Chương 72
Su (ball_4m)
31/05/2013
Ngọc Hân lấy một cây cài tóc ngọc trai kẹp lên búi tóc trên đầu, mỉm cười
nhìn trong gương viên ngọc trai đang tỏa ra những vết lấp lánh màu bạc,
trên mái tóc đen bồng bềnh lại càng thêm nổi bật quý phái. Nhìn gương
mặt mình trong gương, cô khẽ thở dài, đêm nay là bữa tiệc ra mặt của
Tùng trước những nhân vật chủ chốt của Advanced Travel cũng như những
đối tác làm ăn trước giờ của Advanced Travel…. Từ đêm nay cuộc đời cô sẽ bước sang một trang mới, từ giờ mọi sự xuất hiện của cô, mọi hành động
của cô sẽ bị để ý rất nhiều, cuộc sống sẽ không còn dễ dàng như trước…
Đưa bàn tay bé nhỏ lên trước gương, cô sờ từng đường nét gương mặt trong đó. Đó là một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, từng đường nét phấn hồng tinh tế, đôi mắt to trong vắt, cái mũi thẳng và bờ môi hồng nhỏ xinh gợi cảm. Mái tóc đen được búi gọn lại, lấp lánh những viên ngọc trai nhỏ, để lộ ra cái cổ thanh mảnh và bờ vai trần trắng muốt xinh đẹp. Hân tự mỉm cười, có khi nào cô có thể trở thành một quý bà được không ? Cá tính của cô vốn không phải như thế này ! Không phải mặc đầm chấm gót yểu điệu thướt tha, không phải đầu tóc vấn cao, tay cầm lắc nhẹ nhàng, không phải mỉm cười hiểu biết và ánh mắt khoan dung… Cô không phải như thế này ! Chưa bao giờ như thế này ! Trong lòng lại thở dài, cô muốn được tự do trong bộ đồ thể thao, khoác ba lô, đội mũ lụp sụp và lang thang khắp nơi…. Đó mới chính là Ngọc Hân thực sự ! Chỉ nghĩ đến cảnh cô sẽ vì giẫm vào đuôi chiếc váy này mà ngã cũng đã thấy nản, Hân thở dài….
Cạch !
Cửa phòng bật mở làm Hân giật mình, nhìn ra cửa đã thấy Minh Tùng xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Ánh mắt của anh cũng sáng lên khi nhìn thấy cô, nụ cười trên môi lại càng thêm mười phần quyến rũ, mái tóc hơi xù đã được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt anh cũng được chăm sóc kĩ càng thêm sáng lạn. Minh Tùng một thân cao lớn như muốn che hết ngưỡng cửa, bộ vest màu đen sang trọng không một hạt bụi, đôi giày đen bóng loáng lại càng thêm lịch lãm quý phái. Minh Tùng mỉm cười, bước chân nhanh nhẹn bước đến gần Hân…
- Vợ yêu xong chưa ?- Tùng ngả ngớn hỏi
Hân nhíu nhíu mày, đứng dậy, chiếc đầm dạ hội màu trắng hai dây châm gót làm cô có cảm giác vướng víu, đã vậy thân váy lại càng bó sát vào từng đường cong trên cơ thể làm cô có cảm giác thật khó thở…
Minh Tùng đã nhanh nhẹn bước đến trước mặt cô, đôi mắt anh sáng lấp lánh nhìn vào gương mặt cô thật kĩ, cầm lấy bàn tay cô, anh thở ra :
- Vợ yêu đẹp quá !
Hân giật mình, cảm giác bối rối làm hai má cô chợt ửng hồng, cô đấm lên người anh :
- Anh đừng nói linh tinh !
Tùng bật cười, anh tóm lấy bàn tay của Hân, quẹt nhẹ lên mũi cô cưng nựng:
- Vợ yêu, lúc tiếp khách không được cư xử tùy tiện như vậy biết chưa ?
Hân ngước lên nhìn Tùng có vẻ không vui, cô thở dài:
- Haizzzz…. Em cũng không biết có làm được không ?
Cầm lấy tà váy so so, Hân càng cảm thấy trong lòng nặng trĩu:
- Em…thật sự không hợp với những thứ này!
Tùng dường như hiểu cô đang nghĩ đến điều gì, anh vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhè nhè lên lưng Hân, anh thì thầm:
- Không cần lo lắng! Anh biết những chuyện này không thể làm khó vợ yêu của anh được! Bữa tiệc sẽ rất nhanh kết thúc!
Hân thở dài, cô không sợ những bữa tiệc, nhưng bữa tiệc kiểu cách và gò bó thế này cô không thể quen được:
- Sau này còn rất nhiều bữa tiệc như thế này đúng không ?
Trong giọng nói của cô có phần thở dài cũng có phần cam chịu làm Tùng không khỏi than nhẹ, anh biết Hân không hề thích điều này, bản thân anh cũng như vậy… Sống quá nhiều trong những bữa tiệc kiểu cách, anh thực sự đã cảm thấy buồn chán…
Hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hân, anh dịu dàng nói:
- Ừm…. Anh biết em không thích nhưng cố lên! Anh sẽ cố gắng kết thúc những chuyện này sớm thôi! Anh hứa!
- Vâng…- Hân mỉm cười, thực sự thì chỉ cần ở bên anh thôi, dù thế nào với cô cũng được… Cô chỉ ghét cảm giác sau buổi tối hôm nay, cô sẽ phải chia sẻ người đàn ông của mình với một thứ gọi là công việc… Bà Kim San chính là ví dụ điển hình nhất của người quá đam mê sự nghiệp đến nỗi quên cả gia đình, mặc dù bây giờ bà đã suy nghĩ lại, nhưng chỉ nhìn chặng đường hai ông ba đã đi, cô cảm thấy thực sự lo sợ…
Vòng tay ôm lấy Tùng, trong lòng thầm cầu nguyện anh sẽ không bao giờ như thế, cuộc sống của hai người sẽ không bao giờ như thế!
Cốc! Cốc!
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó lại có tiếng ông Claymen:
- Cậu chủ, ông bà Benenth vừa qua cổng! Ông bà chủ cho mời cậu chủ và cô chủ xuống dưới!
- Tôi sẽ xuống ngay!- Tùng đáp
Nhẹ nhàng, Tùng buông Hân ra, ngón tay điểm lên trán cô, anh mỉm cười:
- Vợ yêu, cười lên nào!
Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng, thở một hơi, khóe môi hơi cong lên thành một nụ cười mỉm…. Đột nhiên, một phen choáng váng làm Hân giật mình, toàn thân hơi chấn động đã nhanh chóng rơi lại vào một vòng ôm ấp rất chặt, mùi nước hoa nhè nhẹ lượn lờ quanh cánh mũi… Cũng vì quá bất ngờ mà đôi mắt cô mở to nhìn vào gương mặt đã gần sát với mình, mí mắt dài của Tùng khép hờ, đôi môi của anh nóng ấm mềm mại đang phủ lấy môi cô, tinh tế nghịch ngợm liếm mút trên bờ môi nhỏ xinh của cô…
Rất nhanh chóng, hơi thở của Hân bị nụ hôn của Tùng hút sạch, gương mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn xạ, mà nụ hôn của Tùng càng sâu lại càng ý loạn tình mê, lưỡi của anh không ngần ngại tiến thẳng vào bên trong càn quét , bàn tay anh từ lúc nào đã đưa lên đầu cô giữ chặt lại càng áp sát gương mặt của cô vào anh đến nỗi răng cô cảm nhận được răng của anh và lưỡi của anh đang làm họng cô căng cứng không có cách nào phản kháng…
Mặc dù cố hết sức, Hân cũng không nói được lời phản kháng nào, nụ hôn của Tùng đến quá nhanh, quá mãnh liệt đến nỗi bản thân cô không có cách nào chống đỡ nổi, toàn thân mềm nhũn dựa vào ngực anh… Đầu của cô bị anh giữ chặt, không cách nào ngọ nguậy mà nụ hôn của anh càng lúc càng khiến cô thấy choáng váng…
Phải đến lúc có cảm giác Hân như muốn ngất xỉu trên tay anh, Tùng mới rời đi đôi môi của cô…. Hô hấp vừa được giải phóng, Hân thở hồng hộc, toàn thân lại càng vô lực tùy ý Tùng ôm ấp… Tùng bật cười khúc khích, anh dịu dàng ôm lấy cô, để cô dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng cưng nựng như đang ôm một vật nhỏ, cúi xuống hôn lên trán cô, anh thì thầm:
- Vợ yêu ngọt quá!
Hân ngước lên nhìn Tùng, mắt đẹp trừng lên tức giận… Đến giờ tiếp khách rồi mà anh còn… không biết anh hay cô là người cư xử tùy tiện đây !
- Anh thật là…- Hâm bặm đôi môi bị anh hôn đến đỏ mọng, đấm lên ngực anh.
Nhưng hành động của Hân lại càng làm Tùng bật cười ha hả, cúi xuống hôn nhẹ lên má hồng hồng của cô:
- Đi xuống thôi! Chuyện này lát nữa sẽ tiếp tục!
Mặt Hân đỏ bừng, vừa định nhéo Tùng một cái anh đã nhanh nhẹn tránh được, đôi môi anh lại nghịch ngợm hôn phớt lên môi cô, giọng anh lại càng ngả ngớn:
- Vợ yêu, không nên hư như vậy, lát nữa sẽ càng bị trừng phạt nặng!
Vừa nói, vòng tay qua eo Hân đã siết nhẹ làm cô khẽ rùng mình. Liếc mắt nhìn anh một cái giận dữ, Hân bĩu môi, cô không thèm so đo với anh!
Lúc Ngọc Hân và Minh Tùng bước xuống phòng khách, ông bà Văn Quý Kim San đã đứng ngoài cửa đón những vị khách đầu tiên. Ông Văn Quý dường như chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế và Kim San trong bộ đầm màu bạc lại càng thêm rạng rỡ bên cạnh ông, bà dường như cũng chưa bao giờ cười nhiều như vậy… Hai ông bà đang thực sự có những giây phút thực sự… Một phần nào đó, quyết định của Tùng quay trở lại Advanced Travel cũng mang đến những kết quả tích cực làm Hân cảm thấy hài lòng… Sáng hôm đó, Minh Tùng thậm chí đã phải đấu tranh rất nhiều với bà Kim San để bà chấp nhận việc anh trở lại Advanced Travel… Thực sự bà cũng là một người mẹ rất tốt, dù cách yêu thương của bà hơi khác nhưng bà rất yêu thương Minh Tùng, chỉ cần xác định điều đó là tốt cho anh, bà sẽ không ngần ngại hi sinh bản thân mình… Hân cảm thấy bà Kim San trở nên dễ gần gũi hơn rất nhiều… thực ra đã là phụ nữ, thì ai cũng sẽ chỉ vì chồng và con của mình mà thôi…
Bên dưới phòng khách được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi và những tấm thảm màu đỏ đã được thay mới bóng bẩy, trên những dãy bàn dài, các món ăn nhẹ và các loại rượu bày la liệt ngon mắt…. Những người phục vụ trong bữa tiệc hầu hết chính là người của biệt thự, buổi tối hôm nay đều ăn mặc lịch sự nhanh nhẹn đi lại trong phòng, trên tay là những ly rượu vang đỏ sóng sánh…
Ngay khi hai người xuất hiện đã nhận được sự chú ý đặc biệt của những vị khách có mặt… Đây chính là hai nhân vật chính của bữa tiệc…
Khoác tay Tùng, Hân cố gắng bước đi nhẹ nhàng hết sức có thể, bàn tay của anh thi thoảng lại vỗ lên bàn tay cô, ánh mắt nhìn cô như khích lệ làm Hân bất giác mỉm cười, bước đi bên anh thật sự là cảm thấy tự tin hơn rất nhiều....
Những vị khách lần lượt đều tới chào hỏi.
- Xin chào ông bà Smith!
- Shane, cảm ơn cậu đã mời vợ chồng tới bữa tiệc này!
- Ồ! Thì ra đây là phu nhân của Advanced Travel! Thật là một phụ nữ xinh đẹp!
- Cảm ơn lời khen của bà!
- Mời ông bà cứ tự nhiên!
………………………………………….
- Xin chào ông bà Vidgan!
- Chúc mừng cậu kế nhiệm bà Kim San!
………………………………………………..
Nụ cười không có cách nào ngưng được, một vị khách vừa bước đi, ngay lập tức một người khác đã lại bước tới. Những cái bắt tay thân ái, những cái ôm thân thiện, đôi khi là cùng uống 1 ly và những tiếng thì thầm rất nhỏ… Mặc dù Hân không hiểu rõ, nhưng cô cảm nhận được tầm quan trọng của bữa tiệc ngày hôm nay, đây là nền tảng đầu tiên để Minh Tùng thực sự bước chân vào Advanced Travel, thái độ của những người đến đây là minh chứng rõ nhất cho đánh giá của họ về sự kế nhiệm của anh cũng như những bước làm ăn trong tương lai… Mặc dù kiểu cách và nhàm chán nhưng cô không thể phủ nhận, những bữa tiệc thế này chứa đựng thật nhiều thứ thật to lớn ngoài sức tưởng tượng của một người bình thường…..
Minh Tùng vẫn như cũ, mỉm cười đến sáng lạn, đôi khi lời anh nói pha chút trêu chọc, đôi khi lại có vẻ âm trầm… Đối với thái độ của từng người, anh luôn thể hiện một thần thái tự tin, nhưng lời nói có vẻ lịch sự đơn giản nhưng trong đó đã chứa đựng biết bao nhiêu sự tính toán… Đây không chỉ là cơ hội người khác đánh giá anh mà chính anh cũng cần đánh giá họ, đánh giá chính mình, cần chọn cách xử sự thích hợp… Bạn hay thù chính là bởi quyết định lúc này, chỉ một lời nói sai cũng sẽ khiến anh phải chịu những mệt mỏi phiền phức không ngờ tới….
Nhìn nét mặt của Minh Tùng, Ngọc Hân có cảm giác ánh mắt của mình đang bị thôi miên… Dường như anh chưa bao giờ rực rỡ hơn như thế, như bao giờ tỏa sáng nhiều hơn thế… Nơi này thực sự hợp với anh… Đứng bên anh làm cho cô có một cảm giác gọi là tự hào…
Đột nhiên không khí trong căn phòng trở nên im ắng, tiếng người nói chuyện lắng bớt mà chỉ còn tiếng nhạc nhẹ dìu dặt…
Tiếng các qúy bà xôn xao:
- Ồ! Chẳng phải kia là con gái của ông Văn Đình, tổng giám đốc SmartMart sao ?
- Mái tóc và cách ăn mặc khác nhưng gương mặt đó đúng là cô ấy!
- Đi bên cạnh cô ấy là ai vậy ?
- Nghe nói là chồng tương lai, anh ta từng là trợ lý cho ông Văn Đình, sau này sẽ là người kế nhiệm chức tổng giám đốc của SmartMart!
- Chẳng phải hồi trước tôi có nghe nói cô ta chết mê chết mệt cậu Shane sao ? Hai người còn từng có đính ước, thế mà bây giờ….
- Suỵt! Nói nhỏ thôi!
……………………………..
Các quý ông dường như cũng rất ngạc nhiên:
- Đại diện của SmartMart đến đây sao ?
- Có lẽ ông Văn Đình đã chính thức muốn hòa bình với Advanced Travel sau những va chạm không nên có vừa rồi!
- Bà Kim San dường như cũng rất cởi mở!
- Tôi cũng cảm thấy nên như vậy! SmartMart và Advanced Travel đều là tập đoàn lớn và hai bên đều nên cùng nhau hợp tác thì tốt hơn !
…………………………..
Minh Tùng và Ngọc Hân nhìn nhau, trong đáy mắt đều dường như có rất nhiều suy nghĩ… Vừa xoay người lại đã nhìn thấy hai dáng người đi tới…
Người đàn ông là một người khá cao, hơi gầy, gương mặt thư sinh càng thêm trí thức sau cặp kình dày cộm. Vầng trán rộng, đôi mắt tinh anh và nụ cười như có như không chứng tỏ đó là một người đàn ông hiểu biết và rất thông minh. Ngọc Hân nhíu nhíu mi, người này có nét gì đó rất quen thuộc… Đi bên cạnh anh ta là một cô gái lộng lẫy trong chiếc đầm màu cánh sen bó sát từng đường cong nóng bỏng của cơ thể, dáng người thon thả gợi cảm, làn da trắng ngần, mái tóc ngắn càng làm cô gái thêm cá tính đáng yêu. Mặc dù đã thay đổi khá nhiều, nhưng Ngọc Hân không khó khăn nhận ra cô gái này chính là Tiên Dung… Cô ấy thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp mặn mà gợi cảm ít người theo kịp! Và ánh mắt cô ấy có bối rối, có đau khổ, cũng có vui mừng…hình như chưa có giây phút nào rời khỏi gương mặt người đàn ông đang đứng bên cạnh cô…
Ngọc Hân ngước lên nhìn Minh Tùng đã nhận thấy anh cũng vừa vặn cúi xuống nhìn cô, khóe môi anh nhếch lên tạo thành một nụ cười trấn an, bàn tay cũng vòng lên ôm lấy vai cô kéo lại gần…
- Không sao đâu!- Tùng khẽ thở dài
Đang bước tới, một đôi mắt đẹp đang nhìn có phần nhức nhối….
Tiên Dung cắn cắn môi, thực sự cô không có cách nào cố gắng để nặn ra được nụ cười… Bước chân vào nơi này, không một ai, một thứ gì có thể làm cô quan tâm khi ngay lập tức thân hình quen thuộc, gương mặt và nụ cười quen thuộc của Minh Tùng đã đập vào mắt cô bỏng rát… Minh Tùng vẫn vậy, đẹp trai và quyến rũ thậm chí còn quyến rũ và nam tính hơn xưa, nụ cười của anh làm các quý bà xung quanh đông cứng, các cô con gái thì không lúc nào không liếc mắt nhìn anh đưa tình e thẹn… Cô cũng không thoát khỏi được những điều ấy… Vừa nhìn thấy anh, trái tim cô đã lỗi nửa nhịp, bước chân không đủ tự tin mà chệnh choạng cho dù trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý khá nhiều…. Càng bước lại gần thì cô càng run rẩy luống cuống…
Nhìn sang Ngọc Hân đang đứng bên cạnh Tùng, trái tim Tiên Dung lại càng giống như có ai đó hung hăng đâm cho một nhát ứa máu, ánh mắt đau đớn có căm phẫn không có cách nào ngăn cản sự ghẹn tị đang xâm chiếm dần tâm trí cô khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp rạng ngời hạnh phúc kia… Đêm nay Ngọc Hân thật đẹp, mỗi cử chỉ lại càng thanh tao quý phái, đứng bên Minh Tùng đúng là một bức tranh… Ánh mắt Ngọc Hân vừa xoay lại, nhìn cô đã có ý cười như châm chọc… Chướng mắt! Ánh mắt Minh Tùng nhìn cô lại càng phức tạp, nụ cười trên môi anh tan biến thay vào đó là một cái nhíu mày! Anh ghét cô đến vậy sao ? Tiên Dung cười chua chát…. Ánh mắt anh nhìn xuống Ngọc Hân lại càng cưng yêu vô hạn, bàn tay lại thâm tình ôm lấy bờ vai cô ta… chướng mắt! Thực sự là chướng mắt!!!!
Nam Thành cảm nhận bàn tay khoác qua tay anh bỗng run run, bàn tay bé nhỏ từ khi nào đã nắm chặt lại… Vừa cúi xuống nhìn đã thấy Tiên Dung gương mặt biến sắc, ánh mắt phức tạp hướng về phía hai người đang đứng bên nhau nhìn về phía này không dứt… Trong lòng cảm thấy không vui, ánh mắt cũng nhíu lại… Tiên Dung, cô ấy thực sự đang muốn thử thách sức chịu đựng của anh sao ?
Đột nhiên vòng tay ôm lấy vai cô, anh thì thầm, ngữ khí mất bình tĩnh:
- Dung, em làm sao vậy ?
Tiên Dung bỗng giật mình, ngước lên nhìn Nam Thành trong đáy mắt tỏa ra hơi lạnh làm cô rùng mình, cô bỗng bối rối:
- Em…em không sao!
Chưa bao giờ anh có thái độ kì lạ với cô như vậy, lạnh lùng mà lại giống như đe dọa… Nam Thành bỗng dịu giọng:
- Em không nên có biểu hiện như vậy… Cười lên đi!
- Vâng….- Tiên Dung khẽ đáp, cô có cảm giác bàn tay vòng qua vai mình lạnh toát.
Đưa bàn tay bé nhỏ lên trước gương, cô sờ từng đường nét gương mặt trong đó. Đó là một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, từng đường nét phấn hồng tinh tế, đôi mắt to trong vắt, cái mũi thẳng và bờ môi hồng nhỏ xinh gợi cảm. Mái tóc đen được búi gọn lại, lấp lánh những viên ngọc trai nhỏ, để lộ ra cái cổ thanh mảnh và bờ vai trần trắng muốt xinh đẹp. Hân tự mỉm cười, có khi nào cô có thể trở thành một quý bà được không ? Cá tính của cô vốn không phải như thế này ! Không phải mặc đầm chấm gót yểu điệu thướt tha, không phải đầu tóc vấn cao, tay cầm lắc nhẹ nhàng, không phải mỉm cười hiểu biết và ánh mắt khoan dung… Cô không phải như thế này ! Chưa bao giờ như thế này ! Trong lòng lại thở dài, cô muốn được tự do trong bộ đồ thể thao, khoác ba lô, đội mũ lụp sụp và lang thang khắp nơi…. Đó mới chính là Ngọc Hân thực sự ! Chỉ nghĩ đến cảnh cô sẽ vì giẫm vào đuôi chiếc váy này mà ngã cũng đã thấy nản, Hân thở dài….
Cạch !
Cửa phòng bật mở làm Hân giật mình, nhìn ra cửa đã thấy Minh Tùng xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Ánh mắt của anh cũng sáng lên khi nhìn thấy cô, nụ cười trên môi lại càng thêm mười phần quyến rũ, mái tóc hơi xù đã được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt anh cũng được chăm sóc kĩ càng thêm sáng lạn. Minh Tùng một thân cao lớn như muốn che hết ngưỡng cửa, bộ vest màu đen sang trọng không một hạt bụi, đôi giày đen bóng loáng lại càng thêm lịch lãm quý phái. Minh Tùng mỉm cười, bước chân nhanh nhẹn bước đến gần Hân…
- Vợ yêu xong chưa ?- Tùng ngả ngớn hỏi
Hân nhíu nhíu mày, đứng dậy, chiếc đầm dạ hội màu trắng hai dây châm gót làm cô có cảm giác vướng víu, đã vậy thân váy lại càng bó sát vào từng đường cong trên cơ thể làm cô có cảm giác thật khó thở…
Minh Tùng đã nhanh nhẹn bước đến trước mặt cô, đôi mắt anh sáng lấp lánh nhìn vào gương mặt cô thật kĩ, cầm lấy bàn tay cô, anh thở ra :
- Vợ yêu đẹp quá !
Hân giật mình, cảm giác bối rối làm hai má cô chợt ửng hồng, cô đấm lên người anh :
- Anh đừng nói linh tinh !
Tùng bật cười, anh tóm lấy bàn tay của Hân, quẹt nhẹ lên mũi cô cưng nựng:
- Vợ yêu, lúc tiếp khách không được cư xử tùy tiện như vậy biết chưa ?
Hân ngước lên nhìn Tùng có vẻ không vui, cô thở dài:
- Haizzzz…. Em cũng không biết có làm được không ?
Cầm lấy tà váy so so, Hân càng cảm thấy trong lòng nặng trĩu:
- Em…thật sự không hợp với những thứ này!
Tùng dường như hiểu cô đang nghĩ đến điều gì, anh vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhè nhè lên lưng Hân, anh thì thầm:
- Không cần lo lắng! Anh biết những chuyện này không thể làm khó vợ yêu của anh được! Bữa tiệc sẽ rất nhanh kết thúc!
Hân thở dài, cô không sợ những bữa tiệc, nhưng bữa tiệc kiểu cách và gò bó thế này cô không thể quen được:
- Sau này còn rất nhiều bữa tiệc như thế này đúng không ?
Trong giọng nói của cô có phần thở dài cũng có phần cam chịu làm Tùng không khỏi than nhẹ, anh biết Hân không hề thích điều này, bản thân anh cũng như vậy… Sống quá nhiều trong những bữa tiệc kiểu cách, anh thực sự đã cảm thấy buồn chán…
Hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hân, anh dịu dàng nói:
- Ừm…. Anh biết em không thích nhưng cố lên! Anh sẽ cố gắng kết thúc những chuyện này sớm thôi! Anh hứa!
- Vâng…- Hân mỉm cười, thực sự thì chỉ cần ở bên anh thôi, dù thế nào với cô cũng được… Cô chỉ ghét cảm giác sau buổi tối hôm nay, cô sẽ phải chia sẻ người đàn ông của mình với một thứ gọi là công việc… Bà Kim San chính là ví dụ điển hình nhất của người quá đam mê sự nghiệp đến nỗi quên cả gia đình, mặc dù bây giờ bà đã suy nghĩ lại, nhưng chỉ nhìn chặng đường hai ông ba đã đi, cô cảm thấy thực sự lo sợ…
Vòng tay ôm lấy Tùng, trong lòng thầm cầu nguyện anh sẽ không bao giờ như thế, cuộc sống của hai người sẽ không bao giờ như thế!
Cốc! Cốc!
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó lại có tiếng ông Claymen:
- Cậu chủ, ông bà Benenth vừa qua cổng! Ông bà chủ cho mời cậu chủ và cô chủ xuống dưới!
- Tôi sẽ xuống ngay!- Tùng đáp
Nhẹ nhàng, Tùng buông Hân ra, ngón tay điểm lên trán cô, anh mỉm cười:
- Vợ yêu, cười lên nào!
Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng, thở một hơi, khóe môi hơi cong lên thành một nụ cười mỉm…. Đột nhiên, một phen choáng váng làm Hân giật mình, toàn thân hơi chấn động đã nhanh chóng rơi lại vào một vòng ôm ấp rất chặt, mùi nước hoa nhè nhẹ lượn lờ quanh cánh mũi… Cũng vì quá bất ngờ mà đôi mắt cô mở to nhìn vào gương mặt đã gần sát với mình, mí mắt dài của Tùng khép hờ, đôi môi của anh nóng ấm mềm mại đang phủ lấy môi cô, tinh tế nghịch ngợm liếm mút trên bờ môi nhỏ xinh của cô…
Rất nhanh chóng, hơi thở của Hân bị nụ hôn của Tùng hút sạch, gương mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn xạ, mà nụ hôn của Tùng càng sâu lại càng ý loạn tình mê, lưỡi của anh không ngần ngại tiến thẳng vào bên trong càn quét , bàn tay anh từ lúc nào đã đưa lên đầu cô giữ chặt lại càng áp sát gương mặt của cô vào anh đến nỗi răng cô cảm nhận được răng của anh và lưỡi của anh đang làm họng cô căng cứng không có cách nào phản kháng…
Mặc dù cố hết sức, Hân cũng không nói được lời phản kháng nào, nụ hôn của Tùng đến quá nhanh, quá mãnh liệt đến nỗi bản thân cô không có cách nào chống đỡ nổi, toàn thân mềm nhũn dựa vào ngực anh… Đầu của cô bị anh giữ chặt, không cách nào ngọ nguậy mà nụ hôn của anh càng lúc càng khiến cô thấy choáng váng…
Phải đến lúc có cảm giác Hân như muốn ngất xỉu trên tay anh, Tùng mới rời đi đôi môi của cô…. Hô hấp vừa được giải phóng, Hân thở hồng hộc, toàn thân lại càng vô lực tùy ý Tùng ôm ấp… Tùng bật cười khúc khích, anh dịu dàng ôm lấy cô, để cô dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng cưng nựng như đang ôm một vật nhỏ, cúi xuống hôn lên trán cô, anh thì thầm:
- Vợ yêu ngọt quá!
Hân ngước lên nhìn Tùng, mắt đẹp trừng lên tức giận… Đến giờ tiếp khách rồi mà anh còn… không biết anh hay cô là người cư xử tùy tiện đây !
- Anh thật là…- Hâm bặm đôi môi bị anh hôn đến đỏ mọng, đấm lên ngực anh.
Nhưng hành động của Hân lại càng làm Tùng bật cười ha hả, cúi xuống hôn nhẹ lên má hồng hồng của cô:
- Đi xuống thôi! Chuyện này lát nữa sẽ tiếp tục!
Mặt Hân đỏ bừng, vừa định nhéo Tùng một cái anh đã nhanh nhẹn tránh được, đôi môi anh lại nghịch ngợm hôn phớt lên môi cô, giọng anh lại càng ngả ngớn:
- Vợ yêu, không nên hư như vậy, lát nữa sẽ càng bị trừng phạt nặng!
Vừa nói, vòng tay qua eo Hân đã siết nhẹ làm cô khẽ rùng mình. Liếc mắt nhìn anh một cái giận dữ, Hân bĩu môi, cô không thèm so đo với anh!
Lúc Ngọc Hân và Minh Tùng bước xuống phòng khách, ông bà Văn Quý Kim San đã đứng ngoài cửa đón những vị khách đầu tiên. Ông Văn Quý dường như chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế và Kim San trong bộ đầm màu bạc lại càng thêm rạng rỡ bên cạnh ông, bà dường như cũng chưa bao giờ cười nhiều như vậy… Hai ông bà đang thực sự có những giây phút thực sự… Một phần nào đó, quyết định của Tùng quay trở lại Advanced Travel cũng mang đến những kết quả tích cực làm Hân cảm thấy hài lòng… Sáng hôm đó, Minh Tùng thậm chí đã phải đấu tranh rất nhiều với bà Kim San để bà chấp nhận việc anh trở lại Advanced Travel… Thực sự bà cũng là một người mẹ rất tốt, dù cách yêu thương của bà hơi khác nhưng bà rất yêu thương Minh Tùng, chỉ cần xác định điều đó là tốt cho anh, bà sẽ không ngần ngại hi sinh bản thân mình… Hân cảm thấy bà Kim San trở nên dễ gần gũi hơn rất nhiều… thực ra đã là phụ nữ, thì ai cũng sẽ chỉ vì chồng và con của mình mà thôi…
Bên dưới phòng khách được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi và những tấm thảm màu đỏ đã được thay mới bóng bẩy, trên những dãy bàn dài, các món ăn nhẹ và các loại rượu bày la liệt ngon mắt…. Những người phục vụ trong bữa tiệc hầu hết chính là người của biệt thự, buổi tối hôm nay đều ăn mặc lịch sự nhanh nhẹn đi lại trong phòng, trên tay là những ly rượu vang đỏ sóng sánh…
Ngay khi hai người xuất hiện đã nhận được sự chú ý đặc biệt của những vị khách có mặt… Đây chính là hai nhân vật chính của bữa tiệc…
Khoác tay Tùng, Hân cố gắng bước đi nhẹ nhàng hết sức có thể, bàn tay của anh thi thoảng lại vỗ lên bàn tay cô, ánh mắt nhìn cô như khích lệ làm Hân bất giác mỉm cười, bước đi bên anh thật sự là cảm thấy tự tin hơn rất nhiều....
Những vị khách lần lượt đều tới chào hỏi.
- Xin chào ông bà Smith!
- Shane, cảm ơn cậu đã mời vợ chồng tới bữa tiệc này!
- Ồ! Thì ra đây là phu nhân của Advanced Travel! Thật là một phụ nữ xinh đẹp!
- Cảm ơn lời khen của bà!
- Mời ông bà cứ tự nhiên!
………………………………………….
- Xin chào ông bà Vidgan!
- Chúc mừng cậu kế nhiệm bà Kim San!
………………………………………………..
Nụ cười không có cách nào ngưng được, một vị khách vừa bước đi, ngay lập tức một người khác đã lại bước tới. Những cái bắt tay thân ái, những cái ôm thân thiện, đôi khi là cùng uống 1 ly và những tiếng thì thầm rất nhỏ… Mặc dù Hân không hiểu rõ, nhưng cô cảm nhận được tầm quan trọng của bữa tiệc ngày hôm nay, đây là nền tảng đầu tiên để Minh Tùng thực sự bước chân vào Advanced Travel, thái độ của những người đến đây là minh chứng rõ nhất cho đánh giá của họ về sự kế nhiệm của anh cũng như những bước làm ăn trong tương lai… Mặc dù kiểu cách và nhàm chán nhưng cô không thể phủ nhận, những bữa tiệc thế này chứa đựng thật nhiều thứ thật to lớn ngoài sức tưởng tượng của một người bình thường…..
Minh Tùng vẫn như cũ, mỉm cười đến sáng lạn, đôi khi lời anh nói pha chút trêu chọc, đôi khi lại có vẻ âm trầm… Đối với thái độ của từng người, anh luôn thể hiện một thần thái tự tin, nhưng lời nói có vẻ lịch sự đơn giản nhưng trong đó đã chứa đựng biết bao nhiêu sự tính toán… Đây không chỉ là cơ hội người khác đánh giá anh mà chính anh cũng cần đánh giá họ, đánh giá chính mình, cần chọn cách xử sự thích hợp… Bạn hay thù chính là bởi quyết định lúc này, chỉ một lời nói sai cũng sẽ khiến anh phải chịu những mệt mỏi phiền phức không ngờ tới….
Nhìn nét mặt của Minh Tùng, Ngọc Hân có cảm giác ánh mắt của mình đang bị thôi miên… Dường như anh chưa bao giờ rực rỡ hơn như thế, như bao giờ tỏa sáng nhiều hơn thế… Nơi này thực sự hợp với anh… Đứng bên anh làm cho cô có một cảm giác gọi là tự hào…
Đột nhiên không khí trong căn phòng trở nên im ắng, tiếng người nói chuyện lắng bớt mà chỉ còn tiếng nhạc nhẹ dìu dặt…
Tiếng các qúy bà xôn xao:
- Ồ! Chẳng phải kia là con gái của ông Văn Đình, tổng giám đốc SmartMart sao ?
- Mái tóc và cách ăn mặc khác nhưng gương mặt đó đúng là cô ấy!
- Đi bên cạnh cô ấy là ai vậy ?
- Nghe nói là chồng tương lai, anh ta từng là trợ lý cho ông Văn Đình, sau này sẽ là người kế nhiệm chức tổng giám đốc của SmartMart!
- Chẳng phải hồi trước tôi có nghe nói cô ta chết mê chết mệt cậu Shane sao ? Hai người còn từng có đính ước, thế mà bây giờ….
- Suỵt! Nói nhỏ thôi!
……………………………..
Các quý ông dường như cũng rất ngạc nhiên:
- Đại diện của SmartMart đến đây sao ?
- Có lẽ ông Văn Đình đã chính thức muốn hòa bình với Advanced Travel sau những va chạm không nên có vừa rồi!
- Bà Kim San dường như cũng rất cởi mở!
- Tôi cũng cảm thấy nên như vậy! SmartMart và Advanced Travel đều là tập đoàn lớn và hai bên đều nên cùng nhau hợp tác thì tốt hơn !
…………………………..
Minh Tùng và Ngọc Hân nhìn nhau, trong đáy mắt đều dường như có rất nhiều suy nghĩ… Vừa xoay người lại đã nhìn thấy hai dáng người đi tới…
Người đàn ông là một người khá cao, hơi gầy, gương mặt thư sinh càng thêm trí thức sau cặp kình dày cộm. Vầng trán rộng, đôi mắt tinh anh và nụ cười như có như không chứng tỏ đó là một người đàn ông hiểu biết và rất thông minh. Ngọc Hân nhíu nhíu mi, người này có nét gì đó rất quen thuộc… Đi bên cạnh anh ta là một cô gái lộng lẫy trong chiếc đầm màu cánh sen bó sát từng đường cong nóng bỏng của cơ thể, dáng người thon thả gợi cảm, làn da trắng ngần, mái tóc ngắn càng làm cô gái thêm cá tính đáng yêu. Mặc dù đã thay đổi khá nhiều, nhưng Ngọc Hân không khó khăn nhận ra cô gái này chính là Tiên Dung… Cô ấy thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp mặn mà gợi cảm ít người theo kịp! Và ánh mắt cô ấy có bối rối, có đau khổ, cũng có vui mừng…hình như chưa có giây phút nào rời khỏi gương mặt người đàn ông đang đứng bên cạnh cô…
Ngọc Hân ngước lên nhìn Minh Tùng đã nhận thấy anh cũng vừa vặn cúi xuống nhìn cô, khóe môi anh nhếch lên tạo thành một nụ cười trấn an, bàn tay cũng vòng lên ôm lấy vai cô kéo lại gần…
- Không sao đâu!- Tùng khẽ thở dài
Đang bước tới, một đôi mắt đẹp đang nhìn có phần nhức nhối….
Tiên Dung cắn cắn môi, thực sự cô không có cách nào cố gắng để nặn ra được nụ cười… Bước chân vào nơi này, không một ai, một thứ gì có thể làm cô quan tâm khi ngay lập tức thân hình quen thuộc, gương mặt và nụ cười quen thuộc của Minh Tùng đã đập vào mắt cô bỏng rát… Minh Tùng vẫn vậy, đẹp trai và quyến rũ thậm chí còn quyến rũ và nam tính hơn xưa, nụ cười của anh làm các quý bà xung quanh đông cứng, các cô con gái thì không lúc nào không liếc mắt nhìn anh đưa tình e thẹn… Cô cũng không thoát khỏi được những điều ấy… Vừa nhìn thấy anh, trái tim cô đã lỗi nửa nhịp, bước chân không đủ tự tin mà chệnh choạng cho dù trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý khá nhiều…. Càng bước lại gần thì cô càng run rẩy luống cuống…
Nhìn sang Ngọc Hân đang đứng bên cạnh Tùng, trái tim Tiên Dung lại càng giống như có ai đó hung hăng đâm cho một nhát ứa máu, ánh mắt đau đớn có căm phẫn không có cách nào ngăn cản sự ghẹn tị đang xâm chiếm dần tâm trí cô khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp rạng ngời hạnh phúc kia… Đêm nay Ngọc Hân thật đẹp, mỗi cử chỉ lại càng thanh tao quý phái, đứng bên Minh Tùng đúng là một bức tranh… Ánh mắt Ngọc Hân vừa xoay lại, nhìn cô đã có ý cười như châm chọc… Chướng mắt! Ánh mắt Minh Tùng nhìn cô lại càng phức tạp, nụ cười trên môi anh tan biến thay vào đó là một cái nhíu mày! Anh ghét cô đến vậy sao ? Tiên Dung cười chua chát…. Ánh mắt anh nhìn xuống Ngọc Hân lại càng cưng yêu vô hạn, bàn tay lại thâm tình ôm lấy bờ vai cô ta… chướng mắt! Thực sự là chướng mắt!!!!
Nam Thành cảm nhận bàn tay khoác qua tay anh bỗng run run, bàn tay bé nhỏ từ khi nào đã nắm chặt lại… Vừa cúi xuống nhìn đã thấy Tiên Dung gương mặt biến sắc, ánh mắt phức tạp hướng về phía hai người đang đứng bên nhau nhìn về phía này không dứt… Trong lòng cảm thấy không vui, ánh mắt cũng nhíu lại… Tiên Dung, cô ấy thực sự đang muốn thử thách sức chịu đựng của anh sao ?
Đột nhiên vòng tay ôm lấy vai cô, anh thì thầm, ngữ khí mất bình tĩnh:
- Dung, em làm sao vậy ?
Tiên Dung bỗng giật mình, ngước lên nhìn Nam Thành trong đáy mắt tỏa ra hơi lạnh làm cô rùng mình, cô bỗng bối rối:
- Em…em không sao!
Chưa bao giờ anh có thái độ kì lạ với cô như vậy, lạnh lùng mà lại giống như đe dọa… Nam Thành bỗng dịu giọng:
- Em không nên có biểu hiện như vậy… Cười lên đi!
- Vâng….- Tiên Dung khẽ đáp, cô có cảm giác bàn tay vòng qua vai mình lạnh toát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.