Chương 212: Kết thúc (3)
Mộc Tô Lý
31/05/2022
Edit: Bonnie
Mặc dù danh sách ăn kiêng mất tích, nhưng cũng không phải Yên Tuy Chi thật sự không hề cố kỵ. Ít nhất là ở trước mặt Cố Yến, anh vẫn “ngoan ngoãn” tĩnh dưỡng.
Dù sao lúc luật sư Cố nghiêm mặt khiến người cảm thấy cực kì lạnh lẽo.
Trích nguyên văn lời của viện trưởng: “Đã giải phẫu gen xong, tay của tôi còn dễ dàng bị lạnh như thế, có lẽ là bởi vì nuôi một cột băng giữ nhà, nhìn lâu vẫn rất sợ hãi.”
Cột băng tức giận cười, tỏ vẻ nói hươu nói vượn, thầy sợ cái rắm.
Nói tóm lại, cuộc sống tĩnh dưỡng của Yên Tuy Chi đại khái là thế này:
Sáng sớm Cố Yến còn ở nhà, trong cốc của anh vĩnh viễn là nước ấm hoặc sữa bò.
Cố Yến vừa rời đi, anh đã bay ngay vào phòng bếp pha cà phê, mở quang não ra xử lý một số công việc qua thư điện tử.
Một tháng qua, đại học Metz vẫn luôn bàn bạc về chuyện phục chức với anh, mọi chuyện khác đã gần xong rồi, chỉ thiếu mỗi thủ tục cuối cùng và chuyển giao công việc, cũng không tốn sức lắm.
Luật sở Nam Lư biết rõ tình huống giải phẫu của anh, cộng thêm có Cố Yến nhìn chằm chằm, cũng không ai dám đưa vụ án cho anh. Nhưng lại không ngăn nổi có người vượt qua Nam Lư trực tiếp liên hệ anh.
Có mời anh đến trường học ở hành tinh khác tổ chức toạ đàm, mời anh viết bình luận cho trang web pháp luật nào đó, cố vấn vụ án, trưng cầu ý kiến…
Còn có thể hiện tình cảm và quấy rầy.
Yên Tuy Chi không cảm thấy kinh ngạc, mỗi một việc anh đều xử lý gọn gàng mà linh hoạt.
Lâm Nguyên nói tới “giác quan trở nên quá mức mẫn cảm”, đúng là anh có thể hiểu được, nhưng cũng không đến mức khoa trương lắm. Cho nên anh cân nhắc một chút, quyết định nghe theo một nửa lời dặn của bác sĩ —
Lúc xử lí thư, anh sẽ đeo kính bảo vệ mắt, sẽ điều chỉnh thấu kính khi có ánh sáng chướng mắt, đổi thành tính năng che nắng nghỉ ngơi một hồi, hơn nữa cũng không liên tục sử dụng quang não hoặc máy thông minh.
Về bảng giờ giấc của bác sĩ Lâm, từ sau cơm trưa cho đến 4 giờ chiều, anh đều đeo bịt mắt chữa bệnh ngoan ngoãn nằm nghỉ, cam đoan đôi mắt được thả lỏng 3 giờ trong bóng tối và thuốc.
Nhưng nằm yên ba giờ có chút khó với Yên Tuy Chi, cho nên lời bác sĩ dặn này đã rút lại rất nhỏ trong tay anh, có lẽ chấp hành thực tế không dài hơn ba mươi phút.
Trên thực tế, nếu như buổi chiều mặt trời không chiếu thẳng xuống, có mây cản trở, anh sẽ ra sân sau, vào nhà kính, gây hoạ cho ít hoa cỏ ở vườn hoa trên sân thượng, có đôi khi tưới nước, có đôi khi sửa lại vài cành cây.
Hoặc là sẽ tựa trên ghế sô pha trong thư phòng đọc sách một lúc.
Gần đây Cố Yến cố ý khống chế lượng công việc trong tay, sắp xếp lịch hẹn phải ra ngoài có hạn, khoảng ba rưỡi đã có thể trở về, những công việc không phải ra ngoài gặp, hắn đều xử lý ở nhà.
Thế là Yên Tuy Chi sẽ chọn thời điểm tốt nhất đó đề về phòng nằm trước mười phút, đeo sẵn bịt mắt chữa bệnh giả mù đùa giỡn luật sư Cố.
Viện trưởng Yên thành công giả vờ ba ngày, cuối cùng đã thuyền lật trong mương.
Bởi vì hôm đó lịch trình của Cố Yến tạm thời có thay đổi, 2 giờ chiều đã trở lại.
Xe bay màu đen chống phản quang lướt qua khu rừng và hồ nước, lặng lẽ lái vào gara trong biệt thự. Mà Yên Tuy Chi thì đang ngồi trong thư phòng, vừa xử lý bưu kiện vừa gọi điện với người ta, bàn bạc chuyện làm ăn đơn giản.
Đến khi anh cảm thấy không thích hợp, Cố Yến đã vào cửa, cởi cà vạt đi lên tầng.
Lúc này đã không kịp về phòng ngủ nữa, viện trưởng tỉnh táo quẳng xuống một câu “xin lỗi, xử lý chuyện nhà một lát” rồi cúp máy.
Anh nhét tách cà phê trên bàn vào trong ngăn tủ, nằm lên ghế sô pha dài gần đó.
Bịt mắt chữa bệnh không ở trong tay, vì để thể hiện thành ý có che mắt khỏi nắng, anh giật một cái cà vạt từ một chiếc áo treo trên kệ trong thư phòng, vừa bịt mắt lại, cửa thư phòng đã mở ra.
Cà vạt còn chưa kịp buộc, bố trí hiện trường thực sự không hoàn thiện.
Yên Tuy Chi đang đắn đo giữa việc giả vờ và không giả vờ, mà không biết tại sao Cố Yến lại đứng một lát ở cửa ra vào, không lập tức đi tới.
Cố tình chất vải của cà vạt quá tốt, ở trong bầu không khí ngột ngạt khó hiểu này, nó lại trượt xuống khỏi mặt…
Thế là cuôic cùng Yên Tuy Chi không kiềm chế được nữa.
Lúc anh định giật cà vạt ngồi dậy, Cố Yến đã đi vào cửa.
Ngay sau đó, bên cạnh ghế sô pha đột nhiên lõm xuống, ngón tay ấm áp khẽ bóp lấy cằm anh, nụ hôn mang theo nhiệt độ cơ thể của Cố Yến ép xuống.
“Thầy uống trộm cà phê.” Cố Yến nói.
“Không có.” Yên Tuy Chi phủ nhận.
“Cũng không đeo bịt mắt.”
“Rơi trong phòng ngủ rồi.”
“Vì sao lại dùng cà vạt của tôi.” Giọng nói của Cố Yến trầm thấp, dán vào cái cổ với những mạch máu nhạt màu rồi lại đến bên tai.
Yên Tuy Chi nheo mắt lại, hô hấp nặng nề sau nụ hôn: “Ai bảo cậu treo ở đây, trưng dụng một chút là phạm pháp à?”
Vừa nói xong, anh đã cảm thấy cà vạt che trên mắt bị siết chặt.
“Tạo phản?” Yên Tuy Chi không nhịn được sờ soạng một cái, cà vạt màu đậm khiến khuôn mặt và đôi tay trắng trẻo của anh càng thêm nổi bật, tương phản mãnh liệt.
“Không có.” Cố Yến càng hôn sâu hơn: “Bác sĩ quy định, trước bốn giờ không thể nhìn thấy ánh sáng…”
…
Thẳng đến hôm đó, cuối cùng viện trưởng Yên mới thừa nhận Lâm Nguyên dặn dò cũng có lý, cái gọi là “quá mức mẫn cảm” không phải khoa trương.
Ghế sô pha, áo sơ mi, cà vạt… bất kì cái gì chạm vào làn da đều là một vụ tai nạn.
…
Sau đó anh chống trán lên người Cố Yến, nói không ra lời, da ở cổ và vai đỏ rực.
Lúc này Cố Yến mới kéo cà vạt xuống dọc theo vệt đỏ, hôn lên nốt ruồi khoé mắt anh.
Đến khi viện trưởng mặc áo sơ mi quần dài đi uống nước đã qua 4 giờ lâu rồi, sắc trời cũng dần tối xuống.
Anh tựa lên cửa thư phòng, nhìn chằm chằm cái và vạt rơi trên ghế sô pha cách mấy mét, im lặng một lát mới quay đầu nói với Cố Yến: “Trình độ phá của của cậu cũng không thấp hơn tôi, thứ đắt như vậy mà còn làm hỏng hai cái.”
Không sai, hai cái.
Ngoại trừ cái Yên Tuy Chi lấy ra làm bịt mắt giả, còn có cái Cố Yến cởi ra lúc về nhà…
Đều là thứ mà Cố Yến thường dùng, dù sao… về sau sẽ không xài được nữa.
Luật sư Cố không thể phản bác, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận tội “phá của”.
Viện trưởng lại chỉ vào mấy chỗ khác: “Còn có bàn sách và ghế sô pha, mấy cái này lau sạch thì hơi tốn công, hay là tìm giúp việc…”
Không chờ anh nói xong, luật sư Cố đã đưa tay lên chóp mũi thấp giọng ho một tiếng: “Tự xử lý đi.”
Nếu như tìm giúp việc… hơi giống lưu manh.
Viện trưởng lại mở miệng: “Còn nữa…”
“Không còn.” Khuôn mặt tuấn tú của luật sư Cố nghiêm lại, dứt khoát “mời” anh về phòng ngủ, để anh đỡ cố ý giở trò xấu khắp nơi.
Viện trưởng bị chọc cười, “Tôi chỉ muốn nói, còn có chỗ nào cần sửa sang lại không? Mấy ngày nữa sẽ có một đám người đến, nếu như trông thấy cái gì… Thật ra tôi thấy không quan trọng, nhưng không phải bạn học Cố của chúng ta da mặt mỏng sao?”
“Một đám người” mà anh nhắc đến chính là các học sinh do Laura cầm đầu. Chỉ là lần này hơi đặc biệt, còn có cả Kha Cẩn bệnh lâu mới khỏi, cũng có cả Joe đính kèm theo.
Từ lúc Yên Tuy Chi khôi phục thân phận, bọn họ đã lập mưu muốn bổ sung tiệc rượu mùa đông bị lỡ mất rồi.
Lúc trước có rất nhiều chuyện, chỉ là án Manson đã cản trở phần lớn. Về sau Yên Tuy Chi lại giải phẫu, đành phải trì hoãn lần nữa, hẹn đến thứ bảy.
Mặc dù danh sách ăn kiêng mất tích, nhưng cũng không phải Yên Tuy Chi thật sự không hề cố kỵ. Ít nhất là ở trước mặt Cố Yến, anh vẫn “ngoan ngoãn” tĩnh dưỡng.
Dù sao lúc luật sư Cố nghiêm mặt khiến người cảm thấy cực kì lạnh lẽo.
Trích nguyên văn lời của viện trưởng: “Đã giải phẫu gen xong, tay của tôi còn dễ dàng bị lạnh như thế, có lẽ là bởi vì nuôi một cột băng giữ nhà, nhìn lâu vẫn rất sợ hãi.”
Cột băng tức giận cười, tỏ vẻ nói hươu nói vượn, thầy sợ cái rắm.
Nói tóm lại, cuộc sống tĩnh dưỡng của Yên Tuy Chi đại khái là thế này:
Sáng sớm Cố Yến còn ở nhà, trong cốc của anh vĩnh viễn là nước ấm hoặc sữa bò.
Cố Yến vừa rời đi, anh đã bay ngay vào phòng bếp pha cà phê, mở quang não ra xử lý một số công việc qua thư điện tử.
Một tháng qua, đại học Metz vẫn luôn bàn bạc về chuyện phục chức với anh, mọi chuyện khác đã gần xong rồi, chỉ thiếu mỗi thủ tục cuối cùng và chuyển giao công việc, cũng không tốn sức lắm.
Luật sở Nam Lư biết rõ tình huống giải phẫu của anh, cộng thêm có Cố Yến nhìn chằm chằm, cũng không ai dám đưa vụ án cho anh. Nhưng lại không ngăn nổi có người vượt qua Nam Lư trực tiếp liên hệ anh.
Có mời anh đến trường học ở hành tinh khác tổ chức toạ đàm, mời anh viết bình luận cho trang web pháp luật nào đó, cố vấn vụ án, trưng cầu ý kiến…
Còn có thể hiện tình cảm và quấy rầy.
Yên Tuy Chi không cảm thấy kinh ngạc, mỗi một việc anh đều xử lý gọn gàng mà linh hoạt.
Lâm Nguyên nói tới “giác quan trở nên quá mức mẫn cảm”, đúng là anh có thể hiểu được, nhưng cũng không đến mức khoa trương lắm. Cho nên anh cân nhắc một chút, quyết định nghe theo một nửa lời dặn của bác sĩ —
Lúc xử lí thư, anh sẽ đeo kính bảo vệ mắt, sẽ điều chỉnh thấu kính khi có ánh sáng chướng mắt, đổi thành tính năng che nắng nghỉ ngơi một hồi, hơn nữa cũng không liên tục sử dụng quang não hoặc máy thông minh.
Về bảng giờ giấc của bác sĩ Lâm, từ sau cơm trưa cho đến 4 giờ chiều, anh đều đeo bịt mắt chữa bệnh ngoan ngoãn nằm nghỉ, cam đoan đôi mắt được thả lỏng 3 giờ trong bóng tối và thuốc.
Nhưng nằm yên ba giờ có chút khó với Yên Tuy Chi, cho nên lời bác sĩ dặn này đã rút lại rất nhỏ trong tay anh, có lẽ chấp hành thực tế không dài hơn ba mươi phút.
Trên thực tế, nếu như buổi chiều mặt trời không chiếu thẳng xuống, có mây cản trở, anh sẽ ra sân sau, vào nhà kính, gây hoạ cho ít hoa cỏ ở vườn hoa trên sân thượng, có đôi khi tưới nước, có đôi khi sửa lại vài cành cây.
Hoặc là sẽ tựa trên ghế sô pha trong thư phòng đọc sách một lúc.
Gần đây Cố Yến cố ý khống chế lượng công việc trong tay, sắp xếp lịch hẹn phải ra ngoài có hạn, khoảng ba rưỡi đã có thể trở về, những công việc không phải ra ngoài gặp, hắn đều xử lý ở nhà.
Thế là Yên Tuy Chi sẽ chọn thời điểm tốt nhất đó đề về phòng nằm trước mười phút, đeo sẵn bịt mắt chữa bệnh giả mù đùa giỡn luật sư Cố.
Viện trưởng Yên thành công giả vờ ba ngày, cuối cùng đã thuyền lật trong mương.
Bởi vì hôm đó lịch trình của Cố Yến tạm thời có thay đổi, 2 giờ chiều đã trở lại.
Xe bay màu đen chống phản quang lướt qua khu rừng và hồ nước, lặng lẽ lái vào gara trong biệt thự. Mà Yên Tuy Chi thì đang ngồi trong thư phòng, vừa xử lý bưu kiện vừa gọi điện với người ta, bàn bạc chuyện làm ăn đơn giản.
Đến khi anh cảm thấy không thích hợp, Cố Yến đã vào cửa, cởi cà vạt đi lên tầng.
Lúc này đã không kịp về phòng ngủ nữa, viện trưởng tỉnh táo quẳng xuống một câu “xin lỗi, xử lý chuyện nhà một lát” rồi cúp máy.
Anh nhét tách cà phê trên bàn vào trong ngăn tủ, nằm lên ghế sô pha dài gần đó.
Bịt mắt chữa bệnh không ở trong tay, vì để thể hiện thành ý có che mắt khỏi nắng, anh giật một cái cà vạt từ một chiếc áo treo trên kệ trong thư phòng, vừa bịt mắt lại, cửa thư phòng đã mở ra.
Cà vạt còn chưa kịp buộc, bố trí hiện trường thực sự không hoàn thiện.
Yên Tuy Chi đang đắn đo giữa việc giả vờ và không giả vờ, mà không biết tại sao Cố Yến lại đứng một lát ở cửa ra vào, không lập tức đi tới.
Cố tình chất vải của cà vạt quá tốt, ở trong bầu không khí ngột ngạt khó hiểu này, nó lại trượt xuống khỏi mặt…
Thế là cuôic cùng Yên Tuy Chi không kiềm chế được nữa.
Lúc anh định giật cà vạt ngồi dậy, Cố Yến đã đi vào cửa.
Ngay sau đó, bên cạnh ghế sô pha đột nhiên lõm xuống, ngón tay ấm áp khẽ bóp lấy cằm anh, nụ hôn mang theo nhiệt độ cơ thể của Cố Yến ép xuống.
“Thầy uống trộm cà phê.” Cố Yến nói.
“Không có.” Yên Tuy Chi phủ nhận.
“Cũng không đeo bịt mắt.”
“Rơi trong phòng ngủ rồi.”
“Vì sao lại dùng cà vạt của tôi.” Giọng nói của Cố Yến trầm thấp, dán vào cái cổ với những mạch máu nhạt màu rồi lại đến bên tai.
Yên Tuy Chi nheo mắt lại, hô hấp nặng nề sau nụ hôn: “Ai bảo cậu treo ở đây, trưng dụng một chút là phạm pháp à?”
Vừa nói xong, anh đã cảm thấy cà vạt che trên mắt bị siết chặt.
“Tạo phản?” Yên Tuy Chi không nhịn được sờ soạng một cái, cà vạt màu đậm khiến khuôn mặt và đôi tay trắng trẻo của anh càng thêm nổi bật, tương phản mãnh liệt.
“Không có.” Cố Yến càng hôn sâu hơn: “Bác sĩ quy định, trước bốn giờ không thể nhìn thấy ánh sáng…”
…
Thẳng đến hôm đó, cuối cùng viện trưởng Yên mới thừa nhận Lâm Nguyên dặn dò cũng có lý, cái gọi là “quá mức mẫn cảm” không phải khoa trương.
Ghế sô pha, áo sơ mi, cà vạt… bất kì cái gì chạm vào làn da đều là một vụ tai nạn.
…
Sau đó anh chống trán lên người Cố Yến, nói không ra lời, da ở cổ và vai đỏ rực.
Lúc này Cố Yến mới kéo cà vạt xuống dọc theo vệt đỏ, hôn lên nốt ruồi khoé mắt anh.
Đến khi viện trưởng mặc áo sơ mi quần dài đi uống nước đã qua 4 giờ lâu rồi, sắc trời cũng dần tối xuống.
Anh tựa lên cửa thư phòng, nhìn chằm chằm cái và vạt rơi trên ghế sô pha cách mấy mét, im lặng một lát mới quay đầu nói với Cố Yến: “Trình độ phá của của cậu cũng không thấp hơn tôi, thứ đắt như vậy mà còn làm hỏng hai cái.”
Không sai, hai cái.
Ngoại trừ cái Yên Tuy Chi lấy ra làm bịt mắt giả, còn có cái Cố Yến cởi ra lúc về nhà…
Đều là thứ mà Cố Yến thường dùng, dù sao… về sau sẽ không xài được nữa.
Luật sư Cố không thể phản bác, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận tội “phá của”.
Viện trưởng lại chỉ vào mấy chỗ khác: “Còn có bàn sách và ghế sô pha, mấy cái này lau sạch thì hơi tốn công, hay là tìm giúp việc…”
Không chờ anh nói xong, luật sư Cố đã đưa tay lên chóp mũi thấp giọng ho một tiếng: “Tự xử lý đi.”
Nếu như tìm giúp việc… hơi giống lưu manh.
Viện trưởng lại mở miệng: “Còn nữa…”
“Không còn.” Khuôn mặt tuấn tú của luật sư Cố nghiêm lại, dứt khoát “mời” anh về phòng ngủ, để anh đỡ cố ý giở trò xấu khắp nơi.
Viện trưởng bị chọc cười, “Tôi chỉ muốn nói, còn có chỗ nào cần sửa sang lại không? Mấy ngày nữa sẽ có một đám người đến, nếu như trông thấy cái gì… Thật ra tôi thấy không quan trọng, nhưng không phải bạn học Cố của chúng ta da mặt mỏng sao?”
“Một đám người” mà anh nhắc đến chính là các học sinh do Laura cầm đầu. Chỉ là lần này hơi đặc biệt, còn có cả Kha Cẩn bệnh lâu mới khỏi, cũng có cả Joe đính kèm theo.
Từ lúc Yên Tuy Chi khôi phục thân phận, bọn họ đã lập mưu muốn bổ sung tiệc rượu mùa đông bị lỡ mất rồi.
Lúc trước có rất nhiều chuyện, chỉ là án Manson đã cản trở phần lớn. Về sau Yên Tuy Chi lại giải phẫu, đành phải trì hoãn lần nữa, hẹn đến thứ bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.