Lửa Tình

Chương 20

Su (ball_4m)

31/05/2013

Suốt 8 năm trời, cô chỉ dám nhìn anh từ xa…. Và đêm nay, cô sẽ xuất hiện trước mắt anh, thật ấn tượng! Nhất định thật ấn tượng… Đặt chú chuột nhỏ lên vai, Tiên Dung khẽ xức nước hoa mùi hoa lan vì đó là loài hoa Minh Tùng thích nhất…

Minh Tùng, anh có thể không để ý đến em sao ?

Tiên Dung lặng lẽ cười, cảm giác hồi hộp hạnh phúc làm trái tim cô đập thật nhanh….

Cạch!

Tiếng mở cửa rất khẽ….

Tiên Dung xoay người lại và nhìn thấy cái nhìn đông cứng của Nam Thành

- Dung….em đẹp quá!

Tiên Dung cười khẽ, tên ngốc 4 mắt này, bao năm qua vẫn vậy, tận tụy vì cô. Nhưng đáng tiếc vẻ đẹp này của cô không là vì anh ta.

- Em đẹp sao ?

- Đẹp!- Nam Thành mỉm cười, cặp kính của anh những năm qua dường như dày hơn.

- So với Ngọc Hân thì sao ?

- So với em cô ta chỉ là một bông hoa dại….- Nam Thành bước đến gần, nhìn thật kĩ vào khuôn mặt Tiên Dung.

- Minh Tùng đến rồi chứ ?

- Đến rồi…- đôi mắt Nam Thành thoáng buồn rầu

- Anh đã chuẩn bị tốt cả chưa ?

- Tất cả đều hoàn hảo….

Nghe giọng Nam Thành có chút buồn rầu, Tiên Dung ngước lên nhìn anh ta đầy cảm thông:

- Cảm ơn anh những năm qua đã vì em mà phải vất vả…

- Tất cả là anh tự nguyện… Chỉ cần em vui anh sẽ làm tất cả….

Tiên Dung mỉm cười, có một kẻ ngốc si tình như Nam Thành theo đuổi cô…coi như cũng là một điều may mắn.

Không có anh ta tận tình giúp đỡ và chỉ dạy, trong suốt những năm qua, cô không thể có được ngày hôm nay… Chính Nam Thành là người giúp cô tìm hiểu mọi thứ xung quanh Minh Tùng và Ngọc Hân… Chính anh đã biến cô thành một Ngọc Hân vượt trội so với Ngọc Hân thật sự ngày hôm nay và sẽ trở thành một người mà Minh Tùng sẽ không thể ghét bỏ được….

Với cô, Nam Thành sẽ mãi mãi là một người bạn trung thành…..

- Đi thôi…- Tiên Dung khẽ nói rồi bước ra ngoài

Cô cần ngồi trong con đường trúc mà Nam Thành đã dày công tạo dựng trong khu vườn của biệt thự, một khung cảnh giống hoàn toàn với biệt thự của Advanced Travel… Cô cần phải ngồi đó để chờ đợi chàng hoàng tử của mình….

Và quả nhiên Minh Tùng đã đến, đôi mắt anh nhìn cô đã không còn lãnh đạm như xưa, đôi mắt dậy sóng đó làm lòng cô thực ấm áp… Không uổng công cô đã vì anh mà phải hao tâm khổ tứ…. Trái tim bé nhỏ của cô bỗng nhiên đập thật mạnh khi đôi mắt anh nhìn cô từ phía sau thật ngỡ ngàng…

Cố gằn lại tiếng trái tim đang đi lạc, Tiên Dung lại bước nhanh ra bên ngoài… Dừng lại trước một cây lan, bàn tay bé nhỏ khẽ mơn nhẹ một cánh hoa đang tỏa hương ngào ngạt.

- Em thích hoa lan ?

Một tiếng nói trầm ổn làm trái tim Tiên Dung muốn nổ tung vì xúc động. Vẫn không quay đầu lại, cô cười khẽ:

- Thích!

- Vì sao nhân vật chính lại bỏ trốn ra đây ngắm hoa lan như vậy ?

Tiên Dung quay lại nhìn Minh Tùng, cô mỉm cười:

- Em không thích những bữa tiệc…

- Vì sao ?

- Chúng thật phù phiếm…..

Nụ cười ấm áp như gió xuân của Tùng làm hai má Tiên Dung khẽ ửng hồng.

- Phải…chúng thật phù phiếm…

Giọng của anh vì sao có thể ngọt ngào và êm ái đến thế! Đến lúc định thần lại thì Tiên Dung đã nhận thấy đôi mắt mình đang nhìn anh một cách si ngốc.

- Chúc mừng sinh nhật….- Minh Tùng mỉm cười, nụ cười nửa miệng quyến rũ- Anh xin thề đó không phải là một lời phù phiếm….

Cảm xúc Tiên Dung bùng nổ trong hạnh phúc. Cuối cùng anh cũng đã để ý, thực sự đã để ý đến cô…..

- Cảm ơn anh…- cô đáp lí nhí. Ngước đôi mắt đẹp lên len lén nhìn anh, đôi lông mày cô cau lại:

- Nhìn anh rất quen….

- Quen ?- Minh Tùng cười khẽ

Tiên Dung bước lại gần anh, khuôn mặt tuấn mỹ của anh càng lúc càng gần, hơi thở nam tính, mùi nước hoa nhè nhẹ vương vất xung quanh anh làm trái tim cô đập thật mạnh… Lần đầu tiên cô được lại gần anh như vậy….

Bàn tay bé nhỏ khẽ đặt lên môi anh, Tiên Dung vui mừng khi nhận thấy cái giật mình rất khẽ, đôi mắt anh nhìn cô thảng thốt, hai gò má cũng đã hơi đỏ.

- Anh…có thể cười lại không ? – tiếng cô rất nhỏ

Đôi môi Minh Tùng rất mềm, gương mặt anh sửng sốt nhìn cô rồi đột nhiên giãn ra, nụ cười nửa miệng lại hiện lên trên môi anh như mê hoặc ánh nhìn của cô… Trong khoảnh khắc, chiếc mặt nạ đã bị cô gỡ xuống. Không thể kìm nén được nỗi vui sướng đang ngập đầy trong trái tim bé nhỏ của mình, Tiên Dung vòng tay ôm chặt lấy Tùng, rít lấy hơi ấm mà từ lâu cô đã thèm khát.

- Đúng là anh rồi !

- Em đã tìm anh rất vất vả…………

- Thực sự rất vất vả………

- Em…tìm anh ?

Tiên Dung đem câu chuyện của 8 năm trước ra kể một cách rành mạch. Đôi mắt Minh Tùng nhìn cô từ ngỡ ngàng rồi chuyển sang cái nhìn thật ấm áp…. Cuối cùng ước nguyện của cô cũng đã đạt được.

- Chúng ta thực là…có duyên, anh có thấy thế không ?- Tiên Dung khẽ nói

Minh Tùng đứng bên cạnh cô chỉ khẽ cười…

Nụ cười của anh sao lại đẹp đến thế ? Đẹp đến nỗi những cánh hoa lan ở bên anh cũng cảm thấy thật xấu hổ.

- Chúng ta có thể làm quen với nhau lại từ đầu được chứ ?- cô đề nghị

Nụ cười trên môi anh lại bừng sáng

- Được !

Bàn tay bé nhỏ run run chạm vào tay anh…Bàn tay anh thật ấm, thật vững chắc… Không thể ngờ có một ngày cô sẽ được chạm vào bàn tay này, và được siết nhẹ lấy nó… Niềm hạnh phúc dâng nhẹ trong lòng Tiên Dung…

1 năm ở bên Tùng là một năm thật hạnh phúc… Dù chưa bao giờ nói yêu cô, nhưng Minh Tùng đối với cô là một sự cưng chiều đặc biệt… Chỉ cần nhìn mọi cô gái vây xung quanh anh là cô biết ánh mắt anh chỉ ấm áp khi nhìn về cô…Không sớm thì muộn, trái tim anh cũng sẽ thuộc về cô mà thôi. Trái tim Tiên Dung nhảy nhót reo mừng khi ba mẹ cô nhắc đến đính hôn, cô thực sự đã chờ đợi ngày nay quá lâu rồi….

- Sao ? Anh sẽ đi Vinpearl Land ?- Tiên Dung nhìn Minh Tùng ngạc nhiên

- Phải!- Anh mỉm cười, đôi mắt vẫn dán chặt vào quyển sách trên tay.

Cô vội níu lấy cánh tay anh, nũng nịu:



- Cho em đi cùng được không ?

Tùng nhìn cô chớp chớp mắt :

- Không phải em và ba mẹ chuẩn bị đi Hà Lan sao ?

Tiên Dung thở dài, thì hôm nay cô đến đây chính là muốn rủ anh đi cùng.

- Em muốn đi với anh!- Cô vẫn nhìn anh đầy mong chờ

Đột nhiên, Tùng thở một hơi dài, nụ cười trên môi anh lại đầy mê hoặc, quẹt nhẹ lên mũi làm mặt cô đỏ bừng, giọng anh dịu dàng:

- Em không nên làm ba mẹ lo lắng… Đi với anh ba mẹ sẽ rất lo lắng… Hơn nữa, chắc chắn ba mẹ em cũng rất mong chờ chuyến du lịch này để cả nhà sum họp! Em không nên làm ba mẹ mất vui!

- Vậy anh đi cùng em!

- Không được! Anh không phải đi chơi, mà còn vì công việc nữa!

- Công việc gì cũng có thể bỏ mà….

- Dung!- Tùng khẽ quát

Khuôn mặt anh nghiêm nghị rõ ràng làm Tiên Dung chợt thở dài, nước mắt lại khẽ rỉ xuống.

- Em chỉ không muốn xa anh….

Tùng khẽ thở dài, anh đưa bàn tay lên vuốt nhẹ tóc cô:

- Ngoan, nín đi… Anh hứa một dịp khác sẽ đưa em đi!

- Thật chứ?

- Thật…- nụ cười trên môi anh thật ngọt ngào….

- Vâng…..- Tiên Dung khẽ đáp.

3 tuần trôi qua thật chậm chạp làm Tiên Dung cứ thấp thỏm không yên, mặc dù lần này có Nam Thành đi cùng Minh Tùng nhưng lòng cô vẫn nóng như có lửa đốt… Những rừng hoa tulip không làm cô vui vẻ hơn chút nào, kể cả ba mẹ có hết lòng chăm sóc cũng không làm cô thấy thoải mái… Cô nhớ Tùng, thực sự rất nhớ anh…. Điện thoại của anh không hiểu sao lúc nào cũng không liên lạc được, kể cả Nam Thành cũng thế… Không biết anh đang làm gì, không biết anh có khỏe không làm trái tim cô đau nhức…

Minh Tùng, cô thực sự nhớ anh muốn chết rồi!

Ngay khi trở về, việc đầu tiên cô làm là lao đến nhà anh… Bỏ qua mọi tiếng chào, cô lao như bay vào bên trong.

- Chú ơi, anh Tùng về chưa ?- cô hỏi quản gia một cách vội vã

- Vâng, cậu chủ đang ở trên phòng… - người đàn ông lễ phép trả lời

Tiên Dung không thể che giấu nỗi mong chờ trong lòng, nụ cười trên môi cô rực rỡ như một đóa mẫu đơn kiêu sa làm mọi người chỉ muốn nhìn theo.

A! Cánh cửa phòng anh đang mở!

Đôi chân cô chậm lại, cố điều hòa lại nhịp tim đang bất ổn của mình, Tiên Dung chậm rãi tiến lại thật gần.



Rầm !

Chiếc bàn rung lên dữ dội rồi đổ rầm xuống trước sự tức giận của Tiên Dung. Cô đứng đó toàn thân rung lên từng đợt, bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt lại đến nổi gân xanh. Khuôn mặt xinh đẹp như hoa lộ ra những tia sắc lạnh bức người, đôi lông mày sắc lẻm cau lại cứng ngắc, đôi mắt mở to long lên vằn những tia giận dữ, đôi môi nhỏ xinh mím chặt lại cố che hai hàm răng đang nghiến chặt vào nhau.

- Cô…cô chủ !- người đàn ông đứng trước mặt Tiên Dung không lạnh mà run. Từng trận từng trận mồ hôi tuôn trên trán ông ướt đẫm.

- Cút ra ngoài !- Tiên Dung hét lên lạnh lùng

Người đàn ông vội vã rút lui không dám nói gì thêm cũng không dám đi có tiếng động… Đã rất lâu rồi ông mới nhìn thấy Tiên Dung giận dữ đến đáng sợ như vậy.

Rầm !

Rẩm !

Rầm !

………………………………..

Tiên Dung giận dữ trút nỗi căm phẫn trong lòng mình lên chiếc bàn đã đổ rầm xuống trước mặt. Đôi chân bé nhỏ nhanh chóng tê dại vì đau đớn nhưng nỗi đau đó không thể sánh bằng nỗi đau đớn đang ngập đầy trong trái tim bé nhỏ đang thổn thức của cô….

Khóe mắt chợt cay cay, từng đợt từng đợt nước mắt chảy dài xuống hai má cô tràn trề… Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trở nên trắng bệch không chút huyết sắc…

Vì cái gì ? Vì cái gì mà cô lại phải chịu sự đối xử như vậy ? Vì cái gì mà Minh Tùng không thể yêu cô ? Vì cái gì mà cô phải vì anh si tâm vọng tưởng ?

Vì cái gì ?

Ngọc Hân….

Chính là cô gái đáng chết đó !

Ai có thể hiểu được tấm lòng của một cô bé 8 tuổi đứng ở một góc khuất tình yêu nhìn người mình thương cùng cô gái khác cười đùa trao đổi cái nhìn hiểu biết. Trong lòng Tiên Dung là bao nhiêu uất hận cùng đau lòng…. Trái tim bé nhỏ như chết lặng, cô không xinh đẹp sao ? Vì cái gì mà không thể bằng cô bé kia ?

Bước theo Ngọc Hân, Tiên Dung cố ý muốn tìm hiểu xem cô bé đó là ai…. Cô đã đứng đó rất lâu cho đến khi nhìn thấy cô bé vui vẻ kia bước vào một chiếc xe, không lâu sau một người đàn ông bước ra, trên tay cầm máy ảnh… Nhếch khóe môi lên cười, cô còn tưởng cô bé là thiêm kim tiểu thư nhà nào, hóa ra chỉ là một cô nàng bé nhỏ vô danh tiểu tốt… Cô- xinh đẹp như vậy, con nhà danh gia thế phiệt như vậy, còn không thể so với cô bé đó sao ?

Nhưng vì cái gì mà nụ cười của Minh Tùng dành cho cô bé đó lại ngọt ngào đến vậy ? Vì cái gì mà ánh mắt cậu nhìn cô bé đó lại yêu mến đến vậy ? Cô vì cái gì mà không thể có được điều đó ?

Nỗi ghen ghét căm hận dâng đầy trong mắt Tiên Dung, những gì cô muốn nhất định phải giành được, nhất định phải có bằng được….

- Dung, sao em lại đứng đây ?

Tiên Dung giật mình quay lại và nhận thấy chàng trai đang đứng ở trước mặt mình – Nam Thành, con trai giám đốc công ty địa ốc Dũng Mạnh, một tên ngốc bốn mắt luôn nhìn cô với ánh mắt ngây dại. Điều duy nhất làm Tiên Dung chú ý đến cậu ta là vì cậu ta là bạn của Minh Tùng, cô bé đã từng nghĩ nếu mình chơi thân với những người bạn của Minh Tùng một chút thì có lẽ một lúc nào đó cậu sẽ chú ý đến cô… Nhưng tác dụng phụ của nó chính là việc cô bé sẽ có thêm những cái đuôi rắc rối.

Quay người đi một cách bực bội, Tiên Dung gắt:

- Không liên quan đến anh!

Nam Thành vẫn nhìn Tiên Dung đầy trìu mến, bước nhẹ theo cô bé, anh mỉm cười:

- Có chuyện gì em có thể nói với anh mà! Anh nhất định sẽ giúp em!

Tiên Dung cười khểnh, người như anh ta thì có thể giúp cô được điều gì…

Nhưng một ý nghĩ lại chợt lóe lên trong đầu cô…

Tiên Dung quay lại nhìn Nam Thành:

- Thành….

Lần đầu tiên cô bé gọi tên cậu ta thân thiết như vậy… Tiên Dung có thể nhìn thấy rất rõ vẻ cưng chiều cùng hạnh phúc dâng đầy trong cả bốn con mắt của Nam Thành.

- Anh có thích Dung không ?- giọng cô bé vẫn mượt mà

- Anh thích…dĩ nhiên là anh thích!- Nam Thành đáp lại không chút do dự

- Vậy khi Dung vui anh cũng sẽ vui chứ ?

- Chỉ cần Dung vui là được….

Tiên Dung bước đến thật gần, bàn tay bé nhỏ run run… Hít một hơi thật dài, cuối cùng cô bé cũng quyết định nắm lấy bàn tay đang gần trong gang tấc kia. Sự bất ngờ làm Nam Thành giật bắn.



- Dung có thể nhờ anh việc này được chứ ?

- Dung có thể tin tưởng anh đúng không ?

Tiên Dung chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Nam Thành đầy mong chờ.

- Được!- Nam Thành si ngốc nhìn Tiên Dung

- Anh biết nhiếp ảnh gia được thuê đến tối nay không ?

- Tất nhiên là biết….

- Có thể giúp em điều tra về con gái ông ta không ?

Trên gương mặt Nam Thành thoáng sửng sốt:

- Vì sao em lại cần điều tra con gái ông ta ?

- Nếu anh không giúp em thì thôi…- Tiên Dung vờ quay đi giận dỗi.

- Không!- Nam Thành vội vàng kéo cánh tay cô bé- Anh sẽ giúp em! Chỉ cần là em muốn anh sẽ làm!!!

Tiên Dung cúi mặt, cố gắng che giấu nụ cười thỏa mãn:

- Cảm ơn anh nhiều…..

Trong suốt 8 năm trời, Tiên Dung đã luôn lấy hình ảnh của Ngọc Hân để phấn đấu… Cô quyết định để tóc dài, quyết định mình sẽ thích màu trắng, quyết định mình sẽ yêu chuột… Hàng ngày hàng giờ cô đứng trước gương để tập từng ánh mắt, từng nụ cười của Ngọc Hân. Mặc dù Minh Tùng không hề biết nhưng cô thì lại biết rất rõ về Ngọc Hân, biết từng sự thay đổi của cô, từng thành tích học tập. Và Tiên Dung quyết tâm phải vượt Ngọc Hân bằng được, cô phải xinh đẹp hơn cô ta, phải giỏi giang hơn cô ta….

Cho đến một ngày, thời khắc ấy đã đến….

Sinh nhật Tiên Dung 16 tuổi.

Đứng trước gương, Tiên Dung lặng lẽ xoay một vòng…. Mái tóc đen dài khẽ bay bay, bộ váy màu trắng làm làn da của cô càng thêm ẩn thêm hiện… Cô không xinh đẹp sao ? Rất xinh đẹp… Cô không thông minh sao ? Rất thông minh… So với Ngọc Hân thì sao ? Cô đã bỏ qua cô ta rất xa rồi… Nụ cười mỉm xinh đẹp làm khuôn mặt Tiên Dung càng thêm bừng sáng, nếu có Ngọc Hân ở đây, chắc chắn mọi người sẽ nói hai người là chị em sinh đôi… Cô đã vì hình tượng của cô gái đó mà dường như đã bỏ quên đi chính mình. Tình yêu của cô với Minh Tùng lớn như vậy đó, và đêm nay anh nhất định phải để ý đến cô…



Ừ…anh vừa về đến nhà….

Bước chân Tiên Dung đột nhiên dừng lại… Minh Tùng đang nói chuyện với ai, vì sao giọng của anh lại ấm áp đến thế ?

Đôi mắt Tiên Dung mở to ngỡ ngàng, trái tim cô đập liên hồi…

- Anh rất nhớ em….

Toàn thân Tiên Dung chao đảo…

- Bây giờ em có làm gì không ? Mình đi chơi đi….

………………………………….

- Anh mặc kệ… Chỉ cần được gặp em thôi….

- Anh không chịu… em phải gặp anh….

- Anh mặc kệ đấy! 10p nữa anh sẽ đón em ở cổng trường!

……………………………

Tiếng cười của Minh Tùng chà vào lòng Tiên Dung như xát muối… Bước chân của anh tiến lại thật gần mà cô cũng không nghe thấy

- Dung!

Tiếng Tùng gọi làm Hân giật mình, cô ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt ngỡ ngàng đờ đẫn

- Em về từ bao giờ vậy ?

- Em…em vừa về…- cô đáp như một cái máy – em…đến đưa quà cho anh…

Quà? Gói quà trên tay cô đã rơi xuống đất từ lúc nào. Tùng nhìn cô :

- Em không sao chứ ? Nhìn em không được khỏe….

Tiên Dung vẫn nhìn Tùng ngỡ ngàng như không thể tin được, trái tim cô đập nhanh vội vã.

- Anh….- tiếng của cô như vỡ òa nhưng lại không thể bật ra được tiếp

- Em không sao chứ ?

Cô khẽ lắc đầu

- Vậy anh phải đi có việc… Gặp em sau nhé!

Nụ cười trên môi anh lại làm trái tim cô đau đớn, ánh mắt háo hức đầy hạnh phúc kia là vì cô gái nào mà có ? Tiên Dung đờ đẫn nhìn theo bước chân vui vẻ vội vã của anh, nước mắt từ lúc nào chảy xuống mặn chát trên môi….

Mới chỉ 3 tuần không gặp mà Tùng dường như đã thay đổi… Chỉ 3 tuần, anh đã quên cô không còn một mảnh như vậy sao ? Đã có thể vui vẻ với một cô gái khác ? Anh đâu phải là người như vậy, anh luôn lạnh lùng với mọi cô gái cơ mà! Không! Cô không tin… Suốt 1 năm trời cố gắng ở bên anh, cô không tin anh lại không động tâm vì cô, càng không tin chỉ 3 tuần không gặp mà anh đã có thể có cảm tình với một cô gái khác.

Cô nhất định không thể để yên chuyện này, phải tìm hiểu….cô phải biết cô gái đó là ai ?

Vội vã lấy lại tinh thần, Tiên Dung gạt nước mắt chạy vội xuống cầu thang. Vừa chạy ra bên ngoài thì bóng xe của Tùng cũng vừa lướt qua cô…. Chạy vội ra cổng, cô vẫy một chiếc taxi

- Đi theo chiếc xe bên trên!- Tiên Dung thở hổn hển, đôi mắt vẫn ngóng về phía trước

- Vâng!- người lái xe đáp rất nhẹ

Chiếc xe đen bóng đi càng lúc càng chậm lại rồi dừng trước một trường trung học.

Đỗ xe dưới một gốc hoa sữa cách cổng trường không xa, Minh Tùng bước xuống xe, đứng dựa lưng vào cửa, bó hồng đỏ sẫm trong tay anh thật rực rỡ như trêu đùa ánh mắt của Tiên Dung… Nụ cười ấm áp của anh bỗng làm trái tim cô đau thắt.

Đột nhiên một hình ảnh xuất hiện….

Thịch…

Thịch…..

Thịch……….

Tiên Dung cảm nhận rất rõ trái tim mình đang đập thình thịch….

Đôi mắt cô mở to hết cỡ nhìn vào cô gái trước mắt như không thể tin nổi….

Mái tóc đen bóng dài bay bay trong gió vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang bừng sáng trong nụ cười đẹp như một cánh hoa đào. Dáng đi của cô gái càng thêm thướt tha trong bộ áo dài yểu điệu… Màu trắng tinh khiết làm nổi bật lên nước da phấn hồng và mái tóc đẹp bồng bềnh như một dòng suối…

Mới chỉ 1 năm không gặp mà Ngọc Hân đã thay đổi nhiều đến vậy… Tiên Dung thấy mình đang thật khó thở, đôi mắt đẹp long lanh ánh lên sự thông minh, nụ cười trong trẻo tinh nghịch… So với cô gái kia, cô còn kém cô ta một bậc.

Ngay khi bước chân của Ngọc Hân bước lại gần, vòng tay Minh Tùng đột nhiên rộng mở ôm chầm lấy cô. Vẻ ửng hồng thoáng hiện trên gương mặt cô rồi rất nhanh, bàn chân yêu kiều dẫm mạnh lên làm Tùng buông ngay cô ra, cúi xuống ôm bàn chân đau điếng… Tiếng cười khúc khích trong trẻo cũng vang lên làm không gian càng thêm sống động… Từng cánh hoa sữa khẽ bay bay…

Nước mắt từ khi nào đã rơi xuống vòng quanh mắt Tiên Dung bỏng rát….

Vì sao lại là cô ta ?

Ngọc Hân.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook