Chương 53: You are everything to me(5)
Kim Bính
08/09/2020
Sáng hôm sau, Xá Hàn không thể tìm được cơ hội
trò chuyện với Thi Sách, nhà chỉ có chút đó diện tích, Thi Sách đi đâu,
anh phát hiện ánh mắt cháu mình dính sát đến đấy.
Ăn sáng xong, vợ anh rửa chén, anh theo vào phòng bếp nói: "Cũng không biết tên nhóc kia mấy giờ chạy về phòng mình."
Sáng sớm Xá Nghiêm từ trong phòng mình đi ra, Vương Oái trừng chồng: "Anh còn muốn Nghiêm Nghiêm qua đêm trong phòng Khai Khai?"
Xá Hàn không có ý đó, anh giúp vợ: "Khai Khai nói đêm nay ở khách sạn."
"Em biết, vừa rồi cô ấy nói với em. Có lẽ cô ấy cảm thấy không tiện, dù sao cũng là con gái, nếu phòng ngủ cũng có buồng vệ sinh thì tốt rồi."
"Em nói xem Nghiêm Nghiêm liệu có đi theo đến ở khách sạn không?"
Vương Oái nhìn về phía chồng, cũng không phải không thể.
Xá Hàn lại lau khô một chiếc bát, nói sang chuyện khác: "Em nói xem tại sao không cần máy rửa bát?"
"Anh nhìn đường viền thế này sao bỏ được vào máy rửa bát?"
Hai vợ chồng lại trò chuyện đến việc rửa bát.
Phòng bếp là cửa kính, Thi Sách tựa vào sô pha, một tay ôm bé nói: "Cha mẹ cháu rửa bát cũng dính lấy nhau, cô cũng không thể không biết xấu hổ đi vào hỗ trợ."
Bé cười khanh khách, tay nhỏ bé tò mò chạm băng gạc trên trán Thi Sách.
Xá Nghiêm khẽ để tay bé xuống, ôm lấy bé, hỏi Thi Sách: "Có muốn đi dạo không?"
Thi Sách quay đầu lại nhìn về phía Xá Nghiêm: "Đi đâu?"
"Ngay ở trong tiểu khu, " Cậu liếc bụng cô, "Tiêu thực."
Thi Sách hóp bụng. Cô vừa ăn sáng hơi nhiều, đi một chút cũng tốt, đứng dậy giang hai tay dỗ cô bé: "Chúng ta đưa bé đi."
Xá Nghiêm đưa bé cho cô: "Đừng cho bé chạm vào miệng vết thương."
"Biết biết."
Hai lớn một nhỏ xuống lầu, đi dạo nửa vòng, cho bé chơi cầu trượt. Thi Sách tìm ghế ngồi, hít mũi nhìn xung quanh, Xá Nghiêm ngồi bên cạnh nhìn cô, suy nghĩ, hắn đứng dậy rời đi.
Thi Sách hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Nhanh thôi."
Thi Sách không theo sau, cô nhìn bé.
Qua một lúc Xá Nghiêm trở về, nơi đó không có người, cậu đi tìm, đi đến dưới cầu trượt, tiếng cười khanh khách từ phía trên truyền đến, bé ngồi trên đùi Thi Sách, hai người hi hi ha ha trượt, bé hưng phấn gọi người: "Anh!"
Xá Nghiêm ngồi xổm xuống, vươn tay cánh tay cản lại Thi Sách, miễn cho cô choáng đầu.
"Nếu không cậu cũng lên chơi đi?" Thi Sách ngồi trên cầu trượt, cười hỏi Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm ôm bé, tay kia vươn về phía cô: "Này."
Lúc này Thi Sách mới chú ý tới trên tay Xá Nghiêm có thêm gì đó, là một cành hoa quế. Cô nhận lấy, Xá Nghiêm đỡ lấy cánh tay cô, nâng cô dậy.
Thi Sách cúi đầu, chóp mũi chạm vào hoa, khẽ cảm thán: "Thơm thật."
Buổi trưa, Thi Sách và Xá Nghiêm bị mang đến khách sạn, mấy người ăn đơn giản ở khách sạn, sau đó đi theo Giai Bảo đến nơi tổ chức tiệc.
Giai Bảo và Thi Sách tay cầm tay, vừa đi vừa nói chuyện: "Vốn muốn tổ chức ở vườn hoa, nhưng chỉ sợ đến lúc đó thời tiết không tốt, cho nên đặt bên trong cho đảm bảo."
Thi Sách hỏi: "Phòng lớn như vậy, các cậu đặt bao nhiêu bàn?"
"Sáu mươi tám bàn."
"Hơi nhiều nha."
"Cũng bình thường, chủ yếu là nhiều bạn, nhất là bên Lâm Đạo Hành."
Thi Sách lắc đầu: "Tớ xem đến lúc đó cậu mời rượu như thế nào."
Giai Bảo cũng buồn rầu: "Nếu có thể đi giày đế bằng thì tốt rồi."
Hôn lễ ngày mai, hôm nay còn có một đống việc vặt, Giai Bảo tới kiểm tra và diễn tập, Thi Sách kinh nghiệm làm phù dâu phong phú, đối với mọi thứ nước chảy quen thuộc trình độ hơn xa Giai Bảo, cô xắn tay áo giúp Giai Bảo, Giai Bảo mừng rỡ thoải mái, qua một lát mới hẹn thời gian với MC, cô ấy cười tủm tỉm theo sát Thi Sách nói: "Cậu nhất định không đoán được tớ mời ai làm MC đâu."
Thi Sách ôm cánh tay liếc cô ấy: "Bạn thời đại học?"
Giai Bảo ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
"Chúng ta học chuyên ngành gì? Tìm bừa MC không bằng nhờ bạn học không tốt hơn sao."
"Được được, ai cũng không thông minh bằng cậu." Giai Bảo nói, "Vậy cậu đoán là ai."
"Tớ không đoán." Thi Sách không thích bị người nắm mũi dắt đi, "Dù sao tớ cũng sẽ thấy."
Lời này nói xong không lâu, MC đã chạy tới, Thi Sách xem danh sách khách mời, kêu lên "Uầy uầy", MC giả vờ ngạc nhiên: "Trời ơi, đây là dân cư mất tích chỗ nào tới thế?"
"Tôi quá thất vọng rồi, sao lại là cậu làm MC, có cần phải chuẩn bị lồng tiếng, miễn cho cậu ngày mai mồm mép run rẩy?" Thi Sách trêu anh ta.
Vương Tường mở ra hai tay, cười lớn nói: "Công lực của tớ khẳng định không đỡ nổi phóng viên lớn cậu!"
Thi Sách cười ôm anh ta.
Xá Nghiêm vốn đang nhìn phim ngắn phát ở hôn lễ, nhìn về phía Thi Sách, đi về phía họ.
"Người anh em, đã nhiều năm không gặp!" Vương Tường vỗ vai Thi Sách.
"Hơn bốn năm rồi." Thi Sách đáp.
"Cậu cũng không biết trở về."
"Sao cậu không đi Lê Châu chơi?"
Vương Tường buông Thi Sách ra, nhìn về phía sau cô, cười nói: "Cái đuôi nhỏ của cậu cũng ở đây à?"
Thi Sách quay đầu lại, là Xá Nghiêm.
Lúc đi học bọn họ chơi với nhau, thường xuyên có thể nhìn thấy người đi theo bên cạnh Thi Sách, cảnh tượng cụ thể nhất thời không nghĩ ra, nhưng anh ta nhớ rõ loại cảm giác như bóng với hình này, bọn họ khi đó trêu ghẹo Xá Nghiêm là cái đuôi nhỏ.
Trí nhớ Vương Tường quay về thời đại học nhiều sắc nhiều màu, anh ta dùng sức vỗ bả vai Xá Nghiêm, dùng giọng người lớn nói: "Tên nhóc này đã lớn như vậy!"
Xá Nghiêm không thể nhướn mày, gật đầu một cái với anh ta.
Không vội ôn chuyện, buổi tối còn thời gian, trước làm chuyện chính quan trọng hơn. Vương Tường lại trò chuyện hai câu với Thi Sách, hỏi cô sao lại bị thương, rồi đi sang một bên với nhân viên.
Thi Sách tìm ghế ngồi, Xá Nghiêm ngồi bên cạnh cô hỏi: "Có mệt không?"
"Này có gì mệt." Thi Sách sờ băng gạc.
Âm nhạc vang lên, hai người bắt đầu xem "diễn". Cô dâu thẹn thùng, chú rể thực sự ổn trọng, MC không ngừng trêu chọc, Xá Hàn ở một bên chỉ huy.
Thi Sách ghé vào trên bàn cười vui vẻ, Xá Nghiêm nghịch tóc cô, vòng quanh ngón tay dưới bàn.
"Tôi khát ." Qua một lát Thi Sách nói.
"Nước lọc hay là nước ngọt?" Xá Nghiêm hỏi.
"Muốn uống nước trái cây. . . . . . Cỏ nước đào không? Không lấy cái khác cũng được, phải lạnh đấy." Lúc tới cô thấy gần khách sạn có tiệm đồ uống.
"Có muốn ăn gì không?"
"Không cần." Thi Sách nói, "Tí nữa sẽ ăn cơm chiều."
"Ừ." Xá Nghiêm rời khỏi phòng tiệc.
Thi Sách tiếp tục nằm úp sấp, chờ đợi, rốt cuộc đợi được Xá Hàn, cô ngước mắt lên trên, cũng không ngồi dậy, khẽ hừ một tiếng, chỉ là do tiếng nhạc nên người bên cạnh không nghe thấy.
Xá Hàn kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: "Nghiêm Nghiêm đâu?"
"Đi mua đồ uống."
“Ừ." Xá Hàn nhìn về phía cô, "Sớm biết tôi muốn tìm cô?"
"Không phải chúng ta ở chỗ này sao, anh tìm em làm gì?"
"À."
"Vậy anh nói đi, tìm em làm gì?"
Đột nhiên một chuỗi chìa khóa xe bay lại đây, Thi Sách vội đứng dậy né tránh, nổi giận: "Vương Tường, cậu mưu sát à!"
Vương Tường chạy tới: "Xin lỗi, đã lâu không chơi bóng rổ!"
Thi Sách cầm lấy chìa khóa rơi trên bàn, giơ lên nhìn: "Tấm thẻ này. . . . . ."
"Còn nhớ chứ. " Vương Tường chỉ vào, "Lúc chúng ta học năm hai, câu lạc bộ làm."
Thi Sách đương nhiên nhớ rõ.
Khai giảng năm hai, câu lạc bộ kịch tuyển người mới, suy nghĩ tìm chủ ý, đem mấy thành viên cũ diện mạo xuất chúng tạo hình đáng yêu làm thành thẻ phân phát, vừa hấp dẫn người vừa có thể làm móc treo chìa khóa, cô và Giai Bảo là thành viên, hình ảnh cũng bị trưng dụng.
Thi Sách lật thẻ: "Không thể tin được cậu còn giữ thẻ này?"
"Giờ cậu mới biết ưu điểm của tớ à?" Vương Tường hỏi, "Của cậu đâu, ném rồi?"
"Không, nhưng đã sớm không thấy đâu." Thẻ tới tay không bao lâu, cô tìm không thấy, cũng không biết bị cô ném ở nơi nào, lúc ấy cô còn đi tìm một trận.
"Đồ hời hợt." Vương Tường cầm lại chìa khóa xe, ném cho nhân viên, bảo đối phương vào trong xe lấy đồ.
Người quấy rầy đi rồi, Thi Sách cũng không ngồi nữa, cô nghiêng đầu nhìn Xá Hàn.
Xá Hàn híp mắt nhìn phía dưới bàn, lại kéo khăn trải bàn, cũng không biết vừa rồi lúc Xá Nghiêm ngồi ở đây đang nhìn cái gì, anh ở trên sân khấu đối mắt với Thi Sách, Thi Sách hẳn là sẽ chờ anh lại đây.
Cuối cùng cô nhóc đã trưởng thành, cũng không phải vô tâm vô phế, cái gì cũng xem không hiểu.
Xá Hàn cũng không quanh co lòng vòng: "Cô ở bên Nghiêm Nghiêm?"
". . . . . ." Thi Sách nghẹn lời, không nghĩ tới Xá Hàn hỏi trực tiếp như vậy.
Xá Hàn quan sát vẻ mặt cô, im lặng một lát, mới mở miệng: "Thật ra tôi cũng không hy vọng hai người ở bên nhau."
Thi Sách không nói lời nào nhìn anh.
"Cô có biết tại sao vừa tốt nghiệp đại học nó đã đi du lịch không?" Xá Hàn hỏi.
". . . . . . Tại sao?"
Xá Hàn không đáp, lại hỏi: "Nó đến Lê Châu mấy lần thì sao?"
Không phải chỉ một lần sao?
"Tại sao nó học phát thanh truyền hình, còn là chuyên ngành quay phim?"
Không phải kế nghiệp chú sao?
"Khi nào thì nó bắt đầu thích cô?"
Thi Sách: ". . . . . ."
Xá Hàn nói: "Trước kia lúc còn yêu đương, có một lần xem tin tức, vợ tôi hỏi tôi, nếu cô ấy cần ghép thận, tôi vừa vặn phù hợp, tôi có bằng lòng cho cô ấy không, tôi nói đồng ý. Sau đó cô ấy còn hỏi tôi, nếu chúng tôi đều gặp nguy hiểm tính mạng, trong hai người chỉ có thể sống một, tôi sẽ chọn như thế nào? Tôi sẽ chọn để cho cô ấy sống. Tôi sẵn sàng trả giá sinh mệnh vì cô ấy, ngoài bởi vì tôi yêu cô ấy, còn bởi vì đạo nghĩa ,trách nhiệm và lý trí, chỉ dựa vào tình yêu, tôi sẽ không làm loại hành động hy sinh vĩ đại này."
"Có thể ở tuổi chúng tôi lý tính không thể thắng được cảm tính, trước kết hôn chúng tôi cũng đều đồng ý, nếu ngày nào đó trong chúng tôi ai làm tổn thương người kia trước, người đó sẽ thành thực thẳng thắn, cho dù không được đối phương chúc phúc, cũng sẽ không chậm trễ quãng đời hạnh phúc còn lại của đối phương." Xá Hàn hỏi, "Cô có đồng ý với loại quan điểm tình yêu, hôn nhân này không?"
Thi Sách suy nghĩ: "Ừ, đồng ý."
"Nhưng Nghiêm Nghiêm không phải là người như thế." Xá Hàn nói, "Tôi nhớ rõ khi các cô còn đi học, có một lần cô trở về nói với tôi, cô xếp hàng mua gì đó, nổi lên tranh chấp với người, Nghiêm Nghiêm giúp cô hết giận, cố ý đạp người kia một cái?"
Thi Sách đương nhiên cũng nhớ rõ việc này, khi đó trong lòng cô thoải mái, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi giáo dục Xá Nghiêm không thể làm như vậy.
"Khi đó tôi đã cảm thấy không đúng, " Xá Hàn giải thích, "Thật ra nó đối với đại đa số người và chuyện đều thờ ơ, đối với chuyện gì cũng đều lãnh đạm, vậy mà vì một chuyện nhỏ lại làm chuyện mờ ám, tôi cảm thấy không giống nó. Cho đến sau đó tôi mới biết được, sự cực đoan của nó chính là đối với cô. Thật ra còn có một chuyện cô không ý thức được, rốt cuộc tại sao nó lại cực đoan với mọi chuyện của cô như vậy. Cô không phát hiện nó từng chút một biến thành như vậy sao?"
". . . . . . Có ý gì?"
"Tôi cũng không rõ lắm, trước đây nó không nói lời nào, nhưng ngại ngùng, tuy rằng cách xa mọi người, nhưng sẽ cười với cô, sau đó nó lại không như vậy, tôi chỉ muốn hỏi, không phải cô đã từng làm gì đối với nó chứ. Bác sĩ tâm lí nói phía sau hành vi cực đoan của nó cũng là một loại biểu hiện cảm giác thiếu an toàn. Nhưng thiếu cảm giác an toàn gì? Không ai biết." Xá Hàn thở dài, "Tôi hy vọng cô có thể thận trọng cân nhắc rõ ràng ——"
"Lúc trước tôi ngăn lại nó, không làm cho nó tiếp tục tiếp cận cô, là bởi vì cho tôi không cho rằng cô sẽ tiếp nhận nó. Hiện tại tôi không hy vọng hai người ở bên nhau. . . . . . Cũng không phải nói tôi thật sự không hy vọng hai người không bên nhau, không phải tôi không tiếp nhận thân phận hai người đột nhiên chuyển biến, trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn, có lẽ là bởi vì——"
Xá Hàn lời nói thấm thía, "Tôi không tiếp nhận được hậu quả nó có thể nhận được sau đó lại mất đi, tình yêu bất biến quá khó cam đoan, chi bằng ngay từ đầu cũng đừng làm cho nó có được. Nó đối với cô quá mức cực đoan, tôi hy vọng nó hạnh phúc, chứ không phải hạnh phúc ngắn ngủi."
Âm nhạc đinh tai nhức óc, chả hay chút nào, Thi Sách im lặng cho đến khi Xá Nghiêm mua đồ uống trở về.
Cậu mua vài lon, nhân tiện mua cho bọn Giai Bảo, để nước đào đặt lên bàn, cậu mở lon nước ra.
Thi Sách nhìn cậu, chờ cậu cắm ống hút, đưa đồ uống tới trước mặt cô, cô vươn tay nhận, mồm cắn ống hút.
Có lẽ uống quá lạnh, tới gần năm giờ bụng cô quặn đau một trận. Giai Bảo và Vương Tường còn chờ cô cùng đi tiệm cơm, Thi Sách hất tay, bảo bọn họ chờ một lát, cô quay về phòng.
"Túi còn ở trong xe?" Cô hỏi Xá Nghiêm.
"Tôi đi lấy."
Thi Sách trở về phòng, bà dì cuối cùng đã tới.
Cô gọi phục vụ phòng đưa hai gói băng vệ sinh lại đây, Xá Nghiêm cũng đưa ba lô lên, cô bảo Xá Nghiêm trở về với chú.
Đóng cửa phòng, Thi Sách lục quần lót, quần lót này không phải do Xá Nghiêm giúp cô xếp, trước đó nằm viện, bà Thi Ái Nguyệt đã giúp cô lấy quần áo một lần.
Bụng đau, lục mãi không tìm được, cô không thoải mái dốc hết bên trong ra, lục đến tường kép, từ bên trong lấy ra một chiếc bùa bình an, cô cầm lấy nhìn, không nghĩ tới trước đó Khang Hữu Bảo nói là thật, Xá Nghiêm quả thực giấu bùa bình an.
Cảm giác thực cứng, bên trong giống như kẹp thứ gì đó, Thi Sách tò mò mở ra, bên trong quả nhiên có gì đó.
Dùng sức rút, đồ bên trong lộ ra một chút, là tấm thẻ, cỡ hai tấc, phía trên là hình hoạt hình của cô.
Thi Sách sững người một lát, cho đến khi bụng lại một trận quặn đau, cô mới lấy lại tinh thần, bỏ bùa bình an quay về chỗ cũ, cô vào toilet, thay băng vệ sinh đi ra, xuống lầu tìm Giai Bảo và Vương Tường, ba người cùng nhau đi bộ tới tiệm cơm.
Diện tích tiệm cơm của cậu Giai Bảo không lớn, nhưng nổi tiếng gần xa, tối nay không buôn bán, chỉ chiêu đãi bạn đại học của Giai Bảo.
Trong đám bạn cũ Lý Nhạc Bân thay đổi lớn nhất, lúc trước anh ta còn từng thầm mến Giai Bảo, vài năm không thấy, người này trở nên béo phì, Thi Sách liếc thấy mà trợn mắt há hốc mồm, Vương Tường còn đi lên vỗ bụng Lý Nhạc Bân "Tùng tùng" mấy tiếng, liên hoan bắt đầu.
Thi Sách từ trước đến nay am hiểu làm sinh động bầu không khí, lập tức làm cho cả bàn cười ha ha, ăn uống linh đình, cô cũng nhất thời quên chuyện đau bụng, ăn đến chín giờ mới chấm dứt, cô và Giai Bảo tới cửa tiễn bạn học, tiễn xong trở về, cùng nhau giúp đỡ cậu thu dọn bát đũa.
Cậu mợ Giai Bảo bảo các cô trở về, ngày mai hôn lễ nhiệm vụ quan trọng, đêm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Thi Sách đẩy Giai Bảo: "Cậu về đi, tớ giúp cậu rửa chén."
"Như vậy sao được." Giai Bảo nói.
"Như thế nào không được." Thi Sách nói, "Lúc đi học tớ ăn bao nhiêu toàn được cậu mợ miễn phí đồ ăn ."
Cậu mợ cười.
Giai Bảo buông bát nói: "Vậy được rồi."
Cậu cũng bảo Thi Sách trở về: "Không cần cháu, cháu cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Cháu không." Thi Sách rung đùi đắc ý, "Cậu kề dao lên cổ cháu cũng không đi."
Cậu mợ vui vẻ, cũng mặc kệ cô.
Bát đũa nhanh chóng thu xong, không cần cô rửa, Thi Sách tìm chổi quét rác.
Thời gian không tính muộn, ngựa xe như nước, ồn ào náo động sôi trào, trong cửa hàng trống trơn, chậm rãi vang lên khúc ca.
Thi Sách quét xong, dựa vào quầy, chống tay lẳng lặng nghe, cửa kính bị đẩy ra, hương hoa quế nồng đậm nhẹ nhàng tiến vào, cô vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy phía trên màn hình hiện lên ảnh ngược bóng người.
"Đã ăn xong rồi?"
"Ừ."
"Sao không quay về khách sạn?"
"Quét dọn vệ sinh."
"Quét rác?"
"Ừ."
"Để tôi." Xá Nghiêm cướp đi chổi trong tay Thi Sách.
Thi Sách xách ghế dựa vào tường ngồi, hai chân đặt lên thành ghế, cô ghé vào cánh tay, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi."
"Với chú hả?"
"Ừ."
"Ăn ở nhà?"
"Ừ."
"Vậy sao cậu lại chạy đến nơi này?"
Xá Nghiêm thu rác vào: "Tìm cô."
"Tìm tôi làm gì." Thi Sách nói, "Tôi cũng sẽ tìm được khách sạn."
Xá Nghiêm không nói tiếp.
Thi Sách nói: "Hỏi cậu chuyện này, trước đó cậu đến Lê Châu mấy lần?"
Động tác của Xá Nghiêm dừng lại.
"Trả lời chính xác." Thi Sách nhắc nhở.
". . . . . . Ba lần."
". . . . . . Ba lần nào?"
"Lần thi xong Đại học."
"Tôi biết." Thi Sách nói, "Khách sạn còn là tôi giúp cậu đặt."
"Một lần năm hai."
". . . . . . Sao không tới tìm tôi?" Thi Sách hỏi, "Tại sao lại đến?"
"Rất nhớ cô." Xá Nghiêm tiếp tục quét rác, "Chỉ muốn liếc mắt một cái."
". . . . . ." Trong lòng Thi Sách nhảy dựng, nắm chặt tay, hỏi tiếp, "Còn một lần nữa?"
"Lúc tốt nghiệp." Xá Nghiêm nói, "Trước khi đi du lịch."
Cũng không tới tìm cô. . . . . .
Thi Sách bình tĩnh, hỏi tiếp: "Tại sao đột nhiên đi du lịch?"
Xá Nghiêm im lặng, Thi Sách cũng không thúc giục, hình ảnh trong mắt cô là nghiêng, tựa như một mặt xa lạ, tựa như người trước mắt này, mặt quá khứ kia mà cô không biết.
"Năm đó chú hỏi tôi, còn thích cô không. Nếu còn thích, vậy phải đối với cô như thế nào." Xá Nghiêm chậm rãi mở miệng, "Nếu bày tỏ với cô, chúng ta có thể ngay cả làm bạn cũng không thể. Nếu cô chấp nhận lời bày tỏ của tôi, vậy một ngày kia chúng ta chia tay, tôi sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô."
Nguyên lời Xá Hàn nói là: "Cháu sẽ đối với Khai Khai như thế nào? Cháu cảm thấy cô ấy sẽ chấp nhận cháu sao? Cô ấy sẽ không, cô ấy coi cháu là em trai, tuyệt đối không có khả năng chấp nhận cháu, nếu cháu để cho cô ấy biết tâm tư của cháu, sẽ khiến cô ấy cảm thấy phức tạp, ngay cả chị em cũng không làm được. Lui một vạn bước, cho dù cô ấy chấp nhận cháu, cháu cam đoan hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau? Nếu có một ngày cô ấy nói ra lời chia tay, cháu sẽ chấp nhận sao? Liệu cháu sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô ấy, hoặc là tổn thương người cô ây thích, thậm chí tổn thương chính cháu?"
Lễ tốt nghiệp khi đó, Thi Sách không tới, cậu thay đồng phục cử nhân, chậm rãi gấp chỉnh tề, sau đó đặt vé máy bay, từ Bắc Kinh bay tới Lê Châu.
Cô bận rộn nhiều việc, cậu ở bên ngoài đài truyền hình thấy cô, cô đang thảo luận công việc với một đồng nghiệp nam, khuôn mặt nghiêm túc, còn cau mày, có người bán hàng rong bán mứt quả, đồng nghiệp nam mua mấy que, lấy ra một que cho cô, nháy mắt cô mặt mày hớn hở.
Cậu kìm nén bản thân, sau khi trở lại Bắc Kinh lập kế hoạch du lịch, thời gian và khoảng cách sẽ hòa tan tất cả, nhưng một năm sau về nước, cậu lựa chọn đáp xuống Lê Châu.
Xá Nghiêm lại gom vào một chút rác rưởi, tiếp theo nghe thấy Thi Sách khẽ hỏi: "Tại sao cậu học phát thanh truyền hình?"
". . . . . . Bởi vì cô muốn làm MC.”
Đợi mãi không thấy hỏi nữa, Xá Nghiêm để chổi dựa vào bàn, nhìn về phía Thi Sách.
Thi Sách vẫn ghé vào trên bàn, chôn ở trong cánh tay, giọng hơi buồn bực.
"Có phải tôi đã làm chuyện gì khiến cho cậu không có cảm giác an toàn?"
Xá Nghiêm không lên tiếng.
"Xá Nghiêm?"
"Chú tôi đã nói gì với cô?"
". . . . . . Anh ấy nói năm đó sau khi đụng người, từng đưa cậu đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói hành vi của cậu là một loại biểu hiện thiếu cảm giác an toàn."
Xá Nghiêm đứng tại chỗ, cách cô khoảng một mét, cả tiệm đều im ắng, trước đó còn có thể nghe thấy tiếng nước trong phòng bếp, giờ phút này ngay cả tiếng nước cũng đã biến mất.
"Có lẽ. . . . . . cô đã gạt tôi mấy lần."
". . . . . . Cái gì?"
"Cô đã gạt tôi mấy lần."
". . . . . . Tôi lừa cậu khi nào ?" Mặt Thi Sách rời khỏi cánh tay, hơi nâng lên, vẫn khom lưng.
"Đã quên."
"Cái gì kêu đã quên?!"
Chổi hơi rơi xuống, Xá Nghiêm vươn tay đỡ, ánh mắt không nhìn Thi Sách: "Cô có biết tại sao thi vào đại học tôi điền Bắc Kinh không?"
". . . . . . Tại sao?"
"Lúc kia ở Lê Châu, cô nói cô muốn từ chức đi Bắc Kinh, chị khóa trên gọi cô qua."
Thi Sách ngẩn ra.
"Tôi chờ ở Bắc Kinh, cô không tới."
Cậu đợi một năm ở Bắc Kinh, Thi Sách không thực hiện lời của cô, năm hai cậu không nhịn được đi một chuyến đến Lê Châu, cô chuyển sang chỗ ở khác, đã sớm không còn ở nơi khi cậu thi xong đại học .
Lúc ăn tối, cậu thấy người xa lạ mở cửa căn phòng kia, cậu xoay người rời đi, muốn nhắn tin cho cô, cuối cùng cũng không gửi đi, cậu ở bên ngoài đài truyền hình tìm chỗ ăn gì đó, chín giờ tối cậu đúng giờ xem tin tức, Thi Sách đúng lúc ở bên ngoài trực tiếp, cậu gọi taxi đi qua, cách dòng người tấp nập, cậu nhìn cô một cái, ngày hôm sau cậu ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.
Từ trước đến nay cậu biết cô thích làm theo ý mình, chỉ thích nói mồm, hôm nay nói xong ngày mai thay đổi, tình cảm cũng có thể nói chia tay là chia tay, cô không tiếp nhận tình yêu có thể dài lâu, tặng Tiểu Quất cho người, cô còn cố ý loại trừ tình nhân.
Xá Nghiêm đến gần cô, khoảng cách một mét dần ngắn lại.
Hai má Thi Sách hoàn toàn rời khỏi cánh tay, khi cậu nói những lời này đã ngồi thẳng người.
Hình ảnh thẳng, hình ảnh quá khứ lướt qua.
Cậu đứng cô ngồi, cô chỉ tới ngực cậu, cho dù cô cũng đứng lên, đầu cô cũng chỉ đến cằm cậu.
Cậu thích đứng ở sau lưng cô, cằm gác lên đỉnh đầu cô, khoảng cách một cái đầu.
Trước kia cậu nhìn cô cần cúi đầu, sau đó cô nhìn cậu cần ngửa đầu, trước đó cậu nghĩ đến trưởng thành có thể có được thứ cậu muốn, thật ra ngay từ đầu cậu đã sai lầm rồi, khi cậu cao hơn cô, cô vẫn coi cậu là một đứa trẻ, cho tới bây giờ mắt cô chưa từng có cậu.
Mỗi lần nhớ cô, cậu chỉ có thể xem video cô trực tiếp trước kia, nhìn bốn năm năm, cho đến khi cô không còn dùng tài khoản kia nữa.
Hiện giờ cậu rốt cuộc có thể đứng ở sau lưng cô, cho dù không thể tiến lên.
"Tôi sẽ không làm chuyện khiến em không vui, sẽ không giống chú lo lắng tổn thương em, tôi cũng sẽ không hạn chế tự do của em ——"
Cô muốn ngủ sô pha thì ngủ, muốn một hơi ăn mấy cái kem, cậu sẽ bỏ kem vào tủ lạnh, muốn làm phóng viên cậu làm quay phim, muốn điều tra ai cậu giúp cô, vết thương chưa lành đã đòi ra viện, một tấc cậu cũng không rời cô, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, vĩnh viễn cũng không cần bó tay bó chân.
Chỉ ngoài một chuyện ——
"—— nhưng đừng đánh tôi quay về nguyên hình." Xá Nghiêm nâng mặt cô lên, cúi đầu.
Bì hát kia không ngừng lặp lại, mấy năm trước bọn họ chia tay ở trong này, hiện giờ lại ở nơi này.
Mấy ngày nay trốn tránh, giờ phút này đối mặt.
"Hoặc là em ở bên tôi, hoặc là đừng nghĩ tới ở bên ai."
Ăn sáng xong, vợ anh rửa chén, anh theo vào phòng bếp nói: "Cũng không biết tên nhóc kia mấy giờ chạy về phòng mình."
Sáng sớm Xá Nghiêm từ trong phòng mình đi ra, Vương Oái trừng chồng: "Anh còn muốn Nghiêm Nghiêm qua đêm trong phòng Khai Khai?"
Xá Hàn không có ý đó, anh giúp vợ: "Khai Khai nói đêm nay ở khách sạn."
"Em biết, vừa rồi cô ấy nói với em. Có lẽ cô ấy cảm thấy không tiện, dù sao cũng là con gái, nếu phòng ngủ cũng có buồng vệ sinh thì tốt rồi."
"Em nói xem Nghiêm Nghiêm liệu có đi theo đến ở khách sạn không?"
Vương Oái nhìn về phía chồng, cũng không phải không thể.
Xá Hàn lại lau khô một chiếc bát, nói sang chuyện khác: "Em nói xem tại sao không cần máy rửa bát?"
"Anh nhìn đường viền thế này sao bỏ được vào máy rửa bát?"
Hai vợ chồng lại trò chuyện đến việc rửa bát.
Phòng bếp là cửa kính, Thi Sách tựa vào sô pha, một tay ôm bé nói: "Cha mẹ cháu rửa bát cũng dính lấy nhau, cô cũng không thể không biết xấu hổ đi vào hỗ trợ."
Bé cười khanh khách, tay nhỏ bé tò mò chạm băng gạc trên trán Thi Sách.
Xá Nghiêm khẽ để tay bé xuống, ôm lấy bé, hỏi Thi Sách: "Có muốn đi dạo không?"
Thi Sách quay đầu lại nhìn về phía Xá Nghiêm: "Đi đâu?"
"Ngay ở trong tiểu khu, " Cậu liếc bụng cô, "Tiêu thực."
Thi Sách hóp bụng. Cô vừa ăn sáng hơi nhiều, đi một chút cũng tốt, đứng dậy giang hai tay dỗ cô bé: "Chúng ta đưa bé đi."
Xá Nghiêm đưa bé cho cô: "Đừng cho bé chạm vào miệng vết thương."
"Biết biết."
Hai lớn một nhỏ xuống lầu, đi dạo nửa vòng, cho bé chơi cầu trượt. Thi Sách tìm ghế ngồi, hít mũi nhìn xung quanh, Xá Nghiêm ngồi bên cạnh nhìn cô, suy nghĩ, hắn đứng dậy rời đi.
Thi Sách hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Nhanh thôi."
Thi Sách không theo sau, cô nhìn bé.
Qua một lúc Xá Nghiêm trở về, nơi đó không có người, cậu đi tìm, đi đến dưới cầu trượt, tiếng cười khanh khách từ phía trên truyền đến, bé ngồi trên đùi Thi Sách, hai người hi hi ha ha trượt, bé hưng phấn gọi người: "Anh!"
Xá Nghiêm ngồi xổm xuống, vươn tay cánh tay cản lại Thi Sách, miễn cho cô choáng đầu.
"Nếu không cậu cũng lên chơi đi?" Thi Sách ngồi trên cầu trượt, cười hỏi Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm ôm bé, tay kia vươn về phía cô: "Này."
Lúc này Thi Sách mới chú ý tới trên tay Xá Nghiêm có thêm gì đó, là một cành hoa quế. Cô nhận lấy, Xá Nghiêm đỡ lấy cánh tay cô, nâng cô dậy.
Thi Sách cúi đầu, chóp mũi chạm vào hoa, khẽ cảm thán: "Thơm thật."
Buổi trưa, Thi Sách và Xá Nghiêm bị mang đến khách sạn, mấy người ăn đơn giản ở khách sạn, sau đó đi theo Giai Bảo đến nơi tổ chức tiệc.
Giai Bảo và Thi Sách tay cầm tay, vừa đi vừa nói chuyện: "Vốn muốn tổ chức ở vườn hoa, nhưng chỉ sợ đến lúc đó thời tiết không tốt, cho nên đặt bên trong cho đảm bảo."
Thi Sách hỏi: "Phòng lớn như vậy, các cậu đặt bao nhiêu bàn?"
"Sáu mươi tám bàn."
"Hơi nhiều nha."
"Cũng bình thường, chủ yếu là nhiều bạn, nhất là bên Lâm Đạo Hành."
Thi Sách lắc đầu: "Tớ xem đến lúc đó cậu mời rượu như thế nào."
Giai Bảo cũng buồn rầu: "Nếu có thể đi giày đế bằng thì tốt rồi."
Hôn lễ ngày mai, hôm nay còn có một đống việc vặt, Giai Bảo tới kiểm tra và diễn tập, Thi Sách kinh nghiệm làm phù dâu phong phú, đối với mọi thứ nước chảy quen thuộc trình độ hơn xa Giai Bảo, cô xắn tay áo giúp Giai Bảo, Giai Bảo mừng rỡ thoải mái, qua một lát mới hẹn thời gian với MC, cô ấy cười tủm tỉm theo sát Thi Sách nói: "Cậu nhất định không đoán được tớ mời ai làm MC đâu."
Thi Sách ôm cánh tay liếc cô ấy: "Bạn thời đại học?"
Giai Bảo ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
"Chúng ta học chuyên ngành gì? Tìm bừa MC không bằng nhờ bạn học không tốt hơn sao."
"Được được, ai cũng không thông minh bằng cậu." Giai Bảo nói, "Vậy cậu đoán là ai."
"Tớ không đoán." Thi Sách không thích bị người nắm mũi dắt đi, "Dù sao tớ cũng sẽ thấy."
Lời này nói xong không lâu, MC đã chạy tới, Thi Sách xem danh sách khách mời, kêu lên "Uầy uầy", MC giả vờ ngạc nhiên: "Trời ơi, đây là dân cư mất tích chỗ nào tới thế?"
"Tôi quá thất vọng rồi, sao lại là cậu làm MC, có cần phải chuẩn bị lồng tiếng, miễn cho cậu ngày mai mồm mép run rẩy?" Thi Sách trêu anh ta.
Vương Tường mở ra hai tay, cười lớn nói: "Công lực của tớ khẳng định không đỡ nổi phóng viên lớn cậu!"
Thi Sách cười ôm anh ta.
Xá Nghiêm vốn đang nhìn phim ngắn phát ở hôn lễ, nhìn về phía Thi Sách, đi về phía họ.
"Người anh em, đã nhiều năm không gặp!" Vương Tường vỗ vai Thi Sách.
"Hơn bốn năm rồi." Thi Sách đáp.
"Cậu cũng không biết trở về."
"Sao cậu không đi Lê Châu chơi?"
Vương Tường buông Thi Sách ra, nhìn về phía sau cô, cười nói: "Cái đuôi nhỏ của cậu cũng ở đây à?"
Thi Sách quay đầu lại, là Xá Nghiêm.
Lúc đi học bọn họ chơi với nhau, thường xuyên có thể nhìn thấy người đi theo bên cạnh Thi Sách, cảnh tượng cụ thể nhất thời không nghĩ ra, nhưng anh ta nhớ rõ loại cảm giác như bóng với hình này, bọn họ khi đó trêu ghẹo Xá Nghiêm là cái đuôi nhỏ.
Trí nhớ Vương Tường quay về thời đại học nhiều sắc nhiều màu, anh ta dùng sức vỗ bả vai Xá Nghiêm, dùng giọng người lớn nói: "Tên nhóc này đã lớn như vậy!"
Xá Nghiêm không thể nhướn mày, gật đầu một cái với anh ta.
Không vội ôn chuyện, buổi tối còn thời gian, trước làm chuyện chính quan trọng hơn. Vương Tường lại trò chuyện hai câu với Thi Sách, hỏi cô sao lại bị thương, rồi đi sang một bên với nhân viên.
Thi Sách tìm ghế ngồi, Xá Nghiêm ngồi bên cạnh cô hỏi: "Có mệt không?"
"Này có gì mệt." Thi Sách sờ băng gạc.
Âm nhạc vang lên, hai người bắt đầu xem "diễn". Cô dâu thẹn thùng, chú rể thực sự ổn trọng, MC không ngừng trêu chọc, Xá Hàn ở một bên chỉ huy.
Thi Sách ghé vào trên bàn cười vui vẻ, Xá Nghiêm nghịch tóc cô, vòng quanh ngón tay dưới bàn.
"Tôi khát ." Qua một lát Thi Sách nói.
"Nước lọc hay là nước ngọt?" Xá Nghiêm hỏi.
"Muốn uống nước trái cây. . . . . . Cỏ nước đào không? Không lấy cái khác cũng được, phải lạnh đấy." Lúc tới cô thấy gần khách sạn có tiệm đồ uống.
"Có muốn ăn gì không?"
"Không cần." Thi Sách nói, "Tí nữa sẽ ăn cơm chiều."
"Ừ." Xá Nghiêm rời khỏi phòng tiệc.
Thi Sách tiếp tục nằm úp sấp, chờ đợi, rốt cuộc đợi được Xá Hàn, cô ngước mắt lên trên, cũng không ngồi dậy, khẽ hừ một tiếng, chỉ là do tiếng nhạc nên người bên cạnh không nghe thấy.
Xá Hàn kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: "Nghiêm Nghiêm đâu?"
"Đi mua đồ uống."
“Ừ." Xá Hàn nhìn về phía cô, "Sớm biết tôi muốn tìm cô?"
"Không phải chúng ta ở chỗ này sao, anh tìm em làm gì?"
"À."
"Vậy anh nói đi, tìm em làm gì?"
Đột nhiên một chuỗi chìa khóa xe bay lại đây, Thi Sách vội đứng dậy né tránh, nổi giận: "Vương Tường, cậu mưu sát à!"
Vương Tường chạy tới: "Xin lỗi, đã lâu không chơi bóng rổ!"
Thi Sách cầm lấy chìa khóa rơi trên bàn, giơ lên nhìn: "Tấm thẻ này. . . . . ."
"Còn nhớ chứ. " Vương Tường chỉ vào, "Lúc chúng ta học năm hai, câu lạc bộ làm."
Thi Sách đương nhiên nhớ rõ.
Khai giảng năm hai, câu lạc bộ kịch tuyển người mới, suy nghĩ tìm chủ ý, đem mấy thành viên cũ diện mạo xuất chúng tạo hình đáng yêu làm thành thẻ phân phát, vừa hấp dẫn người vừa có thể làm móc treo chìa khóa, cô và Giai Bảo là thành viên, hình ảnh cũng bị trưng dụng.
Thi Sách lật thẻ: "Không thể tin được cậu còn giữ thẻ này?"
"Giờ cậu mới biết ưu điểm của tớ à?" Vương Tường hỏi, "Của cậu đâu, ném rồi?"
"Không, nhưng đã sớm không thấy đâu." Thẻ tới tay không bao lâu, cô tìm không thấy, cũng không biết bị cô ném ở nơi nào, lúc ấy cô còn đi tìm một trận.
"Đồ hời hợt." Vương Tường cầm lại chìa khóa xe, ném cho nhân viên, bảo đối phương vào trong xe lấy đồ.
Người quấy rầy đi rồi, Thi Sách cũng không ngồi nữa, cô nghiêng đầu nhìn Xá Hàn.
Xá Hàn híp mắt nhìn phía dưới bàn, lại kéo khăn trải bàn, cũng không biết vừa rồi lúc Xá Nghiêm ngồi ở đây đang nhìn cái gì, anh ở trên sân khấu đối mắt với Thi Sách, Thi Sách hẳn là sẽ chờ anh lại đây.
Cuối cùng cô nhóc đã trưởng thành, cũng không phải vô tâm vô phế, cái gì cũng xem không hiểu.
Xá Hàn cũng không quanh co lòng vòng: "Cô ở bên Nghiêm Nghiêm?"
". . . . . ." Thi Sách nghẹn lời, không nghĩ tới Xá Hàn hỏi trực tiếp như vậy.
Xá Hàn quan sát vẻ mặt cô, im lặng một lát, mới mở miệng: "Thật ra tôi cũng không hy vọng hai người ở bên nhau."
Thi Sách không nói lời nào nhìn anh.
"Cô có biết tại sao vừa tốt nghiệp đại học nó đã đi du lịch không?" Xá Hàn hỏi.
". . . . . . Tại sao?"
Xá Hàn không đáp, lại hỏi: "Nó đến Lê Châu mấy lần thì sao?"
Không phải chỉ một lần sao?
"Tại sao nó học phát thanh truyền hình, còn là chuyên ngành quay phim?"
Không phải kế nghiệp chú sao?
"Khi nào thì nó bắt đầu thích cô?"
Thi Sách: ". . . . . ."
Xá Hàn nói: "Trước kia lúc còn yêu đương, có một lần xem tin tức, vợ tôi hỏi tôi, nếu cô ấy cần ghép thận, tôi vừa vặn phù hợp, tôi có bằng lòng cho cô ấy không, tôi nói đồng ý. Sau đó cô ấy còn hỏi tôi, nếu chúng tôi đều gặp nguy hiểm tính mạng, trong hai người chỉ có thể sống một, tôi sẽ chọn như thế nào? Tôi sẽ chọn để cho cô ấy sống. Tôi sẵn sàng trả giá sinh mệnh vì cô ấy, ngoài bởi vì tôi yêu cô ấy, còn bởi vì đạo nghĩa ,trách nhiệm và lý trí, chỉ dựa vào tình yêu, tôi sẽ không làm loại hành động hy sinh vĩ đại này."
"Có thể ở tuổi chúng tôi lý tính không thể thắng được cảm tính, trước kết hôn chúng tôi cũng đều đồng ý, nếu ngày nào đó trong chúng tôi ai làm tổn thương người kia trước, người đó sẽ thành thực thẳng thắn, cho dù không được đối phương chúc phúc, cũng sẽ không chậm trễ quãng đời hạnh phúc còn lại của đối phương." Xá Hàn hỏi, "Cô có đồng ý với loại quan điểm tình yêu, hôn nhân này không?"
Thi Sách suy nghĩ: "Ừ, đồng ý."
"Nhưng Nghiêm Nghiêm không phải là người như thế." Xá Hàn nói, "Tôi nhớ rõ khi các cô còn đi học, có một lần cô trở về nói với tôi, cô xếp hàng mua gì đó, nổi lên tranh chấp với người, Nghiêm Nghiêm giúp cô hết giận, cố ý đạp người kia một cái?"
Thi Sách đương nhiên cũng nhớ rõ việc này, khi đó trong lòng cô thoải mái, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi giáo dục Xá Nghiêm không thể làm như vậy.
"Khi đó tôi đã cảm thấy không đúng, " Xá Hàn giải thích, "Thật ra nó đối với đại đa số người và chuyện đều thờ ơ, đối với chuyện gì cũng đều lãnh đạm, vậy mà vì một chuyện nhỏ lại làm chuyện mờ ám, tôi cảm thấy không giống nó. Cho đến sau đó tôi mới biết được, sự cực đoan của nó chính là đối với cô. Thật ra còn có một chuyện cô không ý thức được, rốt cuộc tại sao nó lại cực đoan với mọi chuyện của cô như vậy. Cô không phát hiện nó từng chút một biến thành như vậy sao?"
". . . . . . Có ý gì?"
"Tôi cũng không rõ lắm, trước đây nó không nói lời nào, nhưng ngại ngùng, tuy rằng cách xa mọi người, nhưng sẽ cười với cô, sau đó nó lại không như vậy, tôi chỉ muốn hỏi, không phải cô đã từng làm gì đối với nó chứ. Bác sĩ tâm lí nói phía sau hành vi cực đoan của nó cũng là một loại biểu hiện cảm giác thiếu an toàn. Nhưng thiếu cảm giác an toàn gì? Không ai biết." Xá Hàn thở dài, "Tôi hy vọng cô có thể thận trọng cân nhắc rõ ràng ——"
"Lúc trước tôi ngăn lại nó, không làm cho nó tiếp tục tiếp cận cô, là bởi vì cho tôi không cho rằng cô sẽ tiếp nhận nó. Hiện tại tôi không hy vọng hai người ở bên nhau. . . . . . Cũng không phải nói tôi thật sự không hy vọng hai người không bên nhau, không phải tôi không tiếp nhận thân phận hai người đột nhiên chuyển biến, trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn, có lẽ là bởi vì——"
Xá Hàn lời nói thấm thía, "Tôi không tiếp nhận được hậu quả nó có thể nhận được sau đó lại mất đi, tình yêu bất biến quá khó cam đoan, chi bằng ngay từ đầu cũng đừng làm cho nó có được. Nó đối với cô quá mức cực đoan, tôi hy vọng nó hạnh phúc, chứ không phải hạnh phúc ngắn ngủi."
Âm nhạc đinh tai nhức óc, chả hay chút nào, Thi Sách im lặng cho đến khi Xá Nghiêm mua đồ uống trở về.
Cậu mua vài lon, nhân tiện mua cho bọn Giai Bảo, để nước đào đặt lên bàn, cậu mở lon nước ra.
Thi Sách nhìn cậu, chờ cậu cắm ống hút, đưa đồ uống tới trước mặt cô, cô vươn tay nhận, mồm cắn ống hút.
Có lẽ uống quá lạnh, tới gần năm giờ bụng cô quặn đau một trận. Giai Bảo và Vương Tường còn chờ cô cùng đi tiệm cơm, Thi Sách hất tay, bảo bọn họ chờ một lát, cô quay về phòng.
"Túi còn ở trong xe?" Cô hỏi Xá Nghiêm.
"Tôi đi lấy."
Thi Sách trở về phòng, bà dì cuối cùng đã tới.
Cô gọi phục vụ phòng đưa hai gói băng vệ sinh lại đây, Xá Nghiêm cũng đưa ba lô lên, cô bảo Xá Nghiêm trở về với chú.
Đóng cửa phòng, Thi Sách lục quần lót, quần lót này không phải do Xá Nghiêm giúp cô xếp, trước đó nằm viện, bà Thi Ái Nguyệt đã giúp cô lấy quần áo một lần.
Bụng đau, lục mãi không tìm được, cô không thoải mái dốc hết bên trong ra, lục đến tường kép, từ bên trong lấy ra một chiếc bùa bình an, cô cầm lấy nhìn, không nghĩ tới trước đó Khang Hữu Bảo nói là thật, Xá Nghiêm quả thực giấu bùa bình an.
Cảm giác thực cứng, bên trong giống như kẹp thứ gì đó, Thi Sách tò mò mở ra, bên trong quả nhiên có gì đó.
Dùng sức rút, đồ bên trong lộ ra một chút, là tấm thẻ, cỡ hai tấc, phía trên là hình hoạt hình của cô.
Thi Sách sững người một lát, cho đến khi bụng lại một trận quặn đau, cô mới lấy lại tinh thần, bỏ bùa bình an quay về chỗ cũ, cô vào toilet, thay băng vệ sinh đi ra, xuống lầu tìm Giai Bảo và Vương Tường, ba người cùng nhau đi bộ tới tiệm cơm.
Diện tích tiệm cơm của cậu Giai Bảo không lớn, nhưng nổi tiếng gần xa, tối nay không buôn bán, chỉ chiêu đãi bạn đại học của Giai Bảo.
Trong đám bạn cũ Lý Nhạc Bân thay đổi lớn nhất, lúc trước anh ta còn từng thầm mến Giai Bảo, vài năm không thấy, người này trở nên béo phì, Thi Sách liếc thấy mà trợn mắt há hốc mồm, Vương Tường còn đi lên vỗ bụng Lý Nhạc Bân "Tùng tùng" mấy tiếng, liên hoan bắt đầu.
Thi Sách từ trước đến nay am hiểu làm sinh động bầu không khí, lập tức làm cho cả bàn cười ha ha, ăn uống linh đình, cô cũng nhất thời quên chuyện đau bụng, ăn đến chín giờ mới chấm dứt, cô và Giai Bảo tới cửa tiễn bạn học, tiễn xong trở về, cùng nhau giúp đỡ cậu thu dọn bát đũa.
Cậu mợ Giai Bảo bảo các cô trở về, ngày mai hôn lễ nhiệm vụ quan trọng, đêm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Thi Sách đẩy Giai Bảo: "Cậu về đi, tớ giúp cậu rửa chén."
"Như vậy sao được." Giai Bảo nói.
"Như thế nào không được." Thi Sách nói, "Lúc đi học tớ ăn bao nhiêu toàn được cậu mợ miễn phí đồ ăn ."
Cậu mợ cười.
Giai Bảo buông bát nói: "Vậy được rồi."
Cậu cũng bảo Thi Sách trở về: "Không cần cháu, cháu cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Cháu không." Thi Sách rung đùi đắc ý, "Cậu kề dao lên cổ cháu cũng không đi."
Cậu mợ vui vẻ, cũng mặc kệ cô.
Bát đũa nhanh chóng thu xong, không cần cô rửa, Thi Sách tìm chổi quét rác.
Thời gian không tính muộn, ngựa xe như nước, ồn ào náo động sôi trào, trong cửa hàng trống trơn, chậm rãi vang lên khúc ca.
Thi Sách quét xong, dựa vào quầy, chống tay lẳng lặng nghe, cửa kính bị đẩy ra, hương hoa quế nồng đậm nhẹ nhàng tiến vào, cô vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy phía trên màn hình hiện lên ảnh ngược bóng người.
"Đã ăn xong rồi?"
"Ừ."
"Sao không quay về khách sạn?"
"Quét dọn vệ sinh."
"Quét rác?"
"Ừ."
"Để tôi." Xá Nghiêm cướp đi chổi trong tay Thi Sách.
Thi Sách xách ghế dựa vào tường ngồi, hai chân đặt lên thành ghế, cô ghé vào cánh tay, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi."
"Với chú hả?"
"Ừ."
"Ăn ở nhà?"
"Ừ."
"Vậy sao cậu lại chạy đến nơi này?"
Xá Nghiêm thu rác vào: "Tìm cô."
"Tìm tôi làm gì." Thi Sách nói, "Tôi cũng sẽ tìm được khách sạn."
Xá Nghiêm không nói tiếp.
Thi Sách nói: "Hỏi cậu chuyện này, trước đó cậu đến Lê Châu mấy lần?"
Động tác của Xá Nghiêm dừng lại.
"Trả lời chính xác." Thi Sách nhắc nhở.
". . . . . . Ba lần."
". . . . . . Ba lần nào?"
"Lần thi xong Đại học."
"Tôi biết." Thi Sách nói, "Khách sạn còn là tôi giúp cậu đặt."
"Một lần năm hai."
". . . . . . Sao không tới tìm tôi?" Thi Sách hỏi, "Tại sao lại đến?"
"Rất nhớ cô." Xá Nghiêm tiếp tục quét rác, "Chỉ muốn liếc mắt một cái."
". . . . . ." Trong lòng Thi Sách nhảy dựng, nắm chặt tay, hỏi tiếp, "Còn một lần nữa?"
"Lúc tốt nghiệp." Xá Nghiêm nói, "Trước khi đi du lịch."
Cũng không tới tìm cô. . . . . .
Thi Sách bình tĩnh, hỏi tiếp: "Tại sao đột nhiên đi du lịch?"
Xá Nghiêm im lặng, Thi Sách cũng không thúc giục, hình ảnh trong mắt cô là nghiêng, tựa như một mặt xa lạ, tựa như người trước mắt này, mặt quá khứ kia mà cô không biết.
"Năm đó chú hỏi tôi, còn thích cô không. Nếu còn thích, vậy phải đối với cô như thế nào." Xá Nghiêm chậm rãi mở miệng, "Nếu bày tỏ với cô, chúng ta có thể ngay cả làm bạn cũng không thể. Nếu cô chấp nhận lời bày tỏ của tôi, vậy một ngày kia chúng ta chia tay, tôi sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô."
Nguyên lời Xá Hàn nói là: "Cháu sẽ đối với Khai Khai như thế nào? Cháu cảm thấy cô ấy sẽ chấp nhận cháu sao? Cô ấy sẽ không, cô ấy coi cháu là em trai, tuyệt đối không có khả năng chấp nhận cháu, nếu cháu để cho cô ấy biết tâm tư của cháu, sẽ khiến cô ấy cảm thấy phức tạp, ngay cả chị em cũng không làm được. Lui một vạn bước, cho dù cô ấy chấp nhận cháu, cháu cam đoan hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau? Nếu có một ngày cô ấy nói ra lời chia tay, cháu sẽ chấp nhận sao? Liệu cháu sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô ấy, hoặc là tổn thương người cô ây thích, thậm chí tổn thương chính cháu?"
Lễ tốt nghiệp khi đó, Thi Sách không tới, cậu thay đồng phục cử nhân, chậm rãi gấp chỉnh tề, sau đó đặt vé máy bay, từ Bắc Kinh bay tới Lê Châu.
Cô bận rộn nhiều việc, cậu ở bên ngoài đài truyền hình thấy cô, cô đang thảo luận công việc với một đồng nghiệp nam, khuôn mặt nghiêm túc, còn cau mày, có người bán hàng rong bán mứt quả, đồng nghiệp nam mua mấy que, lấy ra một que cho cô, nháy mắt cô mặt mày hớn hở.
Cậu kìm nén bản thân, sau khi trở lại Bắc Kinh lập kế hoạch du lịch, thời gian và khoảng cách sẽ hòa tan tất cả, nhưng một năm sau về nước, cậu lựa chọn đáp xuống Lê Châu.
Xá Nghiêm lại gom vào một chút rác rưởi, tiếp theo nghe thấy Thi Sách khẽ hỏi: "Tại sao cậu học phát thanh truyền hình?"
". . . . . . Bởi vì cô muốn làm MC.”
Đợi mãi không thấy hỏi nữa, Xá Nghiêm để chổi dựa vào bàn, nhìn về phía Thi Sách.
Thi Sách vẫn ghé vào trên bàn, chôn ở trong cánh tay, giọng hơi buồn bực.
"Có phải tôi đã làm chuyện gì khiến cho cậu không có cảm giác an toàn?"
Xá Nghiêm không lên tiếng.
"Xá Nghiêm?"
"Chú tôi đã nói gì với cô?"
". . . . . . Anh ấy nói năm đó sau khi đụng người, từng đưa cậu đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói hành vi của cậu là một loại biểu hiện thiếu cảm giác an toàn."
Xá Nghiêm đứng tại chỗ, cách cô khoảng một mét, cả tiệm đều im ắng, trước đó còn có thể nghe thấy tiếng nước trong phòng bếp, giờ phút này ngay cả tiếng nước cũng đã biến mất.
"Có lẽ. . . . . . cô đã gạt tôi mấy lần."
". . . . . . Cái gì?"
"Cô đã gạt tôi mấy lần."
". . . . . . Tôi lừa cậu khi nào ?" Mặt Thi Sách rời khỏi cánh tay, hơi nâng lên, vẫn khom lưng.
"Đã quên."
"Cái gì kêu đã quên?!"
Chổi hơi rơi xuống, Xá Nghiêm vươn tay đỡ, ánh mắt không nhìn Thi Sách: "Cô có biết tại sao thi vào đại học tôi điền Bắc Kinh không?"
". . . . . . Tại sao?"
"Lúc kia ở Lê Châu, cô nói cô muốn từ chức đi Bắc Kinh, chị khóa trên gọi cô qua."
Thi Sách ngẩn ra.
"Tôi chờ ở Bắc Kinh, cô không tới."
Cậu đợi một năm ở Bắc Kinh, Thi Sách không thực hiện lời của cô, năm hai cậu không nhịn được đi một chuyến đến Lê Châu, cô chuyển sang chỗ ở khác, đã sớm không còn ở nơi khi cậu thi xong đại học .
Lúc ăn tối, cậu thấy người xa lạ mở cửa căn phòng kia, cậu xoay người rời đi, muốn nhắn tin cho cô, cuối cùng cũng không gửi đi, cậu ở bên ngoài đài truyền hình tìm chỗ ăn gì đó, chín giờ tối cậu đúng giờ xem tin tức, Thi Sách đúng lúc ở bên ngoài trực tiếp, cậu gọi taxi đi qua, cách dòng người tấp nập, cậu nhìn cô một cái, ngày hôm sau cậu ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.
Từ trước đến nay cậu biết cô thích làm theo ý mình, chỉ thích nói mồm, hôm nay nói xong ngày mai thay đổi, tình cảm cũng có thể nói chia tay là chia tay, cô không tiếp nhận tình yêu có thể dài lâu, tặng Tiểu Quất cho người, cô còn cố ý loại trừ tình nhân.
Xá Nghiêm đến gần cô, khoảng cách một mét dần ngắn lại.
Hai má Thi Sách hoàn toàn rời khỏi cánh tay, khi cậu nói những lời này đã ngồi thẳng người.
Hình ảnh thẳng, hình ảnh quá khứ lướt qua.
Cậu đứng cô ngồi, cô chỉ tới ngực cậu, cho dù cô cũng đứng lên, đầu cô cũng chỉ đến cằm cậu.
Cậu thích đứng ở sau lưng cô, cằm gác lên đỉnh đầu cô, khoảng cách một cái đầu.
Trước kia cậu nhìn cô cần cúi đầu, sau đó cô nhìn cậu cần ngửa đầu, trước đó cậu nghĩ đến trưởng thành có thể có được thứ cậu muốn, thật ra ngay từ đầu cậu đã sai lầm rồi, khi cậu cao hơn cô, cô vẫn coi cậu là một đứa trẻ, cho tới bây giờ mắt cô chưa từng có cậu.
Mỗi lần nhớ cô, cậu chỉ có thể xem video cô trực tiếp trước kia, nhìn bốn năm năm, cho đến khi cô không còn dùng tài khoản kia nữa.
Hiện giờ cậu rốt cuộc có thể đứng ở sau lưng cô, cho dù không thể tiến lên.
"Tôi sẽ không làm chuyện khiến em không vui, sẽ không giống chú lo lắng tổn thương em, tôi cũng sẽ không hạn chế tự do của em ——"
Cô muốn ngủ sô pha thì ngủ, muốn một hơi ăn mấy cái kem, cậu sẽ bỏ kem vào tủ lạnh, muốn làm phóng viên cậu làm quay phim, muốn điều tra ai cậu giúp cô, vết thương chưa lành đã đòi ra viện, một tấc cậu cũng không rời cô, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, vĩnh viễn cũng không cần bó tay bó chân.
Chỉ ngoài một chuyện ——
"—— nhưng đừng đánh tôi quay về nguyên hình." Xá Nghiêm nâng mặt cô lên, cúi đầu.
Bì hát kia không ngừng lặp lại, mấy năm trước bọn họ chia tay ở trong này, hiện giờ lại ở nơi này.
Mấy ngày nay trốn tránh, giờ phút này đối mặt.
"Hoặc là em ở bên tôi, hoặc là đừng nghĩ tới ở bên ai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.