Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 46
Yên Diệp
25/02/2024
Editor: hoa kim tước
Sắc mặt hậm hực rời khỏi doanh trướng của Tề Vũ Hiên, thời điểm Ngô Đoan rời đi vẫn chưa ngừng nguyền rủa đôi cẩu nam nam này. Quả nhiên là bế mỹ nhân lên giường, huynh đệ ném qua tường, Tề Vũ Hiên rõ ràng là biết hắn chỉ là đang lo lắng cho đối phương, vậy mà vẫn còn giận chó đánh mèo đổ hết tội lỗi lên người hắn.
Đừng nhìn cuộc đấu mắt vừa rồi giữa hai người, bất quá Ngô Đoan vẫn rất rõ ràng, với tính cách của Tề Vũ Hiên, về sau khi mọi sự đã ổn thỏa rồi kiểu gì đối phương cũng sẽ đi tìm hắn gây sự. =皿 =
Còn có tên tiểu hỗn đản Từ Tử Du kia nữa, ngày trước còn thực lấy lòng hắn đâu, sau khi thành công nghênh ngang bước qua cửa rồi liền lập tức trở mặt như không quen không biết.
Rặt một đám hỗn đản.
Nhìn Ngô Đoan rời đi, Từ Tử Du lòng dạ thấp thỏm ngó ngó Tề Vũ Hiên, trong đầu vẫn không ngừng đắn đo không biết phải giải thích vấn đề mò đến doanh trại hậu cần ngày hôm nay như thế nào, y lúc đấy đem chuyện này bâng quơ bỏ ngỏ, chủ yếu là bởi y thực sự lo lắng về độ cứng đầu của kịch bản gia, không muốn để hở ra cho Tề Vũ Hiên cùng Trần Dịch Tri nửa mẩu liên hệ nào.
Nhưng y lại thực sự không muốn lừa gạt Tề Vũ Hiên……
Nên nói hay không, đây là cả một cái vấn dề…… _(:з」∠)_
Tề Vũ Hiên nhàn nhạt liếc Từ Tử Du một cái, “Đi ngủ.”
Từ Tử Du, (⊙_⊙)?Nhiêu đó liền xong rồi?
Thẳng đến khi Tề Vũ Hiên đã cởi bỏ áo ngoài chui vào trong chăn, Từ Tử Du vẫn chưa hoàn hồn nổi, y đây là…… thoát rồi sao?
Y nào biết được rằng, giờ phút này Tề Vũ Hiên cũng đang chột dạ đâu, vừa rồi ngầm tranh cãi với Ngô Đoan cũng làm hắn ý thức được rõ ràng rằng hành động của bản thân là không ổn, hắn lo Từ Tử Du là gian tế, thể hiện một chút phòng hộ đều có thể lý giải, nhưng trong trường hợp đối phương bị nghĩ oan đâu? Những hành động này của hắn chẳng phải sẽ thực khiến người thương tâm?
Hơn nữa xét từ những biểu hiện vừa rồi của Ngô Đoan, đối phương vẫn là tương đối có lòng tin vào Từ Tử Du. Trái lại, rõ ràng hắn mới là người bên gối của Từ Tử Du, kết quả là độ tín nhiệm dành cho Từ Tử Du lại còn kém Ngô Đoan một chút. → _。→
Tề Vũ Hiên chột dạ, lại càng trở nên hòa ái với Từ Tử Du, đặc biệt là sau khi đã quan sát nhiều ngày, nhận thấy Từ Tử Du chưa từng biểu lộ ra chút khả nghi nào, tâm tình Tề Vũ Hiên lại càng thêm nhẹ nhõm, đồng thời nỗi áy náy trong tâm can lại dâng cao vài phần.
May mắn còn tin tưởng vào lời của Ngô Đoan, bằng không nếu hắn vẫn cứng đầu tiếp tục bịt tai trộm chuông, bản thân không yên lòng còn chưa bàn đến, không chừng đã có thể gây ra thương tổn cho Từ Tử Du.
Những ngày gần đây, Từ Tử Du quả thực là đang luôn phải sống trong hai tâm thái đối nghịch như lửa và băng.
Trên một phương diện, Tề Vũ Hiên càng ngày càng thêm sủng nịch với y, ánh mắt ôn nhu kia của đối phương quả thực khiến y hạnh phúc đến sắp xỉu; nhưng trên phương diện còn lại, cái con gián đập không chết Lý Tiêu Lâm kia lại đã bắt đầu quấn lấy y ngày ngày.
Gia hòa này quả thực bị Ngưu Đại Sơn lừa toàn tập, hai ngày trước vừa xuất hiện liền diện một bộ hổ thẹn vạn phần, sau đó nói một đống blabla, cái gì mà ta sai rồi, không thể khinh bạc thê tử của bằng hữu, ta không nên châm ngòi ly gián quan hệ giữa ngươi cùng Tướng quân…… Một đống linh ta linh tinh.
Sau đó lại bày ra một bộ hảo huynh đệ, chúng ta hiện đã là bằng hữu ra vẻ ta đây, cứ rỗi hơi lại đến kiếm Từ Tử Du đòi tâm sự, đàm luận chuyện tình [ hữu nghị ], dù sao cũng là lặng thinh không còn nhắc đến vấn đề theo đuổi gì hết.
Nếu Lý Tiêu Lâm vẫn cứ tiếp tục hành xử như vậy, Từ Tử Du cũng sẽ vui vẻ ứng phó hắn một phen, rốt cuộc đối đáp bằng hữu khi so với đối đáp người theo đuổi cũng tiện hơn nhiều, chỉ là vẫn chưa hiểu tên Ngưu Đại Sơn kia đến tột cùng đã lừa An Bình Vương gia kiểu gì nữa, ngày hôm qua gia hỏa này một hai phải lôi kéo y ra sân tập tỷ thí chút đỉnh.
Y cùng Lý Tiêu Lâm căn bản là không thể so sánh được chứ……
Trong trường hợp có thể vận dụng thuật Cầm Nã, đến Tề Vũ Hiên cũng bị y áp chế, một tên Vương gia văn không được võ không xong rốt cuộc là trúng phải loại gió độc gì mới khăng khăng một mực phải cùng y so tài? _(:з」∠)_
Ngươi nói làm trò trước nhiều người như vậy, y vẫn là nên thắng hay nên thua?
Nếu thắng, tựa hồ thực không giữ thể diện cho An Bình Vương gia, nhưng nếu thua…… Sát, mặt mũ của y nên quẳng đi đâu đây??
Aiz, thôi kệ đi, nếu Vương gia đã tự thân muốn đi tìm ngược y sẽ giúp hắn hoàn thành nguyện vọng, đây chính là ngươi tự dâng mình đến tận cửa, không phải ta đi tìm ngươi gây chuyện đâu nha. ╮(╯▽╰)╭
“Tử Du. Ta mang dược liệu đến.” Trần Dịch Tri xốc bạt cửa tiến vào, thời điểm nhìn thấy y, còn có chút ngượng ngùng mà cười.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Từ Tử Du đều cảm thấy người này hảo ôn nhu, vài ngày trước y còn đi đến doanh trại hậu cần chỉ để tìm mình, cảm thấy công tác của mình thực vất vả, còn cố ý điều mình tới bên cạnh y.
Hành vi săn sóc này khiến tấm lòng bị Tiếu Mộc làm tổn thương của hắn đều được an ủi phần nào, chỉ là một con người tốt bụng dịu dàng như vậy, vì sao sẽ có thể thương mến vị Tướng quân máu lạnh kia đâu?
Đúng vậy, thời điểm Từ Tử Du đi tìm Trần Dịch Tri để lôi hắn về, đã giải thích rõ ràng cho hắn nghe, rằng y cùng Tướng quân là một đôi tình đầu ý hợp, cũng không tồn tại bất luận chút ý tứ miễn cưỡng chi hết. Lúc đầu Trần Dịch Tri vẫn không chịu tin, còn trợn to mắt hỏi y, ngươi không phải cùng Thẩm Trọng tình thâm ý thiết sao? Không phải bị Tướng quân cường bạo cướp đi sao?
Từ Tử Du nghe xong liền nổi giận, Thẩm Trọng tên cặn bã nhà ngươi, ta còn đang phân vân không biết vì sao ngươi lại trèo cột đi tìm Trần Dịch Tri đâu, nguyên lai là muốn lén lún bịa đặt sau lưng ta đi.
=皿 = Quả nhiên phải tìm cơ hội lại quật gã một trận đi!
Trần Dịch Tri là một người thực đơn thuần, có chút thời điểm còn đơn thuần đến cấp độ ngu xuẩn, bất quá Từ Tử Du biết hắn thực sự không ôm ý đồ xấu xa gì, nguyên bản khi đọc truyện cảm thấy bất mãn với hắn như vậy, bất quá cũng là giận hắn không biết cách chống trả lại mà thôi.
Lúc trước y tìm cơ hội điều hắn tránh xa khỏi Tề Vũ Hiên, không nghĩ tới sau khi người này đến doanh trại hậu cần, có người còn tưởng hắn đã đắc tội phu nhân tương lai của Tướng quân, cố ý phân cho hắn phần công tác vô cùng nặng nề.
Từ Tử Du có chun chút chột dạ, vội vàng điều hắn tới doanh trại quân y, ở chỗ này có y để ý, hắn cùng Tướng quân không có chút cơ hội phát triển nào, mà bản thân cũng sẽ không có lý do giận chó đánh mèo hắn.
Trần Dịch Tri thực cảm kích Từ Tử Du, lúc còn ở doanh trại hậu cần, công tác cũng thực khó khăn vất vả [ đứa nhỏ này căn bản không ý thức được người khác là đang bắt nạt hắn. ], khi đã tới doanh trại quân y, công tác liền nhẹ nhàng hẳn, hơn nữa bởi vì hắn biết chữ, phần lớn lượng công việc cũng liên quan đến công văn, bởi vậy trong lòng lại càng thêm cảm kích Từ Tử Du.
“Ân, đặt dược liệu ở nơi đó là ổn, lát nữa ngươi đi giúp Lưu đại phu sao chép y thuật đi.” Từ Tử Du hòa ái nói.
Trần Dịch Tri gật gật đầu, tâm can có điểm tiểu kích động, từ khi ý thức được bản thân cùng An Bình Vương gia thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt, hắn liền không còn trông cậy vào đoạn cảm tình này nữa, còn thêm là kể từ lần chạm mặt ngày hôm ấy, Lý Tiêu Lâm rốt cuộc chưa từng tới tìm hắn, hắn khó tránh khỏi mà cảm thấy đuối lòng.
Quả nhiên, Tiểu Mộc ôn nhu với hắn ngày trước đã không còn nữa, vị An Bình Vương gia đã đánh mất ký ức trước kia này, cũng không phải là người trong lòng của hắn.
Yên lặng hủy diệt hình bóng Lý Tiêu Lâm khỏi tâm trí mình, Trần Dịch Tri dù tốt dù xấu vẫn là một nam nhân, tuy rằng thương tâm, nhưng cũng không đến mức đòi chết đòi sống. Tại thời điểm ở doanh trại hậu cần, bởi vì công việc cực khổ, hàng ngày sau khi kết thúc đều chỉ muốn ngủ thiếp đi, điều này ngược lại khiến hắn cảm thấy may mắn, rằng bản thân không có thừa thời gian đắm chìm trong những hồi ức tươi đẹp kia.
Lúc này nghĩ lại, từng khung cảnh ngọt ngào ngày trước, phảng phất đều bị che phủ bởi một lớp màn mỏng, mơ mơ hồ hồ nhìn không quá rõ.
Từ ngày chuyển về doanh trại quân y, hắn cũng có thể ngẫu nhiên nhìn thấy thân ảnh của An Bình Vương gia, chỉ là thời điểm bắt gặp đối phương, hắn lại chỉ cảm thấy vị Vương gia hào sảng rộng rãi này quá đỗi khác xa Tiếu Mộc hắn từng đem lòng yêu mến.
Nhẹ nhàng thở dài, Trần Dịch Tri đưa tay chạm lên ngực, hưng phấn cùng hạnh phúc khi mới gặp lại người nọ đã dần dà phai nhạt, mất mát sau đó gây ra bởi đối phương không đến tìm mình cũng từ từ biến mất, hiện tại ở nơi này chỉ còn lưu lại một chút phiền muội, có lẽ, hắn thực mau liền sẽ quên đi một Tiếu Mộc đã từng mỉm cười nói với hắn, “Thỏ con, ta thích ngươi.”
“Ân? Dịch Tri ngươi là đang ngẩn người sao?”
“A? Không có gì?” Sắc mặt Trần Dịch Tri có chút ửng đỏ, vội vàng cất dược liệu đi, lại vội vàng chạy tới chỗ Lưu đại phu.
Thực quá không xong, Từ đại phu quả thực là quá đỗi dịu dàng, y sẽ luôn lơ lơ đãng đãng khiến cho hắn nhớ đến hồi ức của một Tiếu Mộc ôn nhu ngày trước.
Chạm vào khuôn mặt đã có chút nóng lên, Trần Dịch Tri bất đắc dĩ cười khổ, quả nhiên, cái gì mà dần dần lãng quên đều chỉ là đang tự lừa gạt bản thân mà thôi, thoạt nhìn, hắn còn cần một khoảng thời gian dài nữa thì đoạn cảm tình này mới có thể chân chính phai nhạt hoàn toàn.
“A!” Trần Dịch Tri tâm loạn như ma, trong lúc luống cuống va phải một người, chật vật ngã nhào trên mặt đất.
Tựa hồ ở trong mỗi quân doanh đều sẽ tồn tại một ít loại người bại hoại, chẳng màng Tề Vũ Hiên trị quân nghiêm đến cỡ nào, hắn cũng không có khả năng để ý đến từng cá thể một.
Ở trong nguyên bản của tiếu thuyết, thời điểm Vương gia ôm ý đồ chụp nón xanh lên đầu Tề Vũ Hiên, đã từng gặp phải một tên quân bĩ[1] có mắt không tròng, bỡn cợt Trần Dịch Tri, cuối cùng tên quân bĩ kia đương nhiên là bị hộ vệ của Vương gia thu thập, hơn nữa Lý Tiêu Lâm còn nương cơ hội này, hung hăng châm chọc Tề Vũ Hiên một hồi.
Hiện giờ tra Vương không hề để tâm đến Trần Dịch Tri, nhưng kịch bản gia vẫn chấp nhất như cũ, nhớ mãi không quên muốn tên bại hoại này phải trở thành pháo hôi mới chịu.
“U……, tiểu mỹ nhân từ đâu hiện ra vậy.” Tên quân bĩ tên Vương Tứ này [ nghe tên liền biết là pháo hôi ] mới từ ngoài doanh trại trở về. Hôm nay là ngày nghỉ của gã, đi Liêm Thành uống vào chút hoa tửu, đáng tiếc ít tiền trong túi vẫn không đủ để giúp gã thỏa mãn dù chỉ một lần, đang nghẹn một bụng lửa, nhìn đến Trần Dịch Tri ngã lăn trên mặt đất tức khắc lộ ra một bộ dâm dục đáng khinh.
Trần Dịch Tri lớn lên thập phần thanh tú, bởi vì ngã nhào mà một bộ vị không thích hợp để hình dung đã bị va đập, lúc này chính là vì đau đớn quằn quại mà rơm rớm nước mắt. Bộ dạng đáng thương nhu nhược này hoặc là sẽ khơi gợi lòng thương tiếc, hoặc là sẽ lập tức kích thích dục vọng bạo ngược của người.
Thực rõ ràng, tên pháo hôi xui xẻo Vương Tứ này chính là thuộc về vế sau, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia đầm đìa nước mắt, bởi vì uống vào chút rượu mà nóng lòng phát dục, gã tức khắc liền cương lên.
“Thực…… Thực xin lỗi.” Trần Dịch Tri lắp bắp. Vừa rồi là hắn không cẩn thận va phải người khác, vội vội vàng vàng mở miệng xin lỗi. Chính là ánh mắt của đối phương khiến hắn thực không thoải mái, theo bản năng muốn lẩn tránh.
“Ha ha, không có việc gì. Ngươi là ở doanh trại nào, vì sao ta chưa thấy qua ngươi a.” Vương Tứ duỗi tay nắm lấy cánh tay Trần Dịch Tri, kéo hắn đứng dậy, thừa dịp lại sờ soạng bàn tay nhỏ của đối phương vài nhát.
Thật trơn, sờ lên xúc cảm thật hảo. Vương Tứ mỹ tư tư mà nghĩ.
Trần Dịch Tri thử né tránh, nhưng Vương Tứ thân cao tay dài, một phen túm hắn kéo lại gần, “Đây là muốn đi đâu a.”
Trần Dịch Tri khiếp hãi, “Ngươi mau thả ta ra!”
“Không thả! Tay nhỏ mềm mại đến vậy, buông ra rất đáng tiếc.” Vương Tứ rền rĩ nói.
Trần Dịch Tri bị dọa sợ, nước mắt đều tuôn rơi. Hắn run run rẩy rẩy lùi về sau, nhưng Vương Tứ lại dứt khoát kéo hắn ôm vào trong ngực, nhằm thẳng mặt hắn đòi hôn xuống.
“Cứu mạng! A!” Trần Dịch Tri kinh hoảng thất thố thét lên, cái miệng thối hoắc kia vừa xán lại, hắn lập tức quay đầu né tránh, đối phương không chút lưỡng lự liền liếm một ngụm ở trên mặt hắn. Cái loại cảm giác nhão nhão dính dính này quá đỗi ghê tởm, nhưng điều càng khiến hắn thêm kinh hoàng chính là, bụng nhỏ của hắn rõ ràng là đang bị một thứ đồ vật cứng ngắc chọc vào.
Sắc mặt hậm hực rời khỏi doanh trướng của Tề Vũ Hiên, thời điểm Ngô Đoan rời đi vẫn chưa ngừng nguyền rủa đôi cẩu nam nam này. Quả nhiên là bế mỹ nhân lên giường, huynh đệ ném qua tường, Tề Vũ Hiên rõ ràng là biết hắn chỉ là đang lo lắng cho đối phương, vậy mà vẫn còn giận chó đánh mèo đổ hết tội lỗi lên người hắn.
Đừng nhìn cuộc đấu mắt vừa rồi giữa hai người, bất quá Ngô Đoan vẫn rất rõ ràng, với tính cách của Tề Vũ Hiên, về sau khi mọi sự đã ổn thỏa rồi kiểu gì đối phương cũng sẽ đi tìm hắn gây sự. =皿 =
Còn có tên tiểu hỗn đản Từ Tử Du kia nữa, ngày trước còn thực lấy lòng hắn đâu, sau khi thành công nghênh ngang bước qua cửa rồi liền lập tức trở mặt như không quen không biết.
Rặt một đám hỗn đản.
Nhìn Ngô Đoan rời đi, Từ Tử Du lòng dạ thấp thỏm ngó ngó Tề Vũ Hiên, trong đầu vẫn không ngừng đắn đo không biết phải giải thích vấn đề mò đến doanh trại hậu cần ngày hôm nay như thế nào, y lúc đấy đem chuyện này bâng quơ bỏ ngỏ, chủ yếu là bởi y thực sự lo lắng về độ cứng đầu của kịch bản gia, không muốn để hở ra cho Tề Vũ Hiên cùng Trần Dịch Tri nửa mẩu liên hệ nào.
Nhưng y lại thực sự không muốn lừa gạt Tề Vũ Hiên……
Nên nói hay không, đây là cả một cái vấn dề…… _(:з」∠)_
Tề Vũ Hiên nhàn nhạt liếc Từ Tử Du một cái, “Đi ngủ.”
Từ Tử Du, (⊙_⊙)?Nhiêu đó liền xong rồi?
Thẳng đến khi Tề Vũ Hiên đã cởi bỏ áo ngoài chui vào trong chăn, Từ Tử Du vẫn chưa hoàn hồn nổi, y đây là…… thoát rồi sao?
Y nào biết được rằng, giờ phút này Tề Vũ Hiên cũng đang chột dạ đâu, vừa rồi ngầm tranh cãi với Ngô Đoan cũng làm hắn ý thức được rõ ràng rằng hành động của bản thân là không ổn, hắn lo Từ Tử Du là gian tế, thể hiện một chút phòng hộ đều có thể lý giải, nhưng trong trường hợp đối phương bị nghĩ oan đâu? Những hành động này của hắn chẳng phải sẽ thực khiến người thương tâm?
Hơn nữa xét từ những biểu hiện vừa rồi của Ngô Đoan, đối phương vẫn là tương đối có lòng tin vào Từ Tử Du. Trái lại, rõ ràng hắn mới là người bên gối của Từ Tử Du, kết quả là độ tín nhiệm dành cho Từ Tử Du lại còn kém Ngô Đoan một chút. → _。→
Tề Vũ Hiên chột dạ, lại càng trở nên hòa ái với Từ Tử Du, đặc biệt là sau khi đã quan sát nhiều ngày, nhận thấy Từ Tử Du chưa từng biểu lộ ra chút khả nghi nào, tâm tình Tề Vũ Hiên lại càng thêm nhẹ nhõm, đồng thời nỗi áy náy trong tâm can lại dâng cao vài phần.
May mắn còn tin tưởng vào lời của Ngô Đoan, bằng không nếu hắn vẫn cứng đầu tiếp tục bịt tai trộm chuông, bản thân không yên lòng còn chưa bàn đến, không chừng đã có thể gây ra thương tổn cho Từ Tử Du.
Những ngày gần đây, Từ Tử Du quả thực là đang luôn phải sống trong hai tâm thái đối nghịch như lửa và băng.
Trên một phương diện, Tề Vũ Hiên càng ngày càng thêm sủng nịch với y, ánh mắt ôn nhu kia của đối phương quả thực khiến y hạnh phúc đến sắp xỉu; nhưng trên phương diện còn lại, cái con gián đập không chết Lý Tiêu Lâm kia lại đã bắt đầu quấn lấy y ngày ngày.
Gia hòa này quả thực bị Ngưu Đại Sơn lừa toàn tập, hai ngày trước vừa xuất hiện liền diện một bộ hổ thẹn vạn phần, sau đó nói một đống blabla, cái gì mà ta sai rồi, không thể khinh bạc thê tử của bằng hữu, ta không nên châm ngòi ly gián quan hệ giữa ngươi cùng Tướng quân…… Một đống linh ta linh tinh.
Sau đó lại bày ra một bộ hảo huynh đệ, chúng ta hiện đã là bằng hữu ra vẻ ta đây, cứ rỗi hơi lại đến kiếm Từ Tử Du đòi tâm sự, đàm luận chuyện tình [ hữu nghị ], dù sao cũng là lặng thinh không còn nhắc đến vấn đề theo đuổi gì hết.
Nếu Lý Tiêu Lâm vẫn cứ tiếp tục hành xử như vậy, Từ Tử Du cũng sẽ vui vẻ ứng phó hắn một phen, rốt cuộc đối đáp bằng hữu khi so với đối đáp người theo đuổi cũng tiện hơn nhiều, chỉ là vẫn chưa hiểu tên Ngưu Đại Sơn kia đến tột cùng đã lừa An Bình Vương gia kiểu gì nữa, ngày hôm qua gia hỏa này một hai phải lôi kéo y ra sân tập tỷ thí chút đỉnh.
Y cùng Lý Tiêu Lâm căn bản là không thể so sánh được chứ……
Trong trường hợp có thể vận dụng thuật Cầm Nã, đến Tề Vũ Hiên cũng bị y áp chế, một tên Vương gia văn không được võ không xong rốt cuộc là trúng phải loại gió độc gì mới khăng khăng một mực phải cùng y so tài? _(:з」∠)_
Ngươi nói làm trò trước nhiều người như vậy, y vẫn là nên thắng hay nên thua?
Nếu thắng, tựa hồ thực không giữ thể diện cho An Bình Vương gia, nhưng nếu thua…… Sát, mặt mũ của y nên quẳng đi đâu đây??
Aiz, thôi kệ đi, nếu Vương gia đã tự thân muốn đi tìm ngược y sẽ giúp hắn hoàn thành nguyện vọng, đây chính là ngươi tự dâng mình đến tận cửa, không phải ta đi tìm ngươi gây chuyện đâu nha. ╮(╯▽╰)╭
“Tử Du. Ta mang dược liệu đến.” Trần Dịch Tri xốc bạt cửa tiến vào, thời điểm nhìn thấy y, còn có chút ngượng ngùng mà cười.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Từ Tử Du đều cảm thấy người này hảo ôn nhu, vài ngày trước y còn đi đến doanh trại hậu cần chỉ để tìm mình, cảm thấy công tác của mình thực vất vả, còn cố ý điều mình tới bên cạnh y.
Hành vi săn sóc này khiến tấm lòng bị Tiếu Mộc làm tổn thương của hắn đều được an ủi phần nào, chỉ là một con người tốt bụng dịu dàng như vậy, vì sao sẽ có thể thương mến vị Tướng quân máu lạnh kia đâu?
Đúng vậy, thời điểm Từ Tử Du đi tìm Trần Dịch Tri để lôi hắn về, đã giải thích rõ ràng cho hắn nghe, rằng y cùng Tướng quân là một đôi tình đầu ý hợp, cũng không tồn tại bất luận chút ý tứ miễn cưỡng chi hết. Lúc đầu Trần Dịch Tri vẫn không chịu tin, còn trợn to mắt hỏi y, ngươi không phải cùng Thẩm Trọng tình thâm ý thiết sao? Không phải bị Tướng quân cường bạo cướp đi sao?
Từ Tử Du nghe xong liền nổi giận, Thẩm Trọng tên cặn bã nhà ngươi, ta còn đang phân vân không biết vì sao ngươi lại trèo cột đi tìm Trần Dịch Tri đâu, nguyên lai là muốn lén lún bịa đặt sau lưng ta đi.
=皿 = Quả nhiên phải tìm cơ hội lại quật gã một trận đi!
Trần Dịch Tri là một người thực đơn thuần, có chút thời điểm còn đơn thuần đến cấp độ ngu xuẩn, bất quá Từ Tử Du biết hắn thực sự không ôm ý đồ xấu xa gì, nguyên bản khi đọc truyện cảm thấy bất mãn với hắn như vậy, bất quá cũng là giận hắn không biết cách chống trả lại mà thôi.
Lúc trước y tìm cơ hội điều hắn tránh xa khỏi Tề Vũ Hiên, không nghĩ tới sau khi người này đến doanh trại hậu cần, có người còn tưởng hắn đã đắc tội phu nhân tương lai của Tướng quân, cố ý phân cho hắn phần công tác vô cùng nặng nề.
Từ Tử Du có chun chút chột dạ, vội vàng điều hắn tới doanh trại quân y, ở chỗ này có y để ý, hắn cùng Tướng quân không có chút cơ hội phát triển nào, mà bản thân cũng sẽ không có lý do giận chó đánh mèo hắn.
Trần Dịch Tri thực cảm kích Từ Tử Du, lúc còn ở doanh trại hậu cần, công tác cũng thực khó khăn vất vả [ đứa nhỏ này căn bản không ý thức được người khác là đang bắt nạt hắn. ], khi đã tới doanh trại quân y, công tác liền nhẹ nhàng hẳn, hơn nữa bởi vì hắn biết chữ, phần lớn lượng công việc cũng liên quan đến công văn, bởi vậy trong lòng lại càng thêm cảm kích Từ Tử Du.
“Ân, đặt dược liệu ở nơi đó là ổn, lát nữa ngươi đi giúp Lưu đại phu sao chép y thuật đi.” Từ Tử Du hòa ái nói.
Trần Dịch Tri gật gật đầu, tâm can có điểm tiểu kích động, từ khi ý thức được bản thân cùng An Bình Vương gia thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt, hắn liền không còn trông cậy vào đoạn cảm tình này nữa, còn thêm là kể từ lần chạm mặt ngày hôm ấy, Lý Tiêu Lâm rốt cuộc chưa từng tới tìm hắn, hắn khó tránh khỏi mà cảm thấy đuối lòng.
Quả nhiên, Tiểu Mộc ôn nhu với hắn ngày trước đã không còn nữa, vị An Bình Vương gia đã đánh mất ký ức trước kia này, cũng không phải là người trong lòng của hắn.
Yên lặng hủy diệt hình bóng Lý Tiêu Lâm khỏi tâm trí mình, Trần Dịch Tri dù tốt dù xấu vẫn là một nam nhân, tuy rằng thương tâm, nhưng cũng không đến mức đòi chết đòi sống. Tại thời điểm ở doanh trại hậu cần, bởi vì công việc cực khổ, hàng ngày sau khi kết thúc đều chỉ muốn ngủ thiếp đi, điều này ngược lại khiến hắn cảm thấy may mắn, rằng bản thân không có thừa thời gian đắm chìm trong những hồi ức tươi đẹp kia.
Lúc này nghĩ lại, từng khung cảnh ngọt ngào ngày trước, phảng phất đều bị che phủ bởi một lớp màn mỏng, mơ mơ hồ hồ nhìn không quá rõ.
Từ ngày chuyển về doanh trại quân y, hắn cũng có thể ngẫu nhiên nhìn thấy thân ảnh của An Bình Vương gia, chỉ là thời điểm bắt gặp đối phương, hắn lại chỉ cảm thấy vị Vương gia hào sảng rộng rãi này quá đỗi khác xa Tiếu Mộc hắn từng đem lòng yêu mến.
Nhẹ nhàng thở dài, Trần Dịch Tri đưa tay chạm lên ngực, hưng phấn cùng hạnh phúc khi mới gặp lại người nọ đã dần dà phai nhạt, mất mát sau đó gây ra bởi đối phương không đến tìm mình cũng từ từ biến mất, hiện tại ở nơi này chỉ còn lưu lại một chút phiền muội, có lẽ, hắn thực mau liền sẽ quên đi một Tiếu Mộc đã từng mỉm cười nói với hắn, “Thỏ con, ta thích ngươi.”
“Ân? Dịch Tri ngươi là đang ngẩn người sao?”
“A? Không có gì?” Sắc mặt Trần Dịch Tri có chút ửng đỏ, vội vàng cất dược liệu đi, lại vội vàng chạy tới chỗ Lưu đại phu.
Thực quá không xong, Từ đại phu quả thực là quá đỗi dịu dàng, y sẽ luôn lơ lơ đãng đãng khiến cho hắn nhớ đến hồi ức của một Tiếu Mộc ôn nhu ngày trước.
Chạm vào khuôn mặt đã có chút nóng lên, Trần Dịch Tri bất đắc dĩ cười khổ, quả nhiên, cái gì mà dần dần lãng quên đều chỉ là đang tự lừa gạt bản thân mà thôi, thoạt nhìn, hắn còn cần một khoảng thời gian dài nữa thì đoạn cảm tình này mới có thể chân chính phai nhạt hoàn toàn.
“A!” Trần Dịch Tri tâm loạn như ma, trong lúc luống cuống va phải một người, chật vật ngã nhào trên mặt đất.
Tựa hồ ở trong mỗi quân doanh đều sẽ tồn tại một ít loại người bại hoại, chẳng màng Tề Vũ Hiên trị quân nghiêm đến cỡ nào, hắn cũng không có khả năng để ý đến từng cá thể một.
Ở trong nguyên bản của tiếu thuyết, thời điểm Vương gia ôm ý đồ chụp nón xanh lên đầu Tề Vũ Hiên, đã từng gặp phải một tên quân bĩ[1] có mắt không tròng, bỡn cợt Trần Dịch Tri, cuối cùng tên quân bĩ kia đương nhiên là bị hộ vệ của Vương gia thu thập, hơn nữa Lý Tiêu Lâm còn nương cơ hội này, hung hăng châm chọc Tề Vũ Hiên một hồi.
Hiện giờ tra Vương không hề để tâm đến Trần Dịch Tri, nhưng kịch bản gia vẫn chấp nhất như cũ, nhớ mãi không quên muốn tên bại hoại này phải trở thành pháo hôi mới chịu.
“U……, tiểu mỹ nhân từ đâu hiện ra vậy.” Tên quân bĩ tên Vương Tứ này [ nghe tên liền biết là pháo hôi ] mới từ ngoài doanh trại trở về. Hôm nay là ngày nghỉ của gã, đi Liêm Thành uống vào chút hoa tửu, đáng tiếc ít tiền trong túi vẫn không đủ để giúp gã thỏa mãn dù chỉ một lần, đang nghẹn một bụng lửa, nhìn đến Trần Dịch Tri ngã lăn trên mặt đất tức khắc lộ ra một bộ dâm dục đáng khinh.
Trần Dịch Tri lớn lên thập phần thanh tú, bởi vì ngã nhào mà một bộ vị không thích hợp để hình dung đã bị va đập, lúc này chính là vì đau đớn quằn quại mà rơm rớm nước mắt. Bộ dạng đáng thương nhu nhược này hoặc là sẽ khơi gợi lòng thương tiếc, hoặc là sẽ lập tức kích thích dục vọng bạo ngược của người.
Thực rõ ràng, tên pháo hôi xui xẻo Vương Tứ này chính là thuộc về vế sau, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia đầm đìa nước mắt, bởi vì uống vào chút rượu mà nóng lòng phát dục, gã tức khắc liền cương lên.
“Thực…… Thực xin lỗi.” Trần Dịch Tri lắp bắp. Vừa rồi là hắn không cẩn thận va phải người khác, vội vội vàng vàng mở miệng xin lỗi. Chính là ánh mắt của đối phương khiến hắn thực không thoải mái, theo bản năng muốn lẩn tránh.
“Ha ha, không có việc gì. Ngươi là ở doanh trại nào, vì sao ta chưa thấy qua ngươi a.” Vương Tứ duỗi tay nắm lấy cánh tay Trần Dịch Tri, kéo hắn đứng dậy, thừa dịp lại sờ soạng bàn tay nhỏ của đối phương vài nhát.
Thật trơn, sờ lên xúc cảm thật hảo. Vương Tứ mỹ tư tư mà nghĩ.
Trần Dịch Tri thử né tránh, nhưng Vương Tứ thân cao tay dài, một phen túm hắn kéo lại gần, “Đây là muốn đi đâu a.”
Trần Dịch Tri khiếp hãi, “Ngươi mau thả ta ra!”
“Không thả! Tay nhỏ mềm mại đến vậy, buông ra rất đáng tiếc.” Vương Tứ rền rĩ nói.
Trần Dịch Tri bị dọa sợ, nước mắt đều tuôn rơi. Hắn run run rẩy rẩy lùi về sau, nhưng Vương Tứ lại dứt khoát kéo hắn ôm vào trong ngực, nhằm thẳng mặt hắn đòi hôn xuống.
“Cứu mạng! A!” Trần Dịch Tri kinh hoảng thất thố thét lên, cái miệng thối hoắc kia vừa xán lại, hắn lập tức quay đầu né tránh, đối phương không chút lưỡng lự liền liếm một ngụm ở trên mặt hắn. Cái loại cảm giác nhão nhão dính dính này quá đỗi ghê tởm, nhưng điều càng khiến hắn thêm kinh hoàng chính là, bụng nhỏ của hắn rõ ràng là đang bị một thứ đồ vật cứng ngắc chọc vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.