Chương 14: Chiến Đấu
Na Nhất Chỉ Văn Tử
22/07/2024
Khói đặc tỏa lên trời, thuốc nổ bùng cháy sản sinh ra mùi thối và mùi lông khét đan xen vào nhau, xuất hiện mùi vị kỳ lạ khiến Tô Hiểu chau mày.
Tầm mắt bị khói đặc che kín, khiến hắn không thể phán đoán chính xác vị trí của con hổ lớn kia.
“Rống! ! !”
Tiếng hổ gầm phẫn nộ truyền trong khói dày đặc đến, sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm Tô Hiểu tập trung chú ý cao độ, nhưng bắp thịt toàn thân lại ở trong trạng thái thả lỏng.
Bắp thịt kéo căng sẽ khiến động tác chậm chạp, lúc chiến đấu sẽ xuất hiện sơ hở trí mạng.
Trường đao trong tay tự nhiên rủ xuống, mũi đao chạm vào mặt đất.
Hổ lớn còn chưa xuất hiện, ẩn thân ở trong khói dày đặc, nhưng Tô Hiểu có thể cảm nhận được con hổ lớn kia đã phát hiện ra hắn.
Gió mạnh ở giữa rừng cây thổi qua, đám khói dày đặc bốc lên bị thổi tan.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người khổng lồ, bí mật mang theo khói màu xanh lao ra, là con hổ lớn kia.
Hổ lớn xuất hiện trong tầm mắt Tô Hiểu, đã không con uy phong lẫm liệt như nguyên bản, phần lớn bộ lông trên người bị đốt cháy khét, bộ lông cháy khét dán sát vào da mơ hồ còn thấy đốm lửa lấp lóe.
Thân thể khổng lồ đầy rẫy vết thương, đếm không hết đinh sắt đâm sâu vào trong da.
Vết thương nặng nhất là ở một mắt con hổ lớn, xung quanh con mắt kia cắm đầy đinh sắt, chất lỏng màu đỏ chảy từ trong hốc mắt ra.
Sau khi phát hiện vết thương của hổ lớn, khóe miệng Tô Hiểu lộ ra ý cười, loại vết thương này cho dù không chết, sức chiến đấu ít nhất giảm xuống chín phần mười, bẫy của hắn rất có tác dụng.
Quả nhiên con người mới là sinh vật nguy hiểm nhất.
Hổ lớn mang theo tiếng gió gào thét nhào tới chỗ Tô Hiểu, vài bước đã tới trước mặt hắn.
So với hổ lớn khổng lồ này, Tô Hiểu còn không cao bằng chân trước đối phương.
Nhưng chẳng biết vì sao, nhịp tim Tô Hiểu bắt đầu tăng nhanh, đối thủ khổng lồ này khiến hắn hơi hưng phấn.
Không đợi hổ lớn xông về phía trước, Tô Hiểu đạp mạnh chân xuống đất, lá khô tung tóe, hắn bước vài bước đã tới trước mặt hổ lớn, trường đao trong tay chém về phía chân trước của nó.
“Phập.”
Máu tươi bắn ra, chân trước hổ lớn bị chém ra vết thương, (Trảm Long Thiểm) không hổ là vũ khí 10 điểm, lại không cần tốn chút sức phá lớp da bên ngoài hổ lớn, chém sâu vào trong bắp thịt.
Hổ lớn gào lên đau đớn, vết thương do nổ dẫn đến động tác của nó hơi trì trệ, đến bây giờ đầu vẫn hơi choáng váng.
Ngay lúc hổ lớn chuẩn bị phản kích, Tô Hiểu đã nhảy sang một bên sườn, vừa khéo ở bên trái hổ lớn, cũng là khu mắt mù của nó.
Hai móng vuốt hổ to bằng cái thớt liên tục cào về phía trước, vậy mà móng vuốt hổ thò ra lại lóe sáng kim khí sáng bóng, một khi Tô Hiểu bị tóm lấy, chắc chắn sẽ trả giá đau đớn thê thảm, may mà con hổ lớn không thể gây tổn thương cho hắn.
Nhân cơ hội này Tô Hiểu xông lên, hai tay nắm chặt chuôi đao, lại một đao chém xuống chân hổ.
Sở dĩ Tô Hiểu lựa chọn chém chân hổ cũng vì bất đắc dĩ, độ cao hổ lớn ít nhất bốn mét, muốn tấn công yết hầu hay chỗ quan trọng như đầu rất khó.
Có hai móng vuốt hổ kia uy hiếp, Tô Hiểu không dám tấn công chỗ quan trọng của hổ lớn một cách tùy tiện.
Nhưng chuyện này không sao, cách nhiệm vụ nhánh còn mấy tiếng, Tô Hiểu còn thời gian, nhưng hổ lớn không còn.
Chỉ chiến đấu một lát, mặt đất gần đó bị nhuộm đỏ vùng lớn, không cần tốn nhiều thời gian, hổ lớn sẽ vì mất máu quá nhiều mã ngã xuống, đến lúc đó chỉ có thể mặc hắn xâu xé.
Hổ lớn cũng phát hiện ra điểm này, đôi mắt đầy cừu hận nhìn chằm chằm Tô Hiểu, đồng thời bắt đầu nảy sinh lùi bước.
Dã thú chính là như vậy, trong tình huống rất ác liệt, phần lớn dã thú sẽ lựa chọn chạy trốn, trừ phi ở đó còn con non cần bảo vệ.
Xu lợi tránh hại không chỉ là thiên tính của con người, dã thú cũng như vậy, huống chi con hổ lớn này có IQ rất cao.
Hổ lớn thở hổn hển một cách khó nhọc, móng vuốt đâm sâu vào bùn đất, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Chiến đấu đã tiến hành đến mức này rồi, sao Tô Hiểu có thể để hổ lớn chạy thoát, hắn đã tốn thời gian quý giá bố trí cạm bẫy rồi.
Ngay lúc hổ lớn vừa có ý nghĩ lùi bước, Tô Hiểu liên tục chém (Trảm Long Thiểm) trong tay, để lại mấy vết đao máu me be bét trên người hổ lớn.
Nhìn hổ lớn còn sót lại 8% thanh máu, không có gì bất ngờ xảy ra chắc chắn hổ lớn sẽ chết.
Trong Luân Hồi Nhạc Viên, không có tình huống lượng máu thấp hơn 10% sẽ cuồng hóa, sau khi lượng máu thấp hơn 10%, bất cứ sinh vật nào đều rất suy yếu.
Không cần nói cuồng hóa, hiện giờ hổ lớn đều không thể chạy thoát, tấn công lại càng bừa bãi, một lòng muốn chạy trốn.
Lúc hổ lớn có ý đồ chạy trốn lần sáu, Tô Hiểu đâm trường đao trong tay vào trong chân sau con hổ lớn, hai tay nắm chặt chuôi đao, đột nhiên kéo mạnh ra ngoài.
Âm thanh lưỡi đao cắt qua da thịt rất đặc biệt, lúc Tô Hiểu nắm chặt chuôi đao cảm nhận được rõ ràng bắp thịt bị cắt rời, lan truyền đến thân đao run nhè nhẹ.
Hổ lớn kêu rên một tiếng, trên chân sau xuất hiện một vết thương rất sâu, trước khi máu tươi tràn ra từ vết thương, Tô Hiểu nhìn thấy gân bị cắt đứt bên trong.
Gân đứt mất một đoạn, đại biểu hổ lớn mất đi cơ hội chạy trốn, hôm nay nó chết chắc rồi.
Có lẽ hổ lớn cũng phát hiện điểm này, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp với Tô Hiểu.
Tô Hiểu đứng trước hổ lớn, mình trần nhiễm máu hổ vùng lớn.
Cảm giác ấm nóng của máu tươi khiến Tô Hiểu kích thích hung tính, làm hắn vô cùng hung ác.
Đứng trước mãnh thú kích cỡ như một căn phòng, Tô Hiểu cười, cười vô cùng ôn hòa.
“Chủ nhân núi Colubo” oai phong nhiều năm ở núi Colubo, xưa nay không sợ bất cứ sinh vật nào.
Nhưng đúng lúc này, con cự thú kia hơi sợ Tô Hiểu, bởi vì người đang mỉm cười này có thể cướp đi sinh mệnh nó.
“Rống!”
Một tiếng gào thét mang theo chút phẫn nộ và hoảng sợ truyền khắp núi Colubo.
Bước chân Tô Hiểu nhạy bén nhằm về phía hổ lớn, thỉnh thoảng còn thay đổi phương hướng.
Hổ lớn cúi thấp người, xem ra chuẩn bị liều mạng với Tô Hiểu.
Một cái vuốt hổ mang theo gió tanh đánh về phía mặt hắn, một trảo này vừa nhanh vừa vội, tốc độ ẩn giấu của con hổ này lại biểu lộ ra lúc sắp chết, chuẩn bị cho Tô Hiểu một đòn trí mạng.
Nếu bị một trảo này đánh trúng, cho dù Tô Hiểu may mắn không chết cũng chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Tô Hiểu nhìn như có ưu thế, thực ra không phải vậy, thực lực giữa hắn và hổ lớn chênh quá nhiều, cho dù bị hắn chém hơn mười đao, nhưng thanh máu trên đầu hổ lớn chỉ giảm bớt gần 1%, căn bản không mất quá nhiều, 1% này còn tính cả hổ lớn đang mất máu rất nhiều.
Nhưng nếu hắn ở giữa móng vuốt hổ lớn, có khả năng chiến đấu sẽ kết thúc.
Móng vuốt trí mạng đã đến trước mặt, Tô Hiểu vẫn duy trì khí thế lao tới như trước, chủ động đón nhận.
Ngay lúc Tô Hiểu sắp bị móng vuốt hổ vồ lấy, hai chân hắn chuyển hướng, biến thành tư thế quỳ, phóng thấp trọng tâm cơ thể, cơ thể ngửa ra sau.
Móng vuốt hổ mang theo máu tươi nồng nặc sượt qua chóp mũi Tô Hiểu, gió mạnh thổi bay tóc hắn.
Hai đầu gối chạm vào lá cây, Tô Hiểu tránh thoát móng vuốt hổ.
Một tay vỗ lên đất, Tô Hiểu ngẩng đầu, bây giờ hắn vừa khéo ở dưới đầu hổ lớn, yết hầu yếu ớt của hổ lớn bại lộ.
Đương nhiên Tô Hiểu không khách sáo, chém một đao.
Máu tươi phun ra, toàn thân Tô Hiểu đầy máu.
Khi Tô Hiểu đang liều mạng với hổ lớn, một bóng dáng gầy nhỏ trốn trong lùm cây phía xa, từ hình thể nhìn ra là một đứa con nít.
- Thật mạnh.
Lùm cây rung động, đầu đứa bé ló ra từ trong lùm cây, trên chiếc mũ rơm trên đầu có vài chiếc lá xanh.
Tầm mắt bị khói đặc che kín, khiến hắn không thể phán đoán chính xác vị trí của con hổ lớn kia.
“Rống! ! !”
Tiếng hổ gầm phẫn nộ truyền trong khói dày đặc đến, sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm Tô Hiểu tập trung chú ý cao độ, nhưng bắp thịt toàn thân lại ở trong trạng thái thả lỏng.
Bắp thịt kéo căng sẽ khiến động tác chậm chạp, lúc chiến đấu sẽ xuất hiện sơ hở trí mạng.
Trường đao trong tay tự nhiên rủ xuống, mũi đao chạm vào mặt đất.
Hổ lớn còn chưa xuất hiện, ẩn thân ở trong khói dày đặc, nhưng Tô Hiểu có thể cảm nhận được con hổ lớn kia đã phát hiện ra hắn.
Gió mạnh ở giữa rừng cây thổi qua, đám khói dày đặc bốc lên bị thổi tan.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người khổng lồ, bí mật mang theo khói màu xanh lao ra, là con hổ lớn kia.
Hổ lớn xuất hiện trong tầm mắt Tô Hiểu, đã không con uy phong lẫm liệt như nguyên bản, phần lớn bộ lông trên người bị đốt cháy khét, bộ lông cháy khét dán sát vào da mơ hồ còn thấy đốm lửa lấp lóe.
Thân thể khổng lồ đầy rẫy vết thương, đếm không hết đinh sắt đâm sâu vào trong da.
Vết thương nặng nhất là ở một mắt con hổ lớn, xung quanh con mắt kia cắm đầy đinh sắt, chất lỏng màu đỏ chảy từ trong hốc mắt ra.
Sau khi phát hiện vết thương của hổ lớn, khóe miệng Tô Hiểu lộ ra ý cười, loại vết thương này cho dù không chết, sức chiến đấu ít nhất giảm xuống chín phần mười, bẫy của hắn rất có tác dụng.
Quả nhiên con người mới là sinh vật nguy hiểm nhất.
Hổ lớn mang theo tiếng gió gào thét nhào tới chỗ Tô Hiểu, vài bước đã tới trước mặt hắn.
So với hổ lớn khổng lồ này, Tô Hiểu còn không cao bằng chân trước đối phương.
Nhưng chẳng biết vì sao, nhịp tim Tô Hiểu bắt đầu tăng nhanh, đối thủ khổng lồ này khiến hắn hơi hưng phấn.
Không đợi hổ lớn xông về phía trước, Tô Hiểu đạp mạnh chân xuống đất, lá khô tung tóe, hắn bước vài bước đã tới trước mặt hổ lớn, trường đao trong tay chém về phía chân trước của nó.
“Phập.”
Máu tươi bắn ra, chân trước hổ lớn bị chém ra vết thương, (Trảm Long Thiểm) không hổ là vũ khí 10 điểm, lại không cần tốn chút sức phá lớp da bên ngoài hổ lớn, chém sâu vào trong bắp thịt.
Hổ lớn gào lên đau đớn, vết thương do nổ dẫn đến động tác của nó hơi trì trệ, đến bây giờ đầu vẫn hơi choáng váng.
Ngay lúc hổ lớn chuẩn bị phản kích, Tô Hiểu đã nhảy sang một bên sườn, vừa khéo ở bên trái hổ lớn, cũng là khu mắt mù của nó.
Hai móng vuốt hổ to bằng cái thớt liên tục cào về phía trước, vậy mà móng vuốt hổ thò ra lại lóe sáng kim khí sáng bóng, một khi Tô Hiểu bị tóm lấy, chắc chắn sẽ trả giá đau đớn thê thảm, may mà con hổ lớn không thể gây tổn thương cho hắn.
Nhân cơ hội này Tô Hiểu xông lên, hai tay nắm chặt chuôi đao, lại một đao chém xuống chân hổ.
Sở dĩ Tô Hiểu lựa chọn chém chân hổ cũng vì bất đắc dĩ, độ cao hổ lớn ít nhất bốn mét, muốn tấn công yết hầu hay chỗ quan trọng như đầu rất khó.
Có hai móng vuốt hổ kia uy hiếp, Tô Hiểu không dám tấn công chỗ quan trọng của hổ lớn một cách tùy tiện.
Nhưng chuyện này không sao, cách nhiệm vụ nhánh còn mấy tiếng, Tô Hiểu còn thời gian, nhưng hổ lớn không còn.
Chỉ chiến đấu một lát, mặt đất gần đó bị nhuộm đỏ vùng lớn, không cần tốn nhiều thời gian, hổ lớn sẽ vì mất máu quá nhiều mã ngã xuống, đến lúc đó chỉ có thể mặc hắn xâu xé.
Hổ lớn cũng phát hiện ra điểm này, đôi mắt đầy cừu hận nhìn chằm chằm Tô Hiểu, đồng thời bắt đầu nảy sinh lùi bước.
Dã thú chính là như vậy, trong tình huống rất ác liệt, phần lớn dã thú sẽ lựa chọn chạy trốn, trừ phi ở đó còn con non cần bảo vệ.
Xu lợi tránh hại không chỉ là thiên tính của con người, dã thú cũng như vậy, huống chi con hổ lớn này có IQ rất cao.
Hổ lớn thở hổn hển một cách khó nhọc, móng vuốt đâm sâu vào bùn đất, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Chiến đấu đã tiến hành đến mức này rồi, sao Tô Hiểu có thể để hổ lớn chạy thoát, hắn đã tốn thời gian quý giá bố trí cạm bẫy rồi.
Ngay lúc hổ lớn vừa có ý nghĩ lùi bước, Tô Hiểu liên tục chém (Trảm Long Thiểm) trong tay, để lại mấy vết đao máu me be bét trên người hổ lớn.
Nhìn hổ lớn còn sót lại 8% thanh máu, không có gì bất ngờ xảy ra chắc chắn hổ lớn sẽ chết.
Trong Luân Hồi Nhạc Viên, không có tình huống lượng máu thấp hơn 10% sẽ cuồng hóa, sau khi lượng máu thấp hơn 10%, bất cứ sinh vật nào đều rất suy yếu.
Không cần nói cuồng hóa, hiện giờ hổ lớn đều không thể chạy thoát, tấn công lại càng bừa bãi, một lòng muốn chạy trốn.
Lúc hổ lớn có ý đồ chạy trốn lần sáu, Tô Hiểu đâm trường đao trong tay vào trong chân sau con hổ lớn, hai tay nắm chặt chuôi đao, đột nhiên kéo mạnh ra ngoài.
Âm thanh lưỡi đao cắt qua da thịt rất đặc biệt, lúc Tô Hiểu nắm chặt chuôi đao cảm nhận được rõ ràng bắp thịt bị cắt rời, lan truyền đến thân đao run nhè nhẹ.
Hổ lớn kêu rên một tiếng, trên chân sau xuất hiện một vết thương rất sâu, trước khi máu tươi tràn ra từ vết thương, Tô Hiểu nhìn thấy gân bị cắt đứt bên trong.
Gân đứt mất một đoạn, đại biểu hổ lớn mất đi cơ hội chạy trốn, hôm nay nó chết chắc rồi.
Có lẽ hổ lớn cũng phát hiện điểm này, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp với Tô Hiểu.
Tô Hiểu đứng trước hổ lớn, mình trần nhiễm máu hổ vùng lớn.
Cảm giác ấm nóng của máu tươi khiến Tô Hiểu kích thích hung tính, làm hắn vô cùng hung ác.
Đứng trước mãnh thú kích cỡ như một căn phòng, Tô Hiểu cười, cười vô cùng ôn hòa.
“Chủ nhân núi Colubo” oai phong nhiều năm ở núi Colubo, xưa nay không sợ bất cứ sinh vật nào.
Nhưng đúng lúc này, con cự thú kia hơi sợ Tô Hiểu, bởi vì người đang mỉm cười này có thể cướp đi sinh mệnh nó.
“Rống!”
Một tiếng gào thét mang theo chút phẫn nộ và hoảng sợ truyền khắp núi Colubo.
Bước chân Tô Hiểu nhạy bén nhằm về phía hổ lớn, thỉnh thoảng còn thay đổi phương hướng.
Hổ lớn cúi thấp người, xem ra chuẩn bị liều mạng với Tô Hiểu.
Một cái vuốt hổ mang theo gió tanh đánh về phía mặt hắn, một trảo này vừa nhanh vừa vội, tốc độ ẩn giấu của con hổ này lại biểu lộ ra lúc sắp chết, chuẩn bị cho Tô Hiểu một đòn trí mạng.
Nếu bị một trảo này đánh trúng, cho dù Tô Hiểu may mắn không chết cũng chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Tô Hiểu nhìn như có ưu thế, thực ra không phải vậy, thực lực giữa hắn và hổ lớn chênh quá nhiều, cho dù bị hắn chém hơn mười đao, nhưng thanh máu trên đầu hổ lớn chỉ giảm bớt gần 1%, căn bản không mất quá nhiều, 1% này còn tính cả hổ lớn đang mất máu rất nhiều.
Nhưng nếu hắn ở giữa móng vuốt hổ lớn, có khả năng chiến đấu sẽ kết thúc.
Móng vuốt trí mạng đã đến trước mặt, Tô Hiểu vẫn duy trì khí thế lao tới như trước, chủ động đón nhận.
Ngay lúc Tô Hiểu sắp bị móng vuốt hổ vồ lấy, hai chân hắn chuyển hướng, biến thành tư thế quỳ, phóng thấp trọng tâm cơ thể, cơ thể ngửa ra sau.
Móng vuốt hổ mang theo máu tươi nồng nặc sượt qua chóp mũi Tô Hiểu, gió mạnh thổi bay tóc hắn.
Hai đầu gối chạm vào lá cây, Tô Hiểu tránh thoát móng vuốt hổ.
Một tay vỗ lên đất, Tô Hiểu ngẩng đầu, bây giờ hắn vừa khéo ở dưới đầu hổ lớn, yết hầu yếu ớt của hổ lớn bại lộ.
Đương nhiên Tô Hiểu không khách sáo, chém một đao.
Máu tươi phun ra, toàn thân Tô Hiểu đầy máu.
Khi Tô Hiểu đang liều mạng với hổ lớn, một bóng dáng gầy nhỏ trốn trong lùm cây phía xa, từ hình thể nhìn ra là một đứa con nít.
- Thật mạnh.
Lùm cây rung động, đầu đứa bé ló ra từ trong lùm cây, trên chiếc mũ rơm trên đầu có vài chiếc lá xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.