Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 19
Yên Diệp
17/02/2024
Lưu đại phu tuy tuổi đã cao, nhưng cũng có trái tim đam mê buôn chuyện giống như bao người khác, lão đã từng nghe qua sự tình giữa Từ Tử Du cùng Tướng quân, bất quá tận mắt chứng kiến cảnh tượng hạn chế người xem như trước mặt, vẫn là khiến trái tim lão trở nên có chút dồn dập.
Lão ôm ôm ngực, run rẩy hỏi, “Tử Du a, ngươi đây là……”
Từ Tử Du vẻ mặt vô tội nhìn về phía khán giả, “Trên đường đi bị vấp ngã, sợ đổ mất thuốc, ta liền ngậm vào trong miệng.”
Mọi người, ……
Khóe mắt Ngô Đoan co giật liên hồi, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội kia của Từ Tử Du, rất muốn dùng một chân dẫm lên…… Có dám hay không lại càng thêm vô sỉ hơn đi! Ngụy biện có thể hay không tìm cái lý do nào đáng tin hơn một chút??
Ngươi gọi đó là mớm thuốc sao?
Ngươi có bản lĩnh đừng hôn đến nồng nhiệt như vậy a! Môi Vũ Hiên đều sưng hết cả lên rồi kia kìa!! =皿 =
Trần Dịch Tri bám theo sau Từ Tử Du nãy giờ cũng tiến vào được bên trong, nhìn thấy Từ Tử Du một bộ cảm xúc dâng trào mãnh liệt hôn lấy Tề Vũ Khiên, tức thì đỏ mặt.
Người trong lòng hắn cũng từng trao cho hắn những cái hôn nồng nàn y như vậy, thậm chí còn từng đối hắn làm một ít sự tình càng thêm thân mật. Chỉ là không biết người ấy giờ đang ở phương trời nào, vào thời điểm đó người ấy rời đi quá đỗi vội vàng, thậm chí còn không kịp lưu lại cho hắn bất luận phương thức liên lạc gì.
Lặng lẽ thở dài, Trần Dịch Tri áp nỗi bi ai xuống tận nơi đáy lòng, cũng không biết đời này hắn còn có cơ hội cùng người trong lòng gặp lại nữa hay không……
Nhớ đến người trong lòng, nhìn nhìn Tề Vũ Hiên đang trong cơn hôn mê, hồi tưởng đến hung danh Sát Thần của Tề Vũ Hiên, Trần Dịch Tri tức khắc rùng mình. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, người ấy khi cùng mình trò chuyện luôn thực ôn nhu hòa ái, đâu giống Tề Vũ Hiên lãnh khốc tựa băng, quả thực không có một tẹo ý vị nhân tình nào cả.
Lúc này Trần Dịch Tri lại nhìn về phía Từ Tử Du, không khỏi lộ ra thần sắc đồng cảm, Từ đại phu khẳng định kinh sợ Tề tướng quân vô cùng, bằng không sao có thể liều mạng đến vậy. Y nhất định là e ngại Tướng quân tỉnh dậy lại biết được y đánh rơi chén thuốc của hắn sẽ ra tay trừng phạt, vậy nên mới dám liều mình dùng miệng mớm thuốc!
Nhất định là vậy, không thể sai được!
Trần Dịch Tri lặng lẽ vo chặt tay, hắn quyết tâm sẽ không trơ mắt nhìn một người tốt như Từ đại phu bị Tướng quân vùi dập, hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu thoát được y!
Tuy rằng không ngừng chửi thầm phương thức uy dược của Từ đại phu, bất quá mọi người vẫn cùng chung một tư tưởng là làm lơ tiểu nhạc đệm vừa rồi.
Dù sao Tướng quân cũng đã uống được thuốc, phương pháp uống như thế nào đều không quan trọng, phải không!
Chờ đợi ước chừng nửa khắc, Lưu đại phu lại lần nữa khám mạch cho Tướng quân, xác nhận độc tố trên người đối phương đã tiêu giảm, các vị phó tướng mới có thể nhẹ nhàng thở phào, vị hùng nam không chút lưỡng lự ngã ngồi xuống đất, xoa xoa mồ hôi lấm tấm đầy đầu, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại, “Nương[1] ta ơi, rốt cuộc cũng không hề hấn gì.”
Độc được giải trừ, giờ điều duy nhất có thể làm là để Tướng quân nghỉ ngơi, Từ Tử Du đương nhiên là xung phong gánh vác nhiệm vụ này, tiện đường đem tiểu tiện thụ tống cổ ra ngoài, tuy rằng tình tiết gốc của truyện đã bị y biến thành mây khói [ ?? ], bất quá để thêm an toàn, y vẫn không nghĩ bỏ mặc tên tiểu tiện thụ lượn lờ quá gần quanh Tiểu Hiên Hiên.
Không ngờ Trần Dịch Tri cũng cùng chung ý tưởng với y, bất quá trên phương diện này, kẻ ăn nói vụng về kia rõ ràng không phải là đối thủ của Từ Tử Du, chỉ sau đôi ba câu đã bị lừa dối toàn tập, vội vàng ngoan ngoãn rời đi.
Tiễn tất cả mọi người ra ngoài, Từ Tử Du duỗi duỗi eo, giúp Tiểu Hiên Hiên lau lau mồ hôi trên trán, sau đó dọn ra một cái ghế dựa đặt bên cạnh giường.
Lẳng lặng nhìn dung nhan của Tiểu Hiên Hiên dưới ánh nến bập bùng, lòng dạ Từ Tử Du quả thực đều được tình yêu nồng ấm lấp đầy.
Nhịn không nổi, thừa dịp trong phòng không còn ai khác, y đáp một nụ hôn xuống khuôn mặt Tiểu Hiên Hiên, lại không thấy đã thèm, tiếp tục ở trên đôi môi khô ráo của hắn liếm thêm hai cái ― hành động này còn có một cái tên hoa mỹ là: Dưỡng ẩm cho môi!
Mùi vị thực ngọt!
Từ Tử Du vẻ mặt nhộn nhạo say mê, tay cũng không tự giác mò lên bộ ngực rắn chắc của Tề Vũ Hiên, tuy rằng trước đây cũng từng sờ mó đôi ba lần, bất quá khi ấy trên người Tề Vũ Hiên đều vận áo ngoài. Cảm giác mân mê qua quần áo không thể gọi là đã tay, hiện giờ Tề Vũ Hiên chỉ mặc đúng một lớp áo trong tạo cho y một cơ hội hoàn hảo vô cùng!
Nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của lớp áo trong, thò ngón tay vào lần mò dò xét, trên làn da tinh tế có thể cảm nhận ra một ít vết sẹo gồ ghề thô ráp, những dấu tích của thương xót vốn chỉ được hờ hững miêu tả qua độc một câu văn trong truyện giờ lọt cả vào mắt Từ Tử Du, quả thực khiến tâm can y nát vụn……
Tiểu Hiên Hiên của y rốt cuộc đã gặp qua bao nhiêu nguy hiểm? Trước khi y xuất hiện, hắn đã bằng cách nào vượt qua được những đêm dưỡng thương đau đớn kia?
Nắm lấy bàn tay của đối phương, thả lên mu bàn tay một nụ hôn, Từ Tử Du thầm lặng tuyên thệ, “Nắm lấy tay người, bạch đầu giai lão, Vũ Hiên, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phải cô độc một mình thêm bất kỳ giây khắc nào nữa.”
Chẳng biết có phải hay không nghe được lời thề của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên vẫn đang trong hôn mê chợt khẽ nhíu mày.
Nhấc ngón tay xoa xoa đôi lông mày nồng đậm kia, xoa dịu nỗi rối rắm tọa lạc giữa đôi hàng mày, Từ Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tề Vũ Hiên, xúc cảm mềm mại dẻo dai dưới lòng bàn tay không khỏi khiến tâm tình y dao động đôi chút, máu cuồn cuộn dồn thẳng xuống dưới……
Ý niệm thực xấu xa nào đó đột ngột lóe lên ở trong đầu, hơn nữa còn không bằng cách nào áp xuống được, Từ Tử Du ở trong lòng ảo não một trận, nhưng lại vẫn không nhịn được mà vươn tay ra tóm lấy đôi bàn tay rộng lớn của Tề Vũ Hiên.
“Ân……” Một tiêng rên nhỏ cực độ dụ hoặc vang lên, thiếu chút nữa đem Từ Tử Du dọa tiểu.
Cái cảm xúc có tật giật mình, xem như y cũng được một lần trải nghiệm.
Lặng lẽ đem bàn tay to lớn rậm rạp vết chai thả trở về, Từ Tử Du hung hăng phỉ nhổ tâm địa đáng khinh của bản thân một phen……
“Ân?” Thuận tay sờ trán của Tề Vũ Hiên, nhiệt độ nóng bỏng dị thường dưới lòng bàn tay tức khắc khiến Từ Tử Du sửng sốt.
Dường như có cái gì không đúng a?
Y đứng lên cẩn thận quan sát một chút, lại phát hiện đôi gò má của Tề Vũ Hiên đã nhiễm một sắc ửng đỏ bất thường.
NGỌA TÀO!
Trong não Từ Tử Du nháy mắt trình ình hai chữ cái khổng lồ kia, cả người đều không khỏe.
Y đã trải qua chừng ấy gian nan khổ sở, thực vất vả mới thành công thuyết phục chính mình gạch bỏ tình tiết xuân dược kia, nhưng sự việc hiện tại là thế quái nào???
Advertisement
Nima vì cái mọe gì Tiểu Hiên Hiên lại trúng xuân dược? Món thuốc này đều được y tự tay lựa dược liệu, tự thân ngao chế, không có lý do sẽ bị người trộn lẫn thuốc bột vào a?
Hơn nữa trong cuốn tiểu thuyết kia, thuốc bột cũng là trong lúc vô ý mà bị lọt vào đi…… Khoan đã!!!
Từ Tử Du bất chợt thông suốt, trong đầu ấn nút tạm dừng hồi ức, thời điểm tên tiểu tiện thụ một đường lẽo đẽo bám theo sau y lúc trước, nơi y đứng lại quay đầu cùng hắn nói chuyện ― tựa hồ là ở phía dưới tán một cây đại thụ có phải không??
Nỗ lực hồi tưởng y đã dừng dưới gốc cây đại thụ nào, khi nhớ ra, y tức thì câm nín. Trong truyện, quá trình điều tra cũng từng đề cập đến một sự kiện, rằng thành phần chính của thuốc bột chính là hoa hòe, mà thuốc giải độc vì có tương tác với loài hoa này nên mới phát sinh tác dụng phụ là xuân dược……
Vậy nên, y dừng ở đâu không dừng, lại dừng ở ngay dưới tán cây hoa hòe đang nở rộ để cùng tên tiểu tiện thụ nói chuyện. OJZ……
Từ Tử Du quả thực muốn đập đầu xuống đất!!!
Chẳng lẽ y nên vỗ tay hoan hô sự ngoan cường của cốt truyện sao? Chấp niệm muốn Tiểu Hiên Hiên uống phải xuân dược là cái ý tứ gì? Chẳng lẽ trong chốc lát tên tiểu tiện thụ sẽ một lần nữa xuất hiện, sau đó cùng bảo bối của ta phát sinh quan hệ sao?
Tuyệt đối không được a!!!
Nima giờ đây Tiểu Hiên Hiên đã đeo lên thẻ bài “thuộc sở hữu của Từ Tử Du”, ai cũng không được phép tùy tiện chạm vào!!!
Lão ôm ôm ngực, run rẩy hỏi, “Tử Du a, ngươi đây là……”
Từ Tử Du vẻ mặt vô tội nhìn về phía khán giả, “Trên đường đi bị vấp ngã, sợ đổ mất thuốc, ta liền ngậm vào trong miệng.”
Mọi người, ……
Khóe mắt Ngô Đoan co giật liên hồi, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội kia của Từ Tử Du, rất muốn dùng một chân dẫm lên…… Có dám hay không lại càng thêm vô sỉ hơn đi! Ngụy biện có thể hay không tìm cái lý do nào đáng tin hơn một chút??
Ngươi gọi đó là mớm thuốc sao?
Ngươi có bản lĩnh đừng hôn đến nồng nhiệt như vậy a! Môi Vũ Hiên đều sưng hết cả lên rồi kia kìa!! =皿 =
Trần Dịch Tri bám theo sau Từ Tử Du nãy giờ cũng tiến vào được bên trong, nhìn thấy Từ Tử Du một bộ cảm xúc dâng trào mãnh liệt hôn lấy Tề Vũ Khiên, tức thì đỏ mặt.
Người trong lòng hắn cũng từng trao cho hắn những cái hôn nồng nàn y như vậy, thậm chí còn từng đối hắn làm một ít sự tình càng thêm thân mật. Chỉ là không biết người ấy giờ đang ở phương trời nào, vào thời điểm đó người ấy rời đi quá đỗi vội vàng, thậm chí còn không kịp lưu lại cho hắn bất luận phương thức liên lạc gì.
Lặng lẽ thở dài, Trần Dịch Tri áp nỗi bi ai xuống tận nơi đáy lòng, cũng không biết đời này hắn còn có cơ hội cùng người trong lòng gặp lại nữa hay không……
Nhớ đến người trong lòng, nhìn nhìn Tề Vũ Hiên đang trong cơn hôn mê, hồi tưởng đến hung danh Sát Thần của Tề Vũ Hiên, Trần Dịch Tri tức khắc rùng mình. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, người ấy khi cùng mình trò chuyện luôn thực ôn nhu hòa ái, đâu giống Tề Vũ Hiên lãnh khốc tựa băng, quả thực không có một tẹo ý vị nhân tình nào cả.
Lúc này Trần Dịch Tri lại nhìn về phía Từ Tử Du, không khỏi lộ ra thần sắc đồng cảm, Từ đại phu khẳng định kinh sợ Tề tướng quân vô cùng, bằng không sao có thể liều mạng đến vậy. Y nhất định là e ngại Tướng quân tỉnh dậy lại biết được y đánh rơi chén thuốc của hắn sẽ ra tay trừng phạt, vậy nên mới dám liều mình dùng miệng mớm thuốc!
Nhất định là vậy, không thể sai được!
Trần Dịch Tri lặng lẽ vo chặt tay, hắn quyết tâm sẽ không trơ mắt nhìn một người tốt như Từ đại phu bị Tướng quân vùi dập, hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu thoát được y!
Tuy rằng không ngừng chửi thầm phương thức uy dược của Từ đại phu, bất quá mọi người vẫn cùng chung một tư tưởng là làm lơ tiểu nhạc đệm vừa rồi.
Dù sao Tướng quân cũng đã uống được thuốc, phương pháp uống như thế nào đều không quan trọng, phải không!
Chờ đợi ước chừng nửa khắc, Lưu đại phu lại lần nữa khám mạch cho Tướng quân, xác nhận độc tố trên người đối phương đã tiêu giảm, các vị phó tướng mới có thể nhẹ nhàng thở phào, vị hùng nam không chút lưỡng lự ngã ngồi xuống đất, xoa xoa mồ hôi lấm tấm đầy đầu, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại, “Nương[1] ta ơi, rốt cuộc cũng không hề hấn gì.”
Độc được giải trừ, giờ điều duy nhất có thể làm là để Tướng quân nghỉ ngơi, Từ Tử Du đương nhiên là xung phong gánh vác nhiệm vụ này, tiện đường đem tiểu tiện thụ tống cổ ra ngoài, tuy rằng tình tiết gốc của truyện đã bị y biến thành mây khói [ ?? ], bất quá để thêm an toàn, y vẫn không nghĩ bỏ mặc tên tiểu tiện thụ lượn lờ quá gần quanh Tiểu Hiên Hiên.
Không ngờ Trần Dịch Tri cũng cùng chung ý tưởng với y, bất quá trên phương diện này, kẻ ăn nói vụng về kia rõ ràng không phải là đối thủ của Từ Tử Du, chỉ sau đôi ba câu đã bị lừa dối toàn tập, vội vàng ngoan ngoãn rời đi.
Tiễn tất cả mọi người ra ngoài, Từ Tử Du duỗi duỗi eo, giúp Tiểu Hiên Hiên lau lau mồ hôi trên trán, sau đó dọn ra một cái ghế dựa đặt bên cạnh giường.
Lẳng lặng nhìn dung nhan của Tiểu Hiên Hiên dưới ánh nến bập bùng, lòng dạ Từ Tử Du quả thực đều được tình yêu nồng ấm lấp đầy.
Nhịn không nổi, thừa dịp trong phòng không còn ai khác, y đáp một nụ hôn xuống khuôn mặt Tiểu Hiên Hiên, lại không thấy đã thèm, tiếp tục ở trên đôi môi khô ráo của hắn liếm thêm hai cái ― hành động này còn có một cái tên hoa mỹ là: Dưỡng ẩm cho môi!
Mùi vị thực ngọt!
Từ Tử Du vẻ mặt nhộn nhạo say mê, tay cũng không tự giác mò lên bộ ngực rắn chắc của Tề Vũ Hiên, tuy rằng trước đây cũng từng sờ mó đôi ba lần, bất quá khi ấy trên người Tề Vũ Hiên đều vận áo ngoài. Cảm giác mân mê qua quần áo không thể gọi là đã tay, hiện giờ Tề Vũ Hiên chỉ mặc đúng một lớp áo trong tạo cho y một cơ hội hoàn hảo vô cùng!
Nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của lớp áo trong, thò ngón tay vào lần mò dò xét, trên làn da tinh tế có thể cảm nhận ra một ít vết sẹo gồ ghề thô ráp, những dấu tích của thương xót vốn chỉ được hờ hững miêu tả qua độc một câu văn trong truyện giờ lọt cả vào mắt Từ Tử Du, quả thực khiến tâm can y nát vụn……
Tiểu Hiên Hiên của y rốt cuộc đã gặp qua bao nhiêu nguy hiểm? Trước khi y xuất hiện, hắn đã bằng cách nào vượt qua được những đêm dưỡng thương đau đớn kia?
Nắm lấy bàn tay của đối phương, thả lên mu bàn tay một nụ hôn, Từ Tử Du thầm lặng tuyên thệ, “Nắm lấy tay người, bạch đầu giai lão, Vũ Hiên, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phải cô độc một mình thêm bất kỳ giây khắc nào nữa.”
Chẳng biết có phải hay không nghe được lời thề của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên vẫn đang trong hôn mê chợt khẽ nhíu mày.
Nhấc ngón tay xoa xoa đôi lông mày nồng đậm kia, xoa dịu nỗi rối rắm tọa lạc giữa đôi hàng mày, Từ Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tề Vũ Hiên, xúc cảm mềm mại dẻo dai dưới lòng bàn tay không khỏi khiến tâm tình y dao động đôi chút, máu cuồn cuộn dồn thẳng xuống dưới……
Ý niệm thực xấu xa nào đó đột ngột lóe lên ở trong đầu, hơn nữa còn không bằng cách nào áp xuống được, Từ Tử Du ở trong lòng ảo não một trận, nhưng lại vẫn không nhịn được mà vươn tay ra tóm lấy đôi bàn tay rộng lớn của Tề Vũ Hiên.
“Ân……” Một tiêng rên nhỏ cực độ dụ hoặc vang lên, thiếu chút nữa đem Từ Tử Du dọa tiểu.
Cái cảm xúc có tật giật mình, xem như y cũng được một lần trải nghiệm.
Lặng lẽ đem bàn tay to lớn rậm rạp vết chai thả trở về, Từ Tử Du hung hăng phỉ nhổ tâm địa đáng khinh của bản thân một phen……
“Ân?” Thuận tay sờ trán của Tề Vũ Hiên, nhiệt độ nóng bỏng dị thường dưới lòng bàn tay tức khắc khiến Từ Tử Du sửng sốt.
Dường như có cái gì không đúng a?
Y đứng lên cẩn thận quan sát một chút, lại phát hiện đôi gò má của Tề Vũ Hiên đã nhiễm một sắc ửng đỏ bất thường.
NGỌA TÀO!
Trong não Từ Tử Du nháy mắt trình ình hai chữ cái khổng lồ kia, cả người đều không khỏe.
Y đã trải qua chừng ấy gian nan khổ sở, thực vất vả mới thành công thuyết phục chính mình gạch bỏ tình tiết xuân dược kia, nhưng sự việc hiện tại là thế quái nào???
Advertisement
Nima vì cái mọe gì Tiểu Hiên Hiên lại trúng xuân dược? Món thuốc này đều được y tự tay lựa dược liệu, tự thân ngao chế, không có lý do sẽ bị người trộn lẫn thuốc bột vào a?
Hơn nữa trong cuốn tiểu thuyết kia, thuốc bột cũng là trong lúc vô ý mà bị lọt vào đi…… Khoan đã!!!
Từ Tử Du bất chợt thông suốt, trong đầu ấn nút tạm dừng hồi ức, thời điểm tên tiểu tiện thụ một đường lẽo đẽo bám theo sau y lúc trước, nơi y đứng lại quay đầu cùng hắn nói chuyện ― tựa hồ là ở phía dưới tán một cây đại thụ có phải không??
Nỗ lực hồi tưởng y đã dừng dưới gốc cây đại thụ nào, khi nhớ ra, y tức thì câm nín. Trong truyện, quá trình điều tra cũng từng đề cập đến một sự kiện, rằng thành phần chính của thuốc bột chính là hoa hòe, mà thuốc giải độc vì có tương tác với loài hoa này nên mới phát sinh tác dụng phụ là xuân dược……
Vậy nên, y dừng ở đâu không dừng, lại dừng ở ngay dưới tán cây hoa hòe đang nở rộ để cùng tên tiểu tiện thụ nói chuyện. OJZ……
Từ Tử Du quả thực muốn đập đầu xuống đất!!!
Chẳng lẽ y nên vỗ tay hoan hô sự ngoan cường của cốt truyện sao? Chấp niệm muốn Tiểu Hiên Hiên uống phải xuân dược là cái ý tứ gì? Chẳng lẽ trong chốc lát tên tiểu tiện thụ sẽ một lần nữa xuất hiện, sau đó cùng bảo bối của ta phát sinh quan hệ sao?
Tuyệt đối không được a!!!
Nima giờ đây Tiểu Hiên Hiên đã đeo lên thẻ bài “thuộc sở hữu của Từ Tử Du”, ai cũng không được phép tùy tiện chạm vào!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.