Chương 74
Su (ball_4m)
31/05/2013
Trên tầng 2
Ngọc Hân dẫn đường hai người hầu gái dìu Tiên Dung vào một phòng trống, cẩn thận chỉ hai người đưa Tiên Dung nằm xuống giường, rồi xoay người nhẹ giọng cười :
- Xuống bếp mang một cốc sữa nóng lên đây !
- Vâng !
Hai người hầu gái đáp nhẹ rồi bước ra bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại…
Trong phòng chỉ còn lại hai người… Lần đầu tiên…chỉ còn lại hai người… Ngọc Hân từ tốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, ở đó chỉ là một màn đêm điểm ánh sáng vàng rất nhẹ, không thể nhìn rõ thứ gì nhưng cô lại dường như nhìn rất chăm chú… Tiên Dung nằm trên giường, nước mắt vẫn rơi xuống nhưng dường như đã chậm hơn… Cô biết mình không nên có những cảm xúc này, càng không nên có những hành động như vậy, nhưng tình cảm xưa nay vốn là thứ con người không thể điều khiển được… Cô biết mình đã sai nên đành cắn răng nhận sự giúp đỡ của Ngọc Hân, lại càng không đành lòng rời đi Minh Tùng…Cô biết bản thân mình không có cách để đến gần anh được nữa nhưng trái tim lại không chịu nghe lời… Vừa xa anh vài bước đã cảm thấy trong lòng cồn cào thương nhớ!
Chuyển ánh mắt nhìn đến Ngọc Hân vẫn bình tĩnh như không, nhìn ra bên ngoài giống như chẳng có chuyện gì xảy ra lại càng làm Tiên Dung thấy chướng mắt, cô ta đang muốn cười nhạo cô chăng ? Cô sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó, không bao giờ, tự tôn không cho phép cô cúi đầu trước Ngọc Hân!
Ngồi dậy, Tiên Dung gạt nước mắt trên mi, lạnh giọng cười:
- Đừng nghĩ rằng chỉ như vậy sẽ làm tôi phải cảm ơn cô!
Nghe tiếng Tiên Dung, Ngọc Hân cũng quay mặt lại, ngồi thoải mái trên ghế, cô mỉm cười:
- Tôi không cần lời cảm ơn của cô! Tôi chỉ không muốn chồng mình phải khó xử… khi có người cứ khóc lóc nhìn anh ấy chằm chằm như vậy!
Những lời cuối cùng, cô nói thật rõ ràng lại càng có ý châm chọc.
Quả nhiên, Tiên Dung ngay lập tức bị chọc giận, đôi mắt long lên, sắc mặt đã tái lại càng thêm trắng bệch, cắn cắn môi không biết nên nói sao. Đúng! Ngọc Hân giờ là vợ Minh Tùng còn cô thì chỉ là một người đã bị anh từ chối phũ phàng….
- Cô cảm thấy hả hê trong lòng lắm đúng không ?- Tiên Dung cắn răng, bàn tay nắm chặt lại- Nhìn thấy tôi như vậy, nhìn thấy Minh Tùng lạnh nhạt với tôi, cô hả hê lắm đúng không ?
Ngọc Hân cười khẽ:
- Tôi không thừa hơi như vậy! Cô chẳng liên quan gì đến cuộc sống của tôi và Tùng cả, cô cũng đã chuẩn bị đính hôn, lẽ ra nên biết cư xử có chừng mực!
Ngọc Hân nhìn Tiên Dung, cái nhìn sắc lạnh.
- Chừng mực ?- Tiên Dung phá lên cười, ánh mắt bi thương lẫn phẫn uất tột cùng- Tất cả chính là tại cô! Vì cô mà ra tất cả câu chuyện của ngày hôm nay!! Chính cô đã quyến rũ Tùng, đã làm anh ấy mê mẩn đến nỗi quên hết tất cả! Chúng tôi đã đính hôn, vì sao cô có thể mặt dày đến như vậy! Đi cướp chồng của người khác!
Ngọc Hân bật cười, tiếng cười thanh thúy lại càng châm chọc:
- Tiên Dung! Cô nói lời đó mà tự bản thân không thấy buồn cười sao ? Ngay từ đâu ai là người quyến rũ Minh Tùng, ai là người cố chen vào giữa ai và Minh Tùng, chẳng phải cô nên là người biết rõ nhất sao ?- Ngọc Hân nhìn Tiên Dung, mặt Tiên Dung càng tái nhợt… Cô ta biết, cô ta cư nhiên biết!! Biết tất cả!
Ngọc Hân mỉm cười:
- Tôi biết! Tôi biết tất cả! Tôi biết tất cả những điều hèn hạ cô đã làm để chia cắt tôi và Tùng, nói ai cướp chồng của ai, chẳng phải lúc nãy mọi người đều nhìn thấy rõ nhất sao ? Tiên Dung, cô nếu khôn ngoan nên biết điều một chút mới phải!
Dù cố mỉm cười, nhưng Ngọc Hân cũng biết trong lòng cô đang trào lên sự tức giận không lời… Đã có lúc cô cảm thán cho Tiên Dung, cảm thấy thương hại cô ấy, nhưng bây giờ nhiều nhất chính là tức giận… Thực sự tức giận!
Tiên Dung gương mặt cắt không còn giọt máu, bờ môi run run lời nào cũng không thể nói, chỉ có thể nhìn Ngọc Hân trừng trừng, che giấu những bi thương phẫn uất trong lòng...
Ngọc Hân từ từ đứng dậy, cô thở một hơi:
- Chuyện cũ tôi sẽ không so đo với cô! Dù sao cô cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, mọi chuyện nên có giới hạn! Lần sau không nên để tôi thấy cô tùy tiện dùng ánh mắt đó nhìn chồng tôi! Vì chắc chắn tôi sẽ không cứu cô như vừa rồi! Cô nghỉ ngơi đi!
Nói xong tức giận muốn bỏ đi, đằng sau chợt vang lên tiếng Tiên Dung cười khểnh:
- Cô cứu tôi ? Cô chỉ không muốn nhìn thấy Tùng sẽ bước đến và ôm lấy tôi mà thôi!
Toàn thân Ngọc Hân cứng đờ, bước chân chợt dừng lại. Tiên Dung thấy thái độ của cô lại càng cười :
- Tùng sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi cả! Cô biết điều đó! Chỉ cần là tôi ngã, anh ấy sẽ dang tay về phía tôi! Cô ghen sao ? Anh ấy yêu cô thì sao ? Tôi cố chia rẽ hai người thì sao ? Trong trái tim Tùng dù đã biết tất cả nhưng anh ấy chưa bao giờ trách tôi cả, chưa một lần nào cả ! Cô không hiểu điều đó nghĩa là gì sao ? Ngọc Hân, dù không muốn thì Tùng cũng đã yêu tôi, một phần nào đó trong trái tim anh ấy yêu tôi!!!!
Tiên Dung gần như muốn hét lên, Ngọc Hân cảm thấy một cơn chấn động rất nhanh ập tới, trước mắt một trận choáng váng rồi tan đi rất nhanh… Tiên Dung phía sau lưng cô lại càng thêm hả hê cười như điên…
Cố gằn lại tiếng trái tim đang đập thật nhanh, Ngọc Hân xoay người lại nhìn Tiên Dung lạnh giá:
- Như vậy thì sao ?
Nụ cười Tiên Dung chợt dừng lại, đông cứng méo mó trên môi, ánh mắt nhìn Ngọc Hân bàng hoàng.
- Cô nói gì ?
Ngọc Hân mỉm cười như không :
- Cô đang cố gắng nói với tôi cô đáng thương biết bao nhiêu phải không ? Một phần nào đó Minh Tùng yêu cô ? Có đủ để anh ấy ở bên cô không ? Đủ để anh ấy hi sinh tất cả vì cô không ? Tiên Dung, đừng làm tôi buồn cười, tôi có cả một chiếc bán pizza, tôi sẽ không ngại cho cô một vài vụn bánh, tôi vẫn sẽ thấy chiếc bánh đó tuyệt ngon! Những gì ngọt ngào nhất là của tôi, tôi sẽ không tiếc vài miếng bánh mì bị cháy đen!!!
Ngọc Hân nói rất chậm, nhìn nét mặt Tiên Dung chuyển biến, trong lòng nhẹ dần đi:
- Cô nên biết đâu là giới hạn của mình mới phải! Nghỉ ngơi đi!
Không kịp để Tiên Dung có phản ứng, Ngọc Hân đã bước ra ngoài, đóng sập cửa lại…. Bên trong vang lên tiếng hét, tiếng mắng **** của Tiên Dung, tiếng đồ đạc bị đập vỡ….
Ngọc Hân thở dài, vừa xoay người lại đã nhìn thấy bà Kim San đứng bên cạnh, tay còn cầm cốc sữa nóng.
- Mẹ…- Hân khẽ nói, trong đáy mắt khẽ mệt mỏi.
- Được rồi! Con xuống đi… Ở đây có mẹ là được rồi!- bà Kim San lên tiếng trấn an rồi bước tới muốn bước vào phòng.
Ngọc Hân vừa muốn ngăn cản, bà đã mỉm cười ngăn lại:
- Không sao đâu! Con xuống gọi chồng chưa cưới của cô ta lên đây!
……………………
Ngọc Hân im lặng một lát rồi mới gật đầu:
- Vâng…
Ngọc Hân dẫn đường hai người hầu gái dìu Tiên Dung vào một phòng trống, cẩn thận chỉ hai người đưa Tiên Dung nằm xuống giường, rồi xoay người nhẹ giọng cười :
- Xuống bếp mang một cốc sữa nóng lên đây !
- Vâng !
Hai người hầu gái đáp nhẹ rồi bước ra bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại…
Trong phòng chỉ còn lại hai người… Lần đầu tiên…chỉ còn lại hai người… Ngọc Hân từ tốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, ở đó chỉ là một màn đêm điểm ánh sáng vàng rất nhẹ, không thể nhìn rõ thứ gì nhưng cô lại dường như nhìn rất chăm chú… Tiên Dung nằm trên giường, nước mắt vẫn rơi xuống nhưng dường như đã chậm hơn… Cô biết mình không nên có những cảm xúc này, càng không nên có những hành động như vậy, nhưng tình cảm xưa nay vốn là thứ con người không thể điều khiển được… Cô biết mình đã sai nên đành cắn răng nhận sự giúp đỡ của Ngọc Hân, lại càng không đành lòng rời đi Minh Tùng…Cô biết bản thân mình không có cách để đến gần anh được nữa nhưng trái tim lại không chịu nghe lời… Vừa xa anh vài bước đã cảm thấy trong lòng cồn cào thương nhớ!
Chuyển ánh mắt nhìn đến Ngọc Hân vẫn bình tĩnh như không, nhìn ra bên ngoài giống như chẳng có chuyện gì xảy ra lại càng làm Tiên Dung thấy chướng mắt, cô ta đang muốn cười nhạo cô chăng ? Cô sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó, không bao giờ, tự tôn không cho phép cô cúi đầu trước Ngọc Hân!
Ngồi dậy, Tiên Dung gạt nước mắt trên mi, lạnh giọng cười:
- Đừng nghĩ rằng chỉ như vậy sẽ làm tôi phải cảm ơn cô!
Nghe tiếng Tiên Dung, Ngọc Hân cũng quay mặt lại, ngồi thoải mái trên ghế, cô mỉm cười:
- Tôi không cần lời cảm ơn của cô! Tôi chỉ không muốn chồng mình phải khó xử… khi có người cứ khóc lóc nhìn anh ấy chằm chằm như vậy!
Những lời cuối cùng, cô nói thật rõ ràng lại càng có ý châm chọc.
Quả nhiên, Tiên Dung ngay lập tức bị chọc giận, đôi mắt long lên, sắc mặt đã tái lại càng thêm trắng bệch, cắn cắn môi không biết nên nói sao. Đúng! Ngọc Hân giờ là vợ Minh Tùng còn cô thì chỉ là một người đã bị anh từ chối phũ phàng….
- Cô cảm thấy hả hê trong lòng lắm đúng không ?- Tiên Dung cắn răng, bàn tay nắm chặt lại- Nhìn thấy tôi như vậy, nhìn thấy Minh Tùng lạnh nhạt với tôi, cô hả hê lắm đúng không ?
Ngọc Hân cười khẽ:
- Tôi không thừa hơi như vậy! Cô chẳng liên quan gì đến cuộc sống của tôi và Tùng cả, cô cũng đã chuẩn bị đính hôn, lẽ ra nên biết cư xử có chừng mực!
Ngọc Hân nhìn Tiên Dung, cái nhìn sắc lạnh.
- Chừng mực ?- Tiên Dung phá lên cười, ánh mắt bi thương lẫn phẫn uất tột cùng- Tất cả chính là tại cô! Vì cô mà ra tất cả câu chuyện của ngày hôm nay!! Chính cô đã quyến rũ Tùng, đã làm anh ấy mê mẩn đến nỗi quên hết tất cả! Chúng tôi đã đính hôn, vì sao cô có thể mặt dày đến như vậy! Đi cướp chồng của người khác!
Ngọc Hân bật cười, tiếng cười thanh thúy lại càng châm chọc:
- Tiên Dung! Cô nói lời đó mà tự bản thân không thấy buồn cười sao ? Ngay từ đâu ai là người quyến rũ Minh Tùng, ai là người cố chen vào giữa ai và Minh Tùng, chẳng phải cô nên là người biết rõ nhất sao ?- Ngọc Hân nhìn Tiên Dung, mặt Tiên Dung càng tái nhợt… Cô ta biết, cô ta cư nhiên biết!! Biết tất cả!
Ngọc Hân mỉm cười:
- Tôi biết! Tôi biết tất cả! Tôi biết tất cả những điều hèn hạ cô đã làm để chia cắt tôi và Tùng, nói ai cướp chồng của ai, chẳng phải lúc nãy mọi người đều nhìn thấy rõ nhất sao ? Tiên Dung, cô nếu khôn ngoan nên biết điều một chút mới phải!
Dù cố mỉm cười, nhưng Ngọc Hân cũng biết trong lòng cô đang trào lên sự tức giận không lời… Đã có lúc cô cảm thán cho Tiên Dung, cảm thấy thương hại cô ấy, nhưng bây giờ nhiều nhất chính là tức giận… Thực sự tức giận!
Tiên Dung gương mặt cắt không còn giọt máu, bờ môi run run lời nào cũng không thể nói, chỉ có thể nhìn Ngọc Hân trừng trừng, che giấu những bi thương phẫn uất trong lòng...
Ngọc Hân từ từ đứng dậy, cô thở một hơi:
- Chuyện cũ tôi sẽ không so đo với cô! Dù sao cô cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, mọi chuyện nên có giới hạn! Lần sau không nên để tôi thấy cô tùy tiện dùng ánh mắt đó nhìn chồng tôi! Vì chắc chắn tôi sẽ không cứu cô như vừa rồi! Cô nghỉ ngơi đi!
Nói xong tức giận muốn bỏ đi, đằng sau chợt vang lên tiếng Tiên Dung cười khểnh:
- Cô cứu tôi ? Cô chỉ không muốn nhìn thấy Tùng sẽ bước đến và ôm lấy tôi mà thôi!
Toàn thân Ngọc Hân cứng đờ, bước chân chợt dừng lại. Tiên Dung thấy thái độ của cô lại càng cười :
- Tùng sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi cả! Cô biết điều đó! Chỉ cần là tôi ngã, anh ấy sẽ dang tay về phía tôi! Cô ghen sao ? Anh ấy yêu cô thì sao ? Tôi cố chia rẽ hai người thì sao ? Trong trái tim Tùng dù đã biết tất cả nhưng anh ấy chưa bao giờ trách tôi cả, chưa một lần nào cả ! Cô không hiểu điều đó nghĩa là gì sao ? Ngọc Hân, dù không muốn thì Tùng cũng đã yêu tôi, một phần nào đó trong trái tim anh ấy yêu tôi!!!!
Tiên Dung gần như muốn hét lên, Ngọc Hân cảm thấy một cơn chấn động rất nhanh ập tới, trước mắt một trận choáng váng rồi tan đi rất nhanh… Tiên Dung phía sau lưng cô lại càng thêm hả hê cười như điên…
Cố gằn lại tiếng trái tim đang đập thật nhanh, Ngọc Hân xoay người lại nhìn Tiên Dung lạnh giá:
- Như vậy thì sao ?
Nụ cười Tiên Dung chợt dừng lại, đông cứng méo mó trên môi, ánh mắt nhìn Ngọc Hân bàng hoàng.
- Cô nói gì ?
Ngọc Hân mỉm cười như không :
- Cô đang cố gắng nói với tôi cô đáng thương biết bao nhiêu phải không ? Một phần nào đó Minh Tùng yêu cô ? Có đủ để anh ấy ở bên cô không ? Đủ để anh ấy hi sinh tất cả vì cô không ? Tiên Dung, đừng làm tôi buồn cười, tôi có cả một chiếc bán pizza, tôi sẽ không ngại cho cô một vài vụn bánh, tôi vẫn sẽ thấy chiếc bánh đó tuyệt ngon! Những gì ngọt ngào nhất là của tôi, tôi sẽ không tiếc vài miếng bánh mì bị cháy đen!!!
Ngọc Hân nói rất chậm, nhìn nét mặt Tiên Dung chuyển biến, trong lòng nhẹ dần đi:
- Cô nên biết đâu là giới hạn của mình mới phải! Nghỉ ngơi đi!
Không kịp để Tiên Dung có phản ứng, Ngọc Hân đã bước ra ngoài, đóng sập cửa lại…. Bên trong vang lên tiếng hét, tiếng mắng **** của Tiên Dung, tiếng đồ đạc bị đập vỡ….
Ngọc Hân thở dài, vừa xoay người lại đã nhìn thấy bà Kim San đứng bên cạnh, tay còn cầm cốc sữa nóng.
- Mẹ…- Hân khẽ nói, trong đáy mắt khẽ mệt mỏi.
- Được rồi! Con xuống đi… Ở đây có mẹ là được rồi!- bà Kim San lên tiếng trấn an rồi bước tới muốn bước vào phòng.
Ngọc Hân vừa muốn ngăn cản, bà đã mỉm cười ngăn lại:
- Không sao đâu! Con xuống gọi chồng chưa cưới của cô ta lên đây!
……………………
Ngọc Hân im lặng một lát rồi mới gật đầu:
- Vâng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.