Chương 50
Su (ball_4m)
31/05/2013
Nam Thành và Tiên Dung vừa bước ra ngoài, tất cả những người làm trong biệt thự đều đã tập trung trước cửa phòng nín thở chờ đợi. Nhìn thấy hai
người bước ra, tất cả mọi người đều mắt to mắt nhỏ chớp chớp khó hiểu.
Những tiếng động đập phá, tiếng khóc, tiếng hét của Tiên Dung thực sự
làm mọi người lo lắng đến nghẹt thở.
Bà Vân Anh từ nãy giờ đã kiềm chế đứng bên ngoài, nhìn thấy hai người bước ra trên người toàn là bông trắng toát vội kinh hãi bước đến hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bà vội vàng nắm lấy tay Tiên Dung xuýt xoa, nước mắt lại ngân ngấn khi nhìn thấy khóe mắt đỏ au của Tiên Dung.
Nhận thấy trong mắt bà sự lo lắng, Tiên Dung chợt thấy những ngày qua cô đã làm khổ bà biết bao nhiêu… Vội siết chặt lấy bàn tay bà, cô mỉm cười:
- Mẹ, con không sao… Mẹ có thể gọi kiến trúc sư đến sửa lại căn phòng của con không ?
- Được…- bà Vân anh kinh ngạc, con gái bà lần đầu tiên mỉm cười sau nhiều ngày đau khổ- Nhưng…tại sao ?
- Con muốn sửa tất cả thành màu hồng, màu con thích!
- Được! Được!- Bà Vân Anh không giấu được kinh hỉ
Nam Thành đứng bên cạnh cũng nhìn bà trấn an:
- Bác Vân Anh, cháu xin được đưa Dung ra ngoài chơi!
Bà lại thêm một lần nữa kinh hỉ:
- Dung, con muốn đi chơi thật sao ?
Tiên Dung cười:
- Vâng ạ! Con muốn đi chơi!
- Vậy hai đứa đi chơi vui! Mẹ sẽ gọi kiến trúc sư đến ngay!
Bà không thể giấu được nước mắt vui mừng. Tiên Dung vòng tay ôm lấy bà:
- Mẹ, con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng!
- Không sao…không sao… chỉ cần con vui vẻ trở lại là mẹ mừng rồi!
Tình cảm gia đình thực ra rất ấm áp… Cuộc sống này đâu phải chỉ có tình yêu…Tiên Dung mỉm cười.
Buông mẹ ra, Tiên Dung khoác tay Nam Thành bước đi:
- Mình đi thôi!
Nam Thành mỉm cười đầy dịu dàng:
- Được!
Bà Vân Anh cứ đứng đó ngỡ ngàng nhìn theo cho đến khi chiếc xe chuyển động thật chậm ra khỏi biệt thự….
- Bà chủ, cô chủ đã vui trở lại, thật tốt quá!
- Đúng là tốt quá…
Phải! như vậy thật tốt !
***********************
Nam Thành vui vẻ nhìn Tiên Dung thay đồ liên tục. Hình như đã rất lâu rồi cô không vui như vậy, cô kéo tay anh đi khắp cửa hàng này đến cửa hàng khác, đôi mắt ánh lên sự thích thú chọn hết bộ màu hồng này đến bộ màu hồng khác… Mỗi lần bước ra từ phòng thay đồ, cô đều hướng đến anh bày đủ mọi dáng đứng làm anh không nhịn được bật cười… Tiên Dung vốn nên là một cô gái như vậy…
Ngồi yên trong salon tóc, anh nhận thấy một nét ưu thương tan đi rất nhanh trong mắt Tiên Dung khi người thợ cắt dần từng lọn tóc đen nhánh cô đã yêu qúy biết bao năm qua… Từng lời nói khen ngợi tóc cô đẹp không ngớt của người thợ, Tiên Dung cũng chỉ mỉm cười… Nam Thành cầm quyển tạp chí trên tay, khẽ hạ xuống… Anh biết Tiên Dung sẽ không dễ dàng quên được Minh Tùng, nhưng không sao cả, anh còn nhiều thời gian, anh sẽ đợi…
Ring….ring….ring….
Chuông điện thoại reo làm Nam Thành giật mình, nhìn lên màn hình số của thư kí, anh vội vàng đứng dậy, nhìn Tiên Dung mỉm cười :
- Anh ra ngoài nghe điện thoại !
- Vâng !
Nhận thấy nụ cười dịu dàng của Tiên Dung, lòng anh khẽ vui vẻ….
Bước nhanh ra ngoài, Nam Thành đứng dựa vào cửa salon, bắt máy, giọng anh trở nên lạnh như băng :
- Có chuyện gì ?
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói nhỏ nhẹ :
- Giám đốc, tổng giám đốc bên A&T lại gọi đến muốn hẹn giám đốc bữa tối !... Giám đốc có muốn nhận lời không ạ ?
Giọng nói bên kia thật ngập ngừng giống như sợ Nam Thành sẽ nổi giận.
Nam Thành khẽ nhíu nhíu mi… 1 tháng nay, Minh Tùng ngày nào cũng gửi lời mời đến công ty Dũng Mạnh của anh, anh từ chối không phải vì không muốn gặp anh ta mà đơn giản là anh có quá nhiều việc. Công ty Dũng Mạnh, những việc bên SmartMart rồi Tiên Dung, anh thật sự không có thời gian cho Minh Tùng…Nhưng sự nôn nóng của Miinh Tùng muốn gặp anh chứng tỏ anh ta đang có thật nhiều nghi vấn bức thiết cần được anh giải đáp..
Cười khẽ, Nam Thành nói :
- Được! Nói là tôi đồng ý! 7h tối tại nhà hàng French Food!
Tắt máy, Nam Thành rút một điếu thuốc, châm lửa….
Từng đợt khói bay nhè nhẹ vào trong không trung… Anh nên nói cho Minh Tùng những gì đây ? Minh Tùng đáng lẽ trong chuyện này chẳng có vai trò gì, đối với anh, Minh Tùng cũng chỉ đơn giản là một đối tượng để anh lợi dụng tiếp cận với Tiên Dung mà thôi… Người thông minh như anh ta chẳng lẽ lại không nhận ra rằng anh không hề có ý nhắm vào anh ta hay Advanced Travel hay sao ? rõ ràng là anh ta vẫn chưa nhận ra điều đó…
Cười lạnh, Nam Thành vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân di mạnh… Đến lúc Minh Tùng biết thì cũng đã muộn rồi….
Đẩy cửa bước lại vào trong, bước chân Nam Thành dừng lại khi Tiên Dung xuất hiện trước mặt anh. Thân hình cô gợi cảm trong bộ váy màu hồng đậm tôn lên vòng 1 đầy đặn, vòng 2 thon nhỏ, làn da trắng ngần, cặp chân dài thon thả. Mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ khẽ cong lại trên bờ vai xinh đẹp. Gương mặt được trang điểm khéo léo, giống như một đóa hoa đang lúc rực rỡ… Hoàn hảo, xinh đẹp như một bông hoa mẫu đơn trong nắng!
Nhận thấy ánh mắt Nam Thành nhìn mình không dứt, Tiên Dung xấu hổ cúi đầu:
-Sao anh nhìn em như vậy ?
Nam Thành chợt bừng tỉnh, anh bước lại gần, nhìn cô mỉm cười:
- Em đẹp lắm… giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy em vậy!
- Đep thật hả?
- Thật….
Nam Thành nói như muốn nghẹt thở… càng bước lại gần, gương mặt xinh đẹp kiêu sa đến kiêu kì của Tiên Dung càng đập vào mắt anh như muốn chiếm hết ý chí của anh.
- Anh…anh nhìn em kì quá!
Tiên Dung bối rối nói.
Nam Thành bật cười, nắm lấy bàn tay cô, anh kéo đi:
- Mình đi thôi!
Bà Vân Anh từ nãy giờ đã kiềm chế đứng bên ngoài, nhìn thấy hai người bước ra trên người toàn là bông trắng toát vội kinh hãi bước đến hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bà vội vàng nắm lấy tay Tiên Dung xuýt xoa, nước mắt lại ngân ngấn khi nhìn thấy khóe mắt đỏ au của Tiên Dung.
Nhận thấy trong mắt bà sự lo lắng, Tiên Dung chợt thấy những ngày qua cô đã làm khổ bà biết bao nhiêu… Vội siết chặt lấy bàn tay bà, cô mỉm cười:
- Mẹ, con không sao… Mẹ có thể gọi kiến trúc sư đến sửa lại căn phòng của con không ?
- Được…- bà Vân anh kinh ngạc, con gái bà lần đầu tiên mỉm cười sau nhiều ngày đau khổ- Nhưng…tại sao ?
- Con muốn sửa tất cả thành màu hồng, màu con thích!
- Được! Được!- Bà Vân Anh không giấu được kinh hỉ
Nam Thành đứng bên cạnh cũng nhìn bà trấn an:
- Bác Vân Anh, cháu xin được đưa Dung ra ngoài chơi!
Bà lại thêm một lần nữa kinh hỉ:
- Dung, con muốn đi chơi thật sao ?
Tiên Dung cười:
- Vâng ạ! Con muốn đi chơi!
- Vậy hai đứa đi chơi vui! Mẹ sẽ gọi kiến trúc sư đến ngay!
Bà không thể giấu được nước mắt vui mừng. Tiên Dung vòng tay ôm lấy bà:
- Mẹ, con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng!
- Không sao…không sao… chỉ cần con vui vẻ trở lại là mẹ mừng rồi!
Tình cảm gia đình thực ra rất ấm áp… Cuộc sống này đâu phải chỉ có tình yêu…Tiên Dung mỉm cười.
Buông mẹ ra, Tiên Dung khoác tay Nam Thành bước đi:
- Mình đi thôi!
Nam Thành mỉm cười đầy dịu dàng:
- Được!
Bà Vân Anh cứ đứng đó ngỡ ngàng nhìn theo cho đến khi chiếc xe chuyển động thật chậm ra khỏi biệt thự….
- Bà chủ, cô chủ đã vui trở lại, thật tốt quá!
- Đúng là tốt quá…
Phải! như vậy thật tốt !
***********************
Nam Thành vui vẻ nhìn Tiên Dung thay đồ liên tục. Hình như đã rất lâu rồi cô không vui như vậy, cô kéo tay anh đi khắp cửa hàng này đến cửa hàng khác, đôi mắt ánh lên sự thích thú chọn hết bộ màu hồng này đến bộ màu hồng khác… Mỗi lần bước ra từ phòng thay đồ, cô đều hướng đến anh bày đủ mọi dáng đứng làm anh không nhịn được bật cười… Tiên Dung vốn nên là một cô gái như vậy…
Ngồi yên trong salon tóc, anh nhận thấy một nét ưu thương tan đi rất nhanh trong mắt Tiên Dung khi người thợ cắt dần từng lọn tóc đen nhánh cô đã yêu qúy biết bao năm qua… Từng lời nói khen ngợi tóc cô đẹp không ngớt của người thợ, Tiên Dung cũng chỉ mỉm cười… Nam Thành cầm quyển tạp chí trên tay, khẽ hạ xuống… Anh biết Tiên Dung sẽ không dễ dàng quên được Minh Tùng, nhưng không sao cả, anh còn nhiều thời gian, anh sẽ đợi…
Ring….ring….ring….
Chuông điện thoại reo làm Nam Thành giật mình, nhìn lên màn hình số của thư kí, anh vội vàng đứng dậy, nhìn Tiên Dung mỉm cười :
- Anh ra ngoài nghe điện thoại !
- Vâng !
Nhận thấy nụ cười dịu dàng của Tiên Dung, lòng anh khẽ vui vẻ….
Bước nhanh ra ngoài, Nam Thành đứng dựa vào cửa salon, bắt máy, giọng anh trở nên lạnh như băng :
- Có chuyện gì ?
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói nhỏ nhẹ :
- Giám đốc, tổng giám đốc bên A&T lại gọi đến muốn hẹn giám đốc bữa tối !... Giám đốc có muốn nhận lời không ạ ?
Giọng nói bên kia thật ngập ngừng giống như sợ Nam Thành sẽ nổi giận.
Nam Thành khẽ nhíu nhíu mi… 1 tháng nay, Minh Tùng ngày nào cũng gửi lời mời đến công ty Dũng Mạnh của anh, anh từ chối không phải vì không muốn gặp anh ta mà đơn giản là anh có quá nhiều việc. Công ty Dũng Mạnh, những việc bên SmartMart rồi Tiên Dung, anh thật sự không có thời gian cho Minh Tùng…Nhưng sự nôn nóng của Miinh Tùng muốn gặp anh chứng tỏ anh ta đang có thật nhiều nghi vấn bức thiết cần được anh giải đáp..
Cười khẽ, Nam Thành nói :
- Được! Nói là tôi đồng ý! 7h tối tại nhà hàng French Food!
Tắt máy, Nam Thành rút một điếu thuốc, châm lửa….
Từng đợt khói bay nhè nhẹ vào trong không trung… Anh nên nói cho Minh Tùng những gì đây ? Minh Tùng đáng lẽ trong chuyện này chẳng có vai trò gì, đối với anh, Minh Tùng cũng chỉ đơn giản là một đối tượng để anh lợi dụng tiếp cận với Tiên Dung mà thôi… Người thông minh như anh ta chẳng lẽ lại không nhận ra rằng anh không hề có ý nhắm vào anh ta hay Advanced Travel hay sao ? rõ ràng là anh ta vẫn chưa nhận ra điều đó…
Cười lạnh, Nam Thành vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân di mạnh… Đến lúc Minh Tùng biết thì cũng đã muộn rồi….
Đẩy cửa bước lại vào trong, bước chân Nam Thành dừng lại khi Tiên Dung xuất hiện trước mặt anh. Thân hình cô gợi cảm trong bộ váy màu hồng đậm tôn lên vòng 1 đầy đặn, vòng 2 thon nhỏ, làn da trắng ngần, cặp chân dài thon thả. Mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ khẽ cong lại trên bờ vai xinh đẹp. Gương mặt được trang điểm khéo léo, giống như một đóa hoa đang lúc rực rỡ… Hoàn hảo, xinh đẹp như một bông hoa mẫu đơn trong nắng!
Nhận thấy ánh mắt Nam Thành nhìn mình không dứt, Tiên Dung xấu hổ cúi đầu:
-Sao anh nhìn em như vậy ?
Nam Thành chợt bừng tỉnh, anh bước lại gần, nhìn cô mỉm cười:
- Em đẹp lắm… giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy em vậy!
- Đep thật hả?
- Thật….
Nam Thành nói như muốn nghẹt thở… càng bước lại gần, gương mặt xinh đẹp kiêu sa đến kiêu kì của Tiên Dung càng đập vào mắt anh như muốn chiếm hết ý chí của anh.
- Anh…anh nhìn em kì quá!
Tiên Dung bối rối nói.
Nam Thành bật cười, nắm lấy bàn tay cô, anh kéo đi:
- Mình đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.