Chương 91
Su (ball_4m)
31/05/2013
Minh Tùng nhíu mày không trả lời, trong lòng tự hỏi vì sao Nam Thành lại
biết đến sự có mặt của anh ở đây. Điều này lí giải rất rõ cho việc vì
sao Tiên Dung lại chạy theo anh.
Nam Thành mỉm cười, chậm rãi bước vào thang máy, đóng cửa lại… Tùng đến lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Cậu có 2p để nói!
Nam Thành ngước mắt lên nhìn từng tầng đang chạy xuống trên bảng điện tử. cười khẽ:
- Vừa vặn với thời gian thang máy xuống đến tầng hầm! Minh Tùng, cậu vẫn luôn tính toán thật giỏi!
Vẫn không buồn liếc nhìn sang Nam Thành, Tùng cười châm chọc, anh thật sự không thể ngăn cản cảm giác chán ghét, tức giận con người này ở trong lòng:
- Cậu khen làm tôi thấy rất mỉa mai!
Người tính toán nhiều nhất luôn chính là anh ta, không phải sao ?
- Cậu hình như không có hứng thú nói chuyện với tớ thì phải ? – Nam Thành làm như rất vô tội hỏi đến.
Minh Tùng cũng không hề giấu giếm:
- Nếu tôi biết cậu luôn tìm cách đá vào mông tôi mà vẫn còn hứng thú với cậu thì tôi sẽ cảm thấy mình giống một thằng ngu!
Nam Thành thay đổi ánh mắt trở nên sắc lạnh, bàn tay từ lúc nào đã nắm chặt lại, đúng là không nằm ngoài dự đoán, Minh Tùng quả nhiên đã biết, anh hừ lạnh:
- Và cậu quyết định mang tất cả những gì cậu biết đến nói với bà Vân Anh ?
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu thừa nhận những gì mình đã làm! – Minh Tùng châm chọc, anh thực sự không thể chịu nổi con người này.
- Tôi không có gì để thừa nhận, Minh Tùng, nếu cậu biết rõ như vậy thì chắc chắn cậu sẽ không để tôi còn ung dung đứng đây nói chuyện với cậu…
- ………………………………….
- Và cậu cũng không thể còn ung dung đến đây để lo chuyện không phải của mình! – Nam Thành nói thêm, nụ cười lạnh giá tràn ra khóe môi, giọng nói trở nên âm trầm đáng sợ.
Cảm giác giật mình làm Minh Tùng hốt hoảng, anh cảm nhận rất rõ tim mình bỗng đập nhanh nửa nhịp, một cảm giác kích động nhanh chóng ập đến, bàn tay anh gắt gao nắm chặt lại, xoay người nhìn Nam Thành, trong đôi mắt đã bừng lên lửa giận:
- Cậu nói vậy là ý gì ? – Giọng nói Tùng trở nên khẩn trương, trong đó có dư vị đề phòng của một người biết mình sắp bị tấn công. Nam Thành đang cảnh cáo anh sao ?
Nam Thành bình thản cười:
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu nhìn đến tôi… Minh Tùng, tôi luôn coi cậu là một người bạn thực sự… Những gì tôi làm cho cậu và Ngọc Hân đã chứng minh điều đó!
Anh ta ngừng lại, nhìn Minh Tùng bằng ánh mắt hằn học cảnh cáo, anh ta chậm rãi phun từng chữ:
- Vì vậy… tôi luôn cố gắng tránh đối đầu với cậu! Cậu cũng đừng bao giờ, đừng bao giờ, Minh Tùng…đối đầu với tôi! Tôi xin thề điều đó sẽ không dễ chịu tí nào!
Nam Thành kết thúc câu nói bằng một nụ cười lạnh như băng.
Ding!
Liếc nhìn thang máy đã mở cửa, Nam Thành khoanh hai tay nhàn nhã:
- Hình như đã đến tầng hầm! Rất cảm ơn cậu đã nghe những gì tôi nói…trong 2p đó!
Nhìn Nam Thành thêm 2s bằng ánh mắt tóe ra lửa giận, Minh Tùng bước chân nhanh nhẹn ra khỏi thang máy, nghe tiếng thang máy đang đóng dần cánh cửa, anh xoay người nhìn trực diện vào con người đang có nụ cười ngạo nghễ phía sau, tuyên bố chắc nịch:
- Nam Thành, cậu làm tôi không thể…..
Nam Thành sắc mặt có chút cứng đờ trở nên đặc biệt khó coi khi cánh cửa thang máy khép lại sau khi câu nói của Minh Tùng kết thúc:
- Tôi không thể không tuyên chiến với cậu!
Thang máy bắt đầu di chuyển, nhưng nét mặt cứng rắn âm trầm, ánh mắt sáng bừng lửa giận của Minh Tùng vừa xong vẫn còn ám ảnh vương vất quanh đầu Nam Thành. Bàn tay anh nắm chặt lại đến run rẩy, đá mạnh lên cửa thang máy, Nam Thành cắn môi tức giận lầm bầm:
- Minh Tùng quả nhiên đủ chết tiệt!
………………………………………………………
Minh Tùng đứng im, lặng lẽ nhìn từng dòng số vẫn chạy đều trên bảng điện tử hướng lên trên, Nam Thành hoàn toàn không muốn quay lại… Anh ta nghiễm nhiên chấp nhận lời tuyên chiến của anh, điều đang làm trong lòng Tùng nổi lên song gió…
Nắm chặt hai bàn tay đến run rẩy, Tùng tự hỏi chính mình đang làm điều gì ? Sự tức giận làm trong lòng anh bừng lên một ngọn lửa dữ dội, kiêu ngạo có, chính nghĩa có, xót thương cũng có… Và anh biết rằng điều anh đang làm…dường như đúng, nhưng sẽ phải đánh đổi với rất nhiều thứ! Những ngày tiếp theo sẽ không trôi đi nhẹ nhàng…
Xoay người rời đi, Tùng không muốn cảm xúc trong mình trở nên tồi tệ hơn nữa…. Anh cần phải trở về nhà…nơi có người đang đợi anh….
***********************************
Ngọc Hân ngồi trên giường, liếc nhìn đồng hồ…
Đã 10h đêm… Tùng vẫn chưa trở về…..
Mẹ bắt cô đi ngủ rất sớm để đảm bảo sức khỏe cho cô và em bé… Hân cố làm ra vẻ tự nhiên ngoan ngoãn thường ngày, che giấu lo ngại vào sau ánh mắt nhưng quả nhiên cũng không qua được mắt mẹ… Bà từ bên ngoài bước vào mang theo một cốc sữa nóng, nét mặt thoáng buồn của cô bỗng giật mình khôi phục lại vẻ bình thường:
- Mẹ…. – Hân mỉm cười
Bà nhận ra sự khác lạ trên gương mặt cô, đưa cốc sữa ấm nóng vào lòng bàn tay Hân, bà cũng ngồi xuống cạnh giường:
- Con uống đi… Sữa nóng sẽ làm con dễ ngủ hơn!
- Cảm ơn mẹ! – Hân nhẹ nhàng nói, trong giọng nói đã có chút ê ẩm. Trong lòng bỗng nhiên nhớ đến một dáng người, không khỏi thở dài…
Bà Thúy Lan đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, bà mỉm cười:
- Hân… con đừng suy nghĩ nhiều quá! Buồn phiền không tốt cho em bé…
- Vâng… - Hân gượng cười, điều đó dĩ nhiên là cô biết. Nhưng Tùng, anh nói chỉ 2 tiếng sẽ trở về mà sao đã qua gấp đôi 2 tiếng….mà bóng dáng anh không thấy, một cú điện thoại cũng không có… Anh đến nơi đó, gặp phải cô gái kia sẽ thế nào ?
- Hân, nếu con cảm thấy khó chịu như vậy, sao không gọi điện thẳng cho Tùng hỏi xem giờ nào nó sẽ về ?
Hân ngước lên nhìn bà :
- Con cũng muốn như vậy! Nhưng con không muốn mình giống như đang hẹp hòi, con….phải tin tưởng anh ấy mới đúng!
Cô thật sâu kín nói, Tùng yêu cô bằng một tình yêu lớn và chân thật… Cô thật sự không muốn vì một lời nói của mình sẽ làm lung lay niềm tin của bản thân cũng như tình cảm của anh dành cho cô.
Bà Thúy Lan thở dài, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô giống như những ngày cô còn nhỏ:
- Tin tưởng nhau không phải là chỉ trong lời nói… Ngoài miệng con nói rằng con tin tưởng nó, nhưng trong lòng lại luôn nghi ngờ thì niềm tin đó cũng không thể có giá trị… Hân, có đôi khi hiện thực sẽ không giống như con nghĩ! Con phải học cách cảm nhận bằng trái tim mình, lý trí quá sẽ làm chính mình bị tổn thương, cũng sẽ làm đối phương bị tổn thương…. Mẹ hoàn toàn đồng ý việc con gọi điện cổ vũ Tùng đi làm điều đúng đắn, đó là điều nó nên làm… Con hiểu điều đó, nhưng trái tim con lại không cách nào chấp nhận nó. Con vẫn luôn lo sợ, trái tim Tùng sẽ có một lúc nào đó sẽ lay động rời xa con phải không ?
- Mẹ…. – Hân run run nói, quả nhiên lời bà nói đã động vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô… Sự đổ vỡ một lần đã làm cô sợ hãi, cô không sợ hãi tình cảm của anh dành cho cô sẽ thay đổi… Điều mà cô sợ hãi chính là trái tim anh quá lý trí sẽ một lúc nào đó rời xa cô một lần nữa!
Bà Thúy Lan mỉm cười:
- Hân, sự tin tưởng cũng cần phải học….
- Vâng!- Hân đáp, lời bà nói thực sự làm trong lòng cô thoải mái đi rất nhiều. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê… Đến giờ Hân mới thấm thía câu nói ấy.
Cạch!
Tiếng cửa phòng bật mở làm cả hai người đều đồng loạt nhìn ra… Bên cửa đã xuất hiện một dáng người cao lớn, gương mặt Tùng hơi ngạc nhiên rồi giãn ra thành một nụ cười:
- Mẹ cũng ở đây ạ ?
Đôi mắt anh nhanh chóng rơi xuống Ngọc Hân đang ngồi trên giường, một tia sáng lấp lánh vui vẻ đong đầy trong đôi mắt dài…..
Bà Thúy Lan xoay sang nhìn Hân mỉm cười làm cô chợt đỏ mặt xấu hổ, mắng thầm anh một tiếng, trước mặt mẹ mà lúc nào cũng tùy tiện như vậy! Bà từ tốn đứng dậy:
- Con uống sữa rồi ngủ đi nhé!
Hân cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, chỉ nghe thấy cô lí nhí tiếng vâng rất nhỏ… Lúc đi lướt qua Tùng, bà ném lại cho anh một cái nhăn mày rất chặt, nhưng bên dưới khóe môi lại mỉm cười hiền từ... Bà là bà biết bên ngoài có kẻ nghe lén đó nha! Mà Tùng cũng rất được lòng mẹ vợ, lễ phép:
- Con chúc mẹ ngủ ngon!
Bóng bà vừa rời khỏi, Minh Tùng lặng lẽ chốt cửa lại làm Hân không khỏi giật mình, chớp chớp mắt nhìn anh khó hiểu… Dáng người cao lớn vẫn đứng im bên cửa, không có ý định bước đến cũng không có ý định rời đi, đôi mắt sáng nhìn Hân không dứt, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng quyến rũ đầy ẩn ý.
- Sao anh cứ đứng đó nhìn em ? – Hân xấu hổ quát, Tùng đứng đó phải đến gần 5p nhìn cô trừng trừng làm toàn thân cô trên dưới đều không được tự nhiên, cũng không hiểu bản thân mình có chỗ nào khác thường ngày. Mọi giận hờn, lo lắng từ lúc anh xuất hiện lại biến mất không còn dấu vết.
Minh Tùng tâm trạng vô cùng vui vẻ, cảm nhận đáy lòng rất ngọt ngào… Ngọc Hân mặc dù trước mặt anh luôn cố tỏ ra không quan tâm, nhưng đến hôm nay anh mới biết cô thực sự yêu anh lắm a! Cô cũng không cứng rắn như vẻ bề ngoài, trái tim cô ấy thật ra rất yếu đuối, thực sự lại luôn cẩn thận yêu anh như vậy….
- Minh Tùng! – Người trước mặt không hề nhúc nhích làm Hân bực mình hét lên!
Nghe tiếng Hân tức giận, Tùng lại càng cảm thấy vui vẻ, anh đem gương mặt xinh đẹp đỏ bừng thu vào trong mắt, từ tận nơi anh đứng, Tùng vẫn ngửi được mùi đinh hương thoang thoảng đưa đến khiến trái tim anh bỗng chốc nhộn nhạo…
- Em uống hết cốc sữa đi! – Đến nửa ngày Tùng mới nói được một câu.
Hân chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn anh nhưng cũng ngoan ngoãn đem cốc sữa uống hết, thỉnh thoảng lại nhìn lên vẫn thấy Tùng đứng im một chỗ nhìn cô không dứt…
- Anh muốn làm….
Hân trong lòng không giấu nổi nghi vấn, vừa uống hết cốc sữa đã nhìn lên anh muốn hỏi thì miệng cô đã bị chặn ngay lại. Ngọc Hân kinh ngạc nhận thấy Minh Tùng đã bay đến bên cô từ lúc nào, vòng ôm ấp của anh siết lấy cô, mùi nước hoa nam tính nhẹ nhàng phang phảng trên chóp mũi cô, đôi môi mềm mại của cô bị anh quấn lấy, cái miệng nhỏ nhắn không chút phòng bị của cô bị cái lưỡi nóng hổi của anh khuấy đảo, không chút nào rời đi, dây dưa không dứt…
Cốc sữa trống không trên tay cô từ lúc nào đã không cánh mà bay, đôi tay bé nhỏ vươn lên ôm chặt lấy cổ anh hưởng ứng… Minh Tùng chết tiệt! Nhưng cô lại không thể không yêu anh… Mọi bất an tan biến, trong lòng Hân chỉ còn lại niềm hạnh phúc… Tình cảm dâng tràn qua nụ hôn say đắm, cái ôm đầy mạnh mẽ cuồng nhiệt của Tùng đã nói lên tất cả, cô đúng là ngốc lắm!
Nụ hôn của anh nóng bỏng hướng đến hai gò má mịn màng của Hân, dịu dàng trượt xuống cái cổ thanh mảnh… Bàn tay thon dài luồn vào vạt áo tìm đến nơi mềm mại trước ngực Hân đùa giỡn…
Cảm giác đê mê quen thuộc nhanh chóng ập đến với cả hai… Trước mắt Hân giống như bị bao phủ một tầng sương mỏng, hơi thở gấp gáp thơm mùi sữa càng làm Tùng ham muốn khó nhịn… Đôi môi mềm của anh vừa rời đi đã cảm thấy luyến tiếc bờ môi ấm áp ngọt ngào kia lại vội vàng tìm đến, không ngừng nhấm nháp hai cánh môi mềm mại khiến cho hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề…
Hơi nóng phả vào da mặt cô giống như có điện giật, bàn tay của Tùng từ lúc nào cũng đã trở nên nóng bừng giống như có lửa đốt, hai gò má của anh cũng đã hơi ửng hồng, đôi mắt lại càng thêm sáng nhìn cô như mê hoặc… Khóe môi anh nở ra nụ cười thỏa mãn, ngón tay nhẹ mân mê bờ môi bị anh hôn đến đỏ mọng:
- Vợ yêu, lần sau mỗi tối nhất định phải chăm chỉ uống sữa!
Hương vị ngọt ngào thơm tho này quả nhiên làm cho anh càng muốn thật nhiều…
Ngọc Hân sắc mặt càng đỏ bừng, ánh mắt long lanh xấu hổ muốn trốn lại trốn không xong, cô gắt:
- Mau xuống! Anh đè lên bụng em nặng muốn chết!
- A…. – Tùng khẽ kêu lên, quả nhiên ngoan ngoãn nhích xuống một tí nhưng đôi tay mạnh mẽ vẫn không chịu buông tha cho thân hình mềm mại bên dưới, xoay người thật nhanh làm Hân kinh hoảng nhận ra cô đã ở trên người anh từ lúc nào.
Tiếng anh cười khanh khách:
- Vợ yêu, dạo này hình như càng thích chủ động!
- Anh…!!!! – Ngọc Hân gương mặt sắc đỏ càng lan rộng, trong lòng bối rối cùng tức giận nhưng cô cũng hiểu được khi ở bên anh cô hạnh phúc đến dường nào… Mỗi khi anh rời khỏi nhà, xung quanh cô có biết bao nhiêu vắng lặng… Chỉ những lúc thế này, cô mới nhận ra với cô Tùng thật quan trọng biết bao…Anh tùy tiện và lúc nào cũng trêu chọc cô nhưng cô luôn cảm nhận được trong đó là bao nhiêu tình yêu mênh mang...
Đột nhiên ánh mắt Tùng biến đổi, tầm mắt không ngừng dán chặt vào một chỗ, sắc thái dục vọng quen thuộc làm Hân cúi đầu xuống…và nhận thấy anh đang nhìn chằm chằm vào trước ngực đẫy đà trắng nõn của mình… Một vài cúc áo đã bị tung ra, để lộ vòng ngực mềm mại đầy mê hoặc như ẩn như hiện sau lớp lụa mỏng làm hơi thở của Tùng vừa tan biến đã trở nên gấp gáp… Từ khi cô mang thai, anh đều hết sức nhẫn nại không động tới cô trừ những trường hợp ….quá bức thiết (cái này Su nhận thấy, MT tuổi trẻ sung sức lúc nào cũng thấy bức thiết! MT (trốn đằng sau): có phải nhà cô nói ta biến thái yêu râu xanh ? Su( rất hồn nhiên phán): phải gọi là dê xồm mới đúng!!! Lời vừa dứt….quay lại thấy thiên lôi, co giò bỏ chạy ). Nhưng cô cũng hiểu rằng, luôn bị “ăn đói” khiến anh lúc nào cũng giống như ngồi trên dây đàn…
Luống cuống nắm chặt lấy hai vạt áo che đi cảnh xuân bị lộ ra, Hân bối rối trèo xuống người anh mà Tùng cũng im lặng không phản đối, cô làm như rất tự nhiên lấy chăn quấn quanh người:
- A… anh…vừa đi làm về… Nên…đi tắm đi nha!
Cố gắng mãi mới nặn ra được một lý do chính đáng, Hân ngước lên nhìn Tùng mỉm cười. Cô cũng không muốn làm khó anh nha!
Minh Tùng quả nhiên giống như lò xo đứng bật dậy, anh không quay đầu lại bước đi như bay vào nhà tắm, chỉ bỏ lại sau lưng một câu nói vội vã:
- Đợi anh!
Hân chớp chớp mắt nhìn theo khó hiểu, đến khi cánh cửa nhà tắm đóng rầm lại sau lưng anh cô mới hơi ngẩn ra, mỉm cười ngọt ngào, thò tay vào trong chăn cài lại mấy cúc áo, mi mắt dài hơi hơi khép lại… Bình yên quá đến nỗi cô muốn ngủ….
Minh Tùng bước ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ quấn độc duy nhất một chiếc khăn tắm… Bước chân nhanh nhẹn tiến lại gần giường, Ngọc Hân giống như một con mèo nhỏ đang co ro ngủ rất ngon lành, anh mỉm cười tà ác:
- Cô nhóc này! Không đợi mà đã ngủ luôn được rồi….
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa trên hai gò má phấn nộn:
- Chẳng lẽ em không biết anh đang rất rất rất muốn em sao ?
Tiếng anh rất nhỏ nhưng cũng đủ để thấy trong lòng anh từng đợt sóng đang cuộn dâng giống như thủy triều lên… Ngọc Hân cựa mình, không gian dường như hơi nóng, đôi chân nuột nà yêu kiều không hề khách khí tung chăn ra, chiếc quần lụa mỏng bị vén cao để lộ bắp đùi thon gọn, trắng mịn không một tì vết. Cánh tay cô cũng vung lên, cổ áo rộng quả nhiên không đủ để che chắn cho trước ngực lại càng thêm no đủ từ khi mang thai…
- Chết tiệt! – Minh Tùng mắng thầm một tiếng, cô ngốc này rõ ràng là đang khiêu khích anh mà!
Cảm giác của anh lúc này là một điều mà Tùng không thể giải thích được… Từ khi Hân mang thai, có thể là vì anh không được đòi hỏi cô nhiều như trước nên mỗi lần cô xuất hiện trước mắt anh, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể dễ dàng khơi lên trong anh lửa nóng… Nhưng có một điều, Tùng không thể không thừa nhận, Hân mang thai càng trở nên hấp dẫn hơn… Ở cô toát ra một mùi hương kì lạ kích thích giác quan của anh, rất dễ chịu lại ấm nóng…. Từng đường cong trên cơ thể cô càng trở nên ngày một đẫy đà hơn, tinh tế đầy mềm mại khiến anh không ngừng kêu khổ… Đến lúc này thì thực sự anh sẽ chết vì bực bội nếu không được giải tỏa…
Khóe môi giật một nụ cười nửa miệng quyến rũ, Minh Tùng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, xoa xoa hai bên má mềm mại của Hân, giọng nói của anh đã trở nên nóng bừng kích động:
- Hôm nay anh sẽ không tha cho em!
Lời vừa dứt, đôi môi của anh đã cuồng nhiệt tìm đến môi cô, đôi tay mạnh mẽ siết chặt lấy cô, vuốt ve từng đường cong mềm mại….
Ngọc Hân đang say trong mộng đẹp, bỗng cảm giác không khí xung quanh mình đột nhiên biến mất, đôi mắt kinh ngạc mở to, quả nhiên vì ác mộng mà tỉnh dậy… Phải mất đến gần 1p cô mới định thần lại được và nhận thức chuyện gì đang diễn ra….
- Tùng!!!! – Cô kêu lên kinh ngạc, chiếc áo cô đang mặc đã không cánh mà bay!
Tùng mỉm cười, anh không cần đợi cho cô hoàn toàn tỉnh giấc, bàn tay nhanh nhẹn thoát nốt chiếc quần vướng víu đem làn da nóng bừng của mình áp chặt lấy làn da mềm mại của Hân khiến cô đột nhiên phải hít một hơi thật sâu, làn da dần dần trở nên ửng hồng…
- Anh đang làm gì vậy ?- Hân tức giận quát, tim cô bỗng đập thình thịch… Cảm giác nhanh chóng bị anh dẫn dắt trở nên khó kiểm soát làm cô phải thở phì phò…
Tùng mỉm cười, chuyện này mà cô vẫn còn cần anh giải thích sao… Dục hỏa thiêu đốt cũng không cho anh được giải thích, cánh tay mạnh mẽ xoay người Hân nằm sấp xuống khiến cô la hoảng, anh đè lên lưng cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn dưới cặp mông mềm mại ẩm ướt…. Hân bất đắc dĩ rên nhẹ, càng lúc toàn thân cô càng nóng bừng, từng trận khoái cảm run rẩy truyền đến, giọng nói của cô trở nên ngắt quãng khó khăn:
- Còn…còn có…em bé… Anh…đồ ngốc…!!!!!
Tùng cúi xuống, nụ hôn của anh rơi xuống trên đôi vai trần mảnh khảnh của cô rồi trượt lên cổ, cắn nhẹ lên vành tai nóng đỏ, hơi thở của anh phả vào mặt cô hầm hập….
- Ngoan nào… Anh sẽ không hại đến con…Anh yêu em, Hân à… Anh yêu em…
Đột ngột đi vào làm khoái cảm bỗng dâng lên thật cao, cả hai không tự chủ mà cùng hét lên thật lớn…
- Nói em yêu anh đi Hân!!
- Nói đi Hân…- Tiếng Tùng ngọt ngào mang theo hơi thở nóng hổi
- A…!!!! – Một đợt va chạm mạnh mẽ làm Hân bất giác kêu lên
- Nói đi em…. – giọng Tùng càng thêm khàn khàn, không ngừng bên tai cô thổi hơi nóng….
- Em…em yêu anh…. – Hân thở hồng hộc máy móc đáp lại, gương mặt toàn bộ hồng đỏ, bàn tay gắt gao nắm lấy chiếc gối trước mặt, người cô nóng quá…thực sự nóng quá khiến cô càng muốn anh nhiều hơn giống như chỉ có anh mới làm cô hết cơn nóng này…
Dục vọng làm ý chí của Tùng lu mờ cũng làm tâm trí Hân trở nên trống rỗng… Cô chỉ biết bên tai cô là tiếng thở nặng nề của anh, đôi tay mạnh mẽ xoay xuống khóa chặt lấy trước ngực của cô, đôi môi không ngừng hôn trên vai trên cổ, thỉnh thoảng anh lại cắn cô nhưng những cơn đau ấy lại càng làm ham muốn cả hai tăng lên… Hân chỉ biết mình không thể ngăn cản những tiếng rên rỉ tràn ra khỏi bờ môi xinh đẹp, cô cũng đáp lại anh một cách cuồng nhiệt giống như những khát khao trong lòng cô cũng lớn như thế… Một lần rồi lại một lần, dục vọng vừa thối lui đã lại dâng lên, hai thân hình quấn chặt lấy nhau không cách nào xa rời…
Nam Thành mỉm cười, chậm rãi bước vào thang máy, đóng cửa lại… Tùng đến lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Cậu có 2p để nói!
Nam Thành ngước mắt lên nhìn từng tầng đang chạy xuống trên bảng điện tử. cười khẽ:
- Vừa vặn với thời gian thang máy xuống đến tầng hầm! Minh Tùng, cậu vẫn luôn tính toán thật giỏi!
Vẫn không buồn liếc nhìn sang Nam Thành, Tùng cười châm chọc, anh thật sự không thể ngăn cản cảm giác chán ghét, tức giận con người này ở trong lòng:
- Cậu khen làm tôi thấy rất mỉa mai!
Người tính toán nhiều nhất luôn chính là anh ta, không phải sao ?
- Cậu hình như không có hứng thú nói chuyện với tớ thì phải ? – Nam Thành làm như rất vô tội hỏi đến.
Minh Tùng cũng không hề giấu giếm:
- Nếu tôi biết cậu luôn tìm cách đá vào mông tôi mà vẫn còn hứng thú với cậu thì tôi sẽ cảm thấy mình giống một thằng ngu!
Nam Thành thay đổi ánh mắt trở nên sắc lạnh, bàn tay từ lúc nào đã nắm chặt lại, đúng là không nằm ngoài dự đoán, Minh Tùng quả nhiên đã biết, anh hừ lạnh:
- Và cậu quyết định mang tất cả những gì cậu biết đến nói với bà Vân Anh ?
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu thừa nhận những gì mình đã làm! – Minh Tùng châm chọc, anh thực sự không thể chịu nổi con người này.
- Tôi không có gì để thừa nhận, Minh Tùng, nếu cậu biết rõ như vậy thì chắc chắn cậu sẽ không để tôi còn ung dung đứng đây nói chuyện với cậu…
- ………………………………….
- Và cậu cũng không thể còn ung dung đến đây để lo chuyện không phải của mình! – Nam Thành nói thêm, nụ cười lạnh giá tràn ra khóe môi, giọng nói trở nên âm trầm đáng sợ.
Cảm giác giật mình làm Minh Tùng hốt hoảng, anh cảm nhận rất rõ tim mình bỗng đập nhanh nửa nhịp, một cảm giác kích động nhanh chóng ập đến, bàn tay anh gắt gao nắm chặt lại, xoay người nhìn Nam Thành, trong đôi mắt đã bừng lên lửa giận:
- Cậu nói vậy là ý gì ? – Giọng nói Tùng trở nên khẩn trương, trong đó có dư vị đề phòng của một người biết mình sắp bị tấn công. Nam Thành đang cảnh cáo anh sao ?
Nam Thành bình thản cười:
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu nhìn đến tôi… Minh Tùng, tôi luôn coi cậu là một người bạn thực sự… Những gì tôi làm cho cậu và Ngọc Hân đã chứng minh điều đó!
Anh ta ngừng lại, nhìn Minh Tùng bằng ánh mắt hằn học cảnh cáo, anh ta chậm rãi phun từng chữ:
- Vì vậy… tôi luôn cố gắng tránh đối đầu với cậu! Cậu cũng đừng bao giờ, đừng bao giờ, Minh Tùng…đối đầu với tôi! Tôi xin thề điều đó sẽ không dễ chịu tí nào!
Nam Thành kết thúc câu nói bằng một nụ cười lạnh như băng.
Ding!
Liếc nhìn thang máy đã mở cửa, Nam Thành khoanh hai tay nhàn nhã:
- Hình như đã đến tầng hầm! Rất cảm ơn cậu đã nghe những gì tôi nói…trong 2p đó!
Nhìn Nam Thành thêm 2s bằng ánh mắt tóe ra lửa giận, Minh Tùng bước chân nhanh nhẹn ra khỏi thang máy, nghe tiếng thang máy đang đóng dần cánh cửa, anh xoay người nhìn trực diện vào con người đang có nụ cười ngạo nghễ phía sau, tuyên bố chắc nịch:
- Nam Thành, cậu làm tôi không thể…..
Nam Thành sắc mặt có chút cứng đờ trở nên đặc biệt khó coi khi cánh cửa thang máy khép lại sau khi câu nói của Minh Tùng kết thúc:
- Tôi không thể không tuyên chiến với cậu!
Thang máy bắt đầu di chuyển, nhưng nét mặt cứng rắn âm trầm, ánh mắt sáng bừng lửa giận của Minh Tùng vừa xong vẫn còn ám ảnh vương vất quanh đầu Nam Thành. Bàn tay anh nắm chặt lại đến run rẩy, đá mạnh lên cửa thang máy, Nam Thành cắn môi tức giận lầm bầm:
- Minh Tùng quả nhiên đủ chết tiệt!
………………………………………………………
Minh Tùng đứng im, lặng lẽ nhìn từng dòng số vẫn chạy đều trên bảng điện tử hướng lên trên, Nam Thành hoàn toàn không muốn quay lại… Anh ta nghiễm nhiên chấp nhận lời tuyên chiến của anh, điều đang làm trong lòng Tùng nổi lên song gió…
Nắm chặt hai bàn tay đến run rẩy, Tùng tự hỏi chính mình đang làm điều gì ? Sự tức giận làm trong lòng anh bừng lên một ngọn lửa dữ dội, kiêu ngạo có, chính nghĩa có, xót thương cũng có… Và anh biết rằng điều anh đang làm…dường như đúng, nhưng sẽ phải đánh đổi với rất nhiều thứ! Những ngày tiếp theo sẽ không trôi đi nhẹ nhàng…
Xoay người rời đi, Tùng không muốn cảm xúc trong mình trở nên tồi tệ hơn nữa…. Anh cần phải trở về nhà…nơi có người đang đợi anh….
***********************************
Ngọc Hân ngồi trên giường, liếc nhìn đồng hồ…
Đã 10h đêm… Tùng vẫn chưa trở về…..
Mẹ bắt cô đi ngủ rất sớm để đảm bảo sức khỏe cho cô và em bé… Hân cố làm ra vẻ tự nhiên ngoan ngoãn thường ngày, che giấu lo ngại vào sau ánh mắt nhưng quả nhiên cũng không qua được mắt mẹ… Bà từ bên ngoài bước vào mang theo một cốc sữa nóng, nét mặt thoáng buồn của cô bỗng giật mình khôi phục lại vẻ bình thường:
- Mẹ…. – Hân mỉm cười
Bà nhận ra sự khác lạ trên gương mặt cô, đưa cốc sữa ấm nóng vào lòng bàn tay Hân, bà cũng ngồi xuống cạnh giường:
- Con uống đi… Sữa nóng sẽ làm con dễ ngủ hơn!
- Cảm ơn mẹ! – Hân nhẹ nhàng nói, trong giọng nói đã có chút ê ẩm. Trong lòng bỗng nhiên nhớ đến một dáng người, không khỏi thở dài…
Bà Thúy Lan đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, bà mỉm cười:
- Hân… con đừng suy nghĩ nhiều quá! Buồn phiền không tốt cho em bé…
- Vâng… - Hân gượng cười, điều đó dĩ nhiên là cô biết. Nhưng Tùng, anh nói chỉ 2 tiếng sẽ trở về mà sao đã qua gấp đôi 2 tiếng….mà bóng dáng anh không thấy, một cú điện thoại cũng không có… Anh đến nơi đó, gặp phải cô gái kia sẽ thế nào ?
- Hân, nếu con cảm thấy khó chịu như vậy, sao không gọi điện thẳng cho Tùng hỏi xem giờ nào nó sẽ về ?
Hân ngước lên nhìn bà :
- Con cũng muốn như vậy! Nhưng con không muốn mình giống như đang hẹp hòi, con….phải tin tưởng anh ấy mới đúng!
Cô thật sâu kín nói, Tùng yêu cô bằng một tình yêu lớn và chân thật… Cô thật sự không muốn vì một lời nói của mình sẽ làm lung lay niềm tin của bản thân cũng như tình cảm của anh dành cho cô.
Bà Thúy Lan thở dài, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô giống như những ngày cô còn nhỏ:
- Tin tưởng nhau không phải là chỉ trong lời nói… Ngoài miệng con nói rằng con tin tưởng nó, nhưng trong lòng lại luôn nghi ngờ thì niềm tin đó cũng không thể có giá trị… Hân, có đôi khi hiện thực sẽ không giống như con nghĩ! Con phải học cách cảm nhận bằng trái tim mình, lý trí quá sẽ làm chính mình bị tổn thương, cũng sẽ làm đối phương bị tổn thương…. Mẹ hoàn toàn đồng ý việc con gọi điện cổ vũ Tùng đi làm điều đúng đắn, đó là điều nó nên làm… Con hiểu điều đó, nhưng trái tim con lại không cách nào chấp nhận nó. Con vẫn luôn lo sợ, trái tim Tùng sẽ có một lúc nào đó sẽ lay động rời xa con phải không ?
- Mẹ…. – Hân run run nói, quả nhiên lời bà nói đã động vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô… Sự đổ vỡ một lần đã làm cô sợ hãi, cô không sợ hãi tình cảm của anh dành cho cô sẽ thay đổi… Điều mà cô sợ hãi chính là trái tim anh quá lý trí sẽ một lúc nào đó rời xa cô một lần nữa!
Bà Thúy Lan mỉm cười:
- Hân, sự tin tưởng cũng cần phải học….
- Vâng!- Hân đáp, lời bà nói thực sự làm trong lòng cô thoải mái đi rất nhiều. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê… Đến giờ Hân mới thấm thía câu nói ấy.
Cạch!
Tiếng cửa phòng bật mở làm cả hai người đều đồng loạt nhìn ra… Bên cửa đã xuất hiện một dáng người cao lớn, gương mặt Tùng hơi ngạc nhiên rồi giãn ra thành một nụ cười:
- Mẹ cũng ở đây ạ ?
Đôi mắt anh nhanh chóng rơi xuống Ngọc Hân đang ngồi trên giường, một tia sáng lấp lánh vui vẻ đong đầy trong đôi mắt dài…..
Bà Thúy Lan xoay sang nhìn Hân mỉm cười làm cô chợt đỏ mặt xấu hổ, mắng thầm anh một tiếng, trước mặt mẹ mà lúc nào cũng tùy tiện như vậy! Bà từ tốn đứng dậy:
- Con uống sữa rồi ngủ đi nhé!
Hân cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, chỉ nghe thấy cô lí nhí tiếng vâng rất nhỏ… Lúc đi lướt qua Tùng, bà ném lại cho anh một cái nhăn mày rất chặt, nhưng bên dưới khóe môi lại mỉm cười hiền từ... Bà là bà biết bên ngoài có kẻ nghe lén đó nha! Mà Tùng cũng rất được lòng mẹ vợ, lễ phép:
- Con chúc mẹ ngủ ngon!
Bóng bà vừa rời khỏi, Minh Tùng lặng lẽ chốt cửa lại làm Hân không khỏi giật mình, chớp chớp mắt nhìn anh khó hiểu… Dáng người cao lớn vẫn đứng im bên cửa, không có ý định bước đến cũng không có ý định rời đi, đôi mắt sáng nhìn Hân không dứt, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng quyến rũ đầy ẩn ý.
- Sao anh cứ đứng đó nhìn em ? – Hân xấu hổ quát, Tùng đứng đó phải đến gần 5p nhìn cô trừng trừng làm toàn thân cô trên dưới đều không được tự nhiên, cũng không hiểu bản thân mình có chỗ nào khác thường ngày. Mọi giận hờn, lo lắng từ lúc anh xuất hiện lại biến mất không còn dấu vết.
Minh Tùng tâm trạng vô cùng vui vẻ, cảm nhận đáy lòng rất ngọt ngào… Ngọc Hân mặc dù trước mặt anh luôn cố tỏ ra không quan tâm, nhưng đến hôm nay anh mới biết cô thực sự yêu anh lắm a! Cô cũng không cứng rắn như vẻ bề ngoài, trái tim cô ấy thật ra rất yếu đuối, thực sự lại luôn cẩn thận yêu anh như vậy….
- Minh Tùng! – Người trước mặt không hề nhúc nhích làm Hân bực mình hét lên!
Nghe tiếng Hân tức giận, Tùng lại càng cảm thấy vui vẻ, anh đem gương mặt xinh đẹp đỏ bừng thu vào trong mắt, từ tận nơi anh đứng, Tùng vẫn ngửi được mùi đinh hương thoang thoảng đưa đến khiến trái tim anh bỗng chốc nhộn nhạo…
- Em uống hết cốc sữa đi! – Đến nửa ngày Tùng mới nói được một câu.
Hân chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn anh nhưng cũng ngoan ngoãn đem cốc sữa uống hết, thỉnh thoảng lại nhìn lên vẫn thấy Tùng đứng im một chỗ nhìn cô không dứt…
- Anh muốn làm….
Hân trong lòng không giấu nổi nghi vấn, vừa uống hết cốc sữa đã nhìn lên anh muốn hỏi thì miệng cô đã bị chặn ngay lại. Ngọc Hân kinh ngạc nhận thấy Minh Tùng đã bay đến bên cô từ lúc nào, vòng ôm ấp của anh siết lấy cô, mùi nước hoa nam tính nhẹ nhàng phang phảng trên chóp mũi cô, đôi môi mềm mại của cô bị anh quấn lấy, cái miệng nhỏ nhắn không chút phòng bị của cô bị cái lưỡi nóng hổi của anh khuấy đảo, không chút nào rời đi, dây dưa không dứt…
Cốc sữa trống không trên tay cô từ lúc nào đã không cánh mà bay, đôi tay bé nhỏ vươn lên ôm chặt lấy cổ anh hưởng ứng… Minh Tùng chết tiệt! Nhưng cô lại không thể không yêu anh… Mọi bất an tan biến, trong lòng Hân chỉ còn lại niềm hạnh phúc… Tình cảm dâng tràn qua nụ hôn say đắm, cái ôm đầy mạnh mẽ cuồng nhiệt của Tùng đã nói lên tất cả, cô đúng là ngốc lắm!
Nụ hôn của anh nóng bỏng hướng đến hai gò má mịn màng của Hân, dịu dàng trượt xuống cái cổ thanh mảnh… Bàn tay thon dài luồn vào vạt áo tìm đến nơi mềm mại trước ngực Hân đùa giỡn…
Cảm giác đê mê quen thuộc nhanh chóng ập đến với cả hai… Trước mắt Hân giống như bị bao phủ một tầng sương mỏng, hơi thở gấp gáp thơm mùi sữa càng làm Tùng ham muốn khó nhịn… Đôi môi mềm của anh vừa rời đi đã cảm thấy luyến tiếc bờ môi ấm áp ngọt ngào kia lại vội vàng tìm đến, không ngừng nhấm nháp hai cánh môi mềm mại khiến cho hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề…
Hơi nóng phả vào da mặt cô giống như có điện giật, bàn tay của Tùng từ lúc nào cũng đã trở nên nóng bừng giống như có lửa đốt, hai gò má của anh cũng đã hơi ửng hồng, đôi mắt lại càng thêm sáng nhìn cô như mê hoặc… Khóe môi anh nở ra nụ cười thỏa mãn, ngón tay nhẹ mân mê bờ môi bị anh hôn đến đỏ mọng:
- Vợ yêu, lần sau mỗi tối nhất định phải chăm chỉ uống sữa!
Hương vị ngọt ngào thơm tho này quả nhiên làm cho anh càng muốn thật nhiều…
Ngọc Hân sắc mặt càng đỏ bừng, ánh mắt long lanh xấu hổ muốn trốn lại trốn không xong, cô gắt:
- Mau xuống! Anh đè lên bụng em nặng muốn chết!
- A…. – Tùng khẽ kêu lên, quả nhiên ngoan ngoãn nhích xuống một tí nhưng đôi tay mạnh mẽ vẫn không chịu buông tha cho thân hình mềm mại bên dưới, xoay người thật nhanh làm Hân kinh hoảng nhận ra cô đã ở trên người anh từ lúc nào.
Tiếng anh cười khanh khách:
- Vợ yêu, dạo này hình như càng thích chủ động!
- Anh…!!!! – Ngọc Hân gương mặt sắc đỏ càng lan rộng, trong lòng bối rối cùng tức giận nhưng cô cũng hiểu được khi ở bên anh cô hạnh phúc đến dường nào… Mỗi khi anh rời khỏi nhà, xung quanh cô có biết bao nhiêu vắng lặng… Chỉ những lúc thế này, cô mới nhận ra với cô Tùng thật quan trọng biết bao…Anh tùy tiện và lúc nào cũng trêu chọc cô nhưng cô luôn cảm nhận được trong đó là bao nhiêu tình yêu mênh mang...
Đột nhiên ánh mắt Tùng biến đổi, tầm mắt không ngừng dán chặt vào một chỗ, sắc thái dục vọng quen thuộc làm Hân cúi đầu xuống…và nhận thấy anh đang nhìn chằm chằm vào trước ngực đẫy đà trắng nõn của mình… Một vài cúc áo đã bị tung ra, để lộ vòng ngực mềm mại đầy mê hoặc như ẩn như hiện sau lớp lụa mỏng làm hơi thở của Tùng vừa tan biến đã trở nên gấp gáp… Từ khi cô mang thai, anh đều hết sức nhẫn nại không động tới cô trừ những trường hợp ….quá bức thiết (cái này Su nhận thấy, MT tuổi trẻ sung sức lúc nào cũng thấy bức thiết! MT (trốn đằng sau): có phải nhà cô nói ta biến thái yêu râu xanh ? Su( rất hồn nhiên phán): phải gọi là dê xồm mới đúng!!! Lời vừa dứt….quay lại thấy thiên lôi, co giò bỏ chạy ). Nhưng cô cũng hiểu rằng, luôn bị “ăn đói” khiến anh lúc nào cũng giống như ngồi trên dây đàn…
Luống cuống nắm chặt lấy hai vạt áo che đi cảnh xuân bị lộ ra, Hân bối rối trèo xuống người anh mà Tùng cũng im lặng không phản đối, cô làm như rất tự nhiên lấy chăn quấn quanh người:
- A… anh…vừa đi làm về… Nên…đi tắm đi nha!
Cố gắng mãi mới nặn ra được một lý do chính đáng, Hân ngước lên nhìn Tùng mỉm cười. Cô cũng không muốn làm khó anh nha!
Minh Tùng quả nhiên giống như lò xo đứng bật dậy, anh không quay đầu lại bước đi như bay vào nhà tắm, chỉ bỏ lại sau lưng một câu nói vội vã:
- Đợi anh!
Hân chớp chớp mắt nhìn theo khó hiểu, đến khi cánh cửa nhà tắm đóng rầm lại sau lưng anh cô mới hơi ngẩn ra, mỉm cười ngọt ngào, thò tay vào trong chăn cài lại mấy cúc áo, mi mắt dài hơi hơi khép lại… Bình yên quá đến nỗi cô muốn ngủ….
Minh Tùng bước ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ quấn độc duy nhất một chiếc khăn tắm… Bước chân nhanh nhẹn tiến lại gần giường, Ngọc Hân giống như một con mèo nhỏ đang co ro ngủ rất ngon lành, anh mỉm cười tà ác:
- Cô nhóc này! Không đợi mà đã ngủ luôn được rồi….
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa trên hai gò má phấn nộn:
- Chẳng lẽ em không biết anh đang rất rất rất muốn em sao ?
Tiếng anh rất nhỏ nhưng cũng đủ để thấy trong lòng anh từng đợt sóng đang cuộn dâng giống như thủy triều lên… Ngọc Hân cựa mình, không gian dường như hơi nóng, đôi chân nuột nà yêu kiều không hề khách khí tung chăn ra, chiếc quần lụa mỏng bị vén cao để lộ bắp đùi thon gọn, trắng mịn không một tì vết. Cánh tay cô cũng vung lên, cổ áo rộng quả nhiên không đủ để che chắn cho trước ngực lại càng thêm no đủ từ khi mang thai…
- Chết tiệt! – Minh Tùng mắng thầm một tiếng, cô ngốc này rõ ràng là đang khiêu khích anh mà!
Cảm giác của anh lúc này là một điều mà Tùng không thể giải thích được… Từ khi Hân mang thai, có thể là vì anh không được đòi hỏi cô nhiều như trước nên mỗi lần cô xuất hiện trước mắt anh, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể dễ dàng khơi lên trong anh lửa nóng… Nhưng có một điều, Tùng không thể không thừa nhận, Hân mang thai càng trở nên hấp dẫn hơn… Ở cô toát ra một mùi hương kì lạ kích thích giác quan của anh, rất dễ chịu lại ấm nóng…. Từng đường cong trên cơ thể cô càng trở nên ngày một đẫy đà hơn, tinh tế đầy mềm mại khiến anh không ngừng kêu khổ… Đến lúc này thì thực sự anh sẽ chết vì bực bội nếu không được giải tỏa…
Khóe môi giật một nụ cười nửa miệng quyến rũ, Minh Tùng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, xoa xoa hai bên má mềm mại của Hân, giọng nói của anh đã trở nên nóng bừng kích động:
- Hôm nay anh sẽ không tha cho em!
Lời vừa dứt, đôi môi của anh đã cuồng nhiệt tìm đến môi cô, đôi tay mạnh mẽ siết chặt lấy cô, vuốt ve từng đường cong mềm mại….
Ngọc Hân đang say trong mộng đẹp, bỗng cảm giác không khí xung quanh mình đột nhiên biến mất, đôi mắt kinh ngạc mở to, quả nhiên vì ác mộng mà tỉnh dậy… Phải mất đến gần 1p cô mới định thần lại được và nhận thức chuyện gì đang diễn ra….
- Tùng!!!! – Cô kêu lên kinh ngạc, chiếc áo cô đang mặc đã không cánh mà bay!
Tùng mỉm cười, anh không cần đợi cho cô hoàn toàn tỉnh giấc, bàn tay nhanh nhẹn thoát nốt chiếc quần vướng víu đem làn da nóng bừng của mình áp chặt lấy làn da mềm mại của Hân khiến cô đột nhiên phải hít một hơi thật sâu, làn da dần dần trở nên ửng hồng…
- Anh đang làm gì vậy ?- Hân tức giận quát, tim cô bỗng đập thình thịch… Cảm giác nhanh chóng bị anh dẫn dắt trở nên khó kiểm soát làm cô phải thở phì phò…
Tùng mỉm cười, chuyện này mà cô vẫn còn cần anh giải thích sao… Dục hỏa thiêu đốt cũng không cho anh được giải thích, cánh tay mạnh mẽ xoay người Hân nằm sấp xuống khiến cô la hoảng, anh đè lên lưng cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn dưới cặp mông mềm mại ẩm ướt…. Hân bất đắc dĩ rên nhẹ, càng lúc toàn thân cô càng nóng bừng, từng trận khoái cảm run rẩy truyền đến, giọng nói của cô trở nên ngắt quãng khó khăn:
- Còn…còn có…em bé… Anh…đồ ngốc…!!!!!
Tùng cúi xuống, nụ hôn của anh rơi xuống trên đôi vai trần mảnh khảnh của cô rồi trượt lên cổ, cắn nhẹ lên vành tai nóng đỏ, hơi thở của anh phả vào mặt cô hầm hập….
- Ngoan nào… Anh sẽ không hại đến con…Anh yêu em, Hân à… Anh yêu em…
Đột ngột đi vào làm khoái cảm bỗng dâng lên thật cao, cả hai không tự chủ mà cùng hét lên thật lớn…
- Nói em yêu anh đi Hân!!
- Nói đi Hân…- Tiếng Tùng ngọt ngào mang theo hơi thở nóng hổi
- A…!!!! – Một đợt va chạm mạnh mẽ làm Hân bất giác kêu lên
- Nói đi em…. – giọng Tùng càng thêm khàn khàn, không ngừng bên tai cô thổi hơi nóng….
- Em…em yêu anh…. – Hân thở hồng hộc máy móc đáp lại, gương mặt toàn bộ hồng đỏ, bàn tay gắt gao nắm lấy chiếc gối trước mặt, người cô nóng quá…thực sự nóng quá khiến cô càng muốn anh nhiều hơn giống như chỉ có anh mới làm cô hết cơn nóng này…
Dục vọng làm ý chí của Tùng lu mờ cũng làm tâm trí Hân trở nên trống rỗng… Cô chỉ biết bên tai cô là tiếng thở nặng nề của anh, đôi tay mạnh mẽ xoay xuống khóa chặt lấy trước ngực của cô, đôi môi không ngừng hôn trên vai trên cổ, thỉnh thoảng anh lại cắn cô nhưng những cơn đau ấy lại càng làm ham muốn cả hai tăng lên… Hân chỉ biết mình không thể ngăn cản những tiếng rên rỉ tràn ra khỏi bờ môi xinh đẹp, cô cũng đáp lại anh một cách cuồng nhiệt giống như những khát khao trong lòng cô cũng lớn như thế… Một lần rồi lại một lần, dục vọng vừa thối lui đã lại dâng lên, hai thân hình quấn chặt lấy nhau không cách nào xa rời…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.