Lửa Và Nước Mắt

Chương 80: Trận chiến năm xưa !

Long Chấn

09/01/2014

Bầu trời đã về khuya, những vì sao trên bầu trời ấy đang lấp lánh chiếu xuống ánh sáng của mình tới nơi trần tục !

Trời đã về đêm, Sài Gòn vô cùng tấp nập, còi xe, ánh sáng khắp mọi nơi, những cao ốc chiếu sáng rực rỡ làm người ta choáng ngợp !

Đêm đó, ở nơi xa hơn...

Ở một khoảng đất trống, xung quanh đất cứng sẫm màu nâu, có vài cây to xung quanh, nơi này khung cảnh đang vô cùng khác lạ !

Cây to gãy đổ, bụi trong không khí đang bay phất phơ, dưới đất đầy những lỗ to lỗ nhỏ !

Có những người, và những kẻ không phải người đang gặp nhau !

Trên một ngọn cây, một thanh niên với gương mặt không có gì đặc biệt ngoài một nét cương nghị, mạnh mẽ đang nhìn sang ngọn cây đối diện !

ở đó, có ba kẻ chẳng phải người đang từ từ quay về hình dáng thật !

da thịt chuyển sang màu xám, răng nanh tua tủa, mắt màu đỏ như máu, cơ bắp nổi lên khắp các nơi trên cơ thể, một cái đuôi to với những cái gai trên đó và đặc biệt nhất là đôi cánh dơi trên lưng !

mái tóc dài của những chiến quỷ đã biến hình trở nên bồng bềnh trong gió !

những loài mà con người cho là gớm ghiếc và đáng sợ, trong tận sâu giấc mơ của con người họ cũng không muốn gặp chúng !

Vì sao ? Vì chúng xấu hơn nhiều so với những thiên thần !

Con người sợ cái gì xấu xí, và thứ xấu xí đồng nghĩa với ghê tởm và đáng phải kinh sợ !

Bên dưới, mười ba chiến quỷ với cùng hình dáng như thế đang vây lấy An lại !

Gương mặt An vô cảm lướt vẫn nhìn về phía trước !

Long trên ngon cây, đã được mở rộng tầm mắt, nhìn ba tên bên kia đang vẩy đuôi qua lại, lưỡi đầy nước vãi xanh đang liếm qua liếm lại !

Long cảm nhận chúng đã hoàn toàn thay đổi, kể cả tính tình và sức lực, Long e dè hỏi :

- Có thể là các người sẽ thắng, có thể cho tôi biết vì sao cần tấm thiệp vàng đó không ?

Ba cái đầu quỷ không cách nào phân biệt được kia đưa mắt sang nhìn nhau, không biết chúng đang trao đổi gì rồi tên chính giữa nhìn Long nói :

- Có vẻ cậu không biết gì về tấm thiệp vàng. đây là điều đương nhiên phải kể, không có gì phải giấu, cũng coi như là phần quà biếu của chúng tôi với người giữ tấm thiệp vàng nếu hôm nay chúng tôi có chết đi !

Long hơi trầm tư, nhìn cách thành khẩn trên gương mặt lũ quỷ kia, Long khẽ gật đầu !

Tên chính giữa, trong đôi mắt đỏ kia ẩn tàng một chút gì đó trầm tư, ngẩng mặt lên nhìn mặt trăng đỏ trên cao kia, như đang hồi tưởng gì đó nói :

- Rất lâu trước đây, mười sáu người bọn tôi là những con tiểu quỷ đã tham gia vào kế hoạch “ Tru Thần “. Kế hoạch đó nhằm sát hại Thần Sấm, Thần Gió và Thần Nhật Nguyệt ! Chúng tôi phụ trách đội tấn công Thần Sấm gồm hơn mười bảy ngàn con quỷ mạnh yếu khác nhau !

Long càng trầm tư hơn, nghe rõ ràng những gì con quỷ đó nói, An bên dưới cũng đang lắng nghe !

Nắm tay của An siết chặt lại, trận chiến năm xưa, cha...

Nói tới đây, con quỷ đó như hồi tưởng lại gì đó đã che giấu trong lòng, một hồi im lặng nó lại nói tiếp :

- Trận chiến năm đó vô cùng đáng sợ, độ kinh khủng của nó làm tôi không thể quên được cho đến tận bây giờ ! Họ chiến đấu dữ dội vô cùng, rất đáng sợ....cả hai đều tử thương thảm trọng nhưng phe quỷ bọn tôi áp đảo về số lượng !

Long chợt xen vào nói :

- Mọi người có thể rõ hơn chuyện năm xưa không ?

Con quỷ đó im lặng một hồi, như đang trầm tư gì rồi mở miệng nói, trong cái miệng đầy răng và nước dãi xanh kia, từng câu chữ một về trận chiến năm xưa dần hiện ra !

Một cơn gió nhẹ thoáng lay qua, đung đưa đem chiếc lá đáp xuống đất bằng...

Ngày đó, bằng nhiều cách mà giới quỷ đã biết về vị trí của ba vị thần, Thần Gió, Thần Sấm và Thần Nhật Nguyệt !

Lúc đó, cao tầng lãnh đạo của loài quỷ dữ không có bất kỳ ý kiến gì về việc đi giết các vị thần lúc họ vẫn còn bé !

Nhưng có kẻ vô tâm lại làm !

Một trong những con quỷ rất nổi tiếng thời bấy giờ, một trong những con quỷ mạnh nhất trên hành tinh này đã thể hiện sự tôn thờ của mình đối với “ Tam Đại “ bằng cách tập hợp mọi con quỷ hắn có thể triệu gọi lại để mở ra chiến dịch đại quy mô “ Tru Thần “ !

Loài quỷ hành động, chúng nườm nượp rơi bỏ nơi ẩn nấp, chốn tà ác, để đáp lại lời kêu gọi của con quỷ đó. Con quỷ đó nhân danh “ Tam Đại “ để tập hợp loài quỷ nên không bao lâu tất cả các con quỷ đều đổ xô đi đến !

Loài quỷ chỉ phục tùng kẻ mạnh, chỉ ham thích chém giết và chứng tỏ !

Theo một cách nào đó, chúng khá giống con người !

“ Mở ra vùng đất mới cho Tam Đại ! “

Với câu thánh ngôn đó, loài quỷ đã sẵn sàng hy sinh bản thân mình để lót đường đi cho “ Tam Đại “ !

Trận chiến năm đó mà mười sáu chiến quỷ tham gia là ở bên một dòng sông, hai bên bờ cỏ chia ra người và quỷ !

Họ giáp mặt nhau ! Quyết một sống, một chết !

Họ lao vào nhau, mỗi người đều có thứ giữ trong lòng để chiến đấu vì nó !

Trên tay có vũ trí, trong lòng có niềm tin, họ đổ máu xuống con sông để chứng minh cho sự trung thành, lòng nhiệt huyết và lý do cho sự tồn tại !

Có thể vài người ngã xuống, những người khác giẫm lên xác họ để tiến xa hơn về phía trước !

Hai bên cố gắng đẩy lùi nhau !



Đôi khi nhìn giống như đọ xem xác ai để lại nơi con sông đó nhiều hơn vậy !

Máu đã nhượm đỏ dòng sông, theo con nước trôi đi đến mọi nơi, thấm vào đất để kể về những con người đã ngã xuống mà sau này....mấy ai còn nhớ tên !

Tiếng la hét, mùi máu trong không khí, sự hoảng loạn cả trên trời lẫn dưới đất !

Một vùng đã hoang tàng thành bình địa, con sông ban đầu thành một cái hồ sâu trũng đáy !

Lúc đó, có nhiều người đã ngã xuống, cũng có nhiều người vẫn còn đứng !

Nhưng bên loài quỷ vẫn nhiều hơn !

Dòng sông đó trãi dài thành một con đường máu, dài hơn bốn cây số, ở một đoạn sông kia, cuộc chiến vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt, xác người, xác quỷ tồn tại song song, khi ngã xuống, họ như nhau...

Những đạo sĩ của Lộc Thành lần lượt ngã xuống, vài người đứng dậy rồi ngã xuống,

Gió tanh mùi máu, sông nặng xác người, nước sông chảy siết, chảy ra ngoài, dòng sông bị thịt người làm cho đứng lại dòng chảy, có lẽ vì nước kia chảy xuống cuối dòng, những đồng bào kia ai sẽ uống được mùi máu tanh ?

Nhất là những người không quen biết ngã xuống vì một lý tưởng cho họ, khi họ cũng không biết sự âm thành đó !

- TAO SẼ KHÔNG ĐỂ TỤI BAY BƯỚC QUA NƠI NÀY !

Tiếng hét mạnh mẽ của một trong những con người còn lại, gương mặt hơi vuông, con người mạnh mẽ với máy tóc hoa râm !

Trong cái khu vực chiến đấu lớn nhỏ khó phân đó, giữa ngổn ngang sặc mùi tang tóc, vẫn có những người rõ ràng hơn hết điều mình làm !

Ý chí mạnh mẽ, nhưng con người lại vốn yếu đuối...

Trực người đầy máu, vết xương loang loáng, trên vai trái còn có một vết thương sâu đang chảy máu, đau vết thương trên người, đau vết thương của người khác nữa...

Trên bờ vai ấy đang vác một đạo sĩ già đã cụt một tay, máu vẫn đang tuôn ra từ đó không ngừng !

Trông vô cùng yếu ớt !

Hơi thở thoi thóp, nhanh hoa lan rừng mạnh mẽ và gai góc cũng đến lúc tàn khi mùa bão đến...

Ông đạo sĩ già trên vai người đó thều thào nói bên tai con mình những lời sau cùng, để trân trối, để đúc kết lại một đời người, để thế hệ tiếp theo nghe thấy điều mà đời người đi trước muốn nói :

- Cha tự hào về con, con trai à...

Âm thanh rất nhỏ, lại lên xuống thất thường, nhưng đôi khi người ta đã hiểu !

Tiếng nói yếu ớt, hơi thở tắt dần, hơi ấm ngày xưa, bữa cơm ngày nào, giọng nói đó....

Lạnh dần trên vai người có trái tim nóng hổi !

Lại lần này nữa, nước mắt rơi !

Nghe rõ ràng lắm, vì đâu dùng miệng truyền, là dùng tim truyền qua những lời nhắn nhủ, tạm biệt....

Tạm biệt con trai, Ngót, Trúc, thằng cháu....

Chiến đấu vì cái gì ?

Hơi thở cuối cùng cũng đã trút ra trên bờ vai mạnh mẽ của đứa con đó, có lẽ đó cũng là một kết thúc đẹp cho đời người này !

Người con trai tóc hoa râm đó đặt cha mình xuống đất, lấy cánh tay bắt chặt lấy cánh tay duy nhất sót lại của cha mình, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, miệng người đó nói ra rõ ràng một câu thôi :

- Việc còn lại, giao cho con nhé !

Bờ lưng ấy, trần trụi giữa thiên nhiên, áo đã rách nát, người đầy thương tích, máu còn đang chảy, anh nhận phần việc còn lại của cha mình !

Cuộc chiến phía sau cái lưng đó vẫn còn đang tiếp diễn, mọi người chỉ đơn giản nhìn sang một người nữa vừa ra đi, cho anh ấy vài giây để nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng quay lại chiến trường !

Ở nơi chiến trường, mới thực hiện được lời hứa của mình !

Tấm lưng ấy run run lên, từng hồi kỷ niệm đập vào trong trái tim ẩn sâu bên trong !

Người đó đứng dậy !

Từ từ xoay gương mặt đẫm nước mắt lại, nhìn sang bên quỷ kia !

Trong miệng lẩm nhẩm một câu hờn !

- Vọng Phụ !

Tên của câu hờn !

Có kẻ phóng lên trước, hư ảnh núi thái sơn hiện ra rõ ràng, dữ tợn từ trời cao giáng xuống !

Hôm ấy, một vùng rộng lớn bị che phủ, ánh nắng không tới được !

Hôm ấy, ngọn núi hư ảo đó, từ hư không xuất hiện ngay trên bầu trời, người ta nghe thấy tiếng ai khóc, tiếng ai than oán, tiếng ai hờn...

Ngọn núi từ trên trời đó, che lại ánh sáng của mặt trời !

Cả quỷ, cả người đều ngỡ ngàng !

Trời cao hiển linh ? Thần tiên giáng thế ?



Sao có kẻ đánh được cả chiêu thức ngang ngửa với thần thế này ?

Đáng sợ ! Đáng sợ ! Thật là đáng sợ mà !

Trận chiến tạm dừng lại cho cơn hoang mang ban đầu !

Từ trên cao, ngọn núi ấy đè xuống kẻ phàm phu bên dưới !

Cả quỷ lẫn người đều hoảng sợ !

Nhưng ngọn núi đó không đè người, chỉ đổ thẳng xuống đất !

Tạo nên một chấn động lung lay khắp chốn, cây đổ ngã, người nghiêng ngược, quỷ sợ run !

Nhưng núi, chỉ để chắn đường mà thôi !

Kẻ tạo núi, gương mặt đờ đẫn, ngồi bên dưới đất, cần Phụ Ân trên tay thở hồng hộc, sắt mặt tái nhợt, không còn huyết sắc !

Giữ !

Phải cố giữ !

ẦM ! ẦM ! ẦM ẦM !

Bên kia âm thanh dồn vang ! Quỷ bắt đầu phá núi !

Trực xoay lại, nói vài câu với một đạo sĩ của Lộc Thành, người này gật đầu, chạy ra phía sau, phân phó xong cùng với vài trăm đạo sĩ khác lao vút đi !

Những đạo sĩ gần chổ của Trực tập hợp lại, thủ thế thành hình bát quái tập hợp trăm người, niệm chú ngữ trầm thấp !

Thanh kiếm gỗ bay lơ lững quanh người !

Chợt !

Hóa thành trăm vạn cây kiếm mỏng như cơn gió bay lượn hòa vào không khí !

Hàng trăm người, hàng trăm kiếm gỗ, mỗi kiếm hóa thành trăm vạn kiếm nhỏ !

- Vạn chuyển !

Trăm người cùng hô lớn !

ẦM !!!!!!

Núi đã phá !

Một đường hầm khổng lồ đã bị đánh xuyên qua !

Ngọn núi biến thành một luồng khói trắng, bốc hơi đi !

- Khục !

Trực thổ ra một ngụm máu, gương mặt trắng bệt, ngất ngay tại chổ !

Một con quỷ đầu trâu mắt đỏ lừ với thân người, to hơn cả một con voi, xung phong lao ra trước, giữa ngực xâm hình đầu lâu đen !

Hắn mới đến gần Trực đã nghe thấy từ xa rít lên tiếng gió trong không khí !

Cảm giác có một lưỡi kiếm sắc bén vô cùng đang nhắm vào mình !

Nó ngẩng mặt lên trời, hét lên một tiếng rồ dại !

- Grưuuuuuuuuuuuuuuu !!!!!!!

Tiếng hét vừa dứt, nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy bẩu trời xoay chuyển, nó thấy một thân người không đầu, nhìn rất quen....

Nó còn chưa kịp hiểu thân hình không đầu đó là của mình thì đã thấy thân hình đó bị cắt ra trăm mãnh, biến vào trong không khí....

Máu văng tứ tán ! Một vùng đỏ thẳm !

Nó chết còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề !

Một số con quỷ cấp cao hơn đã nhìn rõ là con trâu quỷ kia bị hàng vạn vạn thanh kiếm bằm nát ra chỉ trong tích tắc !

Thật đáng sợ mà !

Một loạt các con khác lao vút lên !

Lần này là ba trăm con sư tử đá vô cùng linh hoạt, hai mặt hắt ra ánh sáng đỏ, miệng gào thét liên tục, nhìn đã sần sùi, rong rêu mọc lên khắp người, trông rất đáng sợ !

Những con sư tử đá kia da dày thịt chắc, chém chết một con thì gãy mất cả trăm thanh kiếm mỏng kia, mà chưa kể từ trong bụng của mấy con sư tử đá kia có kèm theo một loại bột lạ, chỉ cần dính vào là mấy thanh kiếm kia mất điều khiển, bay loạn tứ tung !

Kiếm văn khắp nơi !

Sư tử đá chết rãi rác vẫn không ngừng vừa tiến lên vừa chiến đấu với chiêu “ Vạn Chuyển “ kia !

Cuộc chiến diễn ra không khoang nhượng !

Mọi người vẫn tiếp tục đổ xô vào nhau !

Chưa biết đến bao giờ mới kết thúc !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Và Nước Mắt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook