Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 5: Đèn chim tước (2)

Bạch Vũ Trích Điêu Cung

09/03/2023

Con người chết đi, hồn liền nhập về cõi hư không hỗn độn.

Chân nàng giẫm lên vô số hỏa trùng đang phát sáng, giống như lạc vào khu rừng bí ẩn trong trang sách.

Không biết từ đâu có gió thổi đến, từ xa xa thổi lên tóc cùng ống tay áo nàng, rồi ập về phía phương xa.

Nàng đứng tại chỗ xa lạ vắng vẻ này, mở miệng: "... Ngài Diêm vương?"

Đáp lại nàng là một giọng nói kỳ ảo: "Địa ngục vô gián, chỉ có u minh Tà thần."

Lúc hắn nói chuyện, không khí chấn động, mặt đất rung chuyển, biến hóa càng thêm nhanh chóng, bọn côn trùng giống như bị chấn kinh bay tán loạn. Tim phổi của nàng cũng chấn động, chịu một trận đau đớn.

Thanh âm lạnh lẽo vẫn còn tiếp tục: "Rơi vào địa ngục vô gián, có gì dị nghị không?"

Tô Khuynh ngập ngừng một chút, không nói một lời dập đầu.

"Tô Khuynh." Người bí ẩn lên giọng, giống như chỉ điểm lại giống đang cảnh cáo, "Lúc còn sống là người thiện lương, không phạm vào tội nặng, sau khi chết lại xuống địa ngục, ngươi nói xem là vì sao?"

"... Dân nữ..." Nàng quy củ đi một lễ bái một lễ, "Coi trọng tư tình thúc tẩu, uổng công học luân lý làm người,..."

Hình như không phải chuyện này...

"Không đúng."

"... Chia lìa tình thân, phận làm nữ nữ, không thể tẫn hiếu..."

"Còn nữa."

Đầu nàng càng choáng váng lợi hại hơn: "... Phận làm thê, không thể sinh con nối dòng..."

"Nói bậy."

Một tiếng đó như chùy nện lên ngực, làm trán nàng hiện lên một tầng mồ hôi. Sự yên lặng tựa như đã là mức độ phản kháng lớn nhất của nàng.

Thấy nàng á khẩu, thanh âm kia thản nhiên trả lời: "Tô Khuynh, người không vì mình, trời tru đất diệt."

"..." Phải không?

Lại còn có đạo lý như vậy.

Từng ấy năm, nàng chưa bao giờ dám quay lại suy nghĩ về những thứ ôn nhu làm lòng người xao động kia. Chỉ dám giống như một con ngựa, liều mạng vùi đầu về phía trước.

Cứ sống như vậy, chẳng lẽ thật sự sai rồi?

"Ngươi không tự quý trọng sinh mệnh, nhưng kỳ thực nó rất quý báu." Tà thần giễu cợt, "Có người tự lấy hồn mình dùng cấm thuật bái tế ta, đổi lấy sinh mạng ngươi trở về."

Tô Khuynh ngẩng đầu, đồng tử màu đen chấn động, cái gì cũng nghe không hiểu: "Là ai?"

"Ngươi đoán xem."

"Chết đi sống lại, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy." Tốc độ Tà thần nói nhanh hơn, tiếng vang đụng vào nhau, tựa như chuỗi thần chú liên tiếp đánh vào ngực nàng, "Ta suy nghĩ, vậy cứ thả ngươi nhập vào lục đạo luân hồi, chỗ trống của người ở đây thì để phần người đó tự hiến hồn mình..."

Thiếu nữ mới vừa rồi như một bóng người xụi lơ lạnh lẽo, đột nhiên cường ngạnh giãy dụa đứng lên: "Tà thần ở trên cao quyền uy như vậy, mệnh của ta vốn nên thế nào, không phải đã sớm quyết định rồi sao."

"Ngươi nghĩ rằng tâng bốc ta thì được à?" Tà thần ngữ khí bất thường, ánh lên tia lửa giận, "Người này lấy tà pháp cường ngạnh chui vào địa ngục, đượm tình như vậy. Nếu không thỏa mãn hắn, thì chẳng lẽ phải ép buộc làm khó người khác sao."

Tô Khuynh càng thêm quyết tuyệt: "Ta nguyện ý tức khắc xuống địa ngục, người này cuồng vọng tự đại, tôn thần để hắn làm theo ý mình, chẳng phải tổn hại uy danh của ngài hay sao?"

Yên lặng.

Tà thần tuy không xuất hiện. Nhưng trên trời dưới đất, tựa hồ nơi nơi đều có mắt của tà thần: "Ngươi thiên vị hắn."

Gió thổi lạnh lẽo như quát cốt, môi dưới của nàng hơi run run: "Dân nữ... Còn không biết hắn là ai."

Hắn độc đoán, quyết tuyệt, có thể xem thế gian như mây bay, một phen châm đuốc, lại dùng băng tuyết cẩn thận che dấu.

Trái tim này cứng rắn như sắt đá, sáng rõ như tinh hỏa, không phát hiện liền lỡ mất, thế nhưng phát hiện rồi, lại cũng khó lòng tiếp nhận.

Trên cao hiện lên một ngôi sao màu xanh u ám, ánh sáng quạnh quẽ chiếu sáng mái tóc đen của nàng.

"Ta chán ghét nhất người như ngươi vậy."

Chấm nhỏ chậm rãi dừng ở lòng bàn tay nàng, hóa thành một chiếc khoen nhỏ lạnh như băng, dưới đáy là một mảnh u lam.

"Các ngươi đều tự cho mình là thông minh, không bằng cùng nhau chơi một trò chơi đi?"

"Nhìn xem nào... Phương diện này... Nữ tử mệnh cách như ngươi, là đời đời đau khổ bạc mệnh."

"Pháp khí này yên lặng đã lâu, nếu có thể nghịch thiên sửa mệnh, lấy công bù tội..."

Vô số thanh âm ong ong trùng điệp, nghe không rõ ràng.

"Nhớ kỹ, vì bản thân không từ thủ đoạn, người người đều có thể lợi dụng..."

Cổ tay bị kéo đau, chiếc vòng giống như bị một đôi vô hình tay kéo xuống dưới, giây lát biến mất ở trong không khí.

"Đây là tiền vốn."

Một trận choáng váng mơ hồ, sau đó tầm nhìn dần dần rõ ràng trở lại.

Từ dưới làn nước trong veo lấp lánh, chậm rãi hiện lên bóng dáng thiếu niên. Cần cổ tái nhợt, sợi tóc đen tuyền phiêu lãng trên mặt nước giống như tơ lụa. Hắn nhắm mắt chìm xuống phía dưới, cuối cùng chỉ còn lại chiếc cằm nhếch lên trên mặt nước, như là một ốc đảo xám trắng đơn độc.

— — — — —

Tô Khuynh mở choàng mắt, mồ hôi trên lưng thấm ướt quần áo.



Đầu Tô Dục đang kề gần văng mạnh ra, hắn suýt nữa té lăn trên đất.

Tô Khuynh ngồi dậy mở miệng thở dốc, ôm lấy lồng ngực lạnh lẽo: "A Dục?"

Trời còn chưa sáng, chim chóc bên ngoài đã bắt đầu kêu, chỉ chốc lát sau, trên dãy núi truyền đến tiếng gà gáy cao thấp nối tiếp nhau.

Tô Khuynh ngày nhỏ là ngủ cùng với nương, về sau lớn lên lại nằm ở giường nhỏ ngoài phòng Tô phu nhân, dễ dàng tùy thời chăm sóc bà ta. Tô Dục càng lúc càng lớn, ra vào không tiện, nàng mỗi buổi tối đều là mặc quần áo hoàn chỉnh mà ngủ.

Nàng định thần, quay lại sờ sờ đầu Tô Dục, nương theo ánh sáng ảm đạm có thể rõ ràng thấy vài nốt đậu mùa trên trán hắn: "Sao lại dậy sớm như vậy?"

"Tỷ, bài tập của ta viết chưa xong." Tô Dục túm túm tay áo nàng, trên mặt hiện vẻ buồn rầu, "Tỷ giúp ta đi."

Tô Dục đối với việc học hành không có nhiều hứng thú, ở trường học cũng không phát triển, từ lúc đến trường không có lần nào đạt thứ hạng cao.

Tô Khuynh khẽ cười, thanh âm ép tới cực thấp: "Bài tập của đệ làm sao ta biết làm?"

"Viết chữ, chỉ cần viết Hán tự mà thôi." Tô Dục không kiên nhẫn nói, "Lão già kia thực cứng nhắc, cái gì cũng sai chúng ta chép, chép không xong còn phải phạt đứng, ta..."

"Tỷ giúp ngươi vậy."

"Tỷ thật tốt." Tô Dục yên tâm ngáp một cái, vừa muốn đi, lại bị Tô Khuynh kéo cánh tay, đôi mắt thiếu nữ ở trong ban đêm ảm đạm sáng long lanh, nhìn hắn sau một lúc lâu, phảng phất do dự ở cái gì, nhìn đến mức hắn sợ hãi.

Sau đó nàng nói: "A dục, tỷ tỷ không phải là công cụ thay ngươi chép bài."

Tô Dục ngẩn ra, khó tin mà mở to hai mắt nhìn: "Ngươi đòi tiền?!"

"Hư." Tô Khuynh càng thấp giọng, "Ngươi muốn đánh thức mẹ sao?"

Nàng rón rén bước xuống giường, vội vàng kéo Tô Dục đang ngơ ngác đến thư phòng.

Tô Dục bỏ tay nàng ra, ánh mắt ký kinh ngạc lại chán ghét nhìn trừng trừng nàng, biểu cảm cứ như là bị con vật thân cận nhất cắn cho một cái.

Tô Khuynh thắp đèn, nửa đùa nửa thật: "Bạn đồng học đều làm bài tập miễn phí cho đệ sao?"

Nàng ngày thường mắt ngọc mày ngài, cười rộ lên mang theo một cảm giác quang minh đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"..."

Tô Dục nhờ bạn đồng học viết giùm bài tập không chỉ một lần, cho nên hắn đối với câu "Không phải là công cụ cho ngươi..." cực kỳ mẫn cảm, phản ứng vừa rồi giống như bị đạp trúng đuôi.

Nhưng là người khác hắn còn có thể yêu cầu, nàng dựa vào cái gì không thể? Tỷ tỷ giúp đệ đệ, chẳng lẽ không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?

Tô Dục cứng miệng: "Ngươi là tỷ tỷ ta, chẳng lẽ còn muốn đòi tiền ta?"

Thanh âm hắn mỗi lúc một cao, Tô Khuynh cũng có chút đỏ mặt. Nàng kiếp trước cho dù là thời điểm túng quẫn nhất, cũng không có vì tiền mà phát sầu.

Nhưng hiện tại thời thế đổi thay, nàng gian nan tích góp tiền, da mặt không thể quá mỏng được.

Tô Khuynh tranh thủ lật xem sách của hắn, kiên trì nói: "Ngươi nếu không kêu ta thay ngươi làm bài tập, ta làm sao có thể đòi tiền ngươi."

"... Ngươi thiếu tiền sao?" Tô Dục ngược lại hỏi một câu.

Bỗng nhiên hắn nhận ra là bản thân hỏi vô nghĩa, Tô Khuynh không giống hắn, nàng thường ngày cũng không có tiền tiêu vặt.

Tiếng gà gáy xa xa truyền đến, nhất hô bách ứng, một lần lại một lần, trời cũng sáng rồi.

Hắn phiền chán dậm chân: "Ngươi đòi tiền có ích lợi gì?"

"Sinh nhật mẹ, ta muốn dùng chút tiền mua cho bà một cái vòng tay."

Tô Dục sắc mặt hòa dịu một chút, vẫn là không tình nguyện than thở: "Vậy ngươi hỏi mẹ đòi tiền mua đi, tìm ta làm chi."

Tô Khuynh "đùng" một cái khép lại sách giáo khoa: "Làm sao có thể nói như vậy?"

Những năm gần đây, nguyên thân không có chỗ nào giống một tỷ tỷ, mà quả thực giống nha hoàn nhất phòng trong nhà hơn. Bây giờ chợt xuất ra khí thế của đại tỷ nhi, vẫn là có vài phần mới lạ.

Tô Dục kiêng kị Tô phu nhân, cúi đầu than thở cái gì đó nghe không rõ.

Tô Khuynh sợ dọa hắn, lại ôn nhu nói: "Ta mua vòng tay, sẽ nói là món quà của hai chúng ta, mẹ nghe xong nhất định sẽ rất cao hứng. Mà đổi lại, mẹ luôn luôn thương ngươi, một khi cao hứng, vậy tiền tiêu vặt còn có thể tăng thêm."

Tô Dục cứ thế bị nàng thuyết phục: "Vậy ngươi muốn bao nhiêu tiền?"

Ánh nến chiếu lên mặt nàng, hàng lông mi đổ bóng mờ giống như nhụy hoa vươn ra. Hắn thường thật sự không để ý, rằng đôi đồng tử này lại sáng đến như vậy.

"Mười đồng tiền."

Số tiền này chỉ tương đương vài bát tào phớ. Tô Dục không do dự đem tiền đưa cho nàng, sau đó thở phào nhẹ nhõm nằm xuống giường, đắp chăn đến tận đầu.

Tô Khuynh mang theo chút tư tâm, đó là như ý nguyện được ngồi trong thư phòng rộng rãi của đệ đệ. Nàng vừa quen thuộc, vừa cẩn thận mở cuộn giấy ra.

Khói dầu, củi gạo, xà phòng, so ra đều kém hơn mùi mực gay mũi lại thân thiết này. Nàng kề sát mũi vào trang sách, chậm rãi ngửi, phảng phất như nghe thấy được hương thông, hương tùng ngày trước.

Nét chữ Khải nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Khuynh, xem ra cũng không phải toàn không có đất dụng võ.

Ai ngờ được lúc này trường học vẫn còn dạy "Tả Truyện", mà cổ văn cũng đã suy thoái ít nhiều.

— — — — —

Mỗi sáng sớm Tô Dục đến trường đều là một hồi trận chiến ác liệt. Bởi vì hắn thức dậy trễ, rời giường liền bực bội, nhét bánh bao nhỏ Tô Khuynh hấp vào miệng nhai hai cái liền phải cầm lấy cặp sách chạy ra ngoài. Tô phu nhân lại giống như bạch tuộc vươn xúc tu cuốn lấy hắn, giúp hắn sửa sang lại cổ áo: "Con nha, ở trường học nhớ phải dụng công đọc sách."

Tô Dục "ừ ừ" đáp lời.

"Nhà chúng ta nhiều đời buôn bán, mặc kệ có tiền cỡ nào, thấy quan lão gia cũng phải run run. Nếu sau này có thể thi được cử nhân, cũng là cha ngươi trên trời có linh thiêng phù hộ..."

"Mẹ!" Tô Dục khó hiểu trợn tròn mắt, "Cái gì khoa cử, cái gì quan lão gia, đều đã sớm tiêu biến rồi!"



Tô phu nhân ngẩn ra: "A di đà phật, quan lão gia làm sao có thể biến mất được?"

"Có nói mẹ cũng không hiểu rõ" Tô Dục không kiên nhẫn đẩy mắt kính, bỏ tay bà ra chạy đi.

"Quần mới rất hợp với nó"

Tô phu nhân tâm tình rất tốt, thấy Tô Khuynh tất bật lo trong lo ngoài, trong lòng cũng nảy lên chút áy náy, "Mừng năm mới cũng chưa cho con quần áo mới, ủy khuất con rồi. Cuối năm tìm được vải tốt, mẹ sẽ may cho."

Tô Khuynh cười một cái: "Đồ cũ vẫn còn mặc được."

Nàng cười như vậy, Tô phu nhân không lên tiếng, lại đánh giá nàng vài lần. Ánh mắt kia vậy mà có vài phần ý vị thâm trường, chỉ có ở nữ nhân xét nét nhau.

Đúng là cản không được, càng lớn càng xinh xắn.

— — —

Tô Khuynh ra khỏi nhà vừa lúc thấy có khách đến nhà, vội vội vàng vàng đi lướt qua nàng. Tô phu nhân còn chưa ra khỏi phòng, thanh âm đã vang lên: "Đến rồi à! Mau vào đi."

Trong nhà không có ruộng, người khách mang đến một phần lợi nhuận cửa hàng trà ở kinh thành, chính là nửa năm tiền sinh hoạt của cả nhà.

Tô Khuynh hồi nhỏ thường xuyên hỗ trợ chạy ra thôn trấn đi lấy, từ lúc Tô phu nhân thiêu hủy quần áo Tô Khuynh, tiền này liền không bao giờ được qua tay nàng nữa.

Số tiền này đủ lo ăn mặc cho cô nhi quả phụ. Tô Dục hàng tháng đều có tiền tiêu vặt tương đương bạn cùng lứa, mà Tô Khuynh thì một phần cũng không có.

Tô phu nhân suy nghĩ rất đơn giản, đã đem nàng về nuôi, vậy thì không cần phải cho nàng tiêu tiền.

Tô Khuynh đứng trên thềm đá gõ gõ cửa sổ, cửa nhà cách vách mở ra. Bên trong đưa ra một chậu đầy quần áo bẩn, trên đỉnh có nửa phiến giấy đựng mấy đồng tiền. Phụ nhân trong lòng ôm tiểu hài nhi đang khóc nháo không thôi, cười nói: "Thật sự là quá bận bịu, cháu vất vả rồi."

Tô Khuynh cười lắc đầu, bỏ tiền vào hầu bao rồi ôm chậu đi về hướng dòng suối.

Hầu bao nặng trịch giấu trong ngực, phát ra tiếng linh tinh lang tang.

Nguyên thân được nuôi trong nhà đến mười lăm tuổi, không có tài nghệ gì, hoàn toàn là một con thỏ nhỏ phụ thuộc vào người khác, trong lòng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi.

Coi như lấy tâm đối đãi, nàng ăn nhờ ở đậu, làm sao dám so đo nhân gia đối với nàng như thế nào.

Nhưng hiện tại, nàng có thể. Chỉ cần đem hết toàn lực kiếm chút tiền, để một ngày kia nàng rốt cuộc không phải quay về căn nhà đó nữa.

Tiếng thác nước nước càng ngày càng gần, nàng ngồi xổm xuống bên hồ, bất thình lình có người kêu nàng: "Tô tiểu thư!"

Tô Khuynh quay đầu, là một nam tử xa lạ đang trưng lên khuôn mặt tươi cười lấy lòng.

Hắn ta gầy như khỉ. Mắt một mí, khi cười trên mặt còn kéo ra nếp nhăn. Ánh mắt xoay chuyển, ánh lên vẻ khôn khéo cùng láu cá.

Khóe mắt hắn còn có thêm vết sẹo còn mới, dài như một con rết. Tô Khuynh nhìn chằm chằm hắn, chần chờ hai giây: "Ngươi..."

Hắn ta cười đến rực rỡ: "Ngài quên sao, chúng ta từng gặp nhau rồi. Lần trước lúc ngài cứu thiếu gia..."

Tô Khuynh theo bản năng nhìn ra phía sau lưng hắn ta.

Trên hòn đá lớn dưới chân thác nước, có một thiếu niên gầy gò ngồi đó.

Hắn đang ngửa đầu nhìn thác nước. Nửa sườn mặt lộ ra lông mi rất dài, mũi rất cao, nhưng cánh môi cùng khuôn mặt đều như nhau, thiếu đi huyết sắc.

Thác nước đổ xuống vô số bọt nước li ti, chúng khúc xạ ánh mặt trời, hình thành vô số vệt sáng, làm nổi lên màu xanh biếc của cây cối xung quanh.

Đường ngôi tóc rẽ đôi, thân mình gầy trơ xương giấu trong bộ trường sam tơ lụa nhưng cũ kỹ. Hắn duỗi chân ngồi trong ánh sáng, mặc cho gió thổi loạn, giống tinh linh quỷ mị trong rừng.

Tô Khuynh nhanh chóng bưng chậu đứng lên. Giả Tam còn chưa lên tiếng, thiếu niên kia đã xoay mặt qua, ánh mắt sắc bén: "Tô Khuynh."

Tiếng nước chảy quá lớn, thanh âm của hắn cũng nghe không rõ ràng. Nhưng môi hắn vừa động, liền biết là gọi tên nàng.

"Tô tiểu thư, đừng đi mà" Giả Tam lấy thân mình chặn đường lui của nàng.

Tô Khuynh do dự một lát, cẩn thận bước qua mấy tảng đá mọc đầy rêu xanh, đi đến bên kia.

Tô Khuynh đến gần, rốt cuộc nghe rõ giọng hắn: "Giả Tam..."

Ánh mắt có chút âm trầm.

Chậu gỗ trong tay Tô Khuynh tức khắc bị Giả Tam giành lấy: "Ây da, Tô tiểu thư đừng khách sáo."

Hắn ta thoạt nhìn cợt nhã, chỉ là lúc nhìn ánh mắt chủ nhân vẫn hiện ra thập phần kính sợ, "Ngài tới gặp thiếu gia, còn mang chậu theo làm cái gì?"

Tô Khuynh giật mình muốn lấy lại chậu: "Ta muốn giặt quần áo..."

Đồ nhà mình thì cũng thôi đi, nàng vừa rồi đã nhận tiền của người ta...

Giả Tam nghe vậy càng vui mừng: "Loại này việc sao có thể để ngài tự mình động thủ? Tiểu nhân ở nhà chuyên giặt quần áo đó."

Tô Khuynh nhìn hắn chạy đi, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng ngắn gọn phân phó: "Giặt cho sạch"

"Được được, cam đoan sẽ giặt sạch sẽ" Giả Tam một tay ôm bồn, từ xa vỗ ngực một cái, đi thẳng đến chỗ mấy phụ nhân bên kia.

Tô Khuynh xoay người lại, có chút không được tự nhiên vân vê cổ tay áo.

Thiếu niên không nhìn nàng lấy một cái, chần chừ gõ gõ tập sách trên đầu gối.

Gõ một hồi lâu mới đưa ra kết luận: "Gặp mặt ta liền muốn chạy."

Thác nước không ngừng đổ xuống, tiếng nước rào rào ầm ĩ.

Hắn thấy Tô Khuynh đầu tiên là mờ mịt nhìn hắn, sau đó ngập ngừng đi mấy bước lại gần. Nàng ngồi xổm xuống đến kề lỗ tai gần sát hắn, lỗ tai cùng cổ phiếm hồng vì xấu hổ: "... Ngài nói cái gì?"

Hắn nhìn chằm chằm kia khối đỏ trên làn da một lát, mồm miệng rõ ràng lặp lại: "Đường phèn ngọt không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Luân Hãm Cưỡng Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook