Chương 34
Su (ball_4m)
31/05/2013
Bước chân về phòng, Minh Tùng đẩy cửa vào …Bước chân vào thật nhẹ, anh nhìn trên ghế một dáng người trong bộ lụa màu trắng nằm lơ đễnh, mái tóc đen dài rơi lòa xòa trên sàn, mí mắt dài khẽ nhắm lại mơ màng, một tay đặt nhẹ lên quyển sách trên bụng…. Cánh môi anh đào khẽ hé mở từng hơi thở
nhẹ nhàng thoát ra….
Nhanh như vậy đã ngủ ngon như vậy sao?
Là yên bình ngủ hay đang chập chờn ?
Tùng quỳ xuống, anh nhìn thật sâu vào gương mặt xinh đẹp của Ngọc Hân, anh hoàn toàn muốn Hân đứng bên ngoài những chuyện này, anh không muốn cô phải suy nghĩ nhưng liệu đến bây giờ anh còn đủ khả năng làm điều đó hay không ?
Minh Tùng khẽ thở dài….
Mí mắt đẹp khẽ động đậy, Ngọc Hân cau mày cố nhìn vào gương mặt đang nhìn mình chăm chú. Cô thở hắt ra và mỉm cười, trong đầu vẫn còn váng vất cảm giác buồn ngủ.
- Anh trở lại rồi à ?
Minh Tùng dịu dàng xoa nhẹ lên đầu cô nong nóng, sờ xuống gò má cũng nóng ran… Đôi mắt anh nhìn Hân hốt hoảng:
- Hình như em đang bị sốt!
Ngọc Hân cau mày, cô đưa bàn tay lên nhay nhay trước trán, bàn tay có chút yếu ớt:
- Không phải đâu! Em hơi mệt thôi…
- Còn nói không phải ?- Minh Tùng nhìn Hân lo lắng, đôi mắt cô vẫn mơ màng. Anh sờ lên cánh tay Hân, qua một lớp lụa mỏng vẫn nóng bừng như thiêu đốt – Nằm yên đợi anh!
Minh Tùng nói rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra cửa vội vã…
- Anh đi đâu vậy ?- Ngọc Hân gọi với theo nhưng bóng dáng Minh Tùng đã nhanh chóng biến mất. Cố gắng ngồi dậy nhưng không được, Hân thở dốc dựa vào thành ghế…. Đầu cô choáng váng, toàn thân lành lạnh run rẩy… Hình như anh nói đúng, cô đang bị sốt…
Mỉm cười yếu ớt, Ngọc Hân tự mắng mình một tiếng, chán thật, tự nhiên lại phát sốt vào đúng lúc này… Như vậy chẳng phải lòng cô đang ích kỉ sao ? Đang ghen tị với Tiên Dung sao ? Vì sao trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái, cực kì khó chịu khi nhìn thấy cô ta trong vòng tay của Tùng… Phải chăng trước đây hai người đó cũng thân mật như vậy ? Có phải nếu cô không xuất hiện, Tiên Dung và Minh Tùng sẽ trở thành một đôi không ? Có lẽ là vậy… Ở một nơi nào đó trong trái tim, Tùng cũng đã chấp nhận sự hiển hiện của Tiên Dung… Chỉ đơn giản là cô có vị trí lớn hơn một chút…
Ngọc Hân nằm xuống ghế, đôi mắt cô mơ màng, bỏng rát như muốn khóc… Khi ốm yếu làm con người ta có cảm giác thật yếu ớt…Hân thở dài, ghen với Tiên Dung, cô thật sự là quá nhỏ nhen mà… Nhỏ nhen đến nỗi không thể chấp nhận trong trái tim người đàn ông của mình một mảy may hình ảnh của một người con gái khác! Tham lam và quá nhỏ nhen… Hân cười khẽ. Bây giờ chẳng phải Tùng đã vì cô mà phũ phàng với Tiên Dung rồi sao ? Chẳng phải anh đã yêu cô nhiều đến thế sao ? Trong lòng cô vì cái gì vẫn cảm thấy không thoải mái, vẫn cảm thấy chướng ? Khẽ nhắm chặt mắt lại, 2 giọt nước mắt chảy dài xuống khóe mi….
………………………………..
- Hân….
Hân giật mình mở mắt, Minh Tùng đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, khuôn mặt anh ghé sát vào cô đầy lo lắng… Trong đôi mắt sáng ẩn chứa một tia hoang mang cùng đau lòng. Từ lúc nào anh lại đi không tiếng động như vậy ? Hân cười khẽ
- Em sao thế ?
Bàn tay anh rất dịu dàng gạt nhẹ giọt nước mắt trên mi cô. Hân mỉm cười yếu ớt:
- Em mệt quá thôi….
Thực sự là cũng mệt mỏi… Nhưng cái mệt trong lòng còn nhiều hơn cái mệt thể xác rất nhiều!
Tùng nhìn Hân thở dài, anh lấy chăn mỏng quấn quanh người Hân rồi bế bổng cô lên đi về phía giường. Hân thoải mái tựa đầu vào bờ vai của anh, thật sự là rất thoải mái, tiếng tim đập rộn ràng bên tai làm Hân chợt mỉm cười vui vẻ… Trái tim này vẫn luôn luôn ở bên cô mà đúng không ?
Tùng vừa đặt Hân xuống giường thì có tiếng gõ cửa, Tùng bước nhanh ra cửa và chưa đầy 1p sau vị bác sĩ đã bước vào, theo sau còn có một cô y tá bê một hòm thuốc. Hân nhắm mắt lại, cô không muốn nghĩ, cũng không muốn nhìn chỉ muốn nghỉ ngơi… Những thanh âm nói chuyện xung quanh cô nhỏ dần nhỏ dần rồi cô chìm hẳn vào giấc ngủ như muốn quên đi tất cả!
Nhanh như vậy đã ngủ ngon như vậy sao?
Là yên bình ngủ hay đang chập chờn ?
Tùng quỳ xuống, anh nhìn thật sâu vào gương mặt xinh đẹp của Ngọc Hân, anh hoàn toàn muốn Hân đứng bên ngoài những chuyện này, anh không muốn cô phải suy nghĩ nhưng liệu đến bây giờ anh còn đủ khả năng làm điều đó hay không ?
Minh Tùng khẽ thở dài….
Mí mắt đẹp khẽ động đậy, Ngọc Hân cau mày cố nhìn vào gương mặt đang nhìn mình chăm chú. Cô thở hắt ra và mỉm cười, trong đầu vẫn còn váng vất cảm giác buồn ngủ.
- Anh trở lại rồi à ?
Minh Tùng dịu dàng xoa nhẹ lên đầu cô nong nóng, sờ xuống gò má cũng nóng ran… Đôi mắt anh nhìn Hân hốt hoảng:
- Hình như em đang bị sốt!
Ngọc Hân cau mày, cô đưa bàn tay lên nhay nhay trước trán, bàn tay có chút yếu ớt:
- Không phải đâu! Em hơi mệt thôi…
- Còn nói không phải ?- Minh Tùng nhìn Hân lo lắng, đôi mắt cô vẫn mơ màng. Anh sờ lên cánh tay Hân, qua một lớp lụa mỏng vẫn nóng bừng như thiêu đốt – Nằm yên đợi anh!
Minh Tùng nói rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra cửa vội vã…
- Anh đi đâu vậy ?- Ngọc Hân gọi với theo nhưng bóng dáng Minh Tùng đã nhanh chóng biến mất. Cố gắng ngồi dậy nhưng không được, Hân thở dốc dựa vào thành ghế…. Đầu cô choáng váng, toàn thân lành lạnh run rẩy… Hình như anh nói đúng, cô đang bị sốt…
Mỉm cười yếu ớt, Ngọc Hân tự mắng mình một tiếng, chán thật, tự nhiên lại phát sốt vào đúng lúc này… Như vậy chẳng phải lòng cô đang ích kỉ sao ? Đang ghen tị với Tiên Dung sao ? Vì sao trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái, cực kì khó chịu khi nhìn thấy cô ta trong vòng tay của Tùng… Phải chăng trước đây hai người đó cũng thân mật như vậy ? Có phải nếu cô không xuất hiện, Tiên Dung và Minh Tùng sẽ trở thành một đôi không ? Có lẽ là vậy… Ở một nơi nào đó trong trái tim, Tùng cũng đã chấp nhận sự hiển hiện của Tiên Dung… Chỉ đơn giản là cô có vị trí lớn hơn một chút…
Ngọc Hân nằm xuống ghế, đôi mắt cô mơ màng, bỏng rát như muốn khóc… Khi ốm yếu làm con người ta có cảm giác thật yếu ớt…Hân thở dài, ghen với Tiên Dung, cô thật sự là quá nhỏ nhen mà… Nhỏ nhen đến nỗi không thể chấp nhận trong trái tim người đàn ông của mình một mảy may hình ảnh của một người con gái khác! Tham lam và quá nhỏ nhen… Hân cười khẽ. Bây giờ chẳng phải Tùng đã vì cô mà phũ phàng với Tiên Dung rồi sao ? Chẳng phải anh đã yêu cô nhiều đến thế sao ? Trong lòng cô vì cái gì vẫn cảm thấy không thoải mái, vẫn cảm thấy chướng ? Khẽ nhắm chặt mắt lại, 2 giọt nước mắt chảy dài xuống khóe mi….
………………………………..
- Hân….
Hân giật mình mở mắt, Minh Tùng đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, khuôn mặt anh ghé sát vào cô đầy lo lắng… Trong đôi mắt sáng ẩn chứa một tia hoang mang cùng đau lòng. Từ lúc nào anh lại đi không tiếng động như vậy ? Hân cười khẽ
- Em sao thế ?
Bàn tay anh rất dịu dàng gạt nhẹ giọt nước mắt trên mi cô. Hân mỉm cười yếu ớt:
- Em mệt quá thôi….
Thực sự là cũng mệt mỏi… Nhưng cái mệt trong lòng còn nhiều hơn cái mệt thể xác rất nhiều!
Tùng nhìn Hân thở dài, anh lấy chăn mỏng quấn quanh người Hân rồi bế bổng cô lên đi về phía giường. Hân thoải mái tựa đầu vào bờ vai của anh, thật sự là rất thoải mái, tiếng tim đập rộn ràng bên tai làm Hân chợt mỉm cười vui vẻ… Trái tim này vẫn luôn luôn ở bên cô mà đúng không ?
Tùng vừa đặt Hân xuống giường thì có tiếng gõ cửa, Tùng bước nhanh ra cửa và chưa đầy 1p sau vị bác sĩ đã bước vào, theo sau còn có một cô y tá bê một hòm thuốc. Hân nhắm mắt lại, cô không muốn nghĩ, cũng không muốn nhìn chỉ muốn nghỉ ngơi… Những thanh âm nói chuyện xung quanh cô nhỏ dần nhỏ dần rồi cô chìm hẳn vào giấc ngủ như muốn quên đi tất cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.