Chương 53: Chương 52
Hạm Tiếu
06/12/2017
Arnold kéo lấy Lucia, bất đắc dĩ nói: “Anh, chúng ta còn chưa chuẩn bị cái gì đâu.”
Lucia bị Arnold giữ chặt mới nhớ ra, mình còn chưa biết gì về ma văn phong ấn đâu, nhìn vẻ mặt Arnold muốn nói nhưng lại thôi, cậu vội vàng hỏi: “Cái phong ấn kia có tác dụng phụ gì không? Cụ thể thì còn cần chuẩn bị những gì?”
“Kỳ thật ma văn phong ấn không chỉ phong ấn nguyên tố ám hệ, nó sẽ phong ấn hết toàn bộ nguyên tố có trong cơ thể của Giáo Hoàng bệ hạ, điều này cũng có nghĩa là sau này Giáo Hoàng bệ hạ sẽ không thể sử dụng ma pháp được nữa, sẽ trở thành một người bình thường.” Arnold nhìn biểu tình kinh ngạc mà đau lòng ở trên mặt Lucia liền ngừng miệng, chờ sắc mặt cậu hơi hoãn mới tiếp tục: “Hơn nữa, ma văn này nhất định phải do một pháp sư quang hệ giống bệ hạ vẽ ra, vẽ ma văn rất phức tạp, hơn nữa cần phải khống chế lực ma pháp cho thật chính xác.”
Nghe Arnold nói, Lucia liền biết cậu chính là người tốt nhất có thể vẽ ma văn. Có thể cứu được Cassandra, cậu đương nhiên rất vui, nhưng sau này Cassandra không thể dùng ma pháp, chỉ có thể sống như một người bình thường, đối với một pháp sư từng có thực lực cường đại, địa vị tôn quý mà nói, rất khó có thể tiếp nhận chuyện này, hơn nữa, Giáo Đình cũng tuyệt đối không cho phép một người bình thường làm Giáo Hoàng.
Lucia nghĩ đến mấy vấn đề này, mày không tự giác nhíu chặt lại. Sau một lúc lâu, cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Arnold nói: “Ngươi dạy ta vẽ ma văn đi.” Cho dù biết phong ấn ma pháp có lẽ sẽ khiến Cassandra rất đau khổ, nhưng đối với Lucia mà nói, tính mạng là quan trọng nhất, chỉ cần còn sống, tất cả mọi thứ đều còn có khả năng, nếu chết rồi thì cái gì cũng đều không có.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn trên mi Lucia, Arnold ôn nhu mở miệng: “Anh, ta vẫn sẽ ở bên ngươi.” Cho nên không cần lo lắng cho người khác, không cần nhíu mày vì người khác.
Lucia bị ánh mắt nhìn xem của Arnold khiến mặt hơi nóng lên, cho dù hai người đã thật sự ở cùng một chỗ, nhưng hành vi tùy thời tùy chỗ biểu lộ chân tình của Arnold vẫn khiến Lucia không quen được.
“Đi vào phòng anh trước đã, sau đó, ta sẽ dạy anh vẽ ma văn.” Một lần nữa cầm lấy tay Lucia, Arnold kéo cậu đi về phía cung điện quen thuộc mà trước kia hai người ở, vừa đi vừa nói chuyện.
Nhìn một đống giấy ở trên bàn, Lucia khó chịu gãi đầu, cầm lấy tờ giấy vẽ ma văn mà Arnold để lại cho cậu làm bản mẫu, cậu ảo não thở dài một hơi, nhận mệnh tiếp tục nhìn theo mà làm.
Kiếp trước, Lucia vẽ không được. Còn nhớ rõ, có một lần cậu đột nhiên cảm thấy hứng thú với hội họa, mời thầy đến dạy, lúc đầu vẽ đường cong còn tốt, kết quả sau đó, cậu vẽ vật thể thành những hình đủ loại vặn vẹo, trừu tượng đến mức khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra cậu đang vẽ cái gì, cuối cùng mấy anh trai đều không thể không thừa nhận, cậu thật sự không có thiên phú về phương diện này.
Nhưng vì Cassandra, Lucia chỉ có thể một lần lại một lần vẽ cái hình ma văn phức tạp ở trên giấy, cố gắng nhanh nhất có thể giúp Cassandra thoát khỏi cơn thống khổ kia.
Ma giới.
Trong một căn phòng rộng lớn dưới đất, Arnold ngồi trên một cái ghế bành có hình dạng cổ quái, hắn cúi đầu thấp xuống, cả nửa khuôn mặt dưới trán hắn đều ẩn trong bóng ma, không thấy rõ vẻ mặt. Tay hắn thưởng thức một cái bình thủy tinh trong suốt, chất lỏng bên trong tỏa ra ánh sáng màu bạch kim, lúc lắc lắc cái bình, chất lỏng kia lưu chuyển khiến người ta say đắm.
Arnold nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay, vẻ mặt đen tối không rõ.
“Thánh Thủy đã tới tay, người còn đang chờ cái gì nữa?”
“Ngươi gấp cái gì? Đợi lâu như vậy, còn đợi không nổi một lúc thôi sao.” Arnold hàm ý không rõ, cong khóe miệng lên, thản nhiên mở miệng.
Tuy trong lòng Lance rất sốt ruột, nhưng vẫn cố giữ giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, “Tài liệu cần đều đã lấy đủ, hơn nữa, ngươi cũng không muốn ta đứng ở trong cơ thể ngươi đi, dù sao, khi ngươi cùng tiểu Thánh Tử ở chung có người thứ ba là ta, ngươi cũng sẽ không thoải mái.”
Thái độ của Lance như vậy không chỉ không khiến Arnold yên tâm, ngược lại càng khiến hắn chắc chắn suy nghĩ ở trong lòng. Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì đâu? Gã đi ra khỏi cơ thể hắn thì càng tốt, không có khế ước ràng buộc, nếu Lance thực sự nguy hại đến lợi ích của hắn, vậy hắn đối phó với gã càng dễ dàng hơn.
Arnold đứng dậy, thong thả bước đến một cái ao bên cạnh phòng, chậm rãi đổ lọ Thánh Thủy vào trong ao, sau đó hạ thấp người, xoay một viên đá hình tròn trên vách bể, chỉ thấy trong ao chậm rãi phát ra ánh sáng màu trắng bệch. Arnold lui về sau hai bước, sắc mặt hờ hững nhìn chằm chằm vào cái ao nước.
Trong nháy mắt, lúc Arnold đổ Thánh Thủy vào, Lance đã khẩn cấp vọt vào trong ao. Chờ gần ngàn năm, cuối cùng cũng có thể một lần nữa đạt được tự do, loại tâm tình này, người ngoài không thể nào hiểu được. Trong khoảng thời gian đứng ở trong cơ thể Arnold, không phải gã chưa từng mơ ước cái thân thể này, nhưng nếu đoạt lấy thì khó có thể không gặp di chứng, không bằng tạo ra một cơ thể mới phù hợp với mình còn hơn.
Arnold đứng ở bên cái ao tỏa vầng sáng màu trắng, lẳng lặng nhìn một hồi, như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn bỗng dưng bật cười một tiếng, sau đó, mặt không chút thay đổi, xoay người rời đi.
Luyện tập hơn nửa ngày, cuối cùng Lucia cũng có thể vẽ ra ma văn không quá kém so với bản mẫu, nhìn tờ giấy vẽ mình vừa lòng nhất cho tới bây giờ, cậu khẽ cong môi lên. Ma văn vẽ lên người Cassandra không những phải vẽ không chút sai lầm, mà khi vẽ còn phải khống chế tốt ma lực bám vào nét, nghĩ đến chuyện này, tươi cười trên mặt Lucia lại suy sụp đi xuống.
“Anh, bức vẽ này rất tốt, tin rằng nếu tiếp tục luyện tập, không lâu nữa là đã có thể tiến hành phong ấn cho Giáo Hoàng bệ hạ.” Arnold vừa tới liền thấy Lucia nhíu mày suy nghĩ dưới ngọn đèn, hắn đi đến cầm lấy tờ giấy trước mặt cậu, cẩn thận nhìn chăm chú, cười mở miệng khen ngợi.
Lucia vừa thấy Arnold, cơ thể liền thả lỏng hơn rất nhiều, vẻ mặt rối rắm hiếm có oán giận nói: “Ta tập vẽ cả một ngày, kết quả chỉ có thể vẽ đại khái giống mà thôi.”
“Thế này thì không được rồi,” Arnold vừa nói vừa cầm lấy cái tay xương thịt cân xứng của Lucia, nhẹ nhàng xoa bóp, “Anh đã luyện tập lâu như vậy, chắc chắn tay cũng cứng ngắc luôn rồi, nếu cứ tiếp tục vẽ cũng sẽ không tiến bộ bao nhiêu, không bằng sớm đi nghỉ, đợi ngày mai, tinh thần sảng khoái lại tiếp tục luyện tập.”
Lực massange trên tay vừa phải khiến vẻ mặt của Lucia càng thêm thả lỏng, gần đầy xảy ra liên tiếp nhiều chuyện khiến trong lòng cậu hơi nôn nóng, hiện tại nhìn bộ dạng ôn nhu bên người của Arnold, cậu đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, ngay cả thần kinh buộc chặt cũng thả lỏng một chút. Cậu đứng lên khỏi ghế, thoáng ngửa đầu lên nhìn đôi mắt hàm chứa từng đợt sóng ôn nhu của Arnold, nhìn nửa ngày, đột ngột cười nói: “Ta muốn hôn ngươi.”
Dứt lời, cậu ôm chặt lấy cái eo rắn chắc mạnh mẽ của Arnold, nhắm ngay vào đôi môi mỏng màu nhạt kia, hôn lên.
Tuy rằng lúc trước chỉ mới hôn môi Arnold có hai lần, hơn nữa đều là bị động thừa nhận, nhưng chuyện hôn môi này phảng phất đã là kỹ năng thiên phú bình thường của đàn ông, vừa hôn là đã nắm được bí quyết. Đàn ông trời sinh đều có ý muốn khống chế và chinh phục, đầu lưỡi của cậu ở trong miệng Arnold thành công đoạt đất, tùy ý đoạt lấy, nước bọt trao đổi với nhau, độ ấm của hai người càng ngày càng cao, không khí càng ngày càng mỏng manh.
Lúc bắt đầu, Arnold đúng thật bị anh đột nhiên chủ động làm cho kinh sợ, nhưng sau khi phản ứng, hắn cũng chỉ dịu dàng vuốt ve sống lưng của anh, ngoan ngoãn để anh tùy ý tàn sát bừa bãi trong miệng hắn, một chút cũng không nghĩ muốn đoạt lại quyền chủ động.
Chờ đến khi Lucia thở hồng hộc đỏ mặt buông Arnold ra, hai người không biết tự lúc nào đã lên đến bên giường. Lucia rất có khí thể đẩy đối phương ngã xuống giường, vừa cởi quần áo của Arnold, vừa mở miệng yêu cầu: “Lần này ta muốn ở trên.” Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Arnold, cậu vội vàng cam đoan: “Ta biết làm như thế nào, sẽ rất dịu dàng.”
Duỗi người phối hợp động tác cởi quần áo của Lucia, Arnold giả vờ chần chờ thêm một lúc, sau đó, mới bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vậy cũng được.”
Arnold khinh địch đáp ứng như thế khiến Lucia hơi cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, mà đối phương cũng chỉ dùng ánh mắt dung túng sủng nịch mặc cậu nhìn kỹ. Lúc này Lucia mới lại cúi đầu, tiếp tục đấu tranh với đống quần áo trên người Arnold, hơn nữa còn thường thường khẽ hôn lên lồng ngực lõa lồ của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lucia mơ màng mở mắt ra, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt thỏa mãn mang theo ý cười của Arnold.
“Không phải đã cho ta lần này ở phía trên sao?” Lucia cũng không quan tâm mình còn trần truồng, trực tiếp xốc chăn lên, tùy tiện khoác một cái áo choàng, bất mãn nhìn Arnold chất vấn.
Arnold nghiêng người qua, gối đầu lên một tay, đường cong cơ bắp cùng lồng ngực to lớn ở trần, tản ra mị lực đặc trưng của một người đàn ông thành thục. Hắn cố ý đè thấp giọng, có vẻ phá lệ mị hoặc nói: “Anh ở trên mà.” Nháy mắt mấy cái, “Chẳng lẽ ý ở trên của anh không phải là muốn thử tư thế cưỡi ngựa sao?”
Cmn, cậu cư nhiên được trải qua tình tiết thường có trong H văn, thì ra tiểu thuyết thật bắt đầu từ sinh hoạt a. nhưng da mặt của cái tên khốn Arnold này có phải càng ngày càng dày hay không, giới hạn cuối cùng cũng càng ngày càng thấp. Lucia mặt không chút thay đổi nhìn Arnold còn nằm trên giường khoe khoang mị lực, thản nhiên nói: “Một tháng.”
Arnold lập tức ngồi dậy, kéo Lucia lên trên giường, ôm cậu vào ngực, làm nũng hô: “Anh.”
“Mau mặc quần áo vào.” Lucia quay đầu đi, tránh khỏi nhìn đến đồ vật không nên nhìn, tận lực duy trì thanh âm nghiêm túc, nói.
“Vậy một tháng kia….”
“Một tuần, mặc quần áo đi.” Tránh không được cái ôm ấp của Arnold, Lucia thẹn quá hóa giận rống lên.
Arnold nhìn vẻ mặt giận dữ đến tái đi của anh, thấy tốt hơn hết là nên buông tay ra, nhanh chóng mặc quần áo vào. Sau đó, lấy một bộ đồ sạch sẽ của Lucia từ trong nhẫn không gian ra, đi tới, nghiêm túc giúp cậu mặc từng kiện vào.
Sau khi hai người dùng xong cơm, Lucia lại tiếp tục đi nghiên cứu cái ma văn kia, cậu định cố gắng vẽ thuần thục cái ma văn này trong ngày hôm nay, như vậy Cassandra mới có thể sớm chấm dứt cơn đau khổ như tra tấn từ bạo động nguyên tố. Còn về phần Arnold thì đã bị cậu đuổi đi truyền tin cho bọn Jocelyn còn đang ở lại Kleist.
Lucia bị Arnold giữ chặt mới nhớ ra, mình còn chưa biết gì về ma văn phong ấn đâu, nhìn vẻ mặt Arnold muốn nói nhưng lại thôi, cậu vội vàng hỏi: “Cái phong ấn kia có tác dụng phụ gì không? Cụ thể thì còn cần chuẩn bị những gì?”
“Kỳ thật ma văn phong ấn không chỉ phong ấn nguyên tố ám hệ, nó sẽ phong ấn hết toàn bộ nguyên tố có trong cơ thể của Giáo Hoàng bệ hạ, điều này cũng có nghĩa là sau này Giáo Hoàng bệ hạ sẽ không thể sử dụng ma pháp được nữa, sẽ trở thành một người bình thường.” Arnold nhìn biểu tình kinh ngạc mà đau lòng ở trên mặt Lucia liền ngừng miệng, chờ sắc mặt cậu hơi hoãn mới tiếp tục: “Hơn nữa, ma văn này nhất định phải do một pháp sư quang hệ giống bệ hạ vẽ ra, vẽ ma văn rất phức tạp, hơn nữa cần phải khống chế lực ma pháp cho thật chính xác.”
Nghe Arnold nói, Lucia liền biết cậu chính là người tốt nhất có thể vẽ ma văn. Có thể cứu được Cassandra, cậu đương nhiên rất vui, nhưng sau này Cassandra không thể dùng ma pháp, chỉ có thể sống như một người bình thường, đối với một pháp sư từng có thực lực cường đại, địa vị tôn quý mà nói, rất khó có thể tiếp nhận chuyện này, hơn nữa, Giáo Đình cũng tuyệt đối không cho phép một người bình thường làm Giáo Hoàng.
Lucia nghĩ đến mấy vấn đề này, mày không tự giác nhíu chặt lại. Sau một lúc lâu, cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Arnold nói: “Ngươi dạy ta vẽ ma văn đi.” Cho dù biết phong ấn ma pháp có lẽ sẽ khiến Cassandra rất đau khổ, nhưng đối với Lucia mà nói, tính mạng là quan trọng nhất, chỉ cần còn sống, tất cả mọi thứ đều còn có khả năng, nếu chết rồi thì cái gì cũng đều không có.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn trên mi Lucia, Arnold ôn nhu mở miệng: “Anh, ta vẫn sẽ ở bên ngươi.” Cho nên không cần lo lắng cho người khác, không cần nhíu mày vì người khác.
Lucia bị ánh mắt nhìn xem của Arnold khiến mặt hơi nóng lên, cho dù hai người đã thật sự ở cùng một chỗ, nhưng hành vi tùy thời tùy chỗ biểu lộ chân tình của Arnold vẫn khiến Lucia không quen được.
“Đi vào phòng anh trước đã, sau đó, ta sẽ dạy anh vẽ ma văn.” Một lần nữa cầm lấy tay Lucia, Arnold kéo cậu đi về phía cung điện quen thuộc mà trước kia hai người ở, vừa đi vừa nói chuyện.
Nhìn một đống giấy ở trên bàn, Lucia khó chịu gãi đầu, cầm lấy tờ giấy vẽ ma văn mà Arnold để lại cho cậu làm bản mẫu, cậu ảo não thở dài một hơi, nhận mệnh tiếp tục nhìn theo mà làm.
Kiếp trước, Lucia vẽ không được. Còn nhớ rõ, có một lần cậu đột nhiên cảm thấy hứng thú với hội họa, mời thầy đến dạy, lúc đầu vẽ đường cong còn tốt, kết quả sau đó, cậu vẽ vật thể thành những hình đủ loại vặn vẹo, trừu tượng đến mức khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra cậu đang vẽ cái gì, cuối cùng mấy anh trai đều không thể không thừa nhận, cậu thật sự không có thiên phú về phương diện này.
Nhưng vì Cassandra, Lucia chỉ có thể một lần lại một lần vẽ cái hình ma văn phức tạp ở trên giấy, cố gắng nhanh nhất có thể giúp Cassandra thoát khỏi cơn thống khổ kia.
Ma giới.
Trong một căn phòng rộng lớn dưới đất, Arnold ngồi trên một cái ghế bành có hình dạng cổ quái, hắn cúi đầu thấp xuống, cả nửa khuôn mặt dưới trán hắn đều ẩn trong bóng ma, không thấy rõ vẻ mặt. Tay hắn thưởng thức một cái bình thủy tinh trong suốt, chất lỏng bên trong tỏa ra ánh sáng màu bạch kim, lúc lắc lắc cái bình, chất lỏng kia lưu chuyển khiến người ta say đắm.
Arnold nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay, vẻ mặt đen tối không rõ.
“Thánh Thủy đã tới tay, người còn đang chờ cái gì nữa?”
“Ngươi gấp cái gì? Đợi lâu như vậy, còn đợi không nổi một lúc thôi sao.” Arnold hàm ý không rõ, cong khóe miệng lên, thản nhiên mở miệng.
Tuy trong lòng Lance rất sốt ruột, nhưng vẫn cố giữ giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, “Tài liệu cần đều đã lấy đủ, hơn nữa, ngươi cũng không muốn ta đứng ở trong cơ thể ngươi đi, dù sao, khi ngươi cùng tiểu Thánh Tử ở chung có người thứ ba là ta, ngươi cũng sẽ không thoải mái.”
Thái độ của Lance như vậy không chỉ không khiến Arnold yên tâm, ngược lại càng khiến hắn chắc chắn suy nghĩ ở trong lòng. Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì đâu? Gã đi ra khỏi cơ thể hắn thì càng tốt, không có khế ước ràng buộc, nếu Lance thực sự nguy hại đến lợi ích của hắn, vậy hắn đối phó với gã càng dễ dàng hơn.
Arnold đứng dậy, thong thả bước đến một cái ao bên cạnh phòng, chậm rãi đổ lọ Thánh Thủy vào trong ao, sau đó hạ thấp người, xoay một viên đá hình tròn trên vách bể, chỉ thấy trong ao chậm rãi phát ra ánh sáng màu trắng bệch. Arnold lui về sau hai bước, sắc mặt hờ hững nhìn chằm chằm vào cái ao nước.
Trong nháy mắt, lúc Arnold đổ Thánh Thủy vào, Lance đã khẩn cấp vọt vào trong ao. Chờ gần ngàn năm, cuối cùng cũng có thể một lần nữa đạt được tự do, loại tâm tình này, người ngoài không thể nào hiểu được. Trong khoảng thời gian đứng ở trong cơ thể Arnold, không phải gã chưa từng mơ ước cái thân thể này, nhưng nếu đoạt lấy thì khó có thể không gặp di chứng, không bằng tạo ra một cơ thể mới phù hợp với mình còn hơn.
Arnold đứng ở bên cái ao tỏa vầng sáng màu trắng, lẳng lặng nhìn một hồi, như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn bỗng dưng bật cười một tiếng, sau đó, mặt không chút thay đổi, xoay người rời đi.
Luyện tập hơn nửa ngày, cuối cùng Lucia cũng có thể vẽ ra ma văn không quá kém so với bản mẫu, nhìn tờ giấy vẽ mình vừa lòng nhất cho tới bây giờ, cậu khẽ cong môi lên. Ma văn vẽ lên người Cassandra không những phải vẽ không chút sai lầm, mà khi vẽ còn phải khống chế tốt ma lực bám vào nét, nghĩ đến chuyện này, tươi cười trên mặt Lucia lại suy sụp đi xuống.
“Anh, bức vẽ này rất tốt, tin rằng nếu tiếp tục luyện tập, không lâu nữa là đã có thể tiến hành phong ấn cho Giáo Hoàng bệ hạ.” Arnold vừa tới liền thấy Lucia nhíu mày suy nghĩ dưới ngọn đèn, hắn đi đến cầm lấy tờ giấy trước mặt cậu, cẩn thận nhìn chăm chú, cười mở miệng khen ngợi.
Lucia vừa thấy Arnold, cơ thể liền thả lỏng hơn rất nhiều, vẻ mặt rối rắm hiếm có oán giận nói: “Ta tập vẽ cả một ngày, kết quả chỉ có thể vẽ đại khái giống mà thôi.”
“Thế này thì không được rồi,” Arnold vừa nói vừa cầm lấy cái tay xương thịt cân xứng của Lucia, nhẹ nhàng xoa bóp, “Anh đã luyện tập lâu như vậy, chắc chắn tay cũng cứng ngắc luôn rồi, nếu cứ tiếp tục vẽ cũng sẽ không tiến bộ bao nhiêu, không bằng sớm đi nghỉ, đợi ngày mai, tinh thần sảng khoái lại tiếp tục luyện tập.”
Lực massange trên tay vừa phải khiến vẻ mặt của Lucia càng thêm thả lỏng, gần đầy xảy ra liên tiếp nhiều chuyện khiến trong lòng cậu hơi nôn nóng, hiện tại nhìn bộ dạng ôn nhu bên người của Arnold, cậu đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, ngay cả thần kinh buộc chặt cũng thả lỏng một chút. Cậu đứng lên khỏi ghế, thoáng ngửa đầu lên nhìn đôi mắt hàm chứa từng đợt sóng ôn nhu của Arnold, nhìn nửa ngày, đột ngột cười nói: “Ta muốn hôn ngươi.”
Dứt lời, cậu ôm chặt lấy cái eo rắn chắc mạnh mẽ của Arnold, nhắm ngay vào đôi môi mỏng màu nhạt kia, hôn lên.
Tuy rằng lúc trước chỉ mới hôn môi Arnold có hai lần, hơn nữa đều là bị động thừa nhận, nhưng chuyện hôn môi này phảng phất đã là kỹ năng thiên phú bình thường của đàn ông, vừa hôn là đã nắm được bí quyết. Đàn ông trời sinh đều có ý muốn khống chế và chinh phục, đầu lưỡi của cậu ở trong miệng Arnold thành công đoạt đất, tùy ý đoạt lấy, nước bọt trao đổi với nhau, độ ấm của hai người càng ngày càng cao, không khí càng ngày càng mỏng manh.
Lúc bắt đầu, Arnold đúng thật bị anh đột nhiên chủ động làm cho kinh sợ, nhưng sau khi phản ứng, hắn cũng chỉ dịu dàng vuốt ve sống lưng của anh, ngoan ngoãn để anh tùy ý tàn sát bừa bãi trong miệng hắn, một chút cũng không nghĩ muốn đoạt lại quyền chủ động.
Chờ đến khi Lucia thở hồng hộc đỏ mặt buông Arnold ra, hai người không biết tự lúc nào đã lên đến bên giường. Lucia rất có khí thể đẩy đối phương ngã xuống giường, vừa cởi quần áo của Arnold, vừa mở miệng yêu cầu: “Lần này ta muốn ở trên.” Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Arnold, cậu vội vàng cam đoan: “Ta biết làm như thế nào, sẽ rất dịu dàng.”
Duỗi người phối hợp động tác cởi quần áo của Lucia, Arnold giả vờ chần chờ thêm một lúc, sau đó, mới bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vậy cũng được.”
Arnold khinh địch đáp ứng như thế khiến Lucia hơi cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, mà đối phương cũng chỉ dùng ánh mắt dung túng sủng nịch mặc cậu nhìn kỹ. Lúc này Lucia mới lại cúi đầu, tiếp tục đấu tranh với đống quần áo trên người Arnold, hơn nữa còn thường thường khẽ hôn lên lồng ngực lõa lồ của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lucia mơ màng mở mắt ra, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt thỏa mãn mang theo ý cười của Arnold.
“Không phải đã cho ta lần này ở phía trên sao?” Lucia cũng không quan tâm mình còn trần truồng, trực tiếp xốc chăn lên, tùy tiện khoác một cái áo choàng, bất mãn nhìn Arnold chất vấn.
Arnold nghiêng người qua, gối đầu lên một tay, đường cong cơ bắp cùng lồng ngực to lớn ở trần, tản ra mị lực đặc trưng của một người đàn ông thành thục. Hắn cố ý đè thấp giọng, có vẻ phá lệ mị hoặc nói: “Anh ở trên mà.” Nháy mắt mấy cái, “Chẳng lẽ ý ở trên của anh không phải là muốn thử tư thế cưỡi ngựa sao?”
Cmn, cậu cư nhiên được trải qua tình tiết thường có trong H văn, thì ra tiểu thuyết thật bắt đầu từ sinh hoạt a. nhưng da mặt của cái tên khốn Arnold này có phải càng ngày càng dày hay không, giới hạn cuối cùng cũng càng ngày càng thấp. Lucia mặt không chút thay đổi nhìn Arnold còn nằm trên giường khoe khoang mị lực, thản nhiên nói: “Một tháng.”
Arnold lập tức ngồi dậy, kéo Lucia lên trên giường, ôm cậu vào ngực, làm nũng hô: “Anh.”
“Mau mặc quần áo vào.” Lucia quay đầu đi, tránh khỏi nhìn đến đồ vật không nên nhìn, tận lực duy trì thanh âm nghiêm túc, nói.
“Vậy một tháng kia….”
“Một tuần, mặc quần áo đi.” Tránh không được cái ôm ấp của Arnold, Lucia thẹn quá hóa giận rống lên.
Arnold nhìn vẻ mặt giận dữ đến tái đi của anh, thấy tốt hơn hết là nên buông tay ra, nhanh chóng mặc quần áo vào. Sau đó, lấy một bộ đồ sạch sẽ của Lucia từ trong nhẫn không gian ra, đi tới, nghiêm túc giúp cậu mặc từng kiện vào.
Sau khi hai người dùng xong cơm, Lucia lại tiếp tục đi nghiên cứu cái ma văn kia, cậu định cố gắng vẽ thuần thục cái ma văn này trong ngày hôm nay, như vậy Cassandra mới có thể sớm chấm dứt cơn đau khổ như tra tấn từ bạo động nguyên tố. Còn về phần Arnold thì đã bị cậu đuổi đi truyền tin cho bọn Jocelyn còn đang ở lại Kleist.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.