Chương 61
Su (ball_4m)
31/05/2013
Hân nheo nheo mắt, những tiếng động êm êm bên tai làm cô giật mình… Kì
lạ…giống như cô đang chìm vào một nơi bồng bềnh nào đó… Nhưng dù rất cố
gắng cô cũng không thể mở mắt được, nơi này thật êm ái, gối đầu vào
giống như đang nằm trên một đám mây vậy…
Minh Tùng chớp chớp mắt, cúi xuống nhìn người đang ngủ ngon lành trong ngực mình, khóe môi nhếch lên cười giống như đang vui vẻ lắm… Cô nàng này, đang nằm mơ cái gì mà thích thú như vậy ? Một cách hồn nhiên vô tội, Tùng nhéo mũi Hân bóp nhẹ…
Hân cau mày, luồng dưỡng khí đột nhiên bị chặn lại khiến cô rất khó chịu a ! Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng bừng… Như vậy mà cũng chưa chịu tỉnh, Tùng cười khúc khích, đôi môi cô vừa hé mở hớp lấy không khí đã bị bàn tay anh nhanh chóng lấp lại, anh thực sự muốn xem cô có thể thở bằng tai không…. Tùng cười càng lúc càng rạng rỡ mà mặt Hân càng lúc lại càng đỏ hồng, có lẽ lúc này giấc mơ của cô đã biến thành ác mộng… Tùng càng bật cười ha hả !
Cuối cùng, vô cùng không đành lòng, Hân choàng mở mắt, bàn tay Tùng nhanh nhẹn rời đi, gương mặt anh trở về vẻ cưng yêu vô tội của thường ngày, mà Hân cảm thấy giống như luồng dưỡng khí xung quanh mình hình như vừa biến mất, bật dậy thở hổn hển…
Tùng cố nén cười, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hân, quan tâm hỏi :
- Sao thế ? Em gặp ác mộng à ?
Hân thở một hồi, cuối cùng cũng phục hồi lại, cô chớp chớp mắt nhìn Tùng, anh vẫn đang mỉm cười rất vui vẻ, chẳng lẽ là cô nằm mơ ? không phải cô có cảm giác anh đang bóp mũi cô sao ?
- Em không sao chứ ? Đúng là trư mà ! Em ngủ say thật đấy !
Tùng cưng chiều nhéo nhéo hai bên má Hân, cô vẫn nhìn anh trân trối làm anh càng phải cố sức để nén cười:
- Em vẫn chưa tỉnh ngủ à ?
Tùng cụng nhẹ vào trán Hân, đôi mắt anh nhìn sát vào cô, nụ cười càng thêm ngọt ngào, hơi thở nóng ấm qua chóp mũi lượn lờ làm Hân bỗng giật mình, cô xấu hổ đẩy bờ vai anh:
- Anh đâu cần đến gần như vậy!
Đến lúc này Tùng mới bật cười, chân chính cười, nụ cười bị anh nén lại đã muốn nội thương nghiêm trọng! Nhìn gương mặt ngơ ngác đến tội nghiệp của Hân, tiếng cười của anh càng giòn giã… Mọi lo lắng dường như bay đi hết…
- Anh cười gì ?- Hân bặm môi nhìn Tùng, không hiểu vì cái gì mà anh cười giống như bị ma nhập.
Mắt đẹp trừng lên nhìn Tùng, , vuốt nhẹ những sợi tóc đang hỗn loạn trên vai Hân, cuối cùng Tùng cũng nén được tiếng cười:
- Anh cười em rất đáng yêu…
Bàn tay anh di chuyển đến bờ môi vì ngủ no đủ mà trở nên hồng nhuận của Hân, thật sự là rất mềm, đôi mắt anh càng lúc càng giống như bị thôi miên, chỉ muốn cúi xuống cắn cô một cái…
Mặt Hân hồng hồng rồi chuyển sang đỏ đỏ, cô cố tránh bàn tay của anh rồi chợt nhận ra:
- A! Mình đã xuống máy bay từ khi nào ?
- Mình mới xuống thôi!
Tùng bật cười, khi anh tỉnh dậy đã thấy cô ngủ ngon lành trong tay anh như một con heo nhỏ, kể cả khi anh bế cô xuống máy bay trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người đến đón, cô vẫn không tỉnh lại và lại ngủ cho đến tận bây giờ…
Thời gian ở đây khác với Việt Nam, bây giờ bên kia hẳn đang là ban ngày… Tùng chợt nhíu nhíu mi…
Hân dường như không để ý đến lời Tùng nói, cô nhìn quanh và nhận thấy mình đang ngồi ghế sau trên xe ôtô, bên ngoài bầu trời đã tối đen một màu, chỉ có những ánh đèn đường rất sáng, tiếng xe cộ đi lại có vẻ rất ồn ào nhưng truyền đến tai cô chỉ là những tiếng ù ì rất nhỏ…. Bên ngoài những ánh sáng đèn hiệu lấp lánh đủ màu, những tòa nhà cao tầng sáng trưng đèn điện, con đường rộng thênh thanh, từ trên cao, cô đang nhìn thấy một NewYork về đêm tràn đầy sức sống…
- Woa…!!!!
Hân reo lên thích thú… Đây là lần đầu tiên cô đến NewYork, dù đã nghe rất nhiều về sự nhộn nhịp, giàu sang của nơi đây nhưng thật sự những tòa nhà cao tầng vút tầm mắt, chiếc cầu vượt trên cao khổng lồ, từng dòng ô tô di chuyển trên con đường lớn giống như những chiếc ô tô đồ chơi nhỏ vẫn làm cô thấy kinh ngạc… Thượng Hải được mệnh danh là NewYork của Châu Á nhưng so với NewYork thật sự vẫn còn là một khoảng cách rất lớn…
Tùng nhìn vào ánh mắt thích thú của Hân hướng tới mỗi căn nhà, mỗi đèn hiệu, mỗi người qua đường…trên đường xe đi qua… Thế giới của cô dường như đang bé lại và anh bị bỏ rơi… Vô cùng giận dỗi, anh kéo mạnh vai Hân làm cô giật mình:
- Anh làm gì vậy ?
A! Thực sự là đang ngắm cảnh bị kéo lại rất là mất hứng !
Tùng nhìn Hân có vẻ không vui :
- Đừng quên, em đến đây để thăm mẹ nha ! Không phải em muốn mang gương mặt hớn hở như bắt được vàng này khi thấy mẹ bị bệnh chứ !
A !Hân bùm một cái nhớ ra mục đích cô đến đây, nhìn lên ghế trước, ngoài người tài xế, cô không nhìn thấy cô Văn Qúy chợt thắc mắc:
- Ba đâu rồi ?
Tùng chỉ vào chiếc xe đi trước mặt:
- Ba ở trên đó, ngồi cùng với ông Claymen, ông ấy là quản gia của Advanced Travel tại Mỹ… Ba đang rất lo lắng!
- Bây giờ chúng ta đến bệnh viện sao ?
Tùng gật đầu, nhìn cô mỉm cười:
- Chúng ta sẽ qua đó một chút…
- Vâng…
Hân nhìn ra bên ngoài có vẻ tiếc nuối, có lẽ lần này cô sẽ không có dịp được ngắm NewYork mùa thu rồi…
Nghe tiếng thở dài của Hân, Tùng chợt bật cười, anh dịu dàng vuốt tóc cô:
- Khi mẹ khá hơn, anh sẽ đưa em đi chơi!
- Thật không ?- Mắt Hân đột nhiên trở nên sáng rỡ….
- Nếu em hôn anh 100 lần!- Tùng chớp chớp mắt vô tội, gương mặt càng lúc càng áp sát bức hơi thở của Hân.
Hân giật mình, trong lòng la hoảng, cô đấm lên ngực anh, lí nhí:
- Ở đây còn có người!
Tùng bật cười ha ha:
- Yên tâm! Anh ta không hiểu tiếng Việt đâu!
Mặt Hân đỏ bừng, tuy dưới ánh sáng lờ mờ không nhìn được rõ, nhưng người lái xe cũng chợt nhận ra không khí kì quặc đằng sau lưng mình, trong lòng anh ngạc nhiên và cũng muốn bật cười…
- Cậu chủ, đến nơi rồi!
Người tài xế nhẹ nhàng mỉm cười.
Hân nhìn qua cửa kính xe ôtô, cô nhận ra một tòa nhà đồ sộ trước mắt mình, ngước lên chỉ thấy những ánh đèn càng lúc càng lên cao chót vót… Xe đi qua cổng chính, tiến thẳng đến sảnh lớn khu vực đón khách, những bác sĩ y tá trong bộ đồ blu trắng đi lại dồn dập, tiếng xe cứu thương kêu lên ồn ào….
Chiếc xe dừng lại trước khu vực dành cho khách, Raymond bước ra khỏi xe, nhanh nhẹn đến mở cửa… Bây giờ Hân mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt của anh ta, đó là một anh chàng người Mỹ cao lớn, mái tóc vàng và ánh mắt màu xanh, những đặc điểm rất đặc trưng của người Âu Mỹ, cô so với anh ta thật bé nhỏ, mà Minh Tùng vừa bước xuống vóc dáng dường như có phần cao lớn hơn, Hân lại càng thở dài… Nhìn cô chắc chắn ai ai cũng sẽ đoán ra cô là người châu Á, nhưng Minh Tùng thì chưa chắc… Lần đầu tiên Hân có cảm giác ghét vì mình bé nhỏ, nhìn ai cũng phải ngước lên a!
- Cảm ơn cậu, Raymond!
Minh Tùng kéo lại áo vest cho ngay ngắn, nhìn lên ông Văn Qúy cũng vừa bước xuống xe…
Một cơn gió lạnh chợt thổi đến, Hân có cảm giác toàn bộ gai ốc da gà của cô đều nổi cả lên… a! Nơi đây có vẻ lạnh…
Tùng nhíu nhíu mày, trên tay anh đã có một một chiếc jacket được chuẩn bị từ lúc nào, nhẹ nhàng phủ lên vai Hân, nhỏ giọng nói:
- NewYork ban đêm rất lạnh…
Hân ngước lên nhìn anh với vẻ biết ơn:
- Vâng…
Presbyterian Hospital là một bệnh viện rất lớn, lần đầu tiên khi bước đến đây, cảm giác đầu tiên của Hân chính là choáng ngợp, đây là lần đầu tiên cô đến một bệnh viện lớn như vậy, chỉ nhìn tòa nhà chính trước mắt cũng đủ thấy tầm vóc của nó, ngay cả cột đèn cao áp cũng cao lớn gấp mấy lần bình thường… Giống như các bệnh viện khác, Presbyterian Hospital tràn ngập màu trắng, những cánh cửa kính sáng bóng làm nổi rõ hành lang rất dài bên trong, những bức tường màu trắng xóa, trang phục các y bác sĩ cũng đều là màu trắng, gợi lên cho người ta sự sạch sẽ… Mùi thuốc sát trùng bên trong theo cánh cửa kính mở bay ra làm Hân chợt cảm thấy khó chịu, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái khi tới bệnh viện…
Ông Văn Qúy và ông Claymen bước lại gần hai người, trên mặt ông Văn Qúy là một mảng lo lắng rõ rệt.
Đến khi bước đến trước mặt hai người, ông Claymen chợt mỉm cười:
- Cô chủ, mừng cô đến Newyork!
Thái độ nhã nhặn lịch sự của ông làm Hân chợt bối rối… Dù sao nhìn ông cũng không kém tuổi ông Văn Qúy là bao nhiêu, thực sự là cô không dám nhận…
- Cảm…cảm ơn chú!- Hân lúng túng
Ông Claymen là một người đàn ông có vẻ rất khuôn phép với bộ vest chải chuốt không một nếp nhăn nhỏ, mái tóc bạch kim cắt tỉa gọn gàng, gương mặt sáng sủa của một người đàn ông trung niên và bàn tay đeo găng trắng tinh, một phong cách quản gia rất phương Tây! Hân thầm thán phục…
Nhìn Minh Tùng, ông cười tươi:
- Cậu chủ, bà chủ và mọi người ở biệt thự đang rất mong cậu sẽ tổ chức đám cưới ở đây!
Minh Tùng cũng cười rạng rỡ, tự nhiên quàng tay qua vai Hân:
- Cháu cũng đang suy nghĩ… Có lẽ cũng nên như vậy!
Ha ha
Trong không khí tràn tiếng cười… Đột nhiên ông Văn Qúy một bên chợt sốt ruột:
- Được rồi! Chuyện này sẽ bàn sau… Mau lên thăm bà ấy!
Ông Claymen dường như đã quen với thái độ khẩn trương của ông Văn Quý, xoay người nhanh nhẹn đi trước:
- Vâng, bà chủ đang nằm ở phòng phòng Vip 502, khu điều dưỡng!
Dường như chỉ cần nghe có thế, ông Văn Qúy đã nhanh chóng vọt lên phía trước, để ông Claymen, Minh Tùng, Ngọc Hân ba người vội vã theo sau…
Bước qua hành lang rất dài mới đến được thang máy, trong suốt mấy phút đứng trong thang máy, ông Văn Qúy gương mặt dường như chưa phút nào giãn ra, trong khi ông Claymen hỏi han Ngọc Hân tận tình, giống như tình trạng của ông Văn Qúy là điều mà ai cũng đã đoán trước…
Thang máy vừa bật mở, ông Văn Qúy đã vội vã bước ra, đi thẳng đến căn phòng cuối hành lang, dường như đã rất quen thuộc… Trên hành lang những y tá đi lại dường như nhận ra ông, một vài người mỉm cười cúi đầu chào thân thiện nhưng ông vẫn vụt qua rất nhanh…. Nhưng dường như mọi ánh mắt đều hướng về phía cô, Ngọc Hân chợt nhíu mi, à, đúng ra là dành cho người đàn ông đang đi bên cạnh cô…
Ông Claymen đã vội vã đi theo sau ông Văn Quý… Một y ta chợt đột nhiên dừng lại trước mặt hai người làm Hân chợt giật mình.
- Shane! Lâu lắm mới gặp lại anh!- Cô y tá mừng rỡ ôm chầm lấy Tùng
Hân có cảm giác mình bị nảy ra xa đến 3m, tóc gáy đều dựng hết cả lên….
- Tiffany, chào em!
Minh Tùng cũng giật mình không kém, gượng gạo cười
- Ôi! Lâu lắm rồi! Sao anh không tới thăm em?- Tiffany càng nói càng mừng rỡ, vòng tay càng ôm chặt.
Hân chớp chớp mắt nhìn cô nàng vẫn chưa muốn buông Tùng của cô ra… Đó là một cô gái Âu Mỹ có thân hình nóng bỏng, từng đường cong dù qua bộ đồ y tá thùng thình vẫn lộ rõ, vòng 1 đầy đặn dường như muốn áp sát chặt vào Tùng, từng đường chỉ trên áo dường như muốn đứt tung ra….Mái tóc vàng xoăn xõa tung trên vai tỏa ra mùi nước hoa dìu dịu quyến rũ… Hân cảm thấy một cỗ tức giận đang cuồn cuộn trong lòng, cô đứng đây đâu phải con muỗi vo ve nha, cô gái này lại dường như không hề để ý đến cô… Mắt đẹp trừng lên nhìn cô nàng mà cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt dường như đang có một nụ cười rất đáng ghét…
Tên ngốc Minh Tùng kia đang cười thế kia là ý gì đây ?
Tùng trong lòng chợt kêu khổ, anh cảm nhận rất rõ một luồng sát khí ngay bên cạnh mình nhưng không có cách nào nhẹ nhàng thoát khỏi cô nàng rắc rối đang ôm anh chặt cứng đến không thở nổi… Bối rối, anh nắm chắc vòng tay Tiffany đang quấn quanh cổ mình, cố gắng ngăn cản sự vui mừng của cô nàng, nhẹ nhàng đẩy cô ra:
- Tiffany, anh muốn giới thiệu với em….
- Vâng…
Tiffany vẫn cười tươi hớn hở, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt to và nụ cười rộng mở để lộ hàm răng trắng bóng được chăm sóc cẩn thận… Hân không khỏi cảm thán, cô gái này thực sự là đẹp như mấy người mẫu cô vẫn thấy trên tờ quảng cáo, so với cô gái này, người đẹp Quỳnh Chi chưa đủ hấp dẫn với Minh Tùng đúng là không có gì lạ… Cúi xuống nhìn mình, Hân không khỏi cảm thấy tự ti… nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy thật là bực mình…
Tùng nhẹ nhàng bước ra xa Tiffany, kéo cánh tay Hân lại gần trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô nàng:
- Đây là vợ anh!Ngọc Hân, đây là Tiffany, cô ấy là y tá chăm sóc mẹ một thời gian...
Tùng cố gắng giải thích rõ ràng nhất có thể, anh không có tội a!
Nụ cười trên gương mặt Tiffany lập tức trở nên biến dạng, Hân chớp chớp mắt, cuối cùng nở nụ cười tươi nhất có thể:
- Chào cô!
Tuy nhiên trong giọng nói cũng đã có vài phần ê ẩm…
Tiffany nhìn Hân thật lâu, thật lâu mới khôi phục lại được gương mặt bình thường, nhưng vẫn lúng túng:
- A… chào cô!
Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên kì quặc, cả hai đều nhìn nhau không dứt mặc dù không nói gì, tuy nhiên trong ánh mắt đều dường như càng lúc càng tóe lửa… Tùng đứng một bên cười khổ liên tục, anh cũng không biết mình nên làm gì trong tình huống này…. Kéo vai Hân lại gần mình hơn, cũng chợt cảm thấy ánh mắt cô lườm anh sắc như dao, bàn tay bé nhỏ cấu bàn tay anh đến đau điếng… Aizz! Anh có làm gì nên tội chứ?
Minh Tùng chớp chớp mắt, cúi xuống nhìn người đang ngủ ngon lành trong ngực mình, khóe môi nhếch lên cười giống như đang vui vẻ lắm… Cô nàng này, đang nằm mơ cái gì mà thích thú như vậy ? Một cách hồn nhiên vô tội, Tùng nhéo mũi Hân bóp nhẹ…
Hân cau mày, luồng dưỡng khí đột nhiên bị chặn lại khiến cô rất khó chịu a ! Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng bừng… Như vậy mà cũng chưa chịu tỉnh, Tùng cười khúc khích, đôi môi cô vừa hé mở hớp lấy không khí đã bị bàn tay anh nhanh chóng lấp lại, anh thực sự muốn xem cô có thể thở bằng tai không…. Tùng cười càng lúc càng rạng rỡ mà mặt Hân càng lúc lại càng đỏ hồng, có lẽ lúc này giấc mơ của cô đã biến thành ác mộng… Tùng càng bật cười ha hả !
Cuối cùng, vô cùng không đành lòng, Hân choàng mở mắt, bàn tay Tùng nhanh nhẹn rời đi, gương mặt anh trở về vẻ cưng yêu vô tội của thường ngày, mà Hân cảm thấy giống như luồng dưỡng khí xung quanh mình hình như vừa biến mất, bật dậy thở hổn hển…
Tùng cố nén cười, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hân, quan tâm hỏi :
- Sao thế ? Em gặp ác mộng à ?
Hân thở một hồi, cuối cùng cũng phục hồi lại, cô chớp chớp mắt nhìn Tùng, anh vẫn đang mỉm cười rất vui vẻ, chẳng lẽ là cô nằm mơ ? không phải cô có cảm giác anh đang bóp mũi cô sao ?
- Em không sao chứ ? Đúng là trư mà ! Em ngủ say thật đấy !
Tùng cưng chiều nhéo nhéo hai bên má Hân, cô vẫn nhìn anh trân trối làm anh càng phải cố sức để nén cười:
- Em vẫn chưa tỉnh ngủ à ?
Tùng cụng nhẹ vào trán Hân, đôi mắt anh nhìn sát vào cô, nụ cười càng thêm ngọt ngào, hơi thở nóng ấm qua chóp mũi lượn lờ làm Hân bỗng giật mình, cô xấu hổ đẩy bờ vai anh:
- Anh đâu cần đến gần như vậy!
Đến lúc này Tùng mới bật cười, chân chính cười, nụ cười bị anh nén lại đã muốn nội thương nghiêm trọng! Nhìn gương mặt ngơ ngác đến tội nghiệp của Hân, tiếng cười của anh càng giòn giã… Mọi lo lắng dường như bay đi hết…
- Anh cười gì ?- Hân bặm môi nhìn Tùng, không hiểu vì cái gì mà anh cười giống như bị ma nhập.
Mắt đẹp trừng lên nhìn Tùng, , vuốt nhẹ những sợi tóc đang hỗn loạn trên vai Hân, cuối cùng Tùng cũng nén được tiếng cười:
- Anh cười em rất đáng yêu…
Bàn tay anh di chuyển đến bờ môi vì ngủ no đủ mà trở nên hồng nhuận của Hân, thật sự là rất mềm, đôi mắt anh càng lúc càng giống như bị thôi miên, chỉ muốn cúi xuống cắn cô một cái…
Mặt Hân hồng hồng rồi chuyển sang đỏ đỏ, cô cố tránh bàn tay của anh rồi chợt nhận ra:
- A! Mình đã xuống máy bay từ khi nào ?
- Mình mới xuống thôi!
Tùng bật cười, khi anh tỉnh dậy đã thấy cô ngủ ngon lành trong tay anh như một con heo nhỏ, kể cả khi anh bế cô xuống máy bay trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người đến đón, cô vẫn không tỉnh lại và lại ngủ cho đến tận bây giờ…
Thời gian ở đây khác với Việt Nam, bây giờ bên kia hẳn đang là ban ngày… Tùng chợt nhíu nhíu mi…
Hân dường như không để ý đến lời Tùng nói, cô nhìn quanh và nhận thấy mình đang ngồi ghế sau trên xe ôtô, bên ngoài bầu trời đã tối đen một màu, chỉ có những ánh đèn đường rất sáng, tiếng xe cộ đi lại có vẻ rất ồn ào nhưng truyền đến tai cô chỉ là những tiếng ù ì rất nhỏ…. Bên ngoài những ánh sáng đèn hiệu lấp lánh đủ màu, những tòa nhà cao tầng sáng trưng đèn điện, con đường rộng thênh thanh, từ trên cao, cô đang nhìn thấy một NewYork về đêm tràn đầy sức sống…
- Woa…!!!!
Hân reo lên thích thú… Đây là lần đầu tiên cô đến NewYork, dù đã nghe rất nhiều về sự nhộn nhịp, giàu sang của nơi đây nhưng thật sự những tòa nhà cao tầng vút tầm mắt, chiếc cầu vượt trên cao khổng lồ, từng dòng ô tô di chuyển trên con đường lớn giống như những chiếc ô tô đồ chơi nhỏ vẫn làm cô thấy kinh ngạc… Thượng Hải được mệnh danh là NewYork của Châu Á nhưng so với NewYork thật sự vẫn còn là một khoảng cách rất lớn…
Tùng nhìn vào ánh mắt thích thú của Hân hướng tới mỗi căn nhà, mỗi đèn hiệu, mỗi người qua đường…trên đường xe đi qua… Thế giới của cô dường như đang bé lại và anh bị bỏ rơi… Vô cùng giận dỗi, anh kéo mạnh vai Hân làm cô giật mình:
- Anh làm gì vậy ?
A! Thực sự là đang ngắm cảnh bị kéo lại rất là mất hứng !
Tùng nhìn Hân có vẻ không vui :
- Đừng quên, em đến đây để thăm mẹ nha ! Không phải em muốn mang gương mặt hớn hở như bắt được vàng này khi thấy mẹ bị bệnh chứ !
A !Hân bùm một cái nhớ ra mục đích cô đến đây, nhìn lên ghế trước, ngoài người tài xế, cô không nhìn thấy cô Văn Qúy chợt thắc mắc:
- Ba đâu rồi ?
Tùng chỉ vào chiếc xe đi trước mặt:
- Ba ở trên đó, ngồi cùng với ông Claymen, ông ấy là quản gia của Advanced Travel tại Mỹ… Ba đang rất lo lắng!
- Bây giờ chúng ta đến bệnh viện sao ?
Tùng gật đầu, nhìn cô mỉm cười:
- Chúng ta sẽ qua đó một chút…
- Vâng…
Hân nhìn ra bên ngoài có vẻ tiếc nuối, có lẽ lần này cô sẽ không có dịp được ngắm NewYork mùa thu rồi…
Nghe tiếng thở dài của Hân, Tùng chợt bật cười, anh dịu dàng vuốt tóc cô:
- Khi mẹ khá hơn, anh sẽ đưa em đi chơi!
- Thật không ?- Mắt Hân đột nhiên trở nên sáng rỡ….
- Nếu em hôn anh 100 lần!- Tùng chớp chớp mắt vô tội, gương mặt càng lúc càng áp sát bức hơi thở của Hân.
Hân giật mình, trong lòng la hoảng, cô đấm lên ngực anh, lí nhí:
- Ở đây còn có người!
Tùng bật cười ha ha:
- Yên tâm! Anh ta không hiểu tiếng Việt đâu!
Mặt Hân đỏ bừng, tuy dưới ánh sáng lờ mờ không nhìn được rõ, nhưng người lái xe cũng chợt nhận ra không khí kì quặc đằng sau lưng mình, trong lòng anh ngạc nhiên và cũng muốn bật cười…
- Cậu chủ, đến nơi rồi!
Người tài xế nhẹ nhàng mỉm cười.
Hân nhìn qua cửa kính xe ôtô, cô nhận ra một tòa nhà đồ sộ trước mắt mình, ngước lên chỉ thấy những ánh đèn càng lúc càng lên cao chót vót… Xe đi qua cổng chính, tiến thẳng đến sảnh lớn khu vực đón khách, những bác sĩ y tá trong bộ đồ blu trắng đi lại dồn dập, tiếng xe cứu thương kêu lên ồn ào….
Chiếc xe dừng lại trước khu vực dành cho khách, Raymond bước ra khỏi xe, nhanh nhẹn đến mở cửa… Bây giờ Hân mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt của anh ta, đó là một anh chàng người Mỹ cao lớn, mái tóc vàng và ánh mắt màu xanh, những đặc điểm rất đặc trưng của người Âu Mỹ, cô so với anh ta thật bé nhỏ, mà Minh Tùng vừa bước xuống vóc dáng dường như có phần cao lớn hơn, Hân lại càng thở dài… Nhìn cô chắc chắn ai ai cũng sẽ đoán ra cô là người châu Á, nhưng Minh Tùng thì chưa chắc… Lần đầu tiên Hân có cảm giác ghét vì mình bé nhỏ, nhìn ai cũng phải ngước lên a!
- Cảm ơn cậu, Raymond!
Minh Tùng kéo lại áo vest cho ngay ngắn, nhìn lên ông Văn Qúy cũng vừa bước xuống xe…
Một cơn gió lạnh chợt thổi đến, Hân có cảm giác toàn bộ gai ốc da gà của cô đều nổi cả lên… a! Nơi đây có vẻ lạnh…
Tùng nhíu nhíu mày, trên tay anh đã có một một chiếc jacket được chuẩn bị từ lúc nào, nhẹ nhàng phủ lên vai Hân, nhỏ giọng nói:
- NewYork ban đêm rất lạnh…
Hân ngước lên nhìn anh với vẻ biết ơn:
- Vâng…
Presbyterian Hospital là một bệnh viện rất lớn, lần đầu tiên khi bước đến đây, cảm giác đầu tiên của Hân chính là choáng ngợp, đây là lần đầu tiên cô đến một bệnh viện lớn như vậy, chỉ nhìn tòa nhà chính trước mắt cũng đủ thấy tầm vóc của nó, ngay cả cột đèn cao áp cũng cao lớn gấp mấy lần bình thường… Giống như các bệnh viện khác, Presbyterian Hospital tràn ngập màu trắng, những cánh cửa kính sáng bóng làm nổi rõ hành lang rất dài bên trong, những bức tường màu trắng xóa, trang phục các y bác sĩ cũng đều là màu trắng, gợi lên cho người ta sự sạch sẽ… Mùi thuốc sát trùng bên trong theo cánh cửa kính mở bay ra làm Hân chợt cảm thấy khó chịu, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái khi tới bệnh viện…
Ông Văn Qúy và ông Claymen bước lại gần hai người, trên mặt ông Văn Qúy là một mảng lo lắng rõ rệt.
Đến khi bước đến trước mặt hai người, ông Claymen chợt mỉm cười:
- Cô chủ, mừng cô đến Newyork!
Thái độ nhã nhặn lịch sự của ông làm Hân chợt bối rối… Dù sao nhìn ông cũng không kém tuổi ông Văn Qúy là bao nhiêu, thực sự là cô không dám nhận…
- Cảm…cảm ơn chú!- Hân lúng túng
Ông Claymen là một người đàn ông có vẻ rất khuôn phép với bộ vest chải chuốt không một nếp nhăn nhỏ, mái tóc bạch kim cắt tỉa gọn gàng, gương mặt sáng sủa của một người đàn ông trung niên và bàn tay đeo găng trắng tinh, một phong cách quản gia rất phương Tây! Hân thầm thán phục…
Nhìn Minh Tùng, ông cười tươi:
- Cậu chủ, bà chủ và mọi người ở biệt thự đang rất mong cậu sẽ tổ chức đám cưới ở đây!
Minh Tùng cũng cười rạng rỡ, tự nhiên quàng tay qua vai Hân:
- Cháu cũng đang suy nghĩ… Có lẽ cũng nên như vậy!
Ha ha
Trong không khí tràn tiếng cười… Đột nhiên ông Văn Qúy một bên chợt sốt ruột:
- Được rồi! Chuyện này sẽ bàn sau… Mau lên thăm bà ấy!
Ông Claymen dường như đã quen với thái độ khẩn trương của ông Văn Quý, xoay người nhanh nhẹn đi trước:
- Vâng, bà chủ đang nằm ở phòng phòng Vip 502, khu điều dưỡng!
Dường như chỉ cần nghe có thế, ông Văn Qúy đã nhanh chóng vọt lên phía trước, để ông Claymen, Minh Tùng, Ngọc Hân ba người vội vã theo sau…
Bước qua hành lang rất dài mới đến được thang máy, trong suốt mấy phút đứng trong thang máy, ông Văn Qúy gương mặt dường như chưa phút nào giãn ra, trong khi ông Claymen hỏi han Ngọc Hân tận tình, giống như tình trạng của ông Văn Qúy là điều mà ai cũng đã đoán trước…
Thang máy vừa bật mở, ông Văn Qúy đã vội vã bước ra, đi thẳng đến căn phòng cuối hành lang, dường như đã rất quen thuộc… Trên hành lang những y tá đi lại dường như nhận ra ông, một vài người mỉm cười cúi đầu chào thân thiện nhưng ông vẫn vụt qua rất nhanh…. Nhưng dường như mọi ánh mắt đều hướng về phía cô, Ngọc Hân chợt nhíu mi, à, đúng ra là dành cho người đàn ông đang đi bên cạnh cô…
Ông Claymen đã vội vã đi theo sau ông Văn Quý… Một y ta chợt đột nhiên dừng lại trước mặt hai người làm Hân chợt giật mình.
- Shane! Lâu lắm mới gặp lại anh!- Cô y tá mừng rỡ ôm chầm lấy Tùng
Hân có cảm giác mình bị nảy ra xa đến 3m, tóc gáy đều dựng hết cả lên….
- Tiffany, chào em!
Minh Tùng cũng giật mình không kém, gượng gạo cười
- Ôi! Lâu lắm rồi! Sao anh không tới thăm em?- Tiffany càng nói càng mừng rỡ, vòng tay càng ôm chặt.
Hân chớp chớp mắt nhìn cô nàng vẫn chưa muốn buông Tùng của cô ra… Đó là một cô gái Âu Mỹ có thân hình nóng bỏng, từng đường cong dù qua bộ đồ y tá thùng thình vẫn lộ rõ, vòng 1 đầy đặn dường như muốn áp sát chặt vào Tùng, từng đường chỉ trên áo dường như muốn đứt tung ra….Mái tóc vàng xoăn xõa tung trên vai tỏa ra mùi nước hoa dìu dịu quyến rũ… Hân cảm thấy một cỗ tức giận đang cuồn cuộn trong lòng, cô đứng đây đâu phải con muỗi vo ve nha, cô gái này lại dường như không hề để ý đến cô… Mắt đẹp trừng lên nhìn cô nàng mà cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt dường như đang có một nụ cười rất đáng ghét…
Tên ngốc Minh Tùng kia đang cười thế kia là ý gì đây ?
Tùng trong lòng chợt kêu khổ, anh cảm nhận rất rõ một luồng sát khí ngay bên cạnh mình nhưng không có cách nào nhẹ nhàng thoát khỏi cô nàng rắc rối đang ôm anh chặt cứng đến không thở nổi… Bối rối, anh nắm chắc vòng tay Tiffany đang quấn quanh cổ mình, cố gắng ngăn cản sự vui mừng của cô nàng, nhẹ nhàng đẩy cô ra:
- Tiffany, anh muốn giới thiệu với em….
- Vâng…
Tiffany vẫn cười tươi hớn hở, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt to và nụ cười rộng mở để lộ hàm răng trắng bóng được chăm sóc cẩn thận… Hân không khỏi cảm thán, cô gái này thực sự là đẹp như mấy người mẫu cô vẫn thấy trên tờ quảng cáo, so với cô gái này, người đẹp Quỳnh Chi chưa đủ hấp dẫn với Minh Tùng đúng là không có gì lạ… Cúi xuống nhìn mình, Hân không khỏi cảm thấy tự ti… nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy thật là bực mình…
Tùng nhẹ nhàng bước ra xa Tiffany, kéo cánh tay Hân lại gần trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô nàng:
- Đây là vợ anh!Ngọc Hân, đây là Tiffany, cô ấy là y tá chăm sóc mẹ một thời gian...
Tùng cố gắng giải thích rõ ràng nhất có thể, anh không có tội a!
Nụ cười trên gương mặt Tiffany lập tức trở nên biến dạng, Hân chớp chớp mắt, cuối cùng nở nụ cười tươi nhất có thể:
- Chào cô!
Tuy nhiên trong giọng nói cũng đã có vài phần ê ẩm…
Tiffany nhìn Hân thật lâu, thật lâu mới khôi phục lại được gương mặt bình thường, nhưng vẫn lúng túng:
- A… chào cô!
Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên kì quặc, cả hai đều nhìn nhau không dứt mặc dù không nói gì, tuy nhiên trong ánh mắt đều dường như càng lúc càng tóe lửa… Tùng đứng một bên cười khổ liên tục, anh cũng không biết mình nên làm gì trong tình huống này…. Kéo vai Hân lại gần mình hơn, cũng chợt cảm thấy ánh mắt cô lườm anh sắc như dao, bàn tay bé nhỏ cấu bàn tay anh đến đau điếng… Aizz! Anh có làm gì nên tội chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.