Chương 154: Lão hồ ly (3)
Mộc Tô Lý
31/05/2022
Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Dvor Eweth đột nhiên chuyển thái độ làm cho mọi người thấy rất bất ngờ. Ngoại trừ Cố Yến và Yên Tuy Chi, những người khác căn bản chưa lấy lại tinh thần, mà trong đó mờ mịt nhất chính là Joe.
Hắn ta há to miệng cứng đờ thật lâu, lại nửa ngày không tìm ra một câu thích hợp.
Đến khi Joe hoàn hồn, Dvor Eweth đã đi ra khỏi sân thượng, đang dặn dò trợ lý một ít chuyện.
“Chờ một chút!” Hắn ta đuổi theo một bước.
Dvor Eweth dừng bước ở đầu cầu thang, liếc qua hắn ta, lại tiếp tục nói với trợ lý: “—Cắt đứt video trong phòng làm việc đi, trong vòng hai giờ không nhận bất kỳ một cuộc họp nào nữa, không cần bắt đầu kế hoạch khẩn cấp gì mới, cụ thể cậu tự xem rồi xử lý, tối nay báo cáo một tiếng. Ngoài ra bảo bọn họ chuẩn bị mấy phần trà chiều cho mấy vị khách này, trong đó đưa hai phần đến tới phòng làm việc của tôi.”
Trợ lý nhẹ nhàng gật đầu, không bị kẹt ở giữa tu la tràng của hai cha con này, nhận nhiệm vụ rồi quay đầu bước đi.
Lúc này Dvor Eweth mới chuyển hướng sang Joe, đôi mắt màu xanh xám kia rất nhạt, rơi lên người ai sẽ khiến người đó khẩn trương một cách khó hiểu, giống như đang bị dò xét vậy.
Ông ta nhìn lướt qua mặt Joe, nói: “Không đóng sập cửa bỏ đi nữa hả? Lại muốn nói cái gì?”
Joe hít sâu một hơi, cố gắng đè tâm trạng phức tạp không diễn tả được trong lòng xuống, “Câu lúc trước của ba không đúng.”
“Câu nào?”
“Ba nói với con rằng không lấy được bất kì lợi ích gì, cái con có ba cũng có, không có cách nào bổ sung tin tức mới gì cho ba, cho nên ba mới không có lý do gì để nói cho con.” Joe nói, “Câu này khiến con rất khó chịu. Vừa rồi con không biết vì sao lại khó chịu, bây giờ mới nghĩ ra… ba đang nói về chuyện làm ăn, ba luôn dùng tư duy giao dịch để cân nhắc lời con nói, suy nghĩ về yêu cầu của con, sau đó lại dùng tư duy nói chuyện làm ăn để ra quyết định.”
Dvor Eweth nhìn hắn ta: “Đúng là như thế, nhưng cái này thì có vấn đề gì? Ta là thương nhân.”
“Nhưng con là con của ba.”
Joe cắn răng, lại buông ra, nói: “Con là con của ba, không phải là bạn bè làm ăn với ba, cũng không phải đối thủ đàm phán của ba.”
Lần này Dvor Eweth không lập tức nói tiếp.
Ông ta chỉ lẳng lặng nhìn Joe, sau một lúc lâu mới nói: “Thật sao? Nhưng từ khi con bắt đầu vào cửa, thái độ giọng điệu nói chuyện của con đều như một người đi đầu tư đàm phán vậy.”
“Con không có!” Joe vô ý thức phản bác.
Nhưng phản bác xong, hắn ta lại phát hiện mình không tìm thấy chứng cớ gì để chứng minh câu nói này.
Từ khi hắn ta vào cửa, đến khi ngồi xuống trên sân thượng, lại đến khi mở miệng nói ra tất cả… cẩn thận nghĩ lại, đúng là giống như một người đến yêu cầu hợp tác, mà không phải là con trai.
Joe cứng đờ một hồi lâu, chậm rãi rũ mắt, “Con không có, con vốn không có ý như vậy. Con đã nói với Younis là không có ý định chọc tức ba rồi. Con… chỉ là con đã quen rồi, bỗng chốc không đổi được.”
Hắn ta giang tay ra, lại gãi đầu một hồi. Rõ ràng nhẫn nhịn một bụng để nói, giờ lại luống cuống tay chân, không biết nói ra kiểu gì.
“Con… lúc ở Tửu Thành nhìn thấy kết quả so sánh bút tích, thật ra con rất vui. Cực kì cực kì vui.” Joe nói, “Nhưng càng vui thì càng thấp thỏm, sợ trong đó có bước nào đó bị con tính sai. Hôm nay con đến đây, thật ra chính là muốn nghe ba nói một câu…”
Chỉ cần có một câu chắc chắn, nói “Những chuyện liên quan đến mạng người kia không liên quan gì tới ta, ta đứng một bên với các con”, là thỏa mãn rồi.
Nhưng yết hầu của Joe hơi khô, đang nói bỗng nhiên im bặt, không biết tiếp tục thế nào, chỉ có thể trầm mặc rũ tay xuống, nhìn Dvor Eweth – người cha luôn bị hắn ta gọi là lão hồ ly này.
Ông thông minh như vậy, cho dù mình chưa nói xong, nhất định có thể hiểu được rõ ràng.
Dvor Eweth nhìn Joe thật lâu, đột nhiên gật đầu, “Tốt, ta nói cho con một câu.”
Mắt Joe sáng rực lên, không hề chớp mắt chờ đợi câu nói kia.
Hắn ta thấy bờ môi Dvor Eweth giật giật, tám phần ghét bỏ, hai phần bất đắc dĩ nói: “Vì sao ta lại sinh ra một đứa ngốc như con chứ?”
Nói xong, Eweth tiên sinh liền rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Joe: “…”
“Ngẩn ra làm gì?” Lúc Cố Yến đi ngang qua hắn ta, vỗ vỗ vai của hắn, “Ông ta đã cho cậu câu trả lời kia rồi.”
“Tôi biết.”
Joe nói.
Đương nhiên hắn ta biết, lão hồ ly nói như vậy cũng có nghĩa là đã cho hắn ta câu trả lời khẳng định nhất..
Dvor Eweth đã đứng trước cửa văn phòng, dùng vân tay mở cửa.
Joe nhìn về phía bên kia, đột nhiên cảm giác được mình như trở lại hơn hai mươi năm trước, đứng tại điểm bắt đầu tất cả sự hiểu lầm, thoáng một cái thời gian đã qua, mở miệng nói: “…Ba, con xin lỗi.”
Cái tay đẩy cửa của Dvor Eweth dừng lại, quay đầu nhìn qua.
“Con xin lỗi.” Joe nói.
Đây đại khái là khoảnh khắc lão hồ ly biểu hiện cảm xúc rõ ràng nhất, có vẻ như ông ta muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ thu hồi ánh mắt, mời Cố Yến và Yên Tuy Chi vào văn phòng, sau đó vịn cửa, bình tĩnh nói với Joe: “Ta chỉ tính toán đàm phán với hai cậu bé này thôi, con có kêu bao nhiêu tiếng cũng không thể khiến ta đổi ý đâu.”
Nói xong liền không thay đổi sắc mặt mà đóng cửa.
Joe: “…”
Lại mấy phút sau, trợ lý sắp xếp nhân viên phục vụ bưng trà chiều gõ cửa phòng của Younis, mỗi người một tách cà phê thêm một phần trà bánh, Kha Cẩn thì là một cốc nước hoa quả tươi.
Joe nhận cái cốc mà nhân viên phục vụ đưa tới, không hề phòng bị uống một ngụm, sau đó cả khuôn mặt đều tái mét.
Hắn ta nhe răng trợn mắt mà nhìn cái cốc của mình, “Đây là cái quái gì vậy?!”
Nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Nước hỗn hợp của mướp đắng và cần tây, cậu Eweth.”
Nhân viên phục vụ này chưa từng tiếp xúc với Joe, còn không biết Joe kiêng kị với cách xưg hô, vô ý thức gọi bằng họ của hắn.
Mà Joe chỉ sửng sốt một chút, lại tiếp tục nghiêm mặt hỏi: “Tôi sợ nhất hai thứ đồ này, anh có thù gì với tôi vậy?”
Nhân viên phục vụ: “Là cha cậu vừa mới gọi điện dặn dò, thưa cậu.”
Joe: “???”
Younis “phì” cười ra tiếng, khoanh tay nghiêng mặt đi.
Joe tiểu thiếu gia đờ đẫn nhìn nhân viên phục vụ một cái, lại nhìn cô một cái, không nhịn được nói: “Có phải ông ấy chuyên môn nhớ kỹ em sợ ăn cái gì nhất, chỉ để đợi đến ngày này không?”
Hắn ta nói, lại quay đầu sang chỗ Kha Cẩn xin giúp đỡ, muốn mượn nước trái cây của cậu ta uống một ngụm.
Kết quả Kha Cẩn chỉ là chậm rãi nhìn hắn ta một cái. Chắc cậu ta nghĩ Joe đang giục mình không thể để thừa, liền cầm cốc ừng ực ừng ực uống xong hết, một giọt cũng không để lại cho hắn ta.
Joe: “…”
Younis và Laura đều cười ngã xuống ghế.
Ở trong mắt người ngoài, đây hẳn là một ngày bết bát nhất với gia tộc Eweth.
Nhưng trên thực tế, tâm trạng của bọn họ rất tốt.
Có lẽ là tốt nhất từ trước đến nay.
…
Trong văn phòng của Dvor Eweth.
Cà phê mới pha tỏa hương nồng, Eweth cầm cái tách trước mặt lên uống một ngụm, nói với Yên Tuy Chi và Cố Yến: “Có một đứa con trai ngốc như thế đúng là rất bực, cũng may là khả năng kết bạn của nó thực sự không tệ.”
“Cảm ơn.” Cố Yến nói.
“Nhưng mà tôi vẫn rất hiếu kì —” Eweth vẫn không nói những điều mình biết ra ngay lập tức, mà có chút nghiền ngẫm nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, hỏi: “Vì sao lại cảm thấy tôi muốn giữ các cậu lại?”
“Bởi vì lời nói của ngài lúc trước.” Yên Tuy Chi khoác khuỷu tay lên trên lan can, thả lỏng cầm tách cà phê.
“Thật sao? Câu nào?”
“Những thứ chúng tôi tra được thì ngài cũng biết rồi, thông tin chúng tôi có ngài đều có, mà lần này gia tộc Manson lấy thái độ như thế tiến vào lĩnh vực y học, ngài lại không thèm để ý chút nào, nói rõ trong tay ngài đang nắm giữ rất nhiều thứ.” Yên Tuy Chi nở nụ cười, còn nói: “Chắc chắn những thông tin này không thể lấy được trong một sớm một chiều, nhưng nhiều năm như vậy ngài cũng rất ít hành động gì, tôi nghĩ… chắc không đơn giản là đang chờ ngày lành tháng tốt gì đâu nhỉ.”
Dvor Eweth nhìn tách cà phê tỏa nhiệt, thổi hai cái, “Rất thú vị, vậy tôi đang chờ cái gì?”
“Chứng cứ mang tính then chốt.” Yên Tuy Chi vừa nói vừa bổ sung một câu, “Đương nhiên, tôi học luật, có lẽ tư duy sẽ có chút hạn chế.”
“Vẫn rất thú vị, vậy cậu cảm thấy phải tìm chứng cứ mang tính then chốt này kiểu gì?” Dvor Eweth lại hỏi.
“Trước mắt xem ra, ngài cho rằng chứng cứ mang tính then này đang ở trên người tôi.” Yên Tuy Chi cười nói, “Cho nên, tôi rất phối hợp ở lại.”
Dvor Eweth rốt cuộc đưa mắt lên nhìn, ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Yên Tuy Chi một lúc lâu, nói: “Thật ra nếu nhìn kỹ, ngũ quan của cậu có bóng dáng của hai người bạn cũ… Đương nhiên, có lẽ là tác dụng tâm lý của tôi, dù sao cậu phải làm không chỉ một lần sửa đổi gen.”
Ông ta quay đầu nhìn về phía Cố Yến, đưa tay chỉ Yên Tuy Chi: “Không giới thiệu lần nữa với tôi sao, Cố Yến.”
Cố Yến nhìn thoáng qua Yên Tuy Chi, trầm giọng nói với Dvor Eweth: “Gọi là thực tập sinh như thế này quả thật có chút không lễ phép, đây là thầy của tôi, viện trưởng trước của học viện pháp luật đại học Metz, Yên Tuy Chi.”
Yên Tuy Chi nhíu mày liếc nhìn hắn.
Trước kia há miệng một câu “thực tập sinh”, ngậm miệng một câu “thực tập sinh”, gọi đến mức không thay đổi sắc mặt, lúc này bắt đầu kêu là không lễ phép, cũng không biết tài năng bịa đặt là học theo ai.
“Yên Tuy Chi…” Dvor Eweth đọc cái tên này một lần, nói: “Không theo họ cha mẹ cậu.”
“Theo bà ngoại đã sớm mất.” Yên Tuy Chi nói.
Dvor Eweth nhẹ nhàng “a” một tiếng, lại lắc đầu nói: “Đúng là hai người bạn kia bảo vệ tin tức trong gia đình quá chặt, nếu không tôi cũng sẽ quen biết cậu sớm hơn.”
Ông ta giống như bỗng chìm vào trong hồi ức, trầm mặc một lát mới khẽ cười nói: “Có lẽ cậu không biết, trước kia tôi từng bị bệnh nặng, trong rất nhiều năm tình trạng cơ thể cũng không tính là quá tốt. Tôi đã từng nói qua với cha mẹ cậu, nếu có một ngày tôi già hoặc sức khỏe không tốt, rời đi, mà Younis và Joe còn chưa đủ gánh vác được quá nặng, hy vọng cha mẹ cậu có thể thay tôi chăm sóc một chút. Đổi lại, nếu như…”
Dvor Eweth không nói xong nốt vế sau, mà ngừng một lát, mới nói: “Nhưng thật xấu hổ, tôi lại quan tâm không kịp lúc.”
Yên Tuy Chi di chuyển tách cà phê trong tay, suy nghĩ một chút, nói: “Người bảo Mervyn · White tiên sinh đi cứu tôi… là ngài sao?”
“Xem như thế đi.” Dvor Eweth nói.
“Vậy thì rất kịp lúc.” Yên Tuy Chi nói, “Dù sao tôi vẫn còn sống, mà lại sống rất tốt.”
Ánh mắt Dvor Eweth nhìn về phía anh lại trở nên thâm trầm, sau một lúc lâu ông ta mới lắc đầu bật cười, “Thật đúng là người một nhà. Chờ sau này khi tôi gặp được hai người bạn kia, nhất định sẽ chuyển lời lại cho họ, con của họ rất tốt, sẽ không để họ phải thất vọng.”
Dvor Eweth đột nhiên chuyển thái độ làm cho mọi người thấy rất bất ngờ. Ngoại trừ Cố Yến và Yên Tuy Chi, những người khác căn bản chưa lấy lại tinh thần, mà trong đó mờ mịt nhất chính là Joe.
Hắn ta há to miệng cứng đờ thật lâu, lại nửa ngày không tìm ra một câu thích hợp.
Đến khi Joe hoàn hồn, Dvor Eweth đã đi ra khỏi sân thượng, đang dặn dò trợ lý một ít chuyện.
“Chờ một chút!” Hắn ta đuổi theo một bước.
Dvor Eweth dừng bước ở đầu cầu thang, liếc qua hắn ta, lại tiếp tục nói với trợ lý: “—Cắt đứt video trong phòng làm việc đi, trong vòng hai giờ không nhận bất kỳ một cuộc họp nào nữa, không cần bắt đầu kế hoạch khẩn cấp gì mới, cụ thể cậu tự xem rồi xử lý, tối nay báo cáo một tiếng. Ngoài ra bảo bọn họ chuẩn bị mấy phần trà chiều cho mấy vị khách này, trong đó đưa hai phần đến tới phòng làm việc của tôi.”
Trợ lý nhẹ nhàng gật đầu, không bị kẹt ở giữa tu la tràng của hai cha con này, nhận nhiệm vụ rồi quay đầu bước đi.
Lúc này Dvor Eweth mới chuyển hướng sang Joe, đôi mắt màu xanh xám kia rất nhạt, rơi lên người ai sẽ khiến người đó khẩn trương một cách khó hiểu, giống như đang bị dò xét vậy.
Ông ta nhìn lướt qua mặt Joe, nói: “Không đóng sập cửa bỏ đi nữa hả? Lại muốn nói cái gì?”
Joe hít sâu một hơi, cố gắng đè tâm trạng phức tạp không diễn tả được trong lòng xuống, “Câu lúc trước của ba không đúng.”
“Câu nào?”
“Ba nói với con rằng không lấy được bất kì lợi ích gì, cái con có ba cũng có, không có cách nào bổ sung tin tức mới gì cho ba, cho nên ba mới không có lý do gì để nói cho con.” Joe nói, “Câu này khiến con rất khó chịu. Vừa rồi con không biết vì sao lại khó chịu, bây giờ mới nghĩ ra… ba đang nói về chuyện làm ăn, ba luôn dùng tư duy giao dịch để cân nhắc lời con nói, suy nghĩ về yêu cầu của con, sau đó lại dùng tư duy nói chuyện làm ăn để ra quyết định.”
Dvor Eweth nhìn hắn ta: “Đúng là như thế, nhưng cái này thì có vấn đề gì? Ta là thương nhân.”
“Nhưng con là con của ba.”
Joe cắn răng, lại buông ra, nói: “Con là con của ba, không phải là bạn bè làm ăn với ba, cũng không phải đối thủ đàm phán của ba.”
Lần này Dvor Eweth không lập tức nói tiếp.
Ông ta chỉ lẳng lặng nhìn Joe, sau một lúc lâu mới nói: “Thật sao? Nhưng từ khi con bắt đầu vào cửa, thái độ giọng điệu nói chuyện của con đều như một người đi đầu tư đàm phán vậy.”
“Con không có!” Joe vô ý thức phản bác.
Nhưng phản bác xong, hắn ta lại phát hiện mình không tìm thấy chứng cớ gì để chứng minh câu nói này.
Từ khi hắn ta vào cửa, đến khi ngồi xuống trên sân thượng, lại đến khi mở miệng nói ra tất cả… cẩn thận nghĩ lại, đúng là giống như một người đến yêu cầu hợp tác, mà không phải là con trai.
Joe cứng đờ một hồi lâu, chậm rãi rũ mắt, “Con không có, con vốn không có ý như vậy. Con đã nói với Younis là không có ý định chọc tức ba rồi. Con… chỉ là con đã quen rồi, bỗng chốc không đổi được.”
Hắn ta giang tay ra, lại gãi đầu một hồi. Rõ ràng nhẫn nhịn một bụng để nói, giờ lại luống cuống tay chân, không biết nói ra kiểu gì.
“Con… lúc ở Tửu Thành nhìn thấy kết quả so sánh bút tích, thật ra con rất vui. Cực kì cực kì vui.” Joe nói, “Nhưng càng vui thì càng thấp thỏm, sợ trong đó có bước nào đó bị con tính sai. Hôm nay con đến đây, thật ra chính là muốn nghe ba nói một câu…”
Chỉ cần có một câu chắc chắn, nói “Những chuyện liên quan đến mạng người kia không liên quan gì tới ta, ta đứng một bên với các con”, là thỏa mãn rồi.
Nhưng yết hầu của Joe hơi khô, đang nói bỗng nhiên im bặt, không biết tiếp tục thế nào, chỉ có thể trầm mặc rũ tay xuống, nhìn Dvor Eweth – người cha luôn bị hắn ta gọi là lão hồ ly này.
Ông thông minh như vậy, cho dù mình chưa nói xong, nhất định có thể hiểu được rõ ràng.
Dvor Eweth nhìn Joe thật lâu, đột nhiên gật đầu, “Tốt, ta nói cho con một câu.”
Mắt Joe sáng rực lên, không hề chớp mắt chờ đợi câu nói kia.
Hắn ta thấy bờ môi Dvor Eweth giật giật, tám phần ghét bỏ, hai phần bất đắc dĩ nói: “Vì sao ta lại sinh ra một đứa ngốc như con chứ?”
Nói xong, Eweth tiên sinh liền rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Joe: “…”
“Ngẩn ra làm gì?” Lúc Cố Yến đi ngang qua hắn ta, vỗ vỗ vai của hắn, “Ông ta đã cho cậu câu trả lời kia rồi.”
“Tôi biết.”
Joe nói.
Đương nhiên hắn ta biết, lão hồ ly nói như vậy cũng có nghĩa là đã cho hắn ta câu trả lời khẳng định nhất..
Dvor Eweth đã đứng trước cửa văn phòng, dùng vân tay mở cửa.
Joe nhìn về phía bên kia, đột nhiên cảm giác được mình như trở lại hơn hai mươi năm trước, đứng tại điểm bắt đầu tất cả sự hiểu lầm, thoáng một cái thời gian đã qua, mở miệng nói: “…Ba, con xin lỗi.”
Cái tay đẩy cửa của Dvor Eweth dừng lại, quay đầu nhìn qua.
“Con xin lỗi.” Joe nói.
Đây đại khái là khoảnh khắc lão hồ ly biểu hiện cảm xúc rõ ràng nhất, có vẻ như ông ta muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ thu hồi ánh mắt, mời Cố Yến và Yên Tuy Chi vào văn phòng, sau đó vịn cửa, bình tĩnh nói với Joe: “Ta chỉ tính toán đàm phán với hai cậu bé này thôi, con có kêu bao nhiêu tiếng cũng không thể khiến ta đổi ý đâu.”
Nói xong liền không thay đổi sắc mặt mà đóng cửa.
Joe: “…”
Lại mấy phút sau, trợ lý sắp xếp nhân viên phục vụ bưng trà chiều gõ cửa phòng của Younis, mỗi người một tách cà phê thêm một phần trà bánh, Kha Cẩn thì là một cốc nước hoa quả tươi.
Joe nhận cái cốc mà nhân viên phục vụ đưa tới, không hề phòng bị uống một ngụm, sau đó cả khuôn mặt đều tái mét.
Hắn ta nhe răng trợn mắt mà nhìn cái cốc của mình, “Đây là cái quái gì vậy?!”
Nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Nước hỗn hợp của mướp đắng và cần tây, cậu Eweth.”
Nhân viên phục vụ này chưa từng tiếp xúc với Joe, còn không biết Joe kiêng kị với cách xưg hô, vô ý thức gọi bằng họ của hắn.
Mà Joe chỉ sửng sốt một chút, lại tiếp tục nghiêm mặt hỏi: “Tôi sợ nhất hai thứ đồ này, anh có thù gì với tôi vậy?”
Nhân viên phục vụ: “Là cha cậu vừa mới gọi điện dặn dò, thưa cậu.”
Joe: “???”
Younis “phì” cười ra tiếng, khoanh tay nghiêng mặt đi.
Joe tiểu thiếu gia đờ đẫn nhìn nhân viên phục vụ một cái, lại nhìn cô một cái, không nhịn được nói: “Có phải ông ấy chuyên môn nhớ kỹ em sợ ăn cái gì nhất, chỉ để đợi đến ngày này không?”
Hắn ta nói, lại quay đầu sang chỗ Kha Cẩn xin giúp đỡ, muốn mượn nước trái cây của cậu ta uống một ngụm.
Kết quả Kha Cẩn chỉ là chậm rãi nhìn hắn ta một cái. Chắc cậu ta nghĩ Joe đang giục mình không thể để thừa, liền cầm cốc ừng ực ừng ực uống xong hết, một giọt cũng không để lại cho hắn ta.
Joe: “…”
Younis và Laura đều cười ngã xuống ghế.
Ở trong mắt người ngoài, đây hẳn là một ngày bết bát nhất với gia tộc Eweth.
Nhưng trên thực tế, tâm trạng của bọn họ rất tốt.
Có lẽ là tốt nhất từ trước đến nay.
…
Trong văn phòng của Dvor Eweth.
Cà phê mới pha tỏa hương nồng, Eweth cầm cái tách trước mặt lên uống một ngụm, nói với Yên Tuy Chi và Cố Yến: “Có một đứa con trai ngốc như thế đúng là rất bực, cũng may là khả năng kết bạn của nó thực sự không tệ.”
“Cảm ơn.” Cố Yến nói.
“Nhưng mà tôi vẫn rất hiếu kì —” Eweth vẫn không nói những điều mình biết ra ngay lập tức, mà có chút nghiền ngẫm nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, hỏi: “Vì sao lại cảm thấy tôi muốn giữ các cậu lại?”
“Bởi vì lời nói của ngài lúc trước.” Yên Tuy Chi khoác khuỷu tay lên trên lan can, thả lỏng cầm tách cà phê.
“Thật sao? Câu nào?”
“Những thứ chúng tôi tra được thì ngài cũng biết rồi, thông tin chúng tôi có ngài đều có, mà lần này gia tộc Manson lấy thái độ như thế tiến vào lĩnh vực y học, ngài lại không thèm để ý chút nào, nói rõ trong tay ngài đang nắm giữ rất nhiều thứ.” Yên Tuy Chi nở nụ cười, còn nói: “Chắc chắn những thông tin này không thể lấy được trong một sớm một chiều, nhưng nhiều năm như vậy ngài cũng rất ít hành động gì, tôi nghĩ… chắc không đơn giản là đang chờ ngày lành tháng tốt gì đâu nhỉ.”
Dvor Eweth nhìn tách cà phê tỏa nhiệt, thổi hai cái, “Rất thú vị, vậy tôi đang chờ cái gì?”
“Chứng cứ mang tính then chốt.” Yên Tuy Chi vừa nói vừa bổ sung một câu, “Đương nhiên, tôi học luật, có lẽ tư duy sẽ có chút hạn chế.”
“Vẫn rất thú vị, vậy cậu cảm thấy phải tìm chứng cứ mang tính then chốt này kiểu gì?” Dvor Eweth lại hỏi.
“Trước mắt xem ra, ngài cho rằng chứng cứ mang tính then này đang ở trên người tôi.” Yên Tuy Chi cười nói, “Cho nên, tôi rất phối hợp ở lại.”
Dvor Eweth rốt cuộc đưa mắt lên nhìn, ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Yên Tuy Chi một lúc lâu, nói: “Thật ra nếu nhìn kỹ, ngũ quan của cậu có bóng dáng của hai người bạn cũ… Đương nhiên, có lẽ là tác dụng tâm lý của tôi, dù sao cậu phải làm không chỉ một lần sửa đổi gen.”
Ông ta quay đầu nhìn về phía Cố Yến, đưa tay chỉ Yên Tuy Chi: “Không giới thiệu lần nữa với tôi sao, Cố Yến.”
Cố Yến nhìn thoáng qua Yên Tuy Chi, trầm giọng nói với Dvor Eweth: “Gọi là thực tập sinh như thế này quả thật có chút không lễ phép, đây là thầy của tôi, viện trưởng trước của học viện pháp luật đại học Metz, Yên Tuy Chi.”
Yên Tuy Chi nhíu mày liếc nhìn hắn.
Trước kia há miệng một câu “thực tập sinh”, ngậm miệng một câu “thực tập sinh”, gọi đến mức không thay đổi sắc mặt, lúc này bắt đầu kêu là không lễ phép, cũng không biết tài năng bịa đặt là học theo ai.
“Yên Tuy Chi…” Dvor Eweth đọc cái tên này một lần, nói: “Không theo họ cha mẹ cậu.”
“Theo bà ngoại đã sớm mất.” Yên Tuy Chi nói.
Dvor Eweth nhẹ nhàng “a” một tiếng, lại lắc đầu nói: “Đúng là hai người bạn kia bảo vệ tin tức trong gia đình quá chặt, nếu không tôi cũng sẽ quen biết cậu sớm hơn.”
Ông ta giống như bỗng chìm vào trong hồi ức, trầm mặc một lát mới khẽ cười nói: “Có lẽ cậu không biết, trước kia tôi từng bị bệnh nặng, trong rất nhiều năm tình trạng cơ thể cũng không tính là quá tốt. Tôi đã từng nói qua với cha mẹ cậu, nếu có một ngày tôi già hoặc sức khỏe không tốt, rời đi, mà Younis và Joe còn chưa đủ gánh vác được quá nặng, hy vọng cha mẹ cậu có thể thay tôi chăm sóc một chút. Đổi lại, nếu như…”
Dvor Eweth không nói xong nốt vế sau, mà ngừng một lát, mới nói: “Nhưng thật xấu hổ, tôi lại quan tâm không kịp lúc.”
Yên Tuy Chi di chuyển tách cà phê trong tay, suy nghĩ một chút, nói: “Người bảo Mervyn · White tiên sinh đi cứu tôi… là ngài sao?”
“Xem như thế đi.” Dvor Eweth nói.
“Vậy thì rất kịp lúc.” Yên Tuy Chi nói, “Dù sao tôi vẫn còn sống, mà lại sống rất tốt.”
Ánh mắt Dvor Eweth nhìn về phía anh lại trở nên thâm trầm, sau một lúc lâu ông ta mới lắc đầu bật cười, “Thật đúng là người một nhà. Chờ sau này khi tôi gặp được hai người bạn kia, nhất định sẽ chuyển lời lại cho họ, con của họ rất tốt, sẽ không để họ phải thất vọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.