Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê
Chương 51
Tiểu Xíu
30/04/2023
Vừa kết thúc cuộc hỏi thăm với Tổ
Nhi, là cùng lúc chuông học reo vào tiết. Cung Ân Tố nhanh chóng tắt
điện thoại, bày biện sách vở ra mặt bàn và tiến vào tư thế nghe giảng.
Tuần sau, ngày thi học kỳ sẽ diễn ra, mà thi đầu tiên là môn Tiếng Anh, vậy nên bây giờ, tiết học của giáo viên Anh, cô vô cùng chăm chú nghe giảng.
Tai đang lắng nghe bài đọc Tiếng Anh của giáo viên, bất giác một hình ảnh chạy ngang qua tâm trí Cung Ân Tố.
Cô vẫn còn nhớ như in, cái khoảnh khắc Hứa Hiên Trạch tận tụy giảng bài học cho cô, lúc ấy giờ cũng đã trễ, dưới đáy mắt của anh ẩn hiện chút mệt mỏi, nhưng một lời than vãn anh cũng không hề nói với cô, mà còn đặc biệt chăm chút giải từng câu hỏi bài tập giúp.
Khoé môi Cung Ân Tố khẽ giương lên. Vẻ mặt ngây ngốc, mắt dù nhìn vào trang sách, nhưng tất cả tâm trí đều là bay đến chỗ của Hứa Hiên Trạch.
Mãi đến lúc chuông reo hết tiết, Cung Ân Tố hoàn hồn, mắt chớp chớp nhìn lên bục giảng, theo tiếng nói của lớp trưởng và đứng lên chào giáo viên.
Cung Ân Tố ngồi lại xuống ghế, thở dài vài tiếng, cuối cùng vẫn là không nghe giáo viên giảng bài.
............
Tại văn phòng luật sư cấp cao, nơi đây thuộc chung một toà nhà cùng với các văn phòng khác, là toà nhà lớn bậc nhất thuộc thành phố A, và đặc biệt, văn phòng luật sư này là độc quyền ở trong những toà nhà lớn nhất thành phố A.
Hứa Hiên Trạch ngồi trong văn phòng của mình, ngay tại bàn làm việc, sắc mặt của anh thập phần nghiêm trọng, nét ồn hoà vẫn luôn tồn tại trên người anh, hiện giờ đều biến mất.
Trợ lý Chu Thành đứng đối diện bàn làm việc, ánh mắt đầy hồi hợp nhìn đến ông chủ Hứa Hiên Trạch.
Chu Thành đảo mắt một vòng, nuốt ực nước miếng.
Lúc này anh nghe thấy tiếng nói của ông chủ:
- Cậu.... Liên lạc với bên Toà án đi, việc của Ngọc Mỹ Liên nhất định phải xử lý cho tốt, bà ta cũng có dính líu đến vụ tham ô cùng với Nghiêm Hùng.
- Nhưng mà, nếu Ngọc Mỹ Liên bị đưa ra toà án, thì tôi sợ, bà ta sẽ nhanh trí cho người đến gây khó cho chúng ta, đặc biệt là tiểu thư Cung Ân Tố.
Hứa Hiên Trạch nhíu mày, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, giây sau mới mở lời nói:
- Cậu cứ làm theo lời tôi nói, còn về Ân Tố, tôi sẽ tự mình tính toán.
- Vâng.
Chu Thành gập người, đúng chuẩn mực cấp dưới cúi chào Hứa Hiên Trạch, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Hứa Hiên Trạch thở dài, trên mặt thu lại nét nghiêm trọng, lưng dựa ra phía sau thành ghế, đầu ngửa lên trần nhà, hai ngón tay day day vùng thái dương.
Trong suy nghĩ bắt đầu hiện lên hình ảnh của Cung Ân Tố. Hứa Hiên Trạch bày ra vẻ mặt hiền lành như thường ngày, đáy mắt hiện rõ nét cười hạnh phúc.
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thấy thời gian chỉ mới có 9h30, vẫn còn rất sớm, hẳn là Cung Ân Tố vẫn còn đang trong tiết học.
Anh tiếp tục thay đổi sắc mặt, bày ra nét phiền muộn.
Tặc lưỡi một tiếng, cầm lấy điện thoại, anh bấm vào khung chat của Cung Ân Tố, nhắn:
"Giờ cơm trưa, đi ăn cùng anh nha."
Nhắn xong anh cũng nhanh tắt điện thoại, vì anh cũng biết rõ, đang trong giờ học, cô sẽ không bao giờ phá lệ mà sử dụng lén.
Cất điện thoại, Hứa Hiên Trạch tiếp tục làm công việc chính của mình.
Gần đây anh đã hạn chế không tiếp nhận những vụ đơn bình thường, điển hình như mấy việc kiện trộm cắp hay ly hôn gì đó.
Mấy vụ đơn giản, anh đều giao cho nhân viên của mình.
Còn anh hiện tại, chỉ muốn tập trung xử lý rõ rành vụ việc của Ngọc Mỹ Liên, đồng thời là về vấn đề chi phối quản lý công ty Cung Thị.
Đợi đến lúc Cung Ân Tố tốt nghiệp ra trường, anh sẽ giao lại cho cô Cung Thị, và sẽ là một Cung Thị đầy phát triển vượt bậc trong nền kinh tế.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Hiên Trạch càng quyết tâm tập trung vào công việc.
..........
Như dự đoán của Hứa Hiên Trạch, sau khi chuông reo kết thúc tiết học, Cung Ân Tố nhanh mở điện thoại ra, vì trong lúc học, cô có cảm nhận được độ rung nhẹ do tin nhắn đến.
Mà trong danh bạ điện thoại, cô chỉ có lưu một số người. Tổ Nhi thì trước đó đã nhắn tin qua rồi, còn chị Ninh thì sẽ không bao giờ nhắn cho cô vào lúc này, nên trừ ra các trường hợp, người duy nhất có khả năng nhắn cho cô vào lúc này là Hứa Hiên Trạch.
Tư duy chắc như đinh, vừa kết thúc tiết học, Cung Ân Tố khẩn trưởng mở điện thoại, lòng đầy mong chờ tin nhắn từ Hứa Hiên Trạch.
Khi thấy anh hẹn đi ăn trưa, cô cười cười trả lời tin nhắn lại.
Nụ cười này vô ý đập vào tầm mắt của Diệp Nhi, cô ta âm thầm ghét bỏ, cho dù Cung Ân Tố làm gì, thì đối với cô ta, Cung Ân Tố là kẻ giả tạo.
Có thể nói, Diệp Nhi và Cung Ân Tố là đối thủ không đội trời chung.
Vốn trước khi gia đình Cung Ân Tố phá sản, trong lớp học này, Diệp Nhi và Cung Ân Tố là hai đại tiểu thư có tiếng, vóc dàng đều xinh đẹp như nhau, chỉ là Cung Ân Tố được nhỉnh hơn một chút.
Gia thế Diệp Nhi còn vượt xa gia đình Cung Ân Tố, nhưng người được đám thanh niên trẻ mến mộ nhiều nhất lại là Cung Ân Tố.
Diệp Nhi không can tâm. Rõ ràng trong tiềm thức của cô ta, cô ta luôn vượt bậc hơn Cung Ân Tố về mọi mặt, từ gia thế cho đến vẻ bề ngoài, Cung Ân Tố cùng lắm chỉ hơn Diệp Nhi về vấn đề học tập.
Thấy Cung Ân Tố hiếm khi nở nụ cười, ánh mắt Diệp Nhi đầy thâm sâu, cô ta nhanh đứng dậy đi về phía bàn học Cung Ân Tố.
Như phát giác điều xui xẻo sắp đến, Cung Ân Tố ngẩng mặt nhìn lên, thấy Diệp Nhi khoanh tay kiêu ngạo đứng cạnh bàn của cô.
Cô nhíu mày bất mãn, tay với lấy chai nước giữ nhiệt trên bàn, sau đó đứng lên chuẩn bị ra khỏi lớp học.
Diệp Nhi kéo cánh tay cô lại, trừu môi nói chuyện:
- Tuần sau thi học kỳ, cùng nhau hẹn ngày ôn tập đi.
- Tôi không có thời gian.
Dứt lời, Cung Ân Tố mang vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho ai cũng phải e dè cách xa, tay gạt đi bàn tay cản trở bước đi của Diệp Nhi, Cung Ân Tố kiêu kỳ bước ra khỏi lớp, vượt qua người Diệp Nhi.
Còn nhớ ngày trước, Cung Ân Tố tuy không có quan hệ thân thiết với các bạn cùng lớp, nhưng người cô tiếp xúc nhiều nhất lại là đối thủ Diệp Nhi.
Nhưng chỉ có mỗi Diệp Nhi xem cô là đối thủ, chứ thật ra, bản thân Cung Ân Tố vốn chẳng hề quan tâm đến mấy vấn đề trẻ con này.
Những lúc có kỳ thi diễn ra, Diệp Nhi đều bày ra vẻ mặt lấy lòng, lôi kéo Cung Ân Tố đi học nhóm.
Cung Ân Tố tuy khó gần, nhưng vẫn đi học nhóm theo Diệp Nhi, dù sao học ở đâu thì cũng như nhau, đông người hay ít người đều không ảnh hưởng đến việc ôn tập riêng của cô.
Có điều bây giờ đã khác, Cung Ân Tố lạnh mặt từ chối lời đề nghị của Diệp Nhi, điều đó khiến cho tâm tư Diệp Nhi bối rối, rồi lại ẩn đầy sự tức giận.
Ánh mắt viên đạn nhìn chực chòng bóng lưng Cung Ân Tố.
Diệp Nhi day day môi dưới, hừ một tiếng, sau đó cũng nhanh đi về chỗ ngồi của mình.
Tuần sau, ngày thi học kỳ sẽ diễn ra, mà thi đầu tiên là môn Tiếng Anh, vậy nên bây giờ, tiết học của giáo viên Anh, cô vô cùng chăm chú nghe giảng.
Tai đang lắng nghe bài đọc Tiếng Anh của giáo viên, bất giác một hình ảnh chạy ngang qua tâm trí Cung Ân Tố.
Cô vẫn còn nhớ như in, cái khoảnh khắc Hứa Hiên Trạch tận tụy giảng bài học cho cô, lúc ấy giờ cũng đã trễ, dưới đáy mắt của anh ẩn hiện chút mệt mỏi, nhưng một lời than vãn anh cũng không hề nói với cô, mà còn đặc biệt chăm chút giải từng câu hỏi bài tập giúp.
Khoé môi Cung Ân Tố khẽ giương lên. Vẻ mặt ngây ngốc, mắt dù nhìn vào trang sách, nhưng tất cả tâm trí đều là bay đến chỗ của Hứa Hiên Trạch.
Mãi đến lúc chuông reo hết tiết, Cung Ân Tố hoàn hồn, mắt chớp chớp nhìn lên bục giảng, theo tiếng nói của lớp trưởng và đứng lên chào giáo viên.
Cung Ân Tố ngồi lại xuống ghế, thở dài vài tiếng, cuối cùng vẫn là không nghe giáo viên giảng bài.
............
Tại văn phòng luật sư cấp cao, nơi đây thuộc chung một toà nhà cùng với các văn phòng khác, là toà nhà lớn bậc nhất thuộc thành phố A, và đặc biệt, văn phòng luật sư này là độc quyền ở trong những toà nhà lớn nhất thành phố A.
Hứa Hiên Trạch ngồi trong văn phòng của mình, ngay tại bàn làm việc, sắc mặt của anh thập phần nghiêm trọng, nét ồn hoà vẫn luôn tồn tại trên người anh, hiện giờ đều biến mất.
Trợ lý Chu Thành đứng đối diện bàn làm việc, ánh mắt đầy hồi hợp nhìn đến ông chủ Hứa Hiên Trạch.
Chu Thành đảo mắt một vòng, nuốt ực nước miếng.
Lúc này anh nghe thấy tiếng nói của ông chủ:
- Cậu.... Liên lạc với bên Toà án đi, việc của Ngọc Mỹ Liên nhất định phải xử lý cho tốt, bà ta cũng có dính líu đến vụ tham ô cùng với Nghiêm Hùng.
- Nhưng mà, nếu Ngọc Mỹ Liên bị đưa ra toà án, thì tôi sợ, bà ta sẽ nhanh trí cho người đến gây khó cho chúng ta, đặc biệt là tiểu thư Cung Ân Tố.
Hứa Hiên Trạch nhíu mày, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, giây sau mới mở lời nói:
- Cậu cứ làm theo lời tôi nói, còn về Ân Tố, tôi sẽ tự mình tính toán.
- Vâng.
Chu Thành gập người, đúng chuẩn mực cấp dưới cúi chào Hứa Hiên Trạch, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Hứa Hiên Trạch thở dài, trên mặt thu lại nét nghiêm trọng, lưng dựa ra phía sau thành ghế, đầu ngửa lên trần nhà, hai ngón tay day day vùng thái dương.
Trong suy nghĩ bắt đầu hiện lên hình ảnh của Cung Ân Tố. Hứa Hiên Trạch bày ra vẻ mặt hiền lành như thường ngày, đáy mắt hiện rõ nét cười hạnh phúc.
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thấy thời gian chỉ mới có 9h30, vẫn còn rất sớm, hẳn là Cung Ân Tố vẫn còn đang trong tiết học.
Anh tiếp tục thay đổi sắc mặt, bày ra nét phiền muộn.
Tặc lưỡi một tiếng, cầm lấy điện thoại, anh bấm vào khung chat của Cung Ân Tố, nhắn:
"Giờ cơm trưa, đi ăn cùng anh nha."
Nhắn xong anh cũng nhanh tắt điện thoại, vì anh cũng biết rõ, đang trong giờ học, cô sẽ không bao giờ phá lệ mà sử dụng lén.
Cất điện thoại, Hứa Hiên Trạch tiếp tục làm công việc chính của mình.
Gần đây anh đã hạn chế không tiếp nhận những vụ đơn bình thường, điển hình như mấy việc kiện trộm cắp hay ly hôn gì đó.
Mấy vụ đơn giản, anh đều giao cho nhân viên của mình.
Còn anh hiện tại, chỉ muốn tập trung xử lý rõ rành vụ việc của Ngọc Mỹ Liên, đồng thời là về vấn đề chi phối quản lý công ty Cung Thị.
Đợi đến lúc Cung Ân Tố tốt nghiệp ra trường, anh sẽ giao lại cho cô Cung Thị, và sẽ là một Cung Thị đầy phát triển vượt bậc trong nền kinh tế.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Hiên Trạch càng quyết tâm tập trung vào công việc.
..........
Như dự đoán của Hứa Hiên Trạch, sau khi chuông reo kết thúc tiết học, Cung Ân Tố nhanh mở điện thoại ra, vì trong lúc học, cô có cảm nhận được độ rung nhẹ do tin nhắn đến.
Mà trong danh bạ điện thoại, cô chỉ có lưu một số người. Tổ Nhi thì trước đó đã nhắn tin qua rồi, còn chị Ninh thì sẽ không bao giờ nhắn cho cô vào lúc này, nên trừ ra các trường hợp, người duy nhất có khả năng nhắn cho cô vào lúc này là Hứa Hiên Trạch.
Tư duy chắc như đinh, vừa kết thúc tiết học, Cung Ân Tố khẩn trưởng mở điện thoại, lòng đầy mong chờ tin nhắn từ Hứa Hiên Trạch.
Khi thấy anh hẹn đi ăn trưa, cô cười cười trả lời tin nhắn lại.
Nụ cười này vô ý đập vào tầm mắt của Diệp Nhi, cô ta âm thầm ghét bỏ, cho dù Cung Ân Tố làm gì, thì đối với cô ta, Cung Ân Tố là kẻ giả tạo.
Có thể nói, Diệp Nhi và Cung Ân Tố là đối thủ không đội trời chung.
Vốn trước khi gia đình Cung Ân Tố phá sản, trong lớp học này, Diệp Nhi và Cung Ân Tố là hai đại tiểu thư có tiếng, vóc dàng đều xinh đẹp như nhau, chỉ là Cung Ân Tố được nhỉnh hơn một chút.
Gia thế Diệp Nhi còn vượt xa gia đình Cung Ân Tố, nhưng người được đám thanh niên trẻ mến mộ nhiều nhất lại là Cung Ân Tố.
Diệp Nhi không can tâm. Rõ ràng trong tiềm thức của cô ta, cô ta luôn vượt bậc hơn Cung Ân Tố về mọi mặt, từ gia thế cho đến vẻ bề ngoài, Cung Ân Tố cùng lắm chỉ hơn Diệp Nhi về vấn đề học tập.
Thấy Cung Ân Tố hiếm khi nở nụ cười, ánh mắt Diệp Nhi đầy thâm sâu, cô ta nhanh đứng dậy đi về phía bàn học Cung Ân Tố.
Như phát giác điều xui xẻo sắp đến, Cung Ân Tố ngẩng mặt nhìn lên, thấy Diệp Nhi khoanh tay kiêu ngạo đứng cạnh bàn của cô.
Cô nhíu mày bất mãn, tay với lấy chai nước giữ nhiệt trên bàn, sau đó đứng lên chuẩn bị ra khỏi lớp học.
Diệp Nhi kéo cánh tay cô lại, trừu môi nói chuyện:
- Tuần sau thi học kỳ, cùng nhau hẹn ngày ôn tập đi.
- Tôi không có thời gian.
Dứt lời, Cung Ân Tố mang vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho ai cũng phải e dè cách xa, tay gạt đi bàn tay cản trở bước đi của Diệp Nhi, Cung Ân Tố kiêu kỳ bước ra khỏi lớp, vượt qua người Diệp Nhi.
Còn nhớ ngày trước, Cung Ân Tố tuy không có quan hệ thân thiết với các bạn cùng lớp, nhưng người cô tiếp xúc nhiều nhất lại là đối thủ Diệp Nhi.
Nhưng chỉ có mỗi Diệp Nhi xem cô là đối thủ, chứ thật ra, bản thân Cung Ân Tố vốn chẳng hề quan tâm đến mấy vấn đề trẻ con này.
Những lúc có kỳ thi diễn ra, Diệp Nhi đều bày ra vẻ mặt lấy lòng, lôi kéo Cung Ân Tố đi học nhóm.
Cung Ân Tố tuy khó gần, nhưng vẫn đi học nhóm theo Diệp Nhi, dù sao học ở đâu thì cũng như nhau, đông người hay ít người đều không ảnh hưởng đến việc ôn tập riêng của cô.
Có điều bây giờ đã khác, Cung Ân Tố lạnh mặt từ chối lời đề nghị của Diệp Nhi, điều đó khiến cho tâm tư Diệp Nhi bối rối, rồi lại ẩn đầy sự tức giận.
Ánh mắt viên đạn nhìn chực chòng bóng lưng Cung Ân Tố.
Diệp Nhi day day môi dưới, hừ một tiếng, sau đó cũng nhanh đi về chỗ ngồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.