Chương 178: Ảnh hậu (4)
Mộc Tô Lý
31/05/2022
Edit: Bonnie
Tay bưng khay của Amy · Boro run một cái.
Đây chắc là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này trong “nghề nghiệp” của cô ta.
Thật ra giọng của người nói chuyện cực kì dễ nghe, nhất là khi anh mang theo mấy phần ý cười, có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Lần đầu tiên Amy · Boro nghe anh nói chuyện, liền sinh ra loại cảm giác này.
Đáng tiếc lúc này lại không giống ngày xưa.
Vào lúc này cô ta chẳng thấy thoải mái chút nào, chỉ muốn nổi điên.
Mẹ nó sao hai người lại tới nữa?!
Nhà hai người ở Xuân Đằng sao?!
Amy · Boro quay đầu nhìn về phía Yên Tuy Chi, suýt nữa thì gào ra hai câu này. Thậm chí trong đầu cô ta còn hiện ra một suy nghĩ — nhiệm vụ là cái thá gì chứ! Tôi mắng hai câu trước đã rồi nói sau!
Cũng may lý trí còn sót lại đã bịt kín miệng của cô ta.
Cô ta kéo căng cổ, dùng kinh nghiệm lâu năm và trong lúc khẩn cấp để kìm nén xúc động muốn mắng chửi người của mình, đôi môi động hai lần mới phun ra được một câu hỏi thăm ân cần bình thường: “Chào buổi tối, sao hai người lại quay lại vậy?”
Nói xong, ảnh hậu này còn khách khí nở nụ cười: “Hình như vừa rồi hai người nói tôi làm rơi đồ chỗ hai người? Tôi nghe nhầm sao? Sao tôi không phát hiện mình làm rơi cái gì nhỉ?”
Cô ta nói, còn cúi đầu nhìn mình một chút, nhìn xem có thiếu thứ gì hay không.
Kết quả là nghe Yên Tuy Chi nói: “À, không có gì, một chút móng ngựa(*) mà thôi.”
“…”
Trong chớp mắt, thậm Amy · Boro chí không kịp phản ứng anh có ý gì.
Một lát sau, động tác quan sát bản thân của cô ta mới bỗng nhiên cứng đờ.
Mình rơi cái gì?
Cô để lộ sơ hở. (*)
(*) “Móng ngựa” dùng để ví von sơ hở, thiếu sót.
Câu trả lời này thật bình thường, vô cùng đơn giản, giống như đối phương chỉ đang nói đùa vẩn vơ, lại làm cho Amy · Boro như rơi vào hầm băng.
Đến khi cô ta tỉnh táo lại từ loại trạng thái da đầu tê dại này, thế mà cô ta đã bị Yên Tuy Chi và Cố Yến “mời” vào trong thang máy chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa bên cạnh.
“Móng ngựa gì cơ? Đừng nói giỡn, hai vị luật sư. Tôi còn có việc phải làm.” Amy · Boro đưa tay muốn mở cửa, lại bị Cố Yến chặn tất cả các nút thang máy sớm một bước.
“Nếu như cái cô gọi là có việc phải làm, là chỉ bỏ thuốc cho đương sự Horace· Ji của tôi, vậy thì không cần gấp.” Cố Yến rũ mắt nhìn cô ta, giọng điệu vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước.
Amy · Boro lại tiến vào hầm băng một lần nữa, nhưng trên mặt vẫn còn giả ngu, “Bỏ thuốc? Bỏ thuốc gì? Hai người có ý gì? Sao tôi càng nghe càng không hiểu.”
“Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không nhìn ra vẻ càng nghe càng không hiểu đấy, nhưng càng nghe mặt càng trắng thì tôi lại thấy rất rõ ràng.”
Giọng điệu của Yên Tuy Chi không cứng rắn, thậm chí còn được cho là ôn hòa, giống như đang an ủi người ta vậy. Nhưng thực tế lời anh nói ra khỏi miệng, lại có thể an ủi người ta đến mức hộc máu, “Loại phản ứng bây giờ của cô, thầy Cố của chúng tôi gọi một cách lịch sự là chó cùng rứt giậu. Tôi thì hơi cay nghiệt một chút, tôi gọi cái này là vùng vẫy giãy chết, thật ra ý nghĩa không quá lớn, uổng phí sức lực mà thôi. Cô cảm thấy thế nào, cô Boro?”
Amy · Boro: “…”
Cô ta ngậm miệng, cuối cùng giận tái mặt. Cô ta nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi rất lâu, bất tri bất giác đã hất cằm lên. Chỉ trong mấy động tác nho nhỏ, khí chất cả người đã khác hẳn lúc trước.
Cô y tá hay khóc hay tủi thân kia, trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ trung gian một mình lái xe đến trạm nghỉ cao tốc, là người trông coi trên tàu con thoi vận chuyển thuốc, là cấp dưới của anh em Manson.
Amy · Boro lạnh lùng nói: “Cách nói vùng vẫy giãy chết này không dễ nghe, tôi không thích. Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy hành động như vậy là không có ý nghĩa, luật sư mấy người định tội cho người ta đều chỉ dựa vào nói suông như thế thôi sao? Hai người nói tôi bỏ thuốc cho Horace· Ji, được thôi, tất cả thuốc tôi muốn cho anh ta dùng đều ở đây hết—”
Cô ta nhấc cái khay trong tay lên, ngón tay mảnh mai chỉ từng cái một, “Giảm nhiệt, hạ sốt, trị liệu lây nhiễm, chống buồn nôn. Bác sĩ Tiêu kê đơn bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu. Trong tòa nhà này có trung tâm kiểm nghiệm, bây giờ chúng ta liền đến đó, kiểm tra đống thuốc này. Nếu như có thể tra ra chứng cứ có chất độc hoá học, tôi sẽ lập tức đến sở cảnh sát tự thú. Ngược lại, nếu như không tra ra chất độc hoá học, tôi sẽ đưa hai người đến sở cảnh sát.”
Cô ta vừa nói vừa nhớ lại toàn bộ quá trình mình đi đưa thuốc, liên tục xác nhận động tác của mình cực kì nhỏ bé, hơn nữa cô ta có thể khẳng định, lúc mình đi qua cầu thang thoát hiểm, Yên Tuy Chi và Cố Yến còn chưa xuất hiện, ít nhất là không đứng ở đó nhìn chằm chằm tay cô ta.
Vả lại, cho dù bọn họ thật sự nhìn thấy động tác của cô ta, nói mà không có bằng chứng, thì có bao nhiêu tác dụng chứ?
Nghĩ như vậy, Amy · Boro nhanh chóng tỉnh táo lại, không những không khẩn trương, thậm chí thái độ còn có chút kiêu ngạo: “Như vậy đi, đừng lãng phí thời gian. Cho dù sở cảnh sát cách chỗ này rất gần, điều người tới đây cũng cần mấy phút, thực sự không cần phải vậy. Không phải trên tầng có cảnh sát sao? Bây giờ tôi sẽ mời bọn họ xuống, để bọn hắn tận mắt nhìn quá trình kiểm tra, miễn cho lúc có kết quả hai vị lại không thừa nhận. Thế nào?”
Cố Yến: “Cô Boro sẽ giữ lời chứ?”
Trong lòng Amy · Boro có chút đắc ý: “Giữ lời. Làm phiền luật sư Cố tránh ra một bước, ấn vào nút thang máy một lần nữa, dù sao trung tâm kiểm tra đo lường cũng không ở tầng một.”
Cố Yến vẫn không thèm ấn.
Vóc dáng của hắn rất cao, chỉ cần đứng trước bảng số, dù hai tay đều đút trong túi quần, Amy · Boro cũng không có cách nào vượt qua hắn để ấn nút thang máy được.
Trên thực tế, đúng là hắn không thèm nhấc tay. Cho dù hai bên đã đến trình độ vạch mặt, tất cả hành động của hắn vẫn lịch sự mà có chừng mực như cũ, không tìm ra chút sai lầm nào. Hắn trầm giọng nói: “Ý tôi không phải là kiểm tra, mà là câu này.”
Hắn hơi chạm vào máy thông minh, câu vừa rồi của Amy · Boro liền tái hiện y nguyên—
“Nếu như có thể tra ra chứng cứ có chất độc hoá học, tôi sẽ lập tức đến sở cảnh sát tự thú.”
Khuôn mặt của Amy · Boro lúc xanh lúc trắng, “Thế mà anh lại ghi âm?”
Cố Yến lạnh nhạt trả lời: “Thói quen nghề nghiệp, xin lỗi.”
Còn xin lỗi?!
Amy · Boro tức giận, “Được, ghi âm? Cứ ghi âm đi, tùy hai người! Vậy bây giờ chúng ta có thể đến trung tâm kiểm tra không?”
“Không cần phiền toái như vậy. Đến trung tâm kiểm tra cũng không tra ra bất kỳ vết tích gì đâu, điểm ấy tôi rất có lòng tin về cô Boro.” Yên Tuy Chi nói.
Amy · Boro hừ lạnh một tiếng.
“Không phải chỉ cần chứng cứ thôi sao? Yên tâm, không cần cô Boro nghĩ biện pháp thay chúng tôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Yên Tuy Chi chìa tay về phía cô ta, một thứ đồ màu đen nhỏ bằng hạt gạo đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.
Sắc mặt vừa hồng hào lại chưa được bao lâu của Amy · Boro lại trắng bệch.
Cô ta biết thứ này, đây là hạt quay phim HD kiểu dính, chỗ tốt là không dễ bị phát hiện, chỗ xấu là một hạt chỉ có thể quay một lần, quay được bao nhiêu thì được. Đây không phải là thứ đồ cao cấp gì, thậm chí cô ta còn thấy chướng mắt nó, sẽ rất ít dùng. Lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị ngã bởi thứ này.
“Mặt cô Boro trắng như vậy, xem ra là có biết nó.”
Yên Tuy Chi không nhanh không chậm giải thích, “Là như thế này, triệu chứng của Horace· Ji tới quá đột ngột, chúng tôi làm luật sư, lòng nghi ngờ tương đối nặng, luôn cảm thấy có chút vấn đề. Thế là liền mượn cơ hội ở bệnh viện hôm nay, đi tới đi tui mấy lần ở đoạn hành lang này, mô phỏng lại quãng đường có thể đi của các y tá bác sĩ. Chúng tôi đã xem rất nhiều camera, cực kì mẫn cảm với phạm vi bao trùm của camera, cho nên đi được mấy lần, liền trùng hợp phát hiện ra một góc chết. Con người của tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho nên trước khi ăn tối tôi đã đến trung tâm điện tử ở gần đây, mua món đồ này, để tạm thời bổ sung.”
Anh nói, lại cười một tiếng nhẹ nhàng: “Không ngờ lại có đất dụng võ nhanh như thế. Vì thời gian quay hơi dài, không thể cho cô xem ở đây được, cá nhân tôi cho rằng có chút lãng phí thời gian. Cô có ý kiến gì không? Có thể nói ra.”
“…”
Amy · Boro đã không nói được bất kì ý kiến gì nữa, từ khi nhìn thấy thứ đồ nhỏ bé này, cả người cô ta đã trắng bệch.
Thang máy vang lên một tiếng “tinh”, hiện lên vị trí hầm đỗ xe dưới đất.
Cô ta nhìn chằm chằm mấy chữ kia hai giây, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra liền ném khay thuốc ra ngoài.
Yên Tuy Chi và Cố Yến nghiêng người tránh, thứ kia loảng xoảng rơi xuống một chỗ, hồi âm từng trận trong hầm đỗ xe yên tĩnh, cực kì đột ngột.
Amy · Boro đã thừa cơ chạy ra khỏi thang máy.
Cô ta đã xuất sắc hoàn thành nhiều chuyện như vậy, sao có thể dễ dàng ngỏm tại đây chứ? Cô ta nghĩ thầm.
Cô ta còn trẻ như vậy, mặc dù đã tham gia rất nhiều chuyện, nhưng cũng không phải là chuyện xấu nhất. Dưới tay cô ta không có nhiều mạng người lắm. Những nhân vật bết bát hơn, nguy hiểm hơn cô ta còn chưa ngã xuống, còn chưa gặp báo ứng, sao lại đến lượt cô ta được?
Vào lúc này, Amy · Boro bỗng nhiên lại tin vào sự công bằng. Cô ta hy vọng ông trời có thể dời mắt đi lâu một chút, đi tra tấn những con cá lớn trước, rồi hãy đến đối phó với tôm tép nhỏ sau.
Ngược lại cô ta còn nghĩ tới, xe ở nhà trọ của mình có thể khởi động bất cứ lúc nào, mặc dù động tĩnh hơi lớn, nhưng bây giờ là tình trạng khẩn cấp, không cần lo lắng nhiều như vậy. Trước tiên cô ta có thể thoát khỏi Pháp Vượng, lái đến vùng ngoại thành, rồi liên lạc với mấy người ở xưởng sửa xe nhờ giúp đỡ, giải quyết vài chướng ngại vật trên đường cô ta chạy trốn.
Cô ta có thể trốn một thời gian, lợi dụng một chút quan hệ để sắp xếp nơi ẩn nấp, cô ta có thể chịu đựng một khoảng thời gian không thấy ánh mặt trời, ít đi một chút tự do và lợi ích.
Chỉ cần nhẫn nại, cẩn thận hơn một chút, hẳn là sẽ không có chuyện gì, Cô ta nghĩ như vậy, đáng tiếc là cô ta không hiểu gì về hai vị luật sư đang muốn bắt cô ta cả.
Cho dù là Yên Tuy Chi hay là Cố Yến, một khi chủ động ra tay, nhất định đã chuẩn bị xong hết rồi.
Cho nên lúc Amy · Boro chạy ra khỏi thang máy, Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng không vội vàng đuổi theo.
Cố Yến nhìn thoáng qua máy thông minh, tin nhắn gửi đi mấy phút trước lúc này đã có hồi âm, hồi âm đến từ sở cảnh sát cách nơi này hai con đường, nội dung chỉ có bốn chữ: “Chúng tôi đã đến.”
Cảnh sát trưởng mà bọn họ liên hệ không có chút liên quan nào đến gia tộc Manson, cũng không có quan hệ gì với mẫy người lão hồ ly của tập đoàn Xuân Đằng.
Vị cảnh sát trưởng này được gọi là công chính nghiêm minh, từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, trước khi mọi chuyện chưa được tra rõ ràng, không có một ai có thể cạy được tin tức về vụ án từ trong miệng ông ta, gồm cả những cảnh sát khác, cũng gồm cả truyền thông.
Giao người đặc biệt như Amy · Boro cho ông ta điều tra, không có gì thích hợp bằng, thậm chí không cần lo lắng sẽ đánh rắn động cỏ.
8 giờ 41 phút tối ở khu Pháp Vượng.
Xe cảnh sát màu xanh đậm vượt bóng đêm mà đến, lao vào hầm đỗ xe của bệnh viện Xuân Đằng.
Một phút sau.
Amy · Boro bị bắt trong hầm xe.
Hạt quay phim HD kiểu dính quay lại toàn bộ quá trình đưa thuốc của cô ta, cảnh sát lấy đi máy thông minh và thiết bị liên lạc với bên ngoài của cô ta, cũng “mời” cô ta về phối hợp điều tra.
8 giờ 43 phút.
Joe thiếu gia gửi một tin xuống, thời gian biểu của y tá trong kho số liệu của bệnh viện Xuân Đằng lặng lẽ đổi mới, đằng sau cái tên Amy · Boro có thêm một ghi chú:
Nghỉ bệnh, không biết ngày về.
Tay bưng khay của Amy · Boro run một cái.
Đây chắc là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này trong “nghề nghiệp” của cô ta.
Thật ra giọng của người nói chuyện cực kì dễ nghe, nhất là khi anh mang theo mấy phần ý cười, có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Lần đầu tiên Amy · Boro nghe anh nói chuyện, liền sinh ra loại cảm giác này.
Đáng tiếc lúc này lại không giống ngày xưa.
Vào lúc này cô ta chẳng thấy thoải mái chút nào, chỉ muốn nổi điên.
Mẹ nó sao hai người lại tới nữa?!
Nhà hai người ở Xuân Đằng sao?!
Amy · Boro quay đầu nhìn về phía Yên Tuy Chi, suýt nữa thì gào ra hai câu này. Thậm chí trong đầu cô ta còn hiện ra một suy nghĩ — nhiệm vụ là cái thá gì chứ! Tôi mắng hai câu trước đã rồi nói sau!
Cũng may lý trí còn sót lại đã bịt kín miệng của cô ta.
Cô ta kéo căng cổ, dùng kinh nghiệm lâu năm và trong lúc khẩn cấp để kìm nén xúc động muốn mắng chửi người của mình, đôi môi động hai lần mới phun ra được một câu hỏi thăm ân cần bình thường: “Chào buổi tối, sao hai người lại quay lại vậy?”
Nói xong, ảnh hậu này còn khách khí nở nụ cười: “Hình như vừa rồi hai người nói tôi làm rơi đồ chỗ hai người? Tôi nghe nhầm sao? Sao tôi không phát hiện mình làm rơi cái gì nhỉ?”
Cô ta nói, còn cúi đầu nhìn mình một chút, nhìn xem có thiếu thứ gì hay không.
Kết quả là nghe Yên Tuy Chi nói: “À, không có gì, một chút móng ngựa(*) mà thôi.”
“…”
Trong chớp mắt, thậm Amy · Boro chí không kịp phản ứng anh có ý gì.
Một lát sau, động tác quan sát bản thân của cô ta mới bỗng nhiên cứng đờ.
Mình rơi cái gì?
Cô để lộ sơ hở. (*)
(*) “Móng ngựa” dùng để ví von sơ hở, thiếu sót.
Câu trả lời này thật bình thường, vô cùng đơn giản, giống như đối phương chỉ đang nói đùa vẩn vơ, lại làm cho Amy · Boro như rơi vào hầm băng.
Đến khi cô ta tỉnh táo lại từ loại trạng thái da đầu tê dại này, thế mà cô ta đã bị Yên Tuy Chi và Cố Yến “mời” vào trong thang máy chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa bên cạnh.
“Móng ngựa gì cơ? Đừng nói giỡn, hai vị luật sư. Tôi còn có việc phải làm.” Amy · Boro đưa tay muốn mở cửa, lại bị Cố Yến chặn tất cả các nút thang máy sớm một bước.
“Nếu như cái cô gọi là có việc phải làm, là chỉ bỏ thuốc cho đương sự Horace· Ji của tôi, vậy thì không cần gấp.” Cố Yến rũ mắt nhìn cô ta, giọng điệu vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước.
Amy · Boro lại tiến vào hầm băng một lần nữa, nhưng trên mặt vẫn còn giả ngu, “Bỏ thuốc? Bỏ thuốc gì? Hai người có ý gì? Sao tôi càng nghe càng không hiểu.”
“Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không nhìn ra vẻ càng nghe càng không hiểu đấy, nhưng càng nghe mặt càng trắng thì tôi lại thấy rất rõ ràng.”
Giọng điệu của Yên Tuy Chi không cứng rắn, thậm chí còn được cho là ôn hòa, giống như đang an ủi người ta vậy. Nhưng thực tế lời anh nói ra khỏi miệng, lại có thể an ủi người ta đến mức hộc máu, “Loại phản ứng bây giờ của cô, thầy Cố của chúng tôi gọi một cách lịch sự là chó cùng rứt giậu. Tôi thì hơi cay nghiệt một chút, tôi gọi cái này là vùng vẫy giãy chết, thật ra ý nghĩa không quá lớn, uổng phí sức lực mà thôi. Cô cảm thấy thế nào, cô Boro?”
Amy · Boro: “…”
Cô ta ngậm miệng, cuối cùng giận tái mặt. Cô ta nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi rất lâu, bất tri bất giác đã hất cằm lên. Chỉ trong mấy động tác nho nhỏ, khí chất cả người đã khác hẳn lúc trước.
Cô y tá hay khóc hay tủi thân kia, trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ trung gian một mình lái xe đến trạm nghỉ cao tốc, là người trông coi trên tàu con thoi vận chuyển thuốc, là cấp dưới của anh em Manson.
Amy · Boro lạnh lùng nói: “Cách nói vùng vẫy giãy chết này không dễ nghe, tôi không thích. Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy hành động như vậy là không có ý nghĩa, luật sư mấy người định tội cho người ta đều chỉ dựa vào nói suông như thế thôi sao? Hai người nói tôi bỏ thuốc cho Horace· Ji, được thôi, tất cả thuốc tôi muốn cho anh ta dùng đều ở đây hết—”
Cô ta nhấc cái khay trong tay lên, ngón tay mảnh mai chỉ từng cái một, “Giảm nhiệt, hạ sốt, trị liệu lây nhiễm, chống buồn nôn. Bác sĩ Tiêu kê đơn bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu. Trong tòa nhà này có trung tâm kiểm nghiệm, bây giờ chúng ta liền đến đó, kiểm tra đống thuốc này. Nếu như có thể tra ra chứng cứ có chất độc hoá học, tôi sẽ lập tức đến sở cảnh sát tự thú. Ngược lại, nếu như không tra ra chất độc hoá học, tôi sẽ đưa hai người đến sở cảnh sát.”
Cô ta vừa nói vừa nhớ lại toàn bộ quá trình mình đi đưa thuốc, liên tục xác nhận động tác của mình cực kì nhỏ bé, hơn nữa cô ta có thể khẳng định, lúc mình đi qua cầu thang thoát hiểm, Yên Tuy Chi và Cố Yến còn chưa xuất hiện, ít nhất là không đứng ở đó nhìn chằm chằm tay cô ta.
Vả lại, cho dù bọn họ thật sự nhìn thấy động tác của cô ta, nói mà không có bằng chứng, thì có bao nhiêu tác dụng chứ?
Nghĩ như vậy, Amy · Boro nhanh chóng tỉnh táo lại, không những không khẩn trương, thậm chí thái độ còn có chút kiêu ngạo: “Như vậy đi, đừng lãng phí thời gian. Cho dù sở cảnh sát cách chỗ này rất gần, điều người tới đây cũng cần mấy phút, thực sự không cần phải vậy. Không phải trên tầng có cảnh sát sao? Bây giờ tôi sẽ mời bọn họ xuống, để bọn hắn tận mắt nhìn quá trình kiểm tra, miễn cho lúc có kết quả hai vị lại không thừa nhận. Thế nào?”
Cố Yến: “Cô Boro sẽ giữ lời chứ?”
Trong lòng Amy · Boro có chút đắc ý: “Giữ lời. Làm phiền luật sư Cố tránh ra một bước, ấn vào nút thang máy một lần nữa, dù sao trung tâm kiểm tra đo lường cũng không ở tầng một.”
Cố Yến vẫn không thèm ấn.
Vóc dáng của hắn rất cao, chỉ cần đứng trước bảng số, dù hai tay đều đút trong túi quần, Amy · Boro cũng không có cách nào vượt qua hắn để ấn nút thang máy được.
Trên thực tế, đúng là hắn không thèm nhấc tay. Cho dù hai bên đã đến trình độ vạch mặt, tất cả hành động của hắn vẫn lịch sự mà có chừng mực như cũ, không tìm ra chút sai lầm nào. Hắn trầm giọng nói: “Ý tôi không phải là kiểm tra, mà là câu này.”
Hắn hơi chạm vào máy thông minh, câu vừa rồi của Amy · Boro liền tái hiện y nguyên—
“Nếu như có thể tra ra chứng cứ có chất độc hoá học, tôi sẽ lập tức đến sở cảnh sát tự thú.”
Khuôn mặt của Amy · Boro lúc xanh lúc trắng, “Thế mà anh lại ghi âm?”
Cố Yến lạnh nhạt trả lời: “Thói quen nghề nghiệp, xin lỗi.”
Còn xin lỗi?!
Amy · Boro tức giận, “Được, ghi âm? Cứ ghi âm đi, tùy hai người! Vậy bây giờ chúng ta có thể đến trung tâm kiểm tra không?”
“Không cần phiền toái như vậy. Đến trung tâm kiểm tra cũng không tra ra bất kỳ vết tích gì đâu, điểm ấy tôi rất có lòng tin về cô Boro.” Yên Tuy Chi nói.
Amy · Boro hừ lạnh một tiếng.
“Không phải chỉ cần chứng cứ thôi sao? Yên tâm, không cần cô Boro nghĩ biện pháp thay chúng tôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Yên Tuy Chi chìa tay về phía cô ta, một thứ đồ màu đen nhỏ bằng hạt gạo đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.
Sắc mặt vừa hồng hào lại chưa được bao lâu của Amy · Boro lại trắng bệch.
Cô ta biết thứ này, đây là hạt quay phim HD kiểu dính, chỗ tốt là không dễ bị phát hiện, chỗ xấu là một hạt chỉ có thể quay một lần, quay được bao nhiêu thì được. Đây không phải là thứ đồ cao cấp gì, thậm chí cô ta còn thấy chướng mắt nó, sẽ rất ít dùng. Lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị ngã bởi thứ này.
“Mặt cô Boro trắng như vậy, xem ra là có biết nó.”
Yên Tuy Chi không nhanh không chậm giải thích, “Là như thế này, triệu chứng của Horace· Ji tới quá đột ngột, chúng tôi làm luật sư, lòng nghi ngờ tương đối nặng, luôn cảm thấy có chút vấn đề. Thế là liền mượn cơ hội ở bệnh viện hôm nay, đi tới đi tui mấy lần ở đoạn hành lang này, mô phỏng lại quãng đường có thể đi của các y tá bác sĩ. Chúng tôi đã xem rất nhiều camera, cực kì mẫn cảm với phạm vi bao trùm của camera, cho nên đi được mấy lần, liền trùng hợp phát hiện ra một góc chết. Con người của tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho nên trước khi ăn tối tôi đã đến trung tâm điện tử ở gần đây, mua món đồ này, để tạm thời bổ sung.”
Anh nói, lại cười một tiếng nhẹ nhàng: “Không ngờ lại có đất dụng võ nhanh như thế. Vì thời gian quay hơi dài, không thể cho cô xem ở đây được, cá nhân tôi cho rằng có chút lãng phí thời gian. Cô có ý kiến gì không? Có thể nói ra.”
“…”
Amy · Boro đã không nói được bất kì ý kiến gì nữa, từ khi nhìn thấy thứ đồ nhỏ bé này, cả người cô ta đã trắng bệch.
Thang máy vang lên một tiếng “tinh”, hiện lên vị trí hầm đỗ xe dưới đất.
Cô ta nhìn chằm chằm mấy chữ kia hai giây, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra liền ném khay thuốc ra ngoài.
Yên Tuy Chi và Cố Yến nghiêng người tránh, thứ kia loảng xoảng rơi xuống một chỗ, hồi âm từng trận trong hầm đỗ xe yên tĩnh, cực kì đột ngột.
Amy · Boro đã thừa cơ chạy ra khỏi thang máy.
Cô ta đã xuất sắc hoàn thành nhiều chuyện như vậy, sao có thể dễ dàng ngỏm tại đây chứ? Cô ta nghĩ thầm.
Cô ta còn trẻ như vậy, mặc dù đã tham gia rất nhiều chuyện, nhưng cũng không phải là chuyện xấu nhất. Dưới tay cô ta không có nhiều mạng người lắm. Những nhân vật bết bát hơn, nguy hiểm hơn cô ta còn chưa ngã xuống, còn chưa gặp báo ứng, sao lại đến lượt cô ta được?
Vào lúc này, Amy · Boro bỗng nhiên lại tin vào sự công bằng. Cô ta hy vọng ông trời có thể dời mắt đi lâu một chút, đi tra tấn những con cá lớn trước, rồi hãy đến đối phó với tôm tép nhỏ sau.
Ngược lại cô ta còn nghĩ tới, xe ở nhà trọ của mình có thể khởi động bất cứ lúc nào, mặc dù động tĩnh hơi lớn, nhưng bây giờ là tình trạng khẩn cấp, không cần lo lắng nhiều như vậy. Trước tiên cô ta có thể thoát khỏi Pháp Vượng, lái đến vùng ngoại thành, rồi liên lạc với mấy người ở xưởng sửa xe nhờ giúp đỡ, giải quyết vài chướng ngại vật trên đường cô ta chạy trốn.
Cô ta có thể trốn một thời gian, lợi dụng một chút quan hệ để sắp xếp nơi ẩn nấp, cô ta có thể chịu đựng một khoảng thời gian không thấy ánh mặt trời, ít đi một chút tự do và lợi ích.
Chỉ cần nhẫn nại, cẩn thận hơn một chút, hẳn là sẽ không có chuyện gì, Cô ta nghĩ như vậy, đáng tiếc là cô ta không hiểu gì về hai vị luật sư đang muốn bắt cô ta cả.
Cho dù là Yên Tuy Chi hay là Cố Yến, một khi chủ động ra tay, nhất định đã chuẩn bị xong hết rồi.
Cho nên lúc Amy · Boro chạy ra khỏi thang máy, Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng không vội vàng đuổi theo.
Cố Yến nhìn thoáng qua máy thông minh, tin nhắn gửi đi mấy phút trước lúc này đã có hồi âm, hồi âm đến từ sở cảnh sát cách nơi này hai con đường, nội dung chỉ có bốn chữ: “Chúng tôi đã đến.”
Cảnh sát trưởng mà bọn họ liên hệ không có chút liên quan nào đến gia tộc Manson, cũng không có quan hệ gì với mẫy người lão hồ ly của tập đoàn Xuân Đằng.
Vị cảnh sát trưởng này được gọi là công chính nghiêm minh, từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, trước khi mọi chuyện chưa được tra rõ ràng, không có một ai có thể cạy được tin tức về vụ án từ trong miệng ông ta, gồm cả những cảnh sát khác, cũng gồm cả truyền thông.
Giao người đặc biệt như Amy · Boro cho ông ta điều tra, không có gì thích hợp bằng, thậm chí không cần lo lắng sẽ đánh rắn động cỏ.
8 giờ 41 phút tối ở khu Pháp Vượng.
Xe cảnh sát màu xanh đậm vượt bóng đêm mà đến, lao vào hầm đỗ xe của bệnh viện Xuân Đằng.
Một phút sau.
Amy · Boro bị bắt trong hầm xe.
Hạt quay phim HD kiểu dính quay lại toàn bộ quá trình đưa thuốc của cô ta, cảnh sát lấy đi máy thông minh và thiết bị liên lạc với bên ngoài của cô ta, cũng “mời” cô ta về phối hợp điều tra.
8 giờ 43 phút.
Joe thiếu gia gửi một tin xuống, thời gian biểu của y tá trong kho số liệu của bệnh viện Xuân Đằng lặng lẽ đổi mới, đằng sau cái tên Amy · Boro có thêm một ghi chú:
Nghỉ bệnh, không biết ngày về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.