Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 48

Yên Diệp

25/02/2024

Editor: hoa kim tước

Bên này Trần Dịch Tri đã dần dần thoát ly tiết tấu tiện thụ, còn đang mải miết khổ đại cừu thâm giận dữ trừng mắt lườm Thạch Đào.

Ở phía bên kia, An Bình Vương gia lại đang dũng cảm thẳng tiến trên con đường làm tra công……

Giờ phút này, hắn chính là đang mỹ tư tư lên kế hoạch ngày mai nên dùng loại chiêu thức gì mới có thể hoàn mỹ công lược Từ Tử Du. Bày ra mị lực nam tính gì gì đó của bản thân, quả thực cũng không cần quá đỗi thành công.

Làm một tên tiểu tư đầy đủ tư cách, Nhược Minh đã đem toàn bộ tin tức bản thân thu thập được về Từ Tử Du nói cho Lý Tiêu Lâm, bất quá đối phương tựa hồ cũng không hề để tâm đến tin đồn “Từ đại phu hành hung tình nhân cũ”, ngược lại hứng thú bừng bừng muốn mò đến sân tập để tìm về chút tự tin cho bản thân.

Tuy rằng hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng tốt xấu cũng là một người được lĩnh ngộ đầy đủ từ văn đến võ, dẫu nói có điểm văn không được võ không xong, nhưng kiểu gì cũng phải lợi hại hơn một tiểu quân y sĩ của quân doanh đi.

Hắn cũng không tin, lão bà[1] của Tề Vũ Hiên cũng ngang hàng với Tề Vũ Hiên, chỉ cần có thể khiến y chứng kiến tận mắt năng lực của mình, phối hợp với thân phận Vương gia của mình, không chừng y sẽ lập tức động tâm đâu?

Mỹ nhân sao, chỉ đơn giản là mong muốn có được địa vị, thân phận hoặc một phần cảm tình mà thôi, tất cả những này hắn đều dư thừa, hắn cũng không tin Từ Tử Du còn sẽ tử tâm nhãn[2] mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái đại khối băng kia nữa.

Nhược Minh đã không còn sức lực nào để mà phỉ nhổ kế hoạch của An Bình Vương gia. Hắn vẫn luôn cảm thấy tên Ngưu Đại Sơn kia không hề đáng tin, cho dù đúng là đối phương võ mông ngựa đến kêu bang bang, khiến Vương gia thoải mái thật sự, đương nhiên chỉ càng thêm một lòng tin tưởng đối phương. Kỳ thực hắn cũng nghĩ nhắc nhở Vương gia, rằng người này chính là binh sĩ của Tề Vũ Hiên, dù nghĩ theo kiểu gì cũng không đời nào đi giúp ngươi giựt lão bà của Tề Vũ Hiên đi?

Lại phải nói thêm, vô luận nhìn từ góc độ nào, ngươi cũng không hề xứng đôi vừa lứa với y, nếu đối phương là hảo hữu của Từ Tử Du, sao có thể cam tâm tình nguyện đẩy người kia vào biển lửa?

Nhược Minh là một tiểu tư phi thường có trách nhiệm, tuy rằng hắn khinh bỉ hành xử của Vương gia trên phương diện tình cảm, nhưng dẫu sao hắn cũng là người của phủ Vương gia, nói thế nào cũng không thể thọc khuỷu tay ra ngoài, bất quá nếu Vương gia không chịu nghe lời khuyên của hắn, kia hắn cũng đành bó tay.

→ _。→ Tự đi đào hố chôn thân gì gì đó…… Ha ha!

Sức chiến đấu của Vương gia tuy rằng chỉ ở ngưỡng -5, bất quá thị vệ của hắn đều là cao thủ hạng nhất, tùy tay chọn một người đều có thể sánh ngang với hàng Bách phu trưởng của Bình Tây quân, những vị thị vệ này đều là do chính Hoàng đế bệ hạ đích thân phái tới, vì bảo hộ tên Hoàng đệ đệ không chút đàng hoàng này, Hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng để tâm.

Cùng phụ cùng mẫu, hơn nữa còn không ôm chút tâm tưởng nào đối với cái ghế dưới mông hắn, một hảo đệ đệ như vậy, Hoàng đế bệ hạ sao có thể không yêu thương! ╮(╯▽╰)╭

Tuy rằng tự nhận thu phục một tiểu quân y sĩ vẫn là không thành vấn đề, nhưng Lý Tiêu Lâm rốt cuộc cũng nghe lọt một chút lời khuyên của Nhược Minh, hắn đặc biệt điều tới hai vị thị vệ trưởng, từ họ hỏi chút lời khuyên về phương thức đánh bại kẻ địch, hai vị thị vệ trưởng kia đưa mắt liếc nhau, đột nhiên thấy đau đầu, một thân võ nghệ này là muốn khắc khổ luyện tập từ thuở tấm bé, nếu công phu có thể cấp tốc lĩnh hội trong vỏn vẹn một ngày, còn có ai sẽ hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu a[3]……

“Thực sự không có biện pháp khắc chế địch nhân bằng một chiêu duy nhất sao?” Lý Tiêu Lâm thực không cam lòng mà hỏi.

Thị vệ trưởng họ Lưu lắc lắc đầu, “Vương gia, đối thủ của ngài chỉ là một vị quân y sĩ, lấy thực lực của ngài cũng đã đủ để đối phó rồi.”

Sau khi đã được phiên dịch, ý tứ của những lời này chính là, Ngài tuy rằng là phế vật, nhưng một vị tiểu quân y sĩ khẳng định càng thêm phế sài, khỏi cần lo lắng.

Lý Tiêu Lâm chau mày, gọi Nhược Minh lại, “Nhược Minh, ngươi kể cho họ những gì ngươi nghe được về sự tình Từ đại phu hành hung tình nhân cũ.”

Nhược Minh ở góc Lý Tiêu Lâm nhìn không đến trợn trắng mắt, hắn còn tưởng Vương gia thực sự không chịu tin đâu, nguyên lai vẫn lo phát sốt a……



Kể ra tỉ mỉ rõ ràng một chút những tin tức mình thu thập được, Nhược Minh ngoan ngoãn đứng trở lại trở về phía sau Lý Tiêu Lâm.

Hai vị thị vệ trưởng kia nghe xong nhíu chặt mày, thị vệ trưởng họ Lưu mở miệng hỏi, “Vương gia, nếu đúng là như vậy, tình thế có thể không ổn. Vị từng cùng Từ đại phu là……” Hắn vốn định nói tình nhân cũ, nhưng đột nhiên nghĩ đến hiện tại Từ đại phu đã là người của Tề tướng quân, Vương gia dù nhìn không thuận mắt Tề Tướng quân, nhưng những thị vệ như bọn họ vẫn tương đối kính trọng vị Tướng quân này, dẫu có đồn đãi như vậy, bọn họ vẫn không muốn dùng lại từ đó, do dự một chút, liền đổi từ, “Đồng hương kia…… Chính là một vị Bách phu trưởng, có thể lên được vị trí này, kiểu gì cũng cũng không có khả năng là một người vô năng. Nếu ngay cả gã cũng bị Từ đại phu đánh một trận, kia lấy bản lĩnh của Vương gia……”

Nhớ cho kỹ là cái gì hắn cũng chưa nói, bất quá, Lý Tiêu Lâm vẫn là tương đối đủ khả năng tự nhận thức, nhân gia là đang lưu lại cho mình mặt mũi nên chưa nói thành lời, nhưng ý tứ lại biểu đạt ra đến hoàn chỉnh.

Nếu muốn đánh thắng Từ Tử Du, xét võ nghệ mèo ba chân kia của hắn điều này hoàn toàn là si tâm vọng tưởng. Trận tỷ thí ở trên sân tập ngày mai…… Nói không chừng hắn sẽ mất hết thể diện. _(:з」∠)_

Hắn muốn cùng Từ Tử Du “tỷ thí chút đỉnh” thực chất là muốn triển lãm một chút phong thái nam tính của bản thân, chứ không phải là để bị người vây nhìn hắn tự quăng đi mặt mũi.

“Còn thất thần làm gì? Nhanh nhanh chóng chóng giúp ta nghĩ cách a!” Nhìn đến hai vị thị vệ trưởng đứng đực ở đó không chịu nhúc nhích, Lý Tiêu Lâm bực bội nói.

Hai người kia liếc nhìn nhau, trong ánh mắt ngập tràn bất đắc dĩ, vị Vương gia này tự mình không tinh thông võ nghệ, bọn họ còn có thể đưa ra biện pháp nào?

Hai cái đầu gỗ không nói một lời đứng lì ra ở đó, Lý Tiêu lâm càng thêm ảo não, chiều hôm nay vì sao lại xúc động đến nhường vậy, còn chưa hỏi thăm kỹ càng liền một mực đòi cùng Từ Tử Du tỷ thí đâu.

“Vương gia…… Bằng không làm cách này đi.” Nhược Minh thực sự nhìn không nổi, nhỏ giọng thì thầm chút điều gì bên tai Vương gia.

Lý Tiêu Lâm tức khắc vui mừng quá đỗi, “Hảo, liền dựa theo phương pháp này mà hành động! Không tồi, Nhược Minh, ban thưởng!”

“Đa tạ Vương gia.” Nhược Minh vui rạo rực lên tiếng, thực hảo, cứ tiếp tục như vậy, thực mau là sẽ có thể tích cóp đủ tiền chuộc thân.

Ngày hôm sau, trên sân tập.

Buổi sáng Từ Tử Du còn phải công tác, lẽ đương nhiên sẽ không cùng Vương gia hồ nháo, chờ cho đến khi y đã rảnh rang, dựa theo ước định đi đến sân tập, lại kinh ngạc nhìn đến Lý Tiêu Lâm cùng với cẳng chân phải đang băng bó kín mít của hắn.

“Vương gia đây là làm sao vậy?” Từ Tử Du một thân quần áo gọn gàng trang nhã, muốn đánh nhau sao, đương nhiên phải mặc đồ thuận tiện cho cử động di chuyển.

Bất quá một thân quần áo ngắn lưu loát này chỉ khiến Lý Tiêu Lâm trước giờ mới chỉ được nhìn y mặc trường bào ngắm đến đôi mắt đăm đăm.

Không thể không nói, bề ngoài Từ Tử Du thực sự hảo vô cùng, khi vận trường bào đem lại cho người ta một loại cảm giác ôn tồn lễ độ, nhưng khi thay sang quần áo ngắn, lại đổi thành một phen phong thái gọn gàng tài năng.

“A? A! Tử Du, thực là không khéo, buổi sáng hôm nay không cẩn thận bị trẹo chân, vốn dĩ muốn cùng ngươi tỷ thí một phen, hiện tại xem ra, chỉ sợ không có cơ hội.” Lý Tiêu Lâm hoàn hồn, tức khắc bày ra vẻ mặt cười khổ.

Từ Tử Du thở dài, thực đáng tiếc, bỏ lỡ một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận quật hắn một trận, đôi ngày vừa rồi y chính là bị đeo bám đến thần phiền, đang muốn phát tiết một xíu đâu.

“Quả là quá đáng tiếc.” Từ Từ Du tiếc nuối cất lời.

“Không quan hệ, ta nghe nói võ nghệ của Tử Du cũng không hề kém cỏi, không bằng để thị vệ của ta cùng ngươi so vài ba chiêu?” Lý Tiêu Lâm cười ha hả, đáp.

“Thị vệ?” Từ Tử Du nhướn mày.



“Đến đây!” Lý Tiêu Lâm vỗ tay, tên thị vệ trưởng họ Lưu kia đứng dậy. Người này thể trạng cường tráng thân hình cao lớn, đúng chung với Từ Tử Du dáng người thon dài, nhìn rõ sờ sờ là cao hơn một cái đầu.

“Tử Du, đây là thị vệ trưởng của ta, võ nghệ của ta đều là do bọn họ chỉ dạy, không bằng để hắn thay ta lên sân khấu tỷ thí một phen?” Lý Tiêu Lâm cười nói, trong lòng lại lo lắng không biết Từ Tử Du liệu có đồng ý hay không.

Chiêu thức này cũng là do Nhược Minh chỉ cho hắn, giúp hắn có thể nhận thức rõ ràng thực lực của Từ đại phu, nếu đối phương quá đỗi lợi hại, sẽ khiến hắn dập tắt tâm tư theo đuổi nhân gia.

Đáng tiếc hắn chỉ nghe lọt nửa phần đầu, nếu đến cả thị vệ trưởng của hắn Từ Tử Du cũng có thể đánh bại, hắn liền quyết định thay đổi phương thức theo đuổi.

Dù sao trong quân doanh này cũng không có thú tiêu khiển nào khác, nói không chừng phương thức hắn đổi sẽ lập tức thành công đâu? Có thể chụp nón xanh lên đầu Tề Vũ Hiên, đó là một loại sự kiện mang thành tựu cảm vĩ đại đến cỡ nào a!

Lưu thị vệ trưởng trầm mặt không nói nửa lời. Nói thật lòng, ngày hôm qua, khi nghe thấy kế hoạch này hắn đã bất mãn vô cùng, nhưng hắn lại không có khả năng làm trái mệnh lệnh Vương gia, chỉ có thể không chút tình nguyện đứng ở chỗ này.

Tuy đồn đại rằng vị tiểu Từ đại phu này đánh được cả vị Bách phu trưởng kia, nhưng ai biết tình huống thực sự đã diễn ra như thế nào đâu? Nhỡ đâu là vị Bách phu trưởng kia bởi vì áy náy nên không phản kháng thì sao?

Dù sao mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, ngày hôm qua hắn giúp Vương gia phân tích là một chuyện, nhưng chân chính để hắn tỷ thí cùng một vị quân y sĩ, hắn thiệt tình nghẹn khuất cực kỳ. Kể cả có muốn khi dễ người cũng không thể khi dễ đến nhường này đi, hắn tốt xấu cũng là thị vệ được Hoàng đế bệ hạ tự tay tuyển chọn, vậy mà lại muốn động thủ với một vị lương y, sẽ có bao nhiêu người nói hắn ỷ mạnh hiếp yếu a……

Thị vệ đại ca tâm lý phức tạp ra làm sao Từ Tử Du cũng không tường tận, tuy rằng trong lòng tiếc nuối không có cơ hội thu thập tra Vương gia, nhưng để y thử sức cùng thị vệ trưởng vẫn là tương đối thú vị.

Thị vệ của Vương gia đương nhiên không thiếu năng lực, hiện tại y phải hảo hảo học tập một chút, nói không chừng về sau muốn áp chế Tiểu Hiên Hiên ở trên giường sẽ càng dễ dàng.

Trước mắt, hết thảy nỗ lực của Từ Tử Du đều hướng về mục tiêu ở trong thời gian ngắn nhất có thể áp đảo được Tiểu Hiên Hiên o( ̄ヘ ̄o*) [ Nắm tay!] !

Từ xa, Tề Vũ Hiên đang ở trong doanh trướng đọc binh thư chợt hắt hơi, một cổ cóng lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Tựa hồ…… Ở nơi hắn không hề hay biết, có một sự tình không chút tốt đẹp đã xảy ra. = 。=

“Vậy thỉnh vị thị vệ đại ca chỉ giáo nhiều.” Nguyên bản Lưu thị vệ đã đinh ninh Từ đại phu sẽ cự tuyệt, ai ngờ y là ngâm ngâm cười mà đồng ý.

Buồn bực cực kỳ, Lưu thị vụ cũng sinh ra một tia hậm hực đối với Từ Tử Du, ngươi nói ngươi là một vị quân y sĩ, không có việc gì liền mài mài dược, làm thuốc chữa thương cho người ta không phải khá tốt sao, vô duyên vô cớ cùng đám vũ phu chúng ta học cái gì a! Liền tính ngươi sẽ khoa chân múa tay một chút, chẳng nhẽ ngươi còn cảm thấy có thể so sánh được với ta? Nếu là vạn nhất không cẩn thận làm ngươi bị thương, Tề tướng quân còn không phát hỏa a!

Mặc kệ ngươi, nếu ngươi khăng khăng đòi phải tỷ thí, vậy làm ngươi ăn mệt một lần, kích thích trí nhớ cho đầy đủ!

Lưu thị vệ ở trong lòng quyết định chủ ý, lúc sau khi ra tay phải cho Từ Tử Du nếm vị chút đỉnh, bất quả cũng sẽ phải chú ý đúng mực, đừng thực sự thương tổn y……

Lại chẳng thể ngờ, chờ cho đến thời điểm hai người bọn họ chân chính ra tay, ảo não trên mặt hắn tức khắc biến đổi thành e dè cẩn trọng.

Chiêu thức của Từ Tử Du rất kỳ quái, hắn chưa từng gặp qua loại công kích này. Động tác của đối phương vô cùng mau lẹ, bộ phận sử dụng cũng không phải như thường thấy là nắm tay, mà là khuỷu tay cùng đầu gối. Hơn nữa đối phương tựa hồ không thèm giữ dù chỉ nửa điểm tôn nghiêm của võ nhân, đòn công kích luôn là nhằm thẳng đến phần thân dưới của hắn mà đánh, làm hắn không tự giác kẹp chặt hai chân, bảo hộ cẩn thận bộ vị trọng điểm kia.

Sau mười mấy chiêu, Lưu thị vệ nhất thời không cẩn thận, bị Từ Tử Du tóm lấy đôi tay bắt chéo ra sau khóa trụ yết hầu, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook