Chương 41: Cậu là cảm xúc tuyệt vời nhất
Mộc Thanh Kí
01/12/2022
Cô đang đi bên cạnh Dịch Khải Liêm, tâm trạng có vẻ đã khá hơn nhiều so
với khi ở bên cạnh anh. Giản phu nhân và Giản lão gia cũng đi bên cạnh
hai người họ, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Cô còn chủ động vòng
tay khoác lấy tay hắn đi vào bên trong trước mắt biết bao nhiêu người.
- Anh Sở kia chẳng phải là chị nhà sao? Chị ấy đi bên cạnh ai mà lại tình tứ thế kia?
Nhìn thấy anh có vẻ đang tức giận cô ả lập tức đổ thêm dầu vào lửa. Chẳng phải nói câu kia của ả lập tức làm ngọn lửa trong anh bùng lên. Thì ra hôm đó cô nói rằng không muốn lựa chọn chỉ là cái cớ và lí do muốn về nhà để tĩnh dưỡng cũng chỉ là muốn ở bên hắn thôi sao? Vậy hà cớ gì cô phải nói ra những lời như vậy với anh? Tại sao cô phải nhắc đến cô gái đã vì anh làm biết bao nhiêu chuyện để bây giờ đến khi anh có một chút hình bóng của cô rồi thì cô lại quay lưng về phía anh. Cô xem anh vốn dĩ là trò đùa sao?
- Đi về.
Sở Chính Kì giật mạnh tay ra khỏi Kiều Lệ Yến rồi nhanh chóng leo lên xe để về nhà. Cái gì mà về nhà vào mỗi bữa ăn, cái gì mà tín ngưỡng cao nhất. Tất cả chỉ là lời nói dối để che đi sự thật rằng cô không chọn anh, người cô chọn là Dịch Khải Liêm kẻ đã ăn cắp những dữ liệu mật của Sở thị. Và bây giờ người con gái đã từng nói với anh rằng cô cần thời gian để suy nghĩ lại sánh bước bên cạnh người đàn ông khác. Vậy anh chỉ là một vai phụ, một thằng khờ trong vở kịch của cô và Dịch Khải Liêm sao? Hay vốn dĩ lúc đầu những gì cô nói chỉ là giả, cô tiếp cận anh để tiếp thêm thông tin cho Dịch Khải Liêm ăn cắp những dữ liệu mật của công ty?
Suốt chặng đường dài trở về Sở gia anh không ngừng suy nghĩ và hình ảnh cô tay trong tay với Dịch Khải Liêm cũng không ngừng quẩn quanh trong đầu anh. Cảm giác khó chịu đến mức muốn nổ tung, anh là gì của cô? Thực sự thì với cô anh có vị trí như thế nào? Anh không muốn làm một kẻ ngốc, một quần cờ mặc cô thao túng hết lần này đến lần khác.
- Khải Liêm à lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp sum vầy như vậy, dì rất vui vì bây giờ cuộc sống của cháu đã ổn hơn nhiều so với trước.
Trong căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng gia đình cô ngồi lại bên cạnh Khải Liêm. Mẹ cô vẫn rất nhớ cậu bé năm đó cứ hễ cô bị bắt nạt lại chạy đến khóc lóc kể lể. Đã bao nhiêu năm rồi bà muốn tìm lại hắn nhưng kết quả vẫn là không có tin tức gì.
- Cháu cảm ơn dì. Nhiều năm như vậy dì không những không già đi mà còn trẻ đẹp và quý phái hơn trước nữa.
Hắn cũng không ngại dành cho Giản phu nhân những lời khen có cánh. Đối với hắn bây giờ thì gia đình cô chính là mối liên hệ duy nhất còn xót lại. Bữa ăn đoàn tụ được diễn ra trong niềm vui và tiếng cười nói của bốn người. Cô cũng thả hết những phòng bị của mình với Dịch Khải Liêm mà làm tròn một bữa tối cho ba mẹ cô.
Sau khi dùng xong bữa ba mẹ cô về trước còn cô thì gọi hắn lại. Cô cần phải nói chuyện với hắn và làm rõ một số vấn đề. Hai bóng dáng nhẹ bước trên những con phố khuất của thành phố xa hoa, nhộn nhịp. Duệ Y đi bên cạnh hắn chẳng biết mở lời ra sao để nói hết những suy nghĩ trong lòng cô với hắn.
- Cậu có gì muốn nói với tớ sao?
Hắn lên tiếng hỏi cô trước, bàn tay muốn nắm lấy tay cô nhưng rồi lại rụt về. Có lẽ bàn tay ấy không dành cho hắn, cả đời này cũng sẽ không dành cho hắn nữa rồi. Bàn tay nhuốm màu máu của hắn làm sao có thể nắm lấy bàn tay thuần khiết của cô đây.
- Cậu yêu tớ, đúng không?
Cô không lòng vòng lập tức đi thẳng vào vấn đề. Hắn bị hỏi thẳng như vậy cũng có chút bất ngờ nhưng rồi rất nhanh liền bình tĩnh lại. Đúng vậy, hắn đã yêu cô. Hắn yêu cô từ cái ngày còn nhỏ khi cô chạy những bước chân gấp gáp sà vào lòng hắn. Có lẽ đến bây giờ tình cảm chôn giấu suốt ngần ấy năm cũng nên thổ lộ cho cô được biết.
- Tớ biết người cậu yêu không phải là tớ. Nhưng để nói ra câu nói này tớ đã cố gắng suốt cả chục năm trời để có thể xứng đáng với cậu, để có một ngày được ở bên cậu.
Hắn dừng lại một chút rồi hít một hơi thật sâu.
- Tớ yêu cậu, Giản Duệ Y, tớ thực sự rất yêu cậu. Yêu cậu cả trong những giấc mơ cũng nhớ về, yêu cậu cả trong tâm trí. Tớ yêu cậu, yêu rất nhiều.
Cô chợt cảm thấy có lỗi với những lời mà hắn vừa nói. Cho dù hắn đã từng đánh bao nhiêu người, cho dù hắn có từng giết bao nhiêu người thì bây giờ, khi ở bên cô, hắn dịu dàng và ấm áp biết nhường nào. Điều đó đủ để cô biết rằng hắn thực sự yêu cô và coi cô như một ngoại lệ duy nhất của cuộc đời hắn.
- Tớ xin lỗi, Khải Liêm. Tình cảm của cậu tớ sẽ nhận nhưng thực sự kiếp này tớ không thể đáp trả lại nó.
Cô bước từng bước nặng nề bên cạnh hắn. Cô hiểu cảm giác của hắn khi bị người mình yêu từ chối là như nào. Cô cũng từng như vậy, ôm hy vọng để rồi thất vọng lại càng đau. Hắn im lặng không trả lời cô vì hiện tại tâm trạng của hắn rất tệ. Suốt bao nhiêu năm qua hắn làm đủ chuyện, đủ mọi loại mưu hèn kế bẩn thậm chí có ngày còn phải chui rúc trong những khu ổ chuột để ngắm nhìn cô mỗi ngày. Trong túi chỉ còn vài nghìn đồng hắn không mua một cái bánh mì chống đói mà lại mua một tờ báo có in hình cô. Hắn đạp lên tất cả những người tin tưởng hắn để trở thành một Dịch Khải Liêm như ngày hôm nay. Hắn sẵn sàng ra tay với những kẻ dám cản đường hắn. Ngông cuồng là như vậy nhưng với cô vẫn là một thứ cảm xúc tốt đẹp nhất, hắn cất nó vào tim để chắc chắn rằng nó sẽ không bị vấy bẩn.
- Đáng lẽ tớ không nên gặp cậu, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Giọng cô yếu đi rồi nhỏ dần trong gió nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ từng chữ, từng chữ một. Nó như những vết dao hằn in nơi trái tim chai sạn giam giữ một hình bóng được gọi là bất diệt.
- Cậu xin lỗi còn có ý nghĩa không? Suốt bao năm qua tớ vì cậu mà cố gắng, cậu luôn ở đây, luôn là một cảm xúc tuyệt vời nhất.
Nói rồi hắn giữ vai cô lại rồi quay người cô nhìn thẳng vào hắn. Bàn tay run run đặt lên nơi lồng ngực đang đập nhưng nơi đó đang có một hình bóng vụn vỡ dần. Kẻ si tình đi tin vào tình yêu, rốt cuộc chữ yêu vẫn không chiến thắng chữ duyên.
- Duệ Y tớ không cần cậu xin lỗi. Yêu cậu là lỗi của tớ, tớ không oán trách cậu. Nhưng tớ mong rằng một ngày nào đó cô gái của tớ nếu có chịu uỷ khuất thì xin hãy trở về bên tớ để tớ có cơ hội được che chở cho cậu một lần nữa.
Hắn vòng tay ôm lấy cô vào lòng, hơi ấm từ hắn toả ra bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim của hắn đang đập, nơi đó đang đập vì cô. Sự nỗ lực cố gắng của hắn cũng là vì cô. Duệ Y đưa tay lên ôm hắn, cô biết cô có lỗi rất nhiều với chàng trai này nhưng có lẽ phải hẹn kiếp sau cô sẽ trả cho hắn. Kiếp này thôi thì bỏ đi, trái tim cô đã có người khác rồi không thể thay thế được nữa.
" Cô gái nhỏ của tôi, mong em một đời hạnh phúc, một đời bình an. "
- Anh Sở kia chẳng phải là chị nhà sao? Chị ấy đi bên cạnh ai mà lại tình tứ thế kia?
Nhìn thấy anh có vẻ đang tức giận cô ả lập tức đổ thêm dầu vào lửa. Chẳng phải nói câu kia của ả lập tức làm ngọn lửa trong anh bùng lên. Thì ra hôm đó cô nói rằng không muốn lựa chọn chỉ là cái cớ và lí do muốn về nhà để tĩnh dưỡng cũng chỉ là muốn ở bên hắn thôi sao? Vậy hà cớ gì cô phải nói ra những lời như vậy với anh? Tại sao cô phải nhắc đến cô gái đã vì anh làm biết bao nhiêu chuyện để bây giờ đến khi anh có một chút hình bóng của cô rồi thì cô lại quay lưng về phía anh. Cô xem anh vốn dĩ là trò đùa sao?
- Đi về.
Sở Chính Kì giật mạnh tay ra khỏi Kiều Lệ Yến rồi nhanh chóng leo lên xe để về nhà. Cái gì mà về nhà vào mỗi bữa ăn, cái gì mà tín ngưỡng cao nhất. Tất cả chỉ là lời nói dối để che đi sự thật rằng cô không chọn anh, người cô chọn là Dịch Khải Liêm kẻ đã ăn cắp những dữ liệu mật của Sở thị. Và bây giờ người con gái đã từng nói với anh rằng cô cần thời gian để suy nghĩ lại sánh bước bên cạnh người đàn ông khác. Vậy anh chỉ là một vai phụ, một thằng khờ trong vở kịch của cô và Dịch Khải Liêm sao? Hay vốn dĩ lúc đầu những gì cô nói chỉ là giả, cô tiếp cận anh để tiếp thêm thông tin cho Dịch Khải Liêm ăn cắp những dữ liệu mật của công ty?
Suốt chặng đường dài trở về Sở gia anh không ngừng suy nghĩ và hình ảnh cô tay trong tay với Dịch Khải Liêm cũng không ngừng quẩn quanh trong đầu anh. Cảm giác khó chịu đến mức muốn nổ tung, anh là gì của cô? Thực sự thì với cô anh có vị trí như thế nào? Anh không muốn làm một kẻ ngốc, một quần cờ mặc cô thao túng hết lần này đến lần khác.
- Khải Liêm à lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp sum vầy như vậy, dì rất vui vì bây giờ cuộc sống của cháu đã ổn hơn nhiều so với trước.
Trong căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng gia đình cô ngồi lại bên cạnh Khải Liêm. Mẹ cô vẫn rất nhớ cậu bé năm đó cứ hễ cô bị bắt nạt lại chạy đến khóc lóc kể lể. Đã bao nhiêu năm rồi bà muốn tìm lại hắn nhưng kết quả vẫn là không có tin tức gì.
- Cháu cảm ơn dì. Nhiều năm như vậy dì không những không già đi mà còn trẻ đẹp và quý phái hơn trước nữa.
Hắn cũng không ngại dành cho Giản phu nhân những lời khen có cánh. Đối với hắn bây giờ thì gia đình cô chính là mối liên hệ duy nhất còn xót lại. Bữa ăn đoàn tụ được diễn ra trong niềm vui và tiếng cười nói của bốn người. Cô cũng thả hết những phòng bị của mình với Dịch Khải Liêm mà làm tròn một bữa tối cho ba mẹ cô.
Sau khi dùng xong bữa ba mẹ cô về trước còn cô thì gọi hắn lại. Cô cần phải nói chuyện với hắn và làm rõ một số vấn đề. Hai bóng dáng nhẹ bước trên những con phố khuất của thành phố xa hoa, nhộn nhịp. Duệ Y đi bên cạnh hắn chẳng biết mở lời ra sao để nói hết những suy nghĩ trong lòng cô với hắn.
- Cậu có gì muốn nói với tớ sao?
Hắn lên tiếng hỏi cô trước, bàn tay muốn nắm lấy tay cô nhưng rồi lại rụt về. Có lẽ bàn tay ấy không dành cho hắn, cả đời này cũng sẽ không dành cho hắn nữa rồi. Bàn tay nhuốm màu máu của hắn làm sao có thể nắm lấy bàn tay thuần khiết của cô đây.
- Cậu yêu tớ, đúng không?
Cô không lòng vòng lập tức đi thẳng vào vấn đề. Hắn bị hỏi thẳng như vậy cũng có chút bất ngờ nhưng rồi rất nhanh liền bình tĩnh lại. Đúng vậy, hắn đã yêu cô. Hắn yêu cô từ cái ngày còn nhỏ khi cô chạy những bước chân gấp gáp sà vào lòng hắn. Có lẽ đến bây giờ tình cảm chôn giấu suốt ngần ấy năm cũng nên thổ lộ cho cô được biết.
- Tớ biết người cậu yêu không phải là tớ. Nhưng để nói ra câu nói này tớ đã cố gắng suốt cả chục năm trời để có thể xứng đáng với cậu, để có một ngày được ở bên cậu.
Hắn dừng lại một chút rồi hít một hơi thật sâu.
- Tớ yêu cậu, Giản Duệ Y, tớ thực sự rất yêu cậu. Yêu cậu cả trong những giấc mơ cũng nhớ về, yêu cậu cả trong tâm trí. Tớ yêu cậu, yêu rất nhiều.
Cô chợt cảm thấy có lỗi với những lời mà hắn vừa nói. Cho dù hắn đã từng đánh bao nhiêu người, cho dù hắn có từng giết bao nhiêu người thì bây giờ, khi ở bên cô, hắn dịu dàng và ấm áp biết nhường nào. Điều đó đủ để cô biết rằng hắn thực sự yêu cô và coi cô như một ngoại lệ duy nhất của cuộc đời hắn.
- Tớ xin lỗi, Khải Liêm. Tình cảm của cậu tớ sẽ nhận nhưng thực sự kiếp này tớ không thể đáp trả lại nó.
Cô bước từng bước nặng nề bên cạnh hắn. Cô hiểu cảm giác của hắn khi bị người mình yêu từ chối là như nào. Cô cũng từng như vậy, ôm hy vọng để rồi thất vọng lại càng đau. Hắn im lặng không trả lời cô vì hiện tại tâm trạng của hắn rất tệ. Suốt bao nhiêu năm qua hắn làm đủ chuyện, đủ mọi loại mưu hèn kế bẩn thậm chí có ngày còn phải chui rúc trong những khu ổ chuột để ngắm nhìn cô mỗi ngày. Trong túi chỉ còn vài nghìn đồng hắn không mua một cái bánh mì chống đói mà lại mua một tờ báo có in hình cô. Hắn đạp lên tất cả những người tin tưởng hắn để trở thành một Dịch Khải Liêm như ngày hôm nay. Hắn sẵn sàng ra tay với những kẻ dám cản đường hắn. Ngông cuồng là như vậy nhưng với cô vẫn là một thứ cảm xúc tốt đẹp nhất, hắn cất nó vào tim để chắc chắn rằng nó sẽ không bị vấy bẩn.
- Đáng lẽ tớ không nên gặp cậu, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Giọng cô yếu đi rồi nhỏ dần trong gió nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ từng chữ, từng chữ một. Nó như những vết dao hằn in nơi trái tim chai sạn giam giữ một hình bóng được gọi là bất diệt.
- Cậu xin lỗi còn có ý nghĩa không? Suốt bao năm qua tớ vì cậu mà cố gắng, cậu luôn ở đây, luôn là một cảm xúc tuyệt vời nhất.
Nói rồi hắn giữ vai cô lại rồi quay người cô nhìn thẳng vào hắn. Bàn tay run run đặt lên nơi lồng ngực đang đập nhưng nơi đó đang có một hình bóng vụn vỡ dần. Kẻ si tình đi tin vào tình yêu, rốt cuộc chữ yêu vẫn không chiến thắng chữ duyên.
- Duệ Y tớ không cần cậu xin lỗi. Yêu cậu là lỗi của tớ, tớ không oán trách cậu. Nhưng tớ mong rằng một ngày nào đó cô gái của tớ nếu có chịu uỷ khuất thì xin hãy trở về bên tớ để tớ có cơ hội được che chở cho cậu một lần nữa.
Hắn vòng tay ôm lấy cô vào lòng, hơi ấm từ hắn toả ra bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim của hắn đang đập, nơi đó đang đập vì cô. Sự nỗ lực cố gắng của hắn cũng là vì cô. Duệ Y đưa tay lên ôm hắn, cô biết cô có lỗi rất nhiều với chàng trai này nhưng có lẽ phải hẹn kiếp sau cô sẽ trả cho hắn. Kiếp này thôi thì bỏ đi, trái tim cô đã có người khác rồi không thể thay thế được nữa.
" Cô gái nhỏ của tôi, mong em một đời hạnh phúc, một đời bình an. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.