Chương 99
Su (ball_4m)
31/05/2013
Viên thư kí sau khi dặn dò thật cẩn thận người y tá tiêm thuốc cho ông Văn
Đình, đặt một lọ thuốc nhỏ vào khay thuốc của cô ta, gật đầu nhìn cô ta
đẩy xe thuốc bước thẳng vào phòng bệnh của ông Văn Đình:
- Hãy cư xử thật tự nhiên! – Ông thì thầm
Cô y tá gật gật đầu rồi nhẹ nhàng đi thẳng. Đây là cơ hội duy nhất, không được để xảy ra sơ sót gì. Ông bước theo cô ta đến bên cửa, đứng đó nhìn vào… Tim ông đập thình thịch nhìn cô y tá chuẩn bị thuốc tiêm, cầm lên lọ thuốc mà ông đã chuẩn bị. Ông Văn Đình nằm trên giường, tuy chưa thể nói nhưng sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, bàn tay không ngừng nắm chặt lấy bàn tay Tiên Dung, ánh mắt biểu lộ cảm động đầy hạnh phúc.
Cô y tá bước lại gần giường, động tác nhanh nhẹn tìm thấy ven máu, mũi kim từ từ ấn vào, đôi mắt ông mở to giống như long lên nhìn từng giọt…từng giọt thuốc đi vào cơ thể ông Văn Đình… Cuối cùng cô y tá nhẹ nhàng rút lại kim tiêm vứt thẳng vào thùng rác y tế dưới gầm xe thuốc.
- Tôi xin phép!
- Cảm ơn cô! – Tiên Dung mỉm cười.
Cô y tá mỉm cười đáp lại rồi nhẹ nhàng đẩy xe thuốc ra khỏi phòng, trao đổi với viên thư kí một cái gật đầu rất nhẹ rồi mới bước đi. Viên thư kí lúc này trong lòng mới được thả lỏng, nhìn xuống lòng bàn tay đã ướt đẫm, theo Nam Thành nhiều năm, chuyện gì ông cũng đã làm qua nhưng chưa lần nào cảm thấy rõ ràng mình đang muốn giết một người cảm giác lại đáng sợ như vậy! Thật sự là thần kinh ông khó có thể chịu đựng được nếu cứ tiếp tục như vậy. Ông thở ra, lấy khăn tay chấm chấm qua mồ hôi trên trán.
- Kim!
Tiếng gọi từ ngay phía sau làm ông giật mình giống như phải bỏng, ánh mắt thảng thốt nhìn lại thấy bà Vân Anh đang nhìn ông khó hiểu:
- Ông không sao chứ?
Viên thư kí nhìn bà, nhịp tim bỗng tăng lên vùn vụt… Không phải bà ấy đã phát hiện ra điều gì chứ? Bình tĩnh! Bình tĩnh lại! Ông tự nhắc nhở chính mình, cố hết sức điều hòa nhịp thở nhưng gương mặt vẫn không tránh khỏi nhợt nhạt, bờ môi run run:
- Bà…bà chủ…
- Nhìn sắc mặt ông kém quá! Ông đang bệnh à ? – Bà Vân Anh quan tâm hỏi.
- À…không! – Thư kí Kim lắc đầu lia lịa, cố gắng trấn tĩnh – Chỉ là ở gia đình tôi đang…có chút trục trặc!
Bà Vân Anh ánh mắt chùng xuống cảm kích:
- Xin lỗi…những ngày qua đã vất vả cho ông quá!
Thư kí Kim cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hình như bà Vân Anh vẫn chưa nghi ngờ ông, ông mỉm cười:
- Bà chủ đừng nói thế! Đây là trách nhiệm của tôi mà!
Bà Vân Anh nhìn ông mỉm cười:
- Ông là người bạn tốt nhất của gia đình tôi!
- Ông chủ là người đã cứu vớt cả gia đình tôi, nếu năm đó không có ông chủ giúp đỡ, vợ tôi đã không qua khỏi!Tôi mang nợ ông chủ bà chủ nhiều lắm…những việc cỏn con này có là gì!
- Cảm ơn ông! Chúng ta cùng uống một ly cà phê được chứ ?
- Vâng!
Thư kí Kim đáp rồi bước theo bà, trong lòng ông chợt thấy khó hiểu bà ấy muốn nói chuyện gì với ông.
Hai người bước đi trong im lặng tới tận máy pha cà phê, bà Vân Anh rót lấy hai cốc, đưa cho ông một cốc làm thư kí Kim không khỏi bối rối:
- Bà chủ… như này….
- Không có gì… - Bà Vân Anh mỉm cười – Mau lại kia ngồi xuống!
Hành lang vắng vẻ một vài bóng người đi lại, mặc dù bệnh viện Paramus đã thoát khỏi tình trạng bị bao vây nhưng vẫn cần thêm vài tuần nữa mọi hoạt động trở lại bình thường. Hai người cùng ngồi trên ghế chờ của bệnh viện, bà Vân Anh uống một ngụm cà phê rồi mới chậm rãi nói:
- Nhanh thật… mới đó mà ông cũng đã theo ông nhà tôi đến 20 năm rồi!
- Vâng… - thư kí Kim đáp, trong lòng càng tò mò điều bà Vân Anh muốn nói.
- Chưa có giai đoạn nào mọi chuyện lại khó khăn như lúc này, đã có lúc tôi còn tưởng ông ấy sẽ gục ngã… Thật may mắn là ông ấy đã tỉnh lại, nhưng tôi lại chưa thể hết lo lắng lúc này! – Giọng bà Vân Anh đều đều
- …………………………………….. – thư kí Kim chỉ im lặng.
- Ông chính là người tôi tin tưởng nhất lúc này, ông Kim…. – Thái độ bà Vân Anh trở nên trịnh trọng, đôi mắt bà nhìn ông thẳng tắp làm thư kí Kim giật mình:
- Bà chủ, nếu tôi có thể giúp được gì tôi sẽ cố hết sức mình!
- Ông là người đã không rời bỏ chúng tôi dù là trong hoàn cảnh khó khăn nhất, vẫn luôn là người tận tụy trong những ngày qua! – Bà cảm động nói.
- Bà…bà chủ! Bà quá lời rồi! Đây chỉ là những việc tôi nên làm thôi!
- Ông Kim, tôi muốn ông giúp tôi một việc!
- Vâng! Tôi sẽ cố hết sức mình!
Bà Vân Anh nhìn nét mặt ông thật kĩ đến khi hoàn toàn không nhận thấy dấu vết lưỡng lự nào mới khó khăn hỏi:
- Sự việc vừa rồi ở SmartMart… ông thấy… Nam Thành thế nào?
Thư kí Kim chấn động, bà Vân Anh hỏi đến cậu Nam Thành chẳng lẽ cậu ấy đã đoán đúng ? Bà Vân Anh thực sự nghi ngờ rồi sao?
- Bà chủ muốn nói đến kế hoạch của cậu Nam Thành sao ? – Ông mỉm cười, kì thực gia đình này đối với Nam Thành mà nói lại là những người quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu ấy, nếu như họ có thể giữ vững một cái nhìn tốt đẹp về cậu ấy thì mọi chuyện đã tốt lên nhiều rồi – Đó là một kế hoạch được đánh giá rất cao! Tôi cũng thấy cậu Nam Thành rất nỗ lực để làm việc! Tin là SmartMart sẽ nhanh chóng hồi phục!
- Không! – Bà Vân Anh lắc đầu làm nụ cười của ông chợt biến mất – Ý tôi là sự việc khiến SmartMart sụp đổ kìa!
Thư kí Kim tròn mắt ngạc nhiên nhìn bà, nhưng cuối cùng lại thở ra… Những người này không bao giờ muốn nhìn nhận những mặt tốt đẹp của cậu chủ, nhưng lại luôn biết cách căm ghét cậu ấy! Chẳng trách mà niềm tin của cậu ấy sớm đã không còn, xuống tay lại độc như vậy!
- Bà chủ…. Tôi cảm thấy chuyện này rất vô lý! Cậu Nam Thành vào SmartMart chưa lâu, cũng không có đủ khả năng làm được chuyện này… Hơn nữa, cậu ấy còn đang bắt tay vào xây dựng lại SmartMart! Có ai lại dỗi hơi đi xây dựng lại cái mình đã làm đổ vỡ không ? Bao năm qua, tình cảm của cậu Nam Thành với cô Tiên Dung rất tốt, ai cũng nhận thấy điều đó… Bà chủ nghi ngờ cho cậu Nam Thành là tội nghiệp cậu ấy lắm!
Những lời này là những lời ông muốn nói từ tậm tâm can của mình. Nếu Tiên Dung không quá lợi dụng Nam Thành, nếu bà không quá nghi ngờ cậu ấy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Nam Thành đã sống vui buồn cùng gia đình này hơn 20 năm, hơn ai hết, ông hiểu được rằng, những người này đối với Nam Thành rất quan trọng, những tình cảm mà họ dành cho cậu ấy là những điều làm cậu ấy lưỡng lự rất nhiều với kế hoạch của mình. Nhưng cũng chính họ đã hủy hoại tất cả…
- Tôi…tôi biết điều đó… - Bà Vân Anh bối rối đáp, mặc dù bà nhìn thấy điều đó, nhưng trực giác của bà lại mách bảo điều ngược lại. Bà thực sự e ngại chàng trai này, những nghi ngờ không có cách nào gỡ xuống được – Ông Kim, ông là người tôi tin tưởng nhất! Hãy giúp tôi điều tra Nam Thành được không? Hãy giữ mọi chuyện thật bí mật… Tôi chỉ là đề phòng mà thôi!
Thư kí Kim nhìn bà, trong đôi mắt bà hiện lên sự bối rối lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn hoài nghi… Điều này đánh tan mọi cố gắng trong lòng ông, từ Tiên Dung cho đến bà Vân Anh, tất cả bọn họ đều chỉ tổn thương đến tình cảm mà Nam Thành dành cho họ, nếu như vậy, việc dừng lại kế hoạch chẳng có ý nghĩa gì. Trong lòng ông bỗng trở nên tĩnh lặng, ông bình thản đáp:
- Vâng! Tôi sẽ cố gắng!
- Cảm ơn ông! Thực sự trong lúc này tôi không thể nhờ cậy ai khác….
Thư kí Kim cười lạnh trong lòng, người duy nhất bà có thể nhờ cậy được thì bà đã nghi ngờ rồi! Đã như vậy, mọi chuyện cứ tiếp tục tiến hành thôi….
*****************
Ring….ring….ring…..
Tiếng chuông điện thoại làm Nam Thành nhìn lên, nhận thấy số điện thoại của ông Kim, anh vội vàng nghe máy:
- Có chuyện gì ?
- “ Cậu chủ! Có một vấn đề nhỏ… bà Vân Anh đã nghi ngờ và muốn tôi bí mật điều tra cậu!”
Một cảm giác trong lòng Nam Thành chợt nảy lên, anh bẻ ngoặt tay lái vào lề đường rồi phanh gấp lại.
Két!!!!
Bánh xe muốn đốt cháy mặt đường….
…………………………………..
- “ Cậu chủ, cậu không sao chứ!”
- Không sao! – Nam Thành làm như hờ hững đáp, kì thực trong lòng đang cảm thấy nhói lên từng trận – Từ lúc nào ?
- “ Cách đây vài phút, bà ấy đã tìm tôi nói chuyện!Tôi phải làm gì bây giờ ?”
- Xem ra bà ấy đang rất tin tưởng chú! – Nam Thành cười lạnh - Tốt lắm! Hãy tìm một số thông tin làm bà
ấy tin, chú hãy nói rằng chú cũng đang nghi ngờ tôi!
- “ Cậu chủ…..”
- Tôi không sao cả! Vai trò của chú là rất quan trọng, cần phải chiếm được lòng tin tuyệt đối của bà ấy! Bà ấy càng tin tưởng vào những gì chú nói, tôi sẽ càng có thêm không gian để làm những gì mình muốn!
- …. “Vâng….” – thư kí Kim bất đắc dĩ đáp ứng.
- Tạm thời tôi sẽ không đến bệnh viện nữa! Mọi chuyện chú hãy tự mình lo liệu cho tốt!
- “Vâng!”
- …………………………………………..
Nam Thành tắt máy, nhìn sang đống đồ dùng bên cạnh anh đã chuẩn bị để mang vào bệnh viện, khóe môi bỗng nhếch lên thành một nụ cười mỉm lạnh giá nhưng cũng đầy chua xót. Anh còn tiếp tục mong đợi điều gì ở bà Vân Anh nữa chứ ? Chẳng phải anh đã sớm đoán ra bà ấy đối với anh đã không còn như xưa nữa sao? Vì sao vẫn cảm thấy trong lòng trống trải đến vậy…. Bàn tay run run nắm chặt lại, Nam Thành tóm lấy những túi đồ không hề khách khí quăng thẳng xuống lề đường!
Nam Thành thở một hơi dài, ngả lưng sau ghế, cố gắng điều hòa sự tức giận đang tăng lên ngùn ngụt trong lòng, trước mắt anh tối om om bỗng hiện lên những khung cảnh của ngày xưa khi anh chỉ là một đứa trẻ đến chơi trong nhà ông Văn Đình, bà Vân Anh đã luôn mang bánh và pha trà rất ngon, nụ cười của bà ấy rất hiền và mỗi lần nhìn anh trong mắt ấy luôn chứa đầy sự cảm thông, bàn tay ấy xoa trên đầu anh…rất ấm áp…..
Nam Thành ngồi bật dậy, anh cố lắc đầu xua đi những ý nghĩ đang làm lòng anh trở nên yếu đuối. Những người đó, họ đã hoàn toàn quay lưng lại với anh rồi! Cảm giác đơn độc lạnh giá chợt ùa về bủa vây lấy anh, trong lúc này…xung quanh anh không còn ai cả! Tất cả tuổi thơ của anh, tuổi thiếu niên, tuổi thanh niên và đến bây giờ khi đã trở thành một người đàn ông, anh đều dành tất cả cho kế hoạch trả thù của mình hay nói đúng hơn chính là gia đình này, gia đình ông Văn Đình… Tất cả chỉ có căm hận thôi sao ? Trái tim anh đâu phải sắt đá, nó đã biết hận thì tự nhiên sẽ biết yêu… Nó đã nếm mùi ấm áp và rồi luôn thèm khát để có được nhiều hơn nữa…Thế nhưng mọi chuyện đã trôi vào dĩ vãng, bọn họ chưa bao giờ thực sự coi anh là một thành viên trong gia đình…đúng không ?
Đôi mắt Nam Thành đột nhiên hướng tới gương chiếu hậu, ngay đằng sau xe anh cách không xa là chiếc xe đã bám theo anh mấy ngày qua, không hề mệt mỏi từ sáng sớm khi anh rời khỏi căn hộ cho tới đêm khi anh trở về… Đôi mắt anh cau lại, chợt nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của ông Kim, bà Vân Anh không phải người đã thuê người đàn ông kia! Như vậy chỉ còn 1 người…. Khóe môi giật lên một nụ cười, Nam Thành chợt nghĩ ra anh muốn tìm ai để nói chuyện lúc này, giật cần số, chiếc xe lại đi chầm chậm về phía trước…
***********************
Minh Tùng vừa ngồi vào trong xe thì điện thoại anh chợt rung, số hiện trên màn hình là một số đem lại cho anh rất nhiều suy nghĩ. Minh Tùng nhíu mày, anh cầm điện thoại, trong lòng tự hỏi có nên nghe hay không ? Nam Thành, anh ta gọi cho anh có thể là chuyện tốt đẹp gì ? Nghĩ ngợi một lát rồi anh bắt máy:
- Alo! – Tùng lãnh đạm nói
Đầu dây bên kia là một tiếng cười khẽ:
- “ Minh Tùng, cậu không chào đón người bạn này sao ?”
- Không chào đón là một cụm từ quá lịch sự dành cho cậu rồi! Tôi nghĩ nên dùng cụm từ “vô cùng phiền toái” thì đúng hơn!
- “Không sao! Không sao! Dù sao tớ cũng không phiền với thái độ của cậu… Tớ đã quá quen với sự căm ghét rồi! Nhưng chúng ta có thể gặp nhau chứ ? Tớ rất muốn nói chuyện với cậu đấy! Thực sự chỉ là một lần…tâm sự như những người bạn thôi!”
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó hiểu, Minh Tùng tự hỏi Nam Thành đột nhiên tìm đến anh là có chuyện gì ?
- Những người bạn ? – Tùng cười mỉa mai – Cậu nghĩ tôi và cậu là những người bạn sao?
Nam Thành bật cười :
- “Minh Tùng, tớ chưa làm gì hại đến cậu mà đúng không ? Cũng chưa làm gì ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta cả!”
- Tôi mới là người nên hỏi, cậu thực sự coi tôi là bạn sao ?
- “Dĩ nhiên, ít nhất là lúc này… khi mà bên tớ chẳng có một người nào cả… - giọng Nam Thành đột nhiên chùng xuống – Hay là…tớ sẽ gọi gã đàn ông mà cậu thuê để theo dõi tớ đến làm vài ly nhỉ ? Một ý kiến không tồi!
Minh Tùng cau mày thật chặt, hóa ra là Nam Thành đã biết.
- “ Minh Tùng…. – Nam Thành thở dài – Có rất nhiều chuyện mà cậu muốn biết về tớ đúng không ? Tớ không keo kiệt với một người bạn đâu! Cậu có thể trực tiếp đến hỏi tớ thay vì theo dõi như vậy…Ví dụ như…hôm nay là một cơ hội quá tốt! Hãy đến gặp tớ…Tớ sẽ đợi cậu ở nhà hàng Mauren, ở đó có món sốt thịt bò cực ngon! Hẹn gặp cậu trong 30p nữa!”
Tút….tút….tút…….
Nam Thành nói xong liền ngay lập tức tắt máy. Minh Tùng nghiến răng thật chặt, đập tay thật mạnh vào vô lăng, trong lòng anh dâng lên tức giận:
- Chết tiệt! – Anh kêu lên. Nam Thành đã đoán trước, đoán trước được rằng anh sẽ không từ chối cuộc gặp này. Nhưng anh ta thực sự muốn gặp anh sao? Trong trường hợp này chẳng phải anh ta nên tìm cách tránh mặt sao ? Tự hẹn gặp người đang nghi ngờ mình, anh ta không sợ anh sẽ tìm cách lừa anh ta nói ra tất cả? Sự thật có lẽ…anh ta không hề sợ…
Minh Tùng thở một hơi thật dài, nếu anh ta đã không sợ thì bản thân anh có điều gì phải sợ ? Cầm lấy vô lăng, Tùng nhẹ nhàng khởi động xe lái ra khỏi gara…
- Hãy cư xử thật tự nhiên! – Ông thì thầm
Cô y tá gật gật đầu rồi nhẹ nhàng đi thẳng. Đây là cơ hội duy nhất, không được để xảy ra sơ sót gì. Ông bước theo cô ta đến bên cửa, đứng đó nhìn vào… Tim ông đập thình thịch nhìn cô y tá chuẩn bị thuốc tiêm, cầm lên lọ thuốc mà ông đã chuẩn bị. Ông Văn Đình nằm trên giường, tuy chưa thể nói nhưng sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, bàn tay không ngừng nắm chặt lấy bàn tay Tiên Dung, ánh mắt biểu lộ cảm động đầy hạnh phúc.
Cô y tá bước lại gần giường, động tác nhanh nhẹn tìm thấy ven máu, mũi kim từ từ ấn vào, đôi mắt ông mở to giống như long lên nhìn từng giọt…từng giọt thuốc đi vào cơ thể ông Văn Đình… Cuối cùng cô y tá nhẹ nhàng rút lại kim tiêm vứt thẳng vào thùng rác y tế dưới gầm xe thuốc.
- Tôi xin phép!
- Cảm ơn cô! – Tiên Dung mỉm cười.
Cô y tá mỉm cười đáp lại rồi nhẹ nhàng đẩy xe thuốc ra khỏi phòng, trao đổi với viên thư kí một cái gật đầu rất nhẹ rồi mới bước đi. Viên thư kí lúc này trong lòng mới được thả lỏng, nhìn xuống lòng bàn tay đã ướt đẫm, theo Nam Thành nhiều năm, chuyện gì ông cũng đã làm qua nhưng chưa lần nào cảm thấy rõ ràng mình đang muốn giết một người cảm giác lại đáng sợ như vậy! Thật sự là thần kinh ông khó có thể chịu đựng được nếu cứ tiếp tục như vậy. Ông thở ra, lấy khăn tay chấm chấm qua mồ hôi trên trán.
- Kim!
Tiếng gọi từ ngay phía sau làm ông giật mình giống như phải bỏng, ánh mắt thảng thốt nhìn lại thấy bà Vân Anh đang nhìn ông khó hiểu:
- Ông không sao chứ?
Viên thư kí nhìn bà, nhịp tim bỗng tăng lên vùn vụt… Không phải bà ấy đã phát hiện ra điều gì chứ? Bình tĩnh! Bình tĩnh lại! Ông tự nhắc nhở chính mình, cố hết sức điều hòa nhịp thở nhưng gương mặt vẫn không tránh khỏi nhợt nhạt, bờ môi run run:
- Bà…bà chủ…
- Nhìn sắc mặt ông kém quá! Ông đang bệnh à ? – Bà Vân Anh quan tâm hỏi.
- À…không! – Thư kí Kim lắc đầu lia lịa, cố gắng trấn tĩnh – Chỉ là ở gia đình tôi đang…có chút trục trặc!
Bà Vân Anh ánh mắt chùng xuống cảm kích:
- Xin lỗi…những ngày qua đã vất vả cho ông quá!
Thư kí Kim cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hình như bà Vân Anh vẫn chưa nghi ngờ ông, ông mỉm cười:
- Bà chủ đừng nói thế! Đây là trách nhiệm của tôi mà!
Bà Vân Anh nhìn ông mỉm cười:
- Ông là người bạn tốt nhất của gia đình tôi!
- Ông chủ là người đã cứu vớt cả gia đình tôi, nếu năm đó không có ông chủ giúp đỡ, vợ tôi đã không qua khỏi!Tôi mang nợ ông chủ bà chủ nhiều lắm…những việc cỏn con này có là gì!
- Cảm ơn ông! Chúng ta cùng uống một ly cà phê được chứ ?
- Vâng!
Thư kí Kim đáp rồi bước theo bà, trong lòng ông chợt thấy khó hiểu bà ấy muốn nói chuyện gì với ông.
Hai người bước đi trong im lặng tới tận máy pha cà phê, bà Vân Anh rót lấy hai cốc, đưa cho ông một cốc làm thư kí Kim không khỏi bối rối:
- Bà chủ… như này….
- Không có gì… - Bà Vân Anh mỉm cười – Mau lại kia ngồi xuống!
Hành lang vắng vẻ một vài bóng người đi lại, mặc dù bệnh viện Paramus đã thoát khỏi tình trạng bị bao vây nhưng vẫn cần thêm vài tuần nữa mọi hoạt động trở lại bình thường. Hai người cùng ngồi trên ghế chờ của bệnh viện, bà Vân Anh uống một ngụm cà phê rồi mới chậm rãi nói:
- Nhanh thật… mới đó mà ông cũng đã theo ông nhà tôi đến 20 năm rồi!
- Vâng… - thư kí Kim đáp, trong lòng càng tò mò điều bà Vân Anh muốn nói.
- Chưa có giai đoạn nào mọi chuyện lại khó khăn như lúc này, đã có lúc tôi còn tưởng ông ấy sẽ gục ngã… Thật may mắn là ông ấy đã tỉnh lại, nhưng tôi lại chưa thể hết lo lắng lúc này! – Giọng bà Vân Anh đều đều
- …………………………………….. – thư kí Kim chỉ im lặng.
- Ông chính là người tôi tin tưởng nhất lúc này, ông Kim…. – Thái độ bà Vân Anh trở nên trịnh trọng, đôi mắt bà nhìn ông thẳng tắp làm thư kí Kim giật mình:
- Bà chủ, nếu tôi có thể giúp được gì tôi sẽ cố hết sức mình!
- Ông là người đã không rời bỏ chúng tôi dù là trong hoàn cảnh khó khăn nhất, vẫn luôn là người tận tụy trong những ngày qua! – Bà cảm động nói.
- Bà…bà chủ! Bà quá lời rồi! Đây chỉ là những việc tôi nên làm thôi!
- Ông Kim, tôi muốn ông giúp tôi một việc!
- Vâng! Tôi sẽ cố hết sức mình!
Bà Vân Anh nhìn nét mặt ông thật kĩ đến khi hoàn toàn không nhận thấy dấu vết lưỡng lự nào mới khó khăn hỏi:
- Sự việc vừa rồi ở SmartMart… ông thấy… Nam Thành thế nào?
Thư kí Kim chấn động, bà Vân Anh hỏi đến cậu Nam Thành chẳng lẽ cậu ấy đã đoán đúng ? Bà Vân Anh thực sự nghi ngờ rồi sao?
- Bà chủ muốn nói đến kế hoạch của cậu Nam Thành sao ? – Ông mỉm cười, kì thực gia đình này đối với Nam Thành mà nói lại là những người quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu ấy, nếu như họ có thể giữ vững một cái nhìn tốt đẹp về cậu ấy thì mọi chuyện đã tốt lên nhiều rồi – Đó là một kế hoạch được đánh giá rất cao! Tôi cũng thấy cậu Nam Thành rất nỗ lực để làm việc! Tin là SmartMart sẽ nhanh chóng hồi phục!
- Không! – Bà Vân Anh lắc đầu làm nụ cười của ông chợt biến mất – Ý tôi là sự việc khiến SmartMart sụp đổ kìa!
Thư kí Kim tròn mắt ngạc nhiên nhìn bà, nhưng cuối cùng lại thở ra… Những người này không bao giờ muốn nhìn nhận những mặt tốt đẹp của cậu chủ, nhưng lại luôn biết cách căm ghét cậu ấy! Chẳng trách mà niềm tin của cậu ấy sớm đã không còn, xuống tay lại độc như vậy!
- Bà chủ…. Tôi cảm thấy chuyện này rất vô lý! Cậu Nam Thành vào SmartMart chưa lâu, cũng không có đủ khả năng làm được chuyện này… Hơn nữa, cậu ấy còn đang bắt tay vào xây dựng lại SmartMart! Có ai lại dỗi hơi đi xây dựng lại cái mình đã làm đổ vỡ không ? Bao năm qua, tình cảm của cậu Nam Thành với cô Tiên Dung rất tốt, ai cũng nhận thấy điều đó… Bà chủ nghi ngờ cho cậu Nam Thành là tội nghiệp cậu ấy lắm!
Những lời này là những lời ông muốn nói từ tậm tâm can của mình. Nếu Tiên Dung không quá lợi dụng Nam Thành, nếu bà không quá nghi ngờ cậu ấy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Nam Thành đã sống vui buồn cùng gia đình này hơn 20 năm, hơn ai hết, ông hiểu được rằng, những người này đối với Nam Thành rất quan trọng, những tình cảm mà họ dành cho cậu ấy là những điều làm cậu ấy lưỡng lự rất nhiều với kế hoạch của mình. Nhưng cũng chính họ đã hủy hoại tất cả…
- Tôi…tôi biết điều đó… - Bà Vân Anh bối rối đáp, mặc dù bà nhìn thấy điều đó, nhưng trực giác của bà lại mách bảo điều ngược lại. Bà thực sự e ngại chàng trai này, những nghi ngờ không có cách nào gỡ xuống được – Ông Kim, ông là người tôi tin tưởng nhất! Hãy giúp tôi điều tra Nam Thành được không? Hãy giữ mọi chuyện thật bí mật… Tôi chỉ là đề phòng mà thôi!
Thư kí Kim nhìn bà, trong đôi mắt bà hiện lên sự bối rối lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn hoài nghi… Điều này đánh tan mọi cố gắng trong lòng ông, từ Tiên Dung cho đến bà Vân Anh, tất cả bọn họ đều chỉ tổn thương đến tình cảm mà Nam Thành dành cho họ, nếu như vậy, việc dừng lại kế hoạch chẳng có ý nghĩa gì. Trong lòng ông bỗng trở nên tĩnh lặng, ông bình thản đáp:
- Vâng! Tôi sẽ cố gắng!
- Cảm ơn ông! Thực sự trong lúc này tôi không thể nhờ cậy ai khác….
Thư kí Kim cười lạnh trong lòng, người duy nhất bà có thể nhờ cậy được thì bà đã nghi ngờ rồi! Đã như vậy, mọi chuyện cứ tiếp tục tiến hành thôi….
*****************
Ring….ring….ring…..
Tiếng chuông điện thoại làm Nam Thành nhìn lên, nhận thấy số điện thoại của ông Kim, anh vội vàng nghe máy:
- Có chuyện gì ?
- “ Cậu chủ! Có một vấn đề nhỏ… bà Vân Anh đã nghi ngờ và muốn tôi bí mật điều tra cậu!”
Một cảm giác trong lòng Nam Thành chợt nảy lên, anh bẻ ngoặt tay lái vào lề đường rồi phanh gấp lại.
Két!!!!
Bánh xe muốn đốt cháy mặt đường….
…………………………………..
- “ Cậu chủ, cậu không sao chứ!”
- Không sao! – Nam Thành làm như hờ hững đáp, kì thực trong lòng đang cảm thấy nhói lên từng trận – Từ lúc nào ?
- “ Cách đây vài phút, bà ấy đã tìm tôi nói chuyện!Tôi phải làm gì bây giờ ?”
- Xem ra bà ấy đang rất tin tưởng chú! – Nam Thành cười lạnh - Tốt lắm! Hãy tìm một số thông tin làm bà
ấy tin, chú hãy nói rằng chú cũng đang nghi ngờ tôi!
- “ Cậu chủ…..”
- Tôi không sao cả! Vai trò của chú là rất quan trọng, cần phải chiếm được lòng tin tuyệt đối của bà ấy! Bà ấy càng tin tưởng vào những gì chú nói, tôi sẽ càng có thêm không gian để làm những gì mình muốn!
- …. “Vâng….” – thư kí Kim bất đắc dĩ đáp ứng.
- Tạm thời tôi sẽ không đến bệnh viện nữa! Mọi chuyện chú hãy tự mình lo liệu cho tốt!
- “Vâng!”
- …………………………………………..
Nam Thành tắt máy, nhìn sang đống đồ dùng bên cạnh anh đã chuẩn bị để mang vào bệnh viện, khóe môi bỗng nhếch lên thành một nụ cười mỉm lạnh giá nhưng cũng đầy chua xót. Anh còn tiếp tục mong đợi điều gì ở bà Vân Anh nữa chứ ? Chẳng phải anh đã sớm đoán ra bà ấy đối với anh đã không còn như xưa nữa sao? Vì sao vẫn cảm thấy trong lòng trống trải đến vậy…. Bàn tay run run nắm chặt lại, Nam Thành tóm lấy những túi đồ không hề khách khí quăng thẳng xuống lề đường!
Nam Thành thở một hơi dài, ngả lưng sau ghế, cố gắng điều hòa sự tức giận đang tăng lên ngùn ngụt trong lòng, trước mắt anh tối om om bỗng hiện lên những khung cảnh của ngày xưa khi anh chỉ là một đứa trẻ đến chơi trong nhà ông Văn Đình, bà Vân Anh đã luôn mang bánh và pha trà rất ngon, nụ cười của bà ấy rất hiền và mỗi lần nhìn anh trong mắt ấy luôn chứa đầy sự cảm thông, bàn tay ấy xoa trên đầu anh…rất ấm áp…..
Nam Thành ngồi bật dậy, anh cố lắc đầu xua đi những ý nghĩ đang làm lòng anh trở nên yếu đuối. Những người đó, họ đã hoàn toàn quay lưng lại với anh rồi! Cảm giác đơn độc lạnh giá chợt ùa về bủa vây lấy anh, trong lúc này…xung quanh anh không còn ai cả! Tất cả tuổi thơ của anh, tuổi thiếu niên, tuổi thanh niên và đến bây giờ khi đã trở thành một người đàn ông, anh đều dành tất cả cho kế hoạch trả thù của mình hay nói đúng hơn chính là gia đình này, gia đình ông Văn Đình… Tất cả chỉ có căm hận thôi sao ? Trái tim anh đâu phải sắt đá, nó đã biết hận thì tự nhiên sẽ biết yêu… Nó đã nếm mùi ấm áp và rồi luôn thèm khát để có được nhiều hơn nữa…Thế nhưng mọi chuyện đã trôi vào dĩ vãng, bọn họ chưa bao giờ thực sự coi anh là một thành viên trong gia đình…đúng không ?
Đôi mắt Nam Thành đột nhiên hướng tới gương chiếu hậu, ngay đằng sau xe anh cách không xa là chiếc xe đã bám theo anh mấy ngày qua, không hề mệt mỏi từ sáng sớm khi anh rời khỏi căn hộ cho tới đêm khi anh trở về… Đôi mắt anh cau lại, chợt nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của ông Kim, bà Vân Anh không phải người đã thuê người đàn ông kia! Như vậy chỉ còn 1 người…. Khóe môi giật lên một nụ cười, Nam Thành chợt nghĩ ra anh muốn tìm ai để nói chuyện lúc này, giật cần số, chiếc xe lại đi chầm chậm về phía trước…
***********************
Minh Tùng vừa ngồi vào trong xe thì điện thoại anh chợt rung, số hiện trên màn hình là một số đem lại cho anh rất nhiều suy nghĩ. Minh Tùng nhíu mày, anh cầm điện thoại, trong lòng tự hỏi có nên nghe hay không ? Nam Thành, anh ta gọi cho anh có thể là chuyện tốt đẹp gì ? Nghĩ ngợi một lát rồi anh bắt máy:
- Alo! – Tùng lãnh đạm nói
Đầu dây bên kia là một tiếng cười khẽ:
- “ Minh Tùng, cậu không chào đón người bạn này sao ?”
- Không chào đón là một cụm từ quá lịch sự dành cho cậu rồi! Tôi nghĩ nên dùng cụm từ “vô cùng phiền toái” thì đúng hơn!
- “Không sao! Không sao! Dù sao tớ cũng không phiền với thái độ của cậu… Tớ đã quá quen với sự căm ghét rồi! Nhưng chúng ta có thể gặp nhau chứ ? Tớ rất muốn nói chuyện với cậu đấy! Thực sự chỉ là một lần…tâm sự như những người bạn thôi!”
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó hiểu, Minh Tùng tự hỏi Nam Thành đột nhiên tìm đến anh là có chuyện gì ?
- Những người bạn ? – Tùng cười mỉa mai – Cậu nghĩ tôi và cậu là những người bạn sao?
Nam Thành bật cười :
- “Minh Tùng, tớ chưa làm gì hại đến cậu mà đúng không ? Cũng chưa làm gì ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta cả!”
- Tôi mới là người nên hỏi, cậu thực sự coi tôi là bạn sao ?
- “Dĩ nhiên, ít nhất là lúc này… khi mà bên tớ chẳng có một người nào cả… - giọng Nam Thành đột nhiên chùng xuống – Hay là…tớ sẽ gọi gã đàn ông mà cậu thuê để theo dõi tớ đến làm vài ly nhỉ ? Một ý kiến không tồi!
Minh Tùng cau mày thật chặt, hóa ra là Nam Thành đã biết.
- “ Minh Tùng…. – Nam Thành thở dài – Có rất nhiều chuyện mà cậu muốn biết về tớ đúng không ? Tớ không keo kiệt với một người bạn đâu! Cậu có thể trực tiếp đến hỏi tớ thay vì theo dõi như vậy…Ví dụ như…hôm nay là một cơ hội quá tốt! Hãy đến gặp tớ…Tớ sẽ đợi cậu ở nhà hàng Mauren, ở đó có món sốt thịt bò cực ngon! Hẹn gặp cậu trong 30p nữa!”
Tút….tút….tút…….
Nam Thành nói xong liền ngay lập tức tắt máy. Minh Tùng nghiến răng thật chặt, đập tay thật mạnh vào vô lăng, trong lòng anh dâng lên tức giận:
- Chết tiệt! – Anh kêu lên. Nam Thành đã đoán trước, đoán trước được rằng anh sẽ không từ chối cuộc gặp này. Nhưng anh ta thực sự muốn gặp anh sao? Trong trường hợp này chẳng phải anh ta nên tìm cách tránh mặt sao ? Tự hẹn gặp người đang nghi ngờ mình, anh ta không sợ anh sẽ tìm cách lừa anh ta nói ra tất cả? Sự thật có lẽ…anh ta không hề sợ…
Minh Tùng thở một hơi thật dài, nếu anh ta đã không sợ thì bản thân anh có điều gì phải sợ ? Cầm lấy vô lăng, Tùng nhẹ nhàng khởi động xe lái ra khỏi gara…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.