Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 53

Tả Tình Hữu Ái

27/11/2017

"Đi, ông đây dẫn cô đi hóng gió." Thiếu niên nói xong lập tức kéo Mễ Tiệp giống như kéo bao tải tới hành lang trước cửa lớn, Mễ Tiệp vừa nhìn, lại có mấy chiếc xe dừng trước cửa hiên, trong đó một chiếc lại còn là Porsche Cayenne, thiếu niên không nói gì mở cửa xe bên ghế lại phụ của Cayenne ra nhét Mễ Tiệp vào.

Thiếu niên vô cùng lanh lẹ đóng cửa xe bên này vào sau đó lại chui vào trong cửa xe bên kia, ông trời giúp một tay trên ổ khóa lại có thể cắm một chiếc chìa khóa, Mễ Tiệp kích động quả thật muốn ôm thiếu niên hung hăng hôn một cái, trời ơi, rốt cuộc lại thấy được ánh mặt trời rồi, cho dù là ai bắt cô đến nơi đây thì hiện tại cô cuối cùng cũng tự do, cô vô cùng khẩn trương nhìn thiếu niên vặn chìa khóa xe một cái, xe lập tức truyền đến âm thanh động cơ chạy ong ong, thiếu niên nghiêng đầu về phía cô lộ ra nguyên hàm răng trắng cười cười, quả thật Mễ Tiệp cho rằng khuôn mặt tươi cười này còn đáng yêu hơn cả thiên sứ, không khỏi cũng cười cười với thiếu niên, chỉ nghe thiếu niên nói: "Này, người tốt, cô cần phải chuẩn bị tốt, bắt đầu khởi động!"di,e,n; da.nlze.qu;yd,o/nn

Mễ Tiệp vừa nghe vội vàng kéo dây nịt an toàn qua cài tốt, thiếu niên còn nói: "Cho cô chơi một kích thích." Vừa dứt lời lập tức giơ tay lên bắt đầu điên cuồng ấn vang còi ô tô, lần này dọa Mễ Tiệp cả kinh muốn nhào qua vặn gãy tay của hắn, bất đắc dĩ vì mới vừa cài nút dây nịt an toàn nên tự do của cô bị hạn chế, lại thấy thiếu niên thò đầu ra cửa sổ xe hưng phấn hô to: "Ông đây ở chỗ này, mau tới bắt chúng tôi đi ~~"

Mễ Tiệp nhanh chóng trợn ngược hai mắt muốn lập tức ngất đi, tay run run tháo dây an toàn ra nhào qua dùng sức đánh sau lưng thiếu niên, trong miệng mắng: "Cái người ngu ngốc này, kẻ điên, cậu đi chết đi!"

Thiếu niên vừa nghe Mễ Tiệp mở miệng mắng chửi người thì sợ hết hồn, nghiêng đầu lại không thể tưởng tượng nổi nói: "Mẹ nó, thì ra cô không phải là câm à, đùa bỡn ông đây?"

Mễ Tiệp còn không kịp trả lời đã nhìn thấy hành lang trước cửa đã lao ra mấy người đàn ông cường tráng, cô bị dọa sợ đến lập tức lùi về trên ghế ngồi, sắc mặt trắng bệch, còn kém miệng sùi bọt mép thôi, cô chỉ có thể lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi."

Thiếu niên vừa nghiêng đầu nhìn mấy người xông về xe vừa nhe răng cười nói: "Bái bai!" Nói xong lập tức hung ác đạp chân ga tới cùng, Cayenne lập tức giống như viên đạn bị bắn "Vèo" phóng ra ngoài, đầu xe thẳng tắp nhắm vào một cây đại thụ bên đường.

Xông lên, Mễ Tiệp kéo dài âm thanh bắt đầu thét chói tai, khổ sở nhắm mắt lại nghĩ, mình mới vừa may mắn được tự do, thời gian một cái nháy mắt mơ hồ sẽ chết ở đây trong tay kẻ điên này, sớm biết sẽ chết nhanh như vậy còn không bằng cô tiếp tục đợi trong phòng nhỏ, còn có thể sống thêm vài ngày, ít nhất cũng biết cuối cùng là ai bắt mình đến di.e,n; da.nlz.e.qu;ydo/nn nơi đây, vì cái gì, còn có thể làm chết rõ ràng.

Thiếu niên vẫn đang vừa cười to vừa hô lớn hơn: "U a —— quá kích thích á!" Nói xong chợt chuyển động tay lái một cước đạp thắng xe vứt ra một đường cong lớn, đi vòng qua cây kia, tiếng thắng xe chói tai mang theo mùi vị bánh xe ma sát mặt đất từ cửa sổ xe rộng mở xông tới, Mễ Tiệp hoàn toàn không còn kịp lấy tay bắt được bất kỳ đồ gì có thể giữ mình ổn xuống nữa, đã bị quăng xuống sàn xe, phía bên phải đầu "Đông" đụng vào cửa xe, Mễ Tiệp bị đụng đến hoa mắt chóng mặt, cô thét lên vừa định bò dậy, kẻ lái xe điên này lại lần nữa kêu to xoay tròn tay lái, Cayenne cũng vung vẩy cái mông, Mễ Tiệp còn chưa có bò dậy được lại bị quăng xuống lần nữa, cô kêu lên cố gắng bắt được dây nịt an toàn hoặc là tay nắm cửa, nhưng là Cayenne lắc đầu vẫy đuôi bay đi, sàn xe phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt", Mễ Tiệp hoàn toàn không bò lên nổi, sau đó dứt khoát ôm đầu núp ở trên sàn xe.

Trừ tiếng cười lớn của người điên bên cạnh, Mễ Tiệp còn nghe xa xa có người kêu: "Bảo. . . . . . Bảo gia, mau dừng lại, đừng để cho người phụ nữ kia chạy á. . . . . ."

Thì ra là phía sau đuôi Cayenne có một chiếc xe đuổi theo, thiếu niên bị kêu là Bảo gia một mặt cười to một mặt rất ác ấn vang còi, "U a —— quá con mẹ nó thú vị ha ha ha ha. . . . . ." Nói xong đạp mạnh thắng xe, cả sườn xe đành bị rung lắc mạnh, tiếp theo hắn lại nhấn ga, Mễ Tiệp chỉ cảm thấy xe đột nhiên bay lên khỏi mặt đất trong thời gian ngắn, tiếp theo đó là "Loảng xoảng đông" một tiếng rơi xuống đất, dưới tác dụng của trọng lực lần rơi xuống đất này khiến cả sườn xe cũng run lên, hàm răng Mễ Tiệp lập tức cắn lên đầu lưỡi của mình, bản thân cô rất có thể đã cách xa nguy hiểm, hiện tại cả trái tim cũng bị nhéo ở đầu lưỡi, trong dạ dày bắt đầu vì xe rơi mà dời sông lấp biển, cô nỗ lực bò đến cạnh chân Bảo gia kéo quần jean rách của hắn kêu lên: "Dừng xe, cái người điên này, dừng xe!"

Bảo gia vừa vung ống quần thắng gấp, sau đó lại vọt mạnh đi ra ngoài, vừa kêu to trong miệng: "Mẹ nó, chúng ta còn chưa có thoát hiểm đâu, u a ——"

Mễ Tiệp thật vất vả tóm được ghế ngồi bò dậy, chỉ nghe thấy Bảo gia hú lên quái dị: "A a —— không được, chúng ta sẽ bị bắt." Nói xong đạp mạnh thắng xe, Mễ Tiệp chỉ nghe được tiếng phanh xe bén nhọn kèm theo tiếng trách mắng Bảo gia, lập tức lại bị rơi xuống, xe rốt cuộc dừng lại, Mễ Tiệp cũng không còn hơi sức bò dậy, trợn tròn mắt nhìn đâu đâu cũng thấy sao vàng lóe lên há to miệng thở hổn hển, Bảo gia đã đưa tay ra kéo cô một cái nhanh chóng nói: "Người tốt, tôi gặp phải Đại Ma Đầu rồi, tôi chạy trước, chúng ta gặp lại sau!" Nói xong mở cửa xe muốn lập tức xuống xe.



Mễ Tiệp nháy mắt mấy cái, không khỏi nổi trận lôi đình, mình ngồi nửa ngày chạy như bay thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này, cái tên điên kia lại là ở trên bãi tập lớn liều mạng chơi phiêu di a, ngay cả cửa chính cũng không đi ra ngoài! Cái này hoàn toàn chính là trò hề, mình chẳng những bị người xem như là con khỉ mà đùa bỡn, ngay cả tất cả hi vọng cũng giống như bọt xà phòng bị tên dở hơi này chọc phá, Mễ Tiệp bi thương trong lòng, tức giận nhìn sang bên cạnh, cắn răng một cái nhào qua túm quần Bảo gia kéo hắn trở lại, giơ tay lên liều mạng đánh vào trên đầu hắn, gào khóc mắng: "Cái người ngu ngốc này, kẻ điên, bà đây bị cậu hủy rồi a a ——"die,n; da.nl.ze.qu;ydo/nn

Bảo gia không đề phòng bị Mễ Tiệp kéo nằm ở trên ghế ngồi, giật mình, trên mặt trúng mấy quyền lập tức dùng cánh tay ôm đầu ngăn trở quả đấm của Mễ Tiệp, trong miệng "Ai nha ai nha" kêu loạn.

Đã có người nhanh chóng xông lại mở cửa xe, túm được tóc Mễ Tiệp dùng sức kéo cô ra một phen quăng lên mặt đất, Mễ Tiệp bị vứt như chó ăn cứt, bộ ngực vốn là đau lại bị trọng thương, da đầu đau tê dại, lại nghĩ đến nỗi khổ sở của mình khi hy vọng gặp gỡ cùng cầu cứu tan biến, còn có thân thể đau đớn y hệt như bị dỡ xương, hiện tại ngay cả tự do cũng bị người quản chế, không nhịn được bắt đầu lớn tiếng khóc, nhưng có người vẫn không buông tha cô, từ bên cạnh lập tức đá một cước vào bên sườn của cô, lần này đau tới mức trước mặt Mễ Tiệp bỗng tối sầm thiếu chút nữa tắt thở.

"Dừng tay."

Một thanh âm lạnh như băng vang lên, Mễ Tiệp nhịn đau thút thít nghe âm thanh kia nói: "Sao các người có thể đối xử với khách quý của tôi như thế, còn không mau gọi người tới đỡ dậy cho tôi."

Hai bên thân thể Mễ Tiệp đưa tới hai cái tay, cô bị người dễ dàng nhấc lên từ trên mặt đất, cô mở đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông đứng thẳng ở trên bậc trước cửa hiên, chỉ liếc mắt một cái Mễ Tiệp đã bị sợ đến lập tức muốn khóc nhưng không khóc được, sao cô có thể quên gương mặt trắng bệch đó, còn có cặp mắt cá chết kia, đời này Mễ Tiệp thậm đã chí không quên được người đàn ông này dùng ngón tay trắng bệch cầm một khẩu súng nhắm vào đầu cô, hai chân Mễ Tiệp đã bắt đầu run rẩy không ngừng.

Thiếu niên bị kêu là Bảo gia đã đàng hoàng cúi đầu đứng ở trước mặt nam nhân đó, dáng vẻ sợ hãi, một đôi mắt gian tà cũng không đàng hoàng, không nhịn được nâng lên liếc người đàn ông một cái, thấy người đàn ông cũng không để ý hắn, lại len lén nghiêng đầu lại phía Mễ Tiệp làm mặt quỷ.

Cổ họng Mễ Tiệp căng lên, cảm giác buồn nôn tự nhiên sinh ra, cô run giọng hỏi: "Các người rốt cuộc là ai? Tôi...tôi không biết các người."

"Ha ha." Người đàn ông nhếch môi cười vài tiếng, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên bò lên lưng Mễ Tiệp, đột nhiên cô sợ từ khoé miệng nứt vỡ kia sẽ khạc ra tin dữ, người đàn ông trước mắt giống như là vua Rắn Hổ Mang mới thức dậy, đang nhắm hàm răng kỳ độc này của hắn ngay chính cô, chỉ nghe người đàn ông kia chậm rãi nói: "Mễ tiểu thư, lần này mời cô tới là muốn để cho cô gặp lại bạn cũ, ôn chuyện một chút, nếu là kinh động Mễ tiểu thư, buổi tối sẽ cho Mễ tiểu thư áp chế an ủi ha ha."

Mễ Tiệp vẫn không nói gì lại nhìn thấy Bảo gia lập tức nhảy dựng lên nhanh chóng nói: "Tôi cũng muốn vậy, tôi cũng muốn."

Hắn không nói lời nào còn không sao, đột nhiên trong cặp mắt cá chết kia của người đàn ông lửa giận lên cao, hung hăng trừng hắn một cái nói: "Cậu thiếu chút nữa làm hỏng chuyện lớn của tôi, hôm nay không giáo huấn cậu tốt một chút, tôi sợ cậu không nhớ lâu." Nói xong nói với hai người giữ Mễ Tiệp: "Mang Mễ tiểu thư đi tắm một cái, chờ đại ca tới đây."

Mễ Tiệp bị bắt đi rồi, từ sau lưng truyền đến tiếng kêu cực kỳ tức giận của Bảo gia: "Dựa vào oa, ông còn dám đánh tôi? Tôi sẽ nói cho cha tôi biết, rút da của ông, rút gân ông, dầm nát ông cho chó ăn!"

Còn có tiếng người đàn ông kia giận dữ mắng: "Tiểu súc sinh, hôm nay tôi không đánh chết cậu... trong mắt cậu còn có ai?" Ngay sau đó là tiếng kêu Bảo gia bị đánh đau. Cho dù Mễ Tiệp tức giận với Bảo gia, nhưng cô đã phát hiện chỉ số thông minh của Bảo gia có vấn đề, thấy người quanh mình đều rất cung kính với Bảo gia, dĩ nhiên ngoại trừ hiện tại bị đánh một trận, Mễ Tiệp nghe hắn hô to gọi nhỏ, trong lòng vẫn là có chút đau, theo ý cô Bảo gia cũng không xấu, chỉ là một đứa bé thích đùa dai thôi.



Lần này Mễ Tiệp cũng không bị nhốt vào trong tầng hầm ngầm đó, cô bị người dẫn lên tầng, mới vừa rồi lúc xuống xe Mễ Tiệp cũng đã len lén quan sát căn nhà lớn này, đổ nát khắp nơi đều là muội than, tòa nhà cách đó không xa còn mang dáng vẻ cốt thép thật cao, hình như là lò than, cô nỗ lực nghĩ phụ cận thành phố A rốt cuộc nơi nào có lò than như vậy, nhưng một chút ấn tượng cũng không có.

Hai người ném cô vào trong một gian phòng rộng rãi, không nói câu nào "Loảng xoảng" đóng cửa lại, Mễ Tiệp xoay người quan sát gian phòng, hình như là một gian nhà ở tập thể, giường đơn, một cái bàn, ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có, đẩy cửa nhỏ một bên ra lại là một gian phòng tắm nho nhỏ, nhớ lại lời của người đàn ông kia nói muốn để cho cô tắm một cái trước khi gặp lại bạn cũ.

Hiện tại cô đã dám khẳng định bắt cóc cô không phải là anh Khoan, điều này làm cho cô yên tâm không ít, thế nhưng đám người này một người cô cũng không biết, có phải là bọn họ bắt lộn người hay không? Bạn bè của mình cũng không nhiều, rốt cuộc có cái bạn bè cũ gì cần cô gặp lại? Mễ Tiệp chạy tới cửa sổ, cửa sổ đã bị người dùng cây gỗ đóng kín, cô đưa tay dùng sức đẩy một cái, cây gỗ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cô ủ rủ ngồi ở trên giường, lại phát hiện một bộ quần áo để ở đầu giường, giũ ra nhìn, lại là một cái áo đầm màu đen, cô thật sự là không hiểu đám người kia rốt cuộc muốn làm gì, nhưng toàn thân cô xác thực bẩn muốn chết, tất cả đều là muội than, nhìn cửa phòng giam một chút, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận cầm quần áo lên vào phòng tắm, gắt gao buộc chặt cửa, sảng khoái tắm.

Lúc Mễ Tiệp đang tựa vào trên giường chán đến chết hung hăng nhớ nhung Quách Bách Vĩ, cửa phòng rốt cuộc bị mở ra, xuất hiện vẫn là người đàn ông làm cô vừa nhìn thấy đã run lẩy bẩy, hắn dùng cặp mắt cá chết kia nhìn chằm chằm Mễ Tiệp nói: "Mễ tiểu thư, xin mời."

Mễ Tiệp đàng hoàng đi theo phía sau hắn, nghiêng đầu nhìn hành lang ngoài cửa sổ một chút, trời đã hoàn toàn tối rồi, cách đó không xa trên bầu trời chợt hiện lên mấy tia sáng, một cơn gió thổi vào Mễ Tiệp ngửi thấy mùi cỏ xanh xen lẫn mùi bùn đất, có thể không lâu nữa trời sẽ mưa, Mễ Tiệp vẫn theo đuôi người đàn ông đi đến một gian phòng ở lầu hai ghi rõ “Phòng họp” ở trước cửa, người đàn ông đẩy cửa ra đi vào, Mễ Tiệp thấy bốn phía phòng ốc trống trải die,n; d.a.nl.ze.qu;ydo/nn bày một chút rương gỗ, mà ở giữa bày một cái bàn tròn lớn, phía trên bày đầy thức ăn mà ngửi thấy sẽ để cho cô thèm nhỏ dãi, nhưng người đàn ông cũng không có ý tứ mời cô ngồi xuống, mà là đi thẳng đến trước cửa nhỏ cuối phòng, đẩy ra, quay đầu nói vớii Mễ Tiệp: "Mời vào đi."

Mễ Tiệp không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng đi vào, nhìn một chút, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có một cái ghế, cô không hiểu nhìn người đàn ông một chút, người đàn ông mở miệng nói: "Mễ tiểu thư, tạm thời uất ức cô, chờ thời điểm cần cô xuất hiện, tự nhiên tôi sẽ quay lại mời ra ngoài, nhưng trước hãy ở đây, cô tốt nhất đừng nói chuyện, nhớ lấy." Nói xong lập tức đóng cửa lại, Mễ Tiệp lại một lần nữa bị nhốt vào trong phòng nhỏ, chỉ có điều lần này trên đầu có một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt.

Cũng không biết đợi bao lâu, Mễ Tiệp chỉ có cảm giác mình đói đến hoa mắt váng đầu, mới nghe được bên ngoài căn phòng trống trải truyền đến tiếng nói chuyện vang vọng, Mễ Tiệp lập tức lên tinh thần cẩn thận nghe, một âm thanh đàn ông có chút già nói: "Kính Đường, đã bố trí xong?"

"Đại ca, tôi làm việc ngài yên tâm." Vừa nghe chính là người đàn ông máu lạnh.

"Ừ."

Mấy câu nói sau chính là nhỏ giọng đàm luận, Mễ Tiệp dính lỗ tai vào trên ván cửa cũng không nghe thấy bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là lại ngồi ở trên ghế, trong nội tâm tâm thần bất định lo lắng, bọn họ xem ra là đang chờ người, nhưng là bọn họ chờ ai đây? Tại sao muốn cô ngồi ở chỗ này? Chẳng lẽ bọn họ chờ chính là người gọi là bạn bè cũ của cô? Nghĩ mãi không thông liền nghĩ tới Quách Bách Vĩ, không biết hiện tại Quách Bách Vĩ như thế nào? Anh nhất định đã phát hiện mình mất tích, không biết anh có phát hiện chiếc xe bị đụng nát của mình kia không, Mễ Tiệp nháy nháy mắt, có lệ theo khóe mắt trượt xuống khuôn mặt, cô dùng mu bàn tay lau, không biết số mạng mình sẽ bị người bên ngoài an bài thế nào, cô quá nhớ Quách Bách Vĩ rồi, nhớ đến trong lòng từng cơn co rút đau đớn.

Lại qua một lúc lâu, mới có người gấp giọng nói: "Đức thúc, người đã đến."

Mễ Tiệp vừa nghe đến hai chữ "Đức thúc", lông tơ cả người dựng đứng, mồ hôi lạnh “thình thịch” xông ra, trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới tờ giấy để lại trên đồng phục của Quách Bách Vĩ: giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền.

Mễ Tiệp từ từ đưa tay túm được cái ghế dưới người, thân thể bắt đầu run rẩy không ngừng, tám chữ khốn hoặc cô cho tới nay, đột nhiên trong nháy mắt cô hiểu là có ý gì. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Lòng Nam Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook