Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 106

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

07/10/2017

“Kỳ đại sư Sầm tiên sinh, đây chính là phòng của hai người, nếu có cái gì yêu cầu, xin tùy thời liên hệ chúng tôi, ” Hướng Cường dẫn hai người vào một căn phòng, thiết bị bên trong đầy đủ mọi thứ, “Khách quý trong nước chúng ta đều ở lầu năm lầu sáu, hai người có thể tùy ý lui tới, lầu ba bốn là phòng tập thể thao cùng với các loại phòng hoạt động, trên đảo cái gì cũng có, đây là sổ tay giới thiệu kiến trúc trên đảo, hai người từ từ xem.”

“Cám ơn, ” Kỳ Yến tiếp nhận sổ tay, giống như tùy ý nói: “Đúng rồi, vừa rồi lúc tôi xuống máy bay, dường như thấy được nhị đồ đệ Tiền đại sư, sao hắn lại đến?”

“Hắn là đồ đệ Tiền đại sư, Tiền đại sư hi sinh vì nhiệm vụ, đồ đệ của ông ấy chúng tôi chung quy phải chiếu cố vài phần, ” Hướng Cường thở dài, “Vốn dĩ chúng tôi tính mời tiểu đồ đệ Tiền đại sư, đáng tiếc cô ấy có việc đi không được, chúng tôi liền đem danh ngạch cho nhị đồ đệ.”

“Năng lực của hắn chỉ sợ so ra kém sư muội hắn, ” Kỳ Yến nhíu mày, “Thanh danh vài chục năm của Tiền đại sư, cũng đừng hủy ở trên người hắn.”

“Haiz, vốn là cũng không chờ mong hắn có thể làm ra thành tích gì.” Hướng Cường thở dài, không tiện nói quá rõ ràng với Kỳ Yến.

Nội dung công tác của tiểu tổ bọn họ đặc biệt, sau khi Tiền đại sư qua đời, nếu một danh ngạch bọn họ cũng không cho đồ đệ của Tiền đại sư, người khác chỉ cho là bọn họ ăn cháo đá bát, không nhớ tình cũ, chứ không phải cảm thấy năng lực của đồ đệ Tiền đại sư không được.

Nếu khiến những đại sư khác cho là như thế, công tác của bọn họ ngày sau liền không dễ khai triển.

“Hóa ra là như vậy, ” Kỳ Yến gật gật đầu, không có nói thêm gì khác.

Ngược lại là Hướng Cường mở miệng nói thêm một câu, “Kỳ đại sư, tôi biết cậu và Tiền đại sư có quan hệ cá nhân không tồi, chỉ là đồ đệ này của ông ấy… không quá giống Tiền đại sư.”

“Tôi biết, anh yên tâm, ” Kỳ Yến ở trong lòng cười lạnh, “Hắn rất nhanh sẽ hiểu rõ, chỉ dựa vào uy danh của sư phụ, là không làm đại sư được.”

Hướng Cường sâu sắc chấp nhận, nói ví dụ như Kỳ đại sư tuổi còn trẻ đã làm nhiều chuyện lớn như vậy, có ai thấy cậu rảnh rỗi đi nhắc tới sư môn không?

Thân là đệ tử đơn truyền của Thiên Nhất môn, Kỳ đại sư chỉ cần nêu rõ thân phận, liền có thể được vô số người giới huyền thuật truy phủng. Chỉ là cho đến hiện tại, cũng không có bao nhiêu người biết lai lịch Kỳ đại sư.

Người có năng lực chân chính, không cần để cho người khác biết sư môn hắn là ai, chỉ cần biết hắn là ai là được.

Đây mới là tinh thần phấn đấu mà hậu bối giới huyền thuật nên có.

“Kỳ đại sư, hai người nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng tôi làm tiệc ở lầu hai, ngài và Sầm tiên sinh nhất định phải cho mặt mũi đó.” Hướng Cường cười cười với hai người, “Tôi đây liền không quấy rầy.”

“Chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Sau khi tiễn bước Hướng Cường, Kỳ Yến nhào lên trên giường, lười biếng rầm rì nói: “Bách Hạc, mau tới ngủ một lát.”

Sầm Bách Hạc nhìn cái giường rộng lớn này, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng đến dọa người.

Kỳ Yến tựa vào trên giường, hai chân đạp đến đạp đi, rốt cuộc đá rơi giày, cậu buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, đã nhớ không nổi cái gì mà công lược yêu đương, “Em ngủ trước, anh đừng động đến em.”

Có đôi khi Sầm Bách Hạc thật sự rất hâm mộ người nói ngủ là có thể ngủ, nhất là khi hắn còn ôm tâm tư khác ngủ không được.

Nhìn Kỳ Yến tựa vào trên giường ngủ giống như bé cún con, hắn bất đắc dĩ mỉm cười, xoay người ôm lấy Kỳ Yến, giúp cậu điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái.

Từ khi xác lập quan hệ yêu đương với Tiền Tiền tới nay, hắn cảm thấy mình vẫn luôn bị vây trong trạng thái nơm nớp lo sợ, luôn lo lắng chỗ nào đó làm không tốt, khiến Tiền Tiền không vui.

Hoặc có lẽ là bởi vì hắn quá mức cẩn thận, chọc cho Tiền Tiền cũng nơi chốn chú ý, như vậy ngược lại khiến hai người ở chung trở nên không được tự nhiên.

Hiện tại nhìn thấy Tiền Tiền lười nhác tự tại như vậy, Sầm Bách Hạc lại có loại cảm giác sung sướng.

Ở trên môi cậu hôn một cái, Sầm Bách Hạc bắt đầu chân tay khẽ khàng thu dọn hành lý của hai người, chỉ có một cái hộp gỗ nhỏ là hắn không hề động tới.

Thu dọn đồ đạc hai người mang đến xong, hắn thấy Tiền Tiền vẫn ngủ say sưa, cởi áo khoác trên người mình, ôm người vào trong lòng, ngửi hương vị dễ chịu trên người Tiền Tiền, tiến vào trong mộng đẹp.

“Anh Hướng, ” Ân Na nhìn thấy Hướng Cường từ trong đi ra, đuổi theo, “Tôi muốn hỏi anh một chút việc, có thể chứ?”



Hướng Cường thấy bộ dạng Ân Na sắc mặt tái nhợt muốn nói lại thôi, liền biết cô muốn hỏi cái gì, lắc đầu nói: “Ân Na, tôi sẽ không nói việc riêng của khách quý với cô, thân là một thành viên tiểu tổ, hẳn là cô hiểu được những quy củ đó.” Nói xong, hắn cũng không chờ Ân Na có phản ứng gì, lập tức đi về phía chỗ dừng chân của mấy nhân viên công tác đi theo.

Ân Na sửng sốt một khắc, vẫn cắn răng đi theo hắn.

“Anh Hướng, tôi biết quy củ trong tổ, tôi cũng không muốn hỏi thăm gì khác, ” Ân Na đuổi theo Hướng Cường, “Tôi chỉ muốn biết, sao Kỳ đại sư lại ở bên một người đàn ông?”

Hướng Cường thở dài, lời lẽ thấm thía nói: “Ân Na, cô căn bản không biết Kỳ đại sư, ngay cả tính cách cậu ta là dạng gì cũng không biết, cô thích cậu ta cái gì?”

“Chẳng lẽ không hiểu liền không thể thích sao?” Ân Na không cam lòng hỏi, “Anh dựa vào cái gì nói như vậy?”

“Hiện tại mặc dù tôi độc thân, nhưng mà tôi lại biết một đạo lý, bởi vì diện mạo hoặc năng lực của đối phương mà động lòng, chỉ có thể gọi là say nắng nhất thời. Chỉ có hiểu biết nhau, vứt đi vầng sáng thần bí mà tướng mạo và năng lực đối phương mang đến, còn có thể tâm ý không thay đổi, mới là tình yêu chân chính.”

“Nếu Kỳ đại sư là một tên đàn ông lười nhác, cô còn thích sao?”

“Nếu cậu ta kén chọn thích ăn đồ ăn vặt còn thích chơi game, cô sẽ thích cậu ta sao?”

“Nếu cậu ta không có việc gì liền ngủ nướng, ăn cơm đi ngủ đều không chừng mực, cô có thể chịu được à?”

Ân Na không thể nhịn được nói: “Anh cảm thấy tôi kém hơn Sầm tiên sinh có thể nói thẳng, tôi cũng tự mình hiểu lấy, nhưng mà anh không cần bôi đen Kỳ đại sư như vậy!”

Ân Na lau hốc mắt có chút đỏ lên: “Anh yên tâm, Ân Na tôi không phải là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác, sẽ không đi quấy rầy Kỳ đại sư và Sầm tiên sinh.”

Hướng Cường thấy Ân Na thở phì phì xoay người chạy đi, rất muốn nói hắn thật sự không có bôi đen Kỳ đại sư, đáng tiếc Ân Na đã chạy xa, mà còn rất có ý định không để ý tới hắn nữa.

Sau khi Kỳ Yến tỉnh, thấy Sầm Bách Hạc nằm ở bên cạnh mình ngủ say, vươn tay chọt chọt trán hắn, “Ngủ rất ngon đi.”

“Thừa dịp anh ngủ liền trộm ăn đậu hũ hả?” Sầm Bách Hạc mở mắt ra, bắt lấy ngón tay tác loạn của Kỳ Yến, kéo đến bên môi hôn một chút, “Lần sau muốn ăn có thể quang minh chính đại ăn, anh sẽ không phản đối.”

“Cái này cũng có thể là ăn đậu hũ, vậy trước kia anh cứ rảnh rỗi là sờ đầu em, vậy khẳng định cũng là muốn ăn đậu hũ em, ” Kỳ Yến vươn một tay khác nắm mũi Sầm Bách Hạc nhẹ nhàng lắc lắc.

“Rốt cuộc em cũng biết khi đó là anh đang ăn đậu hũ của em, ” Sầm Bách Hạc nhét người vào trong ngực, cười nhẹ ra tiếng, “Anh cảm thấy thực vui mừng.”

Kỳ Yến tựa vào ngực Sầm Bách Hạc, nghe tiếng trái tim nhảy lên, dứt khoát tựa vào trên người hắn không muốn dậy, “Hội giao lưu phải hai ngày sau mới bắt đầu, ngày mai chúng ta đến bờ biển chơi đi?”

“Được, ” Sầm Bách Hạc chút có chút không vỗ vỗ sau lưng cậu, “Nghe em nói.”

Kỳ Yến đứng dậy cưỡi ở trên lưng hắn, híp mắt nhìn hắn: “Cái gì cũng nghe em nói à?”

Ánh mắt Sầm Bách Hạc dừng ở trên hầu kết cậu, giọng khàn khàn nói: “Cái gì cũng nghe em nói.”

“Vậy nếu em nói…” Kỳ Yến cúi người thổi một hơi bên tai Sầm Bách Hạc, lỗ tai Sầm Bách Hạc nhất thời đỏ lên.

“Em muốn anh thì sao?”

“Được.” Giọng Sầm Bách Hạc có chút run rẩy.

Sau khi hai người bọn họ ở bên nhau, ngoại trừ ngẫu nhiên ôm ôm hôn hôn, thì không có nhiều hành vi thân mật hơn, có đôi khi thậm chí hắn sẽ nhịn không được nghĩ, có lẽ bản thân Tiền Tiền cũng không quen ở bên cạnh một người đàn ông như hắn.

“Chờ chút, ” Kỳ Yến kéo ngăn kéo đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái hộp, trong đó là vài thứ cần thiết khi vận động.

“Làm sao em biết…”



“Em biết ngay anh sẽ nghĩ nhiều mà, ” vẻ mặt Kỳ Yến mang biểu tình “em biết ngay”, đổ đồ vật trong hộp ra, phát hiện có mấy thứ cậu đều không biết.

“Đây là phòng tình nhân tiểu tổ đặc biệt chuẩn bị cho khách quý dẫn theo người yêu, Hướng Cường trộm nói cho em biết.” Kỳ Yến tìm kiếm một chút trong đống đồ vật lung ta lung tung đó, chỉ mỗi mũ thôi đã có vài loại hương vị khác nhau.

Kỳ Yến thật sự không rõ vì sao mũ lại có nhiều hương vị như vậy, cũng không phải kẹo cao su, hương vị có nhiều nữa cũng không thể ăn.

“Khụ, ” Kỳ Yến có chút ngại ngùng ho khan vài tiếng, “Không nghĩ tới bọn họ chuẩn bị toàn vẹn như vậy.”

“Anh nhớ em thích uống nước chanh nhỉ?” Sầm Bách Hạc cầm lấy một cái mũ vị chanh, ánh mắt sáng quắc nhìn Kỳ Yến, “Nếu không thử cái này một lần nhé?”

Nội tâm Kỳ Yến thực bối rối, trên mặt lại là vẻ trấn định.

Không cần hèn nhát, chỉ là làm thôi, ai sợ ai?!

Kỳ Yến cúi đầu hung tợn hôn lên môi Sầm Bách Hạc, nhanh như hổ đói vồ mồi, vô cùng có khí thế.

Môi bị hôn đến phát đau Sầm Bách Hạc quay người đặt Kỳ Yến ở dưới thân, “Nhẹ chút, em muốn ăn anh sao?”

“Đúng, ăn anh!”

“Kỳ đại sư, cậu nghỉ ngơi tốt chưa?”

Ngay khi hai người thở hồng hộc, quần áo không chỉnh, giọng Triệu Chí Thành vang lên ở ngoài cửa.

Sầm Bách Hạc gần như không nói lời thô tục nhịn không được bạo phát, hắn hít sâu vào một hơi sau đó chỉnh sửa quần áo lộn xộn trên người, đắp chăn lên cho Kỳ Yến, “Em nằm đi, anh đi nhìn xem.”

Triệu Chí Thành nhìn thấy người mở cửa là Sầm Bách Hạc, hơn nữa quần áo trên người đối phương còn nhiều nếp nhăn, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, Triệu Chí Thành mơ hồ cảm thấy, hiện tại mình hẳn là rất không được hoan nghênh.

“Đội trưởng Triệu, xin hỏi anh có chuyện gì không?” Sầm Bách Hạc ngăn ở trước cửa, thái độ tỏ rõ không chào đón người khác vào cửa.

Triệu Chí Thành thật thức thời không có nhìn loạn, đem một phần bảng biểu đưa cho Sầm Bách Hạc: “Sầm tiên sinh, đây là bảng an bài lịch trình hội giao lưu, xin ngài đem cái này chuyển cho Kỳ đại sư.”

“Tôi sẽ đưa em ấy, ” Sầm Bách Hạc tiếp nhận bảng lịch trình, “Còn có việc sao?”

“Không, cám ơn anh.” Sau khi Triệu Chí Thành nói lời cảm tạ với Sầm Bách Hạc, liền xoay người bước đi.

Luôn cảm thấy nếu còn ở lại, vị Sầm tiên sinh này sẽ sập cửa vô mặt hắn.

Sầm Bách Hạc quay đầu lại nhìn Kỳ Yến đấm giường cười trộm, mất mát trong lòng gần như che giấu không được.

Thiếu chút nữa… thiếu chút nữa là có thể…

“Lại đây.” Kỳ Yến ngoắc đầu ngón tay với hắn, Sầm Bách Hạc lập tức đi qua.

“Ban ngày bầu không khí không tốt, chờ buổi tối chúng ta…”

“Được!”

Kỳ Yến: gấp cái gì, em còn chưa nói xong đâu…

Chỉ là khi cậu nhìn đến chờ mong và vui sướng trong mắt Sầm Bách Hạc, đem lời nói nuốt trở vào.

Sớm muộn gì cũng phải đi một chuyến này, cậu một chút cũng không khẩn trương, một chút cũng không!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook