Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng
Chương 88: Quá khứ của Thuần Vu Nhã
Cố Thanh Từ
29/02/2024
Edit + Beta: April
"Hoàng Thượng, bài hôm nay thần giảng người có hiểu không?" Thuần Vu Nhã buông sách xuống, ôn hòa dò hỏi Tạ Nguyên Gia, thái độ trước sau vẫn tốt.
Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Lão sư giảng rất cẩn thận, trẫm hiểu được."
Thuần Vu Nhã vừa lòng gật đầu, ngồi xuống ghế uống miếng nước, mở quạt ra chậm rãi quạt gió, mùa hè đến khiến ai cũng nóng không chịu nổi, nhưng chỉ có mình Thuần Vu Nhã là vẫn giữ được dáng vẻ vân đạm phong khinh, giữa trán không thấy nửa giọt mồ hôi, sạch sẽ mát mẻ khoan khoái.
"Lão sư, ngươi có phải lại gầy đi không?" Tạ Nguyên Gia ghé vào cạnh bàn nhìn Thuần Vu Nhã, hắn hôm nay mặc một thân bạch y hay thấy, xuất trần [1] mảnh khảnh, dù đang mùa hè nhưng nhìn vô cùng mát mẻ.
[1] - Xuất trần: Vượt ra khỏi cõi trần phàm tục.
Thuần Vu Nhã vừa quạt vừa cười đáp: "Thần gần đây quả thật đang giảm cân."
Bất luận là cổ kim nội ngoại, sẽ luôn có một vài người bị ám ảnh với việc phải "Gầy", dù cho bản thân rõ ràng rất thon thả, nhưng vì đẹp vẫn muốn tiếp tục giảm cân, đa số phụ nữ đều khó trốn thoát khỏi lời nguyền này, một số nhỏ đàn ông cũng không thể.
Việc Thuần Vu Nhã yêu cái đẹp đã lan truyền khắp trên dưới triều đình, ba thứ hắn yêu thích ai mà chẳng biết? Nghe nói trong phủ hắn có một phòng chuyên dụng dùng để trữ những bộ y phục mới xinh đẹp mà hắn mua vào mỗi quý mỗi năm, còn có các loại ngọc khí phối sức tinh xảo mỹ lệ, trong thư phòng và phòng ngủ luôn luôn được đốt các loại huân hương dễ ngửi không diễm tục, chỉ cần ra khỏi cửa thì trên mặt tất nhiên phải thoa phấn hương, lông mày cũng được chăm chút cẩn thận, ngay cả hai bàn tay của hắn cũng được bảo dưỡng đến trắng mịn non mềm, không nói còn tưởng hắn làm người mẫu tay, sống còn cẩn thận hơn nữ nhân.
Vốn dĩ đã gắn liền với cái danh đại mỹ nhân, lại còn chú trọng đến hình tượng cá nhân, vậy đừng làm người nữa, làm thần tiên luôn đi. Tạ Nguyên Gia cảm thấy nếu Thuần Vu Nhã sống ở hiện đại, thì sẽ trở thành beauty blogger có trình độ học thức cao.
"Lão sư, ngươi đã rất gầy rồi, đừng có giảm cân quá độ." Tạ Nguyên Gia thở dài, "Ngươi bây giờ đi đường gió thổi là bay, lỡ đâu thiếu máu...... Lỡ đâu mang bệnh thì không tốt."
Tạ Nguyên Gia thân là y tá luôn không tán thành lối sống giảm cân quá độ như thế, Thuần Vu Nhã như vậy là đẹp rồi, hà tất gì lại muốn giảm béo?
"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm." Thuần Vu Nhã cười khẽ, "Thần cũng biết cố quá thành quá cố, chỉ là thần dù sao cũng đã 36 tuổi, dáng người sớm đã không còn uyển chuyển nhẹ nhàng như lúc còn trẻ, nếu để bản thân buông thả, rất nhanh nhan sắc sẽ tàn phai."
Tạ Nguyên Gia đầu đầy hắc tuyến, tuy tuổi của Thuần Vu Nhã quả thật đã đến ngưỡng đại thúc, nhưng cái mỹ mạo này của hắn mà ra đường ai dám nói hắn 36 tuổi? Nói hắn mười tám còn khối người tin, sao suốt ngày cứ lo lắng bản thân là hoa đã úa dung mạo tàn phai?
"Không đâu, cho dù lão sư có 80 tuổi thì vẫn là mỹ nhân." Tạ Nguyên Gia không chút nào khoa trương thật lòng nói, "Ở trong lòng trẫm, ngoài trừ Tam hoàng huynh, thì ngươi là người đẹp nhất."
Thuần Vu Nhã mỉm cười cong đôi mắt phượng xinh đẹp, "Hoàng Thượng thật sự cảm thấy thần đẹp nhất?"
"Đương nhiên là thật!" Tạ Nguyên Gia vỗ ngực tỏ vẻ mình không biết nói dối.
Thuần Vu Nhã giương lên một nụ cười có chút nghiền ngẫm, tựa như trêu chọc hỏi: "Vậy thần cũng muốn hỏi Hoàng Thượng một câu, thần với Vương gia, ai đẹp hơn?"
Tạ Nguyên Gia: "......"
Tại sao cả đám các ngươi cứ phải một hai hơn thua với Phó Cảnh Hồng? Rốt cuộc hắn đã làm gì các ngươi? Lần trước là Quý Thiếu Viêm, lần này là ngươi, lần sau đừng nói là đến lượt Tạ Nguyên Lam hỏi nha?
"Hai ngươi đều đẹp." Tạ Nguyên Gia hết sức bất lực, "Dù sao cũng đẹp hơn trẫm."
Thuần Vu Nhã nhịn không được bật cười ra tiếng, hắn xem như đã hiểu rõ vì sao tên Phó Cảnh Hồng ruột gan thâm đen kia lúc rảnh rỗi liền thích trêu đùa Hoàng Thượng, Hoàng Thượng quá đáng yêu, có chọc thế nào cũng không tức giận, khuôn mặt đầy thịt chỉ có thể viết lên mấy chữ bất đắc dĩ, vô cùng muốn vươn tay nhéo một cái.
"Ai nói Hoàng Thượng không đẹp?" Thuần Vu Nhã một tay chống cằm nhìn y, "Thần cảm thấy, Hoàng Thượng đẹp hơn những người khác."
"Lão sư khen trẫm đẹp, nhưng trẫm không hề thấy vui." Ngoại trừ Thuần Vu Nhã, thì không có nam nhân nào khác thích được người ta đối đãi như mỹ nhân, "Trẫm thích làm một hán tử giống Đại tướng quân, một thân cơ bắp, còn có thể ra chiến trường."
"Đại tướng quân quả thật rất nam tính, nhưng mà không hợp với Hoàng Thượng." Thuần Vu Nhã nghiêm túc nói, hắn cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Tạ Nguyên Gia, có chút cảm thán nói: "Sau khi cẩn thận đánh giá dung mạo của Hoàng Thượng, thì thấy người không giống với mấy huynh đệ của người."
Trong nguyên tác, tác giả cũng không có kỹ càng tỉ mỉ miêu tả qua diện mạo của mấy huynh đệ họ Tạ, dù gì đều là pháo hôi, chỉ là phụ trợ để khơi dậy khí chất bá vương của vai chính mà thôi, nhưng trong văn tác giả cũng xen vào đôi câu, từ đó có thể thấy không có ai xấu, mọi người nhìn Tạ Nguyên Lam cùng Tạ Nguyên Kỳ sẽ biết, ngay cả Thất hoàng tử chân cẳng bất tiện, chỉ nhìn sơ cũng thấy là long chương phượng tư, dù sao những nữ nhân xinh đẹp nhất đều được đưa vào cung, hậu thế chắc chắn sẽ không kém.
So sánh ra thì dung mạo của Tạ Nguyên Gia nhìn có hơi mong manh, cũng không phải khó coi, mà nhìn không được ấn tượng. Dáng vẻ của Tạ Nguyên Gia nếu đặt trong đám người thường thì tuyệt đối là tiểu soái ca hiếm thấy, nhưng nếu so với đám người Tạ Nguyên Lam, y chỉ có thể làm nền.
Tạ Nguyên Gia cũng chẳng quan tâm, rồng sinh chín con chín đứa bất đồng [2], chắc gì đứa nào cũng đẹp, nghe nói mẫu thân của Tạ Nguyên Gia năm đó chỉ là một cung nữ, có lẽ giá trị nhan sắc cũng bình thường, bằng không sau khi sinh nhi tử, sao lại không được phong cho danh phận.
[2]: Chú thích cuối trang.
"Trẫm cũng thấy không giống." Tạ Nguyên Gia sờ khuôn mặt của mình, không biết có phải y bị ảo giác hay không, y vẫn luôn cảm thấy gương mặt hiện tại càng ngày càng giống với gương mặt của y ở kiếp trước.
Tưởng rằng y thấy mất mát, Thuần Vu Nhã tự hiểu bản thân đã lắm miệng, không dấu vết đồi đề tài khác: "Tuy Hoàng Thượng không giống với huynh đệ của người, nhưng lại rất giống mẫu thân [3]."
[3]: chỗ này tác giả để □□, nên tui tự chế nha.
"Dường như Vương gia đã trở về từ bên ngoài, Hoàng Thượng muốn tiếp tục ở đây học bài, hay là đi gặp hắn?" Thuần Vu Nhã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Cảnh Hồng đang đi về phía bên này, hắn dẫu sao vẫn không ưa Phó Cảnh Hồng, ngữ khí liền có chút lãnh đạm.
Tạ Nguyên Gia nghe thấy bạn trai tới, trong mắt không che giấu được vui sướng, làm gì còn tâm trạng ngồi ở đây học bài. Người ta thường nói đừng nên yêu đương, cho dù ngươi là thần tiên cũng vậy, chỉ cần dính đến tình yêu, đầu óc liền rỉ sắt, y như mấy con mèo con chó tỏa mùi đánh dấu lãnh thổ, nơi nơi đều tản ra mùi hôi chua chát của tình yêu.
"Vậy trẫm đi tìm Hoàng thúc!" Tạ Nguyên Gia vội vàng đứng lên khỏi án thư, vui mừng đi ra ngoài, "Lão sư hẹn gặp lại!"
Thuần Vu Nhã vẫn chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Hoàng Thượng vận long bào màu vàng chói nhào vào trong lòng của Phó Cảnh Hồng, Phó Cảnh Hồng cũng không còn dáng vẻ tàn nhẫn đại sát tứ phương ngày thường hay có ở triều đình, ánh mắt nhu hòa khẽ hôn một cái ở trên trán y, cúi đầu không biết đang nói gì cùng Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng cười không khép được miệng.
"Chậc......" Thuần Vu Nhã không thèm nhìn, chán ghét quay mặt đi, dáng vẻ Phó Cảnh Hồng dịu dàng thắm thiết nhìn thật kinh tởm, còn không dễ nhìn bằng dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ duy ngã độc tôn lúc ở trên triều.
Thuần Vu Nhã khinh thường hừ một tiếng.
Cũng không thừa nhận ở trong lòng, hắn có chút ganh tị.
"Học xong rồi ư?" Phó Cảnh Hồng tự mình cầm dù che cho Tạ Nguyên Gia, vừa cùng đi về, vừa dò hỏi tình hình học tập của y.
Tạ Nguyên Gia giống như đang khoe gật đầu: "Học xong rồi, hôm nay lão sư giảng gì em cũng hiểu."
Phó Cảnh Hồng gật đầu, "Lúc nãy đang nói gì, sao lại vui vẻ như vậy."
"Không nói gì hết." Tạ Nguyên Gia nắm tay hắn, "Trẫm chỉ khuyên lão sư đừng có ăn kiêng nữa, rất hại cho thân thể, hơn nữa nhìn hắn rất gầy."
Phó Cảnh Hồng hừ nhẹ một tiếng, "Mất đi mới biết quý trọng, cái tên Thuần Vu Nhã này cũng coi như gieo gió gặt bão."
"Sao lại nói như thế?" Tạ Nguyên Gia tò mò nhìn hắn, "Lão sư làm sao?"
Chuyện cũ của Thuần Vu Nhã rất ít người biết, nhưng cũng không phải không có người biết, tỷ như Phó Cảnh Hồng trong tay nắm giữ bí mật riêng tư của tất cả các nhân viên triều nội, muốn biết chuyện tám đời tổ tông của Thuần Vu Nhã cũng còn được.
"Hắn năm đó......"
Người đời chỉ biết đương kim Thừa tướng ôn tồn lễ độ khí chất xuất trần kinh tài tuyệt diễm, nếu không phải vì cái thân phận Thừa tướng này, thì hắn đã trông như cao nhân đắc đạo trong núi, thật ra thuở thiếu niên hắn không giống bây giờ.
Hắn xuất thân trong gia đình quan lại đã suy tàn, chưa đến mười tuổi gia thế đã hoàn toàn lụn bại, Thuần Vu Nhã bị đuổi khỏi nhà đành phải mang theo mẫu thân lưu lạc đầu đường, trên người khó tránh khỏi nhiễm chút thói côn đồ, năm đó trong ngõ người nghèo cũng rất có tiếng, đánh nhau tàn nhẫn, dù bản thân tàn tạ 1000, cũng phải làm đối thủ thiệt 800, tam giáo cửu lưu [4] trừ chơi gái, hắn cái gì cũng biết.
[4]: chú thích bên dưới.
Sau đó mẫu thân của hắn mất, Thuần Vu Nhã mới kinh ngạc nhận ra bản thân không thể cứ tiếp tục như vậy, trong một đêm trưởng thành hơn trước, liền trở lại học đường, vùi đầu khổ đọc ba năm, rồi năm đó đậu Thám Hoa.
"Sau đó thì sao?" Tạ Nguyên Gia có chút nóng lòng, y còn chưa thấy nhân vật quan trọng xuất hiện.
"Đừng nóng vội." Phó Cảnh Hồng vuốt ve đầu của y.
Thời điểm đó Thuần Vu Nhã vẫn là thiếu niên đắc chí say mê quyền thế, ở kinh thành kết giao quyền quý thích thú tham gia đủ mọi loại tiệc tùng, cũng vì bị ám ảnh bởi việc phải thoát khỏi xuất thân hàn môn (nhà nghèo).
Mà ngay lúc đó Trạng Nguyên lang, nhỏ hơn Thám Hoa một chút, nhưng hành sự lại rất có phong phạm thế gia, thấy Thám Hoa lang ngày đêm trầm mê vào quyền lực quan trường, nên nghĩ thầm phải kéo hắn lại, vì vậy thường xuyên tới khuyên nhủ. Hai người tuổi tác tương đương, lại cùng là cử nhân tân khoa năm đó, nên hay bị người ta đem ra so sánh, Thám Hoa nhìn thế nào cũng thấy Trạng Nguyên lang không vừa mắt, trong lời nói thường có ý mạo phạm.
Trạng Nguyên lang ngọc thụ lâm phong khí chất siêu nhiên, cũng không so đo với Thám Hoa lang, ngược lại càng thêm thân cận với Thám Hoa lang, trong giới tung tin vịt, nói Trạng Nguyên lang yêu tha thiết Thám Hoa, hắn cũng không phủ nhận.
Hai người bọn họ quả thật từng có một đoạn tình như sương sớm, có một thời gian Thám Hoa lang dường như đã bị cảm hóa, hai người thật sự ra vào có đôi, nhìn cũng ân ái. Chỉ tiếc là, có người vì tuổi còn quá trẻ, nên không hiểu cái gì gọi là quý trọng, lúc có người ném cành ôliu [5] cho hắn muốn cầu thân, Thám Hoa lang đã do dự.
[5] - Ném cành ôliu: thể hiện sự thiện chí, bày tỏ sự sẵn lòng, đồng ý.
Một lần do dự, cái giá phải trả lại quá lớn.
Trạng Nguyên lang vốn không để tâm đến triều đình, thấy mình không thể níu kéo được người trong lòng trở về, vào lúc màn đêm buông xuống liền từ bỏ công danh quan tước, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đợi đến lúc Thám Hoa lang hiểu được, thì phủ Trạng Nguyên khi xưa đã sớm vườn không nhà trống, hắn biết đi nơi nào tìm người bây giờ?
"Thay vì nói Thuần Vu Nhã cao khiết [6], chi bằng nói...... Hắn đã trở thành dáng vẻ của người mà mình đánh mất." Vẻ mặt Phó Cảnh Hồng có chút châm chọc, "Em không cảm thấy, hắn thực sự không xứng với mấy chữ này, mà là vị Trạng Nguyên lang bị cô phụ kia mới đúng sao?"
[6] - Cao khiết: Cao thượng và thanh khiết, trong sạch.
Tạ Nguyên Gia ngàn lần không ngờ, lão sư mình khi trẻ rất tra, "Hèn gì lão sư không chịu thành thân, chẳng lẽ hắn vẫn luôn đợi người kia quay về sao?"
"Chỉ có bản thân hắn mới biết." Phó Cảnh Hồng hừ nhẹ.
Tạ Nguyên Gia có chút phiền muộn, "Thật ra, đã qua nhiều năm như vậy rồi, lão sư cũng đã chịu sự trừng phạt, trong lòng hắn nhất định rất thống khổ."
Thuở niên thiếu vì một phút sai lầm, tuy là sai nhưng cuối cùng cũng không sai, dẫu sao hắn cũng không cưới vị tiểu thư kia, có thể thấy đã biết quay đầu, nhưng vị Trạng Nguyên lang kia lại chờ không được.
"Vị Trạng Nguyên năm đó tên là gì?" Tạ Nguyên Gia có lòng hỏi thăm đôi câu, y rất thích Thuần Vu Nhã, mặc kệ bản chất của hắn ra sao, chỉ cần biết hắn đối với mình thật lòng, nếu có thể giúp đỡ được, y rất sẵn lòng: "Nếu có thể tìm được hắn, mà hắn lại chưa có bạn đời, tai sao không cho nhau một cơ hội?"
Phó Cảnh Hồng nhếch miệng cười, "Hoàng Thượng đang muốn làm người hoà giải?"
"Đáng tiếc, dù em có tìm được, người ta cũng chưa chắc chịu quay đầu lại."
"Dù gì, đó cũng là người của Hướng gia."
--------------------
Chú thích:
[2] - Chín đứa con của Rồng (Long sinh cửu tử): Theo truyền thuyết Rồng thần sinh được 9 người con trai nhưng không con nào là Rồng cả. Chín người con của Rồng đều là các loài thần thú và có tính cách khác nhau. Có nhiều dị bản khác nhau về 9 đứa con của Rồng, ở đây sẽ dựa theo bản của Tạ Triệu Chiết (1567–1624) trong Ngũ tạp trở (1592).
1) Tù Ngưu (囚牛), thân rồng, thích âm nhạc, được trang trí trên các nhạc cụ. Mẹ là nữ thần rắn.
2) Nhai Xế (睚眦), thân rồng đầu sói, hung dữ, thích chiến đấu, thường được trang trí trên thanh kiếm. Mẹ là Cửu Vĩ Tiên Hồ, có thuyết cho là Sói Mẫu Tinh.
3) Trào Phong (嘲風), giống phượng hoàng, thích phiêu lưu, thường được trang trí trên góc mái nhà. Mẹ là Phượng Hoàng.
4) Bồ Lao (蒲牢), giống rồng, thích gầm rống, thường được đúc làm quai chuông. Mẹ là Hống.
5) Toan Nghê (狻猊), đầu rồng thân sư, thích ngồi yên, thường được trang trí trên lư hương. Mẹ là Kim Sư Sơn Vương.
6) Bí Hí (贔屭), thân rùa đầu rồng, thân thể to lớn, thích vác nặng, thường được trang trí cõng bia đá, cột đá. Mẹ là Quy Thần.
7) Bệ Ngạn (狴犴), đầu rồng thân hổ, thích kiện tụng, thường được trang trí trên cổng nhà tù. Mẹ là Bạch Hổ Thần.
8) Bá Hạ (霸下) thích uống nước, thường được trang trí trên cầu. Mẹ là Cá Chép Tinh.
9) Xi Vẫn (蚩吻), thích nuốt, được đặt ở hai đầu mái nhà. Mẹ là Cá Chép Tinh.
[4] - Tam giáo cửu lưu:
+ Tam giáo: Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo.
+ Cửu lưu:
1. Nho gia
2. Đạo gia
3. Âm Dương gia (dựa vào học thuyết âm dương ngũ hành để bói toán)
4. Pháp gia (đặt ra pháp luật để trị yên thiên hạ)
5. Danh gia (nghiên cứu lôgic, chủ yếu là các thuật nguy biện)
6. Mặc gia (theo học thuyết Mặc Tử)
7. Tung Hoành gia (các nhà hùng biện về chiến lược chia rẽ và liên kết)
8. Tạp gia (nghiên cứu các môn lặt vặt)
9. Nông gia (nghiên cứu nghề nông).
"Hoàng Thượng, bài hôm nay thần giảng người có hiểu không?" Thuần Vu Nhã buông sách xuống, ôn hòa dò hỏi Tạ Nguyên Gia, thái độ trước sau vẫn tốt.
Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Lão sư giảng rất cẩn thận, trẫm hiểu được."
Thuần Vu Nhã vừa lòng gật đầu, ngồi xuống ghế uống miếng nước, mở quạt ra chậm rãi quạt gió, mùa hè đến khiến ai cũng nóng không chịu nổi, nhưng chỉ có mình Thuần Vu Nhã là vẫn giữ được dáng vẻ vân đạm phong khinh, giữa trán không thấy nửa giọt mồ hôi, sạch sẽ mát mẻ khoan khoái.
"Lão sư, ngươi có phải lại gầy đi không?" Tạ Nguyên Gia ghé vào cạnh bàn nhìn Thuần Vu Nhã, hắn hôm nay mặc một thân bạch y hay thấy, xuất trần [1] mảnh khảnh, dù đang mùa hè nhưng nhìn vô cùng mát mẻ.
[1] - Xuất trần: Vượt ra khỏi cõi trần phàm tục.
Thuần Vu Nhã vừa quạt vừa cười đáp: "Thần gần đây quả thật đang giảm cân."
Bất luận là cổ kim nội ngoại, sẽ luôn có một vài người bị ám ảnh với việc phải "Gầy", dù cho bản thân rõ ràng rất thon thả, nhưng vì đẹp vẫn muốn tiếp tục giảm cân, đa số phụ nữ đều khó trốn thoát khỏi lời nguyền này, một số nhỏ đàn ông cũng không thể.
Việc Thuần Vu Nhã yêu cái đẹp đã lan truyền khắp trên dưới triều đình, ba thứ hắn yêu thích ai mà chẳng biết? Nghe nói trong phủ hắn có một phòng chuyên dụng dùng để trữ những bộ y phục mới xinh đẹp mà hắn mua vào mỗi quý mỗi năm, còn có các loại ngọc khí phối sức tinh xảo mỹ lệ, trong thư phòng và phòng ngủ luôn luôn được đốt các loại huân hương dễ ngửi không diễm tục, chỉ cần ra khỏi cửa thì trên mặt tất nhiên phải thoa phấn hương, lông mày cũng được chăm chút cẩn thận, ngay cả hai bàn tay của hắn cũng được bảo dưỡng đến trắng mịn non mềm, không nói còn tưởng hắn làm người mẫu tay, sống còn cẩn thận hơn nữ nhân.
Vốn dĩ đã gắn liền với cái danh đại mỹ nhân, lại còn chú trọng đến hình tượng cá nhân, vậy đừng làm người nữa, làm thần tiên luôn đi. Tạ Nguyên Gia cảm thấy nếu Thuần Vu Nhã sống ở hiện đại, thì sẽ trở thành beauty blogger có trình độ học thức cao.
"Lão sư, ngươi đã rất gầy rồi, đừng có giảm cân quá độ." Tạ Nguyên Gia thở dài, "Ngươi bây giờ đi đường gió thổi là bay, lỡ đâu thiếu máu...... Lỡ đâu mang bệnh thì không tốt."
Tạ Nguyên Gia thân là y tá luôn không tán thành lối sống giảm cân quá độ như thế, Thuần Vu Nhã như vậy là đẹp rồi, hà tất gì lại muốn giảm béo?
"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm." Thuần Vu Nhã cười khẽ, "Thần cũng biết cố quá thành quá cố, chỉ là thần dù sao cũng đã 36 tuổi, dáng người sớm đã không còn uyển chuyển nhẹ nhàng như lúc còn trẻ, nếu để bản thân buông thả, rất nhanh nhan sắc sẽ tàn phai."
Tạ Nguyên Gia đầu đầy hắc tuyến, tuy tuổi của Thuần Vu Nhã quả thật đã đến ngưỡng đại thúc, nhưng cái mỹ mạo này của hắn mà ra đường ai dám nói hắn 36 tuổi? Nói hắn mười tám còn khối người tin, sao suốt ngày cứ lo lắng bản thân là hoa đã úa dung mạo tàn phai?
"Không đâu, cho dù lão sư có 80 tuổi thì vẫn là mỹ nhân." Tạ Nguyên Gia không chút nào khoa trương thật lòng nói, "Ở trong lòng trẫm, ngoài trừ Tam hoàng huynh, thì ngươi là người đẹp nhất."
Thuần Vu Nhã mỉm cười cong đôi mắt phượng xinh đẹp, "Hoàng Thượng thật sự cảm thấy thần đẹp nhất?"
"Đương nhiên là thật!" Tạ Nguyên Gia vỗ ngực tỏ vẻ mình không biết nói dối.
Thuần Vu Nhã giương lên một nụ cười có chút nghiền ngẫm, tựa như trêu chọc hỏi: "Vậy thần cũng muốn hỏi Hoàng Thượng một câu, thần với Vương gia, ai đẹp hơn?"
Tạ Nguyên Gia: "......"
Tại sao cả đám các ngươi cứ phải một hai hơn thua với Phó Cảnh Hồng? Rốt cuộc hắn đã làm gì các ngươi? Lần trước là Quý Thiếu Viêm, lần này là ngươi, lần sau đừng nói là đến lượt Tạ Nguyên Lam hỏi nha?
"Hai ngươi đều đẹp." Tạ Nguyên Gia hết sức bất lực, "Dù sao cũng đẹp hơn trẫm."
Thuần Vu Nhã nhịn không được bật cười ra tiếng, hắn xem như đã hiểu rõ vì sao tên Phó Cảnh Hồng ruột gan thâm đen kia lúc rảnh rỗi liền thích trêu đùa Hoàng Thượng, Hoàng Thượng quá đáng yêu, có chọc thế nào cũng không tức giận, khuôn mặt đầy thịt chỉ có thể viết lên mấy chữ bất đắc dĩ, vô cùng muốn vươn tay nhéo một cái.
"Ai nói Hoàng Thượng không đẹp?" Thuần Vu Nhã một tay chống cằm nhìn y, "Thần cảm thấy, Hoàng Thượng đẹp hơn những người khác."
"Lão sư khen trẫm đẹp, nhưng trẫm không hề thấy vui." Ngoại trừ Thuần Vu Nhã, thì không có nam nhân nào khác thích được người ta đối đãi như mỹ nhân, "Trẫm thích làm một hán tử giống Đại tướng quân, một thân cơ bắp, còn có thể ra chiến trường."
"Đại tướng quân quả thật rất nam tính, nhưng mà không hợp với Hoàng Thượng." Thuần Vu Nhã nghiêm túc nói, hắn cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Tạ Nguyên Gia, có chút cảm thán nói: "Sau khi cẩn thận đánh giá dung mạo của Hoàng Thượng, thì thấy người không giống với mấy huynh đệ của người."
Trong nguyên tác, tác giả cũng không có kỹ càng tỉ mỉ miêu tả qua diện mạo của mấy huynh đệ họ Tạ, dù gì đều là pháo hôi, chỉ là phụ trợ để khơi dậy khí chất bá vương của vai chính mà thôi, nhưng trong văn tác giả cũng xen vào đôi câu, từ đó có thể thấy không có ai xấu, mọi người nhìn Tạ Nguyên Lam cùng Tạ Nguyên Kỳ sẽ biết, ngay cả Thất hoàng tử chân cẳng bất tiện, chỉ nhìn sơ cũng thấy là long chương phượng tư, dù sao những nữ nhân xinh đẹp nhất đều được đưa vào cung, hậu thế chắc chắn sẽ không kém.
So sánh ra thì dung mạo của Tạ Nguyên Gia nhìn có hơi mong manh, cũng không phải khó coi, mà nhìn không được ấn tượng. Dáng vẻ của Tạ Nguyên Gia nếu đặt trong đám người thường thì tuyệt đối là tiểu soái ca hiếm thấy, nhưng nếu so với đám người Tạ Nguyên Lam, y chỉ có thể làm nền.
Tạ Nguyên Gia cũng chẳng quan tâm, rồng sinh chín con chín đứa bất đồng [2], chắc gì đứa nào cũng đẹp, nghe nói mẫu thân của Tạ Nguyên Gia năm đó chỉ là một cung nữ, có lẽ giá trị nhan sắc cũng bình thường, bằng không sau khi sinh nhi tử, sao lại không được phong cho danh phận.
[2]: Chú thích cuối trang.
"Trẫm cũng thấy không giống." Tạ Nguyên Gia sờ khuôn mặt của mình, không biết có phải y bị ảo giác hay không, y vẫn luôn cảm thấy gương mặt hiện tại càng ngày càng giống với gương mặt của y ở kiếp trước.
Tưởng rằng y thấy mất mát, Thuần Vu Nhã tự hiểu bản thân đã lắm miệng, không dấu vết đồi đề tài khác: "Tuy Hoàng Thượng không giống với huynh đệ của người, nhưng lại rất giống mẫu thân [3]."
[3]: chỗ này tác giả để □□, nên tui tự chế nha.
"Dường như Vương gia đã trở về từ bên ngoài, Hoàng Thượng muốn tiếp tục ở đây học bài, hay là đi gặp hắn?" Thuần Vu Nhã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Cảnh Hồng đang đi về phía bên này, hắn dẫu sao vẫn không ưa Phó Cảnh Hồng, ngữ khí liền có chút lãnh đạm.
Tạ Nguyên Gia nghe thấy bạn trai tới, trong mắt không che giấu được vui sướng, làm gì còn tâm trạng ngồi ở đây học bài. Người ta thường nói đừng nên yêu đương, cho dù ngươi là thần tiên cũng vậy, chỉ cần dính đến tình yêu, đầu óc liền rỉ sắt, y như mấy con mèo con chó tỏa mùi đánh dấu lãnh thổ, nơi nơi đều tản ra mùi hôi chua chát của tình yêu.
"Vậy trẫm đi tìm Hoàng thúc!" Tạ Nguyên Gia vội vàng đứng lên khỏi án thư, vui mừng đi ra ngoài, "Lão sư hẹn gặp lại!"
Thuần Vu Nhã vẫn chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Hoàng Thượng vận long bào màu vàng chói nhào vào trong lòng của Phó Cảnh Hồng, Phó Cảnh Hồng cũng không còn dáng vẻ tàn nhẫn đại sát tứ phương ngày thường hay có ở triều đình, ánh mắt nhu hòa khẽ hôn một cái ở trên trán y, cúi đầu không biết đang nói gì cùng Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng cười không khép được miệng.
"Chậc......" Thuần Vu Nhã không thèm nhìn, chán ghét quay mặt đi, dáng vẻ Phó Cảnh Hồng dịu dàng thắm thiết nhìn thật kinh tởm, còn không dễ nhìn bằng dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ duy ngã độc tôn lúc ở trên triều.
Thuần Vu Nhã khinh thường hừ một tiếng.
Cũng không thừa nhận ở trong lòng, hắn có chút ganh tị.
"Học xong rồi ư?" Phó Cảnh Hồng tự mình cầm dù che cho Tạ Nguyên Gia, vừa cùng đi về, vừa dò hỏi tình hình học tập của y.
Tạ Nguyên Gia giống như đang khoe gật đầu: "Học xong rồi, hôm nay lão sư giảng gì em cũng hiểu."
Phó Cảnh Hồng gật đầu, "Lúc nãy đang nói gì, sao lại vui vẻ như vậy."
"Không nói gì hết." Tạ Nguyên Gia nắm tay hắn, "Trẫm chỉ khuyên lão sư đừng có ăn kiêng nữa, rất hại cho thân thể, hơn nữa nhìn hắn rất gầy."
Phó Cảnh Hồng hừ nhẹ một tiếng, "Mất đi mới biết quý trọng, cái tên Thuần Vu Nhã này cũng coi như gieo gió gặt bão."
"Sao lại nói như thế?" Tạ Nguyên Gia tò mò nhìn hắn, "Lão sư làm sao?"
Chuyện cũ của Thuần Vu Nhã rất ít người biết, nhưng cũng không phải không có người biết, tỷ như Phó Cảnh Hồng trong tay nắm giữ bí mật riêng tư của tất cả các nhân viên triều nội, muốn biết chuyện tám đời tổ tông của Thuần Vu Nhã cũng còn được.
"Hắn năm đó......"
Người đời chỉ biết đương kim Thừa tướng ôn tồn lễ độ khí chất xuất trần kinh tài tuyệt diễm, nếu không phải vì cái thân phận Thừa tướng này, thì hắn đã trông như cao nhân đắc đạo trong núi, thật ra thuở thiếu niên hắn không giống bây giờ.
Hắn xuất thân trong gia đình quan lại đã suy tàn, chưa đến mười tuổi gia thế đã hoàn toàn lụn bại, Thuần Vu Nhã bị đuổi khỏi nhà đành phải mang theo mẫu thân lưu lạc đầu đường, trên người khó tránh khỏi nhiễm chút thói côn đồ, năm đó trong ngõ người nghèo cũng rất có tiếng, đánh nhau tàn nhẫn, dù bản thân tàn tạ 1000, cũng phải làm đối thủ thiệt 800, tam giáo cửu lưu [4] trừ chơi gái, hắn cái gì cũng biết.
[4]: chú thích bên dưới.
Sau đó mẫu thân của hắn mất, Thuần Vu Nhã mới kinh ngạc nhận ra bản thân không thể cứ tiếp tục như vậy, trong một đêm trưởng thành hơn trước, liền trở lại học đường, vùi đầu khổ đọc ba năm, rồi năm đó đậu Thám Hoa.
"Sau đó thì sao?" Tạ Nguyên Gia có chút nóng lòng, y còn chưa thấy nhân vật quan trọng xuất hiện.
"Đừng nóng vội." Phó Cảnh Hồng vuốt ve đầu của y.
Thời điểm đó Thuần Vu Nhã vẫn là thiếu niên đắc chí say mê quyền thế, ở kinh thành kết giao quyền quý thích thú tham gia đủ mọi loại tiệc tùng, cũng vì bị ám ảnh bởi việc phải thoát khỏi xuất thân hàn môn (nhà nghèo).
Mà ngay lúc đó Trạng Nguyên lang, nhỏ hơn Thám Hoa một chút, nhưng hành sự lại rất có phong phạm thế gia, thấy Thám Hoa lang ngày đêm trầm mê vào quyền lực quan trường, nên nghĩ thầm phải kéo hắn lại, vì vậy thường xuyên tới khuyên nhủ. Hai người tuổi tác tương đương, lại cùng là cử nhân tân khoa năm đó, nên hay bị người ta đem ra so sánh, Thám Hoa nhìn thế nào cũng thấy Trạng Nguyên lang không vừa mắt, trong lời nói thường có ý mạo phạm.
Trạng Nguyên lang ngọc thụ lâm phong khí chất siêu nhiên, cũng không so đo với Thám Hoa lang, ngược lại càng thêm thân cận với Thám Hoa lang, trong giới tung tin vịt, nói Trạng Nguyên lang yêu tha thiết Thám Hoa, hắn cũng không phủ nhận.
Hai người bọn họ quả thật từng có một đoạn tình như sương sớm, có một thời gian Thám Hoa lang dường như đã bị cảm hóa, hai người thật sự ra vào có đôi, nhìn cũng ân ái. Chỉ tiếc là, có người vì tuổi còn quá trẻ, nên không hiểu cái gì gọi là quý trọng, lúc có người ném cành ôliu [5] cho hắn muốn cầu thân, Thám Hoa lang đã do dự.
[5] - Ném cành ôliu: thể hiện sự thiện chí, bày tỏ sự sẵn lòng, đồng ý.
Một lần do dự, cái giá phải trả lại quá lớn.
Trạng Nguyên lang vốn không để tâm đến triều đình, thấy mình không thể níu kéo được người trong lòng trở về, vào lúc màn đêm buông xuống liền từ bỏ công danh quan tước, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đợi đến lúc Thám Hoa lang hiểu được, thì phủ Trạng Nguyên khi xưa đã sớm vườn không nhà trống, hắn biết đi nơi nào tìm người bây giờ?
"Thay vì nói Thuần Vu Nhã cao khiết [6], chi bằng nói...... Hắn đã trở thành dáng vẻ của người mà mình đánh mất." Vẻ mặt Phó Cảnh Hồng có chút châm chọc, "Em không cảm thấy, hắn thực sự không xứng với mấy chữ này, mà là vị Trạng Nguyên lang bị cô phụ kia mới đúng sao?"
[6] - Cao khiết: Cao thượng và thanh khiết, trong sạch.
Tạ Nguyên Gia ngàn lần không ngờ, lão sư mình khi trẻ rất tra, "Hèn gì lão sư không chịu thành thân, chẳng lẽ hắn vẫn luôn đợi người kia quay về sao?"
"Chỉ có bản thân hắn mới biết." Phó Cảnh Hồng hừ nhẹ.
Tạ Nguyên Gia có chút phiền muộn, "Thật ra, đã qua nhiều năm như vậy rồi, lão sư cũng đã chịu sự trừng phạt, trong lòng hắn nhất định rất thống khổ."
Thuở niên thiếu vì một phút sai lầm, tuy là sai nhưng cuối cùng cũng không sai, dẫu sao hắn cũng không cưới vị tiểu thư kia, có thể thấy đã biết quay đầu, nhưng vị Trạng Nguyên lang kia lại chờ không được.
"Vị Trạng Nguyên năm đó tên là gì?" Tạ Nguyên Gia có lòng hỏi thăm đôi câu, y rất thích Thuần Vu Nhã, mặc kệ bản chất của hắn ra sao, chỉ cần biết hắn đối với mình thật lòng, nếu có thể giúp đỡ được, y rất sẵn lòng: "Nếu có thể tìm được hắn, mà hắn lại chưa có bạn đời, tai sao không cho nhau một cơ hội?"
Phó Cảnh Hồng nhếch miệng cười, "Hoàng Thượng đang muốn làm người hoà giải?"
"Đáng tiếc, dù em có tìm được, người ta cũng chưa chắc chịu quay đầu lại."
"Dù gì, đó cũng là người của Hướng gia."
--------------------
Chú thích:
[2] - Chín đứa con của Rồng (Long sinh cửu tử): Theo truyền thuyết Rồng thần sinh được 9 người con trai nhưng không con nào là Rồng cả. Chín người con của Rồng đều là các loài thần thú và có tính cách khác nhau. Có nhiều dị bản khác nhau về 9 đứa con của Rồng, ở đây sẽ dựa theo bản của Tạ Triệu Chiết (1567–1624) trong Ngũ tạp trở (1592).
1) Tù Ngưu (囚牛), thân rồng, thích âm nhạc, được trang trí trên các nhạc cụ. Mẹ là nữ thần rắn.
2) Nhai Xế (睚眦), thân rồng đầu sói, hung dữ, thích chiến đấu, thường được trang trí trên thanh kiếm. Mẹ là Cửu Vĩ Tiên Hồ, có thuyết cho là Sói Mẫu Tinh.
3) Trào Phong (嘲風), giống phượng hoàng, thích phiêu lưu, thường được trang trí trên góc mái nhà. Mẹ là Phượng Hoàng.
4) Bồ Lao (蒲牢), giống rồng, thích gầm rống, thường được đúc làm quai chuông. Mẹ là Hống.
5) Toan Nghê (狻猊), đầu rồng thân sư, thích ngồi yên, thường được trang trí trên lư hương. Mẹ là Kim Sư Sơn Vương.
6) Bí Hí (贔屭), thân rùa đầu rồng, thân thể to lớn, thích vác nặng, thường được trang trí cõng bia đá, cột đá. Mẹ là Quy Thần.
7) Bệ Ngạn (狴犴), đầu rồng thân hổ, thích kiện tụng, thường được trang trí trên cổng nhà tù. Mẹ là Bạch Hổ Thần.
8) Bá Hạ (霸下) thích uống nước, thường được trang trí trên cầu. Mẹ là Cá Chép Tinh.
9) Xi Vẫn (蚩吻), thích nuốt, được đặt ở hai đầu mái nhà. Mẹ là Cá Chép Tinh.
[4] - Tam giáo cửu lưu:
+ Tam giáo: Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo.
+ Cửu lưu:
1. Nho gia
2. Đạo gia
3. Âm Dương gia (dựa vào học thuyết âm dương ngũ hành để bói toán)
4. Pháp gia (đặt ra pháp luật để trị yên thiên hạ)
5. Danh gia (nghiên cứu lôgic, chủ yếu là các thuật nguy biện)
6. Mặc gia (theo học thuyết Mặc Tử)
7. Tung Hoành gia (các nhà hùng biện về chiến lược chia rẽ và liên kết)
8. Tạp gia (nghiên cứu các môn lặt vặt)
9. Nông gia (nghiên cứu nghề nông).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.