Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 7: Thư Giới Thiệu

Na Nhất Chỉ Văn Tử

23/06/2022

Giữa trưa mặt trời chói chang, mặt đất nóng rực, nhiệt độ cao tới 30 độ, trên đường phố chậm rãi có ít người.

Tô Hiểu đi dưới ánh mặt trời chói chang, người đi đường xung quanh đến gần hắn, đều nhao nhao nhíu mày, nhìn hắn đầy căm ghét.

Chiếc xe ngựa được Tô Hiểu xử lý, ngựa cũng được hắn bán với giá rẻ.

Kiểm tra tiền trong tay, Tô Hiểu thở dài, đây là một loại tiền tên là Belly, bán đi con ngựa kia hắn được 10 vạn Belly, nghe có vẻ nhiều, thực tế chỉ tương đương với 6000 nhân dân tệ.

Đừng nên đánh giá cao 10 vạn Belly này, sức mua của nó thấp hơn tưởng tượng nhiều.

Sau đó Tô Hiểu đã thử nghiệm, mua một bộ quần áo không tệ cần 8000 Belly, muốn ăn no một bữa chắc cần 900 Belly.

Hắn nhìn xung quanh, sau khi phát hiện bốn bề vắng lặng, Tô Hiểu chậm rãi đi tới trước một gian nhà dân.

Nhìn như lựa chọn tùy ý, thực tế hắn đã quan sát nhà dân này lâu rồi.

Tuy nhà dân không tính là gọn gàng, nhưng trên vách tường không có các loại thực vật như dây leo, điều này nói rõ nhà dân có người ở, trong đó cũng đầy đủ.

Tay nắm cửa đầy bụi mỏng, đại biểu chủ nhà dân không thường quay về nhà, chỉ tình cờ về một lần, đây là nơi ở tạm thời tốt nhất hắn chọn.

Về phần tại sao không đến quán trọ hoặc quán rượu mà ở nơi này, là vì nơi đó ngư long hỗn tạp, rất dễ gây ra những phiền phức không cần thiết.

Hắn đến thế giới hải tặc là hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ thời hạn nhiệm vụ chỉ còn 68 tiếng, ngoại trừ cần cho nhiệm vụ, hắn sẽ không tiếp xúc với quá nhiều người.

Tiếp xúc quá nhiều với người không biết = phiền phức = nguy hiểm không biết được.

Sau khi xác định bốn phía vắng lặng lần nữa, Tô Hiểu lấy ra một số công cụ đơn giản để mở khóa.

“Cạch, cạch, răng rắc ~”

Cửa phòng mở ra, Tô Hiểu đã học kỹ xảo mở khóa, loại ổ khóa đơn giản ở thế giới hải tặc chỉ là trò trẻ con với hắn.

Giống như bình thường đi vào nhà mình, Tô Hiểu tiến vào nhà dân kia, sau đó còn đóng chặt cửa.

Sau khi tiến vào nhà dân, giống như dự đoán của hắn, trong phòng không có bất kỳ người nào.

Đây là một nhà dân hơn trăm mét vuông, trên tường có treo một bức hình, trong bức hình có một nam một nữ và một bé gái vài tuổi, từ nụ cười chân thành có thể nhìn ra, đây là một nhà hạnh phúc.

Tô Hiểu nhanh chóng cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm, tuy rằng sự nhẫn nại của hắn kinh người, nhưng tanh tưởi trên người cũng làm hắn có chút buồn nôn.

Nước sạch chảy từ đỉnh đầu xuống, rửa đi vết bẩn và mùi thối trên người, sau khi thay một bộ đồ mới, Tô Hiểu cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Ngồi trên ghế sa lông, đột nhiên trong tay Tô Hiểu xuất hiện một rương báu màu trắng.

[Đóng / mở rương báu (trắng)]

Lựa chọn mở, rương báu trong tay hắn lặng yên không tiếng động mở ra, cũng không có hào quang vạn trượng, thậm chí không phát ra bất cứ âm thanh gì.



[Liệp Sát Giả mở rương báu (trắng), nhận được vật phẩm dưới đây.]

[50 vạn Belly (chỉ có thể sử dụng ở thế giới này)]

[Thư giới thiệu của đội trưởng Lowen thị vệ ở cửa thành]

[100 Nhạc Viên Tệ]

Chỉ nhận được ba vật phẩm, thu hoạch không tính là phong phú, nhưng cũng không tệ, đây chỉ là rương báu màu trắng, dựa theo đẳng cấp vật phẩm của “Luân Hồi Nhạc Viên”, rương báu màu trắng chỉ là rương báu cấp thấp nhất.

Nhận lấy Belly trước, bây giờ chưa cần dùng tới thứ này, Tô Hiểu cầm lấy lá thư.

[Thư giới thiệu của đội trưởng Lowen thị vệ ở cửa thành]

Phẩm chất: Màu trắng.

Loại hình: Loại đạo cụ phát động.

Cho điểm: 5. (cho điểm đạo cụ và cho điểm trang bị giống nhau. 1 – 10, cho điểm đạo cụ càng cao, giá trị càng cao.)

Giới thiệu tóm tắt: Đây là một bức thư giới thiệu phong cách hùng hồn dõng dạc, đội trưởng Lowen dùng quyền lợi trong tay, tiến cử một tên ác bá vào thành viên đội thị vệ, dựa vào tin này, bất luận người nào cũng có thể trở thành thành viên của đội thị vệ, tiền đề phải là một người đàn ông, trong tay có đủ Belly.

Sau khi xem xong thư giới thiệu trong tay, Tô Hiểu lộ ra vui mừng, đây chính là thứ hắn muốn.

Nếu không thể trực tiếp ám sát vị quốc vương kia, ít nhất cũng phải nhìn thấy đối phương, độ khó của nhiệm vụ ở thế giới cấp ác mộng, không thể dùng sức mạnh để giải quyết.

Tô Hiểu cho tất cả vật phẩm vào trong không gian chứa đồ, rời khỏi nhà dân.

Đầu tiên là tìm một quán ăn ăn no nê, sau đó hắn bắt đầu để ý thị vệ tuần tra trên đường.

Cái gọi là đội thị vệ, hẳn là tuần tra đường phố, trừng trị một số tên trộm vặt, tuy rằng quyền lực không lớn, nhưng cũng coi như là bộ phận quyền lực dưới cờ vương quốc Goa.

Theo dõi mấy thị vệ, Tô Hiểu nhanh chóng tìm tới vị trí tổng bộ thị vệ, đó là một tòa văn phòng hai tầng, trước cửa có hai tên thị vệ lười nhác đứng.

Tô Hiểu có thư giới thiệu trong tay, cho nên trực tiếp đi lên trước.

- Đứng lại, ở đây là đội thị vệ, không được xông loạn.

Một tên thị vệ trẻ tuổi có thái độ ngang ngược, sau khi nhìn thấy trang phục vình dân của Tô Hiểu, giọng điệu có chút kiêu ngạo.

- Ta là thị vệ mới tới…

Tô Hiểu vừa định nói ra tên mình, nhưng lập tức nghĩ lại, tên Tô Hiểu không thích hợp ở thế giới hải tặc, trong đầu nhanh quay ngược trở lại, Tô Hiểu tiếp tục nói.

- Ta là thị vệ mới tới, Byakuya.



Thị vệ trẻ hơi sững sờ, đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới.

- Byakuya? Sao ta không nghe nói có người mới, không phải ngươi muốn trà trộn vào…

- Arliss! Còn nhớ chuyện đội trưởng nói lúc trước không, đừng hỏi nhiều. Byakuya, ngươi đi theo ta.

Một thị vệ lâu năm một chút trừng thị vệ trẻ tuổi một cái, sau đó mang Tô Hiểu tiến vào tổng bộ thị vệ phía sau.

Thị vệ trẻ tuổi căm giận trừng Tô Hiểu một cái, lẩm bẩm một câu gì đó.

Loại nhân vật không quá quan trọng này, đương nhiên Tô Hiểu không thèm để ý, đi theo thị vệ lớn tuổi, hắn đi tới trước một phòng làm việc.

“Khụ khụ ~”

Thị vệ lớn tuổi đứng thẳng người, điều chỉnh dáng vẻ một phen, vừa định gõ cửa phòng, trong phòng liền truyền ra tiếng thở dốc dồn dập.

Tô Hiểu và thị vệ lớn tuổi liếc nhau, hiểu rõ trong phòng đang xảy ra chuyện gì, thị vệ lớn tuổi bỏ tay xuống, yên lặng đứng sang một bên.

Rõ ràng lúc này gõ cửa phòng thì không ổn lắm, sẽ quấy rầy nhã hứng của lãnh đạo thị vệ lớn tuổi.

Thị vệ lớn tuổi cười xin lỗi Tô Hiểu, Tô Hiểu là người “Phía trên” đặc biệt quan tâm, cho nên thị vệ lớn tuổi không muốn đắc tội Tô Hiểu.

Tô Hiểu và thị vệ lớn tuổi đi đến một bên, hắn lấy bao thuốc lá trong túi ra đưa một điếu cho thị vệ lớn tuổi.

“Tách ~” Thuốc lá được đốt, hai người tán gẫu ở hành lang.

Tuy chỉ là một điếu thuốc, nhưng có thể thành lập một chút “hữu nghị” không bền chắc, cớ sao không làm.

- Tiểu tử ngươi đúng là gặp may, lại có “Phía trên” chăm sóc, yên tâm đi, đội thị vệ ngươi gia nhập đã có người chào hỏi, hoàn toàn không thành vấn đề, đúng rồi, ta tên là Hank, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.

Tô Hiểu cười khiêm tốn, nhưng cảm xúc trong mắt không hề thay đổi.

- Ta tên là Byakuya, mong chiếu cố nhiều hơn.

Khi Tô Hiểu nói chuyện, cầm thuốc còn thừa trong tay nhét vào túi áo Hank.

Hắn đã suy xét thị vệ trước mặt có giá trị lợi dụng không, bây giờ hắn không hiểu rõ tình hình ở vương đô, đối phương có công dụng rất lớn.

Nụ cười trên mặt Hank sung sướng hơn ít, đúng lúc này, bên trong gian phòng truyền đến tiếng gầm nhẹ ngắn ngủi.

Hai người đều hiểu, đã đến lúc rồi.

Hank đợi mấy phút mới gõ cửa phòng.

- Ai đấy, cút vào đây.

Giọng nói trầm thấp truyền từ trong phòng làm việc ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luân Hồi Nhạc Viên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook