Chương 4
Su (ball_4m)
31/05/2013
Rầm !
- Ui da !!!!!!!!!!
Tùng khẽ kêu lên thân hình cao lớn của anh bị đôi chân bé nhỏ yêu kiều của Hân đá rơi xuống giường. Ngẩng mặt lên nhăn nhó, anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hân, đôi lông mày thanh tú co lại, hai cánh môi anh đào mím chặt đầy giận dữ.
- Em làm gì vậy ?- Tùng nhìn Hân khó hiểu
- Anh phải ngủ dưới đất !- Hân tuyên bố chắc nịch
- Ngủ dưới đất ?- Tùng chớp chớp mắt nhìn Hân như không tin được vào điều mình đang nghe.
- Đúng vậy !- Hân gật đầu thản nhiên- Nếu không thì anh tự chọn một phòng khác là được rồi !
Tùng nhìn Hân, cái nhìn bất động vài s rồi chợt anh bật cười nắc nẻ.
- Anh cười gì ?- Hân quát lên, cô ném cái gối về phía anh đầy tức tối
Tùng nhanh nhẹn đỡ lấy cái gối mềm rồi trong khoảnh khắc anh đã nhảy lên giường, kéo cánh tay cô và trong tích tắc Hân đã nằm gọn trong vòng tay anh đến không nhúc nhích được
Đấm liên tiếp lên người Tùng, Hân nhìn anh đầy căm phẫn :
- Anh làm gì vậy ? Mau buông em ra !
Tùng nhìn Hân, nụ cười nửa miệng quyến rũ vẫn hiển hiện trên môi anh, giọng anh ngọt ngào làm trái tim cô phút chốc lại đập nhanh :
- Hân, em cũng biết đang là mùa du lịch, khách sạn làm gì còn phòng trống !
- Vậy thì anh có thể chọn bừa một phòng nhân viên hay phòng dụng cụ nào đó cũng được !- Hân cố nói nghiêm túc nhưng trong giọng cô đã ẩn chứa ý cười đùa.
- Trời !- Tùng thiểu não- thế thì ngay sáng mai anh sẽ được lên mặt báo trang nhất, một câu chuyện của một giám đốc bị vợ chưa cưới ruồng bỏ phải ngủ ở phòng dụng cụ mất !
- Anh không thích thì xuống đất ngủ đi !- Hân giẫy giụa nhưng đôi tay anh vẫn mạnh mẽ khóa chặt lấy eo cô.
- Giường rộng thế này…em ngủ cũng có hết chỗ đâu ! Sao phải bắt anh ngủ dưới đất ?
- Em không thích ngủ cùng anh !- Hân hét lên
- Vợ sao lại không thích ngủ cùng chồng được!
- Em không phải vợ anh!
- Sớm muộn cũng sẽ phải!- Tùng bật cười
- Anh đừng có mơ! Còn lâu em mới tha thứ cho anh!- Hân nói cứng những gương mặt ửng hồng và đôi mắt lộ ý cười đã nhanh chóng phản bội lại lời nói của cô.
Tùng mỉm cười:
- Anh hứa sẽ nói hết với em mà…chỉ là không phải lúc này thôi!
- Bao giờ anh nói rồi hãy tính! Từ giờ cho đến lúc đó đừng lại gần em!
- Em ở gần như vậy không động vào em làm sao anh chịu được….- Tùng nói ngọt ngào, trong ánh mắt anh đã có vài phần khác lại. Hít một hơi thật dài, vừa tắm xong, thân hình mềm mại trong tay anh tỏa ra một mùi hương dìu dịu tươi mát làm tim anh đập thật nhanh.
Mặt Hân bị ánh mắt kia thiêu đốt bỗng chốc đỏ bừng vì bối rối, càng tìm cách giẫy giụa thì thân hình cô càng áp sát vào anh… Đôi mắt Tùng khẽ nheo lại như chịu đựng. Có trời mới biết anh đang khó chịu như thế nào! 5 năm xa cách, thèm khát một hương thơm mật ngọt mà bây giờ cô ấy cứ liên tục khiêu khích sự nhẫn nại đang cạn dần trong đầu anh thực sự làm Tùng muốn phát điên, chỉ muốn mang cô ấy ra ăn cho sạch sẽ. Chỉ cần nghĩ đến làn da trắng như tuyết kia sẽ tràn ngập những dấu vết đỏ hồng do anh để lại là đầu óc Tùng trở nên mù mịt.
- Mau buông em ra!- Hân vẫn không ngừng hét lên, bàn tay cào cấu lên người càng thêm kích thích anh.
Nhắm chặt mắt lại, Tùng hít một hơi thật dài rồi anh mở mắt nhìn Hân đầy khổ sở:
- Hân… nếu em còn giẫy nữa thì anh sẽ không nhịn được nữa đâu đấy! Em có biết là anh đang rất rất rất khó chịu không hả ?
Đôi tay Hân ngay lập tức dừng lại, cô nhìn vào ánh mắt nguy hiểm kia đang nhìn mình, hơi thở anh thực sự gấp gáp, các cơ dường như căng cứng. Cắn môi, đột nhiên má cô đỏ bừng khi dục vọng trong ánh mắt kia đang làm cho tim cô đập thình thịch, không gian quanh hai người tràn ngập hơi thở dồn dập mỏng manh như một màn sương rất mỏng. Hân không dám cử động nữa nhưng sắc đỏ mê người trên gương mặt và làn môi của cô lại đang khiêu khích Tùng mãnh liệt. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhắm chặt mắt lại, Tùng bắt đầu lẩm nhẩm những câu vô nghĩa:
- 1 con cừu, 1 con dê, 1 con ngỗng….
- 2 cốc coca, 3 hộp popcorn, 1 thìa cà phê đường….
- 5 người nông dân, 2 cái cày, 1 cái bừa, 4 con trâu….
…………………………..
Hân ngước lên, chớp chớp mắt nhìn Tùng… Đột nhiên môi cô giãn ra nở một nụ cười. Một cảm giác ấm áp hạnh phúc len lỏi vào trái tim cô, những đau đớn, giận dỗi trong 5 năm trời dường như đang trôi tuột đi đâu hết ! Chỉ còn lại sự ngọt ngào… trái tim cô lại rung động, rung động như lần đầu tiên anh nói yêu cô…
Vơ lấy chiếc chăn đắp lên người tạo khoảng cách an toàn, Hân nhích lại gần Tùng, vòng tay ôm lấy anh, mắt cô khẽ nhắm lại :
- Ngủ đi anh ! Mai anh phải làm việc mà….
Biểu hiện gần gũi của Hân làm Tùng ngỡ ngàng rồi đột nhiên một cảm giác hạnh phúc dâng lên ngập đầy trong trái tim anh. Ôm lấy vai Hân, anh mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cô :
- Anh sẽ không động vào em nếu như em không muốn…- anh thở dài- nhưng em cứ thế này…thì….
- Anh muốn xuống đất ngủ không ?
- Không…
- Vậy thì nằm im !
- Được rồi !
………………………………………..
Một lúc sau
- Này ! Tay anh đang làm gì thế ?
- À…anh...kéo chăn cho em…trời rất nóng mà !
- Không nóng !
- Ừ !
………………………………………….
- Chân anh lại làm gì thế ?
- À….anh cho em gác chân mà !
- Không cần !
- Được rồi !
………………………………………………………
- Anh lại muốn làm gì ?- Hân hét lên mất kiên nhẫn
- Anh muốn đắp chăn !
- Anh vừa kêu nóng mà !
- Bây giờ anh thấy lạnh rồi !
- Cuối giường còn một cái chăn nữa đấy !
- À…..
- Anh mà còn động đậy nữa thì em sẽ đá anh xuống đất!
-………………………………………………………..
Tùng thở dài đánh thượt.
- Ui da !!!!!!!!!!
Tùng khẽ kêu lên thân hình cao lớn của anh bị đôi chân bé nhỏ yêu kiều của Hân đá rơi xuống giường. Ngẩng mặt lên nhăn nhó, anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hân, đôi lông mày thanh tú co lại, hai cánh môi anh đào mím chặt đầy giận dữ.
- Em làm gì vậy ?- Tùng nhìn Hân khó hiểu
- Anh phải ngủ dưới đất !- Hân tuyên bố chắc nịch
- Ngủ dưới đất ?- Tùng chớp chớp mắt nhìn Hân như không tin được vào điều mình đang nghe.
- Đúng vậy !- Hân gật đầu thản nhiên- Nếu không thì anh tự chọn một phòng khác là được rồi !
Tùng nhìn Hân, cái nhìn bất động vài s rồi chợt anh bật cười nắc nẻ.
- Anh cười gì ?- Hân quát lên, cô ném cái gối về phía anh đầy tức tối
Tùng nhanh nhẹn đỡ lấy cái gối mềm rồi trong khoảnh khắc anh đã nhảy lên giường, kéo cánh tay cô và trong tích tắc Hân đã nằm gọn trong vòng tay anh đến không nhúc nhích được
Đấm liên tiếp lên người Tùng, Hân nhìn anh đầy căm phẫn :
- Anh làm gì vậy ? Mau buông em ra !
Tùng nhìn Hân, nụ cười nửa miệng quyến rũ vẫn hiển hiện trên môi anh, giọng anh ngọt ngào làm trái tim cô phút chốc lại đập nhanh :
- Hân, em cũng biết đang là mùa du lịch, khách sạn làm gì còn phòng trống !
- Vậy thì anh có thể chọn bừa một phòng nhân viên hay phòng dụng cụ nào đó cũng được !- Hân cố nói nghiêm túc nhưng trong giọng cô đã ẩn chứa ý cười đùa.
- Trời !- Tùng thiểu não- thế thì ngay sáng mai anh sẽ được lên mặt báo trang nhất, một câu chuyện của một giám đốc bị vợ chưa cưới ruồng bỏ phải ngủ ở phòng dụng cụ mất !
- Anh không thích thì xuống đất ngủ đi !- Hân giẫy giụa nhưng đôi tay anh vẫn mạnh mẽ khóa chặt lấy eo cô.
- Giường rộng thế này…em ngủ cũng có hết chỗ đâu ! Sao phải bắt anh ngủ dưới đất ?
- Em không thích ngủ cùng anh !- Hân hét lên
- Vợ sao lại không thích ngủ cùng chồng được!
- Em không phải vợ anh!
- Sớm muộn cũng sẽ phải!- Tùng bật cười
- Anh đừng có mơ! Còn lâu em mới tha thứ cho anh!- Hân nói cứng những gương mặt ửng hồng và đôi mắt lộ ý cười đã nhanh chóng phản bội lại lời nói của cô.
Tùng mỉm cười:
- Anh hứa sẽ nói hết với em mà…chỉ là không phải lúc này thôi!
- Bao giờ anh nói rồi hãy tính! Từ giờ cho đến lúc đó đừng lại gần em!
- Em ở gần như vậy không động vào em làm sao anh chịu được….- Tùng nói ngọt ngào, trong ánh mắt anh đã có vài phần khác lại. Hít một hơi thật dài, vừa tắm xong, thân hình mềm mại trong tay anh tỏa ra một mùi hương dìu dịu tươi mát làm tim anh đập thật nhanh.
Mặt Hân bị ánh mắt kia thiêu đốt bỗng chốc đỏ bừng vì bối rối, càng tìm cách giẫy giụa thì thân hình cô càng áp sát vào anh… Đôi mắt Tùng khẽ nheo lại như chịu đựng. Có trời mới biết anh đang khó chịu như thế nào! 5 năm xa cách, thèm khát một hương thơm mật ngọt mà bây giờ cô ấy cứ liên tục khiêu khích sự nhẫn nại đang cạn dần trong đầu anh thực sự làm Tùng muốn phát điên, chỉ muốn mang cô ấy ra ăn cho sạch sẽ. Chỉ cần nghĩ đến làn da trắng như tuyết kia sẽ tràn ngập những dấu vết đỏ hồng do anh để lại là đầu óc Tùng trở nên mù mịt.
- Mau buông em ra!- Hân vẫn không ngừng hét lên, bàn tay cào cấu lên người càng thêm kích thích anh.
Nhắm chặt mắt lại, Tùng hít một hơi thật dài rồi anh mở mắt nhìn Hân đầy khổ sở:
- Hân… nếu em còn giẫy nữa thì anh sẽ không nhịn được nữa đâu đấy! Em có biết là anh đang rất rất rất khó chịu không hả ?
Đôi tay Hân ngay lập tức dừng lại, cô nhìn vào ánh mắt nguy hiểm kia đang nhìn mình, hơi thở anh thực sự gấp gáp, các cơ dường như căng cứng. Cắn môi, đột nhiên má cô đỏ bừng khi dục vọng trong ánh mắt kia đang làm cho tim cô đập thình thịch, không gian quanh hai người tràn ngập hơi thở dồn dập mỏng manh như một màn sương rất mỏng. Hân không dám cử động nữa nhưng sắc đỏ mê người trên gương mặt và làn môi của cô lại đang khiêu khích Tùng mãnh liệt. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhắm chặt mắt lại, Tùng bắt đầu lẩm nhẩm những câu vô nghĩa:
- 1 con cừu, 1 con dê, 1 con ngỗng….
- 2 cốc coca, 3 hộp popcorn, 1 thìa cà phê đường….
- 5 người nông dân, 2 cái cày, 1 cái bừa, 4 con trâu….
…………………………..
Hân ngước lên, chớp chớp mắt nhìn Tùng… Đột nhiên môi cô giãn ra nở một nụ cười. Một cảm giác ấm áp hạnh phúc len lỏi vào trái tim cô, những đau đớn, giận dỗi trong 5 năm trời dường như đang trôi tuột đi đâu hết ! Chỉ còn lại sự ngọt ngào… trái tim cô lại rung động, rung động như lần đầu tiên anh nói yêu cô…
Vơ lấy chiếc chăn đắp lên người tạo khoảng cách an toàn, Hân nhích lại gần Tùng, vòng tay ôm lấy anh, mắt cô khẽ nhắm lại :
- Ngủ đi anh ! Mai anh phải làm việc mà….
Biểu hiện gần gũi của Hân làm Tùng ngỡ ngàng rồi đột nhiên một cảm giác hạnh phúc dâng lên ngập đầy trong trái tim anh. Ôm lấy vai Hân, anh mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cô :
- Anh sẽ không động vào em nếu như em không muốn…- anh thở dài- nhưng em cứ thế này…thì….
- Anh muốn xuống đất ngủ không ?
- Không…
- Vậy thì nằm im !
- Được rồi !
………………………………………..
Một lúc sau
- Này ! Tay anh đang làm gì thế ?
- À…anh...kéo chăn cho em…trời rất nóng mà !
- Không nóng !
- Ừ !
………………………………………….
- Chân anh lại làm gì thế ?
- À….anh cho em gác chân mà !
- Không cần !
- Được rồi !
………………………………………………………
- Anh lại muốn làm gì ?- Hân hét lên mất kiên nhẫn
- Anh muốn đắp chăn !
- Anh vừa kêu nóng mà !
- Bây giờ anh thấy lạnh rồi !
- Cuối giường còn một cái chăn nữa đấy !
- À…..
- Anh mà còn động đậy nữa thì em sẽ đá anh xuống đất!
-………………………………………………………..
Tùng thở dài đánh thượt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.