Chương 89: Gió lên !
Long Chấn
09/01/2014
Gió thổi !
Trăng đã lên cao !
Trời đầy sao sáng !
Cùng nhau, có bốn ngôi sao thẳng hàng tỏa sáng !
Ở đầu, nổi bật một vì sao màu cam !
Chúng lấp lánh, che khuất ánh sáng của mặt trăng đêm nay, lúc này trăng tròn, mặt trăng màu đỏ máu !
Dưới kia, loạn xạ những tiếng la hét, xô đẩy, những sự mời gọi và những con quỷ đáp lời đang cùng chạy về một phía bên dưới !
Ở dưới kia, trên một sân thượng của một nhà hàng nhỏ !
Một chàng trai với ánh mắt buồn và gương mặt vô cảm, trên tay không còn gõ thiệp nữa !
Thiệp đã cất vào trong áo !
Những tòa nhà xung quanh, trên nóc những tòa nhà đó !
Dưới bầu trời đêm nay,
Đầy ấp những người !
Trong bóng tối, không nhìn rõ được quần áo họ mặc, chỉ biết đủ kiểu, đủ dáng, có người ngồi, có kẻ đứng, mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định, có cả vài nhóm người đứng lại gần nhau !
Vài kẻ dường như quen biết, nhiều kẻ không !
Chỉ là, đa phần trong số họ đang cùng làm một việc !
Tang ! Tang ! Tang ! Tang !
Trên tay họ cầm một tấm thiệp vàng, cùng nhau gõ vào đó theo nhịp !
Lúc đầu, chỉ một người gõ,
Kẻ khác vì tò mò mà đến xem, không biết nghĩ gì, lôi trong người ra tấm thiệp vàng mà gõ !
Vài kẻ đến trước, nhiều kẻ đến sau !
Dần hồi, nóc một tòa nhà không đủ,
Các nóc xung quanh bắt đầu thêm chặt !
Họ đến, có kẻ đứng xem tình tiết !
Có kẻ đem thiệp vàng ra gõ !
Một người gõ âm thanh quá nhỏ,
Vài người gõ thiệp, âm thanh lớn dần,
Trăm người gõ thiệp,
Âm vang theo gió mà bay xa, càng xa càng mạnh mẽ, âm thanh càng lớn, kẻ đáp lời mời gọi càng nhiều !
Quỷ càng đông !
Chúng chạy đến, ngập cả con đường,
Ban ngày kẹt xe, ban đêm kẹt quỷ !
Chúng tranh giành nhau lao tới !
Đèn đường bị phá hỏng, nhà dân bị hư tổn !
Mọi người hoảng sợ, run rẩy la hét trong tòa nhà,
Quỷ bỏ mặc, chúng giờ có chuyện khác cần lo !
Lúc đầu, chúng chỉ trèo lên căn nhà hàng nhỏ, cố lấy cho được tấm thiệp trên tay của kẻ mặc áo trắng kia !
Thực khách và nhân viên nhà hàng co cụm lại trong phòng, nhìn những thân hình ghê rợn đó, tất cả lặng câm, vài người ngất xỉu, mọi người cầu nguyện cho số phận mình !
Nhưng,
Giờ quỷ, chúng trèo lên tất cả các tòa nhà xung quanh !
Trèo lên tòa nhà có các kẻ cầm tấm thiệp vàng khác !
Quỷ yếu là thế, quỷ mạnh lại chạy sang các tòa nhà đối diện, gầm gừ lăm le !
Hình thành thế giằng co !
Trong đêm, đèn đường không còn, xung quanh tối mực, dây điện cũng bị phá nát !
Chỉ thấy bên dưới chen chúc lúc nhúc,
Trên nóc nhà đầy những người và quỷ !
Đứng đối diện nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, cảnh vật bổng trở nên huyền bí vô cùng !
Vài người, lại chỉ nhìn bên căn nhà hàng nhỏ kia, người mặc áo trắng....
Trên tay còn đang cầm một thanh kiếm, dưới ánh trăng, kiếm lúc có lúc không, mỏng hơn cánh ve, ánh trăng xuyên qua thân kiếm !
Kiếm mỏng, không dài, chỉ vừa tay lại nhỏ bé gọn gàng !
Kiếm đơn sơ, chuôi kiếm chỉ là một khúc gỗ nhẵn !
Kiếm như không có lực, chỉ có sự nhẹ nhàng uyển chuyển !
Máu tanh !
Xác thối !
Toàn thân vận quần áo trắng, xung quanh đầy máu đen và xác quỷ !
Máu, chảy khắp sân, thấm đen đế giày trắng !
Xác, chất thành chồng, thu hút cái nhìn của kẻ qua đường đêm nay !
Người vận áo trắng, tay cầm kiếm, kiểu cầm nhẹ nhàng, như không lực, hai ngón tay trỏ và giữa đặt lên chuôi kiếm, ba ngón còn lại cầm kiếm !
Gương mặt chàng trai không cảm xúc nhìn vào hư vô !
Phía sau,
Quỷ vẫn trường đến !
Tóc dài bay bay trong gió, kiếm, không dùng sức lại run lên trong đêm sao sáng !
Bên kia nóc nhà, nơi một số kẻ tu đạo đã đến sẵn, có thêm vài người chạy đến !
Cạch !
Trong đêm tối, âm vàng tiếng bước chân của người mới đáp lên tòa nhà !
Một người đứng gần đó thấy thế, xoay sang cười nói với người vừa đến :
- Cũng đến xem cho đông vui à anh bạn ?
Người đến hiền lành, cũng cười cười gật đầu !
- Mới lên Sài Gòn được vài hôm, còn đang phát chán không biết làm gì, không ngờ lại có người đi dụ quỷ ra !
Người chào hỏi trước gật đầu cười cười, chỉ sang người áo trắng ở nhà hàng nhỏ nói :
- Là anh chàng kia khai màu, đã có hai núi xác quỷ trên sân thượng đó rồi đấy !
Người đến nhìn sang tòa nhà người kia chỉ, thấy quả thật có hai chồng xác quỷ nhỏ, có một người mặc áo trắng rất bắt mắt, có gì đó khiến người ta phải lưu ý tới. Người này xoay sang nói với người kia :
- Người kia mạnh thật nhỉ !
Người bắt chuyện trước nghe xong, cười cười hỏi lại :
- Tên đó sắp sửa ra tay, anh với tôi cá thử xem trong vòng bao lâu thì chàng kia sẽ hạ thêm được một chồng nữa, có được không ?
Người đến nghĩ nghĩ rồi hỏi :
- Anh muốn cược cái gì ?
Người kia cười cười nói :
- Một chầu thật say, anh thấy sao ?
Người kia cười to, đáp lời ngay :
- Được, tôi cược là khoảng năm phút !
Người còn lại ngửa cổ lên, cười còn lớn hơn :
- Kỳ này anh thua rồi, tôi cược mười giây đó !
- Cái gì ?
Người kia ngạc nhiên, xoay sang nhìn người này chăm chú, xong chớp chớp mắt, im lặng nhìn sang người mặt áo trắng !
Người bên kia, dưới ánh trăng, kiếm đang cầm nghiêng sang đón gió !
Grécccccccc écccccccccccccc !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Éccccccccccc éccccccccccccccccccc !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phía sau, bầy quỷ không sợ chết lại lần nữa lao đến !
- Khai màn !
Trong gió, cất lên tiếng êm ái dịu dàng, chạm vào tai người, nghe như sắp sửa khai màn một vũ khúc nào đó !
Quỷ nghe thấy, dốc sức lao đến !
Trong đêm, hàng trăm tia sáng đỏ hòa quyện cùng tiếng thét cất lên !
Buổi diễn,
Đã được khai màn !
Gió !
RÍt lên bên tai
Kiếm trên tay, run theo cơn gió !
Người áo trắng xoay người lại, máy tóc bay theo gió, che đi đôi mắt !
Nghiêng người, lao vút tới !
Kiếm trong tay, theo gió mà động, theo gió mà lay !
Chiêu thức thấy nhẹ nhàng mà lại nhanh cực kỳ !
Nhanh !
Nhanh và mờ ảo như một cơn gió !
Chỉ thấy chàng trai đó như đang say sưa múa, tiết tấu càng lúc càng nhanh, chỉ thấy mờ ảo một cái bóng trắng, lúc bên đây lúc bên kia nhưng lại chứa đựng huyền cơ gì đó trong từng động tác, từng bước đi, từng nhịp điệu, từng nơi đến !
Kiếm vũ trong tay, máu tươi văng khắp sân !
Cái bóng trắng như một đóa hoa trắng tinh khiết, được gió thổi lay động giữa con sông màu đen, run rinh theo nhịp gió, len vào các khe, tấu nên những nhịp điệu say đắm lòng người !
Giữa dòng sông đen, đóa hoa vẫn trắng tinh khiết !
Cạch !
Điệu múa cuối đã xong, phía sau, từng thớ thịt trên người các con quỷ rách toạt ra, từ trên không, rớt xuống, tập hợp lại thêm một chồng nữa trên sân thượng đó, máu đen, lại chảy thêm lần nữa !
Chàng trai kia, thanh gươm không thấm máu, vẫn dưới ánh sao hấp thu ánh sáng dịu dàng !
Chàng trai vẫn tiếp tục đứng nguyên vị trí cũ, bồ đồ trắng kia không thấm một giọt máu nào !
Gió, lại vờn quanh chàng trai, máy tóc chàng bay bay trong gió !
Bên nóc nhà kia, hai người cá cược lúc nãy !
Người cá năm phút há hốc mồm, chỉ....chỉ khoảng năm, sáu giây gì đó thôi !
Cái gì thế này ? Tên quái vật kia là ai thế ? Dù chỉ là những con quỷ yếu kém nhất nhưng cũng không cần diệt gọn thế chứ ?
Một tiếng cười lớn cất lên kế bên, người này xoay sang, người cược mười giây nhìn nhìn nói :
- Chắc là chầu nhậu này anh phải mời tôi rồi.
Người kia gãi gãi đầu, cười xòa rồi quàng vai người kia vỗ vỗ cười to.
Ầm Rầm !!!!
Grécccccc écccccccccc éccccccccccccccccc !!!!!!
Âm thanh dồn vang, tiếng la hét inh ỏi !
Người đến thắc mắc, hỏi người kia :
- Chuyện gì vậy anh ?
Người kia cười cười nói :
- Chắc hẳn anh không muốn bị lũ tiểu quỷ này đánh lén trong lúc tham gia vào thời khắc huyền thoại Tân Thần Nhất Ước chứ ? lúc đầu cho chàng trai áo trắng kia dụ chúng ra, nhưng khi tụi tui đến thì cảm thấy đây quả là ý hay nên bèn lợi dụng cơ hội này, tiêu diệt càng nhiều bọn quỷ càng tốt !
Nghe nói xong, người còn lại im lặng nhìn xung quanh, lúc nãy trên máy nhà này còn nhiều người, giờ dường như đã có vài tóp đã đi !
Các nóc nhà khác cũng vậy !
Âm thanh gõ thiệp vàng đã dừng lại !
Bên dưới, đã bắt đầu có chiến đấu !
Ánh sáng của các chiêu thức, tiếng đổ nát, tiếng gào thét có ở khắp nơi !
Ơ, nhưng còn những người dân vô tội thì sao ?
- Nè, ở đây còn nhiều người dân thường lắm đó !
Người kia nghe xong, cười cười nói :
- Anh đừng lo, tất cả đều là những người tinh nhuệ, sẽ không hành động sai sót gì đâu.
Người nghe, nghe xong im lặng không nói gì, nhìn sang chiến trường ở kia !
Lúc đó, ở nơi khác !
Cần Thơ !
Ở khu dân cư,
Đêm khuya gió mát, có kẻ đến thưởng trăng !
Tướng người gầy gò, nhưng lại có một phong thái sâu sắc khó tả !
Ngửa đầu, kẻ ngắm trăng nhìn trăng !
Nhìn trăng thì ích, ngắm sao lại nhiều !
Bên con nước, gió nhè nhẹ thổi, đôi mắt người ấy suy tư !
Kẻ thưởng trăng tên Phú !
Lại ở nơi khác nữa !
Giữa biển lớn, đang là ngày sáng,
Một hàng dài những quả cầu vàng to lớn đang trôi theo dòng nước, kéo dài rất xa, làm rất bắt mắt, những quả cầu vàng to lớn như những quả trứng, xung quanh có hàng đàng các loại sinh vật biển to lớn, có cả cá heo, cá mập, cá voi bơi theo như là đang hộ tống những quả trứng này !
Ở giữa những đàn trứng nổi trên nước này, có một quả cầu lớn màu đen, trên bề mặt quả cầu chứa đầy những văn tự kỳ lạ, quả cầu trông vô cùng nặng nề nhưng lại nổi được trên mặt nước !
Chúng đang trôi, trôi về Châu Á !
Lúc đó, bên trong rừng sâu, nơi bóng tối đang ngự trị, ánh sáng từ các ngôi sao làm cho các con thú phải bừng dậy chạy đến xem !
Trong rừng, tiếng la hét, gào gú phát ra inh ỏi !
Những con sói hú, tiếng hổ gào, chim kêu, các con khác la lói vang dội !
Bên vài dòng sông, lại có hàng ngàn con thú đang quỳ dọc theo bờ sông, nhìn những vì sao, nhìn ngôi sao trên cao mà vừa cầu nguyện, vừa lạy lục !
Trong sâu thẳm trong rừng, dường như tiếng gú thét làm kinh động tới giấc ngủ của một con thú đã lâu !
Đã lâu lắm rồi !
Giữa bóng tối ánh, một cặp mắt xanh phát sáng bừng dậy, nhìn những vì sao trên cao kia !
Nó ngửa đầu hú to !
Tiếng hú mạnh mẽ, vang vọng khắp rừng !
Các con thú khác nghe thấy, cả người run rẩy, sợ hãi !
Chúng chạy thật nhanh đến nơi có tiếng hú thét đó !
Con thú vừa hú đó, tiếp tục hú, nhưng nó duy chuyển, nó vừa hú dài vừa chạy băng băng trong rừng, thân hình tuy to lớn nhưng chuyển động lại vô cùng nhanh nhạy !
Các con thú kia lần lượt nghe theo tiếng hét của nó mà chạy đến !
Dần dần, nó chạy ra khỏi khu rừng, các con thú khác bị nó kêu ra khỏi rừng !
Đàn lúc đầu nhỏ, lúc sau lớn dần lên, càng ngày càng lớn !
Bên ngoài rừng, dưới ánh sao sáng, đã nhìn thấy rõ một con thú to lớn như hổ nhưng lại nhìn giống sói, bộ lông trắng không tì vết, trắng như bông lại phản lại ánh sao, nhìn một vẻ đẹp lung linh vô cùng !
Trên bộ lông đó có những ký hiệu màu đỏ, dường như bẩm sinh đã có !
Những ký hiệu cong vẹo lại làm cho bộ lông trắng mướt đó thêm phần lấp lánh, quyến rũ !
Nó có hai đuôi, giữa trán có thêm một con mắt, ba con mắt, tròng mắt màu xanh lục !
Nó vừa hú vừa chạy đi, các con thú sau theo chân nó, dần ra khỏi rừng !
Quay lại Sài Gòn, nơi cuộc chiến đang diễn ra !
Ở nơi xa, trên một tòa nhà cao tầng, một kẻ cầm rượu, mặc bộ kimono củ bước lững thửng tới lan cang của sân thượng !
Ngờ đâu, đi xa gặp tri kỷ !
Bên lan can kia, đang có một người đứng sẵn, mắt dõi nhìn theo hướng người áo trắng !
Người này, thân hình cân đối, có nét gì đó hoàn hảo mà mạnh mẽ, cả người toát ra một khí thế cương mãnh làm người khác nghẹt thở !
Không xoay đầu lại, đã thấy uy áp cùng cực, khí thế vương giả tự động toát ra !
Đây là loại khí thế đứng trên muôn người, được sùng tính trước vạn quân mà có !
Đây là ai.....sao lại xuất hiện nơi này !
Tay cầm rượu của Nhất Kiếm lần đầu đã biết run run !
Dè dặt, bước lại gần người đang đứng kia, Nhất Kiếm biết người đó đã phát hiện ra Nhất Kiếm từ rất rất xa !
Nhưng, chỉ khi Nhất Kiếm bước lên tới đây mới thấy người này !
Chênh lệch, đã rõ !
- Kiếm khách kia, cũng đến đây xem trò vui ?
Người đứng ở lan can nói vọng lại, giọng nói không lớn nhưng lại nghe rất rõ ràng !
Nhất kiếm cười cười, đáp lại :
- Không mang theo kiếm, sao gọi là kiếm khách ? Không phải xem trò vui, mà là đi tìm người !
Người ở lan can nghe thấy lời đáp, từ từ xoay người lại !
Gương mặt trung niên, đầy mạnh mẽ, râu ria lúng phúng, nhưng có một nét vui vẻ nào đó ẩn hiện, đôi mắt lại tự tỏ ra một nét uyên bác ! Chỉ một ánh nhìn, giống như đã nhìn thấu Nhất Kiếm toàn bộ !
Nhất Kiếm cảm giác, mình không thể chịu nổi dù là cái nhìn của người này, Nhất Kiếm có cảm giác muốn phục tùng người trước mặt !
Sao có thể ?
Chợt !
Nhất Kiếm thấy giữa ngực người đó có một hình xâm !
HÌnh xâm này nhìn khá quen....
Chợt !
Nhất Kiếm nhớ đến một quyển sách của Tiên Tri Quý Nhân, cuốn sách cổ sưa, gia tộc chi bảo của Tiên Tri Quý Nhân !
Chắc chắn là người này !
Ngay lập tức, Nhất Kiếm quỳ một chân xuống đất, đầu cúi xuống, miệng tôn kính nói :
- Thứ tội vì đến bây giờ mới nhớ ra người là ai ! Nhất Kiếm thật sự không ngờ tới người như ngài lại đến nơi này !
Nhất Kiếm ! Kẻ mạnh, cúi đầu trước kẻ mạnh chăng ?
Kẻ mạnh, lại thường không cúi đầu trước người mạnh hơn mình !
Nhất Kiếm càng không !
Người kia là ai ?
- Bị nhận ra nhanh vậy à ! Kiếm khách, ngươi không mang kiếm nhưng trong người lại ẩn tàng kiếm khí xuyên vân, bá đạo tuyệt luân, theo như hiểu biết của ta, trên mặt đất này không còn con người nào có thể cùng ngươi so kiếm nữa ! Tối nay, ta không đến để xem trò vui, ta đến để tìm người ! Ngươi hãy đứng dậy đi !
Người cao quý kia trả lời, rất tôn trọng Nhất Kiếm !
Nghe xong, Nhất Kiếm đứng dậy, đi đến bên lan can, nhìn người cao quý kia hỏi :
- Ngài tìm ai ?
Người cao quý, chân mày hơi nheo, nhìn sang một hướng kia, nói :
- Đã đến rồi !
Nhất Kiếm nhìn theo, ở xa kia, có một con quỷ to lớn đang chạy tới cái bẫy, phía sau có hai người đang đuổi theo, hai người đều to con ! Hai người đó đều ẩn tàng khí thế bất phàm !
Là một trong hai người đó ?
Hay cả hai ?
Hay là....
Ở hướng đó, chỉ nhích đi một tí !
Có một đàn quỷ đang chạy đến cái bẫy của tấm thiệp vàng, phía sau đang có một tóp người đuổi theo !
Trong đó, có một tên là võ sinh của Nhật Nguyệt Võ Tộc !
Tên này cũng ẩn tàng cái khí thế bất phàm trong người !
Họ là Thần trong truyền thuyết !
Nhưng, người mà người cao quý đó muốn tìm là ai ?
Nhất Kiếm tò mò, buột miệng hỏi :
- Ngài có thể diễn tả ngắn gọn về người mà ngài tìm không ?
Người cao quý nghe xong, chỉ mỉm cười, ánh mắt an lành, bộ râu lúng phúng đáp lời :
- Lửa !
Trả lời ngắn gọn !
- Còn người ngươi tìm ?
Người cao quý lại hỏi !
- Gió !
Nhất Kiếm đáp lời ngắn gọn, đôi mắt nhìn sang chàng trai áo trắng trên nóc nhà kia !
Trên trời, sao sáng,
Càng sáng hơn !
Gió, bắt đầu thổi mạnh !
Trăng đã lên cao !
Trời đầy sao sáng !
Cùng nhau, có bốn ngôi sao thẳng hàng tỏa sáng !
Ở đầu, nổi bật một vì sao màu cam !
Chúng lấp lánh, che khuất ánh sáng của mặt trăng đêm nay, lúc này trăng tròn, mặt trăng màu đỏ máu !
Dưới kia, loạn xạ những tiếng la hét, xô đẩy, những sự mời gọi và những con quỷ đáp lời đang cùng chạy về một phía bên dưới !
Ở dưới kia, trên một sân thượng của một nhà hàng nhỏ !
Một chàng trai với ánh mắt buồn và gương mặt vô cảm, trên tay không còn gõ thiệp nữa !
Thiệp đã cất vào trong áo !
Những tòa nhà xung quanh, trên nóc những tòa nhà đó !
Dưới bầu trời đêm nay,
Đầy ấp những người !
Trong bóng tối, không nhìn rõ được quần áo họ mặc, chỉ biết đủ kiểu, đủ dáng, có người ngồi, có kẻ đứng, mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định, có cả vài nhóm người đứng lại gần nhau !
Vài kẻ dường như quen biết, nhiều kẻ không !
Chỉ là, đa phần trong số họ đang cùng làm một việc !
Tang ! Tang ! Tang ! Tang !
Trên tay họ cầm một tấm thiệp vàng, cùng nhau gõ vào đó theo nhịp !
Lúc đầu, chỉ một người gõ,
Kẻ khác vì tò mò mà đến xem, không biết nghĩ gì, lôi trong người ra tấm thiệp vàng mà gõ !
Vài kẻ đến trước, nhiều kẻ đến sau !
Dần hồi, nóc một tòa nhà không đủ,
Các nóc xung quanh bắt đầu thêm chặt !
Họ đến, có kẻ đứng xem tình tiết !
Có kẻ đem thiệp vàng ra gõ !
Một người gõ âm thanh quá nhỏ,
Vài người gõ thiệp, âm thanh lớn dần,
Trăm người gõ thiệp,
Âm vang theo gió mà bay xa, càng xa càng mạnh mẽ, âm thanh càng lớn, kẻ đáp lời mời gọi càng nhiều !
Quỷ càng đông !
Chúng chạy đến, ngập cả con đường,
Ban ngày kẹt xe, ban đêm kẹt quỷ !
Chúng tranh giành nhau lao tới !
Đèn đường bị phá hỏng, nhà dân bị hư tổn !
Mọi người hoảng sợ, run rẩy la hét trong tòa nhà,
Quỷ bỏ mặc, chúng giờ có chuyện khác cần lo !
Lúc đầu, chúng chỉ trèo lên căn nhà hàng nhỏ, cố lấy cho được tấm thiệp trên tay của kẻ mặc áo trắng kia !
Thực khách và nhân viên nhà hàng co cụm lại trong phòng, nhìn những thân hình ghê rợn đó, tất cả lặng câm, vài người ngất xỉu, mọi người cầu nguyện cho số phận mình !
Nhưng,
Giờ quỷ, chúng trèo lên tất cả các tòa nhà xung quanh !
Trèo lên tòa nhà có các kẻ cầm tấm thiệp vàng khác !
Quỷ yếu là thế, quỷ mạnh lại chạy sang các tòa nhà đối diện, gầm gừ lăm le !
Hình thành thế giằng co !
Trong đêm, đèn đường không còn, xung quanh tối mực, dây điện cũng bị phá nát !
Chỉ thấy bên dưới chen chúc lúc nhúc,
Trên nóc nhà đầy những người và quỷ !
Đứng đối diện nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, cảnh vật bổng trở nên huyền bí vô cùng !
Vài người, lại chỉ nhìn bên căn nhà hàng nhỏ kia, người mặc áo trắng....
Trên tay còn đang cầm một thanh kiếm, dưới ánh trăng, kiếm lúc có lúc không, mỏng hơn cánh ve, ánh trăng xuyên qua thân kiếm !
Kiếm mỏng, không dài, chỉ vừa tay lại nhỏ bé gọn gàng !
Kiếm đơn sơ, chuôi kiếm chỉ là một khúc gỗ nhẵn !
Kiếm như không có lực, chỉ có sự nhẹ nhàng uyển chuyển !
Máu tanh !
Xác thối !
Toàn thân vận quần áo trắng, xung quanh đầy máu đen và xác quỷ !
Máu, chảy khắp sân, thấm đen đế giày trắng !
Xác, chất thành chồng, thu hút cái nhìn của kẻ qua đường đêm nay !
Người vận áo trắng, tay cầm kiếm, kiểu cầm nhẹ nhàng, như không lực, hai ngón tay trỏ và giữa đặt lên chuôi kiếm, ba ngón còn lại cầm kiếm !
Gương mặt chàng trai không cảm xúc nhìn vào hư vô !
Phía sau,
Quỷ vẫn trường đến !
Tóc dài bay bay trong gió, kiếm, không dùng sức lại run lên trong đêm sao sáng !
Bên kia nóc nhà, nơi một số kẻ tu đạo đã đến sẵn, có thêm vài người chạy đến !
Cạch !
Trong đêm tối, âm vàng tiếng bước chân của người mới đáp lên tòa nhà !
Một người đứng gần đó thấy thế, xoay sang cười nói với người vừa đến :
- Cũng đến xem cho đông vui à anh bạn ?
Người đến hiền lành, cũng cười cười gật đầu !
- Mới lên Sài Gòn được vài hôm, còn đang phát chán không biết làm gì, không ngờ lại có người đi dụ quỷ ra !
Người chào hỏi trước gật đầu cười cười, chỉ sang người áo trắng ở nhà hàng nhỏ nói :
- Là anh chàng kia khai màu, đã có hai núi xác quỷ trên sân thượng đó rồi đấy !
Người đến nhìn sang tòa nhà người kia chỉ, thấy quả thật có hai chồng xác quỷ nhỏ, có một người mặc áo trắng rất bắt mắt, có gì đó khiến người ta phải lưu ý tới. Người này xoay sang nói với người kia :
- Người kia mạnh thật nhỉ !
Người bắt chuyện trước nghe xong, cười cười hỏi lại :
- Tên đó sắp sửa ra tay, anh với tôi cá thử xem trong vòng bao lâu thì chàng kia sẽ hạ thêm được một chồng nữa, có được không ?
Người đến nghĩ nghĩ rồi hỏi :
- Anh muốn cược cái gì ?
Người kia cười cười nói :
- Một chầu thật say, anh thấy sao ?
Người kia cười to, đáp lời ngay :
- Được, tôi cược là khoảng năm phút !
Người còn lại ngửa cổ lên, cười còn lớn hơn :
- Kỳ này anh thua rồi, tôi cược mười giây đó !
- Cái gì ?
Người kia ngạc nhiên, xoay sang nhìn người này chăm chú, xong chớp chớp mắt, im lặng nhìn sang người mặt áo trắng !
Người bên kia, dưới ánh trăng, kiếm đang cầm nghiêng sang đón gió !
Grécccccccc écccccccccccccc !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Éccccccccccc éccccccccccccccccccc !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phía sau, bầy quỷ không sợ chết lại lần nữa lao đến !
- Khai màn !
Trong gió, cất lên tiếng êm ái dịu dàng, chạm vào tai người, nghe như sắp sửa khai màn một vũ khúc nào đó !
Quỷ nghe thấy, dốc sức lao đến !
Trong đêm, hàng trăm tia sáng đỏ hòa quyện cùng tiếng thét cất lên !
Buổi diễn,
Đã được khai màn !
Gió !
RÍt lên bên tai
Kiếm trên tay, run theo cơn gió !
Người áo trắng xoay người lại, máy tóc bay theo gió, che đi đôi mắt !
Nghiêng người, lao vút tới !
Kiếm trong tay, theo gió mà động, theo gió mà lay !
Chiêu thức thấy nhẹ nhàng mà lại nhanh cực kỳ !
Nhanh !
Nhanh và mờ ảo như một cơn gió !
Chỉ thấy chàng trai đó như đang say sưa múa, tiết tấu càng lúc càng nhanh, chỉ thấy mờ ảo một cái bóng trắng, lúc bên đây lúc bên kia nhưng lại chứa đựng huyền cơ gì đó trong từng động tác, từng bước đi, từng nhịp điệu, từng nơi đến !
Kiếm vũ trong tay, máu tươi văng khắp sân !
Cái bóng trắng như một đóa hoa trắng tinh khiết, được gió thổi lay động giữa con sông màu đen, run rinh theo nhịp gió, len vào các khe, tấu nên những nhịp điệu say đắm lòng người !
Giữa dòng sông đen, đóa hoa vẫn trắng tinh khiết !
Cạch !
Điệu múa cuối đã xong, phía sau, từng thớ thịt trên người các con quỷ rách toạt ra, từ trên không, rớt xuống, tập hợp lại thêm một chồng nữa trên sân thượng đó, máu đen, lại chảy thêm lần nữa !
Chàng trai kia, thanh gươm không thấm máu, vẫn dưới ánh sao hấp thu ánh sáng dịu dàng !
Chàng trai vẫn tiếp tục đứng nguyên vị trí cũ, bồ đồ trắng kia không thấm một giọt máu nào !
Gió, lại vờn quanh chàng trai, máy tóc chàng bay bay trong gió !
Bên nóc nhà kia, hai người cá cược lúc nãy !
Người cá năm phút há hốc mồm, chỉ....chỉ khoảng năm, sáu giây gì đó thôi !
Cái gì thế này ? Tên quái vật kia là ai thế ? Dù chỉ là những con quỷ yếu kém nhất nhưng cũng không cần diệt gọn thế chứ ?
Một tiếng cười lớn cất lên kế bên, người này xoay sang, người cược mười giây nhìn nhìn nói :
- Chắc là chầu nhậu này anh phải mời tôi rồi.
Người kia gãi gãi đầu, cười xòa rồi quàng vai người kia vỗ vỗ cười to.
Ầm Rầm !!!!
Grécccccc écccccccccc éccccccccccccccccc !!!!!!
Âm thanh dồn vang, tiếng la hét inh ỏi !
Người đến thắc mắc, hỏi người kia :
- Chuyện gì vậy anh ?
Người kia cười cười nói :
- Chắc hẳn anh không muốn bị lũ tiểu quỷ này đánh lén trong lúc tham gia vào thời khắc huyền thoại Tân Thần Nhất Ước chứ ? lúc đầu cho chàng trai áo trắng kia dụ chúng ra, nhưng khi tụi tui đến thì cảm thấy đây quả là ý hay nên bèn lợi dụng cơ hội này, tiêu diệt càng nhiều bọn quỷ càng tốt !
Nghe nói xong, người còn lại im lặng nhìn xung quanh, lúc nãy trên máy nhà này còn nhiều người, giờ dường như đã có vài tóp đã đi !
Các nóc nhà khác cũng vậy !
Âm thanh gõ thiệp vàng đã dừng lại !
Bên dưới, đã bắt đầu có chiến đấu !
Ánh sáng của các chiêu thức, tiếng đổ nát, tiếng gào thét có ở khắp nơi !
Ơ, nhưng còn những người dân vô tội thì sao ?
- Nè, ở đây còn nhiều người dân thường lắm đó !
Người kia nghe xong, cười cười nói :
- Anh đừng lo, tất cả đều là những người tinh nhuệ, sẽ không hành động sai sót gì đâu.
Người nghe, nghe xong im lặng không nói gì, nhìn sang chiến trường ở kia !
Lúc đó, ở nơi khác !
Cần Thơ !
Ở khu dân cư,
Đêm khuya gió mát, có kẻ đến thưởng trăng !
Tướng người gầy gò, nhưng lại có một phong thái sâu sắc khó tả !
Ngửa đầu, kẻ ngắm trăng nhìn trăng !
Nhìn trăng thì ích, ngắm sao lại nhiều !
Bên con nước, gió nhè nhẹ thổi, đôi mắt người ấy suy tư !
Kẻ thưởng trăng tên Phú !
Lại ở nơi khác nữa !
Giữa biển lớn, đang là ngày sáng,
Một hàng dài những quả cầu vàng to lớn đang trôi theo dòng nước, kéo dài rất xa, làm rất bắt mắt, những quả cầu vàng to lớn như những quả trứng, xung quanh có hàng đàng các loại sinh vật biển to lớn, có cả cá heo, cá mập, cá voi bơi theo như là đang hộ tống những quả trứng này !
Ở giữa những đàn trứng nổi trên nước này, có một quả cầu lớn màu đen, trên bề mặt quả cầu chứa đầy những văn tự kỳ lạ, quả cầu trông vô cùng nặng nề nhưng lại nổi được trên mặt nước !
Chúng đang trôi, trôi về Châu Á !
Lúc đó, bên trong rừng sâu, nơi bóng tối đang ngự trị, ánh sáng từ các ngôi sao làm cho các con thú phải bừng dậy chạy đến xem !
Trong rừng, tiếng la hét, gào gú phát ra inh ỏi !
Những con sói hú, tiếng hổ gào, chim kêu, các con khác la lói vang dội !
Bên vài dòng sông, lại có hàng ngàn con thú đang quỳ dọc theo bờ sông, nhìn những vì sao, nhìn ngôi sao trên cao mà vừa cầu nguyện, vừa lạy lục !
Trong sâu thẳm trong rừng, dường như tiếng gú thét làm kinh động tới giấc ngủ của một con thú đã lâu !
Đã lâu lắm rồi !
Giữa bóng tối ánh, một cặp mắt xanh phát sáng bừng dậy, nhìn những vì sao trên cao kia !
Nó ngửa đầu hú to !
Tiếng hú mạnh mẽ, vang vọng khắp rừng !
Các con thú khác nghe thấy, cả người run rẩy, sợ hãi !
Chúng chạy thật nhanh đến nơi có tiếng hú thét đó !
Con thú vừa hú đó, tiếp tục hú, nhưng nó duy chuyển, nó vừa hú dài vừa chạy băng băng trong rừng, thân hình tuy to lớn nhưng chuyển động lại vô cùng nhanh nhạy !
Các con thú kia lần lượt nghe theo tiếng hét của nó mà chạy đến !
Dần dần, nó chạy ra khỏi khu rừng, các con thú khác bị nó kêu ra khỏi rừng !
Đàn lúc đầu nhỏ, lúc sau lớn dần lên, càng ngày càng lớn !
Bên ngoài rừng, dưới ánh sao sáng, đã nhìn thấy rõ một con thú to lớn như hổ nhưng lại nhìn giống sói, bộ lông trắng không tì vết, trắng như bông lại phản lại ánh sao, nhìn một vẻ đẹp lung linh vô cùng !
Trên bộ lông đó có những ký hiệu màu đỏ, dường như bẩm sinh đã có !
Những ký hiệu cong vẹo lại làm cho bộ lông trắng mướt đó thêm phần lấp lánh, quyến rũ !
Nó có hai đuôi, giữa trán có thêm một con mắt, ba con mắt, tròng mắt màu xanh lục !
Nó vừa hú vừa chạy đi, các con thú sau theo chân nó, dần ra khỏi rừng !
Quay lại Sài Gòn, nơi cuộc chiến đang diễn ra !
Ở nơi xa, trên một tòa nhà cao tầng, một kẻ cầm rượu, mặc bộ kimono củ bước lững thửng tới lan cang của sân thượng !
Ngờ đâu, đi xa gặp tri kỷ !
Bên lan can kia, đang có một người đứng sẵn, mắt dõi nhìn theo hướng người áo trắng !
Người này, thân hình cân đối, có nét gì đó hoàn hảo mà mạnh mẽ, cả người toát ra một khí thế cương mãnh làm người khác nghẹt thở !
Không xoay đầu lại, đã thấy uy áp cùng cực, khí thế vương giả tự động toát ra !
Đây là loại khí thế đứng trên muôn người, được sùng tính trước vạn quân mà có !
Đây là ai.....sao lại xuất hiện nơi này !
Tay cầm rượu của Nhất Kiếm lần đầu đã biết run run !
Dè dặt, bước lại gần người đang đứng kia, Nhất Kiếm biết người đó đã phát hiện ra Nhất Kiếm từ rất rất xa !
Nhưng, chỉ khi Nhất Kiếm bước lên tới đây mới thấy người này !
Chênh lệch, đã rõ !
- Kiếm khách kia, cũng đến đây xem trò vui ?
Người đứng ở lan can nói vọng lại, giọng nói không lớn nhưng lại nghe rất rõ ràng !
Nhất kiếm cười cười, đáp lại :
- Không mang theo kiếm, sao gọi là kiếm khách ? Không phải xem trò vui, mà là đi tìm người !
Người ở lan can nghe thấy lời đáp, từ từ xoay người lại !
Gương mặt trung niên, đầy mạnh mẽ, râu ria lúng phúng, nhưng có một nét vui vẻ nào đó ẩn hiện, đôi mắt lại tự tỏ ra một nét uyên bác ! Chỉ một ánh nhìn, giống như đã nhìn thấu Nhất Kiếm toàn bộ !
Nhất Kiếm cảm giác, mình không thể chịu nổi dù là cái nhìn của người này, Nhất Kiếm có cảm giác muốn phục tùng người trước mặt !
Sao có thể ?
Chợt !
Nhất Kiếm thấy giữa ngực người đó có một hình xâm !
HÌnh xâm này nhìn khá quen....
Chợt !
Nhất Kiếm nhớ đến một quyển sách của Tiên Tri Quý Nhân, cuốn sách cổ sưa, gia tộc chi bảo của Tiên Tri Quý Nhân !
Chắc chắn là người này !
Ngay lập tức, Nhất Kiếm quỳ một chân xuống đất, đầu cúi xuống, miệng tôn kính nói :
- Thứ tội vì đến bây giờ mới nhớ ra người là ai ! Nhất Kiếm thật sự không ngờ tới người như ngài lại đến nơi này !
Nhất Kiếm ! Kẻ mạnh, cúi đầu trước kẻ mạnh chăng ?
Kẻ mạnh, lại thường không cúi đầu trước người mạnh hơn mình !
Nhất Kiếm càng không !
Người kia là ai ?
- Bị nhận ra nhanh vậy à ! Kiếm khách, ngươi không mang kiếm nhưng trong người lại ẩn tàng kiếm khí xuyên vân, bá đạo tuyệt luân, theo như hiểu biết của ta, trên mặt đất này không còn con người nào có thể cùng ngươi so kiếm nữa ! Tối nay, ta không đến để xem trò vui, ta đến để tìm người ! Ngươi hãy đứng dậy đi !
Người cao quý kia trả lời, rất tôn trọng Nhất Kiếm !
Nghe xong, Nhất Kiếm đứng dậy, đi đến bên lan can, nhìn người cao quý kia hỏi :
- Ngài tìm ai ?
Người cao quý, chân mày hơi nheo, nhìn sang một hướng kia, nói :
- Đã đến rồi !
Nhất Kiếm nhìn theo, ở xa kia, có một con quỷ to lớn đang chạy tới cái bẫy, phía sau có hai người đang đuổi theo, hai người đều to con ! Hai người đó đều ẩn tàng khí thế bất phàm !
Là một trong hai người đó ?
Hay cả hai ?
Hay là....
Ở hướng đó, chỉ nhích đi một tí !
Có một đàn quỷ đang chạy đến cái bẫy của tấm thiệp vàng, phía sau đang có một tóp người đuổi theo !
Trong đó, có một tên là võ sinh của Nhật Nguyệt Võ Tộc !
Tên này cũng ẩn tàng cái khí thế bất phàm trong người !
Họ là Thần trong truyền thuyết !
Nhưng, người mà người cao quý đó muốn tìm là ai ?
Nhất Kiếm tò mò, buột miệng hỏi :
- Ngài có thể diễn tả ngắn gọn về người mà ngài tìm không ?
Người cao quý nghe xong, chỉ mỉm cười, ánh mắt an lành, bộ râu lúng phúng đáp lời :
- Lửa !
Trả lời ngắn gọn !
- Còn người ngươi tìm ?
Người cao quý lại hỏi !
- Gió !
Nhất Kiếm đáp lời ngắn gọn, đôi mắt nhìn sang chàng trai áo trắng trên nóc nhà kia !
Trên trời, sao sáng,
Càng sáng hơn !
Gió, bắt đầu thổi mạnh !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.