Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê
Chương 24
Tiểu Xíu
30/04/2023
Tại một căn phòng xa hoa tráng lệ, có lẽ là ở khách sạn 5 sao có tiếng tăm.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai cơ thể trần trụi ôm sát quấn quít vào nhau không rời.
Một tiếng rầm nhẹ vang lên, nối theo là tiếng thở dồn dập của một người phụ nữ.
Ngọc Mỹ Liên cười hạnh phúc, nằm gọn trong vòng tay của Nghiêm Hùng.
Âm thanh mềm mại như tơ, hết sức yêu kiều:
- Anh à, tại sao anh lại muốn em mời Cung Ân Tố đến lễ cưới....?
Bà ta thật sự không hiểu suy nghĩ của Nghiêm Hùng cho lắm. Rõ là biết quan hệ giữa bà ta với Cung Ân Tố không mấy gì tốt đẹp, thế mà Nghiêm Hùng vẫn cứ muốn bà ta gửi đi thiệp mời.
Nhiều lần hỏi hắn, hắn vẫn cứ ngơ ngơ mà bỏ qua. Sau đó lại lao đến ôm ấp Ngọc Mỹ Liên, khiến lòng bà cũng mềm nhũn theo.
Nghiêm Hùng vuốt ve "vật nhỏ" trong tay, từng tấc da mềm mịn của Ngọc Mỹ Liên, khiến cho hắn cảm thấy rất thích.
Nhưng nhớ lại dáng dấp tươi trẻ, còn mang hương vị trong trắng mới mẻ của Cung Ân Tố kia, Nghiêm Hùng liếm liếm môi, nở một nụ cười gian xảo.
Hiển nhiên biểu cảm này không lọt được vào ánh mắt đang thấm nhuần tình nồng của Ngọc Mỹ Liên.
- Em còn nhớ vị Giám đốc Tần lần trước anh có nhắc đến không? Sắp tới anh cần bàn bạc hợp đồng với ông ta, mà bản tính ông ta muốn hợp tác cùng rất đơn giản, chỉ cần cho một con dê mới mẻ vừa miệng là ông ta ưng ngay.
Ngọc Mỹ Liên cũng chẳng phải là đồ ngốc, Nghiêm Hùng nói đến đây thôi, bà ta vẫn có thể hiểu được vế sau đó.
Tuy trong lòng cũng hơi tiếc cho Cung Ân Tố, dù sao cũng chạm mặt nhau suốt 5 năm liền, chỉ là đó cũng chẳng phải việc của bà ta.
Việc Cung Ân Tố có mất mát gì hay không, tất cả đều chẳng dính líu gì đến Ngọc Mỹ Liên.
Hiểu rõ kế hoạch của Nghiêm Hùng, Ngọc Mỹ Liên cười cười, tay ôm chặt lấy vòng bụng béo bở của hắn, đầu dùi vào lồng ngực, nhắm mắt ngủ yên.
....
Cả sáng hôm nay Cung Ân Tố phát hiện, cô bạn nhỏ của mình hình như đang có tâm sự.
Tuy tính của Cung Ân Tố hơi ít nói, bề ngoài vẫn luôn im lặng, nhưng mà thực chất sâu bên trong nội tâm, cô rất hay để ý đến mọi chuyện.
Nhất là những chuyện liên quan đến bản thân mình và cả những người thân thiết xung quanh.
Mặc dù Tổ Nhi mọi khi cũng như Cung Ân Tố, lầm lì ít nói, nhưng trong mọi lần chạm mặt, dường như có thần giao cách cảm, chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau, không cần ai phải mở lời, đối phương cũng tự hiểu.
Cũng vì lẽ đó, hôm nay Cung Ân Tố nhận ra điểm khác thường của Tổ Nhi.
Cô ấy chính là có tâm sự....!
Đợi đến giờ cơm trưa, Cung Ân Tố chủ động lấy cơm cho Tổ Nhi.
Sau khi ngồi vào một khu bàn nhỏ dành riêng cho hai người.
Cung Ân Tố nhìn Tổ Nhi đối diện, âm thanh ngập ngừng hỏi:
- Tổ Nhi...cậu có chuyện gì muốn tâm sự sao?
Tổ Nhi từ nãy giờ vẫn luôn cúi đầu vào phần cơm, bây giờ mới chịu ngước mắt lên nhìn. Sâu trong đôi mắt to tròn tinh nghịch của cô, hơi ngấn nước.
Cung Ân Tố bị doạ làm cho hết hồn, tay cầm thìa xém một chút liền rớt xuống.
Nhanh chóng đứng lên đổi chỗ, kéo ghé sát lại cạnh chỗ của Tổ Nhi.
Tay vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng nhỏ của Tổ Nhi, tha thiết an ủi hỏi:
- Cậu sao lại thế này, có gì hãy nói cho mình nghe.
Tổ Nhi cố kiềm lại nước mắt, hít hít vài hơi không khí, giọng run rẩy nói:
- Chị trợ lý của mình, chị ấy bảo mình bồi thường bản quyền tác phẩm. Nhưng...nhưng mà ...mình không có....
Câu cuối dường như khó kiềm lại cảm xúc, giọng nói càng lúc càng trở nên đứt quãng, không chút rành mạch.
- Ngoan nào, ngoan nào, bình tĩnh một chút đi.
Cung Ân Tố vuốt ve lưng của Tổ Nhi, ra sức khuyên bảo Tổ Nhi đừng khóc.
Tổ Nhi bắt đầu nói rõ thêm:
- Tác phẩm tiểu thuyết của tớ bị cho là đạo nhái, chị trợ lý chẳng những không giúp mình minh bạch, mà còn bắt mình phải tự bồi thường tiền hợp đồng cho người ta. Lên đến tận 100 vạn lận đó, mình làm gì có tiền.
- Còn nữa, rõ ràng mình bị vu oan, chị trợ lý biên tập lại làm ngơ, còn cố tình nói như rằng mình thật sự đạo tác phẩm của người khác vậy.
Cung Ân Tố dần dần tiếp thu nỗi khổ của Tổ Nhi, sau đó cô liền nói:
- Chị trợ lý nói là cậu đạo tác phẩm của tác giả nào?
- Là tác giả Hữu Thiên Giả.
- Hữu Thiên Giả? Là tác giả mới nổi gần đây sao?
- Đúng vậy, chính là người đó.
Tổ Nhi gật gật đầu, mũi khịt khịt lên vài âm nhỏ.
- Mình thề với cậu, mọi tác phẩm mình viết ra đều là nhờ vào khả năng của chính mình, mình chẳng hề dối gian hay đạo nhái ai cả. Nhưng dù mình có giải thích thế nào, vẫn là không được, bởi vì chị trợ lý....
Khỏi cần nói thêm câu cuối, Cung Ân Tố vẫn tự hiểu được.
Chị trợ lý biên tập gì đó của Tổ Nhi rõ ràng là có vấn đề, có khi chính chị ta cố tình bày mưu hại Tổ Nhi, ép lấy tiền của cô.
Cung Ân Tố rất ra dáng chị lớn, có lẽ là dạo này hay tiếp xúc với Cung Ngọc, nên mọi hành động của Cung Ân Tố lúc này đối với Tổ Nhi rất giống với việc cô đối xử với Cung Ngọc.
Tay vuốt nhẹ đầu Tổ Nhi, miệng không ngừng bảo "Ngoan, mau nín đi....!"
Tổ Nhi bị Cung Ân Tố làm cho chọc cười, không dám khóc nấc nữa.
Cả hai nhanh chóng tạm gác chuyện này sang một bên, cùng nhau tranh thủ giải quyết cơm trưa.
.......
Đến tối, Cung Ân Tố tắm rửa thay quần áo xong cả mới bắt đầu rón rén đến thư phòng tìm Hứa Hiên Trạch.
Dạo gần đây cô nhận ra mình dường như tiếp xúc với Hứa Hiên Trạch khá nhiều.
Ai mà ngờ rằng hồi nhỏ cô né người ta như né tà vậy, hận không thể biến mất trước mặt người ta càng nhanh càng tốt.
Phía ngoài có tiếng gõ cửa, khỏi cần đoán mò Hứa Hiên Trạch cũng biết là Cung Ân Tố.
Anh cũng cảm nhận rằng, dạo gần đây tần suất hai người gặp nhau khá nhiều, đặc biệt là vào thời gian tối muộn.
Hứa Hiên Trạch buông văn kiện trên tay xuống, ngước mắt nhìn ra phía cửa, miệng trực tiếp gọi Cung Ân Tố đi vào.
- Chú nhỏ, lại làm phiền chú nữa rồi.
- Không phiền.
Hứa Hiên Trạch trao cho Cung Ân Tố nụ cười ấm áp.
Cung Ân Tố ngồi xuống bàn trà, Hứa Hiên Trạch cũng lại gần.
Vừa ngồi xuống, cháu gái nhỏ hình như hơi nôn nóng, vội vàng lên tiếng:
- Có việc này cháu cần nhờ chú tư vấn có được không ạ?
Hiếm thấy Cung Ân Tố nhờ vả mình khẩn thiết như thế, anh có chút mong chờ mà lắng nghe lời cô sắp nói.
- Là như vầy, cháu có một người bạn, cậu ấy bị người khác tố là đạo tác phẩm của một tác giả khác, chị trợ lý biên tập của bạn cháu dường như không theo phe cậu ấy, mà trực tiếp lên tiếng phải đòi tiền bồi thường tận 100 vạn. Chú xem, nếu bọn họ dựng chuyện, thì bạn cháu có thể được bồi thường danh dự không?
Hứa Hiên Trạch trầm ngâm một lúc, Cung Ân Tố đối diện có chút khẩn trương, hồi hợp.
Hồi sau âm thanh hơi khàn khàn của Hứa Hiên Trạch vang lên:
- Cháu có chắc là bạn cháu bị vu oan không?
- Cháu khẳng định, cậu ấy sẽ không phải người như thế.
Nụ cười ôn nhu đặc quyền của Hứa Hiên Trạch lại rộ lên, anh nhìn trực diện vào ánh mắt đầy kiên quyết của Cung Ân Tố, gật nhẹ đầu rồi nói:
- Yên tâm, sẽ được bồi thường. Có cần chú giúp bạn cháu không?
- Được chứ ạ?
Quá tuyệt vời, mục đích của cô đến tìm anh tối nay chính là muốn nhờ anh chuyện này.
Việc hỏi về vấn đề có nhận được tiền bồi thường danh dự hay không, Cung Ân Tố đã sớm biết rõ.
Chỉ là không biết nên xử lý như thế nào, dù gì cũng không nằm trong phạm vi mà cô biết, luật phát này nọ cô chẳng rành ròi.
Nhớ đến trong nhà còn có vị ân sư tối cao trong lĩnh vực luật pháp, cớ gì không ngần ngại mà nhờ vả người ta.
- Được rồi, để chú thay cháu giải quyết, mau về phòng ngủ đi, mai lại đi học.
Cung Ân Tố càng lúc càng trở nên kính trọng Hứa Hiên Trạch, cô cảm thấy bản thân lúc trước thật quá ngu ngốc, cứ một mực muốn cách xa người ta.
Bây giờ thì sao chứ...? Mọi chuyện đều luôn trông cậy vào chú nhỏ này.
Hết sức tin tưởng!
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai cơ thể trần trụi ôm sát quấn quít vào nhau không rời.
Một tiếng rầm nhẹ vang lên, nối theo là tiếng thở dồn dập của một người phụ nữ.
Ngọc Mỹ Liên cười hạnh phúc, nằm gọn trong vòng tay của Nghiêm Hùng.
Âm thanh mềm mại như tơ, hết sức yêu kiều:
- Anh à, tại sao anh lại muốn em mời Cung Ân Tố đến lễ cưới....?
Bà ta thật sự không hiểu suy nghĩ của Nghiêm Hùng cho lắm. Rõ là biết quan hệ giữa bà ta với Cung Ân Tố không mấy gì tốt đẹp, thế mà Nghiêm Hùng vẫn cứ muốn bà ta gửi đi thiệp mời.
Nhiều lần hỏi hắn, hắn vẫn cứ ngơ ngơ mà bỏ qua. Sau đó lại lao đến ôm ấp Ngọc Mỹ Liên, khiến lòng bà cũng mềm nhũn theo.
Nghiêm Hùng vuốt ve "vật nhỏ" trong tay, từng tấc da mềm mịn của Ngọc Mỹ Liên, khiến cho hắn cảm thấy rất thích.
Nhưng nhớ lại dáng dấp tươi trẻ, còn mang hương vị trong trắng mới mẻ của Cung Ân Tố kia, Nghiêm Hùng liếm liếm môi, nở một nụ cười gian xảo.
Hiển nhiên biểu cảm này không lọt được vào ánh mắt đang thấm nhuần tình nồng của Ngọc Mỹ Liên.
- Em còn nhớ vị Giám đốc Tần lần trước anh có nhắc đến không? Sắp tới anh cần bàn bạc hợp đồng với ông ta, mà bản tính ông ta muốn hợp tác cùng rất đơn giản, chỉ cần cho một con dê mới mẻ vừa miệng là ông ta ưng ngay.
Ngọc Mỹ Liên cũng chẳng phải là đồ ngốc, Nghiêm Hùng nói đến đây thôi, bà ta vẫn có thể hiểu được vế sau đó.
Tuy trong lòng cũng hơi tiếc cho Cung Ân Tố, dù sao cũng chạm mặt nhau suốt 5 năm liền, chỉ là đó cũng chẳng phải việc của bà ta.
Việc Cung Ân Tố có mất mát gì hay không, tất cả đều chẳng dính líu gì đến Ngọc Mỹ Liên.
Hiểu rõ kế hoạch của Nghiêm Hùng, Ngọc Mỹ Liên cười cười, tay ôm chặt lấy vòng bụng béo bở của hắn, đầu dùi vào lồng ngực, nhắm mắt ngủ yên.
....
Cả sáng hôm nay Cung Ân Tố phát hiện, cô bạn nhỏ của mình hình như đang có tâm sự.
Tuy tính của Cung Ân Tố hơi ít nói, bề ngoài vẫn luôn im lặng, nhưng mà thực chất sâu bên trong nội tâm, cô rất hay để ý đến mọi chuyện.
Nhất là những chuyện liên quan đến bản thân mình và cả những người thân thiết xung quanh.
Mặc dù Tổ Nhi mọi khi cũng như Cung Ân Tố, lầm lì ít nói, nhưng trong mọi lần chạm mặt, dường như có thần giao cách cảm, chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau, không cần ai phải mở lời, đối phương cũng tự hiểu.
Cũng vì lẽ đó, hôm nay Cung Ân Tố nhận ra điểm khác thường của Tổ Nhi.
Cô ấy chính là có tâm sự....!
Đợi đến giờ cơm trưa, Cung Ân Tố chủ động lấy cơm cho Tổ Nhi.
Sau khi ngồi vào một khu bàn nhỏ dành riêng cho hai người.
Cung Ân Tố nhìn Tổ Nhi đối diện, âm thanh ngập ngừng hỏi:
- Tổ Nhi...cậu có chuyện gì muốn tâm sự sao?
Tổ Nhi từ nãy giờ vẫn luôn cúi đầu vào phần cơm, bây giờ mới chịu ngước mắt lên nhìn. Sâu trong đôi mắt to tròn tinh nghịch của cô, hơi ngấn nước.
Cung Ân Tố bị doạ làm cho hết hồn, tay cầm thìa xém một chút liền rớt xuống.
Nhanh chóng đứng lên đổi chỗ, kéo ghé sát lại cạnh chỗ của Tổ Nhi.
Tay vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng nhỏ của Tổ Nhi, tha thiết an ủi hỏi:
- Cậu sao lại thế này, có gì hãy nói cho mình nghe.
Tổ Nhi cố kiềm lại nước mắt, hít hít vài hơi không khí, giọng run rẩy nói:
- Chị trợ lý của mình, chị ấy bảo mình bồi thường bản quyền tác phẩm. Nhưng...nhưng mà ...mình không có....
Câu cuối dường như khó kiềm lại cảm xúc, giọng nói càng lúc càng trở nên đứt quãng, không chút rành mạch.
- Ngoan nào, ngoan nào, bình tĩnh một chút đi.
Cung Ân Tố vuốt ve lưng của Tổ Nhi, ra sức khuyên bảo Tổ Nhi đừng khóc.
Tổ Nhi bắt đầu nói rõ thêm:
- Tác phẩm tiểu thuyết của tớ bị cho là đạo nhái, chị trợ lý chẳng những không giúp mình minh bạch, mà còn bắt mình phải tự bồi thường tiền hợp đồng cho người ta. Lên đến tận 100 vạn lận đó, mình làm gì có tiền.
- Còn nữa, rõ ràng mình bị vu oan, chị trợ lý biên tập lại làm ngơ, còn cố tình nói như rằng mình thật sự đạo tác phẩm của người khác vậy.
Cung Ân Tố dần dần tiếp thu nỗi khổ của Tổ Nhi, sau đó cô liền nói:
- Chị trợ lý nói là cậu đạo tác phẩm của tác giả nào?
- Là tác giả Hữu Thiên Giả.
- Hữu Thiên Giả? Là tác giả mới nổi gần đây sao?
- Đúng vậy, chính là người đó.
Tổ Nhi gật gật đầu, mũi khịt khịt lên vài âm nhỏ.
- Mình thề với cậu, mọi tác phẩm mình viết ra đều là nhờ vào khả năng của chính mình, mình chẳng hề dối gian hay đạo nhái ai cả. Nhưng dù mình có giải thích thế nào, vẫn là không được, bởi vì chị trợ lý....
Khỏi cần nói thêm câu cuối, Cung Ân Tố vẫn tự hiểu được.
Chị trợ lý biên tập gì đó của Tổ Nhi rõ ràng là có vấn đề, có khi chính chị ta cố tình bày mưu hại Tổ Nhi, ép lấy tiền của cô.
Cung Ân Tố rất ra dáng chị lớn, có lẽ là dạo này hay tiếp xúc với Cung Ngọc, nên mọi hành động của Cung Ân Tố lúc này đối với Tổ Nhi rất giống với việc cô đối xử với Cung Ngọc.
Tay vuốt nhẹ đầu Tổ Nhi, miệng không ngừng bảo "Ngoan, mau nín đi....!"
Tổ Nhi bị Cung Ân Tố làm cho chọc cười, không dám khóc nấc nữa.
Cả hai nhanh chóng tạm gác chuyện này sang một bên, cùng nhau tranh thủ giải quyết cơm trưa.
.......
Đến tối, Cung Ân Tố tắm rửa thay quần áo xong cả mới bắt đầu rón rén đến thư phòng tìm Hứa Hiên Trạch.
Dạo gần đây cô nhận ra mình dường như tiếp xúc với Hứa Hiên Trạch khá nhiều.
Ai mà ngờ rằng hồi nhỏ cô né người ta như né tà vậy, hận không thể biến mất trước mặt người ta càng nhanh càng tốt.
Phía ngoài có tiếng gõ cửa, khỏi cần đoán mò Hứa Hiên Trạch cũng biết là Cung Ân Tố.
Anh cũng cảm nhận rằng, dạo gần đây tần suất hai người gặp nhau khá nhiều, đặc biệt là vào thời gian tối muộn.
Hứa Hiên Trạch buông văn kiện trên tay xuống, ngước mắt nhìn ra phía cửa, miệng trực tiếp gọi Cung Ân Tố đi vào.
- Chú nhỏ, lại làm phiền chú nữa rồi.
- Không phiền.
Hứa Hiên Trạch trao cho Cung Ân Tố nụ cười ấm áp.
Cung Ân Tố ngồi xuống bàn trà, Hứa Hiên Trạch cũng lại gần.
Vừa ngồi xuống, cháu gái nhỏ hình như hơi nôn nóng, vội vàng lên tiếng:
- Có việc này cháu cần nhờ chú tư vấn có được không ạ?
Hiếm thấy Cung Ân Tố nhờ vả mình khẩn thiết như thế, anh có chút mong chờ mà lắng nghe lời cô sắp nói.
- Là như vầy, cháu có một người bạn, cậu ấy bị người khác tố là đạo tác phẩm của một tác giả khác, chị trợ lý biên tập của bạn cháu dường như không theo phe cậu ấy, mà trực tiếp lên tiếng phải đòi tiền bồi thường tận 100 vạn. Chú xem, nếu bọn họ dựng chuyện, thì bạn cháu có thể được bồi thường danh dự không?
Hứa Hiên Trạch trầm ngâm một lúc, Cung Ân Tố đối diện có chút khẩn trương, hồi hợp.
Hồi sau âm thanh hơi khàn khàn của Hứa Hiên Trạch vang lên:
- Cháu có chắc là bạn cháu bị vu oan không?
- Cháu khẳng định, cậu ấy sẽ không phải người như thế.
Nụ cười ôn nhu đặc quyền của Hứa Hiên Trạch lại rộ lên, anh nhìn trực diện vào ánh mắt đầy kiên quyết của Cung Ân Tố, gật nhẹ đầu rồi nói:
- Yên tâm, sẽ được bồi thường. Có cần chú giúp bạn cháu không?
- Được chứ ạ?
Quá tuyệt vời, mục đích của cô đến tìm anh tối nay chính là muốn nhờ anh chuyện này.
Việc hỏi về vấn đề có nhận được tiền bồi thường danh dự hay không, Cung Ân Tố đã sớm biết rõ.
Chỉ là không biết nên xử lý như thế nào, dù gì cũng không nằm trong phạm vi mà cô biết, luật phát này nọ cô chẳng rành ròi.
Nhớ đến trong nhà còn có vị ân sư tối cao trong lĩnh vực luật pháp, cớ gì không ngần ngại mà nhờ vả người ta.
- Được rồi, để chú thay cháu giải quyết, mau về phòng ngủ đi, mai lại đi học.
Cung Ân Tố càng lúc càng trở nên kính trọng Hứa Hiên Trạch, cô cảm thấy bản thân lúc trước thật quá ngu ngốc, cứ một mực muốn cách xa người ta.
Bây giờ thì sao chứ...? Mọi chuyện đều luôn trông cậy vào chú nhỏ này.
Hết sức tin tưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.