Chương 84
Su (ball_4m)
31/05/2013
Sau bữa ăn, hai người trở về phòng. Hân vừa đứng dậy đi được vài bước, muốn thở một cái khoan khoái sau bữa ăn no đã bị người đằng sau quát:
- Hân, đi chậm thôi!
Hân xoay đầu lại, bất đắc dĩ cười cười, người làm xung quanh đã sớm bị thái độ khẩn trương quá mức của Tùng làm cho nín cười, mà anh vẫn đứng bên cạnh bàn cau mày nhìn cô nghiêm khắc giống như xung quanh không có ai tồn tại.
- Em biết rồi! – Hân lí nhí nói
Hân cố gắng bước thật chậm, cô có cảm giác chính mình đang phải lo lắng mỗi khi bước đi, mà ánh mắt người đằng sau vẫn không ngừng chiếu tướng vào cô. Vừa muốn bước lên cầu thang, bên hông đã một trận căng thẳng, vừa xoay mặt lại đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tùng, Hân lập tức phản đối:
- Thả em xuống!
Tùng vừa trừng mắt nhìn Hân làm cô nín bặt, chuông điện thoại của anh đã reo.
Ding! Ding! Ding
Bước chân chậm rãi chắc chắn lên từng bước cầu thang, Tùng nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu làm Hân cũng chớp chớp mắt căng thẳng , là cuộc gọi của ai mà gương mặt anh kì lạ ghê! Gương mặt cô thoáng sa sầm khi nghĩ đến một người… Tiên Dung! Có thể là cô gái đó chăng ?
Từ bữa tiệc đêm hôm đó, trong đầu cô dường như luôn bị ám ảnh bởi giọng nói của cô ta trước khi rời đi
“ Ngọc Hân, cô sẽ phải trả giá!”
“Trả giá!”
“Trả giá!”
……………………………………………
Toàn thân cô đột nhiên trở nên lạnh toát, mồ hôi rịn ra làm Hân bỗng nổi da gà, nét mặt căng thẳng. Vì sao cô lại phải trả giá? Cô phải trả giá cho điều gì ? Trong đầu Hân dường như luôn lấp lóe ý tưởng Tiên Dung sẽ làm điều gì đó với cô, và điều đó không phải là một điều tốt… Từ khi biết mình mang thai, ý nghĩ này chợt làm cô thấy lo lắng…
Tùng nhìn vào màn hình điện thoại thở dài, thật sự là muốn phiền phức… Từ khi biết tin Hân mang thai, mẹ anh bà Kim San và bà Thúy Lan còn khẩn trương hơn cả anh. Một ngày anh không biết phải nhận biết bao nhiêu cuộc gọi của các bà về việc làm thế nào chăm sóc cho bà mẹ mang bầu… Thực ra những điều đó anh sẽ sớm tự tìm sách đọc lấy, nhưng các bà lại không bao giờ cho rằng như vậy là đủ, chỉ các bà mẹ đã từng mang thai mới có thể cho anh những lời khuyên đúng nhất, và những người đó không ai khác chính là hai bà.
Đột nhiên cảm giác người trong tay anh có phần khác lại, Tùng cúi xuống nhìn Hân, gương mặt cô trở nên tái nhợt, sắc hồng vừa khôi phục được ít nhiều đã biến mất hết, đôi mắt cô dường như tối đen lại, lông mày thanh tú nhíu chặt, răng cắn môi đến tứa máu, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên vầng trán xinh đẹp…
- Hân, em làm sao thế ? –Tùng vội vàng nói
Hân giật mình ngước lên nhìn anh, trước mặt bỗng một trận choáng váng, trong cổ họng lại một trận kinh tởm kéo đến làm cô phải đưa tay lên nhanh chóng che lại tiếng nôn ọe đã muốn thoát ra.
- Hân! – Tùng kêu lên, anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên sống lưng cô, bước chân vội vã tiến về phòng.
Đẩy cửa thật mạnh, Tùng nhanh chóng đặt Hân lên giường, lấy chăn quấn chặt lấy cô. Hơi ấm nhanh chóng vây lấy Hân, từng đợt nôn khan cũng đã giảm xuống nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ tái xanh có phần mệt mỏi.
Tùng thở dài, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Hân để cô dựa vào trước ngực anh, anh đau lòng nói:
- Em ốm nghén lâu quá… Nghỉ trưa một lát anh sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em!
Hân vòng tay ôm lấy Tùng, rít lấy hơi ấm quen thuộc làm cô thấy yên tâm trở lại… Hân đọc báo và biết được trong thời kì mang thai, càng lo lắng càng dễ trở nên trầm cảm, lại càng dễ mệt mỏi, từ đó cơ thể cô cũng như em bé cũng sẽ không khỏe… Hân biết điều đó nhưng không có cách nào ngăn cản được những lo lắng vu vơ trong lòng. Cô yếu ớt mỉm cười:
- Em không sao! Có lẽ là lần đầu tiên mang thai nên không được khỏe thôi… Dần dần mọi chuyện sẽ ổn!
Tùng im lặng, anh lặng lẽ cúi xuống nhìn Hân… Lông mày cô vẫn còn nhíu chặt, trong ánh mắt dường như che giấu nỗi bất an. Hân đang giấu anh điều gì ? Điều này có liên quan đến Tiên Dung chăng ? Từ khi biết cô mang thai, trong lòng anh còn suy nghĩ đến chuyện này nhưng nhất nhất đều vì sức khỏe của cô mà tránh đi, không muốn hỏi, cũng không muốn nhắc tới. Tùng thật sự khó hiểu, vì sao trong lòng Hân luôn canh cánh Tiên Dung ? Trong lòng anh, nhiều nhất với cô ấy cũng chỉ là thương hại, một phần cũng vì trách nhiệm… Tiên Dung trở nên như ngày hôm nay, một phần lỗi chính là ở anh! Thế nhưng trong suy nghĩ của Ngọc Hân, Tiên Dung dường như trong lòng anh không hề đơn giản như thế! Vì sao lại như vậy? Khi mang thai, phụ nữ thường suy nghĩ vẩn vơ hơn chăng ?
Tùng thở dài, một Ngọc Hân lặng lẽ, một Ngọc Hân nhiều suy tư như vậy anh có cảm giác không quen một chút nào…
Ding! Ding! Ding!
Tiếng chuông điện thoại lại kêu làm cả hai cùng giật mình. Tùng nhìn vào màn hình, thở dài…
Hân cũng nhìn anh, lại là người đó ? Tim cô bỗng nhiên đập thình thịch khi thấy anh nhìn cô rất kì lạ mới quyết định nghe máy.
- Alo!....
Hân có cảm giác nín thở.
……………………………………..
- Con chào mẹ!
HẢ???????
Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng, gương mặt anh thoáng nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Vâng! Hân đang ở bên cạnh con… Cô ấy vẫn còn đang nghén, có vẻ rất mệt!
“ Cái gì??????????????????????”
Tiếng bà Thúy Lan hét toáng lên trong điện thoại, làm Hân cũng thất giật mình. Mắt đẹp mở to nhìn Tùng khi anh bất đắc dĩ cười cười với cô, chiếc điện thoại đã bị anh để ra xa đến 20cm khỏi lỗ tai. Tùng lắc lắc đầu, hình như cuối cùng anh cũng hiểu Hân thừa hưởng tiếng hét của ai rồi!
Tiếng bà Thúy Lan liên tục trong điện thoại, gương mặt Tùng càng lúc càng không cam chịu, khóe môi bất đắc dĩ cười vâng vâng liên tục…
Phải đến 20p sau, bà dường như mới tạm hài lòng kết thúc cuộc gọi điện với câu kết thúc bà sẽ sớm sang đó để chăm sóc cho “đứa con gái bất hạnh” của bà.
Tùng thở phù một hơi, tắt chuông điện thoại để sang bên cạnh, đầu anh thực sự muốn nổ tung lên rồi… Cả tháng nay, ngày nào cũng là một vài cuộc điện thoại như vậy, Tùng cũng không hiểu anh làm cách nào bảo vệ cho lỗ tai của mình đến tận bây giờ.
Người trong lồng ngực bỗng cười thành tiếng.
Tùng vừa cúi xuống đã nhìn thấy Ngọc Hân cười đến ngặt nghẽo, gương mặt nhỏ nhắn đã hơi có sắc hồng, đôi mắt cũng khôi phục lại vẻ trong vắt.
- Em cười gì ? – Tùng trừng mắt nhìn Hân, trong lòng anh thực tế lại rất vui vẻ - Nhìn thấy anh bị mẹ hành hạ vui lắm sao?
Hân nén tiếng cười, cô nhìn anh dịu dàng:
- Không vui! Sao anh không để em nói chuyện với mẹ ?
Nhìn tình hình này thì chắc mẹ cô đã tra tấn anh cả tháng nay không sót một ngày, thảo nào mà gương mặt anh lại nhăn nhó đến vậy.
Tùng cởi áo, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô nằm xuống, vuốt nhẹ nhàng từng sợi tóc mây của cô, giọng anh ngọt ngào:
- Mẹ nói lâu như vậy, em nghe không tốt… Để anh nghe được rồi! Dù sao mẹ cũng sẽ sang đây sớm thôi!
Hân chớp chớp mắt:
- Mẹ sẽ sang đây sao ? Nhưng em cũng khỏe hơn rồi… không cần thiết đâu!
Cảm giác có mẹ ở bên cạnh làm cô cảm thấy vui vẻ hơn nhiều nhưng cô cũng không muốn Tùng bị hành hạ suốt ngày như thời gian vừa qua. Hơn nữa, cuộc sống bên này hoàn toàn không hợp với bà… Bà là người ưa sự tĩnh lặng và không thích di chuyển nhiều, mặc dù bà nói là sẽ sang đây với cô nhưng thực tế cô cũng biết là lòng bà không hề muốn như vậy, chỉ vì bà quá lo lắng mà thôi…
Tùng mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán cô:
- Mẹ sang đây vì chuyện khác!
- Chuyện khác?- Hân mở to mắt nhìn Tùng khó hiểu, mẹ cô có thể có chuyện gì khác ở nước Mỹ xa xôi này ?
- Phải….- giọng Tùng trở nên mềm nhẹ - Vì đám cưới của chúng mình!
Đám cưới ? Hân nhìn Tùng ngạc nhiên…. Đám cưới ?
Tùng cụng nhẹ vào trán Hân, gương mặt anh gần sát làm hai gò má cô ửng hồng, hơi thở nam tính của anh nhẹ nhàng phả trên gương mặt cô, giọng anh dịu dàng pha chút tinh nghịch:
- Ngọc Hân của anh… Không phải là đến bây giờ khi mang đứa con của chúng ta rồi em lại quên mất chúng ta còn một đám cưới đấy chứ ?
Mi mắt đẹp hơi động, cô nhìn anh vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Đám cưới…vào lúc này sao ?
Tùng gật đầu:
- Đợi em khỏe thêm chút nữa chúng ta sẽ tổ chức ngay… Dù sao cũng không thể đợi lâu hơn, bụng em sẽ lớn hơn, mặc váy sẽ rất xấu nha! Cũng không thể đợi đến lúc em sinh con xong sẽ thành một bà béo sồ sề được! – Tùng nhìn cô, khẽ lắc đầu – Lúc ý em sẽ trở thành một gà mái mẹ xấu xí! Anh không muốn đến lúc cho con xem ảnh cưới sẽ nhìn thấy mẹ nó xấu đến cỡ nào!
- Anh…. Đáng ghét! – Hân nhìn Tùng giận dữ, bàn tay bé nhỏ không khách khí nhéo anh vài cái đau điếng. Người này, dám chê cô cơ đấy! Chả lẽ đứa con trong bụng một mình cô là có được sao ? Cô có xấu xí cũng là tại anh, lỗi lớn nhất chính là ở anh!
Tùng bật cười khúc khích, anh tóm lấy hai bàn tay cô không cho quẫy đạp lung tung hướng tới chân cũng sẽ không chịu ngồi im. Con còn rất nhỏ nha… Anh không muốn con bị mệt dù chỉ một chút:
- Ngoan nào… - Tùng ôm chặt lấy Hân không cho cô đạp lung tung.
Bị anh ôm chặt, Hân ngước lên nhìn anh, mắt đẹp giận dữ, hai gò má vì vận động một chút đã muốn đỏ bừng, bờ môi khôi phục lại màu hồng nhuận ướt át kiều diễm:
- Buông em ra! Không phải anh vừa chê em xấu xí sao ?
Bàn tay Tùng một chút cũng không buông lỏng, anh nhìn vẻ mặt tức giận của Hân lại thấy rất vui vẻ, trong lòng lại càng muốn đùa, nhìn ngang nhìn dọc một chút, anh khẽ lắc đầu, thở nhẹ:
- Thực sự là rất xấu! Người gì mà còm nhom ốm yếu, một chút thịt cũng không có…
Nhìn chằm chằm vào vòng 1 của Hân, anh nhếch lông mày, thở ra:
- Có em bé rồi mà vòng 1 vẫn xẹp lép, chẳng hấp dẫn một tí nào cả!...
……………………………………..
- Mắt này…ngủ nhiều mà sao vẫn thâm quầng, càng ngày càng xấu…nhìn xem còn có là vết chân chim nữa…
…………………………………..
- Nha… Môi đã mỏng thì không được mím… Aizza…Em đừng tức giận, tức giận nhiều sẽ mau già… Da em dạo này rất khô, lại càng tái xanh tái xám…
……………………………
- Răng này….răng chuột vừa nhỏ vừa cắn đau…chẳng tốt tí nào!
Cuối cùng anh tổng kết :
- Thực sự là nhìn đi nhìn lại chẳng có điểm nào đẹp cả! Càng ngày càng xấu rồi! Đợi đến lúc sinh con xong, sẽ thành một gà mái mẹ béo mập lại càng xấu….
Mặt Hân đỏ phừng phừng đã giống như một ngọn núi lửa muốn phun trào, bàn tay bé nhỏ nắm chặt trước ngực áo anh đột nhiên đẩy mạnh, cô hét lên giận dữ:
- Đáng ghét! Buông ra! Anh chê em xấu xí thì còn ôm em làm gì ? Tránh ra!
Tùng trong lòng cười trộm, thực sự là anh muốn cười to lắm rồi nhưng cố nén lại. Nhìn gương mặt Hân khôi phục lại vẻ hồng hào năng động vốn có, đôi mắt anh lấp lánh nhìn cô, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng quyến rũ:
- Đó! Tính tình thì hung dữ, thô bạo! động một tí là hét lên ầm ĩ! Phụ nữ gì mà to tiếng, cách 1km cũng nghe thấy tiếng em hét! Hơi một tí là cào, là cấu, là đấm là đánh…. Haizzz… Nhìn từ trong ra ngoài, không được một điểm gì cả!
Hân tức giận trừng mắt nhìn Tùng, người đàn ông này, hôm nay ăn phải cái gì mà chê cô không tiếc lời, nói dối thì cũng không cần đến mức vô tội không chớp mắt như vậy. Anh thấy cô xấu như vậy sao ? Đáng chết!
- Minh Tùng! Anh là đồ xấu xa!- Hân hét lên – Buông em ra!
Nhưng mặc kệ cô có la hét, giãy dụa như thế nào, vòng tay ôm chặt lấy cô vẫn không một chút buông lỏng. Tùng để mặc Hân thỏa sức đánh đấm lên người anh, tiếng cười không cách nào kiềm giữ thoát ra khỏi khóe môi. Ngọc Hân của anh thực sự rất đáng yêu nha! Mới chọc một chút mà đã giống như thiên lôi muốn đòi mạng anh vậy…
Một lúc sau, người trong lòng dường như đã muốn dịu lại hoặc là do quá mệt nên không muốn vùng vẫy thêm nữa, chỉ có ánh măt là vẫn nhìn anh trừng trừng. Tùng cười ha hả, Hân tức giận nhéo anh một cái:
- Anh cười gì ?
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng đã bị hút lấy bởi một đôi môi ấm nóng. Đôi mắt Hân mở to thoáng ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt dài nhắm nghiền, gương mặt đàn ông quen thuộc đang ở rất gần với cô, cơ thể rắn chắc của anh áp sát vào cơ thể bé nhỏ của cô truyền hơi ấm, sự an toàn mãnh liệt quen thuộc vây lấy trái tim bé nhỏ của cô làm nó đập nhanh những tiếng thổn thức.
Tùng không nói nhiều, anh dùng chính hành động để chứng minh cảm xúc trong lòng mình. Hương thơm của cô ấy, vị ngọt của cô ấy là điều đánh gục trái tim của anh mãi mãi. Quấn chặt lấy đôi môi mềm mại nhỏ xinh thơm ngát của Hân, đôi môi anh quyến luyến không muốn rời, bên trong lại càng thêm ấm áp cùng cái lưỡi nhỏ xinh dây dưa…. Hơi thở người bên cạnh đã muốn gấp gáp, từng luồng nóng bỏng thơm tho lượn lờ quanh chóp mũi làm cảm xúc của anh muốn đi lạc….
Từ khi biết Hân mang thai, anh hoàn toàn không dám động vào cô… Cảm xúc trong tim anh giống như một ngọn lửa âm ỉ sẽ bùng lên chỉ chờ một cơn gió nhỏ…Mà cơn gió đó có thể đến từ Ngọc Hân bất cứ lúc nào… Tùng đã lo sợ anh có thể sẽ không nhịn được, sẽ làm hại đến đứa con còn quá nhỏ.
Nụ hôn của Tùng mơn man nhẹ trên gò má nóng bừng của Hân, hơi thở cô trở nên không thông, từng đợt từng đợt khó khăn tràn đến làm cô thở hồng hộc. Bàn tay đầy mê hoặc của anh nhẹ nhàng chạm đến từng miền da thịt êm ái đã muốn nóng bừng của cô. Vội vàng tóm lấy bàn tay anh, Hân nói trong tiếng thở gấp gáp:
- Dừng…dừng lại… Không được!
Còn có đứa con nha! Anh tốt nhất không nên làm ẩu!
- Hân, đi chậm thôi!
Hân xoay đầu lại, bất đắc dĩ cười cười, người làm xung quanh đã sớm bị thái độ khẩn trương quá mức của Tùng làm cho nín cười, mà anh vẫn đứng bên cạnh bàn cau mày nhìn cô nghiêm khắc giống như xung quanh không có ai tồn tại.
- Em biết rồi! – Hân lí nhí nói
Hân cố gắng bước thật chậm, cô có cảm giác chính mình đang phải lo lắng mỗi khi bước đi, mà ánh mắt người đằng sau vẫn không ngừng chiếu tướng vào cô. Vừa muốn bước lên cầu thang, bên hông đã một trận căng thẳng, vừa xoay mặt lại đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tùng, Hân lập tức phản đối:
- Thả em xuống!
Tùng vừa trừng mắt nhìn Hân làm cô nín bặt, chuông điện thoại của anh đã reo.
Ding! Ding! Ding
Bước chân chậm rãi chắc chắn lên từng bước cầu thang, Tùng nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu làm Hân cũng chớp chớp mắt căng thẳng , là cuộc gọi của ai mà gương mặt anh kì lạ ghê! Gương mặt cô thoáng sa sầm khi nghĩ đến một người… Tiên Dung! Có thể là cô gái đó chăng ?
Từ bữa tiệc đêm hôm đó, trong đầu cô dường như luôn bị ám ảnh bởi giọng nói của cô ta trước khi rời đi
“ Ngọc Hân, cô sẽ phải trả giá!”
“Trả giá!”
“Trả giá!”
……………………………………………
Toàn thân cô đột nhiên trở nên lạnh toát, mồ hôi rịn ra làm Hân bỗng nổi da gà, nét mặt căng thẳng. Vì sao cô lại phải trả giá? Cô phải trả giá cho điều gì ? Trong đầu Hân dường như luôn lấp lóe ý tưởng Tiên Dung sẽ làm điều gì đó với cô, và điều đó không phải là một điều tốt… Từ khi biết mình mang thai, ý nghĩ này chợt làm cô thấy lo lắng…
Tùng nhìn vào màn hình điện thoại thở dài, thật sự là muốn phiền phức… Từ khi biết tin Hân mang thai, mẹ anh bà Kim San và bà Thúy Lan còn khẩn trương hơn cả anh. Một ngày anh không biết phải nhận biết bao nhiêu cuộc gọi của các bà về việc làm thế nào chăm sóc cho bà mẹ mang bầu… Thực ra những điều đó anh sẽ sớm tự tìm sách đọc lấy, nhưng các bà lại không bao giờ cho rằng như vậy là đủ, chỉ các bà mẹ đã từng mang thai mới có thể cho anh những lời khuyên đúng nhất, và những người đó không ai khác chính là hai bà.
Đột nhiên cảm giác người trong tay anh có phần khác lại, Tùng cúi xuống nhìn Hân, gương mặt cô trở nên tái nhợt, sắc hồng vừa khôi phục được ít nhiều đã biến mất hết, đôi mắt cô dường như tối đen lại, lông mày thanh tú nhíu chặt, răng cắn môi đến tứa máu, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên vầng trán xinh đẹp…
- Hân, em làm sao thế ? –Tùng vội vàng nói
Hân giật mình ngước lên nhìn anh, trước mặt bỗng một trận choáng váng, trong cổ họng lại một trận kinh tởm kéo đến làm cô phải đưa tay lên nhanh chóng che lại tiếng nôn ọe đã muốn thoát ra.
- Hân! – Tùng kêu lên, anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên sống lưng cô, bước chân vội vã tiến về phòng.
Đẩy cửa thật mạnh, Tùng nhanh chóng đặt Hân lên giường, lấy chăn quấn chặt lấy cô. Hơi ấm nhanh chóng vây lấy Hân, từng đợt nôn khan cũng đã giảm xuống nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ tái xanh có phần mệt mỏi.
Tùng thở dài, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Hân để cô dựa vào trước ngực anh, anh đau lòng nói:
- Em ốm nghén lâu quá… Nghỉ trưa một lát anh sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em!
Hân vòng tay ôm lấy Tùng, rít lấy hơi ấm quen thuộc làm cô thấy yên tâm trở lại… Hân đọc báo và biết được trong thời kì mang thai, càng lo lắng càng dễ trở nên trầm cảm, lại càng dễ mệt mỏi, từ đó cơ thể cô cũng như em bé cũng sẽ không khỏe… Hân biết điều đó nhưng không có cách nào ngăn cản được những lo lắng vu vơ trong lòng. Cô yếu ớt mỉm cười:
- Em không sao! Có lẽ là lần đầu tiên mang thai nên không được khỏe thôi… Dần dần mọi chuyện sẽ ổn!
Tùng im lặng, anh lặng lẽ cúi xuống nhìn Hân… Lông mày cô vẫn còn nhíu chặt, trong ánh mắt dường như che giấu nỗi bất an. Hân đang giấu anh điều gì ? Điều này có liên quan đến Tiên Dung chăng ? Từ khi biết cô mang thai, trong lòng anh còn suy nghĩ đến chuyện này nhưng nhất nhất đều vì sức khỏe của cô mà tránh đi, không muốn hỏi, cũng không muốn nhắc tới. Tùng thật sự khó hiểu, vì sao trong lòng Hân luôn canh cánh Tiên Dung ? Trong lòng anh, nhiều nhất với cô ấy cũng chỉ là thương hại, một phần cũng vì trách nhiệm… Tiên Dung trở nên như ngày hôm nay, một phần lỗi chính là ở anh! Thế nhưng trong suy nghĩ của Ngọc Hân, Tiên Dung dường như trong lòng anh không hề đơn giản như thế! Vì sao lại như vậy? Khi mang thai, phụ nữ thường suy nghĩ vẩn vơ hơn chăng ?
Tùng thở dài, một Ngọc Hân lặng lẽ, một Ngọc Hân nhiều suy tư như vậy anh có cảm giác không quen một chút nào…
Ding! Ding! Ding!
Tiếng chuông điện thoại lại kêu làm cả hai cùng giật mình. Tùng nhìn vào màn hình, thở dài…
Hân cũng nhìn anh, lại là người đó ? Tim cô bỗng nhiên đập thình thịch khi thấy anh nhìn cô rất kì lạ mới quyết định nghe máy.
- Alo!....
Hân có cảm giác nín thở.
……………………………………..
- Con chào mẹ!
HẢ???????
Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng, gương mặt anh thoáng nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Vâng! Hân đang ở bên cạnh con… Cô ấy vẫn còn đang nghén, có vẻ rất mệt!
“ Cái gì??????????????????????”
Tiếng bà Thúy Lan hét toáng lên trong điện thoại, làm Hân cũng thất giật mình. Mắt đẹp mở to nhìn Tùng khi anh bất đắc dĩ cười cười với cô, chiếc điện thoại đã bị anh để ra xa đến 20cm khỏi lỗ tai. Tùng lắc lắc đầu, hình như cuối cùng anh cũng hiểu Hân thừa hưởng tiếng hét của ai rồi!
Tiếng bà Thúy Lan liên tục trong điện thoại, gương mặt Tùng càng lúc càng không cam chịu, khóe môi bất đắc dĩ cười vâng vâng liên tục…
Phải đến 20p sau, bà dường như mới tạm hài lòng kết thúc cuộc gọi điện với câu kết thúc bà sẽ sớm sang đó để chăm sóc cho “đứa con gái bất hạnh” của bà.
Tùng thở phù một hơi, tắt chuông điện thoại để sang bên cạnh, đầu anh thực sự muốn nổ tung lên rồi… Cả tháng nay, ngày nào cũng là một vài cuộc điện thoại như vậy, Tùng cũng không hiểu anh làm cách nào bảo vệ cho lỗ tai của mình đến tận bây giờ.
Người trong lồng ngực bỗng cười thành tiếng.
Tùng vừa cúi xuống đã nhìn thấy Ngọc Hân cười đến ngặt nghẽo, gương mặt nhỏ nhắn đã hơi có sắc hồng, đôi mắt cũng khôi phục lại vẻ trong vắt.
- Em cười gì ? – Tùng trừng mắt nhìn Hân, trong lòng anh thực tế lại rất vui vẻ - Nhìn thấy anh bị mẹ hành hạ vui lắm sao?
Hân nén tiếng cười, cô nhìn anh dịu dàng:
- Không vui! Sao anh không để em nói chuyện với mẹ ?
Nhìn tình hình này thì chắc mẹ cô đã tra tấn anh cả tháng nay không sót một ngày, thảo nào mà gương mặt anh lại nhăn nhó đến vậy.
Tùng cởi áo, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô nằm xuống, vuốt nhẹ nhàng từng sợi tóc mây của cô, giọng anh ngọt ngào:
- Mẹ nói lâu như vậy, em nghe không tốt… Để anh nghe được rồi! Dù sao mẹ cũng sẽ sang đây sớm thôi!
Hân chớp chớp mắt:
- Mẹ sẽ sang đây sao ? Nhưng em cũng khỏe hơn rồi… không cần thiết đâu!
Cảm giác có mẹ ở bên cạnh làm cô cảm thấy vui vẻ hơn nhiều nhưng cô cũng không muốn Tùng bị hành hạ suốt ngày như thời gian vừa qua. Hơn nữa, cuộc sống bên này hoàn toàn không hợp với bà… Bà là người ưa sự tĩnh lặng và không thích di chuyển nhiều, mặc dù bà nói là sẽ sang đây với cô nhưng thực tế cô cũng biết là lòng bà không hề muốn như vậy, chỉ vì bà quá lo lắng mà thôi…
Tùng mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán cô:
- Mẹ sang đây vì chuyện khác!
- Chuyện khác?- Hân mở to mắt nhìn Tùng khó hiểu, mẹ cô có thể có chuyện gì khác ở nước Mỹ xa xôi này ?
- Phải….- giọng Tùng trở nên mềm nhẹ - Vì đám cưới của chúng mình!
Đám cưới ? Hân nhìn Tùng ngạc nhiên…. Đám cưới ?
Tùng cụng nhẹ vào trán Hân, gương mặt anh gần sát làm hai gò má cô ửng hồng, hơi thở nam tính của anh nhẹ nhàng phả trên gương mặt cô, giọng anh dịu dàng pha chút tinh nghịch:
- Ngọc Hân của anh… Không phải là đến bây giờ khi mang đứa con của chúng ta rồi em lại quên mất chúng ta còn một đám cưới đấy chứ ?
Mi mắt đẹp hơi động, cô nhìn anh vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Đám cưới…vào lúc này sao ?
Tùng gật đầu:
- Đợi em khỏe thêm chút nữa chúng ta sẽ tổ chức ngay… Dù sao cũng không thể đợi lâu hơn, bụng em sẽ lớn hơn, mặc váy sẽ rất xấu nha! Cũng không thể đợi đến lúc em sinh con xong sẽ thành một bà béo sồ sề được! – Tùng nhìn cô, khẽ lắc đầu – Lúc ý em sẽ trở thành một gà mái mẹ xấu xí! Anh không muốn đến lúc cho con xem ảnh cưới sẽ nhìn thấy mẹ nó xấu đến cỡ nào!
- Anh…. Đáng ghét! – Hân nhìn Tùng giận dữ, bàn tay bé nhỏ không khách khí nhéo anh vài cái đau điếng. Người này, dám chê cô cơ đấy! Chả lẽ đứa con trong bụng một mình cô là có được sao ? Cô có xấu xí cũng là tại anh, lỗi lớn nhất chính là ở anh!
Tùng bật cười khúc khích, anh tóm lấy hai bàn tay cô không cho quẫy đạp lung tung hướng tới chân cũng sẽ không chịu ngồi im. Con còn rất nhỏ nha… Anh không muốn con bị mệt dù chỉ một chút:
- Ngoan nào… - Tùng ôm chặt lấy Hân không cho cô đạp lung tung.
Bị anh ôm chặt, Hân ngước lên nhìn anh, mắt đẹp giận dữ, hai gò má vì vận động một chút đã muốn đỏ bừng, bờ môi khôi phục lại màu hồng nhuận ướt át kiều diễm:
- Buông em ra! Không phải anh vừa chê em xấu xí sao ?
Bàn tay Tùng một chút cũng không buông lỏng, anh nhìn vẻ mặt tức giận của Hân lại thấy rất vui vẻ, trong lòng lại càng muốn đùa, nhìn ngang nhìn dọc một chút, anh khẽ lắc đầu, thở nhẹ:
- Thực sự là rất xấu! Người gì mà còm nhom ốm yếu, một chút thịt cũng không có…
Nhìn chằm chằm vào vòng 1 của Hân, anh nhếch lông mày, thở ra:
- Có em bé rồi mà vòng 1 vẫn xẹp lép, chẳng hấp dẫn một tí nào cả!...
……………………………………..
- Mắt này…ngủ nhiều mà sao vẫn thâm quầng, càng ngày càng xấu…nhìn xem còn có là vết chân chim nữa…
…………………………………..
- Nha… Môi đã mỏng thì không được mím… Aizza…Em đừng tức giận, tức giận nhiều sẽ mau già… Da em dạo này rất khô, lại càng tái xanh tái xám…
……………………………
- Răng này….răng chuột vừa nhỏ vừa cắn đau…chẳng tốt tí nào!
Cuối cùng anh tổng kết :
- Thực sự là nhìn đi nhìn lại chẳng có điểm nào đẹp cả! Càng ngày càng xấu rồi! Đợi đến lúc sinh con xong, sẽ thành một gà mái mẹ béo mập lại càng xấu….
Mặt Hân đỏ phừng phừng đã giống như một ngọn núi lửa muốn phun trào, bàn tay bé nhỏ nắm chặt trước ngực áo anh đột nhiên đẩy mạnh, cô hét lên giận dữ:
- Đáng ghét! Buông ra! Anh chê em xấu xí thì còn ôm em làm gì ? Tránh ra!
Tùng trong lòng cười trộm, thực sự là anh muốn cười to lắm rồi nhưng cố nén lại. Nhìn gương mặt Hân khôi phục lại vẻ hồng hào năng động vốn có, đôi mắt anh lấp lánh nhìn cô, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng quyến rũ:
- Đó! Tính tình thì hung dữ, thô bạo! động một tí là hét lên ầm ĩ! Phụ nữ gì mà to tiếng, cách 1km cũng nghe thấy tiếng em hét! Hơi một tí là cào, là cấu, là đấm là đánh…. Haizzz… Nhìn từ trong ra ngoài, không được một điểm gì cả!
Hân tức giận trừng mắt nhìn Tùng, người đàn ông này, hôm nay ăn phải cái gì mà chê cô không tiếc lời, nói dối thì cũng không cần đến mức vô tội không chớp mắt như vậy. Anh thấy cô xấu như vậy sao ? Đáng chết!
- Minh Tùng! Anh là đồ xấu xa!- Hân hét lên – Buông em ra!
Nhưng mặc kệ cô có la hét, giãy dụa như thế nào, vòng tay ôm chặt lấy cô vẫn không một chút buông lỏng. Tùng để mặc Hân thỏa sức đánh đấm lên người anh, tiếng cười không cách nào kiềm giữ thoát ra khỏi khóe môi. Ngọc Hân của anh thực sự rất đáng yêu nha! Mới chọc một chút mà đã giống như thiên lôi muốn đòi mạng anh vậy…
Một lúc sau, người trong lòng dường như đã muốn dịu lại hoặc là do quá mệt nên không muốn vùng vẫy thêm nữa, chỉ có ánh măt là vẫn nhìn anh trừng trừng. Tùng cười ha hả, Hân tức giận nhéo anh một cái:
- Anh cười gì ?
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng đã bị hút lấy bởi một đôi môi ấm nóng. Đôi mắt Hân mở to thoáng ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt dài nhắm nghiền, gương mặt đàn ông quen thuộc đang ở rất gần với cô, cơ thể rắn chắc của anh áp sát vào cơ thể bé nhỏ của cô truyền hơi ấm, sự an toàn mãnh liệt quen thuộc vây lấy trái tim bé nhỏ của cô làm nó đập nhanh những tiếng thổn thức.
Tùng không nói nhiều, anh dùng chính hành động để chứng minh cảm xúc trong lòng mình. Hương thơm của cô ấy, vị ngọt của cô ấy là điều đánh gục trái tim của anh mãi mãi. Quấn chặt lấy đôi môi mềm mại nhỏ xinh thơm ngát của Hân, đôi môi anh quyến luyến không muốn rời, bên trong lại càng thêm ấm áp cùng cái lưỡi nhỏ xinh dây dưa…. Hơi thở người bên cạnh đã muốn gấp gáp, từng luồng nóng bỏng thơm tho lượn lờ quanh chóp mũi làm cảm xúc của anh muốn đi lạc….
Từ khi biết Hân mang thai, anh hoàn toàn không dám động vào cô… Cảm xúc trong tim anh giống như một ngọn lửa âm ỉ sẽ bùng lên chỉ chờ một cơn gió nhỏ…Mà cơn gió đó có thể đến từ Ngọc Hân bất cứ lúc nào… Tùng đã lo sợ anh có thể sẽ không nhịn được, sẽ làm hại đến đứa con còn quá nhỏ.
Nụ hôn của Tùng mơn man nhẹ trên gò má nóng bừng của Hân, hơi thở cô trở nên không thông, từng đợt từng đợt khó khăn tràn đến làm cô thở hồng hộc. Bàn tay đầy mê hoặc của anh nhẹ nhàng chạm đến từng miền da thịt êm ái đã muốn nóng bừng của cô. Vội vàng tóm lấy bàn tay anh, Hân nói trong tiếng thở gấp gáp:
- Dừng…dừng lại… Không được!
Còn có đứa con nha! Anh tốt nhất không nên làm ẩu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.