Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Chương 150

Ngã Đắc

17/07/2024

Dưới ánh trăng sáng, Lâm Thâm Thâm nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của Trần Nhã Thiến lấm tấm mồ hôi, mồ hôi chảy xuống, qua bộ ngực dính đầy nước bọt của cô, rồi chảy xuống chiếc eo thon thả.

Hơi thở của Trần Nhã Thiến trở nên nặng nề hơn, cái miệng uốn éo của nàng ngậm lấy dương v*t lớn tạo ra tiếng nước.

Lâm Thâm Thâm thu hồi sự chú ý của mình, ngẩng đầu lên, thở hổn hển.

Sau đó, bắt đầu lắc hông, vô thức đâm vào cái miệng nhỏ nhắn đó.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thâm Thâm làm chuyện này, dương v*t thô dài hoàn toàn sung huyết và cứng rắn, cái miệng thật tuyệt, nếu được cắm vào bên dưới, sẽ sướng đến mức nào?

Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Thâm Thâm hiện lên một hình ảnh, Trần Nhã Thiến đang mặc váy cưới nằm trên giường, bị mình đè lên.

Cảnh sung sướng chí mạng này truyền lên đại não.

Điều làm hài lòng hơn nữa là Trần Nhã Thiến thở hổn hển, kêu Thâm Thâm, kêu chồng. Lâm Thâm Thâm đột nhiên cảm thấy sau thắt lưng tê dại! Cô còn thiếu kinh nghiệm, không biết đây là dấu hiệu trước khi xuất tinh, cho đến khi tinh dịch bắn ra, làm Trần Nhã Thiến bị sặc, ho khan.

Cô hốt hoảng rút dương v*t đang dần mềm ra sau khi xuất tinh.

Trần Nhã Thiến nhắm mắt cau mày, một ít chất lỏng đục đặc sệt màu trắng chảy ra từ khóe miệng, trông rất dâm mỹ.

Lâm Thâm Thâm đưa tay ra lau một bên miệng đỏ tươi, móc tinh dịch lên tay.

Nhìn tinh dịch vài giây, trong lòng Lâm Thâm Thâm càng cảm thấy khát vọng lớn hơn!

Cô nhìn Trần Nhã Thiến dường như vẫn chưa tỉnh ngủ mà cởi quần ra, trên chiếc quần lót mỏng manh rõ ràng có dấu vết của băng vệ sinh, cô đưa tay vén cặp đùi trắng nõn mỏng manh đó ra. Lúc này, Trần Nhã Thiến dùng lực ngược lại, cố gắng khép hai chân lại với nhau.

Nàng không vùng vẫy là được rồi.

Ngay khi nàng vùng vẫy, Lâm Thâm Thâm hoàn toàn cảm thấy khao khát chinh phục, cổ họng chuyển động, đôi mắt tràn ngập màu đỏ!

Không chỉ tách hai chân ra mà còn đưa tay chạm vào bên ngoài chiếc quần lót, ấn vào bên dưới một cách không mấy nhẹ nhàng. Sau một lúc, Trần Nhã Thiến rên rỉ trong cơn mê.

"Hừ—" Lâm Thâm Thâm cởi quần lót ra!

Sau đó, cô phát hiện không có máu kinh nguyệt màu đỏ trên băng vệ sinh, chỉ có một số chất nhờn trong suốt.

Trong đầu Lâm Thâm Thâm chỉ có một suy nghĩ, Trần Nhã Thiến đang nói dối mình?!

Không biết có phải do hồi chiều có cọ rửa qua hay không mà vùng lông mu thưa thớt, không rậm rạp không thấy dấu hiệu của kinh nguyệt. Chẳng lẽ Trần Nhã Thiến nghĩ dán loại đồ vậy này, có thể ngăn người khác xâm phạm nàng?

Đúng là người có lý trí thì không, nhưng Lâm Thâm Thâm đang ở ngưỡng nửa lý trí và nửa động vật.

Cô chỉ biết Trần Nhã Thiến đã nói dối mình.

Sau khi cởi bỏ hoàn toàn chiếc quần lót của nàng, Lâm Thâm Thâm đưa tay chạm vào khe hở nhỏ, âm vật nhỏ nhắn xinh xắn đã ướt đẫm nước, khi ngón tay cô chạm vào bắt đầu run rẩy.

Trần Nhã Thiến thốt ra một tiếng ừm.

Lâm Thâm Thâm nhận ra đây có thể là một công tắc nhạy cảm ở hạ thể nên đã thô lỗ véo nó.

"A...!" Trần Nhã Thiến toàn thân run rẩy, dục vọng như lửa đốt, đốt cháy chỗ sâu nhất trong lòng, không ai có thể ngăn cản ngứa ngáy, hiển nhiên trong lúc mơ đã bị người tận tình xâm phạm, nàng tựa hồ được thỏa mãn về tinh thần và thị giác, nhưng cơ thể lại càng rơi vào cơn đói khát sâu sắc hơn.

“Sâu hơn một chút.” Nước mắt từ khóe mắt Trần Nhã Thiến trào ra.



Lâm Thâm Thâm vặn nhẹ âm vật, tay còn lại luồn vào khe hở bên dưới nhẹ nhàng đút vào, cảm giác ấm nóng trơn trượt, cô lại nhét thêm hai ngón tay vào.

Bức tường thịt chặt chẽ cắn ngón tay của cô! Đói khát nuốt vào rồi nhổ ra!

Gân xanh trên trán Lâm Thâm Thâm giật giật, dương v*t giữa đũng quần lại căng cứng, quy đầu nhô cao giữa đám lông mu rậm rạp, dán chặt vào bụng dưới.

Sau khi đút ngón tay vào hai lần, Lâm Thâm Thâm gấp gáp muốn cắm vào.

Cô rút ngón tay ra, đỡ lấy dương v*t thô dài, đem đầu dương v*t to tròn đút vào lỗ trơn trượt, sau đó xoay một vòng trong lỗ, cô không chịu nổi thở hổn hển nói: "Thiến Thiến, tôi muốn cắm vào. "

Trần Nhã Thiến lông mi chuyển động trong khi ngủ, trên trán đã đổ một lớp mồ hôi dày.

Một cơn gió từ đâu thổi vào xe.

Lâm Thâm Thâm đang định đứng thẳng lưng thì đột nhiên thanh tỉnh!

Cô nhìn thấy tình hình hiện tại, thấy cô sắp xâm phạm Trần Nhã Thiến đang hôn mê không có ý thức! Lúc kiểm tra tư liệu, Trần Nhã Thiến từng kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra với những phụ nữ bị tấn công tình dục và được đưa đến bệnh viện.

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lên đỉnh đầu!!

Trần Nhã Thiến sẽ chết.

Nếu dương v*t thô như vậy cắm vào, âm đ*o nhỏ của Trần Nhã Thiến nhất định sẽ vỡ tung, đây là bên ngoài, không có đủ thiết bị y tế, cô cũng không hiểu những cái đó, Trần Nhã Thiến khẳng định không được cứu.

Thanh tỉnh cũng không muộn, Lâm Thâm Thâm lập tức xoay người xuống xe.

Còn Trần Nhã Thiến thì nằm trên ghế ô tô, trên trán đổ nhiều tầng mồ hôi, toàn thân run rẩy, dưới ánh trăng là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Lâm Thâm Thâm lấy một chai nước khoáng lớn, súc miệng, rửa tay rồi đổ vào khăn tắm giúp Trần Nhã Thiến lau.

Cô không thể biết đó là mồ hôi hay nước bọt trên cơ thể của Trần Nhã Thiến, vì vậy cô đã lau sạch.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ

2. Từng Bước Trộm Tâm

3. Hồng Bài Thái Giám

4. Sao Hôm Nam Tây Tạng

=====================================

Trần Nhã Thiến vẫn run rẩy, cọ xát vào gót chân cô, theo bản năng phát ra những tiếng nhỏ nhẹ, "Muốn... muốn..."

Sau khi Lâm Thâm Thâm lau xong, giúp nàng mặc lại tất cả quần áo, sau đó bế nàng ra ngoài xe để hong khô.

Thổi gió lạnh có lẽ tốt hơn nhiều, đó là cách cô bình tĩnh lại, mặc dù cái giữa háng cô vẫn đứng thẳng, nhưng ít nhất cô đã lấy lại được tỉnh táo.

Lâm Thâm Thâm ngồi trên mặt đất, nhưng không để Trần Nhã Thiến ngồi trên mặt đất mà ôm nàng vào lòng.

Ôm không biết bao lâu, Lâm Thâm Thâm nhìn xuống Trần Nhã Thiến.



Xem một lúc lâu, không nhịn được hôn nàng lần nữa, sau khi Trần Nhã Thiến mơ thấy mình làm tình, cuối cùng đặt tay vào giữa hai chân nàng, dùng ngón tay thọc vào trong hành lang hẹp, cố gắng làm toàn thân run rẩy, cuối cùng phát ra một tiếng chói tai rồi lâm vào cực khoái.

Lâm Thâm Thâm ngậm lưỡi của Trần Nhã Thiến, hút d*m thủy, đẩy nhanh tốc độ ra vào trong hoa huy*t không ngừng co rút co giật.

Âm thanh òm ọp trong bóng tối mơ hồ khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Nhìn từ xa, bóng của hai người đang quấn quýt hôn nhau, tay của người ôm đang làm loạn ở đùi, đảo lộng càng lúc càng nhanh.

Trần Nhã Thiến cuối cùng cũng ngừng đổ mồ hôi cũng không hề run rẩy, có lẽ là do dư vị của cực khoái, sắc mặt nàng trông hơi đỏ.

Đêm đã khuya.

Cơ thể Lâm Thâm Thâm nóng bừng, cô ôm chặt cả người nàng trong vòng tay.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ dần chuyển từ hôn mê sang ngủ say, Lâm Thâm Thâm nghĩ cô nhất định sẽ kiềm chế bản thân, không cưỡng hiếp Trần Nhã Thiến khi nàng bất tỉnh, nếu thực sự muốn quan hệ thì cũng nên nhẹ nhàng thôi, cam tâm tình nguyện lẫn nhau.

Liếm ngón tay ẩm ướt, hơi trắng và nhăn nheo của mình, Lâm Thâm Thâm thở dài hài lòng.

Trần Nhã Thiến tỉnh dậy khi đang mơ, nàng nghe thấy rõ tiếng rên rỉ của mình, sau đó đột nhiên mở mắt ra!

Khi tỉnh dậy, còn không biết hôm nay là hôm nào, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm, giấc mơ dường như là một chuyện xảy ra ở thế giới khác, nàng không phải bác sĩ, không có dịch virus thú y trên thế giới, Lâm Thâm Thâm không phải là cảnh sát đặc nhiệm.

Thay vì chạy trốn, họ gặp nhau tại một trường đại học.

Điều kỳ lạ rõ ràng họ là bạn cùng phòng, là bạn học nữ, nhưng Lâm Thâm Thâm lại có thể thao nàng đến chết đi sống lại.

Rất sướng...

Ánh mắt dần dần tập trung lại, Trần Nhã Thiến đã hoàn toàn tỉnh táo, hai chân ướt đẫm, nàng biết là do giấc mơ không rõ ràng và không biết xấu hổ đêm qua, khuôn mặt đỏ bừng tái nhợt, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Lâm Thâm Thâm trong gương chiếu hậu của ô tô.

Lâm Thâm Thâm nhận thấy nàng đã thức dậy.

Trên thực tế, Trần Nhã Thiến nghe thấy từng lời dâm dục mà nàng nói trong giấc mơ, một chữ cũng nghe hết vào lỗ tai, hơn nữa nổi lên phản ứng với chúng, may mắn thay, quần áo rộng rãi, nhưng một chiếc lều khá cao dựng lên, nhìn hai giây là có thể biết.

"Tôi đói, Lâm Thâm Thâm." Trần Nhã Thiến không dám nhìn cô, ấp úng nói: "Tôi muốn ăn bánh mì."

Lâm Thâm Thâm dừng xe, mang sô cô la và bánh mì từ băng ghế sau cho nàng.

Dáng đi hơi lạ.

Trần Nhã Thiến liếc nhìn.

Nhìn thoáng qua, mặt đỏ bừng, hai mắt rụt lại như bị đâm, nhưng hình ảnh đó lại không thể biến mất, cứ thế chồng lên giấc mơ trong veo ban đêm.

Nàng kẹp chặt hai chân để che đậy.

Kinh nguyệt của Trần Nhã Thiến không đều, thường diễn ra trong ba đến năm ngày, chưa kể hai ngày này nàng sợ hãi, thậm chí còn tắm nước lạnh, việc nàng đột ngột hết kinh là điều bình thường.

Đó là suy nghĩ của Trần Nhã Thiến khi nàng thay băng vệ sinh mà không thấy vết máu.

Sau đó, nàng nhìn dâm dịch chảy ra từ trong mộng, nhịn không được xấu hổ vươn tay chạm nhẹ, vẫn còn âm ấm. Lòng nàng bâng khuâng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh bị dương v*t thô to cắm vào, lúc đó nàng dang rộng hai chân, ôm đầu gối tạo thành hình chữ M, miệng hét lên đón ý hùa mưa rền gió dữ đâm lộng mạnh mẽ.

Nuốt nước bọt, nàng làm như ma xui quỷ khiến, nhẹ nhàng đút ngón tay vào lỗ huyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook