Luân Hồi

Chương 26: Có được mà không tốn chút công sức nào

Hải Đồng

11/03/2014

- Anh làm gì đấy?

Đợi khi Trương Tông Quân nói rõ ra, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, không phải cướp là tốt rồi.

- Hai người anh em, tôi vừa nghe hai anh nói chuyện có người muốn bán nhà máy đường, có thể nói rõ chuyện này cho tôi nghe được không?

Thấy bộ dạng đề phòng của hai người, Trương Tông Quân không tiến lên mà chỉ đứng tại chỗ hỏi han.

Nghe Trương Tông Quân hỏi thăm chuyện này, hai người cũng yên lòng.

Vương Tam là người nông dân rất bình thường ở Đông Hoàn, từ một Vương Tam mấy chục đời cả nhà chỉ làm nông dân, có lẽ là ông trời thương tình, cuối cùng đã cho ông ta được hưởng phúc vương gia, cuối cùng ban lòng từ bi cho ông ta, cho nhà họ Vương một đứa trẻ thông minh, đó chính là Vương Tam.

Không biết có phải chuyện đó hay không nữa, dù sao mọi người đều nói như vậy.

Hoặc cũng có thể thật sự là như thế, Vương Tam từ nhỏ đã thông minh, tuy rằng nhà nghèo, chưa được học đầy đủ, nhưng đứa trẻ này rất nhanh nhẹn, bắt đầu buôn bán lông ngỗng, lông gà, lông ngan. Mấy năm sau đã có một gia nghiệp không hề nhỏ, cưới một cô vợ xinh đẹp, cuộc sống gia đình quá tốt đẹp và hoàn mỹ.

Sau này việc buôn bán của Vương Tam càng ngày càng lớn, trong tay tích ghóp được rất không ít. Nhìn thấy tình hình đường mía trong hai năm trở lại tương đối nóng hổi, cắn răng đem tất cả số tài sản tích góp được xây dựng nhà máy đường. Điều ngoài dự liệu của Vương Tam đó là không ngờ việc kinh doanh lại phát đạt như thế, một nhà máy đường nhỏ bé chỉ trong hai năm mà có thể kiếm được bạc triệu.

Có tiền rồi, Vương Tam cũng bắt đầu giao du với những kẻ có tiền, cả ngày giao du với những người không đứng đắn, Vương Tam mặc dù chuyện buôn bán rất đỏ nhưng lại đen bạc, mỗi lần đánh bạc đều thiệt hại rất nhiều.

Vương Tam cả ngày đam mê cờ bạc, nhà máy đường không có người quản lý cũng dần dần đi xuống, sau nhiều lần khuyên bảo mà không có kết quả, vợ của Vương Tam không chịu được nữa bèn tức giận ly hôn với Vương Tam, quay về nhà mẹ đẻ. Sau đó không có người quản lý, Vương Tam càng ngày càng thay đổi trầm trọng, cả ngày chỉ ra ra vào vào sòng bạc, cha hắn vì tức giận mà phải vào viện.

Sau một thời gian ngắn, Vương Tam đánh bạc càng nghiêm trọng hơn, đến nỗi nhà và xe cũng bán hết, cuối cùng cũng tính đến bán nhà máy đường.

Một đám dân cờ bạc có được nhà máy đường trong tay cũng đều ngu ngốc, những kẻ này suốt ngày chỉ biết ăn uống no say như những đống rác rưởi, căn bản không biết làm thế nào để kinh doanh một doanh nghiệp. đương nhiên, cũng không ai trông cậy vào đám cờ bạc này, bất đắc dĩ thương lượng với đám dân cờ bạc này, quyết định mua lại với giá ba mươi vạn.

- Hai người anh em, hai anh có thể đưa tôi đi xem nhà máy đường của Vương Tam được không?

Nghe hai người nói xong, Trương Tông Quân cảm giác được đây là một cơ hội tốt, nếu như mình mua nhà máy đường này thì sau này không cần phải lo lắng đến chuyện đầu vào đường của xưởng nước hoa quả dầm nữa.

- Cách đây khá là xa đó.

Hai người có vẻ khó khăn, đưa hắn ta đi làm gì không biết. nhàn rồi không có gì làm thì kiếm chỗ phơi nắng còn tốt hơn.

Thấy hai người không muốn đi, Trương Tông Quân khẽ dao động:

- Thế này đi, hai người anh em, hai anh đưa tôi đi, tôi sẽ cho các anh mười đồng, có được không?



- Thật không? Anh không lừa chúng tôi chưa?

Hai mắt hai người sáng lên, vội vàng hỏi, có tiền là có thể thương lượng được.

- Thật.

Trương Tông Quân nói:

- Thế này đi, tôi sẽ đưa trước cho các anh năm đồng, đợi đưa tôi đến đó rồi tôi sẽ đưa thêm năm đồng cho các anh, thế nào? Thế này thì tin tưởng rồi chứ.

Nói rồi móc ra năm đồng tiền đưa qua.

- Được.

Hai người liếc nhau, gật đầu. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, dẫn đi một chuyến cũng có tiền. Chuyện tốt như thế có kẻ ngu si mới không làm. Hai người nhận tiền rồi nên có vẻ nhiệt tình hơn.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Trương Tông Quân không nghĩ rằng mình ngoài ý muốn trả thù lao cho hai người dẫn đường này, mà còn để bọn họ nhận ra đây cũng là một con đường phát tài, sau này có thể nhờ vào số tiền dẫn đường cho người khác mà sống, đương nhiên sau đó sẽ thúc đẩy việc dẫn đường thì cần phải có tiền công trở thành một thói quen. Đợi mấy năm sau, Trương Tông Quân đến Quảng Đông lần thứ hai hỏi đường, đương nhiên sẽ cần phải bỏ ra một khoảng tiền, không thể ngờ rằng tất cả đều do mình đưa ra.

Hai người chở Trương Tông Quân ngồi trên xe, đi khoảng chừng hơn một tiếng thì cũng đến một thị trấn nhỏ, xuống xe, hai người chỉ vào một cái tạp viện bên phải:

- Anh à., kia chính là nhà máy đường đang muốn bán, anh đi xem xem.

- Không sao, chúng ta cùng đi qua đó xe sao.

Trương Tông Quân liếc nhìn, hai người này muốn lừa mình thì sao? Bây giờ vẫn chưa thể đưa tiền cho bọn họ được.

Hai người kia cũng không có cách gì, không cách nào khác bèn đưa Trương Tông Quân đi vào tới cừa, tiếng gõ cửa : - bịch bịch bịch mạnh mẽ, tiếng gọi to:

- Có ai không?

- Ai thế?

Từ bên trong truyền ra một âm thanh.

- Có người muốn đến xem nhà máy đường.

Hai người gọi to.



- Ra đây.

Người bên trong trả lời, một lát sau Trương Tông Quân nghe thấy từ bên trong có tiếng bước chân, cửa lớn được mở ra, một người đàn ông trung tuổi mở cửa, nhìn ba người trước mặt, khẽ ho một tiếng:

- Các anh ai muốn xem nhà máy.

Người mở cửa là một người đàn ông mới chỉ ngoài ba mươi thôi nhưng xem sắc mặt tái nhợt, người gầy yếu, vành mắt hơi có mày đen, thân thể yếu ớt.

- Người này.

Hai người dẫn đường đều chỉ vào Trương Tông Quân.

- Vào đi.

Nhìn Trương Tông Quân một lúc rồi người trung niên bèn gật đầu, quay người đi vào trong sân.

Đưa thêm mười đồng tiền cho hai người kia, Trương Tông Quân quay người đi theo người trung niên gầy gò kia vào trong sân, người trung niên đưa một điếu thuốc ra giới thiệu mình:

- Tôi họ Trần, tên là Trần Phúc Sinh. Không biết người anh em họ gì? Nghe giọng nói thì cậu không phải là người vùng này.

Trương Tông Quân nhận điếu thuốc trong tay nhưng không châm lửa:

- Tôi họ Trương, là người Sơn Đông, anh Trần, anh có thể đưa tôi đi xem nhà máy đường được không?

Trương Phúc Sinh cười cười:

- Được thôi.

Vừa đi bên Trương Tông Quân vừa chỉ cho hắn trình tự làm việc của nhà máy.

- Đây là khu xử lí mía, đây là phân xưởng nghiền ép mía, đây là công đoạn chưng cất mía, đây là giai đoạn ra đường, đây là giai đoạn làm khô đường.

Nghe Trương Phúc Sinh giới thiệu tỉ mỉ, Trương Tông Quân cũng có thể hiểu được sơ qua công nghệ sản xuất mía, từ mía thôi đến đường cát tổng cộng chia làm các giai đoạn như mía nguyên liệu từ nơi sản xuất, xử lí mía thô, nghiền ép mía, nước mía sạch, chưng cất nước mía, nấu đường, đường cát phơi khô rồi chờ cho bay hơi hết nước. Nhìn kỹ càng phân xưởng, dường như lâu rồi không được sản xuất, cũng không có người dọn dẹp, trên mặt đất toàn là đất cát. Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ bại lụi nhưng máy móc nhìn qua cũng không tồi, cũng không bị mất mát gì.

Hiểu rồi, Trương Tông Quân bèn hỏi:

- Sản xuất muốn cần công nhân thì làm thế nào? Những công nhân trước của nhà máy có quay lại làm hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook