Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 7
Yên Diệp
17/02/2024
Sự thật là, biểu hiện hôm nay của Từ Tử Du khiến hắn thực kinh ngạc, hẳn đối phương cũng không biết, nhưng hắn vốn đã có ấn tượng về vị Từ đại phu này. Từng có một lần hắn ra ngoài nhận lệnh, thụ thương trở về, lúc ấy người giúp hắn trị thương cũng chính là Từ đại phu, chỉ khác rằng, Từ đại phu của ngày hôm ấy vừa chăm sóc vết thương của hắn vừa run lên cầm cập, hắn thậm chí không khỏi hoài nghi liệu đối phương có sắp bị hắn dọa sợ đến ngất đi hay không.
Từ Tử Du của ngày hôm nay thực khác rất xa Từ Tử Du trong ấn tượng của hắn, tuy nói rằng trải qua một lần tử nạn sẽ khiến tính cách của con người ta thay đổi rất nhiều, nhưng một biến đổi chấn động đến nhường này……
“Người đâu! Đi tìm Ngô Quân sư đến đây.”
“Vâng!” Thị vệ canh cửa đáp lời.
Chỉ trong thoáng chốc, Ngô Quân sư đã xốc bạt doanh trướng đi vào. Nếu Từ Tử Du vẫn còn lưu lại, hẳn sẽ ngay lập tức nhận ra người này chính là vị nam tử anh tuấn trong nhóm phó tướng đến họp vừa nãy.
“Thế nào? Vị tiểu đại phu kia đã bị ngươi dọa chạy rồi sao?” Ngô Đoan quét mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng vị Từ đại phu nọ, nhịn không được mà mở miệng chọc ngoáy.
Tề Vũ Hiên cùng Ngô Đoan quen biết đã lâu, đã thấu hiểu bản chất thật của nhau, tính cách ưa cà khịa của đối phương hắn đã sớm phát hiện, dĩ nhiên sẽ không vì một câu nói đùa mà nổi giận.
“Y về rồi.” Tề Vũ Hiên sắc mặt không đổi, đáp lời.
Ngô Đoan trưng ra vẻ mặt đáng khinh, cười cợt. “Thế nào, cảm giác được người khác yêu mến có thấy thích không?”
Tề Vũ Hiên quăng cho hắn một cái trừng mắt, đáng tiếc thay, Ngô Đoan cũng đã tinh tường bản chất cọp giấy của hắn, căn bản cũng không thèm để tâm.
“Mau mau kể cho ta nghe, tiểu đại phu kia có phải là do ngươi anh hùng cứu mỹ nhân nên đã nhất kiến chung tình[1] rồi không?”
Tề Vũ Hiên bất đắc dĩ nhìn vị bằng hữu thân thiết nhất của mình, con người khiến thế nhân phải câm nín này chính là theo trường phái ‘công tư phân minh’, thời điểm có người khác, hắn sẽ lựa lời thực đàng hoàng tử tế, chỉ là khi không có người, hắn chính là cái loại không biết kiêng kị là gì, không có chút đứng đắn nào……
“Ngươi thay ta đi điều tra y.” Tề Vũ Hiên nâng ly trà lên, chợt nhớ tới hơi thở ấm áp của Từ Tử Du, nhất thời có chút mất tự nhiên.
“Điều tra?” Tư thái của Ngô Đoan ngay lập tức trở nên nghiêm túc. “Ngươi nghi rằng y là gian tế?”
Tề Vũ Hiên lắc lắc đầu. “Không, ta chỉ muốn biết y đã vì lý do gì mà phải nhảy sông tuyệt mệnh.” Nguyên bản chuyện này cùng hắn không có liên hệ gì với nhau, chỉ là lúc này trong lòng hắn bỗng dưng trỗi dậy một chút hiếu kỳ.
Theo quan sát của hắn, hắn không cảm thấy Từ Tử Du thuộc diện người dễ để bản thân lâm vào quẫn bách, cực đoan đến độ sống chết không màng…… Cho nên, mới nghĩ đến khả năng, chẳng lẽ y đã vờ nhảy sông tuyệt mệnh để lôi kéo sự chú ý của hắn?
Ánh mắt khẽ trầm xuống, sắc mặt Tề Vũ Hiên cũng bất giác trở nên có chút khó coi, nếu Từ Tử Du thật sự đã bày mưu tính kế, vì chủ đích khác mà cố ý tiếp cận hắn……
Ngô Đoan nhìn thấy Tề Vũ Hiên lâm vào trầm mặc, sắc mặt âm u, vẻ mặt cũng nhất thời biến sắc theo. Sự thật là vừa rồi, sau khi cùng các vị phó tướng rời đi, hắn cũng đã cử người đi dò la nghe ngóng chút đỉnh, chung quy cũng vì biểu hiện quá đỗi trắng trợn của vị Từ Tử Du kia, mà hắn lại luôn một lòng quan [ hóng ] tâm [ hớt ] lo [ nhiều ] lắng [ chuyện ] cho vị bằng hữu của mình, đương nhiên muốn điều tra một phen.
Sự tình giữa Từ Tử Du và Thẩm Trọng cũng không phải là một bí mật, những người biết đến quan hệ của bọn họ cũng không ít. Nghe đâu, Thẩm Trọng gần đây có qua lại thân mật với nữ nhi của một vị hiệu úy[2], tựa hồ cũng đã gần tiến đến bước đàm hôn luận gả[3], nhiều người cùng có chung một suy đoán, cho rằng Từ Tử Du là vì phát hiện ra sự việc này nên mới quyết định nhảy sông.
Khóe mắt Ngô Đoan khẽ giật, hẳn là…… không đời nào đi? Đã chứng kiến tận mắt biểu hiện vừa rồi của Từ Tử Du, hắn nhìn y ở góc nào cũng không ra con người mong manh yếu ớt trong lời đồn, hơn nữa…… Một kẻ vừa mới thất tình, chưa gì mà lại đã có thể dạt dào tình cảm đối với Tướng quân như vậy sao?
“Có chuyện gì?” Phát giác được nét vi diệu đáng ngờ trên sắc mặt Ngô Đoan, Tề Vũ Hiên kinh ngạc hỏi.
“Khụ khụ, không có gì, chỉ là chút lời đồn đại mà thôi.” Ánh mắt Ngô Đoan trở nên mơ hồ.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên trầm xuống. “Nói!”
“Thực ra…… Quả thật cũng không có gì cả, đều là đồn đãi.” Ngô Đoan ấp a ấp úng mở miệng. “Chỉ là…… Ta vừa rồi đã phái người đi hỏi thăm, nghe nói vị Từ Tử Du này là do bị ruồng bỏ nên mới nhảy sông tuyệt mệnh.”
Nhận ra sắc mặt Tề Vũ Hiên càng lúc càng thêm thâm trầm, Ngô Đoan vội vàng tiếp lời. “Bất quá ta thấy không có khả năng! Ngươi xem vị Từ Tử Du này trong mắt ngập tràn hình bóng của ngươi, sự việc kia hẳn cũng là vì một ẩn tình nào khác.”
“Ngươi là đang nói…… Y có tình nhân?” Tề Vũ Hiên tựa hồ không nghe vào tai lời giải thích của Ngô Đoan, chỉ tóm lấy một trọng điểm duy nhất.
Ngô Đoan ngẩng mặt nhìn trời, Từ đại phu, đây không phải là ta không giúp ngươi nha, ai bảo cái lịch sử đen tối của ngươi nằm lù lù ra trước mắt bàn dân thiên hạ, ta dù có muốn giúp ngươi che lấp chút đỉnh, cũng thực sự không có biện pháp.
“Khụ khụ, không thể xem như là tình nhân, chỉ là từ cùng một thôn đi ra mà thôi. Hơn nữa, có vẻ như người kia còn có ý định thành thân với nữ nhi của Lý Hiệu úy.” Giọng Ngô Đoan càng lúc càng nhỏ đi.
Tề Vũ Hiên dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng đôi mắt lại càng lúc càng trở nên lãnh lệ đến rợn người.
Người vừa nãy thổ lộ tình cảm với hắn, mới hồi trưa còn vì một nam nhân khác mà nhảy sông ư? Chuyện này phải lý giải như thế nào đây? Chẳng lẽ đối phương chỉ đang muốn tìm người có thể giúp y khiêu khích tình nhân thôi sao?
Lòng thì tin rằng Từ Tử Du sẽ không to gan lớn mật tới mức dám lợi dụng đến hắn, tư duy của Tề Vũ Hiên thì lại không chịu chút khống chế nào, cứ thế hướng thẳng tới ý tưởng này mà chạy như điên như dại.
Đôi đồng tử bị suy nghĩ u ám kia bao trùm, toàn thân Tề Vũ Hiên bất giác toát ra một luồng khí thập phần băng lãnh.
Ngô Đoan khe khẽ thở dài, với cái hung danh của Tề Tướng quân được đồn thổi khắp thiên hạ, đừng nói đến nữ tử, ngay cả nam tử cũng có rất ít người dám chủ động tiếp cận hắn. Từ nhỏ đến lớn hắn đã quen sống trong hoàn cảnh cô tịch, bản thân tuy là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, vẫn không có khả năng giúp hắn bồi đắp những thiếu hụt về mặt tình cảm.
Vất vả lắm mới xuất hiện một người không hề e ngại thanh danh tàn bạo, khí thế dũng mãnh của hắn, ấy vậy mà lại tồn tại một con ô long[4] to vật vã đến nhường này đây…… Chậc chậc, vị Từ đại phu kia cũng thật là……
Không biết phải lựa lời thế nào mới phải.
“Ách…… Vũ Hiên, ta cảm thấy, vị Từ đại phu kia hẳn không phải là…… Có ý đùa bỡn ngươi đâu.” Ngô Đoan nghiền ngẫm một thôi một hồi, thật cẩn thận nói.
Tề Vũ Hiên chỉ đáp lại hắn với một cái nhìn lạnh tanh. “Câm miệng.”
Ngô Đoan ngoan ngoãn gật đầu im re, tuy đúng là bằng hữu của nhau, nhưng Tề Vũ Hiên luôn phảng phất một khí thế chiến tướng thiên bẩm, một khi hắn bộc lộ luồng khí khát máu ấy ra, đến cả Ngô Đoan cũng không thể kiềm được mà run lẩy bẩy ở trong lòng.
Nghĩ đến vị đại phu mỹ nhân kia, lại mường tượng đến hình bóng cô quạnh một mình của Tề Vũ Hiên, Ngô Đoan cắn chặt răng. “Vũ Hiên, ta thực sự cảm thấy vị Từ đại phu kia là thật lòng với ngươi, mặc kệ ngươi sau này muốn ra quyết định như thế nào, trước hết vẫn cần phải tìm y hỏi cho ra nhẽ.”
Hắn không biết vị đại phu mỹ nhân kia cùng Tề Vũ Hiên có thực sự xứng đôi vừa lứa hay không, nhưng đã có thể chủ động tiếp cận Tề Vũ Hiên, thì hắn dù trong lòng chưa có tình ý với y, chí ít cũng nên trao cho đối phương một cơ hội. Hắn không tin Tề Vũ Hiên chỉ vì một sự kiện này đã ngay lập tức có ấn tượng không tốt về người kia, nên vẫn một mực tranh thủ cơ hội giúp y chắp cánh.
Nhưng cũng đương nhiên, nếu vị Từ đại phu này thực sự là một cao thủ ngụy trang [ tuy rằng không có nhiều khả năng ], nếu y dám làm tổn thương đến Tề Tướng quân, hắn sẽ nhất định sẽ khiến y phải trả giá!
“Hảo, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Tề Vũ Hiên day trán, hắn biết Ngô Đoan quan tâm đến mình, cũng hiểu rõ đối phương là đang lo lắng, không nỡ nhìn mình sống nốt phần đời còn lại trong cô độc, nên khi xuất hiện một người sẵn lòng chủ động tiếp cận hắn, còn đối với hắn tình căn thâm chủng[5], vị bằng hữu này mới khăng khăng hết lời nói đỡ giúp y.
Chỉ là, về vấn đề tình cảm, hắn không thể tùy tiện ai đến thổ lộ cũng sẵn sàng mở lòng đón nhận, cho dù đúng là ấn tượng của hắn đối với vị đại phu mỹ nhân quả thực không tồi, nhưng khi nghe xong những lời kia ―
Hắn cũng không muốn vùi lấp đi nỗi phiền muội đang trỗi dậy ở trong lòng mình.
Từ Tử Du của ngày hôm nay thực khác rất xa Từ Tử Du trong ấn tượng của hắn, tuy nói rằng trải qua một lần tử nạn sẽ khiến tính cách của con người ta thay đổi rất nhiều, nhưng một biến đổi chấn động đến nhường này……
“Người đâu! Đi tìm Ngô Quân sư đến đây.”
“Vâng!” Thị vệ canh cửa đáp lời.
Chỉ trong thoáng chốc, Ngô Quân sư đã xốc bạt doanh trướng đi vào. Nếu Từ Tử Du vẫn còn lưu lại, hẳn sẽ ngay lập tức nhận ra người này chính là vị nam tử anh tuấn trong nhóm phó tướng đến họp vừa nãy.
“Thế nào? Vị tiểu đại phu kia đã bị ngươi dọa chạy rồi sao?” Ngô Đoan quét mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng vị Từ đại phu nọ, nhịn không được mà mở miệng chọc ngoáy.
Tề Vũ Hiên cùng Ngô Đoan quen biết đã lâu, đã thấu hiểu bản chất thật của nhau, tính cách ưa cà khịa của đối phương hắn đã sớm phát hiện, dĩ nhiên sẽ không vì một câu nói đùa mà nổi giận.
“Y về rồi.” Tề Vũ Hiên sắc mặt không đổi, đáp lời.
Ngô Đoan trưng ra vẻ mặt đáng khinh, cười cợt. “Thế nào, cảm giác được người khác yêu mến có thấy thích không?”
Tề Vũ Hiên quăng cho hắn một cái trừng mắt, đáng tiếc thay, Ngô Đoan cũng đã tinh tường bản chất cọp giấy của hắn, căn bản cũng không thèm để tâm.
“Mau mau kể cho ta nghe, tiểu đại phu kia có phải là do ngươi anh hùng cứu mỹ nhân nên đã nhất kiến chung tình[1] rồi không?”
Tề Vũ Hiên bất đắc dĩ nhìn vị bằng hữu thân thiết nhất của mình, con người khiến thế nhân phải câm nín này chính là theo trường phái ‘công tư phân minh’, thời điểm có người khác, hắn sẽ lựa lời thực đàng hoàng tử tế, chỉ là khi không có người, hắn chính là cái loại không biết kiêng kị là gì, không có chút đứng đắn nào……
“Ngươi thay ta đi điều tra y.” Tề Vũ Hiên nâng ly trà lên, chợt nhớ tới hơi thở ấm áp của Từ Tử Du, nhất thời có chút mất tự nhiên.
“Điều tra?” Tư thái của Ngô Đoan ngay lập tức trở nên nghiêm túc. “Ngươi nghi rằng y là gian tế?”
Tề Vũ Hiên lắc lắc đầu. “Không, ta chỉ muốn biết y đã vì lý do gì mà phải nhảy sông tuyệt mệnh.” Nguyên bản chuyện này cùng hắn không có liên hệ gì với nhau, chỉ là lúc này trong lòng hắn bỗng dưng trỗi dậy một chút hiếu kỳ.
Theo quan sát của hắn, hắn không cảm thấy Từ Tử Du thuộc diện người dễ để bản thân lâm vào quẫn bách, cực đoan đến độ sống chết không màng…… Cho nên, mới nghĩ đến khả năng, chẳng lẽ y đã vờ nhảy sông tuyệt mệnh để lôi kéo sự chú ý của hắn?
Ánh mắt khẽ trầm xuống, sắc mặt Tề Vũ Hiên cũng bất giác trở nên có chút khó coi, nếu Từ Tử Du thật sự đã bày mưu tính kế, vì chủ đích khác mà cố ý tiếp cận hắn……
Ngô Đoan nhìn thấy Tề Vũ Hiên lâm vào trầm mặc, sắc mặt âm u, vẻ mặt cũng nhất thời biến sắc theo. Sự thật là vừa rồi, sau khi cùng các vị phó tướng rời đi, hắn cũng đã cử người đi dò la nghe ngóng chút đỉnh, chung quy cũng vì biểu hiện quá đỗi trắng trợn của vị Từ Tử Du kia, mà hắn lại luôn một lòng quan [ hóng ] tâm [ hớt ] lo [ nhiều ] lắng [ chuyện ] cho vị bằng hữu của mình, đương nhiên muốn điều tra một phen.
Sự tình giữa Từ Tử Du và Thẩm Trọng cũng không phải là một bí mật, những người biết đến quan hệ của bọn họ cũng không ít. Nghe đâu, Thẩm Trọng gần đây có qua lại thân mật với nữ nhi của một vị hiệu úy[2], tựa hồ cũng đã gần tiến đến bước đàm hôn luận gả[3], nhiều người cùng có chung một suy đoán, cho rằng Từ Tử Du là vì phát hiện ra sự việc này nên mới quyết định nhảy sông.
Khóe mắt Ngô Đoan khẽ giật, hẳn là…… không đời nào đi? Đã chứng kiến tận mắt biểu hiện vừa rồi của Từ Tử Du, hắn nhìn y ở góc nào cũng không ra con người mong manh yếu ớt trong lời đồn, hơn nữa…… Một kẻ vừa mới thất tình, chưa gì mà lại đã có thể dạt dào tình cảm đối với Tướng quân như vậy sao?
“Có chuyện gì?” Phát giác được nét vi diệu đáng ngờ trên sắc mặt Ngô Đoan, Tề Vũ Hiên kinh ngạc hỏi.
“Khụ khụ, không có gì, chỉ là chút lời đồn đại mà thôi.” Ánh mắt Ngô Đoan trở nên mơ hồ.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên trầm xuống. “Nói!”
“Thực ra…… Quả thật cũng không có gì cả, đều là đồn đãi.” Ngô Đoan ấp a ấp úng mở miệng. “Chỉ là…… Ta vừa rồi đã phái người đi hỏi thăm, nghe nói vị Từ Tử Du này là do bị ruồng bỏ nên mới nhảy sông tuyệt mệnh.”
Nhận ra sắc mặt Tề Vũ Hiên càng lúc càng thêm thâm trầm, Ngô Đoan vội vàng tiếp lời. “Bất quá ta thấy không có khả năng! Ngươi xem vị Từ Tử Du này trong mắt ngập tràn hình bóng của ngươi, sự việc kia hẳn cũng là vì một ẩn tình nào khác.”
“Ngươi là đang nói…… Y có tình nhân?” Tề Vũ Hiên tựa hồ không nghe vào tai lời giải thích của Ngô Đoan, chỉ tóm lấy một trọng điểm duy nhất.
Ngô Đoan ngẩng mặt nhìn trời, Từ đại phu, đây không phải là ta không giúp ngươi nha, ai bảo cái lịch sử đen tối của ngươi nằm lù lù ra trước mắt bàn dân thiên hạ, ta dù có muốn giúp ngươi che lấp chút đỉnh, cũng thực sự không có biện pháp.
“Khụ khụ, không thể xem như là tình nhân, chỉ là từ cùng một thôn đi ra mà thôi. Hơn nữa, có vẻ như người kia còn có ý định thành thân với nữ nhi của Lý Hiệu úy.” Giọng Ngô Đoan càng lúc càng nhỏ đi.
Tề Vũ Hiên dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng đôi mắt lại càng lúc càng trở nên lãnh lệ đến rợn người.
Người vừa nãy thổ lộ tình cảm với hắn, mới hồi trưa còn vì một nam nhân khác mà nhảy sông ư? Chuyện này phải lý giải như thế nào đây? Chẳng lẽ đối phương chỉ đang muốn tìm người có thể giúp y khiêu khích tình nhân thôi sao?
Lòng thì tin rằng Từ Tử Du sẽ không to gan lớn mật tới mức dám lợi dụng đến hắn, tư duy của Tề Vũ Hiên thì lại không chịu chút khống chế nào, cứ thế hướng thẳng tới ý tưởng này mà chạy như điên như dại.
Đôi đồng tử bị suy nghĩ u ám kia bao trùm, toàn thân Tề Vũ Hiên bất giác toát ra một luồng khí thập phần băng lãnh.
Ngô Đoan khe khẽ thở dài, với cái hung danh của Tề Tướng quân được đồn thổi khắp thiên hạ, đừng nói đến nữ tử, ngay cả nam tử cũng có rất ít người dám chủ động tiếp cận hắn. Từ nhỏ đến lớn hắn đã quen sống trong hoàn cảnh cô tịch, bản thân tuy là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, vẫn không có khả năng giúp hắn bồi đắp những thiếu hụt về mặt tình cảm.
Vất vả lắm mới xuất hiện một người không hề e ngại thanh danh tàn bạo, khí thế dũng mãnh của hắn, ấy vậy mà lại tồn tại một con ô long[4] to vật vã đến nhường này đây…… Chậc chậc, vị Từ đại phu kia cũng thật là……
Không biết phải lựa lời thế nào mới phải.
“Ách…… Vũ Hiên, ta cảm thấy, vị Từ đại phu kia hẳn không phải là…… Có ý đùa bỡn ngươi đâu.” Ngô Đoan nghiền ngẫm một thôi một hồi, thật cẩn thận nói.
Tề Vũ Hiên chỉ đáp lại hắn với một cái nhìn lạnh tanh. “Câm miệng.”
Ngô Đoan ngoan ngoãn gật đầu im re, tuy đúng là bằng hữu của nhau, nhưng Tề Vũ Hiên luôn phảng phất một khí thế chiến tướng thiên bẩm, một khi hắn bộc lộ luồng khí khát máu ấy ra, đến cả Ngô Đoan cũng không thể kiềm được mà run lẩy bẩy ở trong lòng.
Nghĩ đến vị đại phu mỹ nhân kia, lại mường tượng đến hình bóng cô quạnh một mình của Tề Vũ Hiên, Ngô Đoan cắn chặt răng. “Vũ Hiên, ta thực sự cảm thấy vị Từ đại phu kia là thật lòng với ngươi, mặc kệ ngươi sau này muốn ra quyết định như thế nào, trước hết vẫn cần phải tìm y hỏi cho ra nhẽ.”
Hắn không biết vị đại phu mỹ nhân kia cùng Tề Vũ Hiên có thực sự xứng đôi vừa lứa hay không, nhưng đã có thể chủ động tiếp cận Tề Vũ Hiên, thì hắn dù trong lòng chưa có tình ý với y, chí ít cũng nên trao cho đối phương một cơ hội. Hắn không tin Tề Vũ Hiên chỉ vì một sự kiện này đã ngay lập tức có ấn tượng không tốt về người kia, nên vẫn một mực tranh thủ cơ hội giúp y chắp cánh.
Nhưng cũng đương nhiên, nếu vị Từ đại phu này thực sự là một cao thủ ngụy trang [ tuy rằng không có nhiều khả năng ], nếu y dám làm tổn thương đến Tề Tướng quân, hắn sẽ nhất định sẽ khiến y phải trả giá!
“Hảo, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Tề Vũ Hiên day trán, hắn biết Ngô Đoan quan tâm đến mình, cũng hiểu rõ đối phương là đang lo lắng, không nỡ nhìn mình sống nốt phần đời còn lại trong cô độc, nên khi xuất hiện một người sẵn lòng chủ động tiếp cận hắn, còn đối với hắn tình căn thâm chủng[5], vị bằng hữu này mới khăng khăng hết lời nói đỡ giúp y.
Chỉ là, về vấn đề tình cảm, hắn không thể tùy tiện ai đến thổ lộ cũng sẵn sàng mở lòng đón nhận, cho dù đúng là ấn tượng của hắn đối với vị đại phu mỹ nhân quả thực không tồi, nhưng khi nghe xong những lời kia ―
Hắn cũng không muốn vùi lấp đi nỗi phiền muội đang trỗi dậy ở trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.