Chương 165: Chim xám (1)
Mộc Tô Lý
31/05/2022
Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Rạng sáng 5:20, khu Pháp Vượng, trong biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt của Dvor Eweth.
Đây chính là thời điểm ngày đêm giao nhau, ánh trăng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà một bên khác của trại nuôi ngựa rộng rãi đã lộ ra ánh sáng màu bạc.
Ở dãy nhà sau biệt thự, một cái xe bay mà xanh độc nhất vô nhị dừng trên đường, Joe thiếu gia đang vịn cửa xe, một tay ấn tai nghe điện thoại.
Hai ngày này hắn ta có chút mất ngủ, cả đêm trằn trọc như thế nào cũng không ngủ được. Tinh thần của hắn ta vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khởi kì dị, không rõ là bởi vì cái gì.
Có lẽ là quanh đi quẩn lại hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng đứng ở một đầu chiến tuyến với cha mình. Có lẽ là bởi vì trạng thái của Kha Cẩn lúc tốt lúc xấu, hắn ta rất nôn nóng. Có lẽ là bởi vì bọn họ đang từng bước một siết chặt cái đuôi dần lộ ra của anh em Manson.
Có lẽ do cả ba.
Hắn ta chập chờn ngủ tới 3 giờ rạng sáng, lại ngồi ở phòng ngủ của Kha Cẩn hơn hai giờ. Cuối cùng lặng yên không một tiếng động lấy xe bay của mình ra, dự định đi vài vòng giải tỏa một chút.
Kết quả vừa mở cửa xe, liền nhận được cuộc gọi này.
Người gọi đến là Cố Yến, nhưng hắn chỉ nói một câu “Chúng tôi phát hiện một vài thứ, có liên quan đến Kha Cẩn.” Rồi giao cuộc trò chuyện lại cho bác sĩ Lâm Nguyên.
“Tìm được nguyên nhân bệnh của luật sư Kha rồi.”
Một câu vô cùng đơn giản của bác sĩ Lâm Nguyên, nhưng trong nháy mắt đã khiến Joe dừng lại tất cả động tác.
“Anh nói cái gì?” Hắn ta ngây người hơn nửa ngày mới hỏi.
“Tôi nói —” Đầu bên kia Lâm Nguyên kiên nhẫn trịnh trọng lặp lại một lần: “Ngay vừa rồi, không đến một phút trước, chúng tôi tìm được nguyên nhân bệnh của luật sư Kha Cẩn.”
Joe lại tiếp tục mờ mịt trầm mặc.
Rất lâu sau đó, hắn ta lại hỏi: “Xác định chứ?”
“Xác định.”
“Không phải là loại suy đoán…” Joe siết chặt ngón tay vịn cửa xe, “khả năng không đến 50%, ngay sau đó sẽ bị lật đổ chứ? Nói thực ra, loại suy đoán này tôi đã nghe qua không dưới một trăm lần, mỗi một lần —”
Hắn ta nhìn về phía ban công trống vắng không người phòng Kha Cẩn, trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: “Mỗi một lần đều không có kết quả gì.”
“Không phải suy đoán.” Giọng của Lâm Nguyên có đặc điểm của bác sĩ, ôn hòa nhưng trầm ổn, mang theo một sự chắc chắn làm cho người ta tin tưởng: “Hoàn toàn xác định được nguyên nhân bệnh.”
Joe đột nhiên im nặt.
Nguyên nhân bệnh chính xác, sẽ không có sai lầm.
Vì một câu nói như vậy, hắn ta đã quanh đi quẩn lại nhiều năm mà không có manh mối, đếm không hết đã thất vọng bao nhiêu lần, gần như kiệt sức, lại không nghĩ rằng sẽ đột nhiên nhận được đáp án vào một buổi sáng bình thường như thế.
“Joe?” Bác sĩ Lâm Nguyên đắn đo gọi một tiếng.
Joe vuốt mũi chớp mắt mấy cái rất nhanh, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bệnh gì, anh nói đi.”
Lâm Nguyên: “Chúng tôi vừa tìm được trong gen của luật sư Kha Cẩn luật sư một đoạn ngắn, tương đồng với đoạn gen L3.”
“Đoạn gen L3 là cái gì?”
“À, là như thế này.” Lâm Nguyên giải thích đơn giản, hắn ta lấy được đoạn gen trong cơ thể Yên Tuy Chi ra như thế nào, dùng thiết bị phân tích dự đoán, rồi suy tính thành quả nghiên cứu của anh em Manson trong những năm này.
“Để tiện đại diện, tôi gọi đoạn gen trong người viện trưởng Yên là kết quả đầu tiên – L1. Dựa theo quỹ tích dự đoán, đoạn gen trong người luật sư Kha Cẩn hẳn là thuộc về kết quả giai đoạn thứ ba, cho nên gọi là L3. Trong cơ thể người bị hại án Ông lắc đầu cũng tồn tại đoạn gen L3…”
“Người bị hại án Ông lắc đầu? Anh nói là những người già nội tạng suy kiệt, liên tiếp nhận được giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia?” Sắc mặt Joe cực kì khó coi.
Lâm Nguyên thở dài, đắn đo hai giây vẫn đáp: “Đúng, thật ra bệnh trạng của bọn họ rất giống nhau. Tôi suy đoán sơ bộ, loại đoạn gen này có thể khiến người ta sinh ra phản ứng quá độ đối với thành phần của vài loại thuốc bình thường. Như vậy cũng giống một kiểu dị ứng đặc biệt, thứ mà người bình thường ăn không có vấn đề gì, nhưng đối bọn họ mà nói thì lại có độc. Cái này sẽ dẫn đến một loạt vấn đề, ví dụ như…”
Lâm Nguyên không nói tiếp, nhưng Joe đều hiểu.
Ví dụ như Kha Cẩn hay là những người già của án Ông lắc đầu, tinh thần đột nhiên sụp đổ thất thường.
Thậm chí nghiêm trọng hơn một chút, sống chết khó nói.
Một luật sư tuổi trẻ hăng hái, lúc đứng trên toà án biện hộ, trong mắt sẽ có ánh sáng ôn hòa, cũng chỉ bởi vì loại vật này, loại vật âm hiểm bỉ ổi này, mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành bộ dáng kia.
Đi ngủ vĩnh viễn cuộn người lại trong góc tường, một chút biến hóa nhỏ bé sẽ dẫn đến bất an và nôn nóng, không tập trung được lực chú ý, nghe không hiểu người ta nói gì, và không nói một câu nào.
Tựa như có một đôi tay vô hình đang cưỡng ép đóng cảnh cửa liên hệ với bên ngoài lại, để cậu ấy không thể không cô độc, đứng trong một thế giới chật chội im ắng mà không có ai giúp đỡ.
Có lẽ mỗi một lần cậu ấy nôn nóng mất khống chế, đều là đang nỗ lực phá tan cánh cửa kia thì sao?
Joe chỉ cần nghĩ tới điều này, sẽ khó chịu đến nổi điên.
Bởi vì hắn ta đang đứng ở ngoài, cố gắng thật lâu mà vẫn không thể tìm được khóa cửa.
Joe siết chặt ngón tay đang nắm lấy cửa xe lạnh như băng, nâng lên lại buông xuống.
Hắn ta túm tóc, vốn chẳng có mục đích gì di chuyển hai vòng, sau đó nện một quyền lên trên cửa xe.
Kim loại cứng rắn đủ để chống đạn va vào xương hắn ta, đau đến khoét xương, theo dây thần kinh truyền đến sâu trong trái tim.
Giống như chỉ có như vậy, sự tức giận và khổ sở không có chỗ phát tiết kia mới có thể hòa hoãn một chút.
“Cậu — alo? Joe cậu còn ổn chứ? Cậu đang làm gì?” Lâm Nguyên bị động tĩnh bên này làm cho giật nảy cả mình, “Cậu bình tĩnh một chút đã! Alo?”
Hắn ta ở bên kia lo lắng nửa ngày, lại lải nhải với người bên cạnh: “Bắt đầu đập đồ ầm ầm rồi, làm sao bây giờ? Cách tai nghe tôi còn có thể nghe thấy tiếng xương răng rắc. Tôi đã bảo từ từ hẵng cho cậu ta biết mà!”
Bàn tay của Joe nứt toác, máu rỉ ra rất nhanh.
Hắn ta lại nâng lên, còn chưa đập xuống, một giọng nói đã truyền đến từ ban công trên đỉnh đầu, “Đập, lại đập tiếp không chừng Kha Cẩn có thể tỉnh, dùng thêm chút sức nữa vào.”
Joe đột nhiên thu tay về, im lặng chống lên cửa xe theo quán tính.
Vết thương bị kim loại lạnh như băng đâm phải, cực kì đau xót.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy chị gái Younis mặc áo ngủ, vừa quay đầu nói gì với ai đó, vừa ném cho hắn ta một câu: “Chờ đấy đừng nhúc nhích!”
Rất nhanh, Younis lê dép chạy ra, sau đó trợ lý cũng ôm hộp thuốc đuổi theo.
“Tôi bảo cầm bình thuốc xịt, xịt hai cái miệng vết thương sẽ khép lại, sao cậu lại làm long trọng như vậy?” Younis chui đầu vào hộp thuốc chọn chọn lựa lựa, cầm lấy tay Joe, lắc lắc bình xịt, “Chịu đựng.”
Nói xong thì phun lên, hiệu quả rất tốt, vết thương đang chảy máu chỉ còn lại một vết mờ, khuyết điểm duy nhất chính là rất xót.
Nếu là trước đây, Joe thiếu gia vì để thu hút sự chú ý của Kha Cẩn, sẽ kêu gào ầm ĩ. Nhưng lúc này, hắn ta lại không rên một tiếng, nhìn thuốc được phun vào vết thương mà chẳng thèm nháy mắt.
“Chị bị em đánh thức à?” Giọng của Joe hơi khàn.
Rất kỳ quái, rõ ràng ta không kêu tiếng nào, thậm chí không bởi vì khó chịu mà rên rỉ, nhưng cuống họng lại đặc sệt.
Younis hiếm thấy dịu dàng một lần, cẩn thận dán băng cá nhân giảm đau và có tác dụng khép miệng vết thương lại lên trên trên tay hắn, “Không, trước khi mày đấm xe chị đã tỉnh rồi. Cố gửi tin cho chị.”
Joe: “Nói cái gì?”
“Cậu ta nói, nhất định mày mong có thể biết được chuyện của Kha Cẩn sớm nhất, cho nên mới nói cho mày trước. Nhưng lường trước được tâm trạng của mày sẽ không tốt, cho nên bảo chị ra trông mày.”
Joe nhẹ nhàng gật đầu.
“Người ngốc có phúc của người ngốc, ánh mắt kết bạn rất tốt.” Younis nói.
Joe lại gật đầu một cái.
Hắn ta trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng nói: “Chị.”
“Ừm?” Younis đáp.
“Em không sao, chị lên ngủ đi.” Joe vì phối hợp với cô, nên vẫn luôn cúi đầu. Cho đến xử lý xong vết thương, hắn ta mới đứng dậy, khoác áo khoác lên trên người Younis, “Em đến Xuân Đằng một chuyến.”
Younis: “Đều gọi chị rồi, không có việc gì chứ?”
Joe: “Rất kỳ quái, cho dù em nghe thấy chuyện này, em lại không hề nghĩ đến việc lái xe bay đến thẳng trang viên Manson, vớ một ít thuốc cấm, ví dụ như chất độc hóa học để tiêm vào người hay là cái gì đó, đè Miro Manson hoặc Brewer Manson xuống đất, bóp cổ của bọn họ, từ từ tiêm thứ thuốc đó vào mạch máu của bọn họ, nhìn bọn họ co giật, giãy giụa, nổi điên, không ra hình người. Em cho rằng em có thể làm như vậy, nhưng rất kỳ quái, thế mà em lại tự mình phủ định những ý nghĩ này, sau đó thuyết phục mình, phải dùng chứng cứ pháp luật, danh chính ngôn thuận đóng đinh bọn họ trên pháp trường.”
Younis nhìn hắn ta, khẽ cười một cái, hất cằm lên về phía một cái ban công nào đó, “Điều này nói rõ, em trai đần của chị đã chịu ảnh hưởng của vài luật sư, cuối cùng học được ít thứ tốt rồi.”
“Ừm.”
“Kẻ ngốc hơn ba mươi năm như mày đều có thể cứu được, luật sư người ta thông minh gần ba mươi năm, làm sao lại không tốt đẹp lên được chứ, đúng không?” Younis dừng một chút, ánh mắt lại liếc qua một chỗ khác, nói: “Mày xem, ngay cả Eweth tiên sinh khôn khéo thông minh kia đều tỏ vẻ đồng ý, mày còn lo lắng cái gì?”
Joe quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô.
Không biết lúc nào, cha mình, Dvor Eweth đã tựa vào trên ban công, cầm cốc cà phê, đôi mắt xanh lam nhạt mà sáng.
Joe bỗng nhiên tỉnh táo lại, khôi phục thành Joe thiếu gia luôn luôn tinh lực dồi dào ngày thường.
Hắn ta đưa Younis lên trên tầng, sau đó sải bước đi tới phòng ngủ của Kha Cẩn, giấu cái tay bị thương ra sau lưng, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Kha Cẩn vẫn đang cuộn tròn trong chăn, dựa vào vách tường, an tĩnh ngủ, không hề có cảm giác với mọi thứ.
Joe chớp mắt, đè sự chua xót xuống, đôi mắt màu xanh lam cong lên, nói với người trong phòng ngủ như mọi buổi sáng nhiều năm qua, “Chào buổi sáng.”
Cũng giống như mấy ngàn buổi sáng trong quá khứ, hắn ta không nhận được bất kì sự đáp lại nào.
Joe còn nói: “Tớ phải đến bệnh viện một chuyến, lần này không chừng thật sự có kết quả, vui không?”
Hắn ta dừng một chút, lại nói: “Bất kể như thế nào, nhất định cậu sẽ khá hơn. Nhất định sẽ có một ngày như vậy, tớ cam đoan.”
Rạng sáng 5:20, khu Pháp Vượng, trong biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt của Dvor Eweth.
Đây chính là thời điểm ngày đêm giao nhau, ánh trăng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà một bên khác của trại nuôi ngựa rộng rãi đã lộ ra ánh sáng màu bạc.
Ở dãy nhà sau biệt thự, một cái xe bay mà xanh độc nhất vô nhị dừng trên đường, Joe thiếu gia đang vịn cửa xe, một tay ấn tai nghe điện thoại.
Hai ngày này hắn ta có chút mất ngủ, cả đêm trằn trọc như thế nào cũng không ngủ được. Tinh thần của hắn ta vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khởi kì dị, không rõ là bởi vì cái gì.
Có lẽ là quanh đi quẩn lại hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng đứng ở một đầu chiến tuyến với cha mình. Có lẽ là bởi vì trạng thái của Kha Cẩn lúc tốt lúc xấu, hắn ta rất nôn nóng. Có lẽ là bởi vì bọn họ đang từng bước một siết chặt cái đuôi dần lộ ra của anh em Manson.
Có lẽ do cả ba.
Hắn ta chập chờn ngủ tới 3 giờ rạng sáng, lại ngồi ở phòng ngủ của Kha Cẩn hơn hai giờ. Cuối cùng lặng yên không một tiếng động lấy xe bay của mình ra, dự định đi vài vòng giải tỏa một chút.
Kết quả vừa mở cửa xe, liền nhận được cuộc gọi này.
Người gọi đến là Cố Yến, nhưng hắn chỉ nói một câu “Chúng tôi phát hiện một vài thứ, có liên quan đến Kha Cẩn.” Rồi giao cuộc trò chuyện lại cho bác sĩ Lâm Nguyên.
“Tìm được nguyên nhân bệnh của luật sư Kha rồi.”
Một câu vô cùng đơn giản của bác sĩ Lâm Nguyên, nhưng trong nháy mắt đã khiến Joe dừng lại tất cả động tác.
“Anh nói cái gì?” Hắn ta ngây người hơn nửa ngày mới hỏi.
“Tôi nói —” Đầu bên kia Lâm Nguyên kiên nhẫn trịnh trọng lặp lại một lần: “Ngay vừa rồi, không đến một phút trước, chúng tôi tìm được nguyên nhân bệnh của luật sư Kha Cẩn.”
Joe lại tiếp tục mờ mịt trầm mặc.
Rất lâu sau đó, hắn ta lại hỏi: “Xác định chứ?”
“Xác định.”
“Không phải là loại suy đoán…” Joe siết chặt ngón tay vịn cửa xe, “khả năng không đến 50%, ngay sau đó sẽ bị lật đổ chứ? Nói thực ra, loại suy đoán này tôi đã nghe qua không dưới một trăm lần, mỗi một lần —”
Hắn ta nhìn về phía ban công trống vắng không người phòng Kha Cẩn, trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: “Mỗi một lần đều không có kết quả gì.”
“Không phải suy đoán.” Giọng của Lâm Nguyên có đặc điểm của bác sĩ, ôn hòa nhưng trầm ổn, mang theo một sự chắc chắn làm cho người ta tin tưởng: “Hoàn toàn xác định được nguyên nhân bệnh.”
Joe đột nhiên im nặt.
Nguyên nhân bệnh chính xác, sẽ không có sai lầm.
Vì một câu nói như vậy, hắn ta đã quanh đi quẩn lại nhiều năm mà không có manh mối, đếm không hết đã thất vọng bao nhiêu lần, gần như kiệt sức, lại không nghĩ rằng sẽ đột nhiên nhận được đáp án vào một buổi sáng bình thường như thế.
“Joe?” Bác sĩ Lâm Nguyên đắn đo gọi một tiếng.
Joe vuốt mũi chớp mắt mấy cái rất nhanh, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bệnh gì, anh nói đi.”
Lâm Nguyên: “Chúng tôi vừa tìm được trong gen của luật sư Kha Cẩn luật sư một đoạn ngắn, tương đồng với đoạn gen L3.”
“Đoạn gen L3 là cái gì?”
“À, là như thế này.” Lâm Nguyên giải thích đơn giản, hắn ta lấy được đoạn gen trong cơ thể Yên Tuy Chi ra như thế nào, dùng thiết bị phân tích dự đoán, rồi suy tính thành quả nghiên cứu của anh em Manson trong những năm này.
“Để tiện đại diện, tôi gọi đoạn gen trong người viện trưởng Yên là kết quả đầu tiên – L1. Dựa theo quỹ tích dự đoán, đoạn gen trong người luật sư Kha Cẩn hẳn là thuộc về kết quả giai đoạn thứ ba, cho nên gọi là L3. Trong cơ thể người bị hại án Ông lắc đầu cũng tồn tại đoạn gen L3…”
“Người bị hại án Ông lắc đầu? Anh nói là những người già nội tạng suy kiệt, liên tiếp nhận được giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia?” Sắc mặt Joe cực kì khó coi.
Lâm Nguyên thở dài, đắn đo hai giây vẫn đáp: “Đúng, thật ra bệnh trạng của bọn họ rất giống nhau. Tôi suy đoán sơ bộ, loại đoạn gen này có thể khiến người ta sinh ra phản ứng quá độ đối với thành phần của vài loại thuốc bình thường. Như vậy cũng giống một kiểu dị ứng đặc biệt, thứ mà người bình thường ăn không có vấn đề gì, nhưng đối bọn họ mà nói thì lại có độc. Cái này sẽ dẫn đến một loạt vấn đề, ví dụ như…”
Lâm Nguyên không nói tiếp, nhưng Joe đều hiểu.
Ví dụ như Kha Cẩn hay là những người già của án Ông lắc đầu, tinh thần đột nhiên sụp đổ thất thường.
Thậm chí nghiêm trọng hơn một chút, sống chết khó nói.
Một luật sư tuổi trẻ hăng hái, lúc đứng trên toà án biện hộ, trong mắt sẽ có ánh sáng ôn hòa, cũng chỉ bởi vì loại vật này, loại vật âm hiểm bỉ ổi này, mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành bộ dáng kia.
Đi ngủ vĩnh viễn cuộn người lại trong góc tường, một chút biến hóa nhỏ bé sẽ dẫn đến bất an và nôn nóng, không tập trung được lực chú ý, nghe không hiểu người ta nói gì, và không nói một câu nào.
Tựa như có một đôi tay vô hình đang cưỡng ép đóng cảnh cửa liên hệ với bên ngoài lại, để cậu ấy không thể không cô độc, đứng trong một thế giới chật chội im ắng mà không có ai giúp đỡ.
Có lẽ mỗi một lần cậu ấy nôn nóng mất khống chế, đều là đang nỗ lực phá tan cánh cửa kia thì sao?
Joe chỉ cần nghĩ tới điều này, sẽ khó chịu đến nổi điên.
Bởi vì hắn ta đang đứng ở ngoài, cố gắng thật lâu mà vẫn không thể tìm được khóa cửa.
Joe siết chặt ngón tay đang nắm lấy cửa xe lạnh như băng, nâng lên lại buông xuống.
Hắn ta túm tóc, vốn chẳng có mục đích gì di chuyển hai vòng, sau đó nện một quyền lên trên cửa xe.
Kim loại cứng rắn đủ để chống đạn va vào xương hắn ta, đau đến khoét xương, theo dây thần kinh truyền đến sâu trong trái tim.
Giống như chỉ có như vậy, sự tức giận và khổ sở không có chỗ phát tiết kia mới có thể hòa hoãn một chút.
“Cậu — alo? Joe cậu còn ổn chứ? Cậu đang làm gì?” Lâm Nguyên bị động tĩnh bên này làm cho giật nảy cả mình, “Cậu bình tĩnh một chút đã! Alo?”
Hắn ta ở bên kia lo lắng nửa ngày, lại lải nhải với người bên cạnh: “Bắt đầu đập đồ ầm ầm rồi, làm sao bây giờ? Cách tai nghe tôi còn có thể nghe thấy tiếng xương răng rắc. Tôi đã bảo từ từ hẵng cho cậu ta biết mà!”
Bàn tay của Joe nứt toác, máu rỉ ra rất nhanh.
Hắn ta lại nâng lên, còn chưa đập xuống, một giọng nói đã truyền đến từ ban công trên đỉnh đầu, “Đập, lại đập tiếp không chừng Kha Cẩn có thể tỉnh, dùng thêm chút sức nữa vào.”
Joe đột nhiên thu tay về, im lặng chống lên cửa xe theo quán tính.
Vết thương bị kim loại lạnh như băng đâm phải, cực kì đau xót.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy chị gái Younis mặc áo ngủ, vừa quay đầu nói gì với ai đó, vừa ném cho hắn ta một câu: “Chờ đấy đừng nhúc nhích!”
Rất nhanh, Younis lê dép chạy ra, sau đó trợ lý cũng ôm hộp thuốc đuổi theo.
“Tôi bảo cầm bình thuốc xịt, xịt hai cái miệng vết thương sẽ khép lại, sao cậu lại làm long trọng như vậy?” Younis chui đầu vào hộp thuốc chọn chọn lựa lựa, cầm lấy tay Joe, lắc lắc bình xịt, “Chịu đựng.”
Nói xong thì phun lên, hiệu quả rất tốt, vết thương đang chảy máu chỉ còn lại một vết mờ, khuyết điểm duy nhất chính là rất xót.
Nếu là trước đây, Joe thiếu gia vì để thu hút sự chú ý của Kha Cẩn, sẽ kêu gào ầm ĩ. Nhưng lúc này, hắn ta lại không rên một tiếng, nhìn thuốc được phun vào vết thương mà chẳng thèm nháy mắt.
“Chị bị em đánh thức à?” Giọng của Joe hơi khàn.
Rất kỳ quái, rõ ràng ta không kêu tiếng nào, thậm chí không bởi vì khó chịu mà rên rỉ, nhưng cuống họng lại đặc sệt.
Younis hiếm thấy dịu dàng một lần, cẩn thận dán băng cá nhân giảm đau và có tác dụng khép miệng vết thương lại lên trên trên tay hắn, “Không, trước khi mày đấm xe chị đã tỉnh rồi. Cố gửi tin cho chị.”
Joe: “Nói cái gì?”
“Cậu ta nói, nhất định mày mong có thể biết được chuyện của Kha Cẩn sớm nhất, cho nên mới nói cho mày trước. Nhưng lường trước được tâm trạng của mày sẽ không tốt, cho nên bảo chị ra trông mày.”
Joe nhẹ nhàng gật đầu.
“Người ngốc có phúc của người ngốc, ánh mắt kết bạn rất tốt.” Younis nói.
Joe lại gật đầu một cái.
Hắn ta trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng nói: “Chị.”
“Ừm?” Younis đáp.
“Em không sao, chị lên ngủ đi.” Joe vì phối hợp với cô, nên vẫn luôn cúi đầu. Cho đến xử lý xong vết thương, hắn ta mới đứng dậy, khoác áo khoác lên trên người Younis, “Em đến Xuân Đằng một chuyến.”
Younis: “Đều gọi chị rồi, không có việc gì chứ?”
Joe: “Rất kỳ quái, cho dù em nghe thấy chuyện này, em lại không hề nghĩ đến việc lái xe bay đến thẳng trang viên Manson, vớ một ít thuốc cấm, ví dụ như chất độc hóa học để tiêm vào người hay là cái gì đó, đè Miro Manson hoặc Brewer Manson xuống đất, bóp cổ của bọn họ, từ từ tiêm thứ thuốc đó vào mạch máu của bọn họ, nhìn bọn họ co giật, giãy giụa, nổi điên, không ra hình người. Em cho rằng em có thể làm như vậy, nhưng rất kỳ quái, thế mà em lại tự mình phủ định những ý nghĩ này, sau đó thuyết phục mình, phải dùng chứng cứ pháp luật, danh chính ngôn thuận đóng đinh bọn họ trên pháp trường.”
Younis nhìn hắn ta, khẽ cười một cái, hất cằm lên về phía một cái ban công nào đó, “Điều này nói rõ, em trai đần của chị đã chịu ảnh hưởng của vài luật sư, cuối cùng học được ít thứ tốt rồi.”
“Ừm.”
“Kẻ ngốc hơn ba mươi năm như mày đều có thể cứu được, luật sư người ta thông minh gần ba mươi năm, làm sao lại không tốt đẹp lên được chứ, đúng không?” Younis dừng một chút, ánh mắt lại liếc qua một chỗ khác, nói: “Mày xem, ngay cả Eweth tiên sinh khôn khéo thông minh kia đều tỏ vẻ đồng ý, mày còn lo lắng cái gì?”
Joe quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô.
Không biết lúc nào, cha mình, Dvor Eweth đã tựa vào trên ban công, cầm cốc cà phê, đôi mắt xanh lam nhạt mà sáng.
Joe bỗng nhiên tỉnh táo lại, khôi phục thành Joe thiếu gia luôn luôn tinh lực dồi dào ngày thường.
Hắn ta đưa Younis lên trên tầng, sau đó sải bước đi tới phòng ngủ của Kha Cẩn, giấu cái tay bị thương ra sau lưng, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Kha Cẩn vẫn đang cuộn tròn trong chăn, dựa vào vách tường, an tĩnh ngủ, không hề có cảm giác với mọi thứ.
Joe chớp mắt, đè sự chua xót xuống, đôi mắt màu xanh lam cong lên, nói với người trong phòng ngủ như mọi buổi sáng nhiều năm qua, “Chào buổi sáng.”
Cũng giống như mấy ngàn buổi sáng trong quá khứ, hắn ta không nhận được bất kì sự đáp lại nào.
Joe còn nói: “Tớ phải đến bệnh viện một chuyến, lần này không chừng thật sự có kết quả, vui không?”
Hắn ta dừng một chút, lại nói: “Bất kể như thế nào, nhất định cậu sẽ khá hơn. Nhất định sẽ có một ngày như vậy, tớ cam đoan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.