em, em rất khó chịu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.