Chương 137: Liên quan (6)
Mộc Tô Lý
31/05/2022
Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
Thời tiết sáng sớm không hề quang đãng, tầng mây rất dày, chặn lại ánh mặt trời vốn nên có, cho nên càng thêm âm trầm.
Yên Tuy Chi và Cố Yến dựa vào ở trên ghế sa lon ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, bận rộn một đêm, nhưng lại giống với thời tiết xui xẻo này, không hề tiến triển thêm chút nào.
Tiếp xúc nhiều với vụ án, thứ tra được vừa có chỗ tốt lại có chỗ xấu.
Chỗ tốt là kinh nghiệm phong phú, trực giác luôn bén nhạy hơn người bình thường một ít, có tám chín phần mười là có thể đánh một cái trúng chỗ quan trọng, đại khái là một loại điều kiện phản xạ hàng năm luyện ra được.
Chỗ xấu là sẽ có tư duy định thức.
Bọn họ đều biết trong kiểu phạm tội cố ý mưu hại, người mưu hại thường thường sẽ trở lại hiện trường sau khi chuyện xảy ra.
Có kẻ muốn xác nhận tận mắt xem kết quả có như gã mong muốn hay không, có kẻ thì chỉ muốn đi thưởng thức kiệt tác của mình.
Có lẽ người mưu hại sẽ đứng từ xa xem, có lẽ sẽ nấp ở trong đám người vây xem, làm bộ là một người qua đường thông thường tham gia náo nhiệt. Nhưng bất kể là loại nào, cũng có thể sẽ để lại một ít dấu vết.
Đây thật ra là suy nghĩ cảnh sát thường áp dụng điều tra phá án, là chuyên gia trên một ý nghĩa khác như Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng không ngoại lệ.
Sự chú ý của Joe và Younis đều là những người kia, ví dụ như Chu giáo sư trí nhớ không ngừng thoái hóa cuối cùng mất trí mà qua đời, còn có quý bà Luce có hai mỏ thuốc sau đó tự sát ở trong ngục vân vân…
Nếu chuyện xảy ra trên người bọn họ không đơn giản như ban đầu nhận định, nếu thật sự có nhân tố ở trong đó, nói không chừng kẻ tình nghi cũng sẽ có hành động “trở lại hiện trường”.
Cho nên lúc sàng lọc hình, Yên Tuy Chi và Cố Yến mỗi người chia một nửa, trước tiên lựa ra ảnh của giáo sư Chu, bà Luce trước khi xảy ra chuyện, từ những bức ảnh đó chỉ ra một ít người có hành vi khác thường, lại đặt chung những tấm hình đó một chỗ so sánh, tìm đường suy luận hoặc là điểm tương tự.
Đáng tiếc kết quả lại không như người ta mong muốn.
Giống như gặp phải nút thắt, không lên được, không xuống được.
Yên Tuy Chi bỏ qua đống ảnh nhìn cả đêm, xoa xoa cổ, tức giận nói: “Cảm giác mình trở lại thời đại học, mấy giáo sư đồng thời bắt phân tích án lệ, trong đầu đông nam tây bắc đều được nhét vào một vụ án, sau đó vỡ thành một đống ở ngã rẽ, trong mắt toàn là tay gãy chân gãy, chỉ là không biết ai sẽ là người kế tiếp.”
“…”
Đang chuẩn bị làm hai phần bữa sáng – luật sư Cố yên lặng dừng tay, mặt đầy vẻ chết lặng nhìn anh.
Yên Tuy Chi đứng lên thư giãn gân cốt, đụng phải ánh mắt hắn liền bật cười, giơ ngón trỏ để lên môi mình, nói: “Được rồi tôi không nói, tránh cho không ăn được bữa sáng lại đổ lên đầu tôi.”
Anh lê dép, không nhanh không chậm vào bếp, một mình chiếm một cái chảo, chiên trứng gà.
“Nhưng tôi có một trực giác.” Yên Tuy Chi đặt trứng ốp lòng đào của mình vào đĩa, lại làm cho cho Cố Yến một bát mì.
“Trực giác gì?”
Cố Yến đứng ở bên cạnh anh, dùng bát thủy tinh làm salad, sau đó chia vào hai cái đĩa.
“Cảm giác rất nhanh sẽ tóm được đầu dây kia.” Yên Tuy Chi thong dong nói, “Một đống lùm xùm không có chút đầu mối nào, thường có nghĩa là chúng ta tìm được rất nhiều thứ, so với đầu mối lác đác không có mấy, thật ra đây là một điềm tốt. Chỉ cần tìm được một đầu dây, tất cả sẽ được sáng tỏ.”
Anh luôn là như vậy, chuyện có phiền phức đi nữa, nhưng đến miệng anh đều sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, không cần sốt ruột cũng không cần lo lắng. Mỗi lần nói những lời này, dáng vẻ ung dung thong thả lại bình tĩnh của anh quả thực rất khiến người ta yêu thích.
Ít nhất Cố Yến thích vô cùng.
Điều kiện đầu tiên là anh không được cố ý trêu chọc người khác.
“Kinh nghiệm nói cho tôi, sẽ không thể rối loạn nữa, cũng đã gần đến lúc rồi.” Yên Tuy Chi nói, “Đám tay chân gãy kia rất nhanh sẽ được ghép lại —”
Còn chưa nói hết, Cố Yến đã xiên một quả quà chua chặn lại miệng của Yên Tuy Chi, tránh cho người này nói bậy những ví dụ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Hắn một tay cầm nĩa, một tay nhanh chóng trở trả lời mấy phong thư điện tử.
Yên Tuy Chi vượt qua bả vai hắn xem, đã nhìn thấy liên tiếp mấy từ “Xin lỗi” “Không có thời gian” “Không được, cảm ơn”.
Trong tay luật sư sẽ không chỉ nhận một vụ án, bởi vì một vụ án từ điều tra lấy chứng cứ rồi đến ra tòa truy tố, thường thường phải trải qua một khoảng thời gian rất dài. Trước kia là một hai năm thậm chí mấy năm cũng bình thường. Hiện nay dưới cơ chế Liên Minh và hiệu suất làm việc, quá trình này đã rút ngắn đi rất nhiều, nhưng ngắn thì cũng phải tầm hai ba chục ngày, lâu thì nửa năm một năm.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, Cố Yến quả thật đã từ chối không ít chuyện, điểm chính tạm thời đều đặt ở Ông lắc đầu, vụ án liên quan đến Yên Tuy Chi và Joe.
Những luật sư hạng nhất khác thì đang giảm số lượng trong kỳ công bố, là vì muốn giảm nguy hiểm và tranh cãi. Hắn cũng giảm, nhưng cố tình lại đi ngược lại với người khác, mỗi một chuyện tham gia đều rất nguy hiểm và đáng gây tranh cãi.
Yên Tuy Chi biết ý tưởng của hắn, bản tính của hai người là giống nhau, cho nên cũng không nói nhiều. Chỉ thuận miệng hỏi: “Ủy thác mới à?”
Cố Yến đưa màn hình ra trước mặt anh, lắc đầu nói: “Không phải, là thư do Horace · Ji gửi tới.”
“Ồ?” Yên Tuy Chi đọc qua nội dung, phát hiện đương sự Horace · Ji của bọn họ bị giam ở bệnh viện đã mấy ngày, rốt cuộc có chút không kìm chế được, hỏi Cố Yến lúc nào lại đi gặp mặt.
Yên Tuy Chi cười hừ một tiếng, “Gửi tới lúc nào thế?”
“Sáng hôm qua một cái, nửa đêm hôm qua một cái.” Cố Yến nói.
“Nửa đêm?”
“Nói chính xác là rạng sáng, vừa vặn trong khoảng thời gian tôi ngủ.” Cố Yến nhàn nhạt nói, “Vừa rồi tra thư mới nhìn thấy, đã qua hơn hai giờ, không biết vị Ji tiên sinh kia có ngủ không nữa.”
Yên Tuy Chi hỏi: “Cậu nói thế nào?”
Cố Yến nói: “Tôi bảo hôm nay còn có một số việc phải xử lý, không có thời gian đi bệnh viện, sáng ngày kia sẽ bàn lại ở chỗ cảnh sát.”
Hắn bảo Horace · Ji tiên sinh không cần nóng nảy, yên tâm đừng gấp, giọng điệu lễ phép ổn định, nói cứ như thật vậy.
Nhưng thật ra thì trong lòng hai bên đều biết rất rõ, hắn không muốn nghe nữa Horace · Ji nói chuyện vớ vẩn nữa, chỉ muốn nghe lời thật.
Phải nhìn xem lúc nào vị Horace · Ji kia mới thỏa hiệp.
Hai người ngồi xuống cạnh bàn ăn dùng cơm, đồng hồ trên tường vừa vặn vang lên 7 tiếng nhạc nhẹ, là âm thanh dương cầm trong trẻo, tạo thành mấy tiếng chim hót xa xăm.
“7 giờ còn báo? Sao tôi nghe quen thế nhỉ.” Yên Tuy Chi ung dung thong thả ăn sáng, nói như tán gẫu.
“Nếu không từ chối lời mời chạy bộ sáng sớm của tôi thì ngày nào cũng sẽ được nghe.”
Lúc nói chuyện, tiếng chim hót trong trẻo hơn, uyển chuyển đổi mấy lần, rất đặc biệt.
“Tiếng chim gì đây?” Yên Tuy Chi không có nghiên cứu gì về phương diện này.
“Hơi giống với chim Mục Đinh.” Cố Yến nói, “Trước kia đi công tác ở hành tinh Tổ từng gặp, tôi còn tưởng rằng là chim đốm xám, vẻ ngoài rất giống, nghe tiếng kêu mới phát hiện không giống nhau, hướng dẫn viên nói đây là một loại chim địa phương, thích hợp thuần phục để nuôi, rất thân người. Lúc ấy tôi ở trên một đảo nhỏ, thổ dân chỉ thích nuôi loại chim này để báo giờ, có lẽ nhà sản xuất lấy ý tưởng từ đó.”
Sở dĩ gọi là hành tinh Tổ, cũng bởi vì trên đó có quá nhiều chim, nhiều đến mức căn bản không ai có thể biết được hết, càng cho thấy dân số ít ỏi, giống như khách ở tạm hơn.
Tùy tiện bắt một con chim ở đó, trừ người hành tinh Tổ thì toàn Liên Minh không có mấy ai biết tên nó.
Dẫu sao ở những nơi khác, không có mấy ai sẽ chú ý chim trên đỉnh đầu mỗi ngày cả…
“Chờ một chút —” Yên Tuy Chi nghe lời này, bị một ít hình ảnh trong đó đâm trúng, hơi sửng sốt, “Loại chim này rất giống chim đốm xám?”
Anh thuận tay tìm kiếm hình ảnh con chim đó trên mạng, so sánh nó và chim đốm xám. Anh tùy tiện chọn một liên kết nhấn vào, lướt qua một lần, phát hiện sự khác nhau duy nhất ở vẻ bề ngoài của loài chim này và chim đốm xám là mép lông đuôi có màu đỏ nhạt.
Trừ những thứ này ra, chính là chim đốm xám rất hay gặp trên các hành tinh trong Liên Minh, được coi là sức mạnh sinh mệnh, là một loài chim có sức thích ứng và năng lực sinh sản mạnh nhất, chim bay trên trời có tám, chín con là nó. Nhưng chim Mục Đinh thì không thường gặp, chúng rất ít xuất hiện ở những hành tinh khác, trừ khi được thuần dưỡng để người nuôi mang đi.
Loại phản ứng này cũng nhắc nhở Cố Yến, nĩa trong nay hắn hơi dừng, đột nhiên như nhớ tới cái gì mà kéo đống hình trên ghế sô pha tới..
Đống hình này đã được bọn họ sửa sang lại cả đêm, chia làm hai chồng, một chồng là cảnh tượng con người lặp lại, hoặc là góc độ không tốt, hoặc là có chút mơ hồ. Một chồng chồng là được bọn họ phác họa qua.
Yên Tuy Chi thấy hắn làm như vậy, khen một câu: “Cậu ở trong đầu tôi sao? Phản ứng nhanh như vậy.”
Cố Yến nhíu mày, vừa nhanh chóng dùng từ “Chim” để tìm kiếm hình ảnh, trong nháy mắt đã đưa ra một nhóm hình.
Bọn họ tốn thời gian cả đêm, rơi vào suy nghĩ định thức, theo bản năng đặt tất cả sự chú ý trên con người, nhưng quên mất trong hình còn có một loại vật sống thường xuyên xuất hiện — chim bay trên trời.
Hơn nữa nếu nhớ không lầm, Jim · Bunche có vài hình ảnh kèm chú thích, trong đó có một bộ phận đề cập tới những nơi có loài chim hiếm thấy. Hình thời gian trùng hợp với ngày cơ thể của giáo sư Chu xảy ra vấn đề.
Thời tiết sáng sớm không hề quang đãng, tầng mây rất dày, chặn lại ánh mặt trời vốn nên có, cho nên càng thêm âm trầm.
Yên Tuy Chi và Cố Yến dựa vào ở trên ghế sa lon ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, bận rộn một đêm, nhưng lại giống với thời tiết xui xẻo này, không hề tiến triển thêm chút nào.
Tiếp xúc nhiều với vụ án, thứ tra được vừa có chỗ tốt lại có chỗ xấu.
Chỗ tốt là kinh nghiệm phong phú, trực giác luôn bén nhạy hơn người bình thường một ít, có tám chín phần mười là có thể đánh một cái trúng chỗ quan trọng, đại khái là một loại điều kiện phản xạ hàng năm luyện ra được.
Chỗ xấu là sẽ có tư duy định thức.
Bọn họ đều biết trong kiểu phạm tội cố ý mưu hại, người mưu hại thường thường sẽ trở lại hiện trường sau khi chuyện xảy ra.
Có kẻ muốn xác nhận tận mắt xem kết quả có như gã mong muốn hay không, có kẻ thì chỉ muốn đi thưởng thức kiệt tác của mình.
Có lẽ người mưu hại sẽ đứng từ xa xem, có lẽ sẽ nấp ở trong đám người vây xem, làm bộ là một người qua đường thông thường tham gia náo nhiệt. Nhưng bất kể là loại nào, cũng có thể sẽ để lại một ít dấu vết.
Đây thật ra là suy nghĩ cảnh sát thường áp dụng điều tra phá án, là chuyên gia trên một ý nghĩa khác như Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng không ngoại lệ.
Sự chú ý của Joe và Younis đều là những người kia, ví dụ như Chu giáo sư trí nhớ không ngừng thoái hóa cuối cùng mất trí mà qua đời, còn có quý bà Luce có hai mỏ thuốc sau đó tự sát ở trong ngục vân vân…
Nếu chuyện xảy ra trên người bọn họ không đơn giản như ban đầu nhận định, nếu thật sự có nhân tố ở trong đó, nói không chừng kẻ tình nghi cũng sẽ có hành động “trở lại hiện trường”.
Cho nên lúc sàng lọc hình, Yên Tuy Chi và Cố Yến mỗi người chia một nửa, trước tiên lựa ra ảnh của giáo sư Chu, bà Luce trước khi xảy ra chuyện, từ những bức ảnh đó chỉ ra một ít người có hành vi khác thường, lại đặt chung những tấm hình đó một chỗ so sánh, tìm đường suy luận hoặc là điểm tương tự.
Đáng tiếc kết quả lại không như người ta mong muốn.
Giống như gặp phải nút thắt, không lên được, không xuống được.
Yên Tuy Chi bỏ qua đống ảnh nhìn cả đêm, xoa xoa cổ, tức giận nói: “Cảm giác mình trở lại thời đại học, mấy giáo sư đồng thời bắt phân tích án lệ, trong đầu đông nam tây bắc đều được nhét vào một vụ án, sau đó vỡ thành một đống ở ngã rẽ, trong mắt toàn là tay gãy chân gãy, chỉ là không biết ai sẽ là người kế tiếp.”
“…”
Đang chuẩn bị làm hai phần bữa sáng – luật sư Cố yên lặng dừng tay, mặt đầy vẻ chết lặng nhìn anh.
Yên Tuy Chi đứng lên thư giãn gân cốt, đụng phải ánh mắt hắn liền bật cười, giơ ngón trỏ để lên môi mình, nói: “Được rồi tôi không nói, tránh cho không ăn được bữa sáng lại đổ lên đầu tôi.”
Anh lê dép, không nhanh không chậm vào bếp, một mình chiếm một cái chảo, chiên trứng gà.
“Nhưng tôi có một trực giác.” Yên Tuy Chi đặt trứng ốp lòng đào của mình vào đĩa, lại làm cho cho Cố Yến một bát mì.
“Trực giác gì?”
Cố Yến đứng ở bên cạnh anh, dùng bát thủy tinh làm salad, sau đó chia vào hai cái đĩa.
“Cảm giác rất nhanh sẽ tóm được đầu dây kia.” Yên Tuy Chi thong dong nói, “Một đống lùm xùm không có chút đầu mối nào, thường có nghĩa là chúng ta tìm được rất nhiều thứ, so với đầu mối lác đác không có mấy, thật ra đây là một điềm tốt. Chỉ cần tìm được một đầu dây, tất cả sẽ được sáng tỏ.”
Anh luôn là như vậy, chuyện có phiền phức đi nữa, nhưng đến miệng anh đều sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, không cần sốt ruột cũng không cần lo lắng. Mỗi lần nói những lời này, dáng vẻ ung dung thong thả lại bình tĩnh của anh quả thực rất khiến người ta yêu thích.
Ít nhất Cố Yến thích vô cùng.
Điều kiện đầu tiên là anh không được cố ý trêu chọc người khác.
“Kinh nghiệm nói cho tôi, sẽ không thể rối loạn nữa, cũng đã gần đến lúc rồi.” Yên Tuy Chi nói, “Đám tay chân gãy kia rất nhanh sẽ được ghép lại —”
Còn chưa nói hết, Cố Yến đã xiên một quả quà chua chặn lại miệng của Yên Tuy Chi, tránh cho người này nói bậy những ví dụ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Hắn một tay cầm nĩa, một tay nhanh chóng trở trả lời mấy phong thư điện tử.
Yên Tuy Chi vượt qua bả vai hắn xem, đã nhìn thấy liên tiếp mấy từ “Xin lỗi” “Không có thời gian” “Không được, cảm ơn”.
Trong tay luật sư sẽ không chỉ nhận một vụ án, bởi vì một vụ án từ điều tra lấy chứng cứ rồi đến ra tòa truy tố, thường thường phải trải qua một khoảng thời gian rất dài. Trước kia là một hai năm thậm chí mấy năm cũng bình thường. Hiện nay dưới cơ chế Liên Minh và hiệu suất làm việc, quá trình này đã rút ngắn đi rất nhiều, nhưng ngắn thì cũng phải tầm hai ba chục ngày, lâu thì nửa năm một năm.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, Cố Yến quả thật đã từ chối không ít chuyện, điểm chính tạm thời đều đặt ở Ông lắc đầu, vụ án liên quan đến Yên Tuy Chi và Joe.
Những luật sư hạng nhất khác thì đang giảm số lượng trong kỳ công bố, là vì muốn giảm nguy hiểm và tranh cãi. Hắn cũng giảm, nhưng cố tình lại đi ngược lại với người khác, mỗi một chuyện tham gia đều rất nguy hiểm và đáng gây tranh cãi.
Yên Tuy Chi biết ý tưởng của hắn, bản tính của hai người là giống nhau, cho nên cũng không nói nhiều. Chỉ thuận miệng hỏi: “Ủy thác mới à?”
Cố Yến đưa màn hình ra trước mặt anh, lắc đầu nói: “Không phải, là thư do Horace · Ji gửi tới.”
“Ồ?” Yên Tuy Chi đọc qua nội dung, phát hiện đương sự Horace · Ji của bọn họ bị giam ở bệnh viện đã mấy ngày, rốt cuộc có chút không kìm chế được, hỏi Cố Yến lúc nào lại đi gặp mặt.
Yên Tuy Chi cười hừ một tiếng, “Gửi tới lúc nào thế?”
“Sáng hôm qua một cái, nửa đêm hôm qua một cái.” Cố Yến nói.
“Nửa đêm?”
“Nói chính xác là rạng sáng, vừa vặn trong khoảng thời gian tôi ngủ.” Cố Yến nhàn nhạt nói, “Vừa rồi tra thư mới nhìn thấy, đã qua hơn hai giờ, không biết vị Ji tiên sinh kia có ngủ không nữa.”
Yên Tuy Chi hỏi: “Cậu nói thế nào?”
Cố Yến nói: “Tôi bảo hôm nay còn có một số việc phải xử lý, không có thời gian đi bệnh viện, sáng ngày kia sẽ bàn lại ở chỗ cảnh sát.”
Hắn bảo Horace · Ji tiên sinh không cần nóng nảy, yên tâm đừng gấp, giọng điệu lễ phép ổn định, nói cứ như thật vậy.
Nhưng thật ra thì trong lòng hai bên đều biết rất rõ, hắn không muốn nghe nữa Horace · Ji nói chuyện vớ vẩn nữa, chỉ muốn nghe lời thật.
Phải nhìn xem lúc nào vị Horace · Ji kia mới thỏa hiệp.
Hai người ngồi xuống cạnh bàn ăn dùng cơm, đồng hồ trên tường vừa vặn vang lên 7 tiếng nhạc nhẹ, là âm thanh dương cầm trong trẻo, tạo thành mấy tiếng chim hót xa xăm.
“7 giờ còn báo? Sao tôi nghe quen thế nhỉ.” Yên Tuy Chi ung dung thong thả ăn sáng, nói như tán gẫu.
“Nếu không từ chối lời mời chạy bộ sáng sớm của tôi thì ngày nào cũng sẽ được nghe.”
Lúc nói chuyện, tiếng chim hót trong trẻo hơn, uyển chuyển đổi mấy lần, rất đặc biệt.
“Tiếng chim gì đây?” Yên Tuy Chi không có nghiên cứu gì về phương diện này.
“Hơi giống với chim Mục Đinh.” Cố Yến nói, “Trước kia đi công tác ở hành tinh Tổ từng gặp, tôi còn tưởng rằng là chim đốm xám, vẻ ngoài rất giống, nghe tiếng kêu mới phát hiện không giống nhau, hướng dẫn viên nói đây là một loại chim địa phương, thích hợp thuần phục để nuôi, rất thân người. Lúc ấy tôi ở trên một đảo nhỏ, thổ dân chỉ thích nuôi loại chim này để báo giờ, có lẽ nhà sản xuất lấy ý tưởng từ đó.”
Sở dĩ gọi là hành tinh Tổ, cũng bởi vì trên đó có quá nhiều chim, nhiều đến mức căn bản không ai có thể biết được hết, càng cho thấy dân số ít ỏi, giống như khách ở tạm hơn.
Tùy tiện bắt một con chim ở đó, trừ người hành tinh Tổ thì toàn Liên Minh không có mấy ai biết tên nó.
Dẫu sao ở những nơi khác, không có mấy ai sẽ chú ý chim trên đỉnh đầu mỗi ngày cả…
“Chờ một chút —” Yên Tuy Chi nghe lời này, bị một ít hình ảnh trong đó đâm trúng, hơi sửng sốt, “Loại chim này rất giống chim đốm xám?”
Anh thuận tay tìm kiếm hình ảnh con chim đó trên mạng, so sánh nó và chim đốm xám. Anh tùy tiện chọn một liên kết nhấn vào, lướt qua một lần, phát hiện sự khác nhau duy nhất ở vẻ bề ngoài của loài chim này và chim đốm xám là mép lông đuôi có màu đỏ nhạt.
Trừ những thứ này ra, chính là chim đốm xám rất hay gặp trên các hành tinh trong Liên Minh, được coi là sức mạnh sinh mệnh, là một loài chim có sức thích ứng và năng lực sinh sản mạnh nhất, chim bay trên trời có tám, chín con là nó. Nhưng chim Mục Đinh thì không thường gặp, chúng rất ít xuất hiện ở những hành tinh khác, trừ khi được thuần dưỡng để người nuôi mang đi.
Loại phản ứng này cũng nhắc nhở Cố Yến, nĩa trong nay hắn hơi dừng, đột nhiên như nhớ tới cái gì mà kéo đống hình trên ghế sô pha tới..
Đống hình này đã được bọn họ sửa sang lại cả đêm, chia làm hai chồng, một chồng là cảnh tượng con người lặp lại, hoặc là góc độ không tốt, hoặc là có chút mơ hồ. Một chồng chồng là được bọn họ phác họa qua.
Yên Tuy Chi thấy hắn làm như vậy, khen một câu: “Cậu ở trong đầu tôi sao? Phản ứng nhanh như vậy.”
Cố Yến nhíu mày, vừa nhanh chóng dùng từ “Chim” để tìm kiếm hình ảnh, trong nháy mắt đã đưa ra một nhóm hình.
Bọn họ tốn thời gian cả đêm, rơi vào suy nghĩ định thức, theo bản năng đặt tất cả sự chú ý trên con người, nhưng quên mất trong hình còn có một loại vật sống thường xuyên xuất hiện — chim bay trên trời.
Hơn nữa nếu nhớ không lầm, Jim · Bunche có vài hình ảnh kèm chú thích, trong đó có một bộ phận đề cập tới những nơi có loài chim hiếm thấy. Hình thời gian trùng hợp với ngày cơ thể của giáo sư Chu xảy ra vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.