Luân Hồi Cung Chủ

Chương 83: Những Giây Phút Kinh Hoàng

Trần Thanh Vân

18/04/2013



Hàn Tử Kỳ hốt hoảng nắm lấy vai Tố Thần Phi lắc mạnh, vừa gào lên:

- Mẹ ơi ... mẹ hãy tỉnh lại ... con nói lỡ lời ... mẹ hãy tha thứ cho con.

Chàng réo gọi mấy lần, nhưng Tố Thần Phi vẫn bằn bặt trong cơn mê man, gương mặt cùi hủi trở thành màu xám ngắt, đôi mắt nhắm nghiền như người sắp chết.

Hàn Tử Kỳ khiếp đảm run rẩy cả thân mình, tay chân tê dại, mở to đôi mắt nhìn Tố Thần Phi, hai giọt nước mắt chảy dài xuống má.

Chàng không ngờ kết quả lời nói thật của chàng vừa rồi đã khiến cho Tố Thần Phi vì xúc động quá mạnh đến phải ngất đi. Chàng vô cùng hối hận.

Hàn Tử Kỳ nhớ lại lúc mai táng Hàn Khuất Thân trong tuyệt động, chàng đã thoáng nghĩ đến chuyện khi tìm được Tố Thần Phi, có thể số phận của mẫu thân chàng cũng giống như phụ thân. Nhưng khi đó chàng không dám nghĩ tới nữa vì quá thương tâm, ngờ đâu chuyện đau thương, tang tóc sắp xảy ra một lần nữa trong cái sơn cốc này.

Phụ thân đã chết, giờ mẫu thân sắp lìa bỏ cõi đời, một mình chàng cô độc, không mẹ không cha làm sao sống được trên cõi dương trần.

Chợt nhớ lại chiếc hộp “Chuyển cốt thần đan” của nghĩa phụ Thiên Tàn Quái Tẩu trao cho chàng lúc trước, Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:

- Dù linh đan “Chuyển cốt thần đan” không phải trị chứng bệnh này, nhưng ta cứ lấy một viên cho mẫu thân ta uống, biết đâu mẹ sẽ tỉnh lại.

Hàn Tử Kỳ bước lại túi hành trang mở lấy một viên “Chuyển cốt thần đan” đem trở lại, toan vạch miệng Tố Thần Phi nhét vào, rồi vận chân khí truyền sang.

Chợt nghe có giọng khàn khàn nói lên từ phía sau lưng Hàn Tử Kỳ:

- Tiểu tử, ngươi cho Tố Thần Phi nương tử uống thuốc gì đó?

Hàn Tử Kỳ giật mình quay lại trông thấy Đảo điên hòa thượng đã trở vào hang cốc từ bao giờ, trong tay lão cầm một con thỏ lớn đã chết.

Hàn Tử Kỳ vội đáp:

- Đại sư, mẫu thân của tại hạ vừa ngất xỉu đi, rồi hôn mê luôn, tại hạ không có linh đan hồi sinh, định dùng một viên “Chuyển cốt thần đan”, rồi vận chân khí truyền vào xem có hồi tỉnh lại hay không?

Đảo điên hòa thượng trợn mắt:

- Tại sao Tố Thần Phi nương tử lại ngất xỉu đi? Ngươi vừa nói một chuyện gì quỷ quái khiến cho nương tử xúc động bất tỉnh phải không?

Nhìn viên “Chuyển cốt thần đan” trong bàn tay của Hàn Tử Kỳ, lão tăng hừ nhạt:

- Ngươi chẳng hiểu một tí gì cả, bần tăng không kịp vào đây là hỏng rồi. Linh đan “Chuyển cốt thần đan” của lão Thiên Tài Quái Tẩu, nghĩa phụ của ngươi chỉ chữa trị cho những người bị trọng thương vì chưởng lực, hay vì chỉ phong, hoặc té nặng gãy xương cốt, không có tác dụng gì với chứng bệnh hư tâm của Tố Thần Phi nương tử cả.

Lão quát:

- Hãy dang ra, để bần tăng cho Tố Thần Phi nương tử uống một viên “Vạn diệu linh đan”, chỉ trong chốc lát là sẽ tỉnh lại.

Trao con thỏ cho Hàn Tử Kỳ, lão bảo:

- Ngươi để mặc ta lo liệu. Hãy đem con thỏ ta vừa săn được trong rừng ra ngoài kia tìm củi khô đốt lửa nướng cho thật vàng, thật chín rồi đem vào đây.

Hàn Tử Kỳ thầm mừng trong lòng, bởi đã có cứu tinh không còn quá lo sợ như trước, chàng tiếp lấy con thỏ lớn đã chết trong tay Đảo điên hòa thượng, nhìn Tố Thần Phi một cái vội vã bước ra khỏi sơn cốc.



Hàn Tử Kỳ rất tin nơi Đảo điên hòa thượng, vì biết lão tăng là một bậc đại kỳ tài, chẳng những võ công thân pháp cao thâm vô lượng, lại còn tinh thông tất cả mọi phương diện luôn cả y lý, từng trải giang hồ, chàng rất an tâm.

Hàn Tử Kỳ đi rồi, Đảo điên hòa thượng thò tay vào áo cà sa lấy ra một chiếc hộp đen huyền ngọc nhỏ, trút một viên “Vạn diệu linh đan” màu xanh đậm, bước lại gần chiếc giường đá, vạch miệng Tố Thần Phi nhét thuốc vào, dùng chỉ lực búng ngay huyệt “Linh hoàn” cho thuốc chạy thẳng xuống tận đan điền của bà.

Lão tăng lui lại ba bước, xòe hữu chưởng, sử dụng “cách không chân khí”, vận chân ngươn truyền vào cơ thể Tố Thần Phi.

Đây chính là một lối vận chân khí chân truyền, trên khắp giang hồ hiếm thấy có nhân vật nào biết sử dụng lối công phu siêu việt này.

Chừng uống cạn một bình trà, sắc diện của Tố Thần Phi trở lại bình thường, Đảo điên hòa thượng liền thu hồi chân khí.

Chẳng bao lâu chợt nghe Tố Thần Phi buông tiếng thở phào, thân hình động đậy, cuối cùng từ từ mở hai mắt ra.

Tố Thần Phi nhìn Đảo điên hòa thượng bằng đôi mắt hãy còn hoen thảm lệ, sắc diện u sầu, chưa nói ra một lời nào cả. Trung phụ vẫn còn xúc động bởi cái tin Hàn Khuất Thân đã chết do Hàn Tử Kỳ vừa tiết lộ.

Đảo điên hòa thượng ân cần:

- Sư muội nghe trong mình thế nào? Các huyệt đạo có nơi nào còn bế tắc nữa không?

Tố Thần Phi lắc nhẹ đầu:

- Muội đã khỏe rồi, các huyệt đạo trong người không còn nơi nào bế tắc nữa, vừa rồi muội chỉ vì xúc động quá mạnh khi nghe hài nhi Hàn Tử Kỳ nói lại một chuyện nên mới ngất xỉu đi.

Trung phụ hỏi:

- Vừa rồi đại sư huynh cho muội uống “Vạn diệu linh đan” đó phải không?

Đảo điên hòa thượng gật đầu:

- Phải. Chỉ có “Vạn diệu linh đan” uống vào, sư muội mới tỉnh lại thôi, ngoài ra các loại linh đan thánh dược nào cũng vô hiệu đối với chứng bệnh “hư tâm” thâm nhiên của sư muội.

Đảo điên hòa thượng giải bày:

- “Vạn diệu linh đan” gồm cả thảy có một trăm mười hai vị thuốc vùng Trung thổ, cùng cây “Linh chi” tận ngoài đảo Bạch Thạch, nhờ lần ngao du sơn thủy tiêu dao năm trước, lão huynh gặp, hái nó đem về, nấu chung với các vị thuốc kia trọn cả mười lăm ngày đêm mới luyện thành hai mươi bốn viên, nên không có một loại thần đan hay thánh dược nào hơn nổi nó, mấy tháng nay sư muội đã ngất xỉu hôn mê bốn lần, huynh cho uống hết bốn viên, còn lại hai mươi viên dành cho sư muội, đề phòng lúc muội xúc động mạnh, có nó mà dùng ...

Tố Thần Phi cảm kích:

- Muội xin cảm tạ công ơn nặng tày non của đại sư huynh, cũng chỉ vì muội mấy tháng qua đại sư huynh phải chịu biết bao nhiêu điều nhọc nhằn, cam khổ, trọn cả kiếp này chắc muội không trả nổi rồi.

Đảo điên hòa thượng lắc đầu:

- Sư muội đừng nói như thế, lão huynh không an lòng. Chúng ta là sư huynh, sư muội, cùng một sư môn, tình nghĩa hơn cả thủ túc, lẽ nào sư muội gặp cơn khốn đốn, nguy nan, huynh lại làm ngơ, lấy mắt mà nhìn được sao. Huynh chỉ hận lúc đó huynh hãy còn ở tận phương xa, không trở về kịp miền Trung thổ cứu nguy cho muội, để muội bị bọn giáo đồ Luân Hồi giáo quỷ quái kia đánh kịch độc “Hủy diện độc trùng” khiến muội phải đau khổ, quằn quại rên xiết với vết thương tàn phá như thế này, làm cho huynh vô cùng xót xa đau đớn, tuy huynh không nói ra, huynh nghĩ huynh chưa làm tròn bổn phận một vị đại sư huynh đối với muội, mấy tháng nay huynh cứ mãi cắn rứt lương tâm ...

Tố Thần Phi càng thêm xúc động:

- Muội xin cảm tạ tấm lòng ưu ái to tát của đại sư huynh, kiếp sau muội nguyện làm trâu ngựa đền bồi.

Đưa mắt nhìn quanh hang cốc, Tố Thần Phi hỏi Đảo điên hòa thượng:

- Đại sư huynh, hài nhi Hàn Tử Kỳ đi đâu rồi sao muội không thấy?

Đảo điên hòa thượng trỏ tay ra phía ngoài sơn cốc, trấn an Tố Thần Phi:



- Sư muội hãy an lòng, Hàn hiền điệt không dám bỏ sư muội ra đi trong lúc này đâu.

Lão huynh vừa vào trong rừng săn được một con thỏ lớn, bảo thằng bé ra ngoài kia tìm củi đốt lửa nướng, chốc lát nó sẽ trở vào, muội hãy ăn một vài miếng, trong thời gian huynh đi tìm nó, thức ăn trong sơn cốc đã hết, chắc muội cũng đói rồi.

Chợt nhớ lại một điều, Đảo điên hòa thượng hỏi Tố Thần Phi:

- Sư muội, vừa rồi Hàn hiền điệt nói chuyện gì quan trọng làm cho muội xúc động đến phải ngất xỉu đi hôn mê như thế, có phải chuyện Hàn lão đệ hay không?

Tố Thần Phi buồn rầu:

- Đại sư huynh nói đúng, hài nhi vừa cho muội biết tin về phu quân của muội ...

Đảo điên hòa thượng hối hả:

- Hàn lão đệ như thế nào? Hàn hiền điệt tìm ra tung tích Hàn lão đệ rồi phải không?

Tố Thần Phi gật đầu:

- Phải ... nhưng hiện nay phu quân của muội đã chết rồi ...

Đảo điên hòa thượng sửng sốt, suýt phải nhảy dựng lên, cặp mắt trợn tròn.

Như chưa tin vào tai mình vì sợ nghe lầm, Đảo điên hòa thượng lại hỏi:

- Sư muội nói sao, lão huynh nghe không rõ? Hàn lão đệ đã chết rồi phải không?

Tố Thần Phi gật đầu:

- Phải ... Hài nhi vừa nói với muội rằng phu quân đã chết nên muội mới ngất xỉu.

Hai giọt lệ thương tâm lại chảy dài xuống hai má nhăn nheo, lồi lõm của Tố Thần Phi.

Kinh hãi đến lặng người đi một lúc, Đảo điên hòa thượng mới cất lời:

- Hàn hiền điệt có nói với sư muội tại sao Hàn lão đệ chết hay không?

Tố Thần Phi lắc đầu:

- Hài nhi cho muội biết phu quân của muội đã chết. Muội cũng chưa kịp hỏi tại sao, kế muội hôn mê từ nãy cho tới giờ ...

Cau cặp lông mày nửa bạc nghĩ ngợi một lúc, Đảo điên hòa thượng buông tiếng thở dài:

- Hàn lão đệ chết một cách quá đột ngột, chắc phải có một nguyên nhân nào, hay một điều gì u uất, chứ không phải tự nhiên theo số mạng, lát nữa đây lão huynh sẽ hỏi lại Hàn hiền điệt xem Hàn lão đệ chết thế nào để biết rõ tại sao.

Tố Thần Phi nức nở:

- Đại sư huynh, phu quân của muội nay đã chết, muội đâu thể nào sống được trên cõi dương trần này, nếu chẳng may muội có chết đi, đại sư huynh hãy niệm tình lo lắng chăm sóc cho hài nhi Hàn Tử Kỳ, đề phòng bọn giáo đồ Luân Hồi giáo ám hại, được vậy dù ở suối vàng đời đời kiếp kiếp muội vẫn ghi nhớ công đức cao dày của đại sư huynh.

Đảo điên hòa thượng giật mình, trong lòng kinh hãi vì lời nói của Tố Thần Phi giống như lời trối trăn của người sắp chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luân Hồi Cung Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook