Chương 48
Su (ball_4m)
31/05/2013
Vừa bước vào phòng làm việc, Minh Tùng đã nhận thấy Hoàng Anh ngồi đợi anh
từ bao giờ. Trên bàn làm việc lộn xộn giấy tờ kín chữ làm lông mày anh
chợt nhíu lại.
Hoàng Anh nhìn thấy Minh Tùng bước vào chợt mỉm cười:
- Cậu đến sớm thật!
- Tên ngốc! Bớt đùa đi! Có tin gì mới ?- Tùng cười, nhanh nhẹn ngồi vào sau bàn làm việc.
Cầm lấy đống giấy tờ trước mặt, tần suất xuất hiện của Advanced Travel và SmartMart làm nụ cười của anh trở nên đông cứng, ánh nhìn trở nên nghiêm trọng nhưng rồi lại nhanh chóng giãn ra.
- Dường như cũng không có gì mới…
Khẽ nói một câu, Tùng ngả lưng xuống ghế… Anh cũng đã đoán trước, Advanced Travel sẽ nhanh chóng đứng vững khi có sự giúp đỡ của A&T. Mặc dù rõ ràng Smart Mart đã gây ra tổn thất không nhỏ nhưng quan trọng là bên trong Advanced Travel đã không còn lục đục, cơ hội của Smart Mart đã thực sự qua đi rồi…
- Tình hình bây giờ rõ ràng là đối với Advanced Travel đang có chuyển biến tốt… Ông Văn Đình thực sự rất cay cú…
- Tớ có thể hiểu được chuyện này…- Tùng khẽ thở dài
- Theo những gì điều tra được thì Nam Thành đã rời khỏi SmartMart cách đây không lâu.
Minh Tùng nhíu nhíu mi:
- Có chuyện này sao ?
- Phải…thám tử đã xác nhận, anh ta đã trở lại công ty Dũng Mạnh, hoàn toàn không còn liên hệ với SmartMart nữa!
- Chuyện này…thật kì quái!
- Phải…- Hoàng Anh xác nhận- Anh ta lên kế hoạch lâu như vậy, đến phút cuối cùng lại bỏ đi…Quý cô chân dài bên cạnh ba cậu bị xử lý quá dễ dàng, SmartMarrt rơi vào tình huống bất lợi… Đúng lúc này, anh ta bỏ đi…thật sự là đúng lúc đến mức đáng nghi! Giống như anh ta cố tình làm như vậy!
- Mục tiêu thật sự của anh ta không phải là Advanced Travel…
Minh Tùng khẽ nói, Hoàng Anh thở dài rồi cũng gật đầu:
- Phải…mục tiêu thật sự không phải Advanced Travel! Vậy mục tiêu thật sự của anh ta là gì ?
Minh Tùng cắn cắn môi, đây cũng là điều đang làm anh suy nghĩ… Dù sao nếu anh ta thực sự muốn nhắm vào anh thì điều đó cũng thật đáng ngại… Không ai biết anh ta sẽ làm những gì với bộ óc thiên tài có phần điên loạn đó! Một lý trí đã bị hận thù dẫn dắt…
Minh Tùng ngước lên nhìn Hoàng Anh hỏi:
- Có điều tra được gì thêm về Nam Thành không ?
- Thực ra có một điều đáng chú ý…. Nam Thành không phải con đẻ của ông Nam Huy- giám đốc công ty Dũng Mạnh… Thật sự anh ta chỉ là con nuôi, được ông bà Nam Huy coi như con! Khi điều tra đến cô nhi viện mà Nam Thành từng sống đến năm 7 tuổi thì không còn dấu vết nào vì bà sơ thời đó đã chuyển đi nơi khác! Tớ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, mong là sẽ sớm có kết quả!
- Nếu không có gì nghi ngờ…thì khoảng thời gian 7 năm đó sẽ cho chúng ta biết lí do và mục đích của anh ta!- Minh Tùng khẳng định
- Phải….
- Nhưng từ giờ đến lúc đó tớ cũng không thể ngồi im được… Hãy gọi cho anh ta, tớ muốn một cuộc hẹn!
Hoàng Anh nhìn lên Minh Tùng, im lặng một lát rồi cuối cùng gật đầu:
- Được!
- Hãy nói với anh ta là 7h tối nay, tớ muốn mời anh ta ăn tối!
- Tớ không nghĩ là cuộc hẹn này sẽ cho nhiều kết quả đâu!
- Dù là như vậy tớ vẫn phải thử! Ít nhất tớ cũng muốn biết anh ta là người như thế nào!
Hoàng Anh gật gật đầu:
- Ngọc Hân ổn chứ ?
Minh Tùng thở dài:
- Tạm thời cô ấy sẽ ngoan ngoãn… nhưng tớ cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu! Nếu Nam Thành thực sự nhắm vào tớ thì Ngọc Hân thật đáng lo!
- Cậu có cần tớ thuê vệ sĩ đi theo Ngọc Hân không ?
Minh Tùng nhíu nhíu mi:
- Có lẽ để sau buổi tối hôm nay rồi tính tiếp!
- Ok! Tớ sẽ chuyển cho cậu một số tài liệu bên Advanced Travel mà bác San gửi đến! Tuy chuyển biến tốt nhưng SmartMart vẫn làm cậu phải đau đầu đấy!
Minh Tùng mỉm cười:
- Không vấn đề gì !
Hoàng Anh đứng dậy bước ra ngoài.
Còn lại một mình, Minh Tùng xoay ghế ngước nhìn ra bên ngoài… Trong lòng lại rộn lên những lo lắng ngổn ngang. Lục lọi trong kí ức, Minh Tùng nhận ra chưa có lúc nào anh thật sự hiểu rõ về Nam Thành, ngay từ khi mới quen, anh đã không hề muốn quan tâm đến anh ta… thật không ngờ sẽ có ngày anh ta trở thành mối lo lắng với anh như lúc này…
Thở một hơi thật dài, Minh Tùng hướng ánh mắt ra xa… thu vào trong tầm mắt của anh là một bầu trời cao rộng, những tòa nhà cao tầng nối nhau san sát, từng dòng xe cộ chạy loanh quanh nhộn nhịp trên những con đường lớn nhỏ… Một không gian cũng khoáng đạt như vậy, một không gian cũng mênh mông đến vô tận như vậy… nhưng trong đầu Tùng lại hiện lên hình ảnh một màu xanh ngút ngàn, từng chấm đỏ lấp lánh như những viên ngọc ruby tuyệt đẹp… Trong không gian đó chợt vang lên tiếng cười khanh khách làm khóe môi anh cũng bất giác mỉm cười thật ấm áp….
Tiên Dung đứng lặng im trong phòng, nhìn những đồ đạc xung quanh… Tràn ngập trong màu trắng, cô đã từng nghĩ căn phòng này thật giống với nơi ở của một thiên thần…nhưng bây giờ thì nó lại giống màu tang tóc. Đôi mắt cô đau đớn nhìn quanh, nhớ lại về một thời vui sướng đến ngây ngất, cô chạy nhảy khắp căn phòng này và tưởng tượng đến một ngày Minh Tùng sẽ bước vào đây, sẽ nhìn thấy những gì mà cô đã cố gắng vì anh thật nhiều… Bây giờ tất cả chỉ còn là những kỉ niệm gợi lên những đau thương…
Tiên Dung không thích màu trắng, càng không thích hoa lan mà đúng ra là cô ghen tị với tất cả những thứ đó, vì ghen tị nên cô cố hòa mình vào đó, vì ghen tị nên cô lại cố gắng yêu chúng... Cô yêu màu hồng và yêu hoa mẫu đơn, loài hoa kiêu sa với vẻ đẹp rực rỡ đến nóng bỏng… Đó mới chính là cô, nhưng tất cả cô đã đánh rơi ở chỗ nào rồi…Cố gắng để biến thành một người khác, cô đã đánh mất chính mình ở nơi nào rồi!
Chưa bao giờ cảm giác đau đớn trong trái tim cô lại ngập đầy đến thế, cũng chưa bao giờ cảm giác nuối tiếc trong cô lại nghẹn ngào đến vậy. Cô đã thực sự yêu Minh Tùng bằng cả trái tim mình, bằng cả tuổi thơ và cả tuổi thanh xuân… cuộc đời cô thực sự là vì có anh mà cố gắng, vì có anh mà bước đến bây giờ… Nếu như không gặp anh, cuộc đời cô sẽ không có bất hạnh, nếu như không gặp anh, cô vẫn sẽ là một cô bé Tiên Dung yêu màu hồng, yêu cuộc sống và rạng rỡ như một tia nắng…. Nhưng Tiên Dung bây giờ đã chẳng còn là Tiên Dung lúc trước nữa rồi…
Có phải vì cô đánh mất chính mình nên anh không yêu cô ? Có phải vì cô cố trở thành Ngọc Hân nên càng không thể bằng cô gái ấy ? Đau đớn, tê tái, giận dữ, thất vọng dồn nén trong trái tim bé nhỏ của cô đến nhức nhối….
Nước mắt lại lã chã tuôn rơi giống như nó đã tuôn rơi bao nhiêu ngày qua… Trái tim cô không quên được Minh Tùng cũng không có cách nào vui vẻ sống mà không nghĩ về anh… Hình ảnh của anh, nụ cười, ánh mắt tất cả đã khắc quá sâu trong cô từ những kỉ niệm từ khi cô còn rất nhỏ… Cô đã cùng hình ảnh của anh lớn lên, vì hình ảnh của anh mà vui cười, vì nụ cười của anh mà vui sướng… Tất cả giờ đã biến mất!
Ngồi sụp xuống nền đất, Tiên Dung mặc kệ cho nước mắt mình rơi rồi lại rơi, mặn chát trên môi… Đau đớn đến rã rời, thực sự đã có lúc cô không còn thiết cuộc sống này nữa… Mặt trời của cô thực sự đã hoàn toàn biến mất rồi….
Nam Thành đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc của Tiên Dung, trong lòng có chút rúng động. Mặc dù anh luôn chấp nhận sự thật rằng Tiên Dung yêu Minh Tùng hơn tất cả, nhưng sự thật một ngày cô sẽ thuộc về anh vẫn làm anh cảm thấy an ủi ít nhiều… Tình yêu vốn không cần nhiều đến vậy và anh cũng không đủ sức để đáp trả nếu cô yêu anh thật nhiều, vì ngoài tình yêu, anh còn mang theo trong lòng mối hận thù đến sâu tận tâm can…
Giây phút đầu tiên bước vào thế giới xa lạ này, anh mang theo mối thù không đội trời chung với gia đình này… Nhưng trái tim lại không tự chủ được mà có tình cảm với Tiên Dung. Trái tim anh chao đảo, lí trí anh gào thét… Nhưng anh cũng không thể dừng lại, những gì anh cần phải làm vẫn cần làm…những gì anh muốn anh vẫn sẽ cố gắng để đạt được! Tiên Dung là một điều như vậy… Anh với cô có duyên nợ với nhau, dù hận hay yêu vẫn cứ phải dính chặt vào nhau… cuộc đời nghiệt ngã đã an bài như vậy, không có yêu làm sao có hận ? nhưng anh lại ngược lại, vì hận mà anh đến được với cô, vì hận mà anh yêu cô… nếu không vì hận, có lẽ suốt cuộc đời này, anh với Tiên Dung cũng không có duyên…Yêu và hận vốn chẳng thể nói được cái nào dễ tha thứ hơn. Cười khẽ, Nam Thành cũng đã quên mất những cảm xúc trong tim mình vốn nên là gì…
Anh đã quên những điều đó từ rất lâu, rất lâu rồi… Mải mê chạy theo những mục tiêu vô định, trái tim tràn ngập hận thù lẫn những xót xa, lí trí đầy ắp những tính toán… Anh dường như chưa bao giờ được nghỉ ngơi để sống cho chính mình… Giá như anh được sinh ra trong một gia đình bình thường có lẽ cuộc sống của anh đã thật hoàn hảo…
Cuộc đời có hợp có tan, có bắt đầu và cũng có kết thúc… Khi bắt đầu, anh đã luôn lo lắng liệu mình có đủ sức để kết thúc? Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, trở ngại, xung quanh anh không có lấy một bờ vai để dựa vào cũng không hề có lấy một tấm lòng sẻ chia…thế nhưng anh vẫn vượt qua tất cả, một mình vững vàng cho đến tận bây giờ, khi mọi chuyện đã sắp kết thúc… Đáng lẽ anh phải thấy thật vui, nhưng những khoảng trống mơ hồ trong trái tim lại không gì có thể bù đắp được…
Suốt 28 năm, anh không có một người bạn thật sự nào… Minh Tùng luôn đối với anh xa cách, Tiên Dung luôn lợi dụng anh… Giá như bọn họ đối xử với anh tốt hơn, trái tim anh có lẽ sẽ mềm yếu, có lẽ sẽ không đau khổ, sẽ không còn nhiều hận thù như bây giờ… Nhưng tất cả đã muộn, một trái tim có quá nhiều vết thương, một trái tim không có nhiều tình yêu thương sẽ chất đầy thù hận, sẽ chất đầy lạnh giá, sẽ chất đầy ngoan độc… Nam Thành của hôm nay chính là như vậy…
Nụ cười trên môi thoát ra lạnh giá đến ghê người, cúi xuống nhìn bàn tay gày yếu của mình, Nam Thành bất giác thấy đáy mắt mình tràn ngập ý cười… Gày yếu đến vậy, nhưng đôi tay sẽ hủy hoại cả một tập đoàn lớn mạnh… Không phải rất tuyệt vời sao ?
Cha, mẹ…trên cao kia, hai người có vui không ?Có tự hào về đứa con trai này không ?
Cái khoảnh khắc vẫn ám ảnh Nam Thành trong mỗi giấc mơ, trong đôi mắt của một đứa trẻ 7 tuổi còn trong veo, nụ cười tươi sáng vẫn còn chưa kịp thu lại thì hình ảnh người cha ngã vật trên nền đất, mặt mũi thâm đen, miệng sùi bọt trắng xóa làm trái tim bé nhỏ non nớt run rẩy đến sợ hãi, nước mắt như mưa rơi xuống đầm đìa gương mặt bé nhỏ…
Nam Thành vẫn còn nhớ nụ cười đến nham nhở của một người đàn ông hôm trước đã đến gặp cha mình, sau đó cha cậu đã không bao giờ tỉnh lại… Người đó không ai khác chính là Văn Đình….
Nam Thành cười đến chua chát, sẽ có lúc anh nói cho ông ta biết sự thật này….
Còn lúc này người anh cần quan tâm chính là con cá vàng bé nhỏ đang đau khổ kia…
Hoàng Anh nhìn thấy Minh Tùng bước vào chợt mỉm cười:
- Cậu đến sớm thật!
- Tên ngốc! Bớt đùa đi! Có tin gì mới ?- Tùng cười, nhanh nhẹn ngồi vào sau bàn làm việc.
Cầm lấy đống giấy tờ trước mặt, tần suất xuất hiện của Advanced Travel và SmartMart làm nụ cười của anh trở nên đông cứng, ánh nhìn trở nên nghiêm trọng nhưng rồi lại nhanh chóng giãn ra.
- Dường như cũng không có gì mới…
Khẽ nói một câu, Tùng ngả lưng xuống ghế… Anh cũng đã đoán trước, Advanced Travel sẽ nhanh chóng đứng vững khi có sự giúp đỡ của A&T. Mặc dù rõ ràng Smart Mart đã gây ra tổn thất không nhỏ nhưng quan trọng là bên trong Advanced Travel đã không còn lục đục, cơ hội của Smart Mart đã thực sự qua đi rồi…
- Tình hình bây giờ rõ ràng là đối với Advanced Travel đang có chuyển biến tốt… Ông Văn Đình thực sự rất cay cú…
- Tớ có thể hiểu được chuyện này…- Tùng khẽ thở dài
- Theo những gì điều tra được thì Nam Thành đã rời khỏi SmartMart cách đây không lâu.
Minh Tùng nhíu nhíu mi:
- Có chuyện này sao ?
- Phải…thám tử đã xác nhận, anh ta đã trở lại công ty Dũng Mạnh, hoàn toàn không còn liên hệ với SmartMart nữa!
- Chuyện này…thật kì quái!
- Phải…- Hoàng Anh xác nhận- Anh ta lên kế hoạch lâu như vậy, đến phút cuối cùng lại bỏ đi…Quý cô chân dài bên cạnh ba cậu bị xử lý quá dễ dàng, SmartMarrt rơi vào tình huống bất lợi… Đúng lúc này, anh ta bỏ đi…thật sự là đúng lúc đến mức đáng nghi! Giống như anh ta cố tình làm như vậy!
- Mục tiêu thật sự của anh ta không phải là Advanced Travel…
Minh Tùng khẽ nói, Hoàng Anh thở dài rồi cũng gật đầu:
- Phải…mục tiêu thật sự không phải Advanced Travel! Vậy mục tiêu thật sự của anh ta là gì ?
Minh Tùng cắn cắn môi, đây cũng là điều đang làm anh suy nghĩ… Dù sao nếu anh ta thực sự muốn nhắm vào anh thì điều đó cũng thật đáng ngại… Không ai biết anh ta sẽ làm những gì với bộ óc thiên tài có phần điên loạn đó! Một lý trí đã bị hận thù dẫn dắt…
Minh Tùng ngước lên nhìn Hoàng Anh hỏi:
- Có điều tra được gì thêm về Nam Thành không ?
- Thực ra có một điều đáng chú ý…. Nam Thành không phải con đẻ của ông Nam Huy- giám đốc công ty Dũng Mạnh… Thật sự anh ta chỉ là con nuôi, được ông bà Nam Huy coi như con! Khi điều tra đến cô nhi viện mà Nam Thành từng sống đến năm 7 tuổi thì không còn dấu vết nào vì bà sơ thời đó đã chuyển đi nơi khác! Tớ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, mong là sẽ sớm có kết quả!
- Nếu không có gì nghi ngờ…thì khoảng thời gian 7 năm đó sẽ cho chúng ta biết lí do và mục đích của anh ta!- Minh Tùng khẳng định
- Phải….
- Nhưng từ giờ đến lúc đó tớ cũng không thể ngồi im được… Hãy gọi cho anh ta, tớ muốn một cuộc hẹn!
Hoàng Anh nhìn lên Minh Tùng, im lặng một lát rồi cuối cùng gật đầu:
- Được!
- Hãy nói với anh ta là 7h tối nay, tớ muốn mời anh ta ăn tối!
- Tớ không nghĩ là cuộc hẹn này sẽ cho nhiều kết quả đâu!
- Dù là như vậy tớ vẫn phải thử! Ít nhất tớ cũng muốn biết anh ta là người như thế nào!
Hoàng Anh gật gật đầu:
- Ngọc Hân ổn chứ ?
Minh Tùng thở dài:
- Tạm thời cô ấy sẽ ngoan ngoãn… nhưng tớ cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu! Nếu Nam Thành thực sự nhắm vào tớ thì Ngọc Hân thật đáng lo!
- Cậu có cần tớ thuê vệ sĩ đi theo Ngọc Hân không ?
Minh Tùng nhíu nhíu mi:
- Có lẽ để sau buổi tối hôm nay rồi tính tiếp!
- Ok! Tớ sẽ chuyển cho cậu một số tài liệu bên Advanced Travel mà bác San gửi đến! Tuy chuyển biến tốt nhưng SmartMart vẫn làm cậu phải đau đầu đấy!
Minh Tùng mỉm cười:
- Không vấn đề gì !
Hoàng Anh đứng dậy bước ra ngoài.
Còn lại một mình, Minh Tùng xoay ghế ngước nhìn ra bên ngoài… Trong lòng lại rộn lên những lo lắng ngổn ngang. Lục lọi trong kí ức, Minh Tùng nhận ra chưa có lúc nào anh thật sự hiểu rõ về Nam Thành, ngay từ khi mới quen, anh đã không hề muốn quan tâm đến anh ta… thật không ngờ sẽ có ngày anh ta trở thành mối lo lắng với anh như lúc này…
Thở một hơi thật dài, Minh Tùng hướng ánh mắt ra xa… thu vào trong tầm mắt của anh là một bầu trời cao rộng, những tòa nhà cao tầng nối nhau san sát, từng dòng xe cộ chạy loanh quanh nhộn nhịp trên những con đường lớn nhỏ… Một không gian cũng khoáng đạt như vậy, một không gian cũng mênh mông đến vô tận như vậy… nhưng trong đầu Tùng lại hiện lên hình ảnh một màu xanh ngút ngàn, từng chấm đỏ lấp lánh như những viên ngọc ruby tuyệt đẹp… Trong không gian đó chợt vang lên tiếng cười khanh khách làm khóe môi anh cũng bất giác mỉm cười thật ấm áp….
Tiên Dung đứng lặng im trong phòng, nhìn những đồ đạc xung quanh… Tràn ngập trong màu trắng, cô đã từng nghĩ căn phòng này thật giống với nơi ở của một thiên thần…nhưng bây giờ thì nó lại giống màu tang tóc. Đôi mắt cô đau đớn nhìn quanh, nhớ lại về một thời vui sướng đến ngây ngất, cô chạy nhảy khắp căn phòng này và tưởng tượng đến một ngày Minh Tùng sẽ bước vào đây, sẽ nhìn thấy những gì mà cô đã cố gắng vì anh thật nhiều… Bây giờ tất cả chỉ còn là những kỉ niệm gợi lên những đau thương…
Tiên Dung không thích màu trắng, càng không thích hoa lan mà đúng ra là cô ghen tị với tất cả những thứ đó, vì ghen tị nên cô cố hòa mình vào đó, vì ghen tị nên cô lại cố gắng yêu chúng... Cô yêu màu hồng và yêu hoa mẫu đơn, loài hoa kiêu sa với vẻ đẹp rực rỡ đến nóng bỏng… Đó mới chính là cô, nhưng tất cả cô đã đánh rơi ở chỗ nào rồi…Cố gắng để biến thành một người khác, cô đã đánh mất chính mình ở nơi nào rồi!
Chưa bao giờ cảm giác đau đớn trong trái tim cô lại ngập đầy đến thế, cũng chưa bao giờ cảm giác nuối tiếc trong cô lại nghẹn ngào đến vậy. Cô đã thực sự yêu Minh Tùng bằng cả trái tim mình, bằng cả tuổi thơ và cả tuổi thanh xuân… cuộc đời cô thực sự là vì có anh mà cố gắng, vì có anh mà bước đến bây giờ… Nếu như không gặp anh, cuộc đời cô sẽ không có bất hạnh, nếu như không gặp anh, cô vẫn sẽ là một cô bé Tiên Dung yêu màu hồng, yêu cuộc sống và rạng rỡ như một tia nắng…. Nhưng Tiên Dung bây giờ đã chẳng còn là Tiên Dung lúc trước nữa rồi…
Có phải vì cô đánh mất chính mình nên anh không yêu cô ? Có phải vì cô cố trở thành Ngọc Hân nên càng không thể bằng cô gái ấy ? Đau đớn, tê tái, giận dữ, thất vọng dồn nén trong trái tim bé nhỏ của cô đến nhức nhối….
Nước mắt lại lã chã tuôn rơi giống như nó đã tuôn rơi bao nhiêu ngày qua… Trái tim cô không quên được Minh Tùng cũng không có cách nào vui vẻ sống mà không nghĩ về anh… Hình ảnh của anh, nụ cười, ánh mắt tất cả đã khắc quá sâu trong cô từ những kỉ niệm từ khi cô còn rất nhỏ… Cô đã cùng hình ảnh của anh lớn lên, vì hình ảnh của anh mà vui cười, vì nụ cười của anh mà vui sướng… Tất cả giờ đã biến mất!
Ngồi sụp xuống nền đất, Tiên Dung mặc kệ cho nước mắt mình rơi rồi lại rơi, mặn chát trên môi… Đau đớn đến rã rời, thực sự đã có lúc cô không còn thiết cuộc sống này nữa… Mặt trời của cô thực sự đã hoàn toàn biến mất rồi….
Nam Thành đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc của Tiên Dung, trong lòng có chút rúng động. Mặc dù anh luôn chấp nhận sự thật rằng Tiên Dung yêu Minh Tùng hơn tất cả, nhưng sự thật một ngày cô sẽ thuộc về anh vẫn làm anh cảm thấy an ủi ít nhiều… Tình yêu vốn không cần nhiều đến vậy và anh cũng không đủ sức để đáp trả nếu cô yêu anh thật nhiều, vì ngoài tình yêu, anh còn mang theo trong lòng mối hận thù đến sâu tận tâm can…
Giây phút đầu tiên bước vào thế giới xa lạ này, anh mang theo mối thù không đội trời chung với gia đình này… Nhưng trái tim lại không tự chủ được mà có tình cảm với Tiên Dung. Trái tim anh chao đảo, lí trí anh gào thét… Nhưng anh cũng không thể dừng lại, những gì anh cần phải làm vẫn cần làm…những gì anh muốn anh vẫn sẽ cố gắng để đạt được! Tiên Dung là một điều như vậy… Anh với cô có duyên nợ với nhau, dù hận hay yêu vẫn cứ phải dính chặt vào nhau… cuộc đời nghiệt ngã đã an bài như vậy, không có yêu làm sao có hận ? nhưng anh lại ngược lại, vì hận mà anh đến được với cô, vì hận mà anh yêu cô… nếu không vì hận, có lẽ suốt cuộc đời này, anh với Tiên Dung cũng không có duyên…Yêu và hận vốn chẳng thể nói được cái nào dễ tha thứ hơn. Cười khẽ, Nam Thành cũng đã quên mất những cảm xúc trong tim mình vốn nên là gì…
Anh đã quên những điều đó từ rất lâu, rất lâu rồi… Mải mê chạy theo những mục tiêu vô định, trái tim tràn ngập hận thù lẫn những xót xa, lí trí đầy ắp những tính toán… Anh dường như chưa bao giờ được nghỉ ngơi để sống cho chính mình… Giá như anh được sinh ra trong một gia đình bình thường có lẽ cuộc sống của anh đã thật hoàn hảo…
Cuộc đời có hợp có tan, có bắt đầu và cũng có kết thúc… Khi bắt đầu, anh đã luôn lo lắng liệu mình có đủ sức để kết thúc? Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, trở ngại, xung quanh anh không có lấy một bờ vai để dựa vào cũng không hề có lấy một tấm lòng sẻ chia…thế nhưng anh vẫn vượt qua tất cả, một mình vững vàng cho đến tận bây giờ, khi mọi chuyện đã sắp kết thúc… Đáng lẽ anh phải thấy thật vui, nhưng những khoảng trống mơ hồ trong trái tim lại không gì có thể bù đắp được…
Suốt 28 năm, anh không có một người bạn thật sự nào… Minh Tùng luôn đối với anh xa cách, Tiên Dung luôn lợi dụng anh… Giá như bọn họ đối xử với anh tốt hơn, trái tim anh có lẽ sẽ mềm yếu, có lẽ sẽ không đau khổ, sẽ không còn nhiều hận thù như bây giờ… Nhưng tất cả đã muộn, một trái tim có quá nhiều vết thương, một trái tim không có nhiều tình yêu thương sẽ chất đầy thù hận, sẽ chất đầy lạnh giá, sẽ chất đầy ngoan độc… Nam Thành của hôm nay chính là như vậy…
Nụ cười trên môi thoát ra lạnh giá đến ghê người, cúi xuống nhìn bàn tay gày yếu của mình, Nam Thành bất giác thấy đáy mắt mình tràn ngập ý cười… Gày yếu đến vậy, nhưng đôi tay sẽ hủy hoại cả một tập đoàn lớn mạnh… Không phải rất tuyệt vời sao ?
Cha, mẹ…trên cao kia, hai người có vui không ?Có tự hào về đứa con trai này không ?
Cái khoảnh khắc vẫn ám ảnh Nam Thành trong mỗi giấc mơ, trong đôi mắt của một đứa trẻ 7 tuổi còn trong veo, nụ cười tươi sáng vẫn còn chưa kịp thu lại thì hình ảnh người cha ngã vật trên nền đất, mặt mũi thâm đen, miệng sùi bọt trắng xóa làm trái tim bé nhỏ non nớt run rẩy đến sợ hãi, nước mắt như mưa rơi xuống đầm đìa gương mặt bé nhỏ…
Nam Thành vẫn còn nhớ nụ cười đến nham nhở của một người đàn ông hôm trước đã đến gặp cha mình, sau đó cha cậu đã không bao giờ tỉnh lại… Người đó không ai khác chính là Văn Đình….
Nam Thành cười đến chua chát, sẽ có lúc anh nói cho ông ta biết sự thật này….
Còn lúc này người anh cần quan tâm chính là con cá vàng bé nhỏ đang đau khổ kia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.