Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 1: Trở lại (1)

Bạch Vũ Trích Điêu Cung

07/03/2023

Edit: Shye

Beta: Katy

Trong gian phòng ánh đèn thắp sáng rực rỡ, hoa trên cửa sổ thả xuống một bóng người mảnh khảnh.

"Khóa Nhi, ngươi vào đây."

Âm thanh nhu hòa mềm mỏng, hòa vào trong bóng đêm mơ hồ như một giấc mộng.

Đại nha hoàn đứng ở ngoài phòng, liếc đôi mắt mèo, sau đó thấp hèn cuối đầu "Phi" một tiếng, phun ra một nắm vỏ hạt trên lòng bàn tay nàng ta.

Tuyết Hoa kiềm chế không được, đụng đụng khuỷu tay Khóa Nhi, thanh âm sợ hãi: "Đại phu nhân cho gọi ngươi kìa."

Khóa Nhi chậm rãi quệt mảnh vụn dính bên môi: "Không phải chuyện của ngươi."

Cửa sổ bị nhấc lên một khoảng, âm thanh mờ mịt trở nên rõ ràng: "Khóa Nhi?"

Khóa Nhi ngẩn ra, cảm thấy của thanh âm của nàng giống như gọi hồn, nghe thật là xúi quẩy. Nàng ta đá tấm mành che bước vào phòng: "Đại phu nhân có gì phân phó?"

Tay Tô Khuynh còn đang đặt trên cửa sổ, khuyên tai châu ngọc mộc mạc tựa hai giọt nước mắt, lay động trên vành tai trắng trẻo. Trên tóc nàng cài một đóa hoa giấy màu trắng mỏng manh, bị gió thổi trúng chợt lơ thơ lay động.

Thường nói: Nếu muốn tiếu, một thân hiếu.

Nàng mặc y phục đơn sắc mà không cần đến trang sức, khiến tròng mắt nhìn có vẻ sắc lạnh hơn, làn da càng thêm trong trẻo, hiện ra một dáng vẻ u linh mỹ cảm.

*Nếu muốn tiếu, một thân hiếu - 要想俏, 一身孝: muốn xinh đẹp, hãy hiếu thuận (ý chỉ mặc đồ trắng).

Khóa Nhi trong đám nha hoàn cũng được coi như xinh đẹp, có đôi mắt linh động giống mèo con. Nhưng cho dù nàng ta có dụng tâm trang điểm như thế nào, thì khi đứng cùng đại phu nhân, nàng ta liền biến thành búp bê mặc đồ đỏ mang hài xanh đóng kịch dân dã.

Đại phu nhân dù sao cũng là mỹ nhân có tiếng ở trong kinh. Khóa Nhi chú ý tới điều này lại càng căm tức hơn, khóe miệng hạ xuống. Nàng ta tình nguyện nhìn chằm chằm đêm đen ngoài cửa sổ cũng không thèm nhìn đến mặt Tô Khuynh.

Ánh mắt Tuyết Hoa chần chừ đảo qua giữa hai người này, phát hiện hốc mắt đại phu nhân có chút hồng, có lẽ vừa mới khóc xong, bất quá nàng che giấu rất khá.

Bàn tay xinh đẹp của Tô Khuynh lướt qua cạnh bàn, móng tay được chăm chút mượt mà đến mỹ lệ. Ánh mắt của nàng xẹt qua xiêm y màu sắc cùng gương mặt được điểm trang của Khóa Nhi, không nói một câu.Nàng dời tầm mắt xuống dưới, kéo theo làn mi lay động: "Ngươi đã mở ngăn kéo của ta đúng không?"

Trong lòng Khóa Nhi căng thẳng, vội vàng nhìn xuống mũi chân: "Hồi đại phu nhân, nô tỳ không dám."

Tô Khuynh "hoắc" một tiếng, kéo ngăn bàn ra, bên trong có một khoảng trống không lớn không nhỏ. Nàng không vòng vèo quanh co, thẳng thừng thẩm vấn: "Đồ vật kia của ta, ngươi có từng thấy qua chưa?"

Khóa Nhi cụp mắt không đáp, trong phòng lâm vào không khí xấu hổ trầm mặc.

Ngữ khí Tô Khuynh vẫn nhu hòa như cũ. Tuyết Hoa trong lòng nghi ngờ, đại phu nhân từ nhỏ đến giờ chưa từng tức giận. Từ lúc nàng gả vào Thẩm gia đa phần là bộ dáng ít nói hiền lành, nói chuyện cũng ôn nhu, vì vậy không áp chế được hạ nhân.

Nhưng lần này, nàng vậy mà nói tiếp: "Ngươi ngay cả lời ta hỏi cũng không trả lời, sau này ra cửa, chẳng phải để cho người ngoài chê cười nhà chúng ta không có quy củ hay sao."

Khóa Nhi thật ra rất chột dạ, thầm nghĩ đại phu nhân rốt cuộc đang phát điên cái gì, còn dám giáo huấn cả nàng ta? Nàng ta ồm ồm nói: "Nô tỳ từ nhỏ đã theo hầu hạ đại thiếu gia, tay chân vụng về, không so được với đại phu nhân là tiểu thư khuê các như ngài..."

Khóa Nhi không phải nha hoàn tầm thường. Nàng là nô tỳ hầu hạ bên người Thẩm đại thiếu gia, cùng hắn lớn lên, tình cảm cùng Thẩm Kỳ không phải tầm thường. Ngày xưa trêu đùa không biết lớn nhỏ, nhóm tiểu nha đầu từng nhìn thấy Khóa Nhi hầu hạ đại thiếu gia tắm rửa, kỳ lưng liền cậy thân thiết mà định dán thân mình lên tấm lưng của hắn, đại thiếu gia cùng lắm chỉ lên mũi của nàng ta mà giễu cợt một hồi mà thôi.

Triều đại này không thiếu việc nha hoàn bên người được thăng lên làm thị thiếp, hiện tại Khóa Nhi liền tự coi mình là nữ chủ nhân, người khác cũng không thể nói gì.

Tuyết Hoa kéo kéo góc y phục Khóa Nhi, hành lễ với đại phu nhân, vạn phần hoảng loạn trong lòng: "Để nô tỳ tìm cho ngài."

Nhưng nàng ta vừa bước một bước, đã bị Tô Khuynh đưa tay ngăn lại. Nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm Khóa Nhi: "Cứ để nàng ta làm."

Đại phu nhân hình như thật sự tức giận.

Tô Khuynh thường ngày ít khi nổi giận, tựa như mỹ nhân dạo quanh trong bức họa, cách một màn sương mù không giao thiệp với người bên ngoài. Lúc này đôi mắt thanh thủy đen láy tựa hạt lưu ly phản chiếu ra hai tia sáng nhàn nhạt, chân thật như mỹ nhân bước từ tranh ra.

Tô Khuynh xuất giá đã được sáu năm, chuyện nạp thiếp không biết vì sao bị hoãn lại. Khóa Nhi hai mươi hai tuổi còn chưa có danh phận, cho rằng là do đại phu nhân thổi gió bên tai, bởi vậy ghen ghét nàng.

Đảo mắt một cái, lại một năm nữa sắp qua đi.

Khóa Nhi liếc nhìn xuống đất, không chịu nhấc chân: "Ta lấy nó đi chèn góc bếp rồi."

Trong phòng yên tĩnh một lát, Tuyết Hoa thầm kêu khổ trong lòng.

"Hồ nháo." Tô Khuynh đỏ mắt, đập một cái lên mặt bàn, chấn động không nhẹ làm ngọn nến nảy lên, Tuyết Hoa cũng sợ tới mức bả vai run run, "Ngươi đi, mau đi tìm về cho ta."

Tuyết Hoa vội vàng kéo tay Tô Khuynh xem, thấy bàn tay trắng nõn mà nàng vỗ trên bàn phút chốc đã đỏ bừng liền hoảng sợ, trừng mắt nhìn Khóa Nhi vài lần, "Ngươi cũng quá đáng lắm rồi..."

Đại phu nhân không được lòng đại thiếu gia, ở trong Thẩm gia lùi một bước lại một bước, đã lùi đến thư phòng nhỏ này rồi, nếu còn bị hạ nhân giẫm lên thì...

Con thỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người, nàng có còn được xem như là chủ tử không?

Khóa Nhi liếc nàng một cái, cũng có chút giận.

Nếu lúc trước Khóa Nhi còn sợ Tô Khuynh vài phần, lần này đã không còn chút sợ sệt nào nữa.

Không nói tới việc Tô gia hiện tại đang thất thế, người tránh không kịp. Tháng trước Thẩm Kỳ uống say, để cho nàng ta đỡ vào bên trong gian nhà kế bên, rốt cuộc ỡm ờ phá thân nàng ta. Sáng sớm ngày thứ hai liền ngầm đồng ý cho nàng ta chuyển đến ở gian nhà kề đó.

Dù ngu ngốc đến đâu, nàng ta cũng có linh cảm, hai ngày sắp tới chắc chắn có chuyện vui của nàng ta.

Chỉ riêng Tô Khuynh còn đang trong giấc chiêm bao.

Trong phòng không có người khác, Tuyết Hoa thì là một đứa nhát gan sợ phiền phức, Khóa Nhi cười một tiếng: "Nô tỳ là muốn tốt cho ngài, trái tim của đại phu nhân ngài đâu có đặt lên người đại thiếu gia, làm chuyện màu mè như thế là có ý gì?"

Nàng ta rũ mắt, "Người nhà còn chưa mất, mà đã bi thương như thể mình là đại tiểu thư lúc nào cũng u buồn, nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười."

Đột nhiên Tô Khuynh cảm thấy huyệt thái dương giật lên đau nhói, có lẽ là vì chưa ăn cơm nên đầu óc không tỉnh táo, nàng vịn vào bàn ngồi xuống ghế tựa: "Đi ra ngoài quỳ."

Đúng vậy, Tô gia sắp không xong rồi, phụ thân đã mất, nàng nhắm mắt làm ngơ mà nương tựa vào Thẩm Kỳ.

Khóa Nhi mở to hai mắt nhìn gió tây lạnh thấu xương bên ngoài.



"Đại phu nhân chắc không phải đang hồ đồ đâu chứ..."

Tô Khuynh ngẩng đầu, không biểu cảm nhìn nàng ta một hồi lâu, vậy mà khẽ cười, "Ta quản ngươi không được, không bằng ngươi làm đại phu nhân thay ta đi?"

Khóa Nhi ấp úng, đen mặt đạp thẳng cánh cửa đi ra ngoài.

Gió lạnh sắc như dao tát vào mặt, nàng ta quay đầu, cách cánh cửa nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Chắc ta sợ ngươi? Chờ mấy ngày nữa, Tô gia hoàn toàn lụn bại, để xem ngươi còn bày ra được cái bộ dạng thối tha đó không."

Khóa Nhi nghĩ rằng Tô Khuynh sẽ không đi theo ra ngoài để kiểm tra, nàng ta vòng về phòng, đem son phấn ra trước gương tô vẽ, xong xuôi cầm theo một cái đèn lồng đi ra cửa.

Mành cửa nặng nề được cài kỹ bỗng bị tốc lên, mang theo một trận băng tuyết lẫn gió lạnh thổi vào nhà. Tô Khuynh ho khan một trận, Tuyết Hoa vừa định đi cài lại cửa thì mành bị đẩy ra, thân hình Tiểu Ngũ Nhi nhỏ nhắn như con khỉ nhanh nhẹn tiến vào trước, nhấc mành lên: "Đại thiếu gia ngài chậm một chút."

Trong mũi thoáng bị lấp đầy bởi mùi rượu, một dáng người cao lớn thất tha thất thểu đi vào nhà, túi lưới bên hông lắc lư không ngừng.

*Túi lưới - 络子: là một chiếc túi làm bằng dây màu, có thể đựng đồ, làm thắt lưng của nam giới và phụ nữ.

Quanh năm suốt tháng, hắn chỉ trở về được mấy lần.

Ánh đèn lay động, Thẩm Kỳ thấy nàng nhanh chóng đứng lên, chớp mắt trên mặt không bày ra biểu cảm gì.

Trán Tô Khuynh toát ra vẻ mềm mại tinh tế, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, hai mắt mở to cứ nhìn hắn như vậy, sóng nước trong suốt giống như hai hạt hạnh nhân tròn trĩnh, tựa như vạn ngọn đèn lấp lánh thả trôi giữa dòng sông diễm lệ, tuyệt nhiên không hề thô tục lẳng lơ chút nào.

Thẩm Kỳ trong men say thầm quan sát nàng, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc.

Nàng luôn ru rú trong nhà, tiều tụy như vậy, nhưng ở trong mắt hắn vẻ mềm yếu ấy của nàng còn hơn cả cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, làm thâm tâm người ta lay động, muốn làm hư nàng.

Tô Khuynh chỉ run lên một cái liền ngoan ngoãn tiến đến, thuần thục cởi áo ngoài cho hắn: "Quan nhân đã trở lại."

Nàng cúi mắt bày ra bộ dạng nhu thuận, không đợi hắn trả lời, bình tĩnh cúi người xuống, hai tay vây quanh thắt lưng hắn, dáng vẻ nhún nhường cởi dây đai lưng ra.

Tuyết Hoa cùng Tiểu Ngũ Nhi thức thời, im hơi lặng tiếng lui ra ngoài, chậu than chốc chốc lại vang lên âm thanh tí tách.

Bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Kỳ đột nhiên xoa mặt nàng, thanh âm ôn hòa ngoài ý muốn: "Ăn mặc như thế này không thấy lạnh sao?"

Tô Khuynh đang thất thần.

Trên người hắn ngoại trừ mùi rượu còn có hương thơm diễm tục của son phấn, chắc hẳn khi ôm ấp nữ sắc bị lây dính. Cho đến khi lòng bàn tay hắn dán lên mặt, nàng mới giật mình, một thoáng buồn thương lẫn nghi hoặc ập đến, giống như bị dao nhỏ cắt rồi lại cắt.

"Phụ thân ta... không còn nữa." Nàng rũ mắt.

Trong phòng có bày chậu than sưởi ấm, trên người nàng cũng đang mặc áo bông, nàng nhìn ra bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ ràng, cũng không nghĩ ngoài đó có bao nhiêu lạnh lẽo.

"Ta đã nghe qua." Thanh âm Thẩm Kỳ không chứa bao nhiêu cảm xúc, ngón tay tùy ý khảy hoa giấy trên tóc nàng, "Ngươi đã hết hiếu đạo, vẫn là nén bi thương mới thỏa đáng."

Tuy rằng từng câu chữ hắn thốt ra đều có vẻ cử án tề mi, nhưng ngữ khí lại làm cho người ta cảm thấy xa lạ, đại ý dùng cung cách nói chuyện quan trường đến quen miệng nên vênh mặt hất hàm sai khiến.

*Cử án tề mi - 举案齐眉: nâng khăn ngang mày, ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau.

Wattpad _tichha_

Hiếm khi Thẩm Kỳ có tâm tình tốt, liền còn muốn nói thêm, vừa mở miệng ra thì Tiểu Ngũ Nhi mở mành đi tới: "Thiếu gia, phu nhân, nhị thiếu gia tới, nói là tang ma Tô lão gia nên ngài ấy đến tiếp kiến ngài và... Đại phu nhân."

Người thông minh dựa vào sắc mặt mà đánh giá tình hình, càng nói thanh âm càng thấp.

Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Kỳ chợt u ám hẳn, hắn tạm dừng vài giây, cằm lướt qua đỉnh đầu Tô Khuynh, không nhẹ không nặng cọ cọ: "Đại phu nhân, ngươi muốn gặp không?"

Tô Khuynh cúi đầu, vẫn quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, hồi lâu mới vững vàng đáp: "Lúc này đã khuya, thôi thì để tiểu thúc đi thu xếp chỗ nghỉ trước đã.

Môi mỏng của Thẩm Kỳ chậm rãi cong lên, nhìn sang Tiểu Ngũ Nhi hất cằm: "Có nghe thấy không?"

"... Vâng." Mành được hạ xuống.

Tay hắn đặt ở bên má Tô Khuynh bỗng nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, ngữ khí cổ quái: "Khuynh muội, nàng nói xem, nhạc phụ của ta chết mắc mớ gì đến hắn?"Mặt Tô Khuynh mặt bị bóp đến biến dạng, trợn to mắt nhìn hắn, không hé răng, trong con ngươi toát ra vẻ hoảng hốt.Hắn tức khắc thu tay về, tựa hồ như vừa chạm đến thứ gì dơ bẩn lắm, hắn quay lưng lại, bước đi thong thả qua lại trong gian phòng, nhịp chân lộn xộn: "Ngươi cũng đừng quên, ngươi hiện tại là phu nhân của Thẩm Kỳ ta."

Trên cái má nõn nà của Tô Khuynh lưu lại hai dấu tay đỏ ửng, nàng cố ổn định trong thanh âm run run: "Trong lòng thiếp biết rõ."

"Nữ nhi gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, dù khổ sở cũng phải có chừng mực" Hắn chợt xoay người, đẩy nàng ngã lên nhuyễn tháp, nhìn thấy trong ánh mắt nàng có biểu cảm chống đối, động tác càng thêm thô bạo.

Gần đây nàng gầy hơn rất nhiều, vòng eo phảng phất có thể gập lại rồi gãy ngang, hoa giấy bay lất phất rồi rơi xuống thảm, bị hắn đạp lên một cước.

Hắn nhìn về phía nàng, nhếch mép: "Nhớ kỹ, lúc trước nếu không phải là ta nỗ lực bảo vệ cha của ngươi, sáu năm trước đầu của hắn nên rớt xuống rồi."

Tô Khuynh không hề đáp lại, nàng cắn môi, sau một lúc lâu mới có thể nói ra thành lời: "Tất nhiên không dám quên."

Sáu năm trước triều đình có biến đổi lớn, dính líu rất rộng, nếu không phải lúc đó Thẩm Kỳ nhanh chóng giúp nhà mẹ của nàng một phen, Tô gia sẽ không thể kéo dài hơi tàn cho tới ngày hôm nay.Nàng gạt cả phụ mẫu mà đáp ứng yêu cầu của Thẩm Kỳ, cho rằng chỉ cần từ nay về sau bản thân cứ nhắm mắt làm một thê tử tốt, đời người như thời gian lướt qua cửa sổ, chẳng mấy chốc sẽ trôi qua.

Nàng có hối hận không?

Không, gốc cây căn bản đã trụ không vững, trách gì hoa trên cành muốn rơi. Bản thân sống không được tốt mới xem như cùng Tô gia cùng tiến cùng lùi.

Thẩm Kỳ đối xử với nàng không hề có chút thương tiếc, như búp bê mà đùa nghịch, công thành xông vào trận, không quên từng bước ép sát: "Phụ thân ngươi thân mang tội, còn ngươi ấy, là con gái của tội thần. Tang phục cũng không cần mặc, đỡ phải làm phiền hà Thẩm gia, ngươi xem có phải không?"

Huynh đệ hai người từ lâu đã rạn nứt, phân Thẩm phủ thành hai nửa, tuyệt không lui tới.

Thẩm Kỳ cưới Tô gia nữ đến năm thứ hai, đệ đệ cùng cha khác mẹ - Thẩm Dật cũng liều lĩnh lên triều làm quan. Sáu năm trôi qua, không lúc nào ngưng đối nghịch với hắn, tự mình bồi dưỡng thế lực ngang nhau, làm khó hắn khắp nơi.

Điều này cũng khiến hắn nôn nóng điều tra ngọn nguồn.

Linh hồn Tô Khuynh như vừa đáp đất, thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu.

Thẩm Kỳ rất hài lòng với vẻ mặt tàn tạ tuyệt vọng kia của nàng.

Thẩm Dật không có mặt ở đây, dù sao cũng là hắn chiếm được, ở trong tay hắn như làm thịt viên, mặc hắn làm nhục.

Mỗi nghĩ đến điểm này đều làm máu huyết hắn sôi trào.

Từ trên cao hắn liếc nhìn nàng, nâng nhẹ cằm nàng lên, ngữ khí đang say dường như chợt nhu hòa: "Khuynh muội, ta muốn ngươi đi quỳ."



Tuyết Hoa cầm quyển sách kia từ phòng bếp trở lại, nó đã bị cháy xém vài góc, nàng ta đưa tay lên lau mặt, lau mãi cũng không hết vết tro than và dầu mỡ.

Tô Khuynh khoác xiêm y đứng trong tiền viện, trong sân viện trồng đủ loại hương thảo, làn gió thơm phơ phất. Gió lật giở từng trang giấy của quyển sách trong tay nàng, hoa khô kẹp trong sách cứ thế bay ra.

Ngày còn khuê các, mỗi ngày xuân đến, bọn nha hoàn sẽ thay nàng đếm nụ hoa, sau đó ngắt mang đi cắm bình. Mà nàng sẽ chọn ra nhành kiều diễm nhất, ngắt cánh hoa mang đi ngâm, nhỏ giọt sau lại ép lên trên giấy, ở bên cạnh đề một bài thơ, đóng sách thành tập, cho mùi thơm tho ngào ngạt vĩnh viễn lưu lại trên sách.

Lúc đó tỷ muội Tô gia hâm mộ vẻ phong nhã đó, ào ào bắt chước, tranh xem ai làm được nhiều hoa, nữ nhi trong nhà còn chia sẻ thành phẩm do chính mình làm ra, tụ tập lại cùng nhau giống như gấm hoa rực rỡ, tiếng nói tiếng cười không dứt.

Tuyết Hoa thoáng nhìn sắc mặt của nàng, lắp bắp kinh hãi: "Đại phu nhân..."

Tô Khuynh nói: "Ban đêm gió lạnh, trở về nghỉ ngơi đi."

Thấy bóng dáng Tuyết Hoa biến mất, nàng mới chậm rãi ngồi xổm xuống. Áo choàng bằng sa tanh rơi xuống bùn đất, nàng quỳ gối, dùng tay không đào đất, đem chút tôn nghiêm cuối cùng của quyển sách này lưu giữ lại, chôn dưới bốn mùa hải đường xinh đẹp đương nở rộ.

Ánh trăng đơn bạc chiếu lên miếng ngói xanh trên chóp tường, đất trời đen sẫm mà tỏa sáng, cây cỏ lá hoa mỏng manh, gần đó có tiếng côn trùng kêu vang.

Thẩm Kỳ đi đến cửa viện bên cạnh, gần mặt đất có bóng đèn lồng sáng loáng, thấy Khóa Nhi vểnh đôi môi đỏ au mê người: "Đại thiếu gia, ngài trở lại rồi."

Nàng ta vừa lên tiếng, Thẩm Kỳ thấy người quỳ trên mặt đất thì kinh ngạc: "Ngươi tại sao ở chỗ này?"

"Ngài hỏi phu nhân tốt của ngài đi." Nàng chống chân đứng lên, nửa thân mình dựa vào người Thẩm Kỳ, giống như là đứng không vững.

Thẩm Kỳ thấy hơi kỳ quái: "Đại phu nhân phạt ngươi à?"

"Cũng không phải." Khóa Nhi hít hít khóc lên, "Ai u, nhìn chân ta này, Khóa Nhi sắp đông lạnh thành băng rồi."

Thẩm Kỳ ngừng lại, để mặc cho nàng ta dựa vào: "Vì sao phạt ngươi?"

"Thiếu gia thật là, ngài không biết sao?" Khóa Nhi cũng dừng một chút, ngữ khí thật hồn nhiên, "Đại phu nhân có tập sách, suốt ngày viết viết thi thơ buồn tẻ, chua xót gì đó ở bên trong, nô tỳ mở ra xem thử, cuối cùng có cả 'Hối' với 'Niệm' gì đó, cũng không biết nàng suy nghĩ tới ai."

Mặt Thẩm Kỳ như hòa vào trong bóng đêm, ngữ khí cũng man mát giống như gió tây: "Thật không?"

"Đích thị là thật!" Khóa Nhi áng chừng nhón mũi chân, lớn mật vòng tay qua cổ hắn, "Bình thường phu nhân cứ giấu giấu diếm diếm tập sách kia, nô tỳ thật sự nhìn mà chịu không nổi. Ai ngờ mới cầm đi nàng liền giận dữ, mùa đông thế này mà phạt quỳ Khóa Nhi."

Ánh mắt Thẩm Kỳ trong phút chốc trầm xuống.

Khóa Nhi thở một luồng khí nóng lên cổ hắn, quen thuộc lại dè dặt, cẩn trọng lấy môi cọ xát: "Hôm nay cũng thật là lạnh, đại thiếu gia có nguyện ý làm tan chảy băng giá trong lòng Khóa Nhi không?"

Thân thể trên lưng ấm nóng, không giống như đại phu nhân âm u ma mị, tay chân lúc nào cũng lạnh lẽo, giống như vật không có sự sống.

Thẩm Kỳ nhận lấy đèn đưa đến, ngập ngừng một chút, gọi người mở cửa vào nhà, Khóa Nhi mừng rỡ, quay đầu hướng về hắn cười xinh đẹp.

Trong nháy mắt, hắn bỗng dưng nghĩ tới Tô Khuynh.

Nhiều năm về trước, có nàng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều như hoa, cùng ở một chỗ với đệ đệ tính tình tối tăm cổ quái kia của hắn, nghiêng nghiêng lung lay trong mưa gió, nhón mũi chân thay tên nọ che ô, chỉ để lại bóng lưng mơ hồ không rõ.

Thẩm Dật đi thật nhanh, nàng ở ngay phía sau chạy chậm đuổi theo, hạt mưa táp lên trên ô, vẩy ra ngoài, bả vai nàng đều bị mưa làm ướt sũng, giày đạp xuống đất mà bước tiếp vào vũng nước.

Hắn thấy Thẩm Dật ngừng lại, đoạt lấy ô, quay đầu lại nói câu gì không rõ. Tô Khuynh cũng dừng lại, giật mình tại chỗ, không biết làm gì mà ngửa đầu nhìn tên nọ.

Rồi sau đó, Thẩm Dật không kiên nhẫn đưa tay bắt lấy bả vai thiếu nữ, hạ cái ô xuống hướng về phía nàng. Tựa hồ vì tránh nghi ngờ, chỉ dùng ô để che đầu cho nàng, nhân đó đem người bên cạnh gần hơn với mình, hai người cũng kề vai, chậm rãi biến mất trong tầm nhìn của hắn.

Ngày hôm đó Tô Khuynh chỉ lộ ra một bên lúm đồng tiền, mặc dù ở trong mưa chỉ thấy bóng lưng mơ hồ không rõ lưng, nhưng là tản ra dáng vẻ tràn đầy sức sống.

Hắn ở trong mưa, cử chỉ run run như muốn điên lên, dường như hắn cảm thấy bản thân đã triệt để thua rồi, bởi vì cho tới bây giờ, nàng chưa từng thay hắn che ô, càng không có dáng vẻ vui cười đến như vậy.

Khóa Nhi vẫn dính trên người hắn mà than thở, đem hồn của hắn kêu trở về: "Khóa Nhi muốn giúp đại thiếu gia nguôi giận nên mới đem tập sách kia của đại phu nhân đi chêm góc bếp, Khóa Nhi làm sai rồi sao?"

Nam nhân cười lạnh xoa mặt nàng ta: "Ngươi làm rất đúng."

Ánh đèn ở gian bên tỏa sáng chốc chốc, rồi chợt tắt.

Bóng cây bên ngoài bức tường in hằn lên dáng vẻ xum xuê, tường viện bên ngoài hình như có tiếng cười thanh thúy của nữ tử.

"Làm gì mà uống nhiều đến như vậy." Bước chân lảo đảo, hai người ngã trái ngã phải, đùng một cái đụng vào chân tường, thanh âm ngọt ngào giòn tan của nữ tử thanh lâu kia vang lên. Đầu tiên là thở hổn hển rồi sau đó cười một trận, bắt đầu oán giận, "Đây là nơi nào thế, đèn đuốc u ám, Nhị gia làm sao mà đi được tới nơi này vậy."

Nói xong, dùng sức khịt khịt mũi, đột nhiên nở nụ cười: "Sân viện của ai thế nhỉ? Hương thảo bên trong tường viện thật dễ ngửi."

Tay Tô Khuynh đang đắp đất bỗng dừng lại giữa không trung, đất cát ướt át từ trong kẽ ngón tay nàng lã chã rơi xuống, cánh hoa tiên khách dưới ánh trăng bày ra bộ dáng màu mận chín u lệ.

Người nọ yên lặng trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm như gió thổi xuyên qua vách tường, trầm thấp rét lạnh: "Đó là tẩu tử ta."

Theo trong miệng hắn thốt ra hai chữ, triền miên như tình lữ, lại lạnh lẽo giống như đối địch, một đoàn quấn chặt mãi không thể thoát, bất thình lình làm cho hắn như bị vứt trên mặt đất.

"Tẩu tử?"

Hồi lâu, người nọ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, "Đúng rồi, ngươi đợi chút, ta có đồ trả lại cho nàng."

Lời còn chưa dứt, có thứ gì đó bị ném qua đầu tường, đụng vào cái bình ở góc tường phát ra leng keng, lại từ trên lá cây rớt xuống, cuối cùng lăn trên đất mấy vòng rồi nằm lên đám rêu xanh đầy bùn.

Nữ tử "Ai" mấy tiếng, nóng nảy: "Nhị gia, thứ kia là đồ tốt đó! Nói ném liền ném, ngài thưởng cho ta cũng được vậy."

Người nọ ngoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ bỏ lại nàng ta đi xa.

Làn váy Tô Khuynh uốn lượn, cho đến khi không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, mới cúi người xuống, đem nó nhặt lên.

Một cái vòng tay bằng vàng, bên trong chạm rỗng, chạm khắc một con loan điểu đuôi dài thướt tha, đuôi loan gấp khúc hóa thành mây tía, đầu loan khảm đá màu nâu sẫm cùng ngọc trai. Rơi rớt như vậy mà không sứt mẻ chút nào.

Tô Khuynh rũ mắt xuống thầm đo cổ tay của mình. Đáng tiếc hiện tại nàng gầy hơn nhiều lắm, vòng tay có chuẩn cách mấy đều không vừa nữa rồi.

Wattpad: _tichha_

Edit: Shye

Beta: Katy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Luân Hãm Cưỡng Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook