Lửa Tình

Chương 67

Su (ball_4m)

31/05/2013

Bà Kim San thở nhẹ, thực sự là bụng bà vẫn còn hơi đau… Người đàn ông kia thì nhìn bà chẳng lúc nào là không muốn phun lửa giận, vậy thì còn muốn ở lại đây với bà làm gì ? Bà lạnh lùng nói:

- Ông còn đứng đó làm gì ? Quát tháo xong rồi thì đi đi!

Ông Văn Quý lại càng thêm giận dữ, người đàn bà này chẳng bao giờ nói với ông được một câu nhẹ nhàng. Vừa từ phòng bác sĩ trở về, nghe dấu hiệu bệnh của bà có nguy cơ biến thành trầm trọng hơn, hóa ra thời gian gần đây bà luôn giấu giếm mọi người, tìm cách liên lạc những công việc ở Advanced Travel… Vừa giận lại vừa bực, ông gằn từng tiếng:

- Từ nay, tôi cấm bà có liên quan gì đến Advanced Travel!

Bà Kim San lời vừa lọt vào tai đã trừng mắt nhìn ông Văn Quý:

- Ông nói điều ngớ ngẩn gì thế ?

Ông Văn Qúy bước lại gần, nhìn vào ánh mắt bà Kim San đang căm phẫn nhìn ông… Trong lòng ông có đau lòng xen lẫn nhiều chua xót… Đã nhiều năm như vậy, bà ấy vứt bỏ cả gia đình của mình chỉ để đuổi theo một thứ danh vọng, đã đi gần hết cuộc đời, đến nỗi cuộc sống cũng sẽ bị đe dọa, nhưng vẫn không chịu từ bỏ… Trong trái tim của bà ấy, thực ra còn có ông không ? còn có Minh Tùng, con trai của hai người không ?

Hít một hơi thật dài, ông ghé sát vào mặt bà, từng tiếng rành rọt trước ánh mắt bàng hoàng của bà:

- Tôi sẽ rút toàn bộ cổ phần khỏi Advanced Travel, bà nghe rõ chưa ? Tôi sẽ rút toàn bộ!!- Ông hét lên- Tôi sẽ cho nó sập luôn, cái ước mơ, cái sự nghiệp vớ vẩn của bà! Tôi sẽ phá sập nó, bà nghe rõ chưa ?

Hai tay ông nắm lấy hai vai bà, bóp mạnh giống như bao nỗi uất ức, căm giận của ông rất nhiều năm qua đều đang dồn cả vào câu nói này.

- Ông bị điên sao ?- bà Kim San cố vùng vẫy nhưng không thoát được cánh tay chắc khỏe của ông Văn Quý, bà cũng tức giận bừng bừng- Ông mau đi đi! Quay về với những quý cô chân dài của ông ! Ông không có quyền ở đây bắt tôi phải làm gì !

…………………………

Ngọc Hân và Minh Tùng ở bên ngoài đều giật mình, tiếng quát tháo qua lại ở bên trong phòng càng lúc càng lớn… Dường như hai ông bà đang cãi nhau rất dữ dội…

Ngọc Hân đi đi lại lại không yên, cô nói:

- Tùng, chúng ta…có nên vào không ?

Tùng ngước lên nhìn Hân, không khí bên trong thực sự làm anh cũng thấy lo lắng, muốn xông vào, cản hai con người đang bừng bừng lửa giận kia nhưng cuối cùng vẫn là do dự, liệu khi xông vào rồi có thể giúp được gì, hay chỉ để hai ông bà càng thêm căm ghét nhau…

Hân cuối cùng cũng không chịu được sốt ruột, bên trong lại vang lên tiếng quát rất lớn của ông Văn Quý… Cô quyết tâm bước lại gần cửa:

- Em muốn vào!

Tùng vội kéo lấy tay cô:

- Từ từ…hãy đợi thêm lúc nữa!

- Ba chưa lúc nào tức giận như vậy cả… em sợ….- Hân bồn chồn

- Ba sẽ không làm điều gì lỗ mãng đâu!

- Em biết….- Hân cắn cắn môi

Im lặng một lát, bên trong lại vang lên tiếng quát, Hân không nhịn được nữa bước đến:

- Vậy thì chúng ta chỉ nhòm vào thôi! Nếu ba mẹ hòa hảo được thì thôi, còn không lỡ may có chuyện gì….

Tùng gật đầu:

- Được…

Bước đến gần cửa, hai người hé hé nhòm qua khe cửa….

Bên trong hai ông bà Văn Qúy và Kim San vẫn đang cãi cọ ác liệt… Ông Văn Qúy giữ chặt lấy bà, đôi mắt ông long lên vằn vài tia đỏ giận dữ, bà Kim San cũng trừng lên không chịu kém… Không khí thực sự là căng như dây đàn.

Bà Kim San cười lạnh:

- Ông có tư cách gì trách tôi sao ? chúng ta đã cãi nhau vì những chuyện này không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm qua rồi! Đến bây giờ ông còn muốn cãi nhau với tôi nữa sao ? Hãy biến về bên cạnh những quý cô chân dài của ông đi, cuộc sống của tôi không cần ông phải lo lắng!

Ông Văn Quý nhìn bà có phần đau mắt:

- Bà nói vậy mà được sao ? Tôi như ngày hôm nay là vì ai ? Không phải vì bà sao ? Vì bà quá ham mê quyền lực, bà bỏ rơi gia đình của chính mình từ rất lâu rồi! Đến lúc này bà còn muốn trách tôi sao ?

- Tôi làm tất cả là vì cái gia đình này!- bà Kim San hét lên- Chính vì ông lúc nào cũng chỉ muốn an nhàn nên tôi mới phải đứng lên! Tôi phải xây dựng sự nghiệp cho cái gia đình này, phải lo lắng vì tương lai của Tùng! Ông chỉ là một ông bố nhu nhược, an phận thủ thường, đam mê nữ sắc! Ông không có tư cách lên lớp tôi!

- Tôi nhu nhược ?- ông Văn Quý cười chua xót- Phải! Tôi nhu nhược thì sao ? Tôi đâu có cần bà phải đứng lên! Bà đã bao giờ thử nghĩ xem tôi và Tùng cần gì ở bà chưa ? Tất cả những gì tôi và con cần chỉ là một người vợ, một người mẹ bình thường, một gia đình hạnh phúc! Bà có nghe rõ không ?- Ông hét lên

Toàn thân bà Kim San hơi chấn động, đôi mắt bà mở to ngỡ ngàng, toàn thân như muốn run lên nhưng cuối cùng bà vẫn lạnh lùng:

- Một gia đình bình thường là một ông bố luôn có gái ở bên ngoài, không bao giờ về nhà, không bao giờ hỏi thử xem vợ mình có mệt mỏi không, không bao giờ nhớ sinh nhật con là ngày nào ? Ông là một ông bố, một người chồng tốt lắm sao Văn Quý ?

Ông Văn Quý môi đã hơi run run:

- Phải… Tôi không tốt! Bà luôn vì công việc, bà luôn lo lắng đến Advanced Travel… Bà có biết cái cảm giác ở nhà đợi chờ bà đi thâu đêm suốt sáng cho công việc là gì không ? Tôi chưa bao giờ muốn cuộc đời mình sẽ như thế…- ông khẽ lắc đầu- Nhưng bà chưa bao giờ quan tâm đến tôi! Dù tôi có cặp với bao nhiêu người, bà vẫn không hề biểu lộ một tia cảm xúc! Rốt cuộc bà có trái tim không ? Tôi ở trong lòng bà là cái gì ?- Ông hét lên, những uất ức đau buồn ở trong lòng ông đang giống như đê vỡ òa ra.

- Cái gì ?- bà Kim San ngỡ ngàng- Ông…ông…đang nói cái gì ?

- Phải…- Ông Văn Quý cười chua chát- Tôi chỉ muốn bà sẽ ghen, tôi chỉ muốn biết tôi ở trong lòng của bà là cái gì, nhưng cuối cùng thì tôi là cái gì… cái gì cũng chưa từng phải đúng không ?

Bà Kim San toàn thân run lên….. Bà luôn nghĩ rằng trong lòng ông bà chẳng là gì cả… Bà luôn phải bôn ba ở bên ngoài biết bao nhiêu mệt nhọc chỉ vì muốn gia đình có một cuộc sống đầy đủ, con trai bà khi lớn lên sẽ trở thành một con người vĩ đại. Nhưng chồng bà luôn tìm vui bên ngoài, không đếm xỉa đến những vất vả của bà, con bà thì từ nhỏ đến lớn luôn tìm cách thóat khỏi sự kiềm kẹp của bà… Tất cả đều chống đối bà, là quyền lực là hư danh đã làm bà mờ mắt mất rồi…



Từ khóe mắt bà một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, rồi lại hai giọt….

- San san…- ông Văn Quý gọi bà một cách thân thiết, giọng của ông cũng vì xúc động mà trở nên khàn khàn… Hai ông bà thực sự đã mất quá nhiều thời gian, đã mất đi quá nhiều thứ trong cuộc đời này rồi!

Bàn tay ông nhẹ nhàng đưa lên lau nước mắt của bà….

Ngọc Hân ngước lên nhìn Minh Tùng, anh cúi xuống nhìn cô mỉm cười… Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh nắm lấy tay Hân bước đi:

- Mình đi thôi!

- Vâng…- Hân khẽ đáp, ngoan ngoãn bước theo anh… Có lẽ hai ông bà đã tự tìm được không gian cho mình rồi.

Mình đi đâu hả anh ?- Hân hỏi khi Tùng đang nắm tay cô đi ra khỏi bệnh viện.

Tùng kéo Hân một mạch xuống tận ga ra lấy xe, ấn cô ngồi vào xe, anh hôn nhẹ lên má cô:

- Mình đi chơi!

Tiếng anh nhẹ như hơi thở… Phải…trong lòng anh cũng đang rất thoải mái…

- Đi chơi ?- Hân ngơ ngác

- Ừm! Một nơi em sẽ rất thích!- Tùng bật cười

Chiếc xe đen bóng lao nhanh ra khỏi gara bệnh viện.

NewYork mùa thu cũng là mùa thu hoạch táo… Ở đây có đủ các loại táo như: Fuji, red delicious, golden delicious, emprise, cortland, idared, macoum, grand smite… Các loại táo ở đây đều không có thân cây lớn như ở Việt Nam, chủ yếu đều là những thân táo rất nhỏ, nếu đem so sánh chỉ giống như một cây cam ở Việt Nam, tuy nhiên quả táo thì lại kĩu kịt, rất nhiều, chen chúc nhau trên những cành cây gày giống như cà phê.

Trải dài giống như bất tận là một cánh đồng táo rất lớn, mùi thơm của táo bay lượn trong không gian, xen lẫn trong đó còn có mùi thơm của đất và của hoa cỏ… Hân cười đến híp mắt nhìn vào cả một khoảng không rộng lớn tràn ngập táo trước mắt… Những quả táo kĩu kịt, bóng lộn, vẫn còn ướt đẫm nước sau lần tưới nước buổi sáng dưới ánh nắng mặt trời dìu dịu lại càng có vẻ hấp dẫn…

Bên cạnh vườn táo đã đỗ rất nhiều xe tải lớn nhỏ, những người nông dân hăng hái đeo gùi bên những cây táo bắt đầu hái… Cảnh thu hoạch táo diễn ra rất nhộn nhịp, mọi người đi lại như mắc cửi, những gùi táo nặng trĩu những trái táo căng mọng no tròn đến ngon mắt.

- Woa!- Hân reo lên thích thú- Ở đây cũng có một vườn táo của Advanced Travel sao ?

Tùng mỉm cười:

- Ừm! Lúc đầu anh chỉ muốn trồng một vườn nhỏ thôi! Nhưng nó cứ lớn rộng mãi như bây giờ… Em có muốn thử đi hái táo không ?

- Có!- Mắt Hân sáng lo lanh

- Được rồi… Đi theo anh!

Tùng nắm lấy tay Hân dắt đi…. Bóng hai người hòa vào biển người đang đi lại nhộn nhịp khắp vườn táo, vừa đi Hân vừa ngắm không thể rời mắt khỏi những gùi táo nặng trĩu trên vai những người nông dân đang đi về phía xe tải. Có rất nhiều các loại táo với hình dáng và màu sắc khác nhau, nhưng nhiều nhất chính là màu đỏ thẫm, có cả loại táo có màu vàng rực và màu xanh non mỡ màng… Dù là loại nào cũng đang tỏa mùi rất thơm làm Hân rất khó khăn mới ngăn cản được mình nhón một quả…

Tùng kéo Hân bước đến phía bên kia của vườn, ở đó có một căn nhà nhỏ. Được xây trên những cái cột khá cao, căn nhà giống hệt như một nhà sàn ở Việt Nam. Hai người vừa đến nơi một người đàn ông trung niên nhỏ con đã từ trên nhà bước xuống, kêu lên:

- Cậu chủ!

Ông ta mặc một chiếc áo trắng khoác bên ngoài chiếc gilê màu nâu đã nhuốm đầu bùn đất, chân đi ủng đen và trên đầu đội một chiếc mũ rơm rộng vành rất nông dân… Ông ta có một nụ cười khá thân thiện giống như những nông dân khác, gương mặt khá khắc khổ và làn da ngăm đen. Ông ta bước đến trước mặt hai người một cách nhanh nhẹn, Tùng mỉm cười nắm lấy bàn tay ông:

- Chú Lincoln!

Ông Lincoln dường như rất vui vẻ, gương mặt ông phấn khích hồng hồng:

- Cậu chủ, lâu lắm rồi cậu mới ghé nơi này! Năm nay vườn táo được mùa ghê lắm!

- Vậy sao ? Cũng là nhờ công sức chăm sóc của chú!- Tùng cười tươi

- A…cô gái này là…- ông nhìn Hân

Tùng liền vòng tay ôm lấy vai cô :

- Cô ấy là vợ sắp cưới của cháu, lần này cháu muốn đưa cô ấy đến đây thăm quan !

- Ô !- Ông Lincoln tỏ vẻ kinh ngạc mừng rỡ nắm lấy bàn tay Hân- Chào cháu gái xinh đẹp !

- Cháu cảm ơn chú !- Hân cười, mặt đã hơi đỏ, thực ra cô vẫn chưa quen với việc người khác khen ngợi mình.

Tùng vội nói :

- Cô ấy muốn đi thu hoạch táo, chú có thể giúp cháu chuẩn bị một ít đồ đạc không ?

- Được được ! Không vấn đề gì… Công việc ở đây tuy vất vả nhưng cũng thú vị lắm ! Cậu chủ lên nhà, tôi sẽ bảo bà nhà tôi chuẩn bị !

- Cảm ơn chú !- Tùng trả lời rồi hai người bước theo ông nhanh nhẹn lên nhà.

Nhìn bề ngoài có vẻ nhỏ nhưng bên trong nhà lại khá rộng, gọn gàng và rất sạch sẽ… Đồ đạc trong nhà chủ yếu là bằng gỗ mun đen, những vật dụng khá đơn giản và thô sơ. Bà Lincoln là một người phụ nữ có thân hình khá mập mạp và nụ cười thân thiện. Bà đưa cho Hân một bộ đồ lao động màu xám và mỉm cười :

- Đây là đồ của con gái tôi, nó đi học xa nên thi thoảng mới trở về phụ giúp mùa thu hoạch… Cô chủ chắc sẽ mặc vừa !

- Cảm ơn cô !- Hân mỉm cười và cầm lấy bộ đồ.

Lúc cô búi tóc, thay đồ và xỏ chân vào đôi ủng màu đen vừa xong, Tùng cũng bước đến gõ cửa :



- Hân, em xong chưa ?

- Xong rồi ạ !- Hân mỉm cười, cô nhanh nhẹn đến mở cửa

Tùng đang mặc một bộ đồ giống của ông Lincoln, áo sơ mi trắng, gile đen, chiếc quần rộng và đi một đôi ủng màu nâu, đầu đội mũ bê dê, trông anh rất giống một cao bồi thứ thiệt a ! Hân cươi tươi :

- Woa ! Anh đẹp trai ghê !

Tùng chớp chớp mắt vô tội ôm lấy Hân nhấc bổng lên làm cô la hoảng :

- Anh lúc nào cũng đẹp trai mà ! Vợ yêu, búi tóc lên nhìn rất giống bà mẹ nha !

Hân đỏ mặt, cô đấm lên vai anh :

- Anh nói linh tinh, mau thả em xuống !

Tùng bật cười khúc khích, đội lên đầu cô một chiếc mũ rơm rộng vành, anh mỉm cười :

- Đi thôi, chú Lincoln đã chuẩn bị cho chúng mình một chiếc gùi nhỏ, em muốn hái táo gì nào ? Ở đây anh trồng rất nhiều loại a !

Ngước lên nhìn anh, cô cười tươi, đôi mắt long lanh tỏa sáng :

- Em muốn hái tất được không ?

- Được ! nhưng mỗi khu vực trồng một loại táo, nếu muốn hái tất cả sẽ rất mệt !

- Không sao ! Hái về làm quà cho mọi người ! Hihi !

- Đồng ý !- Tùng bật cười, anh cúi xuống hôn lên má cô rất nhẹ.

Vườn táo của Advanced Travel rất rộng có đến vài trăm acres, khắp nơi đều là những cây táo thấp tè nên những người nông dân không khó khăn lắm trong việc thu hoạch… Mùi nhựa táo vương vất trong gió thơm lừng, năm nay táo được mùa, đến lúc thu hoạch xong chắc cũng phải vài ngày nữa…

Tùng đeo gùi lên vai, Hân thong thả đi đằng trước, đến mỗi cây đang sai kĩu kịt, cô lại hái một vài quả, miệng nghêu nghao hát… Cô nhìn theo những người làm trong vườn, bàn tay họ hái táo thoăn thoắt, chẳng mấy chốc mà gùi đã đầy… Cô dù cố sức nhưng việc duy nhất cô làm được là…tự làm xước tay mình. Những lúc ấy Tùng lại lo lắng lườm cô một trận, anh vội vã chạy đến xem bàn tay lấm lem xướt xát của cô, mắng mỏ một trận nhưng rồi cuối cùng nhìn cô cười cười lại thôi…

Kết thúc cả buổi, Hân cũng hái được một gùi táo đủ loại và…tổng kết trên tay một loạt các vết xước lớn nhỏ. Và Tùng quyết định, từ lần sau cô sẽ không được vào vườn thu hoạch táo nữa ! Nghe vậy Hân năn nỉ đến hết nước mắt, anh cũng không đồng ý, cô lại tức giận đá anh một cái rồi…ù té chạy !

Hai người sau khi vui chơi thỏa thích liền trở lại nhà ông bà Lincoln. Bà Lincoln đã chuẩn bị sẵn món bánh táo lừng danh làm từ chính loại táo red delicous hảo hạng trong vườn… Bánh vừa ra lò, một mùi hương thơm phưng phức đã bay đến nức mũi Hân…

Ông Lincoln nháy mắt :

- Vợ tôi làm bánh táo là số 1 !

Quả nhiên đúng như lời ông nói, đây quả thực là món bánh táo ngon nhất mà Hân từng được ăn… Không chỉ bởi nguyên liệu tươi sạch và ngon mà còn vì tay nghề của bà Lincoln đúng là rất tuyệt.

Vừa ăn Hân vừa để ý đến những cử chỉ thân mật của hai ông bà. Ông Lincoln dường như rất yêu vợ, ông giúp bà sắp xếp bát đĩa… Hai người vừa cùng làm vừa nói chuyện rất vui vẻ những câu chuyện về cô con gái ở xa, rồi đôi khi là những câu chuyện lúc trẻ… Một câu chuyện tình rất bình dị nhưng cũng thật hạnh phúc…

Cuộc sống đôi khi rất giản đơn nhưng lại làm người ta ngưỡng mộ… Tùng nhìn vào mắt Hân, anh dường như đọc được trong đó rất nhiều suy nghĩ…

Cuộc sống tự do mới là nơi hợp với Hân, nhưng ở bên anh, cuộc sống của cô dường như bị khép lại, dù không thiếu thốn thứ gì nhưng hình như lại thiếu đi mọi thứ…

Tận xế chiều, hai người mới chào tạm biệt ông bà Lincoln và trở về nhà ! Ông Lincoln nhiệt tình đưa hai người ra tận xe, tất nhiên là không quên gùi táo nặng trịch công sức suốt cả buổi chiều của Hân… Chào ông một cái thân tình và hẹn ngày gặp lại, Hân quyến luyến bước lên xe… Nhìn bóng ông Lincoln vẫy tay và khung cảnh vườn táo càng ngày càng xa, trong lòng cô dâng lên một sự nuối tiếc không hiểu vì sao…

Tùng kéo Hân lại gần để cô ngả đầu vào vai anh, anh dịu dàng hỏi :

- Hôm nay em mệt không ?

Hân lắc đầu, cô mỉm cười:

- Không… hôm nay em rất vui… Ông bà ấy thật hạnh phúc!

- Ừm… Sau này khi chúng ta già, cũng sẽ về vườn táo sống nha!

Hân bật cười, không biết là anh đang đùa hay đang nói thật, dù sao cô cũng thấy rất vui…

Im lặng một hồi, cuối cùng Tùng thở dài, trong đáy mắt rất nhiều suy tư:

- Hân…

- Vâng…

- Anh sẽ quay về Advanced Travel!

……………………………………………..

Hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phải là cô đã không đoán ra, dụi đầu trên vai anh, cô mỉm cười:

- Vậy em sẽ có cơ hội thường xuyên đến nơi này chơi đúng không ?

- Đúng vậy!

- Như vậy rất tuyệt!- Hân nhìn Tùng le lưỡi- Anh đừng lo lắng cho em… Chỉ cần là nơi đó có anh, em sẽ luôn hạnh phúc…

- Anh sẽ luôn ở bên em!- Tùng yêu thương nhìn xuống gương mặt Hân, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook