Luân Hồi

Chương 80: Người ấy đến (trung)

Hải Đồng

11/03/2014

Một người là cố ý (nhìn thấy thiên tài nhi đồng mà sùng bái), một người là hữu tình (khóe miệng bất tri bất giác chảy xuống chính là chứng minh tốt nhất), hai tiểu tử kia rất nhanh liền quen thuộc, líu ríu nói chuyện không ngừng, tán gẫu vô cùng hứng khởi, ngay tiếng chuông vang khi vào học cũng không chú ý.

Tâm tình của Đồng lão sư cũng không tệ, trong nhà giới thiệu một người bạn trai, đang làm việc trong cơ quan chính phủ huyện, công tác không tệ, bản thân nàng cũng rất hài lòng, hai người chuẩn bị qua năm sẽ kết hôn. Tâm tình tốt tự nhiên rất có kiên nhẫn đối với bọn trẻ, cả ngày vẻ mặt tươi cười, đối với công tác xuất sắc của Đồng lão sư trong thời gian này hiệu trưởng đại nhân không chỉ một lần đưa ra lời khen ngợi.

Duy nhất làm Đồng lão sư cảm thấy tiếc nuối chính là nhi đồng thiên tài kia không tới lớp học ngày nào, lúc trước nghe nói em trai của cô bé thiên tài cần đến trường học làm cho nàng cao hứng, không nghĩ tới người ta chỉ đến báo danh rồi sau đó chưa tới lớp lần nào.

Quả nhiên thiên tài đều không giống người thường, Đồng lão sư nghĩ đến cô gái thiên tài kia cũng không cần tới trường học ngày nào, nhưng đi thi lên trung học lại đứng đầu cả tỉnh, trong khi một đứa bé nhi đồng mẫu giáo thiên tài lại có thể làm được đề thi lớp ba tiểu học, lúc ấy chính nàng cơ hồ không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Chẳng lẽ nhi đồng thiên tài cũng có thể di truyền? Đồng lão sư nhìn bọn nhỏ mơ màng, vì sao mình không phải là một thiên tài đây? Nếu như mình là thiên tài thì có thể di truyền cho con của mình đi?

Phi phi phi, mình nghĩ gì thế! Tiếng chuông vào học vang lên, Đồng lão sư chợt bừng tỉnh, từ trong mơ màng tỉnh lại, nhất thời cảm giác trên mặt mình như phát sốt, mình còn chưa kết hôn như thế nào lại nghĩ tới những việc xấu hổ như thế đây? Thật dọa người!

Nàng chột dạ nhìn trộm khắp chung quanh một lần, hoàn hảo không ai chú ý tới nàng. Nàng thè lưỡi trộm vỗ vỗ ngực, thật may thật may, không bị người phát hiện, bằng không sẽ bị đám trẻ con cười chết.

Chứng kiến bọn nhỏ đều vào phòng học, không tiếp tục ở bên ngoài chơi đùa, Đồng lão sư cuối cùng đi lên bục giảng, theo bản năng nhìn xuống bên dưới, chợt sửng sốt, chỗ ngồi kia vốn luôn trống trải không ai hôm nay lại có người ngồi!

Là nhi đồng thiên tài đã đến? Đồng lão sư có chút kinh ngạc, trong lòng có chút tự giễu, gì đây, khách ít thấy nha! Cả ngày người kia giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay thế nhưng lại chịu đến đi học? Thật đúng là chịu cho mình mặt mũi!

Nàng cũng không bắt đầu giảng bài mà mỉm cười giới thiệu Trương Lam cho cả lớp:

- Các học sinh, hôm nay vị bạn học thần bí nhất của lớp chúng ta đã đến, người này là ai đây?

Còn có thể là ai? Chính là tên tiểu tử cả ngày không chịu đi học đó thôi!

Trẻ con quả nhiên đều rất hiếu kỳ, hoặc là dễ bị lừa, vừa nghe được lời nói của lão sư những ánh mắt đều chỉnh tề đồng loạt nhìn về phía Trương Lam. Có tò mò, có hâm mộ, lại ghen tỵ, Trương Lam thật ngạc nhiên phát hiện, chỉ là những đứa trẻ con nhỏ xíu như vậy, nhưng trong ánh mắt đã có thể biểu đạt ra thật nhiều hàm ý đến như thế.

Mồ hôi, đây là hạ mã uy ta nha! Trương Lam âm thầm cân nhắc, vị lão sư này tuổi tác thoạt nhìn không lớn, không đến mức hiện tại lại gặp phải tuổi mãn kinh rồi đi? Hắn có chút tự kỷ suy đoán, chẳng lẽ bởi vì mình rất soái? Không phải là không đến đi học sao, không đến mức làm cho mình khó chịu nổi như vậy chứ, có cần phải đem mình đặt lên trên lửa nướng?



Đối với vị Đồng lão sư này, Trương Lam không có ấn tượng gì, ở kiếp trước Trương Lam học mẫu giáo trong thôn, đương nhiên sẽ không nhận thức được vị lão sư trong huyện thành này. Cho tới kiếp này, nhân sinh quỹ tích của Trương Lam đã thay đổi nhiều lắm! Không chỉ là chính hắn, gia đình của hắn, ngay cả trong thôn, đều đã bị hiệu ứng hồ điệp vỗ cánh thay đổi cả phương hướng.

- Tốt lắm!

Đồng lão sư vỗ vỗ tay, ý bảo các học sinh yên tĩnh một chút, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Lam lại tràn đầy hài hước:

- Tin tưởng mọi người đều biết vị bạn học kia là ai, nhưng có lẽ các bạn học cũng không quá hiểu biết về bạn học này, có muốn bạn học kia đi lên tự giới thiệu với mọi người hay không?

- Muốn!

Đám học sinh chỉnh đề phối hợp lấy quyết định của lão sư.

- Tốt lắm!

Đồng lão sư hiển nhiên rất hài lòng đối với kết quả do mình tạo thành, cười híp mắt nhìn lên Trương Lam:

- Như vậy hiện tại hoan nghênh vị bạn học này lên bục giảng giới thiệu, mọi người vỗ tay hoan nghênh!

Hừ, ta còn không thu thập được ngươi sao? Đồng lão sư âm thầm đắc ý, mặc kệ ngươi là thiên tài như thế nào, ở trong này ngươi cũng phải thành thành thật thật uống nước rửa chân của lão nương!

Có điểm đâm lao phải theo lao nha! Trương Lam sờ sờ mũi, đầu năm nay làm nhiều người tức giận ngàn vạn lần không được, bằng không sẽ chết vô cùng bi thảm!

- Bạn khẩn trương sao?

Mạc Ly Yên nhỏ giọng hỏi Trương Lam:

- Nếu khẩn trương thì cứ nói thân thể mình không khỏe là được!

Dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Trương Lam, tiếp theo giải thích:



- Mỗi lần tôi không muốn làm bài tập, đều nói với mẹ là tôi không thoải mái, nhưng sau đó mẹ tôi cũng không tiếp tục ép tôi làm bài.

Tiếp theo lại ngượng ngùng cười cười:

- Không cho bạn chê cười tôi, tôi chỉ nói cho một mình bạn nghe thôi!

Thật là một cô nhóc khờ dại thiện lương! Trương Lam không khỏi cười thầm, chút xíu như vậy đã biết an ủi thông cảm người khác, trưởng thành thì còn thế nào? Nếu cẩn thận dạy dỗ một chút, không phải khi trưởng thành sẽ biến thành thượng hạng ra phòng khách xuống nhà bếp đều tuyệt hảo?

- Không có việc gì!

Trương Lam nhỏ giọng nói:

- Việc nhỏ này còn chưa làm khó được tôi!

- Bạn thật dũng cảm!

Vẻ mặt Mạc Ly Yên sùng bái.

Việc này mà cũng có thể kéo tới việc dũng cảm hay sao? Ý nghĩ của trẻ con đúng là thật cổ quái! Trương Lam cảm giác bản thân mình giống như đã thoát khỏi địa cầu, bằng không vì sao ý nghĩ của trẻ con hiện tại hắn hoàn toàn không thể hiểu được?

Hừ! Nhìn ngươi có dám đi lên đây hay không? Đồng lão sư khoanh tay trước ngực, thật đắc ý vì mình trêu cợt được một thiên tài nhi đồng. Nhi đồng của lão nương có phải là thiên tài hay không còn chưa biết, nhưng đến lúc đó lão nương có thể nói với con của mình, năm xưa lão nương cũng từng trêu chọc một siêu cấp thiên tài!

Giới thiệu thì giới thiệu thôi, chẳng có gì lạ. Trương Lam quyệt môi, nhấc chân đi thẳng lên bục giảng.

Hắn thật đúng là dám đi lên? Nụ cười trên mặt Đồng lão sư có chút dại ra, rất không dám tin. Con nít không phải đều rất sợ lão sư sao? Xem đến lão sư tìm mình cũng sẽ hoảng sợ mà khóc, làm sao đứa nhỏ này lại có gan lớn như vậy?

Hắn thật đúng là dám đi lên nha! Đám học sinh bên dưới đều nghĩ như vậy, thật bội phục dũng khí của Trương Lam. Nếu như là mình khẳng định mình không dám đi lên, nói không chừng đi được nửa đường bị dọa khóc, phía dưới có nhiều bạn học đang nhìn thấy, nói không chừng bị khẩn trương mà vấp ngã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook