Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ
Chương 14
Đông Cảm Siêu Nhân
21/04/2023
Edit: Yuan212
Dường như vì giải toả nghi ngờ của Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh thay đổi sự lười biếng trước đó, nhanh chóng chạy đến Hoa Nguyên dù đang bị thương, Lâm Kỳ sao có thể thực sự làm như vậy, lôi kéo Đỗ Thừa Ảnh để hắn dưỡng thương tốt đã.
"Hoa Nguyên là nhà của ngươi, ta bị thương thế này không tính là gì." Đỗ Thừa Ảnh đã thay pháp bào mới, che khuất vết thương trên người, nhưng không giấu được vẻ mặt mỏi mệt cùng tái nhợt.
Người tu chân cũng là người, vô luận Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc là tốt hay là xấu, vết thương trên người vẫn là thật, Lâm Kỳ nào có thể nhẫn tâm để Đỗ Thừa Ảnh bôn ba, tự nhiên thả chậm bước chân, "Sư huynh trọng thương như vậy còn có thể nói không sao ư? Ngươi như vậy, nếu thương thế nặng thêm, ta sao có thể bỏ mặc đây?"
Sắc mặt Đỗ Thừa Ảnh tái nhợt, sau khi bị thương hào quang trên người hắn như lột bỏ xuống, chỉ dư lại vẻ thuần nhiên tuấn mỹ, giống như ngọc thạch ôn hoà đẹp đẽ, "Không có gì," hắn ngước mắt lên, hàng mi dài đậm càng tôn lên đôi mắt thâm thúy, "Ngươi không cần xin lỗi ta cái gì cả."
Hắn càng nói như vậy, Lâm Kỳ càng áy náy, đỡ lấy cánh tay Đỗ Thừa Ảnh, mặt cúi thấp khẽ than thở nói, "Sư huynh, ngươi cứ nghe ta đi."
Đỗ Thừa Ảnh đứng thẳng người, không có nhân cơ hội mượn lực Lâm Kỳ, hắn rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Kỳ, Lâm Kỳ đã nhiều ngày ngủ không ngon, ăn cũng không ngon, mặt vất vả dưỡng béo tròn được một chút lại gầy đi nhiều, Đỗ Thừa Ảnh trong lòng vừa động, thanh âm cũng mềm hẳn, "Được."
Tình huống Nguyệt Lộ sơn còn tệ hơn những gì Lâm Kỳ dự đoán, y tính đưa Đỗ Thừa Ảnh đến tá túc tạm tại một nhà thợ săn gần chân núi, lại phát hiện cửa mở toang, ngay phía dưới cửa là một xác chết đã khô quắt, hiển nhiên là do ma tu làm ra.
Đỗ Thừa Ảnh đem mặt Lâm Kỳ ấn vào lồng ngực, "Đừng nhìn."
"Ta đã thấy rồi." Lâm Kỳ lầm bầm, y cũng không có yếu ớt như vậy đâu.
Kiếp trước y vẫn luôn đối đãi thế giới này như người ngoài cuộc, Lâm Kỳ nhìn thấy loại thây khô kiểu này, trong lòng thường thường sẽ nghĩ ' a, bộ dáng NPC này khoa trương quá đi mất ', chưa bao giờ thấy sợ hãi.
Hiện tại như cũ cũng không sợ, chỉ là có hơi thổn thức.
Ở nơi mà ' vai chính ' không nhìn thấy, 'NPC' này có lẽ đã từng hạnh phúc, đáng tiếc ở nơi này hắn chung quy cũng chỉ là một phông nền, hơn nữa còn trong bộ dáng như vậy.
Lâm Kỳ tránh khỏi cái ôm của Đỗ Thừa Ảnh, ánh mắt dừng lại trên thây khô, nhẹ giọng nói, "Ta đi an táng hắn."
"Đừng đi," Đỗ Thừa Ảnh nhíu mày giữ chặt tay Lâm Kỳ, Lâm Kỳ ngoái đầu nhìn lại, trên nét mặt toát ra vẻ siêu không đồng tình, Đỗ Thừa Ảnh nhàn nhạt nói, "Để ta."
Lâm Kỳ giật mình, đôi mắt chậm rãi mở to, không thể phủ nhận sau khi được hệ thống chỉ điểm, hình tượng Đỗ Thừa Ảnh càng có xu hướng trở lên ' máu lạnh ' hơn, đối với sư huynh đệ trong sư môn hắn còn không thèm để ý đến, không nghĩ tới hắn sẽ nguyện ý an táng một phàm nhân.
Đã thay đổi một chút rồi sao?
Cõi lòng Lâm Kỳ tràn đầy hy vọng mà hỏi hệ thống, lại nhận được cậu trả lời vô tình quen thuộc ' giá trị hắc hoá là một trăm phần trăm ', cả người lại héo.
"Căn nhà này có lẽ đã lâu rồi không ai ở," Đỗ Thừa Ảnh đẩy cửa sân, nhìn bài trí ở bốn phía, chú ý tới bóng đen dính trên mặt tường, giống như dấu vết còn lưu lại sau vụ hoả hoạn, thu hồi ánh mắt nói với Lâm Kỳ, "Sư đệ trước tiên ngươi cứ ngồi tạm một lát, chờ ta an táng tốt cho hắn lại tới thu dọn."
Lâm Kỳ vội nói, " Để ta đi thu dọn."
"Không vội," Đỗ Thừa Ảnh khẽ nhíu mi, ngữ khí kiên quyết nói, "Ngươi cứ ngồi trong tầm mắt ta là được."
Lâm Kỳ rất ít khi nhìn thấy Đỗ Thừa Ảnh đối y trưng ra bộ dáng cường thế, cũng không nghĩ nhiều, tự giác quay về làm tiểu đệ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh.
Bên cạnh ghế đẩu có hai cái rìu chẻ củi, dưới rìu là mấy khúc gỗ hỗn độn cùng vài tấm da lông không biết của loài động vật nào, Lâm Kỳ có thể tưởng tượng ra khung cảnh chủ nhân căn nhà đang ngồi trên ghế đẩu chặt củi, mồ hôi nhễ nhại rơi trên mặt đất.
Nhưng hiện tại con người nỗ lực kiếm sống kia cũng chỉ còn là một thây khô.
Thủy Kỳ Lân vươn móng vuốt bén nhọn, một móng xuống chính là một cái hố to, hai móng đi xuống hận không thể xây luôn một miệng giếng, Đỗ Thừa Ảnh mặt vô biểu tình vác xác chết, xoay người đưa lưng về phía Lâm Kỳ, không cho Lâm Kỳ nhìn thấy sự hờ hững trong mắt hắn, tùy ý ném thây khô vào như vứt rác.
Thủy Kỳ Lân đào đất xuống tạo thành một nấm mồ đơn giản.
Đỗ Thừa Ảnh chống tay đứng dậy, quay người lại thấy Lâm Kỳ đang ngồi ngoan ngoãn, vẻ mặt thương xót, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, "Vào thôi."
Thợ săn sống một mình, nhìn đồ vật trang trí trong nhà là thấy rõ được điều này, một chiếc giường tre không tính là quá lớn, được kê sát vào góc tường, trong phòng treo rất nhiều thịt khô cùng mảnh da đã được thu thập sạch sẽ bóng loáng, đồ vật trên đất rất lộn xộn, giống như về nhà ném được chỗ nào liền ném, trên bàn tích một tầng bụi mỏng.
Lâm Kỳ sờ sờ góc bàn, ngón tay nắn vuốt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hồi ta lên núi bái sư cũng không phải như này."
"Thế sự khó lường." Đỗ Thừa Ảnh thần sắc bình tĩnh, móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn mềm mại, nhéo nhéo một cái, khăn mềm giống như một tiểu nhị đứng thẳng lên, bay vèo phía bàn ' xoạt xoạt xoạt ' vung vẩy, trước đem ghế lau sạch sẽ, Đỗ Thừa Ảnh lôi kéo Lâm Kỳ ngồi xuống, tỉ mỉ đánh giá Lâm Kỳ, Lâm Kỳ bị hắn nhìn đến xấu hổ mà cúi đầu.
"Quá gầy." Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói.
Lâm Kỳ không nói.
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, một chút tiếng gió cũng không có, chỉ còn tiếng hít thở của hai người bọn họ.
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi nói, "Sư đệ, kỳ thật... Ngươi không cảm thấy sống như vậy thật tốt sao?"
Lâm Kỳ ngẩng đầu, ngoài ý muốn thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt Đỗ Thừa Ảnh, "Sống như vậy?"
Ánh mắt Đỗ Thừa Ảnh chuyên chú, ánh mắt nhìn Lâm Kỳ vẫn luôn ôn nhu như nước, lúc này giữa mặt nước kia lại nhộn nhạo khá thường, "Giống như người thợ săn này, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn đi nghỉ, sống một cuộc sống đơn giản nhất."
Lâm Kỳ mất hứng nói, "Sau đó bị ma tu hút khô?"
Đỗ Thừa Ảnh nắm chặt lấy tay y, kiên định nói, "Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn đến ngươi."
Lòng bàn tay bị gắt gao nắm chặt, từng nhất cử nhất động, từng lời nói việc làm của nam nhân đều thể hiện sự trân trọng không nói nên lời.
Lâm Kỳ nhất thời không chịu nổi, rút tay về, không dùng nhiều sức, đến khi Đỗ Thừa Ảnh cảm nhận được ý đồ của y, tay cũng đã thả ra rồi.
Lâm Kỳ đột nhiên đứng dậy, ghế đổ xuống mặt đất phát ra một tiếng vang lớn, "Ta mệt mỏi rồi."
Căn nhà không lớn, Lâm Kỳ quay đầu không biết nên trốn đi hướng nào, Thủy Kỳ Lân dạo bước đi tới, chủ động khoanh chân ngồi xuống, Lâm Kỳ trực tiếp nhào vào trong ngực nó giả chết.
Đỗ Thừa Ảnh ngồi bất động tại chỗ thật lâu, khăn mềm cần mẫn lau tới dưới chân hắn, tỉ mỉ lau dấu ủng trên mặt đất, thình lình bị chiếc ủng nâng lên dẫm bẹp xuống, khăn mềm duỗi thẳng bốn góc, dùng sức giãy giụa vài cái, chủ nhân đôi ủng lại nghiền một chút, mới rốt cuộc nâng chân đi ra ngoài.
Ngoài phòng, không một tiếng gió cũng không một tiếng động, yên tĩnh đến đáng sợ.
Đỗ Thừa Ảnh đứng thẳng người, giơ tay đóng cửa lại, sau khi xác nhận Lâm Kỳ đã ngủ trong ngực Thuỷ Kỳ Lân, khóe mắt liếc về phía ven tường.
Bóng đen ven tường run lên, chậm rãi bong ra từng mảng, hoá thành một bóng người mơ hồ, quỳ một gối xuống đất, "Bái kiến Ma Tôn."
Một khắc kia khi Đỗ Thừa Ảnh trọng sinh, ở Nguyệt Lộ sơn quẻ tượng đảo ngược, ma khí trên thế gian bạo trướng, tất cả các ma tu có năng lực một khắc kia liền rõ rằng, chủ nhân bọn họ đã đến.
Đỗ Thừa Ảnh lạnh lùng nhìn hắc ảnh, "Biến."
"Ma Tôn đại nhân," hắc ảnh run run, không chịu rời đi, "Thỉnh ngài trở về Ma Vực."
Đỗ Thừa Ảnh thờ ơ.
Hắc ảnh thấp giọng nói, "Ma tu chúng ta từ nhiều năm trước đã luôn phải chịu đựng những danh môn chính phái này ức hiếp, đại nhân, ngài không thấy chán ghét bọn họ sao? Ma Vực vẫn luôn chờ đợi chủ nhân của nó thống trị, lúc trước chính là có người có mắt không tròng, mới dám ra tay với vị trong kia."
Bàn tay nháy mắt bóp lấy hắc ảnh, trong mắt Đỗ Thừa Ảnh lạnh như băng, siết chặt tay bình tĩnh nói, "Các ngươi không xứng nhắc tới y."
Hắc ảnh trong tay hắn tiêu tán, linh điệp trong tay áo bay ra, như chim thú mổ ma khí còn sót lại, tung bay trên dưới thật náo nhiệt.
Tu đạo hay tu ma, đối với Đỗ Thừa Ảnh không có bất luận điều gì khác nhau.
Cá lớn nuốt cá bé, bên này giảm bên kia tăng, chó cắn chó.
Người có thể giết suc vật vì thực, ma tu sao không thể giết người vì thực? Đều giống nhau cả.
Tự cho là chung một đường với hắn, một đường đuổi theo, giống như Bão Thúc nói hắn là chúa cứu thế, thật sự làm người ta phiền chán.
Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng quăng tay áo, giơ tay lấy ma khí, lại dùng sức đâm mạnh vào vết thương, miệng vết thương khép lại quá nhanh, thiên chi kiêu tử, thật châm chọc, Đỗ Thừa Ảnh ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen, không khỏi cười lạnh, Thiên Đạo, ngươi lựa chọn ta, ta chưa chắc đã chịu nghe theo ngươi.
Lâm Kỳ không biết có phải mình quá mệt mỏi hay không, vừa ghé vào trong ngực Thủy Kỳ Lân liền ngủ mất, thời điểm tỉnh lại thấy mình nằm trên giường tre, trên người đắp một chiếc áo choàng mỏng, ngồi dậy thấy trong phòng có ánh sáng nhàn nhạt, Đỗ Thừa Ảnh đang ngồi chỗ đó đổi dược cho mình.
Quào áo trên người đều cởi ra, lộ ra cánh tay cường tráng, cơ bắp trên người phập phồng rõ ràng, ma khí màu đen quanh quẩn thân hình hắn, máu tươi từ trong bóng đêm tuôn xuống, chỉ nhìn thôi cũng khiến Lâm Kỳ cảm thấy đau đớn khó tả, mà Đỗ Thừa Ảnh mặt không đổi sắc mà giơ tay xé băng gạc trên miệng vết thương.
"Ngươi nhẹ tay chút!" Lâm Kỳ cầm lòng không đậu mà hô.
Đỗ Thừa Ảnh ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười cười, "Ngươi tỉnh rồi."
Lâm Kỳ trực tiếp xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, tiếp nhận băng gạc trên tay Đỗ Thừa Ảnh, y mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm khàn khàn mềm mại, "Muốn đổi dược sao lại không kêu ta?"
"Sợ sẽ doạ tới ngươi." Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói.
Lâm Kỳ nói, "Ta cũng không dễ dàng sợ hãi như vậy."
Đỗ Thừa Ảnh mím môi, lại câu môi cười cười, ánh mắt từ trên trán Lâm Kỳ chuyển xuống khuôn mặt, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào má y, Lâm Kỳ bị hắn chạm vào, tay run lên, nhưng lại không nhúc nhích, "Làm cái gì vậy?"
"Trên mặt..." Đỗ Thừa Ảnh trong giọng nói ngầm chứa ý cười, "Ngủ để lại dấu..."
Lâm Kỳ giương mắt, bị Đỗ Thừa Ảnh dùng thái độ ái muội như vậy đối đãi nhiều lần, y rốt cuộc cũng nâng mặt lên, "Vậy ngươi sờ đi, dấu vết cũng sẽ không biến mất."
Đỗ Thừa Ảnh sửng sốt, Lâm Kỳ nói xong lại thấy hơi ngượng ngùng, nhưng hiếm khi thấy Đỗ Thừa Ảnh sững sờ, cúi đầu giống như không có việc gì xảy ra mà tiếp tục giúp Đỗ Thừa Ảnh băng bó vết thương.
Làm vai chính trong tiểu thế giới, dáng người Đỗ Thừa Ảnh phải nói là cực đỉnh, cho dù cơ thể bị trọng thương, vẫn tản ra hormone nam tính nồng đậm, thậm chí bị thương còn có chút hấp dẫn, Lâm Kỳ nghĩ thầm hậu cung nam tần văn đi đâu hết rồi, như thế nào đến một em gái cũng chẳng có, bằng không Đỗ Thừa Ảnh đâu đến nỗi chỉ chuyên chú với mình y như vậy?
Đỗ Thừa Ảnh tựa hồ là bị Lâm Kỳ đột nhiên ' buông thả ' trấn trụ, mãi cho đến khi Lâm Kỳ thoa xong dược cho hắn cũng không nói một lời.
Lâm Kỳ cởi pháp bào nhiễm máu cùng băng gạc thay thế, nhíu mày lẩm bẩm, " Thương tích do ma tu gây ra này rốt cuộc như thế nào mới có thể tốt lên, nếu không vẫn là trở về đi?"
Vẫn luôn trầm mặc không nói, Đỗ Thừa Ảnh bỗng nhiên nói, "Ngươi sờ một chút."
Lâm Kỳ giương mắt, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Đỗ Thừa Ảnh, "Nói không chừng vết thương liền tốt lên."
"Đỗ Thừa Ảnh," Lâm Kỳ tuy rằng mặt đỏ bừng, thanh âm vẫn rất lớn, nắm chặt vải dệt trong tay, "Ngươi đừng nói những lời như vậy."
Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng, ánh mắt đưa tình, " Lời thế nào? Nói ta thích ngươi?"
Lâm Kỳ lỗ tai gần như bốc khói, bất chấp tất cả nói, "Ta nói rồi, ngươi đừng thích ta, ta cũng sẽ không thích ngươi."
Sau khi nghe xong lời này, Đỗ Thừa Ảnh không hề lộ ra biểu tình thương tâm hay tức giận, mà từ đáy lòng hắn rất cao hứng, đây là Lâm Kỳ... Lần đầu tiên chân chính, không vòng vo, không mịt mờ mà nói về chuyện này.
Đỗ Thừa Ảnh nâng tay lên, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Kỳ, nhẹ nhàng đem lòng bàn tay chạm vào gò má y, Lâm Kỳ không trốn tránh, dùng sức nhìn thẳng Đỗ Thừa Ảnh, tuy rằng tay chân y đều phát run, y cũng không muốn trốn tránh, y và Đỗ Thừa Ảnh không có khả năng, y cần phải khiến Đỗ Thừa Ảnh rõ ràng minh bạch điểm này, vứt bỏ những dây dưa không rõ đi, lại một lần nữa trở về làm nhiệm vụ điều phối viên quyết đoán kia.
"Lâm Kỳ," Đỗ Thừa Ảnh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt nhu tình hàm chứa một chút ánh sáng, "Ngươi có khả năng không rõ, ta chưa bao giờ muốn ngươi đáp lại, ta chỉ muốn ngươi... sống thật tốt, để ta bồi ở bên cạnh ngươi, vô luận có là thân phận gì đi chăng nữa, không tình yêu cũng có thể, sư huynh đệ là đủ rồi."
"Nếu..." Lâm Kỳ dùng sức nắm chặt băng gạc, bóc vết máu đã khô ra, khe hở ngón tay y nhiễm đen, y cắn răng khống chế bản thân, nhẫn tâm nói, "Ta không cần ngươi bồi đâu."
Đỗ Thừa Ảnh giật giật lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Kỳ, thật là một gương mặt rất đơn giản lại sạch sẽ, hắn nhắm mắt lại, vẫn có thể thấy được khuôn mặt như đã khắc sâu vào trong hồn phách hắn này, Đỗ Thừa Ảnh lần nữa mở mắt ra, ánh sáng trong mắt mơ hồ như muốn rơi xuống, cười khổ thở dài, " Ngươi chán ghét ta như vậy?"
Dường như vì giải toả nghi ngờ của Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh thay đổi sự lười biếng trước đó, nhanh chóng chạy đến Hoa Nguyên dù đang bị thương, Lâm Kỳ sao có thể thực sự làm như vậy, lôi kéo Đỗ Thừa Ảnh để hắn dưỡng thương tốt đã.
"Hoa Nguyên là nhà của ngươi, ta bị thương thế này không tính là gì." Đỗ Thừa Ảnh đã thay pháp bào mới, che khuất vết thương trên người, nhưng không giấu được vẻ mặt mỏi mệt cùng tái nhợt.
Người tu chân cũng là người, vô luận Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc là tốt hay là xấu, vết thương trên người vẫn là thật, Lâm Kỳ nào có thể nhẫn tâm để Đỗ Thừa Ảnh bôn ba, tự nhiên thả chậm bước chân, "Sư huynh trọng thương như vậy còn có thể nói không sao ư? Ngươi như vậy, nếu thương thế nặng thêm, ta sao có thể bỏ mặc đây?"
Sắc mặt Đỗ Thừa Ảnh tái nhợt, sau khi bị thương hào quang trên người hắn như lột bỏ xuống, chỉ dư lại vẻ thuần nhiên tuấn mỹ, giống như ngọc thạch ôn hoà đẹp đẽ, "Không có gì," hắn ngước mắt lên, hàng mi dài đậm càng tôn lên đôi mắt thâm thúy, "Ngươi không cần xin lỗi ta cái gì cả."
Hắn càng nói như vậy, Lâm Kỳ càng áy náy, đỡ lấy cánh tay Đỗ Thừa Ảnh, mặt cúi thấp khẽ than thở nói, "Sư huynh, ngươi cứ nghe ta đi."
Đỗ Thừa Ảnh đứng thẳng người, không có nhân cơ hội mượn lực Lâm Kỳ, hắn rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Kỳ, Lâm Kỳ đã nhiều ngày ngủ không ngon, ăn cũng không ngon, mặt vất vả dưỡng béo tròn được một chút lại gầy đi nhiều, Đỗ Thừa Ảnh trong lòng vừa động, thanh âm cũng mềm hẳn, "Được."
Tình huống Nguyệt Lộ sơn còn tệ hơn những gì Lâm Kỳ dự đoán, y tính đưa Đỗ Thừa Ảnh đến tá túc tạm tại một nhà thợ săn gần chân núi, lại phát hiện cửa mở toang, ngay phía dưới cửa là một xác chết đã khô quắt, hiển nhiên là do ma tu làm ra.
Đỗ Thừa Ảnh đem mặt Lâm Kỳ ấn vào lồng ngực, "Đừng nhìn."
"Ta đã thấy rồi." Lâm Kỳ lầm bầm, y cũng không có yếu ớt như vậy đâu.
Kiếp trước y vẫn luôn đối đãi thế giới này như người ngoài cuộc, Lâm Kỳ nhìn thấy loại thây khô kiểu này, trong lòng thường thường sẽ nghĩ ' a, bộ dáng NPC này khoa trương quá đi mất ', chưa bao giờ thấy sợ hãi.
Hiện tại như cũ cũng không sợ, chỉ là có hơi thổn thức.
Ở nơi mà ' vai chính ' không nhìn thấy, 'NPC' này có lẽ đã từng hạnh phúc, đáng tiếc ở nơi này hắn chung quy cũng chỉ là một phông nền, hơn nữa còn trong bộ dáng như vậy.
Lâm Kỳ tránh khỏi cái ôm của Đỗ Thừa Ảnh, ánh mắt dừng lại trên thây khô, nhẹ giọng nói, "Ta đi an táng hắn."
"Đừng đi," Đỗ Thừa Ảnh nhíu mày giữ chặt tay Lâm Kỳ, Lâm Kỳ ngoái đầu nhìn lại, trên nét mặt toát ra vẻ siêu không đồng tình, Đỗ Thừa Ảnh nhàn nhạt nói, "Để ta."
Lâm Kỳ giật mình, đôi mắt chậm rãi mở to, không thể phủ nhận sau khi được hệ thống chỉ điểm, hình tượng Đỗ Thừa Ảnh càng có xu hướng trở lên ' máu lạnh ' hơn, đối với sư huynh đệ trong sư môn hắn còn không thèm để ý đến, không nghĩ tới hắn sẽ nguyện ý an táng một phàm nhân.
Đã thay đổi một chút rồi sao?
Cõi lòng Lâm Kỳ tràn đầy hy vọng mà hỏi hệ thống, lại nhận được cậu trả lời vô tình quen thuộc ' giá trị hắc hoá là một trăm phần trăm ', cả người lại héo.
"Căn nhà này có lẽ đã lâu rồi không ai ở," Đỗ Thừa Ảnh đẩy cửa sân, nhìn bài trí ở bốn phía, chú ý tới bóng đen dính trên mặt tường, giống như dấu vết còn lưu lại sau vụ hoả hoạn, thu hồi ánh mắt nói với Lâm Kỳ, "Sư đệ trước tiên ngươi cứ ngồi tạm một lát, chờ ta an táng tốt cho hắn lại tới thu dọn."
Lâm Kỳ vội nói, " Để ta đi thu dọn."
"Không vội," Đỗ Thừa Ảnh khẽ nhíu mi, ngữ khí kiên quyết nói, "Ngươi cứ ngồi trong tầm mắt ta là được."
Lâm Kỳ rất ít khi nhìn thấy Đỗ Thừa Ảnh đối y trưng ra bộ dáng cường thế, cũng không nghĩ nhiều, tự giác quay về làm tiểu đệ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh.
Bên cạnh ghế đẩu có hai cái rìu chẻ củi, dưới rìu là mấy khúc gỗ hỗn độn cùng vài tấm da lông không biết của loài động vật nào, Lâm Kỳ có thể tưởng tượng ra khung cảnh chủ nhân căn nhà đang ngồi trên ghế đẩu chặt củi, mồ hôi nhễ nhại rơi trên mặt đất.
Nhưng hiện tại con người nỗ lực kiếm sống kia cũng chỉ còn là một thây khô.
Thủy Kỳ Lân vươn móng vuốt bén nhọn, một móng xuống chính là một cái hố to, hai móng đi xuống hận không thể xây luôn một miệng giếng, Đỗ Thừa Ảnh mặt vô biểu tình vác xác chết, xoay người đưa lưng về phía Lâm Kỳ, không cho Lâm Kỳ nhìn thấy sự hờ hững trong mắt hắn, tùy ý ném thây khô vào như vứt rác.
Thủy Kỳ Lân đào đất xuống tạo thành một nấm mồ đơn giản.
Đỗ Thừa Ảnh chống tay đứng dậy, quay người lại thấy Lâm Kỳ đang ngồi ngoan ngoãn, vẻ mặt thương xót, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, "Vào thôi."
Thợ săn sống một mình, nhìn đồ vật trang trí trong nhà là thấy rõ được điều này, một chiếc giường tre không tính là quá lớn, được kê sát vào góc tường, trong phòng treo rất nhiều thịt khô cùng mảnh da đã được thu thập sạch sẽ bóng loáng, đồ vật trên đất rất lộn xộn, giống như về nhà ném được chỗ nào liền ném, trên bàn tích một tầng bụi mỏng.
Lâm Kỳ sờ sờ góc bàn, ngón tay nắn vuốt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hồi ta lên núi bái sư cũng không phải như này."
"Thế sự khó lường." Đỗ Thừa Ảnh thần sắc bình tĩnh, móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn mềm mại, nhéo nhéo một cái, khăn mềm giống như một tiểu nhị đứng thẳng lên, bay vèo phía bàn ' xoạt xoạt xoạt ' vung vẩy, trước đem ghế lau sạch sẽ, Đỗ Thừa Ảnh lôi kéo Lâm Kỳ ngồi xuống, tỉ mỉ đánh giá Lâm Kỳ, Lâm Kỳ bị hắn nhìn đến xấu hổ mà cúi đầu.
"Quá gầy." Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói.
Lâm Kỳ không nói.
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, một chút tiếng gió cũng không có, chỉ còn tiếng hít thở của hai người bọn họ.
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi nói, "Sư đệ, kỳ thật... Ngươi không cảm thấy sống như vậy thật tốt sao?"
Lâm Kỳ ngẩng đầu, ngoài ý muốn thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt Đỗ Thừa Ảnh, "Sống như vậy?"
Ánh mắt Đỗ Thừa Ảnh chuyên chú, ánh mắt nhìn Lâm Kỳ vẫn luôn ôn nhu như nước, lúc này giữa mặt nước kia lại nhộn nhạo khá thường, "Giống như người thợ săn này, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn đi nghỉ, sống một cuộc sống đơn giản nhất."
Lâm Kỳ mất hứng nói, "Sau đó bị ma tu hút khô?"
Đỗ Thừa Ảnh nắm chặt lấy tay y, kiên định nói, "Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn đến ngươi."
Lòng bàn tay bị gắt gao nắm chặt, từng nhất cử nhất động, từng lời nói việc làm của nam nhân đều thể hiện sự trân trọng không nói nên lời.
Lâm Kỳ nhất thời không chịu nổi, rút tay về, không dùng nhiều sức, đến khi Đỗ Thừa Ảnh cảm nhận được ý đồ của y, tay cũng đã thả ra rồi.
Lâm Kỳ đột nhiên đứng dậy, ghế đổ xuống mặt đất phát ra một tiếng vang lớn, "Ta mệt mỏi rồi."
Căn nhà không lớn, Lâm Kỳ quay đầu không biết nên trốn đi hướng nào, Thủy Kỳ Lân dạo bước đi tới, chủ động khoanh chân ngồi xuống, Lâm Kỳ trực tiếp nhào vào trong ngực nó giả chết.
Đỗ Thừa Ảnh ngồi bất động tại chỗ thật lâu, khăn mềm cần mẫn lau tới dưới chân hắn, tỉ mỉ lau dấu ủng trên mặt đất, thình lình bị chiếc ủng nâng lên dẫm bẹp xuống, khăn mềm duỗi thẳng bốn góc, dùng sức giãy giụa vài cái, chủ nhân đôi ủng lại nghiền một chút, mới rốt cuộc nâng chân đi ra ngoài.
Ngoài phòng, không một tiếng gió cũng không một tiếng động, yên tĩnh đến đáng sợ.
Đỗ Thừa Ảnh đứng thẳng người, giơ tay đóng cửa lại, sau khi xác nhận Lâm Kỳ đã ngủ trong ngực Thuỷ Kỳ Lân, khóe mắt liếc về phía ven tường.
Bóng đen ven tường run lên, chậm rãi bong ra từng mảng, hoá thành một bóng người mơ hồ, quỳ một gối xuống đất, "Bái kiến Ma Tôn."
Một khắc kia khi Đỗ Thừa Ảnh trọng sinh, ở Nguyệt Lộ sơn quẻ tượng đảo ngược, ma khí trên thế gian bạo trướng, tất cả các ma tu có năng lực một khắc kia liền rõ rằng, chủ nhân bọn họ đã đến.
Đỗ Thừa Ảnh lạnh lùng nhìn hắc ảnh, "Biến."
"Ma Tôn đại nhân," hắc ảnh run run, không chịu rời đi, "Thỉnh ngài trở về Ma Vực."
Đỗ Thừa Ảnh thờ ơ.
Hắc ảnh thấp giọng nói, "Ma tu chúng ta từ nhiều năm trước đã luôn phải chịu đựng những danh môn chính phái này ức hiếp, đại nhân, ngài không thấy chán ghét bọn họ sao? Ma Vực vẫn luôn chờ đợi chủ nhân của nó thống trị, lúc trước chính là có người có mắt không tròng, mới dám ra tay với vị trong kia."
Bàn tay nháy mắt bóp lấy hắc ảnh, trong mắt Đỗ Thừa Ảnh lạnh như băng, siết chặt tay bình tĩnh nói, "Các ngươi không xứng nhắc tới y."
Hắc ảnh trong tay hắn tiêu tán, linh điệp trong tay áo bay ra, như chim thú mổ ma khí còn sót lại, tung bay trên dưới thật náo nhiệt.
Tu đạo hay tu ma, đối với Đỗ Thừa Ảnh không có bất luận điều gì khác nhau.
Cá lớn nuốt cá bé, bên này giảm bên kia tăng, chó cắn chó.
Người có thể giết suc vật vì thực, ma tu sao không thể giết người vì thực? Đều giống nhau cả.
Tự cho là chung một đường với hắn, một đường đuổi theo, giống như Bão Thúc nói hắn là chúa cứu thế, thật sự làm người ta phiền chán.
Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng quăng tay áo, giơ tay lấy ma khí, lại dùng sức đâm mạnh vào vết thương, miệng vết thương khép lại quá nhanh, thiên chi kiêu tử, thật châm chọc, Đỗ Thừa Ảnh ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen, không khỏi cười lạnh, Thiên Đạo, ngươi lựa chọn ta, ta chưa chắc đã chịu nghe theo ngươi.
Lâm Kỳ không biết có phải mình quá mệt mỏi hay không, vừa ghé vào trong ngực Thủy Kỳ Lân liền ngủ mất, thời điểm tỉnh lại thấy mình nằm trên giường tre, trên người đắp một chiếc áo choàng mỏng, ngồi dậy thấy trong phòng có ánh sáng nhàn nhạt, Đỗ Thừa Ảnh đang ngồi chỗ đó đổi dược cho mình.
Quào áo trên người đều cởi ra, lộ ra cánh tay cường tráng, cơ bắp trên người phập phồng rõ ràng, ma khí màu đen quanh quẩn thân hình hắn, máu tươi từ trong bóng đêm tuôn xuống, chỉ nhìn thôi cũng khiến Lâm Kỳ cảm thấy đau đớn khó tả, mà Đỗ Thừa Ảnh mặt không đổi sắc mà giơ tay xé băng gạc trên miệng vết thương.
"Ngươi nhẹ tay chút!" Lâm Kỳ cầm lòng không đậu mà hô.
Đỗ Thừa Ảnh ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười cười, "Ngươi tỉnh rồi."
Lâm Kỳ trực tiếp xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, tiếp nhận băng gạc trên tay Đỗ Thừa Ảnh, y mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm khàn khàn mềm mại, "Muốn đổi dược sao lại không kêu ta?"
"Sợ sẽ doạ tới ngươi." Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói.
Lâm Kỳ nói, "Ta cũng không dễ dàng sợ hãi như vậy."
Đỗ Thừa Ảnh mím môi, lại câu môi cười cười, ánh mắt từ trên trán Lâm Kỳ chuyển xuống khuôn mặt, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào má y, Lâm Kỳ bị hắn chạm vào, tay run lên, nhưng lại không nhúc nhích, "Làm cái gì vậy?"
"Trên mặt..." Đỗ Thừa Ảnh trong giọng nói ngầm chứa ý cười, "Ngủ để lại dấu..."
Lâm Kỳ giương mắt, bị Đỗ Thừa Ảnh dùng thái độ ái muội như vậy đối đãi nhiều lần, y rốt cuộc cũng nâng mặt lên, "Vậy ngươi sờ đi, dấu vết cũng sẽ không biến mất."
Đỗ Thừa Ảnh sửng sốt, Lâm Kỳ nói xong lại thấy hơi ngượng ngùng, nhưng hiếm khi thấy Đỗ Thừa Ảnh sững sờ, cúi đầu giống như không có việc gì xảy ra mà tiếp tục giúp Đỗ Thừa Ảnh băng bó vết thương.
Làm vai chính trong tiểu thế giới, dáng người Đỗ Thừa Ảnh phải nói là cực đỉnh, cho dù cơ thể bị trọng thương, vẫn tản ra hormone nam tính nồng đậm, thậm chí bị thương còn có chút hấp dẫn, Lâm Kỳ nghĩ thầm hậu cung nam tần văn đi đâu hết rồi, như thế nào đến một em gái cũng chẳng có, bằng không Đỗ Thừa Ảnh đâu đến nỗi chỉ chuyên chú với mình y như vậy?
Đỗ Thừa Ảnh tựa hồ là bị Lâm Kỳ đột nhiên ' buông thả ' trấn trụ, mãi cho đến khi Lâm Kỳ thoa xong dược cho hắn cũng không nói một lời.
Lâm Kỳ cởi pháp bào nhiễm máu cùng băng gạc thay thế, nhíu mày lẩm bẩm, " Thương tích do ma tu gây ra này rốt cuộc như thế nào mới có thể tốt lên, nếu không vẫn là trở về đi?"
Vẫn luôn trầm mặc không nói, Đỗ Thừa Ảnh bỗng nhiên nói, "Ngươi sờ một chút."
Lâm Kỳ giương mắt, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Đỗ Thừa Ảnh, "Nói không chừng vết thương liền tốt lên."
"Đỗ Thừa Ảnh," Lâm Kỳ tuy rằng mặt đỏ bừng, thanh âm vẫn rất lớn, nắm chặt vải dệt trong tay, "Ngươi đừng nói những lời như vậy."
Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng, ánh mắt đưa tình, " Lời thế nào? Nói ta thích ngươi?"
Lâm Kỳ lỗ tai gần như bốc khói, bất chấp tất cả nói, "Ta nói rồi, ngươi đừng thích ta, ta cũng sẽ không thích ngươi."
Sau khi nghe xong lời này, Đỗ Thừa Ảnh không hề lộ ra biểu tình thương tâm hay tức giận, mà từ đáy lòng hắn rất cao hứng, đây là Lâm Kỳ... Lần đầu tiên chân chính, không vòng vo, không mịt mờ mà nói về chuyện này.
Đỗ Thừa Ảnh nâng tay lên, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Kỳ, nhẹ nhàng đem lòng bàn tay chạm vào gò má y, Lâm Kỳ không trốn tránh, dùng sức nhìn thẳng Đỗ Thừa Ảnh, tuy rằng tay chân y đều phát run, y cũng không muốn trốn tránh, y và Đỗ Thừa Ảnh không có khả năng, y cần phải khiến Đỗ Thừa Ảnh rõ ràng minh bạch điểm này, vứt bỏ những dây dưa không rõ đi, lại một lần nữa trở về làm nhiệm vụ điều phối viên quyết đoán kia.
"Lâm Kỳ," Đỗ Thừa Ảnh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt nhu tình hàm chứa một chút ánh sáng, "Ngươi có khả năng không rõ, ta chưa bao giờ muốn ngươi đáp lại, ta chỉ muốn ngươi... sống thật tốt, để ta bồi ở bên cạnh ngươi, vô luận có là thân phận gì đi chăng nữa, không tình yêu cũng có thể, sư huynh đệ là đủ rồi."
"Nếu..." Lâm Kỳ dùng sức nắm chặt băng gạc, bóc vết máu đã khô ra, khe hở ngón tay y nhiễm đen, y cắn răng khống chế bản thân, nhẫn tâm nói, "Ta không cần ngươi bồi đâu."
Đỗ Thừa Ảnh giật giật lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Kỳ, thật là một gương mặt rất đơn giản lại sạch sẽ, hắn nhắm mắt lại, vẫn có thể thấy được khuôn mặt như đã khắc sâu vào trong hồn phách hắn này, Đỗ Thừa Ảnh lần nữa mở mắt ra, ánh sáng trong mắt mơ hồ như muốn rơi xuống, cười khổ thở dài, " Ngươi chán ghét ta như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.