Luận Như Thế Nào Dụ Dỗ Sai Cách Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 59
Nhất Chích Đại Nhạn
28/07/2020
Sáng sớm hôm sau, khi Triệu Kiếm Quy đi tìm Quý Hàn thì Quý Hàn đang ở trong thư phòng xử lý công vụ trong giáo, đại thị nữ đợi ở ngoài cửa, thấy hắn đến liền mỉm cười, nói: “Triệu công tử, giáo chủ ở bên trong.”
Triệu Kiếm Quy gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Quý Hàn tựa hồ đang nhét thứ gì đó dưới bàn, trước mặt y là công văn chồng chất như núi, hiển nhiên là do mấy ngày trước y bị thương không thể quản được.
Quý Hàn ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt ngược lại rất là bình thản tự nhiên: “Ngươi đến.”
Triệu Kiếm Quy cũng giả bộ như chưa thấy cái gì cả, mỉm cười hỏi y: “Hôm nay ngươi phải đổi dược?”
Quý Hàn gật đầu: “Đúng vậy, ta đã sai Tiểu Lâm đi thỉnh Diêm đại phu lại đây, ngươi cứ ngồi xuống trước.”
Triệu Kiếm Quy liền ngồi xuống chỗ đối diện Quý Hàn, không bao lâu sau thì Tiểu Lâm đưa Diêm đại phu đến.
Thư phòng vốn dĩ không phải chỗ đổi dược, phòng của Quý Hàn lại ở gần đó, đại thị nữ cùng Diêm đại phu đưa Quý Hàn đi, Tiểu Lâm cũng theo hầu, gã không quên cho Triệu Kiếm Quy một ánh mắt ra hiệu.
Triệu Kiếm Quy tự nhiên sáng tỏ.
Hắn vẫn ngồi trong thư phòng, không có ai đuổi hắn đi, có lẽ là đều cho rằng hắn là người thân cận với giáo chủ, đợi đến lúc trong thư phòng không còn ai, hắn mới bước nhanh đến chỗ Quý Hàn vừa ngồi.
Vừa rồi hắn đã thấy rõ Quý Hàn giấu thứ gì đó dưới bàn.
Triệu Kiếm Quy thành danh lúc niên thiếu, hành tẩu giang hồ đã hơn mười năm, đối với mấy cơ quan bí mật cũng có nghiên cứu qua, hắn cẩn thận tìm quanh mép bàn một vòng liền phát hiện ở chân bàn được ẩn một hộc ngầm, bên trong nhét giấy cuộn, hiển nhiên là thứ mới lấy từ chân của bồ câu đưa thư ra.
Trên giấy vẽ vị trí của mật đạo sau núi mà Ma Giáo phát hiện được.
Triệu Kiếm Quy vội vàng nhìn tờ giấy mấy lần, thầm ghi nhớ trong lòng.
Hắn lo rằng Quý Hàn hoặc là người khác sẽ quay lại đây nên vội vàng trả tất cả về nguyên trạng, ngồi lại chỗ của mình, lòng thấp thỏm.
Giờ phút này trong lòng hắn giống như có hai người đang khắc khẩu, một người cảm thấy hắn làm như vậy là mười phần sai, người khác lại thấy chuyện này là hiệp nghĩa nên phải làm.
Khi lòng hắn còn tràn đầy rối rắm, Quý Hàn đã trở lại.
“Phiền ngươi ngồi chờ một lát.” Quý Hàn trêu ghẹo hắn, “Đợi ta xem xong công văn còn cần ngươi theo giúp ta giải sầu.”
Tâm tình của Quý Hàn tâm tình tựa hồ rất tốt, cách nói chuyện với hắn không giấu nổi sự vui vẻ.
Triệu Kiếm Quy gật đầu, chỉ cảm thấy tội lỗi trong lòng càng sâu.
Đợi khi Quý Hàn xem xong công văn rồi uống thuốc thì đã là buổi chiều.
Bọn họ cùng dùng cơm, Quý Hàn nội thương chưa lành, đi không được xa, đành chỉ dạo quanh hoa viên một vòng.
Lúc trước khi đến Ma Giáo, Triệu Kiếm Quy vẫn cho rằng Ma Giáo là nơi tối tăm đáng sợ, lúc này xem ra, hoa viên của Ma Giáo còn được chăm sóc cẩn thận hơn của Hạo Nhiên Minh.
Hai người không nói gì mà cứ đi như thế, Quý Hàn rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi hắn.
Quý Hàn: “Hai ngày này ngươi làm sao vậy?”
Triệu Kiếm Quy: “Ta……”
Quý Hàn nhăn mày: “Nếu trong giáo có người nói bậy với ngươi, ngươi cứ việc nói cho ta biết.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hắn biết Quý Hàn hiểu lầm, nhất thời lại không biết phải giải thích như thế nào.
Dù thế nào thì hắn cũng tuyệt đối không nói ra chân tướng, đành phải chuyển đề tài.
“Mấy thích khách kia thế nào rồi?” Triệu Kiếm Quy hỏi, “Ngươi có tra được là loại người nào phái bọn họ đến không?”
Vẻ mặt của Quý Hàn càng thêm nghiêm nghị: “Ôn trưởng lão đòi đích thân thẩm vấn thích khách, ta không thể cự tuyệt lão.”
Triệu Kiếm Quy còn có chút hoài nghi với Ôn trưởng lão, nghe Quý Hàn nói như vậy, không khỏi cảm thấy sốt ruột: “Cho lão thẩm vấn? Này…… Ngươi thật tin lão sao?”
Quý Hàn nói: “Ngươi yên tâm, ta đã cho Hoa hộ pháp đi theo coi sóc việc này, hiện nay Vệ Kỳ cũng trở lại, hai người bọn họ chắc chắn sẽ truy ra manh mối.” Y nghĩ một chút rồi lại giải thích thêm, “Hoa hộ pháp cùng Vệ Kỳ đều là tâm phúc và thân tín của ta.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Vẫn nên điều tra càng nhanh càng tốt.”
Quý Hàn nói: “Hôm qua ta đã phân phó hắn, một lát nữa chúng ta sẽ đi hỏi Vệ Kỳ xem việc này có tiến triển gì không.”
Triệu Kiếm Quy đành phải gật đầu.
Quý Hàn lo nghĩ, lại nói với hắn: “Đi, ta dẫn ngươi đi xem chỗ này.”
Triệu Kiếm Quy gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Quý Hàn tựa hồ đang nhét thứ gì đó dưới bàn, trước mặt y là công văn chồng chất như núi, hiển nhiên là do mấy ngày trước y bị thương không thể quản được.
Quý Hàn ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt ngược lại rất là bình thản tự nhiên: “Ngươi đến.”
Triệu Kiếm Quy cũng giả bộ như chưa thấy cái gì cả, mỉm cười hỏi y: “Hôm nay ngươi phải đổi dược?”
Quý Hàn gật đầu: “Đúng vậy, ta đã sai Tiểu Lâm đi thỉnh Diêm đại phu lại đây, ngươi cứ ngồi xuống trước.”
Triệu Kiếm Quy liền ngồi xuống chỗ đối diện Quý Hàn, không bao lâu sau thì Tiểu Lâm đưa Diêm đại phu đến.
Thư phòng vốn dĩ không phải chỗ đổi dược, phòng của Quý Hàn lại ở gần đó, đại thị nữ cùng Diêm đại phu đưa Quý Hàn đi, Tiểu Lâm cũng theo hầu, gã không quên cho Triệu Kiếm Quy một ánh mắt ra hiệu.
Triệu Kiếm Quy tự nhiên sáng tỏ.
Hắn vẫn ngồi trong thư phòng, không có ai đuổi hắn đi, có lẽ là đều cho rằng hắn là người thân cận với giáo chủ, đợi đến lúc trong thư phòng không còn ai, hắn mới bước nhanh đến chỗ Quý Hàn vừa ngồi.
Vừa rồi hắn đã thấy rõ Quý Hàn giấu thứ gì đó dưới bàn.
Triệu Kiếm Quy thành danh lúc niên thiếu, hành tẩu giang hồ đã hơn mười năm, đối với mấy cơ quan bí mật cũng có nghiên cứu qua, hắn cẩn thận tìm quanh mép bàn một vòng liền phát hiện ở chân bàn được ẩn một hộc ngầm, bên trong nhét giấy cuộn, hiển nhiên là thứ mới lấy từ chân của bồ câu đưa thư ra.
Trên giấy vẽ vị trí của mật đạo sau núi mà Ma Giáo phát hiện được.
Triệu Kiếm Quy vội vàng nhìn tờ giấy mấy lần, thầm ghi nhớ trong lòng.
Hắn lo rằng Quý Hàn hoặc là người khác sẽ quay lại đây nên vội vàng trả tất cả về nguyên trạng, ngồi lại chỗ của mình, lòng thấp thỏm.
Giờ phút này trong lòng hắn giống như có hai người đang khắc khẩu, một người cảm thấy hắn làm như vậy là mười phần sai, người khác lại thấy chuyện này là hiệp nghĩa nên phải làm.
Khi lòng hắn còn tràn đầy rối rắm, Quý Hàn đã trở lại.
“Phiền ngươi ngồi chờ một lát.” Quý Hàn trêu ghẹo hắn, “Đợi ta xem xong công văn còn cần ngươi theo giúp ta giải sầu.”
Tâm tình của Quý Hàn tâm tình tựa hồ rất tốt, cách nói chuyện với hắn không giấu nổi sự vui vẻ.
Triệu Kiếm Quy gật đầu, chỉ cảm thấy tội lỗi trong lòng càng sâu.
Đợi khi Quý Hàn xem xong công văn rồi uống thuốc thì đã là buổi chiều.
Bọn họ cùng dùng cơm, Quý Hàn nội thương chưa lành, đi không được xa, đành chỉ dạo quanh hoa viên một vòng.
Lúc trước khi đến Ma Giáo, Triệu Kiếm Quy vẫn cho rằng Ma Giáo là nơi tối tăm đáng sợ, lúc này xem ra, hoa viên của Ma Giáo còn được chăm sóc cẩn thận hơn của Hạo Nhiên Minh.
Hai người không nói gì mà cứ đi như thế, Quý Hàn rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi hắn.
Quý Hàn: “Hai ngày này ngươi làm sao vậy?”
Triệu Kiếm Quy: “Ta……”
Quý Hàn nhăn mày: “Nếu trong giáo có người nói bậy với ngươi, ngươi cứ việc nói cho ta biết.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hắn biết Quý Hàn hiểu lầm, nhất thời lại không biết phải giải thích như thế nào.
Dù thế nào thì hắn cũng tuyệt đối không nói ra chân tướng, đành phải chuyển đề tài.
“Mấy thích khách kia thế nào rồi?” Triệu Kiếm Quy hỏi, “Ngươi có tra được là loại người nào phái bọn họ đến không?”
Vẻ mặt của Quý Hàn càng thêm nghiêm nghị: “Ôn trưởng lão đòi đích thân thẩm vấn thích khách, ta không thể cự tuyệt lão.”
Triệu Kiếm Quy còn có chút hoài nghi với Ôn trưởng lão, nghe Quý Hàn nói như vậy, không khỏi cảm thấy sốt ruột: “Cho lão thẩm vấn? Này…… Ngươi thật tin lão sao?”
Quý Hàn nói: “Ngươi yên tâm, ta đã cho Hoa hộ pháp đi theo coi sóc việc này, hiện nay Vệ Kỳ cũng trở lại, hai người bọn họ chắc chắn sẽ truy ra manh mối.” Y nghĩ một chút rồi lại giải thích thêm, “Hoa hộ pháp cùng Vệ Kỳ đều là tâm phúc và thân tín của ta.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Vẫn nên điều tra càng nhanh càng tốt.”
Quý Hàn nói: “Hôm qua ta đã phân phó hắn, một lát nữa chúng ta sẽ đi hỏi Vệ Kỳ xem việc này có tiến triển gì không.”
Triệu Kiếm Quy đành phải gật đầu.
Quý Hàn lo nghĩ, lại nói với hắn: “Đi, ta dẫn ngươi đi xem chỗ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.