Chương 6: Chương 3.2
Ngã Đại Khái Thị Phế Liễu
03/12/2017
Hồi còn nhỏ, tôi là người cô độc, hướng nội; Bởi vì đi công tác liên miên,
ba mẹ không ở bên cạnh tôi, ngoài tôi ra chỉ có bà nội. Sức khỏe bà
không tốt, khắp nhà đều tràn đầy mùi thuốc bắc và hương vị cô tịch.
Hồi nhỏ, tôi chỉ có bà nội;
Sau khi lớn lên, tôi chỉ có A;
Dần dần có B và C, tôi mới thấy mình giống như có thể dung hòa với mọi người, không còn là hòn đảo cô độc.
Nhưng tại sao ký ức trước khi tận thế lại không rõ ràng như vậy? Thậm chí tôi còn không nhớ vì sao bốn người tụ họp lại một chỗ -- bây giờ thì tôi nhớ rõ sinh nhật của mình vào mùa đông kia mà?
Sau đó là ở thư viện, rốt cuộc ba người bọn họ đã biết những gì?
“Kiếp trước” chết đi, có phải vì chúng tôi tàn sát lẫn nhau không?
Từng câu hỏi nghi ngờ hiện lên trong đầu tôi, có rất nhiều chỗ không logic mà tôi chẳng thể nào nói rõ... Thậm chí tôi còn có cảm giác thế giới này rất ảo.
Nếu như trí nhớ có thể giả thì thế giới cũng giả, vậy tôi có phải là tôi không?
Tôi lắc đầu, cố gạt ngang kết luận vớ vẩn ấy đi.
Đúng lúc tôi đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình thì có một tiếng hét thất thanh vang lên ở dưới lầu – là B!
Tôi chạy như bay xuống đó, lúc đến lầu 3 thì thấy mọi người đang chạy trốn khắp bốn phía, chỉ có B đứng ở cuối hành lang, hình như cô ấy đang rất choáng váng.
"Sao vậy?” Tôi lo lắng và hỏi.
"Zombie... Zombie vào được rồi...” B nắm chặt tay tôi, dường như cô ấy muốn cậy nhờ sức lực của tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là không thể nào: “Sao có khả năng đó được? Cửa lớn cứng chắc vậy mà...”
B lắc đầu, khóc nức nở: “Không phải cửa lớn, chính là cánh cửa hông mà chúng ta chưa khám phá... Có người đặt một tảng đá trước cửa hông rồi đặt xác mèo chết lên đó, mùi máu tươi đã hấp dẫn zombie vào đây...”
Tay chân tôi bỗng chốc trở nên lạnh lẽo... Lại là đồng minh của mình làm ư...?
Không thể nghĩ nhiều trong tình huống này được nữa, zombie đang tiến gần đến chúng tôi. Tôi nhìn đường đi ở dưới lầu đã bị phá hủy mà cắn chặt răng, kéo B chạy lên lầu phía trên.
Đến lầu 3, tôi đẩy B vào trong một căn phòng, thở hổn hển và nói: “Bên ngoài phòng này có một cái cây rất lớn, cậu xé drap giường thành nhiều mảnh rồi sau đó...”
Chưa kịp nói xong, tôi đã nhìn thấy một đám zombie vừa đi lên vừa lắc lư, do đó lập tức kéo cửa lại, vì vậy mà cũng bỏ lỡ vẻ mặt phức tạp của B.
Trong hai người cần có một người hấp dẫn sự chú ý của zombie, bằng không thì cửa gỗ của ký túc xá sẽ không chịu được mà gãy mất, đến lúc đó cả hai đều sẽ bị ăn thịt.
Tôi chạy lên từng bậc thang một, nghĩ rằng: Tôi không phải thánh mẫu hoa sen trắng, nhưng làm người cần phải “có ơn tất báo”.”
Năm lớp 11, sau khi lớp Văn – Lý bị tách ra, A chọn lớp Lý, tôi chọn lớp Văn, do đó mà tôi không có bạn bè.
Khi ấy, mỗi tối tôi đều tự học, lần nào về nhà cũng hơn chín giờ. Có một lần, trong lòng tôi đầy tâm sự nên đã vô tình rẽ vào con hẻm nhỏ mà chẳng biết.
Đúng vậy, tình hình xảy ra như khuôn sáo cũ, tôi đụng phải một đám côn đồ có ý xấu. Xiết chặt quai đeo cặp sách, tôi định lát nữa sẽ cho mỗi tên cặn bã một nhát dao thì B chợt xuất hiện.
Một nữ sinh yếu ớt đứng ở đầu hẻm, cô ấy dường như đã bị cảnh tượng đám côn đồ vây quanh tôi làm cho sợ hãi.
B lùi về sau hai bước, định bụng chạy khỏi nơi này thật nhanh. Hai tên côn đồ trước mặt tôi cũng nhìn thấy, bọn chúng liền muốn bắt cả cô nữ sinh xinh đẹp kia.
Nhưng một giây sau, mọi thứ lại diễn ra ngoài ý muốn, nữ sinh trông có vẻ yếu ớt kia lại đi thẳng vào trong hẻm, đá cho tên côn đồ trước mặt tôi một cước.
Sau đó cô ấy kéo tay tôi chạy đi, chạy xuyên qua vài con hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng ra được đường lớn.
Hai người chúng tôi thở hổn hển rồi nhìn nhau cười, cô ấy nói: “Mình là B ở lớp bên cạnh.”
Tôi đã quen biết B như thế. Cô ấy trông thì có vẻ dịu dàng, yếu ớt, nhưng thật ra lại có sức mạnh vô cùng lớn.
Mới đó mà tôi đã chạy tới lầu cao nhất. Đóng chặt cửa lại thật nhanh, tôi chợt phát hiện khóa cửa bị hỏng mất rồi.
Zombie tới gần từng bước một, sau lưng tôi là tấm chắn bảo vệ, tôi không thể lùi thêm được nữa.
Bị ăn thịt hay là tự sát thì tốt hơn?
Tôi khẽ cắn môi, tung người nhảy xuống, nhảy vào biển zombie ở dưới lầu.
Tôi đánh cuộc rằng... cuộc đời của tôi sẽ trở lại thêm một lần nữa.
Hồi nhỏ, tôi chỉ có bà nội;
Sau khi lớn lên, tôi chỉ có A;
Dần dần có B và C, tôi mới thấy mình giống như có thể dung hòa với mọi người, không còn là hòn đảo cô độc.
Nhưng tại sao ký ức trước khi tận thế lại không rõ ràng như vậy? Thậm chí tôi còn không nhớ vì sao bốn người tụ họp lại một chỗ -- bây giờ thì tôi nhớ rõ sinh nhật của mình vào mùa đông kia mà?
Sau đó là ở thư viện, rốt cuộc ba người bọn họ đã biết những gì?
“Kiếp trước” chết đi, có phải vì chúng tôi tàn sát lẫn nhau không?
Từng câu hỏi nghi ngờ hiện lên trong đầu tôi, có rất nhiều chỗ không logic mà tôi chẳng thể nào nói rõ... Thậm chí tôi còn có cảm giác thế giới này rất ảo.
Nếu như trí nhớ có thể giả thì thế giới cũng giả, vậy tôi có phải là tôi không?
Tôi lắc đầu, cố gạt ngang kết luận vớ vẩn ấy đi.
Đúng lúc tôi đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình thì có một tiếng hét thất thanh vang lên ở dưới lầu – là B!
Tôi chạy như bay xuống đó, lúc đến lầu 3 thì thấy mọi người đang chạy trốn khắp bốn phía, chỉ có B đứng ở cuối hành lang, hình như cô ấy đang rất choáng váng.
"Sao vậy?” Tôi lo lắng và hỏi.
"Zombie... Zombie vào được rồi...” B nắm chặt tay tôi, dường như cô ấy muốn cậy nhờ sức lực của tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là không thể nào: “Sao có khả năng đó được? Cửa lớn cứng chắc vậy mà...”
B lắc đầu, khóc nức nở: “Không phải cửa lớn, chính là cánh cửa hông mà chúng ta chưa khám phá... Có người đặt một tảng đá trước cửa hông rồi đặt xác mèo chết lên đó, mùi máu tươi đã hấp dẫn zombie vào đây...”
Tay chân tôi bỗng chốc trở nên lạnh lẽo... Lại là đồng minh của mình làm ư...?
Không thể nghĩ nhiều trong tình huống này được nữa, zombie đang tiến gần đến chúng tôi. Tôi nhìn đường đi ở dưới lầu đã bị phá hủy mà cắn chặt răng, kéo B chạy lên lầu phía trên.
Đến lầu 3, tôi đẩy B vào trong một căn phòng, thở hổn hển và nói: “Bên ngoài phòng này có một cái cây rất lớn, cậu xé drap giường thành nhiều mảnh rồi sau đó...”
Chưa kịp nói xong, tôi đã nhìn thấy một đám zombie vừa đi lên vừa lắc lư, do đó lập tức kéo cửa lại, vì vậy mà cũng bỏ lỡ vẻ mặt phức tạp của B.
Trong hai người cần có một người hấp dẫn sự chú ý của zombie, bằng không thì cửa gỗ của ký túc xá sẽ không chịu được mà gãy mất, đến lúc đó cả hai đều sẽ bị ăn thịt.
Tôi chạy lên từng bậc thang một, nghĩ rằng: Tôi không phải thánh mẫu hoa sen trắng, nhưng làm người cần phải “có ơn tất báo”.”
Năm lớp 11, sau khi lớp Văn – Lý bị tách ra, A chọn lớp Lý, tôi chọn lớp Văn, do đó mà tôi không có bạn bè.
Khi ấy, mỗi tối tôi đều tự học, lần nào về nhà cũng hơn chín giờ. Có một lần, trong lòng tôi đầy tâm sự nên đã vô tình rẽ vào con hẻm nhỏ mà chẳng biết.
Đúng vậy, tình hình xảy ra như khuôn sáo cũ, tôi đụng phải một đám côn đồ có ý xấu. Xiết chặt quai đeo cặp sách, tôi định lát nữa sẽ cho mỗi tên cặn bã một nhát dao thì B chợt xuất hiện.
Một nữ sinh yếu ớt đứng ở đầu hẻm, cô ấy dường như đã bị cảnh tượng đám côn đồ vây quanh tôi làm cho sợ hãi.
B lùi về sau hai bước, định bụng chạy khỏi nơi này thật nhanh. Hai tên côn đồ trước mặt tôi cũng nhìn thấy, bọn chúng liền muốn bắt cả cô nữ sinh xinh đẹp kia.
Nhưng một giây sau, mọi thứ lại diễn ra ngoài ý muốn, nữ sinh trông có vẻ yếu ớt kia lại đi thẳng vào trong hẻm, đá cho tên côn đồ trước mặt tôi một cước.
Sau đó cô ấy kéo tay tôi chạy đi, chạy xuyên qua vài con hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng ra được đường lớn.
Hai người chúng tôi thở hổn hển rồi nhìn nhau cười, cô ấy nói: “Mình là B ở lớp bên cạnh.”
Tôi đã quen biết B như thế. Cô ấy trông thì có vẻ dịu dàng, yếu ớt, nhưng thật ra lại có sức mạnh vô cùng lớn.
Mới đó mà tôi đã chạy tới lầu cao nhất. Đóng chặt cửa lại thật nhanh, tôi chợt phát hiện khóa cửa bị hỏng mất rồi.
Zombie tới gần từng bước một, sau lưng tôi là tấm chắn bảo vệ, tôi không thể lùi thêm được nữa.
Bị ăn thịt hay là tự sát thì tốt hơn?
Tôi khẽ cắn môi, tung người nhảy xuống, nhảy vào biển zombie ở dưới lầu.
Tôi đánh cuộc rằng... cuộc đời của tôi sẽ trở lại thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.