Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
Chương 31
Ngã Đắc
17/07/2024
Bắn.
“Thâm Thâm, Thâm Thâm?”
“A.” Thanh âm của Lâm Thâm Thâm khàn khàn không chịu nổi.
Trần Nhã Thiến quơ tay trước mặt cô và nói: "Bác sĩ đã trở lại, mình sẽ nhờ cô ấy giúp bạn xử lý."
Lâm Thâm Thâm lấy lại tinh thần, trả lời, nhìn xuống lòng bàn tay của mình, trong lúc nhất thời không xác định được cô có chạm vào không, nhưng khi cô đứng dậy cảm thấy đũng quần đã ướt.
Bác sĩ đã kiểm tra cẩn thận cho Lâm Thâm Thâm.
Sau khi xác nhận rằng thể chất của cô gái này tốt một cách đáng ngạc nhiên, cô ấy nói rằng vấn đề không nghiêm trọng, mà đó chỉ là sự sung huyết và phù nề của các sợi cơ, các triệu chứng ứ máu do chấn thương.
Chườm lạnh lên mấy chỗ sưng tấy trên cánh tay Lâm Thâm Thâm, bác sĩ nói: "Gần đây chỗ bị thương chú ý không được cử động, tránh chà xát kích thích, thuốc kê đơn phải uống, thoa ngoài đúng giờ, mười ngày nửa tháng là khỏi." Nói xong, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Đó là chủ nhiệm lớp ba cùng chủ nhiệm khoa huấn luyện đầu trọc, khi họ đi vào thì thấy cánh tay của Lâm Thâm Thâm đã sưng tấy khủng khiếp, hoảng sợ đến mức mồ hôi trên trán túa ra như hạt đậu.
Bác sĩ bảo hai người đừng lo lắng và lặp lại những gì ông vừa nói với cô bé.
Chủ nhiệm khoa huấn luyện thở phào nhẹ nhõm, nhưng khẩu khí không dồn vào bụng, tức giận nói: "Cái tên Cố Trạch Minh đó đúng là vô pháp! Tôi đã liên lạc với cha mẹ cậu ta, yêu cầu họ đến xử lý thôi học hôm nay!"
Trong nhà Cố Trạch Minh rất có tiền, ba cậu ta Cố Lục Nhân mở công ty thực phẩm, thương hiệu không nhỏ.
Vào buổi chiều, trợ lý của Cố Lục Nhân đến trường, chân thành thừa nhận sai lầm, nói rằng sẵn sàng chi trả mọi chi phí y tế cho nữ sinh bị thương và bồi thường một khoản tiền lớn, đồng thời nói rằng muốn tặng một tòa nhà cho Đại học C. Chỉ hy vọng nhà trường sẽ tha thứ cho Cố Trạch Minh vì còn trẻ không hiểu chuyện.
Giám đốc giáo dục do dự, ông ấy không chắc có chú ý đến vấn đề này hay không, vì vậy ông ấy đã nhờ người mời nạn nhân Lâm Thâm Thâm đến hỏi xem có nguyện ý hay không.
Sau khi nghe những lời của trợ lý, Lâm Thâm Thâm lạnh lùng nói: "Nếu tôi không trốn đủ nhanh, cây gậy kia đã đập vào đầu tôi, Cố Trạch Minh không cố ý làm tổn thương tôi, mà là cố ý giết tôi." Cô không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ đơn giản bày tỏ quan điểm và thái độ của mình: "Nếu Cố Trạch Minh không bỏ học, tôi sẽ kiện anh ta tội cố ý gây thương tích, và một bạn nữ khác cũng sẽ kiện anh ta tội cưỡng hiếp."
Trợ lý của Cố Lục Nhân đã quen nhìn sóng to gió lớn, làm sao mà bị vài câu của Lâm Thâm Thâm hù doạ cho được. Theo như hắn thấy, Lâm Thâm Thâm chẳng qua chỉ là giả vờ để nhận được nhiều lợi ích hơn.
Ngay khi anh ta chuẩn bị tăng số tiền bồi thường, có vài tiếng bước chân vội vã từ hành lang bên ngoài.
Người tới hóa ra là hiệu trưởng của Đại học C và ba sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục!
Người trợ lý trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, lúc này điện thoại di động vang lên, thấy là Cố Lục Nhân gọi đến, anh ta cũng không tránh khỏi mọi người.
Ngay khi được kết nối, đầu bên kia đã có tiếng gầm gừ chửi bới: “Mau đuổi thằng khốn đó ra khỏi trường!!”
Cố Trạch Minh thôi học.
Trước khi rời trường, người trợ lý tỏ vẻ muốn cho hắn tới xin lỗi Lâm Thâm Thâm và một cô gái khác suýt bị hại.
"Không cần."
Lâm Thần Thâm thản nhiên nói: "Nhìn nhiều thêm một lần liền chán ghét."
“Thâm Thâm, Thâm Thâm?”
“A.” Thanh âm của Lâm Thâm Thâm khàn khàn không chịu nổi.
Trần Nhã Thiến quơ tay trước mặt cô và nói: "Bác sĩ đã trở lại, mình sẽ nhờ cô ấy giúp bạn xử lý."
Lâm Thâm Thâm lấy lại tinh thần, trả lời, nhìn xuống lòng bàn tay của mình, trong lúc nhất thời không xác định được cô có chạm vào không, nhưng khi cô đứng dậy cảm thấy đũng quần đã ướt.
Bác sĩ đã kiểm tra cẩn thận cho Lâm Thâm Thâm.
Sau khi xác nhận rằng thể chất của cô gái này tốt một cách đáng ngạc nhiên, cô ấy nói rằng vấn đề không nghiêm trọng, mà đó chỉ là sự sung huyết và phù nề của các sợi cơ, các triệu chứng ứ máu do chấn thương.
Chườm lạnh lên mấy chỗ sưng tấy trên cánh tay Lâm Thâm Thâm, bác sĩ nói: "Gần đây chỗ bị thương chú ý không được cử động, tránh chà xát kích thích, thuốc kê đơn phải uống, thoa ngoài đúng giờ, mười ngày nửa tháng là khỏi." Nói xong, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Đó là chủ nhiệm lớp ba cùng chủ nhiệm khoa huấn luyện đầu trọc, khi họ đi vào thì thấy cánh tay của Lâm Thâm Thâm đã sưng tấy khủng khiếp, hoảng sợ đến mức mồ hôi trên trán túa ra như hạt đậu.
Bác sĩ bảo hai người đừng lo lắng và lặp lại những gì ông vừa nói với cô bé.
Chủ nhiệm khoa huấn luyện thở phào nhẹ nhõm, nhưng khẩu khí không dồn vào bụng, tức giận nói: "Cái tên Cố Trạch Minh đó đúng là vô pháp! Tôi đã liên lạc với cha mẹ cậu ta, yêu cầu họ đến xử lý thôi học hôm nay!"
Trong nhà Cố Trạch Minh rất có tiền, ba cậu ta Cố Lục Nhân mở công ty thực phẩm, thương hiệu không nhỏ.
Vào buổi chiều, trợ lý của Cố Lục Nhân đến trường, chân thành thừa nhận sai lầm, nói rằng sẵn sàng chi trả mọi chi phí y tế cho nữ sinh bị thương và bồi thường một khoản tiền lớn, đồng thời nói rằng muốn tặng một tòa nhà cho Đại học C. Chỉ hy vọng nhà trường sẽ tha thứ cho Cố Trạch Minh vì còn trẻ không hiểu chuyện.
Giám đốc giáo dục do dự, ông ấy không chắc có chú ý đến vấn đề này hay không, vì vậy ông ấy đã nhờ người mời nạn nhân Lâm Thâm Thâm đến hỏi xem có nguyện ý hay không.
Sau khi nghe những lời của trợ lý, Lâm Thâm Thâm lạnh lùng nói: "Nếu tôi không trốn đủ nhanh, cây gậy kia đã đập vào đầu tôi, Cố Trạch Minh không cố ý làm tổn thương tôi, mà là cố ý giết tôi." Cô không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ đơn giản bày tỏ quan điểm và thái độ của mình: "Nếu Cố Trạch Minh không bỏ học, tôi sẽ kiện anh ta tội cố ý gây thương tích, và một bạn nữ khác cũng sẽ kiện anh ta tội cưỡng hiếp."
Trợ lý của Cố Lục Nhân đã quen nhìn sóng to gió lớn, làm sao mà bị vài câu của Lâm Thâm Thâm hù doạ cho được. Theo như hắn thấy, Lâm Thâm Thâm chẳng qua chỉ là giả vờ để nhận được nhiều lợi ích hơn.
Ngay khi anh ta chuẩn bị tăng số tiền bồi thường, có vài tiếng bước chân vội vã từ hành lang bên ngoài.
Người tới hóa ra là hiệu trưởng của Đại học C và ba sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục!
Người trợ lý trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, lúc này điện thoại di động vang lên, thấy là Cố Lục Nhân gọi đến, anh ta cũng không tránh khỏi mọi người.
Ngay khi được kết nối, đầu bên kia đã có tiếng gầm gừ chửi bới: “Mau đuổi thằng khốn đó ra khỏi trường!!”
Cố Trạch Minh thôi học.
Trước khi rời trường, người trợ lý tỏ vẻ muốn cho hắn tới xin lỗi Lâm Thâm Thâm và một cô gái khác suýt bị hại.
"Không cần."
Lâm Thần Thâm thản nhiên nói: "Nhìn nhiều thêm một lần liền chán ghét."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.